Mặc dù Triệu Chí Vũ không thể chữa khỏi bệnh của nàng, nhưng nàng không bao giờ nghi ngờ y thuật của Triệu Chí Vũ. Nếu như y thuật của ông ấy không thê tin được, thì sẽ không có tư cách đứng ở chỗ này kiểm tra sức khỏe đí Tiên Nữ tinh.
Triệu Chí Vũ nói nàng nếu không khỏe lại thì không thể tu Võ, thì chắc chắn là không thể tu Võ. Mà trên thực tế nàng không những có thể tu Võ, mà còn có cảm giác rất tốt.
- Tử Ngữ, phải chi ta đem đan dược đến cho nàng sớm hơn, ta cũng thật không ngờ sau khi thông qua Võ Mộc Đường lại phải kiểm tra sức khỏe ngay.
Dung Đào nhìn thấy Trầm Tử Ngữ sau khi từ phòng kiểm tra sức khỏe đi ra, chân mày nhíu lại, vẻ mặt cũng không được vui vẻ, trong lòng suy đoán Trầm Tử Ngữ đã rớt kiểm tra.
- Đan dược kia qua bao lâu mới hữu hiệu quả?
Trầm Tử Ngữ cũng không nói tới việc mình đã thông qua, mà hỏi lại một câu.
- Chắc là cũng phải mấy ngày, mấy ngày sau em nên đi kiểm tra thử đi.
Dung Đào trả lời với vẻ không chắc chắn lắm.
- Ta biết rồi, cám ơn anh.
Sau khi Trầm Tử Ngữ trả lời thì vội vàng chạy ra ngoài, cô phải đi tìm dì Phương. Nếu đúng như lời Triệu bá bá nói là trước khi hết bệnh thì không thể tu Võ thì bệnh của nàng chắc chắn đã hỏi trước lúc vào viện Võ Thuật. Việc này chỉ có thể sảy ra trong lúc cô nằm viện mà thôi, lúc cô nằm viện đã từng hôn mê một thời gian, trong lúc hôn mê đã được chữa trị gì thì chỉ có dì Phương biết rõ.
...
Hơi thở nóng bỏng trong nháy mắt đã lan tỏa khắp toàn thân, Địch Cửu cảm giác được chân nguyên trong cơ thể tăng gấp hai lần. Những lách tách không nhừng vang lên trong cơ thể, giờ khắc này hắn cảm giác được không chỉ có chân nguyên tăng lên một bậc mà ngay cả ngũ quan của hắn cũng trở nên rõ nét hơn.
Răng rắc!
Linh thạch cầm trong tay đã vỡ ra biến thành tro, Địch Cửu xúc động đứng lên, nếu như không phải là đang trên thuyền thì hắn đã điên cuồng hét lên một phen.
Luyện khí tầng ba, vốn cho là rất chuyện khó, nhưng sau khi lấy được linh thạch lại trở nên rất đơn giản.
Dựa theo thời gian tính toán, hắn từ luyện khí tầng hai lên cấp đến luyện khí ba tầng tổng thời gian không tới mười ngày, linh thạch đã dùng hết ba viên.
Bây giờ còn sót lại bảy viên linh thạch, rất có thể đủ để hắn đột phá đến luyện khí tầng bốn.
Đối với tu luyện thì linh thạch thật sự là một thứ tốt.
Địch Cửu đoán cũng đã tới thời gian đến nhà đấu giá rồi, hắn dứt khoát tắm rửa một phen rồi đi ra khỏi phòng.
Từ sau khi lên con thuyền này, đây là lần đầu tiên Địch Cửu bước ra khỏi phòng.
Đứng ở mạn thuyền, nhìn biển khơi vê biên vô hạn mang theo từng cơn sóng, cộng thêm vừa mới bước vào luyện khí ba tầng, giờ khắc này Địch Cửu có cảm giác trong lòng hắn đầy khao khát kích động. Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ trúc cơ.
Hắn đang luyện khí tầng hai cộng thêm đao pháp Địch gia thì đã ung dung tiêu diệt Địa Cấp Giả Bất Liễu, dựa theo phân chia cấp bậc ở đại lục Á Luân thì Địa Cấp trên địa cầu tương đương với Võ Sư đại lục Á Luân. Với thực lực của hắn bây giờ, cũng có thể giết chết Đại Võ sư.
Chờ sau khi hắn trúc cơ, thì Võ Vương đối với hắn sẽ ra sao nhỉ? Nếu như hắn có thể trúc cơ, vậy hắn nhật định phải tìm biên pháp trở về đại lục Á Luân, phải báo thù cho Địch gia, mới có thể yên tâm truy cầu tiên đạo của chính mình.
- Còn bao lâu mới nữa mới đến nơi?
Sau khi bình tĩnh lại, Địch Cửu hướng về người phục vụ cách đó không xa vẫy vẫy tay hỏi.
Tên phục vụ này đi tới trước mặt kính cẩn đáp:
- Còn hai ngày nữa thì tàu Tiên Nữ số bảy của chúng ta sẽ đến nhà đấu giá.
- Được, ta biết rồi.
Địch Cửu khoát khoát tay, ra hiệu cho người phụ vụ rời đi.
Lại quay trở lại gian phòng của mình thu thập mọi thứ một chút, sắp xếp mấy món đồ cần thiết vào túi nhỏ, sau đó đeo lên lưng rồi khóa cửa lại.
Địch Cửu dự định đi một vòng quanh thuyền, mặc dù nói thuyền Tiên Nữ số bảy nhìn qua rất an toàn, nhưng đối với Địch Cửu thì đem mọi thứ theo bên người mình là an toàn hơn.
Ngang qua hành lang rộng rãi, sau khi đi đến đại sảnh, Địch Cửu nhìn thấy một cầu thang xoắn ốc ba tầng. Ở cửa cầu thang xoắn ốc còn đánh dấu cặn kẻ quầy rượu, cửa hàng tổng hợp, phòng xem phim, thậm chí còn có cả sân bóng rổ...
Ánh mắt Địch Cửu rơi vào hai chữ sòng bạc, đánh bạc đối với hắn quả thực không thể quen thuộc hơn rồi. Năm đó ở minh châu thành, hắn đánh bạc đến nổi toàn bộ minh châu thành không người nào dám cùng hắn đánh bạc nữa.
Không người nào dám cùng hắn đánh bạc không phải vì đổ thuật của hắn đứng nhất Minh Châu thành, trên thực tế đổ thuật của hắn đúng là theo học được từ đỗ vương của châu thành, nhưng chỉ là hơn người bình thường một chút mà thôi.
Sở dĩ không người nào nguyện ý cùng hắn đánh bạc, bởi vì bất kì sòng bạc nào trong Minh Châu thành, chỉ cần nghe tới hắn đi đánh bạc, thì sòng bạc đó sẽ đóng cửa tạm nghỉ ngay.
Mà người như Địch Cửu, lần đầu tiên thua một trăm lần thứ hai hắn sẽ đánh cuộc hai trăm, thua hai trăm, lần thứ ba hắn sẽ đánh cuộc bốn trăm. Có một lần thua nhiều nhất, hắn dám đem cả nhà mình ra đánh, kết quả là hắn thắng. À không, phải nói là sòng bạc phải để cho hắn thắng.
Trên thực tế dù cho là hắn có thua đi nữa, sòng bạc cũng không dám lấy nhà của hắn. Nếu Sòng bạc có ý định như vậy, phỏng chừng vừa bước chân vào nhà hắn, thì một khắc sau sòng bạc sẽ bị cha của Địch Cửu là Địch Sam san bằng rồi. Ngươi không có gian lận, Địch Đại tướng quân nói ngươi giân lận, thì ngươi đúng là gian lận.
Cho nên nói về đánh bạc, chủ yếu là không có sòng bạc nào dám cùng Địch Cửu đánh bạc. Về phần cá nhân, trừ phi người đó chán ghét chính mình quá nhiều tiền, chứ ai mà dám cùng Địch lão Cửu của Minh Châu thành đánh cược với nhau chứ?
Cho nên mỗi lần Địch Cửu vào sòng bạc, thì ông chủ của sòng bạc tự mình ra tươi cười nói xin lỗi, sau đó đặc biệt tìm người đánh bạc với Địch Cửu, để cho Địch Cửu thắng chút tiền lẻ. Về sau, Địch Cửu cảm thấy không còn hứng thú nữa, còn không bằng đi uống rượu cùng Khúc Tiểu Thụ.
Hiện nay Địch gia sụp đỗ, hắn lưu vong đến nơi của kiếp trước, lại lần nữa nhìn thấy sòng bạc, trong lòng lại có một loại cảm giác thân thiết.
Giống như là hắn lại trở về lúc cùng Khúc Tiểu Thụ càn quét các sòng bạc ở Minh Châu thành, chỉ là không biết Khúc Tiểu Thụ giờ có khỏe không.
Địch Cửu không có dừng lại, trực tiếp lên lầu đi về hướng sòng bạc.
Sòng bạc rõ ràng nhộn nhịp hơn những nơi khác, nhìn những người ở đây, Địch Cửu thậm chí còn hoài nghi có phải 10% người trên thuyền đều đến sòng bạc này rồi.
Ở cửa sòng bạc dễ dàng nhìn thấy bốn chữ to, sòng bạc Tiên Thiên.
- Tiên sinh, ngài ít nhất phải đổi một trăm ngàn tiền liên minh ra thẻ đánh bạc, mới có thể đi vào sòng bạc.
Địch Cửu còn chưa có bước vào sòng bạc, thì ở bên quầy trong cửa đổi tiền, có một tên i phục vụ ra vẻ nhiệt tình nhắc nhở Địch Cửu.
Địch Cửu dừng lại, hắn nhìn thấy một tấm bảng ghi tiêu chí rất rõ ràng.
Sòng bạc này được chia thành ba cấp độ, chỗ hắn đang đứng này được gọi là tràng sơ cấp, căn cứ vào giải thích phía trên, thì tràng sơ cấp ít nhất phải đổi ra thẻ hơn một trăm ngàn tiền liên minh thì mới có thể đi vào.
Tầng thứ hai là tràng trung cấp, ít nhất phải đổi ra thẻ hơn một triệu tiền liên minh mới có thể tiến vào, tầng thứ ba là tràng cao cấp, đổi thẻ đánh bạc ít nhất phải trên mười triệu mới có thể vào.
Địch Cửu lấy ra thẻ ngân hàng đưa cho người trong quầy đổi thẻ tiền đặt cược.
- Giúp tôi đổi một tỉ tiền liên minh ra thẻ đặt cược.
Nhìn thấy tầng thứ ba ít nhất phải đổi hơn mười triệu trở lên thành thẻ, Địch Cửu trong lòng thầm nghĩ phải ở chỗ này gom một mớ tiền rồi. Qua vài năm đánh bạc ở Minh Châu thành, đỗ thuật của hắn không tính là giỏi, nhưng cũng không phải là kém. Cộng thêm hiện tại hắn đã bước vào luyện khí tầng ba, thị giác cùng thính giác của hắn tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.
- A... Vâng, tiên sinh.
Người phục vụ phía sau quầy kính cẩn nhận lấy thẻ ngân hàng từ Địch Cửu.
Ở chỗ này một lần đổi thẻ với số tiền một tỉ tiền liên minh thì không phải là không có, nhưng tuyệt đối không phải rất nhiều, thậm chí một năm cũng không gặp được một hay hai người. Người trước mắt mặc quần áo bình thường, người thanh niên đeo một cái túi nhỏ này lại một lần đổi một tỉ tiền liên minh, việc này người phục vụ cũng không có nghĩ tới.
Cũng may hắn rất nhanh liền kịp phản ứng, đứng dậy kính cẩn hỏi:
Xin hỏi ngài cần thẻ đánh bạc mệnh giá bao nhiêu?
Địch Cửu đã nhìn thấy các loại thẻ đánh bạc, từ một trăm đến 100 triệu đều có. Hắn dự định tới nơi này chính là để ăn tiền, nên rất dứt khoát nói:”
- Cho ta mười thẻ mệnh giá một 100 triệu.
- Vâng...
Cho dù người phục vụ có lòng muốn nói cho Địch Cửu biết, mười thẻ đánh bạc chẳng mấy chốc sẽ hết thôi, không bằng đổi một ít thẻ mười triệu. Cũng may hắn còn nhớ chức trách của mình, không dám nói nhảm một câu nào.
Địch Cửu đổi tiền thành thẻ đánh bạc chỉ trong thơi gian rất ngắn, vậy mà vẫn bị người bên cạnh chú ý, người đổi một tỉ tiền liên minh thành thẻ đánh bạc cũng không có nhiều.
Địch Cửu vừa đi vào tầng thứ ba tràng cao cấp, thì đã có một thiếu nữ rất đẹp mặt nở nụ cười ra đón:
- Chào quý khách, xin hỏi ngài muốn chơi trò gì?
- Loại đánh cược nào nhanh nhất?
Địch Cửu tới nơi này là muốn ăn tiền, hắn sẽ không lãng phí thời gian để đánh bạc.
- Nhanh nhất thì có đỗ xúc xắc, mời ngài đi theo tôi.
Bước chân thiếu nữ nhẹ nhàng dẫn Địch Cửu tới một cái bàn nằm tận cùng trong góc.
Sòng bạc phổ thông đều dùng loại bàn dài, nhà cái một mình chiếm cứ một bên, còn những người chơi thì ngồi ở bên đối diện. Nhưng cái bàn này lại có hình vuông, nhà cái vẫn chiếm cứ một bên, chỉ còn chỗ cho ba người có thể đánh bạc. Cái này nhìn giống như nhưng người quen biết đánh cược với nhau, chứ không phải cược với sòng bạc.
Chính giữa bàn nơi đặt chuông và bên rìa cắt ra một khe hở, việc này phòng ngừa ăn gian.
Lúc này trong bàn đã ngồi sáu người, ngoại trừ nhà cái ra, hai bên còn lại thì một phe ngồi ba người, một phe khác ngồi hai người. Đối diện với hướng đi tới của Địch Cửu, thế mà vẫn trống không.
Nhìn dáng vẻ này đúng là để lại cho mình, Địch Cửu gật đầu với thiếu nữ một cái rồi ngồi xuống, hắn đoán là khi mua một tỉ liên minh tiền thẻ đã bị người người khác biết được, cho nên mới cố ý để cho một bên bàn cho hắn.
Địch Cửu vừa mới ngồi xuống, thì một thanh niên tóc dài ở bên cạnh hạ giọng nói với Địch Cửu:
- Huynh đệ, tốt nhất là không nên ngồi ở vị trí này.
- Tại sao?
Địch Cửu giờ mới hiểu được hóa ra cái chỗ trống này không phải là nhường cho hắn.
- Hì hì...
Người thanh niên tóc dài mỉm cười hì hì để lộ nửa hàm răng đen.
- Sòng bạc có câu thế này, người ngồi đối diện chỉ có thua chứ không thắng. Kẻ ngồi đối mặt muốn thắng cũng không thắng được.mà vừa hay cậu lại ngồi đối diện.
- Hoá ra còn có loại thuyết pháp này, cám ơn nhiều.
Địch Cửu miệng thì nói cám ơn, nhưng thân thì đã ngồi vào chỗ đối điện đó rồi.
Thấy Địch Cửu không tin lời mình mà nói, thanh niên tóc dài chỉ có thể im lặng lắc đầu mà thôi. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền thừ ra, vì hắn nhìn thấy Địch Cửu tiện tay lấy ra mười miếng thẻ đánh bạc.
Mười miếng thẻ đánh bạc cũng không nhiều, điều quan trọng là Địch Cửu lấy ra mười miếng thẻ đánh bạc đều này đều là thẻ mệnh giá một trăm triệu làm.
Cái này là một tỉ tiền liên minh?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 60: Ta là tới thắng tiềnChẳng những tên thanh niên tóc dài này, mà mấy người ngồi ở bàn này đều nhìn Địch Cửu một cách kinh dị. Tuy nói ở tầng ba này, chuyện thắng thua một tỉ là chuyện bình thường. Nhưng mà chưa từng có một người nào một lấy mười thẻ 100 triệu ra đánh bạc cả.
Thắng thua một tỉ, thì cũng dùng hàng trăm ngàn thẻ đánh bạc mà chơi. Có ai một lần lấy ra mười thẻ đánh bạc 100 triệu đâu? lấy thẻ 100 triệu đánh bạc, nếu thua thì chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi là sạch sẽ không còn gì.
- Huynh đệ thật có khí phách.
Thanh niên tóc dài chỉ có thể nói vậy, đến đánh bạc ai cũng muốn thắng tiền, mang theo thẻ đánh bạc đơn vị trăm triệu tới thắng tiền, chỉ có thể nói là ra tay quá rộng rãi rồi.
Ngược lại người chia bài, mặc dù cũng chưa thấy có người nào lấy ra mười thẻ đánh bạc 100 triệu ra cược, nhưng lại không cảm thấy kinh ngạc. Ở những nơi như thế này, mọi chuyện đều có thể xảy sa. Huống chi, hắn đã từng chia bài cho một trận có số tiền đánh cược lên đến gần ba tỷ tiền liên minh.
- Nói quy tắc cho ta nghe một lần đi.
Địch Cửu nói với người chia bài.
- Chúng ta đánh cược chính là dùng chung đựng xúc xắc để lắc, mỗi người có năm mai xúc xắc, lớn nhất là báo, sau đó là lốc, nổ, hồ lô...
Địch Cửu không đợi người chia bài nói xong, trực tiếp đánh gãy lời của đối phương:
- Cái này quá phức tạp, đơn giản một chút đi, ngươi và ta cùng đỗ xúc xắc, chỉ cần ba viên xúc xắc, chúng ta so lớn nhỏ.
- Cái này...
Người chia bài nhìn mấy người còn lại một lát. Loại cược này tất nhiên là có, nhưng bàn đánh bạc này cũng không chỉ có một mình Địch Cửu.
Thanh niên tóc dài kia cười ha ha một tiếng:
- Ta không có ý kiến, ta cảm thấy ý tưởng của vị huynh đệ này rất tốt, đơn giản mau lẹ. Chúng ta đến để đánh bạc, nếu như chậm chạp như thế, không bằng đi đánh mạt chược.
- Ta cũng đồng ý...
Một gã đàn ông có lớn tuổi nói theo.
Hai người đồng ý, ba người còn lại cũng nhao nhao biểu thị đồng ý.
- Tốt, nếu đã như thế thì chúng ta sẽ cược lớn nhỏ.
Đã có nhân viên phục vụ thu hồi những xúc xắc còn lại, chỉ để lại ba viên xúc xắc trên mặt bàn.
Người chia bài lấy ra một ống lắc xúc xắc màu đen, hướng miệng ống về phía mấy người một lần, sau đó vung tay trên mặt bàn, ba viên xúc xắc trực tiếp bị cuốn vào trong đó. Xúc xắc ở trong hộp không ngừng vang lên đinh đương, Địch Cửu lập tức cẩn thận lắng nghe, cũng giống như Địch Cửu mấy người còn lại đều cẩn thận lắng nghe.
Địch Cửu tập trung tinh thần ở mức độ cao, hắn gần như có thể cảm nhận được sự chuyển động của ba viên xúc xắc trong ống xúc xắc. Loại cảm giác này rất kì diệu, làm cho hắn có cảm giác không được chân thật.
Thật giống như có một loại tinh thần lực trong đầu hắn muốn đột phá, muốn xông vào hộp xúc xắc để quan sát vậy.
Lúc Địch Cửu muốn cảm nhận quỹ tích trong đó, một tiếng "Đùng" vang lên, hộp xúc xắc rơi lại trên bàn. Loại cảm giác thật kì diệu kia biến mất vô tung vô ảnh. Cái này làm cho Địch Cửu cảm thấy đáng tiếc.
- Một triệu, là lớn.
Thanh niên tóc dài lấy ra thẻ đáng bạc một triệu ra đánh cược vào lớn.
Những người còn lại đều đặt cược dao động trong khoảng giữa mấy chục vạn đến trăm vạn, chắc đây cũng là phạm vi đặt cược bình thường của bọn họ.
Ánh mắt người chia bàn rơi trên người Địch Cửu hỏi:
- Ngài cược lớn hay là nhỏ?
- Tỉ lệ đặt cược tính toán như thế nào?
Địch Cửu hỏi.
Bây giờ, người chia bài mới hiểu được là Địch Cửu chưa bao giờ cược qua, liền lập tức giải thích cho hắn:
- Đánh cược lớn nhỏ ở nơi này của chúng ta có chút khác biệt so với nơi khác, cược lớn nhỏ ăn một, cược đoán số điểm một ăn 36. Cược báo (báo: điềm giống nhau 1 1 1,2 2 2, ….) một ăn 24, cược đoán điểm báo một ăn 50, đoán được hết điếm các xúc xắc cược một bồi 180. Ở nơi này của chúng ta.
Địch Cửu không biết tỉ lệ đặt cược bên ngoài là bao nhiêu, nhưng hắn biết tỉ lệ đặt cược ở đây thấp hơn sòng bạc ở Tể Quốc, có điều một ăn 36 đối với hắn thì cũng được.
- Tốt, ta cược một trăm triệu đoán điềm là 3 3 2.
Địch Cửu đẩy một cái thẻ đánh bạc ra, cược điểm xác định.
Dự đoán được điểm xúc xắc tương đối khó, coi như là cao thủ thì bình thường cũng rất ít khi cược điểm xác định.
Người chia bài nao nao, lần đầu tiên hắn đụng một dân cờ bạc như Địch Cửu.
Lúc dân cờ bạc gặp phải cao thủ, con mắt đều sáng lên. Trông thấy Địch Cửu tiện tay lấy ra một trăm triệu cược điểm xác định, năm tên dân cờ bạc khác đều mừng rỡ, nhiệt tình nhìn Địch Cửu. Tất cả mọi người đều nhìn ra được và khằng định Địch Cửu là một cao thủ đỉnh cấp, nếu không ai dám cược điểm xác định chứ?
Cho dù đã từng trải qua nhiều trường hợp chơi lớn hơn, nhưng khi nhìn thấy Địch Cửu dám cược điểm xác định, người chia bài vẫn cảm giác được tim đập nhanh. Nói thật, sòng bạc bọn họ tỷ lệ đặt ở vị trí xác định tương đối thấp, ngay cả thấp như một ăn 36 cũng không chịu nổi.
Có người cược một trăm triệu cho điểm xác định, thì người ở những bàn xung quanh cũng vây lại xem.
- Cược rồi lấy tay ra, mở!
Người chia bài quát to một tiếng, đưa tay mở ống xúc xắc ra. Sau khi người chia bài nhìn thấy con số của ba viên xúc xắc, trong lòng đột ngột thở ra, tâm tình buộc chặt cũng yên ổn xuống.
Trên ba viên xúc xắc là 4 1 5, vậy mà Địch Cửu không cược đúng một con số nào.
Ngay cả một con số cũng không cược đúng, những người xung quan đều giật mình, hóa ra đây là một con bạc đến đưa tiền. Với trình độ này mà dám đi cược điểm xác định.
Địch Cửu cũng khẽ nhíu mày, trước kia hắn chuyên môn theo học Đổ Vương Kê Tan người nghe xúc xắc lợi hại nhất ở thành Minh Châu, tuy trình độ không thể coi là chuyên gia, nhưng bản lĩnh thì có một chút. Huống chi, hiện tại hắn đã bước vào Luyện Khí tầng ba, về thính giác thì không phải người bình thường có thể so sách được.
Lúc người chia bài đổ xúc xắc, thậm chí hắn có thể cảm nhận được quỹ tích bên của xúc xắc ở bên trong. Dựa theo cảm giác của hắn phán đoán, đó chính là 3 3 2, sao khi mở ra lại là 4 1 5?
Người chia bài thu lại thẻ đánh bạc của Địch Cửu, rồi thu lại ba viên xúc xắc.
Xúc xắc trong ống xúc xắc không ngừng chuyển động, lần này Địch Cửu rõ ràng nắm bắt được quỹ tích bên trong đó. Mặc dù, hắn nhìn không thấy phương hướng vị trí cụ thể của xúc xắc, thế nhưng hết lần này đến lần khác trong đầu có một loại cảm giác cực kỳ ấn tượng.
Đùng
Ống xúc xắc lần nữa được đặt xuống, Địch Cửu tiện tay thả ba thẻ đánh bạc cược 1 6 1.
Trông thấy lần này Địch Cửu trực tiếp cược ba trăm triệu, người chia bài cảm thấy trái tim của mình có chút đè nén. Ba trăm triệu nếu bình thương không tính là nhiều, thế nhưng Địch Cửu cược chính là 1 ăn 36. Cho dù thực lực sòng bạc của bọn họ hùng hậu, thì bồi tiền trong trường hợp này cũng chịu không nổi.
Giờ phút này nhữngngười khác đều không cược, toàn bộ đều nhìn chằm chằm ống xúc xắc nho nhỏ đặt trên mặt bàn kia.
- Mở ra!
Bên cạnh có người nhịn không được kêu lên.
Địch Cửu cược đã lấy tay ra, chỉ chờ mở hộp xúc xắc.
Người chia bài thậm chí quên nói đặt xong thì lấy tay, trực tiếp mở hộp xúc xắc ra. Lúc này, cơ bản hắn không có lựa chọn.
1 6 2 ba số được phô bày trực diện, chung quanh phát ra giọng nói đáng tiếc. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, là Địch Cửu có thể thu được gấp 36 lần 3 trăm triệu
Người chia bài nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dù đã mở ống xúc xắc, nhưng trán của hắn vẫn có mồ hôi rịn ra.
Người chung quanh trông thấy Địch Cửu thua liền 4 trăm triệu, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi chút nào. Đều âm thầm bội phục Địch Cửu có tố chất tâm lý, có thể khẳng định đây là một dân cờ bạc già dặn.
- Ngươi tránh ra đi, ta bồi khách nhân này cược vài ván.
Một gã đàn ông có con mắt hãm sâu, làn da cực trắng đi tới, ra hiệu người chia bài lúc đầu tránh ra.
Người chia bài kia tranh thủ đứng lên nói:
- Vâng, thầy Phùng.
Hắn biết trạng thái của mình hiện tại không thích hợp tiếp tục lắc xúc xắc, lần thứ hai Địch Cửu đoán trúng hai con số, thì có thể khẳng định đến mấy lần tiếp theo, đối phương tuyệt đối sẽ trúng một lần. Hắn đang không biết làm thế nào mới tốt, lúc này thấy Phùng tới, đây chính là đang cứu mệnh hắn.
Nếu Phùng Kỳ tới rồi, dù người trẻ tuổi này dù có lợi hại hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ thua. Hắn xuất làm nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe qua việc Phùng Kỳ thua. Hiện tại, Phùng Kỳ được toàn thế giới công nhận là Đổ Vương, trên Địa Cầu người dám cùng Phùng Kỳ đánh cược, cũng chỉ có mấy người mà thôi.
- Xin chào, ta gọi là Phùng Kỳ.
Phùng Kỳ đứng ở vị trí chia bài cũng không ngồi xuống, mà đưa tay ra với Địch Cửu.
Địch Cửu tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, Phùng Kỳ vừa đứng đối diện với hắn, Địch Cửu liền cảm nhận một loại lệ khí cùng sát khí nhàn nhạt.
Lập tức Địch Cửu biết được Phùng Kỳ tuyệt đối không ấm áp giống như mặt ngoài y thể hiện ra, trong tay người này không biết dính qua bao nhiêu máu của người vô tội. Sắc mặt người này tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, nếu không phải tửu sắc quá độ thì chính là tu luyện một loại công pháp cổ quái.
Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Phùng Kỳ, nếu như ham mê tửu sắc cũng không phải thuộc loại quá độ.
Địch Cửu không có hảo cảm với Phùng Kỳ, cũng không đưa tay ra, chỉ từ tốn nói:
- Ta là tới thắng tiền, chỉ muốn đổ xúc xắc.
Phùng Kỳ thu tay về, sắc mặt không thay đổi, y vẫn khẽ cười nói:
- Nói không sai, chúng ta chỉ đánh bạc. Đã như vậy, vậy thì đi thẳng vào vấn đề, xúc xắc này ngươi lắc hay ta lắc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 61: Ngươi ăn gian- Ngươi làm nhà cái, thì tất nhiên là ngươi là người đổ xúc sắc rồi.
Địch Cửu gõ gõ mặt bàn rồi nói.
Ai là người đổ xúc sắc thì có ý gì? Nếu không thể thắng gấp 36 lần.
- Nếu ngươi đã nói thế, thì ta đây tự bêu xấu vậy.
Phùng Kỳ giống như không phải đang cùng Địch Cửu đánh cược một ván mấy trăm triệu, mà là hai người bạn đang luận bàn.
Sau khi nói xong Phùng Kỳ đưa tay vuốt ngang trên mặt bàn, ba hột xúc xắc lập tức bị đẩy vào trong ống lắc.
Địch Cửu nhắm mắt lại, ngay sau đó hắn phát hiện ra lúc trước nhà cái lắc xúc xắc, thì hắn có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ trong ống lắc, mà khi Phùng Kỳ lắc xúc xắc thì cảm giác của hắn rất mờ nhạt.
Giống như có một loại lực lượng vô hình nào đó bao lấy ba hột xúc xắc, sau đó ba hột xúc xắc này bị lực lượng đó di chuyển biến hóa không có quy tắc.
Ba.
Ống lắc rơi ở trên bàn, Phùng Kỳ mỉm cười nhìn Địch Cửu nói:
Huynh đệ có thể đặt tiền cược rồi.
- Giúp ta đi đổi mười thẻ đánh bạc mệnh giá mười triệu đến đây.
Địch Cửu lấy ra một đồng thẻ đánh bạc.
Khi Phùng Kỳ lắc xúc xắc thì hắn không có nghe ra được gì, nếu còn đặt tiền cược như trước thì rõ ràng là đưa tiền cho người ta rồi. Địch Cửu quyết định dùng vài thẻ mười triệu cược thử như là đóng học phí vậy, một lần cược 100 triệu thì học phí quá mắc rồi.
Phùng Kỳ dùng giọng điệu lãnh đạm thản nhiên nói:
- Ta đổ xúc xắc thì tiền cược thấp nhất là 100 triệu.
Bị nhìn một cách khinh bỉ, nhưng Địch Cửu lại phát hiện ra trong lòng hắn thế mà không có tức giận.
Phải biết rằng lúc còn ở Minh Châu thành, chỉ có hắn khinh bỉ sóng bạc, lúc nào nhà cái dám khinh bỉ Địch lão Cửu hắn chứ? Nếu như tại Minh Châu thành, có nhà cái nào dám khinh bỉ Địch lão Cửu hắn, thì nhà cái kia sớm đã bị nhét vào bao như chó chết trôi quăng ra đường phố. Đâu giống như bây giờ, một chút tức giận cũng không có?
Âm thầm hít vào một hơi, con người đúng là sẽ thay đổi.
Địch Cửu phất tay, để người phục vụ chuẩn bị cầm thẻ đánh bạc đi đổi kia tránh ra, trực tiếp lấy một thẻ đánh bạc 100 triệu ra đặt ở ô cược 1 2 3.
Mở ống ra thì không ngoại lệ, Địch Cửu lại thua.
Lần thứ hai Địch Cửu tập trung chú ý vào ống lắc, vểnh tai lên nghe kỹ từng âm thanh của xúc xắc.
Thủ đoạn của Phùng Kỳ rõ ràng cao hơn các nhà cái thông thường, lần thứ hai Địch Cửu vẫn không có nghe ra là điều dĩ nhiên.
Lần thứ ba, lần thứ tư...
Lần thứ bảy Địch Cửu lắc xúc xắc thì hắn mới phát hiện ra mười miếng 100 triệu của mình đã thua sạch vào trong xúc xắc.
Người chung quanh thổn thức không thôi, một tỉ tiền liên minh của Địch Cửu, thế mà chỉ qua tám lần đánh cược là đã sạch sẽ rồi.
- Huynh đệ, ngươi có chơi nữa không?
Phùng Kỳ mỉm cười nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu cũng không để ý tới Phùng Kỳ, mà lấy thẻ ngân hàng ra nói với người phục vụ bên cạnh:
- Đổi giúp ta 50 thẻ đánh bạc mệnh giá 100 triệu.
- Huynh đệ, thực ra đánh bạc chỉ là để thư giản một chút sau khi làm việc mệt mỏi mà thôi, theo ta biết thì vẫn chưa có người nào có thể dựa vào đánh bạc mà làm giàu đâu. Ta mặc dù cũng đánh bạc, nhưng mà ta thua chỉ là chút tiền tiêu vặt. Một khi thua hết thì ta sẽ rút lui.
Người thanh niên tóc dài trước đó nhìn thấy dáng vẻ Địch Cửu giống như muốn chơi tới khuynh gia bại sản, nên ở bên cạnh vội vàng khuyên giải.
Địch Cửu gật đầu với người thanh niên tóc dài này rồi nói:
- Ngươi nói không sai, ta thực sự là một đứa con phá của, đang muốn đem tiền ra tiêu sạch đây.
Địch Cửu còn hiểu rõ hơn thanh niên tóc dài này nhiều, đánh cược có nhiều điều đáng sợ. Ở Minh Châu thành, hắn đã được chứng kiến nhiều vụ thua hết cả gia sản, sau đó sống không bằng chết.
Nếu là không phải hắn đang ở luyện khí tầng ba, mới vừa rồi trong lúc vô tình phát hiện tinh thần lực của mình cảm giác được tình hình cụ thể của xúc xắc bên trong, Thì hắn sẽ không tiếp tục đánh cược. Bởi vì người thanh niên này nói rất đúng, từ xưa đến nay vẫn chưa có người nào dựa vào đánh bạc để làm giàu cả.
Chỉ cần ngươi còn đánh bạc, thì cuối cùng sẽ chết vì cờ bạc, sau đó kéo cả gia đình chết trong trò đánh bạc Đây là chân lý không thay đổi từ thời vạn cổ
(Lời nói với người xa lạ, nếu bạn không phải là người tu luyện thật sự, thi hãy tránh xa cờ bạc. Nếu bạn là người tu luyện thực sự mà vẫn đang đánh bạc, vậy thì bạn có cảm thấy hương vị nào trong đó không?)- Tác Giả
Nhìn thấy Địch Cửu lại đổi 5 tỉ tiền liên minh thành thẻ đánh bạc, toàn bộ tầng thứ ba lại lần nữa sôi nổi vây xem.
Cho dù mỗi lần Địch Cửu đều dùng 100 triệu đặt cược, nhìn qua cũng cực kỳ nhàm chán, đối với tất cả mọi người ở nơi này thì đây là một trận đánh cược đặc sắc nhất.
Một bên là đổ vương Phùng Kỳ người đổ xúc xắc nổi danh nhất toàn thế giới, mà một bên khác là phá gia chi tử mỗi lần đặt tiền cược đều là 100 triệu trở lên. Chẳng những như thế, mà sau khi thua một tỉ tiền liên minh, lại đổi thêm 5 tỉ. Loại đánh cược lại nhàm chán này vậy mà thu hút nhiều người tới xem.
Thậm chí có một số người từ tầng một và tầng hai vì muốn đến xem cuộc đấu này, mà cố ý đổi mười triệu thẻ đánh bạc để được vào.
Địch Cửu vẫn cược mỗi lần 100 triệu và vẫn thua, dường như hắn thua đến chết lặng, nhưng người xung quanh đến xem ngày càng đông.
Mặc dù có rất nhiều người đồng tình với Địch Cửu, nhưng lúc này không có người nào đến khuyên bảo Địch Cửu không nên đánh cuộc nữa. Thậm chí còn có vài người chờ xem Địch Cửu lần nữa thua hết thẻ đánh bạc, thì hắn sẽ làm sao?
Sau mỗi lần thua cược thì Địch Cửu càng cảm nhận được rõ ràng ba hột xúc xắc hơn. Đối với Địch Cửu thì Phùng Kỳ đổ xúc sắc để cho hắn rèn luyện năng lực cảm ứng của bản thân tốt hơn nhà cái trước kia. Phùng Kỳ đã giúp hắn huy động tinh thần của mình, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ cảm thấy tình huống tương tự như trước đây.
Sau khi trước mặt Địch Cửu chỉ còn bảy miếng thẻ đặt cược, tinh thần lực của hắn rốt cuộc cũng chọc thủng tầng trở ngại mà đối phương bao lấy bên ngoài ba hột xúc xắc, lại một lần nữa cảm nhận được tình cảnh giống như trước đây. Hình ảnh xúc xắc bên trong ống lắc của Phùng Kỳ đã trở nên rõ nét trước mắt Địch Cửu, giống như một hình lập thể xuất hiện ở trong đầu của hắn vậy.
4 1 6, Địch Cửu không chút do dự đem bảy miếng thẻ đánh bạc cuối cùng đặt toàn bộ vào cửa 4 1 6.
Những người có mặt ở hiện trường càng trở nên sôi nổi, Địch Cửu trước kia đều đặt 100 triệu, mỗi lần đặt đều là thua. Mà lần này Địch Cửu thế mà một lần đặt tới 700 triệu.
Phùng Kỳ theo dõi Địch Cửu đặt thẻ đánh bạc xuống, trong lòng không khỏi chìm xuống, hắn hiểu rõ hơn ai hết vì hắn lần này lắc ra đúng là 4 1 6. Nhà cái khác lắc xúc xắc có lẽ cũng không thể khẳng định chính mình lắc ra bao nhiêu điểm, nhưng Phùng Kỳ hắn nếu như không biết mình lắc xúc xắc ra là bao nhiêu, thì hắn đã không lấy được danh hiệu đổ vương.
- Đặt xong rồi thì lấy tay ra, giở ra đi, giở ra nhanh lên một chút nào... Người vây xem bên cạnh không nhịn được kêu lên.
Địch Cửu đặt duy nhất một cửa 700 triệu, bọn họ cũng muốn biết lần này rốt cuộc thắng có hay không. Nếu không chắc thì tại sao Địch Cửu dám đặt một lần 700 triệu như vậy?
Địch Cửu hoàn toàn không có theo dõi ống lắc, hắn lúc này đã không còn chú ý tới xúc xắc đang đặt cược, mà đang nỗ lực nắm bắt tinh thần lực mới cảm nhận được.
Sau khi mở ống lắc ra, bởi vì Địch Cửu quá mức châm chú, cộng thêm thính giác cường đại, nên nghe rõ ràng tiếng rùm rụp của xúc xắc.
Đây chính là tiếng xúc xắc di chuyển?
Địch Cửu không cần xem lại thì cũng đã biết rõ. Địch Cửu khẳng định trước đó hắn không có cảm ứng sai, hiện giờ mở ra là 4 1 5 cộng thêm hắn nghe được tiếng cùm cụp trước đó, cho dù là ngu si cũng biết là Phùng Kỳ ăn gian.
Từng tiếng thán phục và đáng tiếc truyền tới, đây là lần thứ hai mà Địch Cửu đoán chênh lệch một con số rồi. Chỉ cần 5 biến thành 6, thì Địch Cửu đã có thể thắng mấy chục tỉ tiền liên minh.
Đừng nói là Địch Cửu, mà những người bên cạnh đều thấy đáng tiếc dùm Địch Cửu.
- Có vẽ như vận khí đang nằm bên ta rồi, vận khí của ngươi chỉ thua ta một chút mà thôi.
Phùng Kỳ cười tủm tỉm nhìn Địch Cửu nói.
Địch Cửu lạnh lùng theo dõi Phùng Kỳ:
- Ngươi ăn gian.
Phùng Kỳ sầm mặt lại:
- Ta ở trong sòng bạc Tiên Thiên này, chưa bao giờ có người nào nói ta ăn gian cả. Nếu như mỗi người đều giống như ngươi thua mà không chịu phục, thì đừng bao giờ tới sòng bạc của chúng ta.
Xung quanh cũng có không ít người nhìn Địch Cửu bằng ánh mắt mang khinh bỉ, nếu không đánh bạc được thì cần gì phải đến đây giả mạo đại lão?
Một cơn lửa giận tăng vọt tới mi tâm Địch Cửu, Địch Cửu thiếu chút nữa là ném ra mấy cái hỏa cầu cho Phùng Kỳ rồi. Chỉ có điều hắn lập tức nhịn được không làm ra hành động ngu xuẩn, một khi hắn làm như vậy, hắn lấy lại nhiều tiền hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì hắn sẽ không còn cách nào đi tham gia buổi đấu giá bảo vật của Tiên Nữ tinh nữa.
Nhưng lửa giận kia tập trung ở mi tâm hòa cùng tinh thần lực của hắn, lúc này Địch Cửu giống như cảm nhận được mi tâm vang lên tiếng lách tách như có thứ gì đó vỡ vụn.
Địch Cửu nhắm mắt lại, khinh ngạc phát hiện ra ý thức của hắn có thể xuyên qua ống lắc kia nhìn rõ tình hình trong đó. Trong lòng Địch Cửu đang dao động, chẳng lẽ cái đó đúng là tinh thần lực của hắn sao?
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi, thì đại não Địch Cửu đã hơi choáng váng, Địch Cửu vội vàng thu hồi tinh thần lực lại. Hắn lạnh lùng nhìn Phùng Kỳ nói:
- Nếu như ta thắng, đến lúc đó chỉ sợ ngươi cũng sẽ nói ta ăn gian đi.
- Ha ha, sòng bạc Tiên Thiên chưa bao giờ nói khách chơi ăn gian cả. Cũng không có bất kỳ khách chơi nào dám ở sòng bạc Tiên Thiên của ta ăn gian, nếu như ngươi có khả năng, ở trước mặt ta ăn gian mà không bị ta phát hiện, thì đó chính là ngươi không có ăn gian.
Phùng Kỳ cười ha ha.
- Rất tốt.
Địch Cửu lấy ra thẻ ngân hàng, nói với người phục vụ bên cạnh.
- Bên trong hẳn là còn năm tỉ, ngươi giúp ta lấy toàn bộ tiền đổi thành thẻ đánh bạc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 62: Đánh cược- Được! Rất sảng khoái, cuối cùng thì hôm nay Phùng Kỳ ta đã thấy được thế nào là thiếu niên anh kiệt.
Phùng Kỳ giơ ngón tay cái lên, giọng nói vô cùng vì khoa trương.
Nếu so sánh với giọng Địch Cửu thì bình thản hơn nhiều.
- Sai rồi, bây giờ ngươi còn chưa có thấy được, chờ một lát nữa thì ngươi sẽ thấy.
- Phùng Kỳ ta đây mỏi mắt mong chờ.
Nói xong, Phùng Kỳ hất ống lắc trong tay một cái, ba hột xúc xắc giống như bị một lực hút nào đó cuốn vào trong ống.
Xúc xắc trong ống lắc va chạm với nhau vang lên âm thanh thanh thúy, một lúc sau lại nghe tiếng như là đ- ng vào vải bông.
Khoảng vài phút sau, ống lắc đập bốp một tiếng xuống bàn.
- Huynh đệ, có thể đặt cược rồi đó.
Phùng Kỳ khẽ mỉm cười, đưa tay hướng về phía Địch Cửu mời.
Lúc trước, khi Phùng Kỳ lắc xúc xắc chỉ vang lên vài tiếng làm cho cảm ứng của Địch Cửu rất mờ nhạt, mà hiện tại hắn đã có thể cảm ứng rất rõ ràng, số bên trong đó là 2 4 6. Ngay sau đó hắn dùng tinh thần lực kiểm tra lại, giống như nhìn tận mắt có thể thấy rõ ràng xúc xắc là 2 4 6.
Xác định trước đó hắn không có cảm thụ sai lầm, đây chắc chắn không phải là thông qua tinh thần cảm ứng được, mà là hắn thật sự thấy rõ ràng số của ba hột xúc xắc trong ống lắc cách hắn một thước.
Địch Cửu hít vào một hơi, ống lắc màu đen nên hắn tuyệt đối không thể nhìn xuyên vào được. Mà giờ đây hắn lại thấy rất rõ hình dáng và số của ba hột xúc xắc đó.
Ngay sau đó Địch Cửu thử di chuyển mục tiêu của tinh thần lực, hắn ngạc nhiên mừng rỡ khi có thể thấy được vẻ mặt hồi hợp căng thẳng của những người đang xem đánh cược phía sau hắn.
Tinh thần lực của hắn lại có thể dùng như ánh mắt vậy, đây tuyệt đối do trong quá trình tu luyện Đại Hành Môn Lục diễn sinh ra một môn pháp thuật mới. Giống như hỏa cầu, phong nhận. Có thêm loại tinh thần này lực, Hỏa Cầu thuật cùng phong nhận thuật của hắn càng chính xác và lợi hại hơn.
Địch Cửu hít vào một hơi thật sâu, cố nén sự ngạc nhiên mừng rỡ này lại, dù cho hắn thua sạch toàn bộ tiền đi nữa, thì với thu hoạch này cũng đáng.
- Huynh Đệ, nhìn dáng vẽ của ngươi giống như đã nắm chắc phần thắng, vậy thì mời đặt tiền cược đi. Chỉ có điều nếu ngươi lần lượt đặt hết 5 tỉ này thì cần năm mươi lần đấy.
Phùng Kỳ rất là bình tĩnh.
Địch Cửu khống chế chân nguyên vào bên trong ống lắc, khi chân nguyên của Địch Cửu tiếp xúc vào xúc xắc, hắn phát hiện ra đứng như mình dự đoán, kết hợp với tinh thần lực mà hắn vừa mới thi triển thì rất dễ dàng tác động vào xúc xắc, làm cho xúc xắc di chuyển.
Địch Cửu không định di chuyển xúc xắc, không nên sử dụng tinh thần lực trước, hắn đang tính toán đợi sau khi Phùng Kỳ di chuyển xúc xắc xong, thì hắn mới dùng chân nguyên lật trở lại. Hiện tại tinh thần lực của hắn đã nhìn thấy rõ điểm số của xúc xắc, lại có thể phối hợp chân nguyên tùy ý di chuyển xúc xắc, đương nhiên là hắn sẽ không dùng thủ đoạn cấp thấp này.
Địch Cửu cười ha ha rồi nói:
- Ngươi nói đúng, đặt lần lượt thì rất lâu, vậy ta chỉ đặt một lần thôi
Nói xong, Địch Cửu đem toàn bộ thể đánh bạc trước mặt đặt vào cửa 6 6 6.
- Lần này ta đặt báo 6 6 6.
Tất cả mọi người có mặt đều hít vào một hơi, trận này chắc là trận đánh cược lớn nhất trong năm nay rồi. Từ lúc mở sòng bạc Tiên Thiên cho tới nay chưa từng thấy ai đặt cược một ván 5 tỉ cả. Như vậy thì cũng được đi, nhưng một khi Địch Cửu thắng thì số tiền phải bồi thật đáng sợ, đặt vào báo thì tỉ lệ ăn là gấp 50 lần.
250 tỉ, chưa chắc sòng bạc Tiên Thiên có thể thường nổi.
Phùng Kỳ cũng phải sửng sờ, hắn cũng thật không ngờ Địch Cửu dám đặt năm tỉ vào cửa báo 6 6 6. Đánh cược như thế này cho dù là hắn cũng chưa từng thấy qua. Đánh cược 5 tỉ thì hắn đã từng đánh qua rồi. Nhưng đem 5 tỉ đi đánh cược vào cửa báo thì hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
Nếu hắn không biết rõ là mình lắc ra số 2 4 6, hắn cũng hoài nghi nếu là hắn thì có khẩn trương hay không.
- Được! vậy ta mở ra.
Phùng Kỳ đã sớm trấn định lại, dù sao thì ván này hắn cũng thắng, cũng không cần biết kẽ lỗ mảng này đến từ nơi nào.
- Từ từ đã.
Địch Cửu chặn tay Phùng Kỳ lại.
Trong lúc mọi người đều nhìn bằng ánh mắt nghi nghờ, thì Địch Cửu lại từ tốn nói:
- Nếu như ta thắng, thì sòng bạc Tiên Thiên có khả năng bồi 250 tỉ tiền liên minh cho ta hay không đây.
Nghi ngờ của Địch Cửu cũng không làm ai thấy lạ cả, dựa theo số tiền đăt cược của Địch Cửu, nếu như Địch Cửu thua thì coi như xong. Nhưng nếu Địch Cửu thắng, thì sòng bạc Tiên Thiên có chắc là bồi thường số tiền này nổi hay không đây.
- Ha ha ha ha... đúng là anh hùng xuất thiếu niên, lại có thể hoài nghi sòng bạc Tiên Thiên của ta không thể chung nổi cho ngươi sao. Tiễn Kỳ Giang ở chỗ này vỗ ngực bảo đảm cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể thắng thì bao nhiêu đi nữa sòng bạc Tiên Thiên đều có thể thường nổi.
Lời này đến từ một lão nhân trong có vẻ gầy yếu trên tay cầm một tẩu thuốc. Bên trong tẩu thuốc còn có khói bốc lên, bên ngoài thì đen kịt, nhìn qua là biết màu đen đó là do hút thuốc lâu năm tạo thành.
Tinh thần lực của Địch Cửu có thể thấy được bên trong tẩu thuốc của lão nhân này có cơ quan, chỉ cần nhìn bánh răng dày đặt và cây cương châm đen nhánh, là hắn biết lão nhân này âm hiểm cỡ nào rồi.
- Ngươi vỗ ngực thì đáng mất đồng tiền cơ chứ?
Địch Cửu không chút do dự trả lời lại một cách mỉa mai.
- Đem tiền đặt ở trước mặt ta cho ta nhìn thấy thì mới là đảm bảo.
Tiễn Kỳ Giang sắc mặt lập tức trầm xuống,
- Người huynh đệ, ngươi đây là muốn gây chuyện hay sao? Ta nói thường nổi là sẽ thường nổi. Chẳng lẽ ta phải đem 250 tỉ chất đống ở chổ này cho mi xem sao?
Ở trên thuyền Tiên Nữ số bảy này, mấy ngày nay sòng bạc Tiên Thiên mỗi ngày đều thu vào từ mấy trăm triệu đến hơn một tỉ. Nên Tiễn Kỳ Giang tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai đến quậy phá.
Địch Cửu lấy ra một tấm thẻ rồi nói:
- Đây là thẻ ngân hàng của ta, bên trong còn có một hai trăm triệu tiền lẻ. Ngươi đem tiền chuyển vào trong tấm thẻ này, sau đó để thẻ trên bàn. Nếu như ta thua thì ngươi lấy thẻ đi, chuyển tiền trong thẻ ra, tiền lẻ ta cũng không cần nữa. Nếu như ta thắng thì thẻ kia sẽ thuộc về ta.
- Ta cũng hy vọng như vậy, nhưng đáng tiếc là thẻ ngân hàng của ngươi chỉ có thể chuyển vào, mà không thể chuyển tiền ra được.
Tiễn Kỳ Giang giọng điệu ôn hoà.
Nói xong thì hắn cũng không đợi Địch Cửu trả lời, mà nói với một cô gái bên cạnh:
- Mễ Ny, đi lấy một thẻ ngân hàng trống của ngân hàng tinh không đến đây, chúng ta chuyển 250 tỉ và tấm thẻ ngân hàng tinh không này. Vị Huynh đệ này, nếu như ngươi thắng thì tấm thẻ này ngươi muốn làm sao cũng được? Tất cả mọi người đều biết, sòng bạc Tiên Thiên của ta chưa bao giờ làm việc dông dài.
Nửa câu sau là nói với Địch Cửu.
Địch Cửu cũng không phản đối, đem tiền chuyển vào trong thẻ đối với hắn cũng không thành vấn đề, vấn đề là phải thắng trận cá cược lớn này. Từ đầu thì sòng bạc đã không tính là sẽ thua khoản tiền này, một khi chuyển vào thẻ của Địch Cửu, mà thẻ này là không thể chuyển trở lại được, nên đối phương cũng không có ý định chuyển vào thẻ của Địch Cửu.
- Ta đồng ý.
Địch Cửu gật đầu, ai bảo hắn không có thẻ ngân hàng tinh không chứ.
Thấy Tiển Kỳ Giang thực sự là chuyển tiền vào, Mễ Ny mặc dù rất kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng đi lấy thẻ và máy tính.
Hoài nghi của Địch Cửu cũng không sai, sòng bạc Tiên Thiên thực sự là không thể lấy ra số tiền này. Số tiền mà Tiển Kỳ Giang lấy ra lúc này là tiền của những người khác nhờ đi mua bảo vật Tiên Nữ tinh trong buổi đấu giá. Tiển Kỳ Giang cũng chỉ là một chân sai vặt mà thôi, người ta đưa tiền cho hắn để đi buổi đấu giá mua những đồ vật được chỉ định mang về mà thôi.
Bởi vì tiền nay không phải là của sòng bạc Tiên Thiên, cho nên Mễ Ny mới không dám tin tưởng những gì Tiễn Kỳ Giang nói.
Tốc độ làm việc của Mễ Ny rất nhanh, không tới một phút thì nàng đã mang đến một máy vi tình nhỏ nhắn đơn giản cùng một thẻ ngân hàng tinh không.
Dưới dự quan sát của Địch Cửu và mọi người, Địch Cửu tận mắt thấy Mễ Ny chuyển 250 tỉ tiền liên minh vào trong thẻ ngân hàng tinh không đó.
Sau khi thẻ ngân hàng được đặt lên bàn trung gian, lúc này nhìn Địch Cửu nói:
- Bây giờ ngươi yên tâm chưa?
Địch Cửu khẽ mỉm cười.
- Còn chưa có yên tâm lắm, làm phiền Mễ Ny tiểu thư bận rộn thêm một chút nữa, lấy 250 tỉ đó chuẩn bị chuyển vào trong thẻ của ta, chỉ là chừa khâu bấm nút chuyển thôi, chờ sau khi biết được kết quả, nếu ta thua thì không cần bấm, còn nếu ta thắng thì bấm xác nhận gửi tiền, thế nào được không?
Địch Cửu nhìn thấy rõ ràng, nếu muốn chuyển tiền thì cần phải nhập mật mã, mà cái mật mã này phải do Tiễn Kỳ Giang cung cấp. Chỉ có điều đến một bước cuối cùng thì phải cần Tiễn Kỳ Giang xác nhận lại.
250 tỉ cũng không phải là con số nhỏ, nếu Tiễn Kỳ Giang có chết cũng không nguyện ý phối hợp, vậy cho dù hắn thắng thì công sức cũng coi như đổ xuống sông xuống biển.
Mặt Tiễn Kỳ Giang lóe lên vẻ tức giận cùng châm chọc nhưng rất nhanh đã biến mất, ngay sau đó liền nói với Mễ Ny bên cạnh:
- Cứ làm theo những gì hắn nói.
- Vâng
Mễ Ny thật sự làm theo những gì Địch Cửu nói, làm xong toàn bộ các bước chuyển tiền.
Người chung quanh không khỏi lắc đầu, người trẻ tuổi này không biết từ nơi nào đến. Nếu sòng bạc Tiên Thiên không muốn đưa tiền, thi dù cho tiền chuyển vào thẻ của ngươi, thi ngươi có thể cầm thẻ mà chạy sao?
- Bây giờ có thể giở bắt đầu chưa chưa? Có muốn ta thay người mở ống hay không?
Giọng điệu Tiễn Kỳ Giang có chút khinh thường.
Địch Cửu cười ha ha.
- Được rồi, có thể mở ra rồi, nếu hắn là người đánh cược với ta, thì hiển nhiên là hắn mở rồi, nào mở đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 63: Khó mà làm tốt đượcKhóe miệng Phùng Kỳ mang theo sự mỉa mai, đưa tay mở ra ống xúc xắc giữa vô vàn ánh mắt. Chính tay hắn lắc ra nên trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng, điểm số là 2 4 6 chứ không phải 6 6 6.
Như một tay chơi lão làng ở sòng bạc, tại thời điểm hắn mở ống xúc xắc, bàn tay đảo qua viền miệng ống xúc xắc, một đạo khí lực nhu hòa làm viên xúc xắc bên trong xoay tròn.
Địch Cửu thông qua tinh thần lực của mình nhìn rõ, trong nháy mắt lúc Phùng Kỳ thay đổi vị trí viên xúc xắc, chân nguyên của hắn lập tức phối hợp tinh thần lực đem cả ba viên xúc xắc chuyển toàn bộ thành 6 điểm.
Phùng Kỳ lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể biết mình lắc ra được bao nhiêu điểm. Còn bên trong xảy ra chuyện gì thì cho dù hắn có thủ đoạn thông thiên cũng sẽ không biết được.
Ống xúc xắc mở ra, từng đợt âm thanh hít thở mạnh vang lên.
Bởi vì ba xúc xắc toàn bộ đều là sáu điểm, điểm số 6 6 6 lại một lần nữa xuất hiện.
Địch Cửu cũng không chờ Phùng Kỳ và Tiễn Kỳ Giang mở miệng, nhanh chóng bấm xác nhận trên máy vi tính, hai trăm năm mươi tỷ liên minh đã được chuyển khoản thành công.
- Khoan đã.
Trán Tiễn Kỳ Giang đầy mồ hôi lạnh, nếu hắn thua mất hai trăm năm mươi tỷ ở đây, không chỉ sòng bạc hắn phải sập tiệm mà là cái mạng nhỏ của hắn cũng sẽ sập theo.
Chỉ có điều hắn nói thì đã muộn, Địch Cửu đã thu hồi thẻ ngân hàng của mình mất rồi. Trên máy vi tính thông báo chuyển khoản thành công.
Những tiếng la sợ hãi rốt cuộc vang lên, thậm chí còn kèm theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Phần lớn mọi người đều đang khâm phục vận khí nghịch thiên của Địch Cửu, số nhỏ còn lại thì âm thầm bội phục thủ đoạn Địch Cửu.
Vận khí có thể lắc xúc xắc ra ba con sáu, chuyện này chỉ có thể nói cho đứa trẻ ba tuổi nghe. Còn cược thắng ba con sáu ở sòng bạc trên cơ bản đều thông qua thủ đoạn gian lận để có.
- Anh gian lận.
Phùng Kỳ vỗ bàn một cái, nghiêm nghị nói.
Địch Cửu không nhanh không chậm đứng lên, có chút châm chọc nhìn chằm chằm Phùng Kỳ nói:
- Vừa rồi tôi nói ông gian lận, ông nói tại sòng bạc Tiên Thiên không ai có thể gian lận, thua cũng đừng đổ thừa. Haha, lúc này chưa qua bao lâu, thì đến phiên ông thua thì là do tôi gian lận? Tôi nhớ có người vừa mới nói không ai có thể gian lận ở sòng bạc Tiên Thiên. Giả sử gian lận mà không bị ông phát hiện thì không coi là gian lận. Mới vừa rồi lời anh nói là đánh rắm sao? Tại sao thua rồi lại đổ thừa? Nếu thua mà không chịu được thì ông còn tới sòng bạc làm chia bài làm gì? Mau cút về đi.
Nói xong Địch Cửu liền ôm quyền với người chung quanh:
- Các vị thấy có lý không, chẳng lẽ ở sòng bạc này chỉ cho mình đánh bạc thua thôi sao? Thì ra sòng bạc này là như vậy, xem ra về sau mọi người đến nhất định phải cẩn thận, lỡ như không cẩn thận mà thắng họ thì mọi người là kẻ gian lận đấy.
Phùng Kỳ tức giận mặt tái xanh, hắn không cách nào phản bác được lời Địch Cửu. Vừa rồi Địch Cửu nói hắn gian lận, hắn mới mỉa mai Địch Cửu xong, bây giờ người ta trả chiêu trở về rồi đó.
Việc này đã không còn là chuyện của Phùng Kỳ, Tiễn Kỳ Giang ôm quyền với người chung quanh:
- Trận cá cược này tôi còn một số việc, mong các vị quan khách tạm thời rời đi.
Cho dù đập bảng hiệu của sòng bạc Tiên Thiên, thì Tiễn Kỳ Giang cũng không dám để Địch Cửu mang hai trăm năm mươi tỷ này đi.
Tất cả mọi người biết, đánh cược kết thúc nhưng sự việc thì vẫn còn dài. Hai trăm năm mươi tỷ tiền liên minh, sòng bạc Tiên Thiên không gánh nổi.
Mọi người bắt đầu rút lui, một số người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Địch Cửu. Nhìn bên ngoài Địch Cửu thắng hai trăm năm mươi tỷ nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều hiểu Địch Cửu đã thua.
Có thể khẳng định nếu như không phải trước đó Địch Cửu yêu cầu đối phương thực hiện đến bước cuối cùng trong giao diện chuyển khoản, sòng bạc Tiên Thiên thua cũng sẽ không lấy ra hai trăm năm mươi tỷ.
Có thể nói việc làm của người trẻ tuổi này đã vùi lấp mạng sống của hắn? Một chút người hiểu chuyện cảm thấy, nếu Địch Cửu không cầm đi hai trăm năm mươi tỷ, mạng Địch Cửu còn có thể giữ được, một khi Địch Cửu cầm hai trăm năm mươi tỷ đi, chuyện này không phải Địch Cửu có thể khống chế được.
Địch Cửu chẳng những cầm hai trăm năm mươi tỷ còn hung hăng tiết lộ bí mật của sòng bạc.
- Mời huynh đệ dừng bước.
Trông thấy Địch Cửu khoác cái bọc nhỏ muốn rời đi, Tiễn Kỳ Giang tranh thủ thời gian ngăn lại, xem như đập mất bảng hiệu sòng bạc Tiên Thiên, thi hôm nay hắn cũng không thể để Địch Cửu rời đi.
Địch Cửu tiện tay đem cất năm mươi thẻ đánh bạc trên bàn vào túi, quay đầu cười hắc hắc với Tiễn Kỳ Giang:
- Tôi hoan nghênh ông đến chỗ tôi, bất quá bây giờ tôi thắng tiền, trong lòng vui vẻ muốn trở về ăn mừng rồi.
Sau khi nói xong hắn xoay người chen vào trong đám người đi ra, rời khỏi cửa lớn tầng thứ ba sòng bạc.
- Tôi muốn đổi năm mươi thẻ đánh bạc này.
Địch Cửu bước đi gấp, vừa đi xuống chỗ đổi tiền ở lối ra tầng dưới chót lập tức lấy thẻ đánh bạc và thẻ ngân hàng ra.
Dù thắng hai trăm năm mươi tỷ tiền liên minh, năm tỉ này hắn không muốn buông tha, đây vốn chính là tiền của hắn.
Thẻ đánh bạc được đổi thành tiền rất nhanh, chờ năm tỉ liên minh đươc chuyển vào thẻ ngân hàng của Địch Cửu, thì người trong quầy đổi tiền mới thấy đám đông đang tuôn ra ngoài.
……………………………………….
- Xin lỗi Giang ca, chuyện này tôi cũng không ngờ đến. Người này lại có đổ thuật cao như vậy, ở trước mặt tôi gian lận thế mà tôi lại nhìn không ra.
Lúc toàn bộ người ở tầng thứ ba đi hết, Phùng Kỳ mới hòa hoãn một chút, kính cẩn xin lỗi Tiễn Kỳ Giang.
Trong lòng của hắn cũng không lo lắng nhiều, chỉ là đem tiền trong thẻ Địch Cửu chuyển trở về mà thôi. Ở trên thuyền Tiên Nữ số bảy cho dù Địch Cửu thắng bao nhiêu đi nữa, thi sòng bạc Tiên Thiên muốn lấy lại cũng dễ như trở bàn tay.
Phùng Kỳ là nửa bước địa cấp, với người có bộ dạng như công tử như Địch Cửu, thi một mình hắn cũng có thể giết một trăm. Tiễn Kỳ Giang lại là tu vi địa cấp, dù những năm này sống an nhàn sung sướng ít động thủ, cũng không phải kẻ như Địch Cửu có thể đâm sau lưng.
Lúc này Tiễn Kỳ Giang đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn khoát khoát tay::
- Chuyện này không trách được cậu, là tôi nhìn lầm. Người này thua gần vài tỷ tiền liên minh mà mặt vẫn không đổi sắc, tôi vẫn cho là nhị thế tổ của tập đoàn nào đó, hiện tại xem ra chúng ta đều nhìn lầm, hắn còn có chút thủ đoạn. Dù sao hôm nay tiền cũng sẽ trở về, điều tôi cẩm thấy kỳ quái duy nhất là hắn ra tay như thế nào?
Phùng Kỳ cũng nhíu mày không giải thích được nói:
- Tôi khẳng định lắc ra 2 4 6, lúc cuối cùng giở ra tôi còn cố ý di chuyển một viên xúc xắc, chẳng hiểu sao lại thành như vậy?
Việc này trong lòng Phùng Kỳ không cách nào hiểu được, nếu như thế cũng có thể gian lận, thủ đoạn ăn gian của Địch Cửu thật sự quá đáng sợ.
Hai người vẫn còn đang nói, Mễ Ny vừa mới đi ra lại quay lại lần nữa thấp giọng nói:
- Người kia ở phòng khách số 16 theo vé vào cửa hội đấu giá hướng nhìn ra biển, không tra được lai lịch và tên.
- Phòng khách?
Tiễn Kỳ Giang nhíu mày, người ở phòng khách nhìn ra biển đều có lai lịch nhất định, đừng nhìn hắn có thể mở một sòng bạc lớn như vậy ở trên thuyền Tiên Nữ số bảy, thực tế hắn chỉ có thể coi là thương gia của Tiên Nữ số bảy mà thôi. Khách hàng ở phòng khách thì hắn không có quyền điều tra.
- A kỳ, cậu đi cùng tôi một chuyến.
Tiễn Kỳ Giang đem cái tẩu cắm vào túi và nói với Phùng Kỳ, trong lòng của hắn bắt đầu chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Tiễn Kỳ Giang không sợ Địch Cửu mà là sợ thế lực sau lưng Địch Cửu.
Nhưng hai trăm năm mươi tỷ này có quan hệ trọng đại, không phải sòng bạc Tiên Thiên hay là Tiễn Kỳ Giang có thể giải quyết, đây là tiền hắn giúp người ta mua đồ ở hội đấu giá.
Cho dù lai lịch Địch Cửu lớn bao nhiêu đi nữa, thi hắn cũng phải lấy số tiền hai trăm năm mươi tỷ lại. Lấy tu vi của hắn và Phùng Kỳ là nửa bước địa cấp, lai lịch Địch Cửu có lớn đi nữa thì hắn cũng lấy về được. Còn phiền phức sau này hãy nói.
…………..
Tâm tình Địch Cửu rất tốt, hai trăm năm mươi tỷ là chuyện nhỏ, phát hiện ra tác dụng tinh thần lực của hắn mới là thu hoạch lớn nhất, mà hắn lại còn phát hiện tinh thần lực trong tử phủ của hắn phóng ra từ mi tâm.
Địch Cửu tự nhiên rất rõ ràng tử phủ, hiện tại Địch Cửu khẳng định tử phủ của hắn xảy ra một chút biến hóa. Hắn có thể cảm nhận được tử phủ mình vừa tạo thành một không gian hư vô rất kỳ lạ.
Khi hắn dự định thử một chút, có thể để cho tinh thần lực mình thấy phạm vi càng lúc càng rộng hay không thì chỉ có tiếng bước ra ngoài cửa.
Địch Cửu phóng tinh thần lực của mình ra, rất nhanh hắn liền trông thấy Tiễn Kỳ Giang cùng Phùng Kỳ đứng ở cửa.
Tiếng đập cửa vang lên, Địch Cửu thối lui đến bên cạnh bàn ấn nút mở cửa, cửa tự động mở ra. Tiễn Kỳ Giang cùng Phùng Kỳ bước vào, Phùng Kỳ còn tiện tay đóng của phòng của Địch Cửu lại.
- Mạo muội xin bái phỏng, mong huynh đệ thứ lỗi.
Tiễn Kỳ Giang ôm quyền với Địch Cửu, giọng nói rất khách khí.
Địch Cửu từ tốn nói:
- Huynh đệ của tôi không nhiều, hai vị còn chưa có tư cách trở thành hyunh đệ của tôi.
Tiễn Kỳ Giang cũng không có tức giận, thậm chí cũng không ngồi xuống mà dứt khoát nói:
- Huynh đệ này, tôi nói thật với cậu. Hai trăm năm mươi tỷ kia không phải tiền của sòng bạc Tiên Thiên, cũng không phải của Tiễn mỗ. tiền kia là của một vị tiền bối trên Tiên Nữ tinh, hắn muốn tôi giúp hắn mua sắm mấy thứ đồ tại buổi đấu giá. Cho nên tiền này xin huynh đệ trước tiên trả lại cho tôi, nếu không tôi cũng không chịu nổi.
Uy hiếp quá rõ ràng, hôm nay số tiền này hắn không muốn trả cũng phải trả. Tiễn Kỳ Giang biết rằng cho dù hắn nói ngọt với Địch Cửu cũng không có khả năng Địch Cửu chủ động trả tiền lại cho hắn.
Địch Cửu chỉ quy tắc của thuyền Tiên Nữ số bảy dán cạnh cửa và nói:
- Anh biết tại sao tôi phải để hai người các anh tới đây gặp tôi không? Tự mình nhìn quy tắc phía trên sẽ biết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 64: Uy hiếpĐiều thứ ba trong quy định của thuyền Tiên Nữ số bảy, nếu khách ở trong phòng bị uy hiếp, thì người khách đó có quyền phản kháng bằng bất cứ cách gì. Khi xảy ra chuyện uy hiếp, thì sẽ lấy phòng khách đó làm chuẩn.
Điều này có nghĩa là hiện tại nếu Địch Cửu giết Phùng kỳ và Tiễn Kỳ Giang cũng không vi phạm quy định ở đây. Đây cũng là lý do vì sao Địch Cửu muốn Phùng kỳ và Tiễn Kỳ Giang chủ động tới phòng của hắn.
Ánh mắt Tiễn Kỳ Giang nhìn xung quanh một chút rồi cười nhạt:
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên Tiễn mỗ mới thấy được thiếu niên anh kiệt như thế này. Cho cậu thời gian ba hơi thở để quyết định trả lại tiền hay không, nếu không trả thì cho dù lai lịch cậu có lớn cỡ nào đi nữa, chỉ sợ cũng chết vô ích trên thuyền này thôi. Cậu nên biết người chết thì không thể nào mở miệng giải thích cho mình được.
- Còn nữa, tự đánh gãy một tay của mình và bồi thường mười tỷ tiền liên minh, vì đã làm tổn thất cho sòng bạc Tiên Thiên.
Phùng Kỳ ở một bên bổ sung.
Doanh thu mỗi ngày của sòng bạc Thiên Tiên Ở trên thuyền Tiên Nữ số bảy đều từ mấy trăm triệu đến hơn một tỉ. Trước đó do Địch Cửu giở trò, nếu truyền ra ngoài thì khó có thể tưởng tượng được danh tiếng sòng bạc Tiên Thiên sẽ tuột dốc như thế nào. Còn việc truyền ra hay không thì cơ bản không cần phải nghĩ. Nhiều người chứng kiến lần đánh cuộc này như vậy, muốn không truyền ra mới là chuyện lạ.
Chuyện đã như vậy rồi thì chỉ có những con bạc quá nghiện, chứ người bình thường sẽ không quay lại.
Về phần để Địch Cửu bồi thường, là bởi vì cho dù Địch Cửu có lai lịch gì đi nữa, đã cưỡng ép Địch Cửu giao tiền thắng được ra, thì cừu hận này coi như đã kết. Đã vậy cần gì phải lưu tình? Dứt khoát để Địch Cửu bồi thường, thậm chí chặt một tay của Địch Cửu.
Để Địch Cửu tự chặt một tay là giả, muốn xử lý Địch Cửu là thật. Chỉ cần Địch Cửu trả lại tiền, đó chỉ là cái cớ để giết Địch Cửu mà thôi.
Địch Cửu cười ha hả, chỉ phía ngoài biển nói:
- Các người muốn tự mình nhảy xuống, hay tôi tiễn các người xuống dưới.
- Có dũng khí.
Tiễn Kỳ Giang hừ lạnh một tiếng, tay hơi động một chút là một tia sáng trắng trực tiếp bắn về phía Địch Cửu.
Trong nháy mắt tinh thần lực của Địch Cửu đã bắt được quỹ tích của tia sáng màu trắng này. Tia sáng màu trắng không phải để lấy mạng hắn mà bắn về phía lỗ tai của hắn.
Địch Cửu khẽ vươn tay, nắm tia sáng màu trắng vào trong lòng bàn tay.
Đây là một thanh phi đao cực kỳ nhỏ, thân đao gợn sóng lồi lõm, những gợn sóng này hẳn là bị cải biến trong quá trình phi đao phóng ra. Địch Cửu cầm phi đao trong tay, liền cảm nhận được lực lượng khống chế biến hóa trong đó. Loại lực lượng biến hóa này nếu không đạt trình độ nhất định thì sẽ không làm được, có thể thấy kẻ trước mặt này so với Giả Bất Liễu còn lợi hại hơn. Hắn khẳng định thực lực của Giả Bất Liễu không làm ra loại động tác độ khó cao này.
Nếu hắn không bắt được chuôi phi đao này, vậy thì phi đao sẽ cắt một lỗ tai của hắn, sau đó xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung bay trở về cắt lỗ tai thứ hai.
Xem ra thằng cha này muốn cắt hai lỗ tai hắn sau đó lại ép hắn giao tất cả tiền ra.
- Bây giờ cậu xem...
Tiễn Kỳ Giang chỉ nói bốn chữ đột nhiên dừng lại.
Trong lòng của hắn nghĩ, khi hắn cắt hai lỗ tai của Địch Cửu xong, hắn sẽ thu lại phi đao của mình rồi bắt đầu vuốt ve, sau đó mở miệng nói cậu thấy không bởi vì cậu không nghe lời, nên tôi không cẩn thận làm phóng đao xảy ra chút vấn đề. Tôi hi vọng chúng ta nói chuyện một cách thoải mái, tốt nhất đừng để cho đao trong tay tôi lại không cẩn thận nữa.
Thế nhưng hắn mới nói bốn chữ thì đã thấy hai ngón tay Địch Cửu bắt được phi đao của hắn.
Việc này sao có thể?
Chuôi phi đao này là do hắn mời kỹ sư cơ học trình độ thế giới thiết kế, đồng thời người sử dụng phi đao cũng có yêu cầu cực cao. Hắn có tu vi địa cấp sơ kỳ mới có thể khống chế chuôi phi đao này.
Nói cách khác phi đao của hắn không có người có thể đỡ được. Không phải là bởi vì lực đạo quá lớn mà bởi vì lực lượng bên trong phi đao biến hóa theo từng thời khắc. Cho dù là ai chỉ cần dám dùng tay bắt phi đao của hắn, phi đao lập tức sẽ sinh ra biến hóa, sau đó xoay tròn một cách bất quy tắc cắt đứt cánh tay nắm lấy nó.
Mà bây giờ chuyện không thể đã biến thành có thể, người trẻ tuổi trước mắt hắn đã bắt được phi đao.
Tiễn Kỳ Giang xông xáo giang hồ mấy chục năm, còn chưa bao giờ thấy qua có người lợi hại như Địch Cửu vậy.
- Làm sau cậu có thể bắt được phi đao của tôi?
Rốt cục Tiễn Kỳ Giang đã lấy lại tinh thần, thậm chí không dám tin vào hai mắt của mình.
- Ý của ngươi là ta không thể động tới phi đao của ngươi sao, nhất định phải để cho phi đao gọt đi lỗ tai của ta, sau đó ta vội vàng quỳ xuống đất lấy thẻ ngân hàng ra đúng không?
Địch Cửu châm chọc một tiếng.
- Không...
Tiễn Kỳ Giang vừa mới nói được một chữ, thi2w Địch Cửu đã ném đem phi đao trong tay ra ngoài. Phi đao trực tiếp xuyên qua đầu gối Tiễn Kỳ Giang, làm bắn ra một tia máu.
Đáng tiếc là Địch Cửu không luyện được chiêu này của Tiễn Kỳ Giang, nếu hắn có thể dùng chiêu này, thì hắn sẽ dùng phi đao cắt đi hai lỗ tai Tiễn Kỳ Giang, sau đó lại chặt đứt đầu gối gã.
Rầm.
Tiễn Kỳ Giang trực tiếp ngả quỵ xuống đất, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Vốn với bản lĩnh của hắn, một đao kia của Địch Cửu thì hắn hoàn toàn có thể tránh thoát. Đáng tiếc là do Địch Cửu bắt được phi đao của hắn làm hắn ngây người. Phi đao làm bạn bên cạnh hắn gần hai mươi năm, còn chưa bao giờ có người nào có thể bắt được như Địch Cửu. Trong mắt hắn đối thủ gặp phi đao có thể né tránh, có thể ngăn cản, nhưng không thể bắt được.
Giống như niềm tin bị đánh vỡ, giờ khắc này hắn có chút hoài nghi mình phóng phi đao có theo tiêu chuẩn bình thường hay không.
- Huynh đệ xin dừng tay...
Tiễn Kỳ Giang vội vàng la lên.
Phùng Kỳ cũng hốt hoảng lui về sau, Địch Cửu nhìn qua Phùng Kỳ nói:
- Nếu như ngươi tự phế cánh tay trái của mình rồi nhảy xuống biển, thì ta sẽ không xuống biển truy sát ngươi.
Làm Địch Cửu kinh ngạc chính là Phùng Kỳ không chút do dự lấy một thanh đoản đao dài trong người ra, không có một chút chần chờ nào chém một đao xuống. Cánh tay hắn vừa rơi trên mặt đất, hắn lập túc vứt bỏ đoản đao điểm lên bả vai mấy lần, lại từ trong túi lấy ra mấy viên thuốc nuốt vào, sau đó nói câu đa tạ rồi nhanh chóng quay người chạy khỏi căn phòng của Địch Cửu nhảy xuống biển.
Đúng là Phùng kỳ chỉ bằng phân nửa tuồi Tiễn Kỳ Giang, người chết trong tay hắn cũng rất nhiều. Nhưng cũng vì hắn giết qua rất nhiều người nên giác quan thứ sáu rất mạnh, hắn cảm giác được Địch Cửu muốn giết hắn. Trước đó nếu Địch Cửu muốn giết hắn, thì hắn cũng không thèm để ý. Nhưng sau khi Địch Cửu nhẹ nhàng khống chế Tiễn Kỳ Giang, hắn biết Địch Cửu thật sự có thể giết chết hắn.
Lời nói cảy Địch Cửu giống như cho hắn một chút hi vọng sống, nếu như nắm không biết nắm chặt nhưng tia hy vọng mảnh manh như vậy, thì hắn cũng không thể sống tới hôm nay được.
- Thằng cha này cũng có chút can đảm.
Sau khi Địch Cửu kinh ngạc nói một câu liền nhấc chân đá cánh tay Phùng kỳ ra cửa, trực tiếp rớt xuống phía biển cả.
Thật sự hắn muốn giết Phùng Kỳ, chỉ cần Phùng Kỳ do dự một chút, thì hắn sẽ xử lý Phùng kỳ trước sau đó xử lý Tiễn Kỳ Giang. Không nghĩ tới hắn chỉ thuận miệng nói một câu, thế mà Phùng Kỳ tự chặt tay rồi nhảy xuống, xem như mình cho đối phương một đường sống vậy.
- Tôi cũng nhảy xuống biển...
Tiễn Kỳ Giang vội nói.
Kỳ thật hắn còn có thể liều một phen cùng Địch Cửu, đáng tiếc lá gan của hắn đã lạnh lẽo, không dám cùng Địch Cửu đối chiến.
Địch Cửu làm sao có thể buông tha cho Tiễn Kỳ Giang được chứ, người này vốn muốn giết hắn, trước đó còn muốn tra tấn hắn một phen. Hiện tại hắn không tra tấn Tiễn Kỳ Giang đã là tốt lắm rồi, muốn hắn thả Tiễn Kỳ Giang hả, ha ha làm gì có chuyện tốt như vậy.
Địch Cửu giơ chân đá bay Tiễn Kỳ Giang ra ngoài, bước thêm một bước đá mũi chân vào đoản đao Phùng Kỳ bỏ lại trên mặt đất.
Đoản đao đó giống như mọc thêm mắt, cắm thẳng vào sau ót Tiễn Kỳ Giang, sau đó cùng hắn rơi xuống biển.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 65: Hội đấu giá bắt đầuGiống như Địch Cửu dự liệu, sau khi hắn giết Tiễn Kỳ Giang cũng không có bất kỳ người nào tìm tới cửa. Trên toàn bộ thuyền Tiên Nữ số bảy, giống như không có xảy ra chuyện gì sảy ra vậy. Chỉ có thắng thua 250 tỷ kia được lưu truyền trên Tiên Nữ số bảy, còn một chuyện đó là sòng bạc Tiên Thiên đột ngột đóng cửa chỉnh đốn.
Về phần người tham gia quá trình đánh cược của Địch Cửu, như chủ sòng bạc Tiễn Kỳ Giang và Đỗ Vương Phùng Kỳ thì sau đó cũng không ai nhìn thấy nữa họ nữa.
Tiễn Kỳ Giang và Phùng Kỳ bị Địch Cửu đá bay xuống biển cả. Còn bản thân Địch Cửu thì tiếp tục tu luyện trong phòng ngủ. Hắn không tiếp tục dùng linh thạch tu luyện nữa, mà ở trong phòng không ngừng rèn luyện tinh thần lực của mình.
Thoáng một cái hai ngày đã trôi qua, việc vận dùng tinh thần lực của Địch Cửu càng chuẩn xác, trong lòng hắn rất hài lòng với thu hoạch lần này.
Hắn phát hiện nếu như hắn đối chiến với một người có thực lực giống hắn, người này có thể vận dụng tinh thần lực, trong khi đó hắn lại không thể, vậy có thể xác định chắc chắn hắn sẽ thất bại.
Dù hiện tại tinh thần lực không có cách nào công kích được, nhưng dùng pháp thuật phối hợp với tinh thần lực thi triễn sẽ dễ dàng tự nhiên hơn, cơ bản là chân nguyên ngưng tụ pháp thuật thông thường không thể sánh được.
Nếu hắn có thể đơn độc dùng tinh thần lực kết hợp công kích, đây tuyệt đối là công kích vô địch đối với đối thủ cùng giai.
Trong thời gian hai ngày, Địch Cửu luôn luôn dùng tinh thần lực thử tạo ra một đạo công kích, đáng tiếc sau hai ngày trôi qua, đừng nói là thu hoạch được gì, ngay cả một chút tâm đắc hắn cũng không thu được.
Trên thuyền truyền đến thanh âm của radio, nói về buổi đấu giá, nhưng mà vì buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, mọi người phải chờ đợt một ngày ở trên thuyền.
Địch Cửu cảm thấy không quan trọng, hiện tại hắn đang trầm mê trong nghiên cứu công kích tinh thần. Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, giống như hai ngày trôi qua vậy, Địch Cửu vẫn không có thu hoạch gì.
Trên thuyền Tiên Nữ số bảy, đã bắt đầu quảng bá cho buổi đấu giá, giọng nói mời mọi người theo thứ tự rời thuyền.
Địch Cửu đeo một cái kính râm lớn, trên má và mép dán đầy râu giả, lúc này hắn mới cõng balo lớn đi ra. Hắn không biết trong buổi đấu giá có đồ vật gì, đơn giản chỉ muốn cải trang một chút, đơn giản vì không muốn gây thêm rắc rối.
Thực sự là hắn đã học xong cách phóng thích tinh thần lực, Địch Gia Thất Đao cũng học xong ba đao, đang lĩnh ngộ đao thứ tư, Đại Hành Môn Lục đang tu luyện đến tầng thứ ba. Bàn về vấn đề thực lực, khẳng định Địch Cửu sẽ không sợ kẻ khác.
Nhưng Địch Cửu không cho mình là vô địch thiên hạ, đừng bảo tồn tại ở Tiên Nữ tinh, chính là lúc ban đầu gặp người đàn ông tóc trắng ở cửa Yến Đại, đã lợi hại hơn hắn học trước được Hỏa Cầu Thuật.
Một con đường lớn màu trắng rộng chừng hai trượng, nghiêng nghiêng hướng lên trên, cuối con đường lớn màu trắng này, là một chiếc tàu biển lớn, trên du thuyền viết rõ ràng Tiên Nữ số một. Giờ Địch Cửu mới hiểu được, thì ra buổi đấu giá này lại tổ chức trên một con thuyền.
Đi theo đông đảo người xuyên qua con đường lớn màu trắng rộng rãi, đi vào Tiên Nữ số một là thấy một quảng trường rộng rãi.
Trong quảng trường có rất nhiều người, bên trái của quảng trường, có một cái đại lệnh bài lớn ghi là nơi Tiên Nữ tiếp đãi người tham gia buổi đấu giá. Bên phải quảng trường là một khu sinh hoạt nhỏ.
Đứng trên quảng trường, Địch Cửu có thể nhìn thấy một số tầng giải trí cùng với nơi thư giản ở phía trên.
Hội đấu giá lần này tất nhiên không nhỏ, đông nghẹt chỉ thấy được đầu người đen đen đang xếp thành đội tiến vào sàn bán đấu giá, Địch Cửu cũng theo đám người đi vào.
Còn chưa tới gần cửa hội đấu giá, Địch Cửu đã nhìn thấy Tằng Bắc Tử. Tằng Bắc Tử đứng tại lối vào hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hiển nhiên là đang chờ người.
Địch Cửu đoán nữ nhân này đang chờ hắn, cơ bản hắn không có suy nghĩ muốn gặp Tằng Bắc Tử. Lần đấu giá này khẳng định có đồ tốt, hắn đã dịch dung qua, bây giờ đến nói chuyện với Tằng Bắc Tử thì việc dịch dung chả còn ý nghĩa gì nữa.
Huống chi, Địch Gia Thất Đao của hắn chỉ đổi được vẻn vẹn một tấm vé đi kèm của Tằng Bắc Tử, làm cho trong lòng Địch Cửu rất không hài lòng. Loại thủ đoạn làm ăn này, mặc dù không tính là gian lận, nhưng cũng không làm dậy nỗi hảo cảm của Địch Cửu với nàng.
Rất nhanh vé vào cửa đã được thông qua, phòng của Địch Cửu ở tầng hai số 31. Loại phòng khách này, trên toàn bộ hội đấu gia trên Tiên Nữ tinh chỉ được xem như thuộc loại trung đẳng hơi cao một chút mà thôi. Lấy địa vị của Giả Bất Liễu, cũng chỉ có thể ngồi ở phòng khách hơi cao mà thôi, cho nên có thể thấy được buổi đấu giá này có bao nhiêu người có địa vị đến tham dự.
Đối với Địch Cửu, hắn rất hài lòng chỗ ngồi ở phòng khách. Phòng khách này chẳng những có nơi nghỉ ngơi, mà lại có thể nhìn thấy không sót tình huống gì trong sàn đấu giá.
Ở sương phòng đối diện, còn có một cái bình phong. Bàn đấu giá được bố trí ở vị trí giữa toàn bộ hội trường, ngay cả buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, ánh đèn sáng chói kia đã chiếu rọi rành mạch toàn bộ hội đấu giá.
Ở bên ngoài bàn đấu giá, tám sáu tên đàn ông cường tráng đứng đưa lưng về phía bàn đấu giá, xem bộ dạng là hộ vệ bảo vệ bàn đấu giá.
Sàn đấu giá phi thường lớn, người tiến vào ngày càng nhiều, buổi đấu giá trống trãi cũng trở nên náo nhiệt. Địch Cửu nhìn thấy Tằng Bắc Tử theo hai người khác đi vào hội đấu giá, trên đường đi mà nàng vẫn nhìn đông ngó tây. Nhìn nơi nàng ngồi, là chỗ ngồi bình thường trong buổi đấu giá, không phải phòng khách. Chờ lúc Địch Cửu nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh của Tằng Bắc Tử, lập tức im lặng một chút.
Ở bên cạnh Tằng Bắc Tử còn bỏ trống một chỗ ngồi. Rất hiển nhiên vị trí này nếu muốn tham gia cạnh tranh là chuyện không thể. Tằng Bắc Tử cho hắn tấm vé vào cửa, chắc là ngồi bên cạnh nàng, nếu như hắn muốn tham gia cạnh tranh trong hội đấu giá, nhất định phải có sự cho phép của Tằng Bắc Tử mới có thể tham gia.
Lại trôi qua gần một giờ, sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, toàn bộ sàn đấu giá bắt đầu yên tĩnh lại.
Một cô gái xinh đẹp mặc cực ít vải đi tới giữa bàn đấu giá, trên thực tế thì lúc này không có người nào nói chuyện.cô gái này vẫn dùng chùy đấu giá gõ một cái lên bàn đấu giá, tiếng vang rõ ràng truyền khắp toàn bộ hội trường, ngay cả Địch Cửu ở trong phòng đều nghe vô cùng rõ ràng.
Có thể thấy được lực truyền âm của phòng đấu giá này có hiệu quả cường đại cỡ nào.
- Các vị khách nhân tôn kính, ta là Đới Hách là người chủ trình lần này của hội đấu giá. Thực sự rất hoan nghênh các vị đến hội đấu giá bảo vật của Tiên Nữ tinh. Lần đấu giá này do Liên Minh Địa Cầu và thuyền Tiên Nữ số một liên hiệp cùng nhau tổ chức. Lần đấu giá này sẽ có vô số bảo vật chưa bao giờ xuất hiện ở Địa Cầu. Mặc dù không thể để mỗi khách nhân tham gia đấu giá đều có thể thắng lợi trở về, nhưng ta vẫn thay mặt hội đấu giá chúc mọi người có thể đấu giá được bảo vật trong lòng ngưỡng mộ.
- Lần đấu giá này cấm ồn ào, bất kỳ người nào ồn ào, đều sẽ bị xếp vào đội ngũ không được chào đón và sẽ bị mời ra khỏi hội đấu giá. Quá trình đấu giá là thông qua người đấu giá ở trong bình phong báo giá tham gia và tham gia đập phím ấn để tiến hành. Giá cả tất cả vật đấu giá mọi người có thể nhìn thấy trên màn hình lớn. Tất nhiên trong vật phẩm bán đấu giá, khó tránh khỏi một ít ồn ào, ta hi vọng trong vòng một phút đấu giá vật phẩm kết thúc, loại ồn ào này sẽ hết.
- Chủ yếu đấu giá lần này tiền tệ được sử dụng, tất cả đều là tiền liên minh, mời khách nhân hối đổi tốt tiền liên minh khi tham gia đấu giá, hội đấu giá lần này có thể tiếp nhận chuyển khoản ngân hàng không hạn chế. Được rồi, hội đấu giá hiện tại bắt đầu.
Cô gái xinh đẹp mặc cực ít vải sau khi nói xong, hai tay để xuống, giao nhau đặt ở vị trí dưới bụng. Một trận âm nhạc vang lên, một cô gái khác bưng lên một hộp gỗ hình vuông kích cỡ một thước (1/3 mét) đi tới.
Sau lưng cô gái này, còn có hai nam tử cường tráng đi theo, vừa nhìn liền biết đây là hộ vệ bảo vệ cô gái.
Hộp gỗ được đặt ở trên bàn đấu giá, hai tên hộ vệ và cô gái đều lui ra.
- Kiện vật phẩm thứ nhất được đấu giá chính là một bản công pháp võ đạo, công pháp này gọi là Trường Ảnh Công, bản Trường Ảnh Công này đến từ Tiên Nữ tinh. Giá khởi điểm của Trường Ảnh Công là một triệu tiền liên minh, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1 vạn (10.000) tiền liên minh, đấu giá hiện tại bắt đầu.
Hộp gỗ mở ra, xác thực có một bản sách với phong cách cổ xưa.sách dài một thước, mà độ rộng lại không tới ba tất. Sau khi Địch Cửu tu luyện Đại Hành Môn Lục, thì không có một chút hứng thú nào với loại công pháp này. Địch Cửu không có hứng thú, nhưng người hứng thú với loại công pháp này thì không ít. Chỉ ngắn ngủi thời gian một phút, giá Trường Ảnh Công tăng liền đến 7 triệu, cuối cùng lấy giá 13 triệu 210 ngàn bán cho người ngồi trong đại sảnh.
Từ giá của món thứ nhất này được bán ra có thể thấy, giá bán đấu giá rõ ràng là hơi thấp.
Kiện vật phẩm thứ hai rất nhanh được đưa lên, cũng chứa trong hộp gỗ. Đới Hách mở hộp gỗ ra, một thanh trường kiếm dài hơn một mét xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Trên màn hình của hội đấu giá có thể nhìn thấy tay cầm của thanh trường kiếm khắc mấy chữ cổ quái, chí ít Địch Cửu không biết đây là chữ gì. Địch Cửu không có nhìn trên màn hình, thị lực của hắn đủ tốt, có thể trực tiếp từ cửa sổ sát đất của bao sương nhìn thấy thanh trường kiếm trên bàn đấu giá.
Dù chỉ dùng ánh mắt nhìn trường kiếm, Địch Cửu cũng cảm nhận được sát ý của trường kiếm. Đây tuyệt đối là một thanh lợi khí chân chính, phía trên kiếm đã từng nhiễm qua vô số máu tươi.
- Đây là bảo vật lấy được của một gã cường giả Tiên Thiên ở Tiên Nữ tinh, thanh trường kiếm này có thể đã từng được cường giả đỉnh cấp tại Tiên Nữ tinh sử dụng. Cho đến bây giờ, chúng ta vẫn có thể cảm nhận được độ sắc bén trong đó. Giá khởi điểm của thanh trường kiếm này là 100 triệu, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một triệu...
So với vật phẩm thứ nhất là bản công pháp võ đạo, thì đây mới thực sự là đồ tốt, trong nháy mắt hiện trường cũng náo nhiệt hẳn lên. Sau khi Đới Hách báo giá. Trên màn hình treo giữa hội trường có thể thấy giá cả bốn phía nhấp nháy tăng không ngừng.
Địch Cửu không báo giá, tuy biết trường kiếm này tốt. Nhưng hắn cũng không thích trường kiếm. Hắn tu luyện là Địch Gia Thất Đao, chính là dùng đao. Nếu như xuất hiện một cây đao tốt giống như thế, hắn sẽ không chút do dự mà mua lấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 66: Ba viên ngọc giảnGiá của thanh trường kiếm rất nhanh đã tăng lên đến 900 triệu, cuối cùng bán đi với giá 960 triệu. Vật phẩm đấu giá thứ ba là một dược liệu luyện chế đan dược ở Tiên Nữ tinh, căn cứ vào cách nói của Đới Hách, đây là dược liệu điều chế đan dược dưỡng sinh tốt nhất, có thể trì hoãn lão hóa. Cuối cùng với giá 197 triệu cũng bị lấy đi.
Vật phẩm đấu giá thứ tư là một cái danh ngạch tiến vào Tiên Nữ tinh, kết quá lấy giá 1,2 tỷ tiền liên minh. Căn cứ vào giá thị trường mà Địch Cửu biết, giá cả tiến vào Tiên Nữ tinh đã giảm xuống rất nhiều. Lúc đầu muốn đi Tiên Nữ tinh nghe nói ít nhất phải có gần ba tỉ đến năm tỉ tiền liên minh, hiện tại trên hội đấu giá chỉ bán 1,2 tỷ, xem ra Hồ Thiên Lý nói không nhất định có thể tìm bảo vật trong quảng trường Tiên Nữ, đúng là thật.
Sau đó không phải địa đồ Tiên Nữ kỳ quái, thì chính là dược liệu không biết tên ở Tiên Nữ tinh, hoặc là một mảnh bảo vật cũ nhận không ra hình dạng.
Đối với những vật này, cơ bản Địch Cửu không cảm thấy hứng thú.
Hội đấu giá tiến hành được một nửa thời gian, quả thật Địch Cửu không ra tay một lần nào. Điều này làm cho hắn hiểu được, nếu như bản thân hắn không đi sòng bạc Tiên Thiên phát tài một chút, chỉ bằng vào 10 tỷ mà hắn đem theo, chỉ sợ không có cách nào mua được vật gì tốt ở buổi đấu giá này.
Hiện tại hội đấu giá chỉ mới bắt đầu, giá cao nhất đã tiếp cận đến 3 tỷ, có thể thấy được theo quá trình đấu giá thì đồ tốt ngày càng nhiều, vật phẩm có giá cao cũng ngày càng nhiều.
- Sau đây là bán đấu giá tổ hợp ba viên ngọc giản, ba viên ngọc giản này được lấy trong một động phủ rất xa xưa từ Tiên Nữ tinh. Căn cứ vào xem xét của học giả văn hiến Sâm Phu nổi tiếng nhất toàn cầu, ba viên ngọc giản này hẳn là ghi chép hưng suy của một vương triều trong lịch sử. Chỉ là chữ phía trên ngọc giản vô cùng ít ỏi, ba viên ngọc giản cộng lại cũng chỉ có 16 chữ. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào phá giải được ý nghĩa của mười sáu chữ này.
Tiền bối đạo tu Hoa Hạ, viện trưởng học viện Võ Thuật của Tiên Nữ tinh, cường giả Tiên Thiên Tăng Đông Lăng đều đã từng nghiên cứu qua ba viên ngọc giản này, bọn họ cho rằng trong ba viên ngọc giản này ẩn chứa một loại nguyên tố ẩn nấp khó miêu tả. Thậm chí bọn họ hoài nghi có người có thể không thông qua biểu tượng miêu ta chữ trong ngọc giản này hoặc đồ án tồn trữ trong ngọc giản này để tìm ra bí ẩn, nhưng viện trưởng nói đáng tiếc hắn không có năng lực đó, không cách nào phá giải ngọc giải để biết tác dụng cụ thể của nó là gì...
Lúc Đới Hách giới thiệu đến đây, trong lòng Địch Cửu chính là có chút vui mừng.
Nếu như vài ngày trước, hắn có lẽ sẽ giống như đại đa số mọi người, sẽ không có ý kiến gì. Cùng lắm chỉ cho rằng hội đấu giá chỉ đánh giá tốt mấy ngọc giản được tìm thấy trên Tiên Nữ tinh, chỉ vậy thôi.
Hiện tại hắn có được tinh thần lực, hắn hoài nghi trong ba viên ngọc giản ngày có ấn ký tinh thần lực bị ẩn giấu. Phải biết tinh thần lực của hắn chính là diễn sinh ra từ Đại Hành Môn Lục, nếu hắn tu luyện đạo tu có thể diễn sinh ra tinh thần lực, vậy thì người khác cũng có thể.
Ba viên ngọc giản này nhất định hắn sẽ đoạt tới tay, sau đó thử một chút.
-... Giá khởi điểm của ba viên ngọc giản này là 1,1 tỷ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 10 triệu, hiện tại bắt đầu đấu giá.
Đới Hách nói xong, lần nữa cầm ngọc giản trên bàn đấu gia giơ lên cho mọi người nhìn.
Dùng 1,1 tỷ mua ba viên ngọc giản chỉ ghi chép có 16 chữ ngay cả chuyên gia thế giới cũng không hiểu được, cái này khiến tràn đấu giá lần thứ nhất lâm vào bầu không khí tẻ ngắt.
Ngay cả chuyên gia cấp thế giới cũng không nhận ra, ngay cả cường giả Tiên Thiên Tăng Đông Lăng, cường giả Hoa hạ cũng không có cách nào phá giải, ở đây đại đa số mọi người đều cho rằng bọn hắn tới chủ yếu là mua vật phẩm, nhưng cũng không ai nghĩ mình lợi hại hơn những chuyên gia hay cường giả Tiên Thiên.
Hội đấu giá bắt đầu cho tới bây giờ lần đâu tiên rơi vào không khí tẻ ngắt.
Địch Cửu vốn đang dự định nhìn xem thái độ của mọi người đối với ba viên ngọc giản này, không nghĩ tới đợi một hồi không thấy người đấu giá. Đã như vậy, hắn liền không khách khí. Sau khi ở trước mặt màn hình đấu giá viết xuống 1,1 tỷ mười triệu rồi nhấn xuống nút đấu giá.
- 1,1 tỷ mười triệu, có người ra giá 1,1 tỷ mười triệu mua ba viên ngọc giản thần bí này...
Đới Hách tận hết sức lực tuyên truyền ra, ngoại trừ Địch Cửu, không có người nào mua nữa. Đồng thời mọi người cũng không cảm thấy kì quái, lấy 1,1 tỷ mười triệu ra mua ba viên ngọc giản ở Tiên Nữ tinh, xuất hiện trên loại đấu giá này rất bình thường.
Ngay tại lúc khi Đới Hách thấy ba viên đấu giá chỉ bán được 1,1 tỷ mười triệu, nàng cũng đã chuẩn bị báo giá, nhưng màn hình lớn lại xuất hiện báo giá 1,2 tỷ.
- Ba viên ngọc giản này có người ra giá 1,2 tỷ, có thể thấy được có người biết xem hàng, có giá tiền cao hơn hay không? Nếu như không có giá cao hơn, ba viên ngọc giản này không biết có giá trị bao nhiêu sẽ là vật đã có chủ...
Địch Cửu cũng không nghĩ đến có người sẽ cùng hắn đấu giá, hắn không chút do dự viết xuống 1,2 tỷ 10 triệu.
Gần như sau một khắc Địch Cửu viết giá 1,2 tỷ mười triệu, trên bình phòng giá cả đấu giá liền biến thành 2 tỷ.
Xem ra chẳng những có người cùng Địch Cửu đấu giá, mà thái độ đấu giá còn rất cương ngạnh.
Rốt cuộc sàn bán đấu giá bắt đầu sôi động lên, ba viên ngọc giản nhìn không đặc biệt chú ý chỉ qua hai vòng đấu giá đã tăng lên đến 2 tỷ, mà đấu giá chỉ có hai người.
Có ít người không biết tầm quan trọng của ngọc giản cũng đang cân nhắc có muốn gia nhập đấu giá hay không, càng nhiều người đều bảo trì quan sát, dù sao không ai biết có phải thủ đoạn của hội đấu giá không.
- 2,1 tỷ.
Địch Cửu không chút do dự tăng giá.
- 3 tỷ.
Hai lần đấu giá đối phương đều tăng theo gần 1 tỷ, loại tốc độ cứng rắn tăng giá này gần như cho thấy vô luận Địch Cửu tăng giá bao nhiêu, đối phương đều sẽ đuổi theo, sau đó sẽ tăng thêm nhiều hơn, hắn đang dùng giá cả để ra hiệu cho Địch Cửu đừng đấu giá nữa.
- 3 tỷ rồi...
Chủ trì bán đấu giá Đới Hách chỉ nói ba chữ, Địch Cửu đã tăng giá đánh gãy lời nói của nàng.
Lần này Địch Cửu không thêm 10 triệu hay thêm 100 triệu nữa, mà hắn trực tiếp tăng giá đến 6 tỷ.
Anh đây không có gì khác, chỉ có một chút tiền lẻ này thôi.
Từ khi bắt đầu đấu giá đến giờ, lần tăng giá này của Địch Cửu xem như lần tăng giá lớn nhất, kết quả không đợi Đới Hách kích động thông báo kết quả đấu giá, giá cả trên bình phong liền tăng tới 10 tỷ.
Đối phương vẫn tăng giá nhiều hơn Địch Cửu tăng giá, thái độ cứng rắn rất rõ ràng.
Địch Cửu có chút nhíu mày, chẳng lẽ gia hỏa cùng hắn đấu giá lần này cũng là người có tinh thần lực.
- 12 tỷ.
Giá trên bình phong một lần nữa nhảy lên, Địch Cửu biết giá này không phải hắn thêm, cũng không phải là gia hỏa cạnh tranh với hắn, đây là người thứ ba gia nhập đấu giá.
Hiện trường hội đấu giá càng sôi động hơn, tất cả mọi người đều đoán, rất có thể ba viên ngọc giản này là báu vật. Nếu đấu giá hội tự biên tự diễn, cũng rất ít có người thứ ba tham gia làm rối.
Địch Cửu không tăng giá, hắn nhìn thấy sau khí báo giá 12 tỷ ra ngoài, người đấu giá trước đó với hắn tăng giá lên đến 15 tỷ, kẻ quấy rối tăng thêm giá lên đến 17 tỷ.
Sau đó giá càng tăng càng cao, vẻn vẹn qua một phút đồng hồ, giá đã lên đến 20 tỷ.
Hai người gia nhập đấu giá làm cho mọi người phải lui ra không dám cạnh tranh. 20 tỷ mua ba viên ngọc giản không biết tác dụng gì, cái này không phải người bình thường có thể tiếp nhận được.
Giá 20 tỷ là giá gia hỏa cứng rắng kia báo giá, Đới Hách hứng phấn đứng bên cạnh bàn đấu giá kêu lên:
- Vị bằng hữu ra giá đến 20 tỷ này, nếu có thể, ta xin mời vị khách nhân tôn quý này lên đài giới thiệu một chút tác dụng của ba viên ngọc giản, ta biết đây chỉ là suy nghĩ của ta...
Lúc Đới Hách không ngừng cổ động biểu diễn, Địch Cửu quả quyết đánh gãy lời biểu diễn của nàng.
- 30 tỷ tiền liên minh.
Địch Cửu không muốn tình trạng này tiếp tục nữa, ra giá càng cao nên quả quyết cứng rắn hơn.
Giá 30 tỷ tiền liên minh vừa ra, làm cho cả hiện trường càng ồn ào hơn. Dù là Đới Hách trước đó có nói qua, sàn bán đấu giá không cho phép ồn ào, nhưng loại ồn ào trong quá trình đấu giá này, nàng cơ bản không ngăn cản được.
30 tỷ mua ba viên ngọc giản không biết tác dụng gì, trừ phi là điên rồi.
Quả nhiên sau khi Địch Cửu quả quyết tăng giá 30 tỷ, gia hỏa cùng Địch Cửu đấu giá kia liền im lặng.
- 30 tỷ tiền liên minh, trời ạ, ba viên ngọc giản này chẳng lẽ ẩn chứa bí mật lớn nhất của Tiên Nữ tinh? Lại có khách nhân tôn quý ra giá 30 tỷ tiền liên minh...
- Ngươi câm miệng cho ta.
Một giọng gầm thét từ trong ghế lô truyền tới, giọng nói này chẳng những làm cho chủ trì đấu giá khẽ giật mình, ngay cả toàn bộ hội đấu giá đều ngờ ngác một chút.
Ở trên hội đấu giá Tiên Nữ, để người chủ trì đấu giá phải câm miệng, cái này đoán chừng là lần đầu tiên xảy ra.
Địch Cửu có chút kinh ngạc, dù hiện tại hắn không thoải mái, cũng sẽ không nói Đới Hách im miệng. Càng làm cho hắn kinh ngạc không phải tính tình lớn của gia hỏa cùng hắn đấu giá, mà là thực lực của đối phương.
Vẻn vẹn vài chữ, để cho toàn bộ sàn đấu đều nghe thấy rõ ràng. Có thể thấy được của thực lực của người này rất mạnh. Rất rõ ràng Đới Hách sẽ không nghe lời đối phương mà im miệng, vẫn tận hết sức tuyên truyền cho ba viên ngọc giảng này.
Ngược lại gia hỏa bảo Đới Hách im miệng, về phần hội đấu giá cũng không hành động gì.
- 35 tỷ.
Đang trầm trồ thì sau nửa phút đồng hồ, người này lần thứ hai tăng thêm 5 tỷ nữa. Rất rõ ràng sau khi Địch Cửu cứng rắn ra giá, giá đối phương báo ra ít hơn rất nhiều.
- 50 tỷ.
Giờ phút này Địch Cửu khẳng định đối phương biết lai lịch của ba viên ngọc giản này, hoặc tác dụng của ba viên ngọc giản này, cho nên hắn không chút do dự thêm 15 tỷ nữa. Hắn muốn để đối phương biết, hắn sẽ tăng giá càng cao hơn.
Địch Cửu hoài nghi sau lần báo giá này, sau một vòng qua đi, đối phương liền bại triệt để.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 67: Giá chiếc nhẫn càng cao hơn- 50 tỷ, ba viên ngọc giản này nhất định ẩn dấu một bí mật kinh thiên động địa. Hiện tại vị bằng hữu này ra giá 50 tỷ, nếu như không có người nào tăng giá nữa, vậy bí mật này thuộc về vị bằng hữu này.
Đới Hách toàn lực kêu ré lên, cái này làm cho bây giờ Địch Cửu có chút hiểu được tại sao tên gia hỏa kia lại bảo nàng ngậm miệng, thực sự nữ nhân này rất đáng ghét. Để cho Địch Cửu nghi ngờ là, trước đó gia hỏa kia một mực tăng giá, lúc này lại không tăng giá nữa. Cái này làm cho Địch Cửu nghi ngờ đối phương không ngừng tăng giá, có phải người hội đấu giá phái ra hay không.
- 50 tỷ lần 1...
Đới Hách kêu nửa ngày cũng không ai tiếp tục tăng giá, nàng chỉ có thể bắc đầu gọi giá. Sau ba lần gọi, ba viên ngọc giản này cuối cùng lấy giá 50 tỷ tiền liên minh bị Địch Cửu thu lấy.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, phòng khách nơi hắn ngồi, tiếng chuông liền vang lên. Địch Cửu mở cửa, một thiếu nữ bưng một cái hộp đứng trước cửa phòng hắn, phía sau thiếu nữ này, còn có hai tên hộ vệ.
- Tiên sinh đồ vật của ngài đã tới.
Thiếu nữ đi vào gian phòng của Địch Cửu, đặt hộp trong tay xuống trước mặt Địch Cửu, đồng thời đại hán phía sau cầm một máy quẹt thẻ. Trên máy quét thẻ đã viết xong giá cụ thể, 50 tỷ tiền liên minh.
Trong lòng Địch Cửu một lần nữa cảm tạ sòng bạc Tiên Thiên, không có sòng bạc Tiên Thiên, hắn cũng sẽ không có tư cách mua ba viên ngọc giản này.
Sau khi kiểm tra vật trong hộp, lúc này Địch Cửu mới quét thẻ giao dịch, chờ sau khi thiếu nữ đi rồi, Địch Cửu khóa cửa lại, trước tiên lấy ba viên ngọc giản ra.
Không đợi Địch Cửu quan sát ba viên ngọc giản này, giọng ré lên của Đới Hách một lần nữa vang lên bên cạnh bàn đấu giá:
- Vừa rồi ba viên ngọc giản thần bí đến từ hành tinh Tiên Nữ được bán với giá 50 tỷ. Bởi vậy có thể thấy được thứ chúng ta không biết, rất nhiều khách nhân tới nơi này đều biết. Tiếp đến chúng ta muốn bán đấu giá một vật có xuất xứ giống như ba viên ngọc giản kia, đó là một chiếc nhẫn.
Địch Cửu vốn còn muốn tiếp tục xem xét ngọc giản, sau khi nghe chiếc nhẫn phát hiện ở cùng một chỗ với ba viên ngọc giản, theo bản năng chú ý về nó.
Đới Hách tiếp tục nói:
- Lúc ấy phát hiện ba viên ngọc giản này trong một động phủ, ở trong động phủ này có một bộ hài cốt không biết đã chết bao lâu rồi, chiếc nhẫn này là ở trên bộ hài cốt này. Nhắc tới cũng kì quái, sau khi chiếc nhẫn này bị lấy đi, hài cốt lập tức biến thành tro bụi, mà chiếc nhẫn này lại hoàn chỉnh không sứt mẻ. Chiếc nhẫn này là bảo vật gì ta không biết, chỉ bằng vào việc trải qua nhiều năm như vậy chiếc nhẫn lại y nguyên vô khuyết, có thể khẳng định chiếc nhẫn này không tầm thường. Hiện tại giá quy định của chiếc nhẫn này là 5 tỷ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 10 triệu, đấu giá hiện tại bắt đầu.
Vốn chiếc nhẫn này có giá quy định là 1,5 tỷ mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 100 ngàn. Bởi vì ba viên ngọc giản kia bị bán đi với giá trên trời, cho nên Đới Hách tự làm chủ tăng gấp ba lần giá của chiếc nhẫn đấu giá này. Làm một người chủ trì, nàng có quyền đề cao giá của vật phẩm đấu giá.
Địch Cửu không cảm thấy hứng thú với chiếc nhẫn này, mặc dù tiền trên người hắn còn không ít. Nhưng cũng không muốn mua vật phẩm không biết sử dụng ra sao. Nhìn từ bề ngoài chiếc nhẫn này cũng không tốt, đen tròn còn có chút khó coi.
Chỉ là bởi vị xuất xứ từ hành tinh Tiên Nữ, liền muốn 5 tỷ tiền liên minh, đây quả thực là quá hố người. Nếu hắn muốn có nhẫn, trên người hắn đã có hai viên kim cương lớn, tùy tiện lấy ra một viên chế thành nhẫn, cũng xinh đẹp vô số lần hơn chiếc nhẫn này.
- 5,1 tỷ.
Đới Hách vừa mới nói xong, liền có người báo giá. Địch Cửu nhìn số thứ tự báo giá, liền biết người đấu giá là gia hỏa cùng hắn tranh đoạt ngọc giản. Lần này Địch Cửu không tăng giá theo, dựa theo ý của bản thân hắn, nếu hắn muốn làm khó gia hỏa này một chút, thì chỉ tăng giá cao lên. Nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn nghiên cứu ba viên ngọc giản này, cho nên thả một con ngựa cho gia hỏa này.
- 10 tỷ.
Để Địch Cửu không nghĩ tới là, hắn không thêm giá, nhưng lại có người tăng giá còn lợi hại hơn hắn. Chỉ lần thứ hai tăng giá đã tăng chiếc nhẫn lên đến 10 tỷ.
- 20 tỷ.
Gia hỏa lần nữa tăng giá lên, lần này lại cộng vào 10 tỷ, biểu hiện thái độ đoạt lấy. Địch Cửu dừng lại việc nghiên cứu ngọc giản, xem ra chiếc nhẫn này không đơn giản. Một chiếc nhẫn mà thôi, lại không đơn giản chẳng lẽ nó không phải là vật phẩm trang sức?
- 30 tỷ.
Giá cả tiếp tục đổi mới. Một ít người muốn tham gia đấu giá trông thấy xu hướng tăng giá này, liền tranh thủ thời gian dừng lại ý nghĩ kêu giá. Toàn bộ hội đấu giá đều bị tình trạng kêu giá này làm cho ngây người, khắp toàn cầu hằng năm không biết có bao nhiêu hội đấu giá, ngay cả hội đấu giá Tiên Nữ tinh cũng không phải là lần đầu tiên.
Thế nhưng 10 tỷ, tăng giá 10 tỷ để đấu giá, đó là cực kỳ hiếm thấy, hôm nay vậy mà liên tiếp được nhìn thấy. Trước đó việc tăng giá của ba viên ngọc giản kia cũng làm cho người ta cũng cảm thấy không chân thật, vậy việc tăng giá bây giờ, cũng làm cho người ta cảm thấy khắp nơi đều là tiền liên minh, chỉ cần ra ngoài thì có thể tùy tiện nhặt được mấy chục tỷ.
Địch Cửu càng cảm thấy có phải hắn không biết bí mật bên trong chiếc nhẫn này không, cho nên hắn quả quyết một lần nữa tăng giá lên 50 tỷ.
Đối với Địch Cửu mà nói, tiền của hắn chính là tham gia đấu giá. Nếu không chỉ cất trong tay hắn, thì sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Ầm!
Toàn bộ hội đấu giá bắt đầu ầm náo lên, mỗi lần tăng giá lên 10 tỷ rất đáng sợ, thậm chí chưa bao giờ có, hiện tại lại gia nhập một người đấu giá mới, người đấu giá mới trực tiếp tăng giá thêm 20 tỷ vào, tăng lên 50 tỷ.
Loại biên độ tăng giá này, dù Đới Hách có áp chế, cũng không có cách nào ngăn cản toàn bộ hội đấu giá ầm náo.
Trên thực tế Đới Hách cũng không biết áp chế như thế nào, đến bây giờ nàng cũng không có cách nào xen lời vào. Giá kia từ 5 tỷ trực tiếp nhảy đến 50 tỷ, tăng gấp 10 lần, chỗ nào cần nàng trợ giúp đâu.
- 50 tỷ, giá cả chiếc nhẫn này đạt tới 5...
Đới Hách còn chưa dứt lời, giá lại lần nữa nhảy lên 60 tỷ.
Địch Cửu thấy rõ ràng, người báo giá 60 tỷ này là người cùng hắn cạnh tranh ba viên ngọc giản. Tiền của gia hỏa này không chỉ có 50 tỷ, nhưng đặt 50 tỷ của chiếc nhẫn lên bàn cạnh tranh với ngọc giản, chứng tỏ hắn lấy được ngọc giản trong mắt đối phương không bằng giá trị của chiếc nhẫn này.
Địch Cửu quyết định tiếp tục tăng giá, nhưng lần này không đến Địch Cửu tăng giá, trên bình phong báo giá to lớn kia, giá 60 tỷ tăng lên đến 100 tỷ.
Giá cả này so với Địch Cửu định gọi giá là 80 tỷ trực tiếp cao hơn 20 tỷ. Địch Cửu hít một ngụm khí lạnh, gia hỏa mới gia nhập cạnh tranh chiếc nhẫn quá lợi hại. Tăng giá thêm 40 tỷ, chắc một lát sẽ không chậm lại.
Khoảng cách phòng khách Địch Cửu cũng không xa phòng khách của những người khác, một tên nam tử đầu đội đạo quan cau mày, ở bên cạnh hắn là một người thanh niên, hắn cẩn thận từng li từng tí nói:
- Sư phụ, ta đoán chứng chiếc nhẫn này không đấu giá với giá 200 tỷ rất khó thu về. Cho đến bây giờ, bên kia không có xuất thủ. Hai người xuất thủ trước đó lai lịch đều rất thần bí, Giả Bất Liễu là người có chòm râu dài, ở trong bao sương tuyệt đối không phải là Giả Bất Liễu. Một người khác mặc áo choàng, cơ bản không thấy rõ tướng mạo. Mới gia nhập đã tăng giá lên 100 tỷ, hiện tại không biết lai lịch.
Nam tử đội đạo quan khoát tay áo nói:
- Giả Bất Liễu thì còn được, hắn không có tư cách cạnh tranh loại bảo vật cấp độ này. Còn bên kia, bọn hắn cũng không tới. Bọn hắn ủy thác sòng bạc Tiên Thiên hỗ trợ cạnh tranh chiếc nhẫn, kết quả sòng bạc Tiên Thiên bị người bắt gọn. Giả Bất Liễu chòm râu dài chiếm bao sương kia, rất có thể là người của sòng bạc Tiên Thiên, ta đoán hắn dịch dung qua.
- Sư phụ, người này tốn mấy chục tỷ mua ba viên ngọc giản trống không, chúng ta có muốn chú ý một chút hay không?
Giọng người trẻ tuổi có vẻ kích động.
Nam tử đội đạo quan biết suy nghĩ của đối phương, hắn nhìn thoáng qua người trẻ tuổi thở dài:
- Tiết Bình, ta từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng, bế quan tĩnh tu ở Dưỡng Bình Quan suốt 60 năm. Sư phụ dạy bảo ta làm người phải ngay thẳng, chính trực. Nếu không phải vì Tiên Nữ tinh, giờ phút này ta đang ở Dưỡng Bình Quan, mà không phải ở Tiên Nữ tinh. Ngươi giống ta, từ nhỏ cũng là cô nhi, tính cách của ngươi tương đối hoạt bát, ta bế quan tại Dưỡng Bình Quan cho tới nay, không thiếu được sự dưỡng dục của nhang đèn (Phật dạy), ta cũng hi vọng ngươi biết tri ân đội ơn, mà không phải người lệ khí quá nặng, cướp đoạt thứ không thuộc về mình.
- Vâng, sư phụ, đệ tử thụ giáo.
Người trẻ tuổi tranh thủ thời gian khom người thi lễ, thể hiện hình như mình rất sợ hãi.
Nam tử đội đạo quan gật gật đầu, một lát sau lại nói:
- Gõ toàn bộ tiền của chúng ta lên, nếu quả thật lấy không được, vậy đã rõ thứ này không thuộc về chúng ta. Đạo gia cũng coi trọng nguyên do, đồ vật không thuộc về chúng ta, liền không cần cưỡng cầu.
- Vâng.
Sau khi người trẻ tuổi gọi là Tiết Bình lên tiếng, trực tiếp tới bình phong đấu giá gõ xuống 180 tỷ, đây là tất cả tiền bọn họ chuẩn bị để đến hội đấu giá.
Đối với việc không lấy được chiếc nhẫn, ngược lại Tiết Bình cũng không thèm để ý. Sư phụ hắn cũng không biết chiếc nhẫn này dùng để làm gì, chỉ tính toán, trong buổi đấu giá chiếc nhẫn này là báu vật quý nhất.
Xem bói dù sao cũng có chút hư vô mờ mịt không rõ ràng, ngược lại việc Địch Cửu có được ba viên ngọc giản kia, hắn có canh cánh trong lòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 68: Tri thức là vô giáGiọng Đới Hách kích động nên có chút khàn khàn:
- 180 tỷ, hội đấu giá bảo vật của hành tinh Tiên Nữ cũng không phải là lần đầu tiên được mở, nhưng giá tiền 180 tỷ thì tuyệt đối là lần đầu tiên. Có thể thấy được chiếc nhẫn này ẩn chứa bí mật cực lớn, mặc dù chúng ta không biết bí mật này, nhưng ta tin tưởng những người đấu giá nhất định sẽ biết...
Ở một ghế lô bình thường trong sàn bán đấu giá tầng ba, một tên nam tử đầu đội nón lá rộng vành che khuất mặt đang nắm chặt nắm đấm. Ở loại đấu giá này trên Tiên Nữ số một, hắn đội theo một nón lá rộng vành không có người nào có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, trên thực tế hình dạng của hắn có chút đặc biệt. Dù sao trên toàn bộ hội đấu giá, người mang theo nón lá rộng vành cũng không nhiều.
Với hắn mà nói, cơ bản những đều này không thành vấn đề, hắn cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác đối với hắn, chỉ cần hắn biết mình đang làm gì là được. Trong mắt hắn cho dù có dịch dung tốt đi nữa, cũng kém xa vạn dặm với cái nón lá rộng vành của hắn.
Vì tới buổi đấu giá này, hắn chuẩn bị tất cả là 210 tỷ, vì chiếc nhẫn kia, ba viên ngọc giản trước đó hắn đều bỏ qua.
Trong tiếng hò hét khàn giọng của Đới Hách, hắn không chút do dự gõ giá lên 210 tỷ. Nếu như lần này lấy không được chiếc nhẫn, hắn sẽ ra tay cướp đoạt. Còn về ba viên ngọc giản kia, cũng là một trong đồ vật hắn muốn cướp đoạt.
- Trời ạ, 210 tỷ, vị khách hảo sảng này trực tiếp gõ xuống 210 tỷ...
Lúc Đới Hách còn đang ra sức kêu lên, Địch Cửu chỉ có thể thở dài một tiếng, hắn không báo giá nữa. Không phải hắn không muốn báo giá, mà là hắn không có nhiều tiền như vậy. Cũng may hắn không nhiều hứng thú với chiếc nhẫn này lắm, dù sao đây là một vật phẩm hắn không biết rõ. Trước đó hắn lựa chọn báo giá, chỉ là chiếc nhẫn này bị nhiều người cạnh tranh với gia cao, chỉ thế thôi.
Hội đấu giá còn diễn ra rất dài, lấy không được chiếc nhẫn này, phía sau còn có hàng tốt hơn.
Chẳng những Địch Cửu dừng lại việc báo giá, cái giá này cũng gần như quét ngang toàn trường, không còn người thứ hai báo giá nữa.
Sau khi kêu nửa ngày không có người tăng giá, Đới Hách không tiếp tục hò hét nữa, mà đột ngột nói:
- Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của hội đấu giá, xin mời các vị khách nhân dùng cơm, hoặc gọi bữa ăn tới. Sau một tiếng, hội đấu giá sẽ tiếp tục tiến hành.
Người tham gia hội đấu giá này đều rất rõ ràng, đây là bên đấu giá cố ý. Lúc này nghỉ ngơi là để khách nhân đi kiếm tiền, có một số người muốn mua chiếc nhẫn này, nhưng tiền lại không đủ, có thể thừa kê đi kiếm tiền. Tất nhiên, hội đấu giá cũng có thời gian nghỉ ngơi, lúc này có thể đi ăn cơm.
Địch Cửu cũng hiểu được đạo lý trong đó, chắc là để cho người ta đi kiếm tiền. Hắn do dự một chút, cũng không đi kiếm thêm tiền. Thật ra nếu như hắn đi kiếm tiền, vẫn có thể gom góp một chút. Trên người hắn có cực phẩm dược tề tăng lực lượng lên, loại dược tề này chỉ cần đưa cho hội đấu giá, khẳng định có thể bán được giá không tệ.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Địch Cửu sẽ không cầm dược tề này đi bán lấy tiền. Trừ phi hắn nhìn thấy đồ tốt đỉnh cấp, chính mình nhất định phải đạt được nó, giống như ba viên ngọc giản kia. Nếu không, hắn cầm loại dược này bán lấy tiền, thì sẽ chuốt lấy điều không thỏa mái. Mặc dù hiện tại hắn đang Luyện Khí tầng ba, mở ra tinh thần lực, nhưng cũng không muốn bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, lại nói hắn còn muốn đi tới Tiên Nữ tinh. Một khi bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, thì khi hắn đi hành tinh Tiên Nữ nhất định sẽ gặp vấn đề.
Lấy dược tề đề cao lực lượng ra, hắn không muốn bị nhìn chằm chằm, là chuyện không thể.
Còn có một nguyên nhân nữa là Địch Cửu không cảm thấy chiếc nhẫn này có bao nhiêu giá trị, chỉ là một chiếc nhẫn, lại vượt qua 200 tỷ, thực sự là cao quá mức không hợp thói thường.
Nam tử mang theo nón lá rộng vành hận đến hai tay nắm chặt, đáng tiếc hắn chỉ có thể nhìn bên hội đấu giá tạm thời ngừng lại, rồi cho phép người khác đi kiếm tiền mà thôi.
Một giờ trôi qua rất nhanh, sau khi hội đấu giá bắt đầu, Đới Hách lại bắt đầu khàn giọng kiệt lực tuyền truyền chiếc nhẫn thần bí này. Để nàng thất vọng là, cũng không có người nào báo giá cao hơn 210 tỷ. 210 tỷ, cái giá này thực sự cao đến không hợp lý, cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện lấy ra.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể lựa chọn gọi giá.
Giọng gọi giá lần thứ ba của Đới Hách vừa ra, nam tử mang áo choàng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng chiếc nhẫn này cũng đến tay hắn.
Giá kinh thiên trong hội đấu giá này cuối cùng kết thúc, sau cùng chiếc nhẫn không biết tác dụng này lấy giá khủng bố 210 tỷ thành giao.
Toàn bộ hội đấu giá ồn ào trọn vẹn gần năm phút, mới dần dần yên tĩnh lại.
Có lẽ chiếc nhẫn này có giá quá mức không hợp thói thường. Dưới sự kích động, Đới Hách cũng không gõ chùy xuống bàn ngăn lại thanh âm huyên náo tại hiện trường.
Sau khi sàn đấu giá yên tĩnh, lúc này Đới Hách bắt đầu giơ tay đấu giá một kiện vật phẩm, đó là một gian cửa hàng trên quảng trường Tiên Nữ.
Tuy nói có nhiều người bắt đầu cạnh tranh, Địch Cửu cũng không có nửa điểm hứng thú. Nếu không phải trên người hắn còn rất nhiều tiền, thậm chí hắn còn dự định rời hội đấu giá tìm một nơi nghiên cứu ba viên ngọc giản này.
Cũng may phòng khách của hắn không tệ, ở trong này nghiên cứu ngọc giản cũng không có gì.
Ngọc giản thứ nhất được Địch Cửu lấy ra, quả nhiên phía trên ngọc giản có mấy chữ hắn không biết. Từ bên ngoài ngọc giản nhìn vào, ngọc giản này chính là một khối ngọc chế tác bình thường. Tăng Đông Lăng còn nói trong ngọc giản chứa một loại nguyên tố ẩn dấu, Địch Cửu nhìn cũng không ra.
Địch Cửu vốn hoài nghi vật này viết bằng tinh thần lực, ở mặt ngoài nhìn không ra bất cứ điều gì, cho nên hắn lập tức cầm ngọc giản đặt gần trán.
Lấy lực tinh thần hiện tại của hắn, khi ngọc giản càng gần mi tâm, hắn liền càng nhẹ nhõm.
Một chút gợi sóng nhàn nhạt gần như không thấy bị Địch Cửu bắt được, những gợi sóng này rất huyền ảo, đây là...
Địch Cửu nghĩ đến pháp trận, những gợi sóng này hình như tạo thành một đường cong trận pháp, như ẩn như hiện. Đáng tiếc hắn không hiểu trận pháp, chỉ có thể nhìn nó giống như thiên thư.
Khi tinh thần lực của Địch Cửu thấm vào ngọc giản, một lượng lớn tin tức phô thiên cái địa bao trùm tới. Đầu Địch Cửu tê rần, tranh thủ thời gian lấy ngọc giản ra.
Trọn vẹn sau mấy phút nghỉ ngơi Địch Cửu mới lần nữa đặt ngọc gian lên trán. Lần này hắn có kinh nghiệm, tinh thần lực chậm rãi đi vào.
Tin tức trong ngọc giản cũng bị hắn nhẹ nhàng đọc được, đây là một ngọc giản có ngôn ngữ chữ viết, là một ngôn ngữ của thế giới Tu Chân, trừ cái đó còn có một lượng lớn tin tức tu chân, chắc là chuyên môn cho người tu chân dùng ngôn ngữ trong ngọc giản.
Nửa giờ sau, khi Địch Cửu cảm giác hoa mắt chóng mặt, hắn đã đọc xong toàn bộ chữ trong ngọc giản.
Địch Cửu cầm ngọc giản xuống, sợ hãi nhìn khối ngọc giản đơn giản này, trong lòng thậm chí không có cảm giác tin tưởng. Nửa giờ ngắn ngủi, hắn thế mà học xong một loại ngôn ngữ, không chỉ như vậy, hắn còn có thể sử dụng loại chữ này. Loại chữ này có thể mở rộng tinh thần lực đúng là chuyện nghịch thiên, học tập vật này giống như nó để lại ấn kí trong đầu hắn vậy.
Đồng thời hắn cũng biết, tinh thần lực hắn mở ra cũng không phải chỉ có một mình hắn có. Tất cả tu tiên giả đều có tinh thần lực, chỉ là tinh thần lực của mọi người nếu nhanh cũng là Luyện Khí tầng bốn cũng chính là Luyện Khí trung kỳ mới có thể sinh ra, mà hắn chỉ ở Luyện Khí tầng ba lại sinh ra tinh thần lực.
Loại tinh thần lực này còn một cái tên chuyên môn, gọi là thần thức hoặc là thần niệm. Thần thức sinh ra ở thức hải, thức hải sinh ra ở Tử Phủ, tu vi càng cao, thức hải càng cường đại.
Thần thức này quả nhiên là đồ tốt, miếng ngọc giản này cũng là đồ tốt. Trừ cái đó ra, Địch Cửu còn biết pháp bảo, vật liệu luyện khí, linh thảo, môn phái tu chân, danh từ chuyên môn của các đẳng cấp tu luyện...
Linh thạch còn được chia ra là thượng trung hạ và linh thạch cực phẩm. Tu Chân giới chẳng những có chuyên tu tiên thuật, mà còn có Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, còn có Pháp Trận sư, các loại Chế Phù sư.
Tất cả đều có cấp bậc, ví như cấp bậc đan dược, cấp bậc pháp bảo, cấp bậc phù lục...
Những điều này còn xem như phạm vi Địch Cửu có thể tiếp nhận được, về phần độ kiếp phía sau, tồn tại Nguyên Thần, đoạt xá các loại đều hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Địch Cửu.
Chuyện làm cho Địch Cửu động tâm nhất là, sau khi sinh ra thần thức, hắn có thể thông qua thần thức khống chế phi kiếm, sau đó bay lên trời. Đây tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản đứng lên trời mười giây, mà là chân chính dạo chơi trên bầu trời. Phi kiếm, nhất định phải có được phi kiếm.
Bởi vì miếng ngọc giản này, một thế giới Tu Chân mênh mông đã mở ra một cánh cửa rộng lớn cho hắn, những việc này hắn từng nghĩ cũng không dám nghĩ tới...
- Ai nha, không tốt...
Địch Cửu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng lên.
Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn bán đấu giá kia nhất định là nhẫn trữ vật.
Địch Cửu nắm lấy tóc mình, quả nhiên là vô tri đến đáng sợ, Nếu như chiếc nhẫn kia là nhẫn trữ vật, đừng bảo là 210 tỷ, coi như nhiều tiền hơn nữa, hắn cũng sẽ liều mạng mua về. Không đủ tiền, hắn sẽ đi kiếm tiền.
Bây giờ hối hận cũng không kịp, nhẫn trữ vật bị mua bởi một người mà hắn không biết đến.
Ba viên ngọc giản này khả năng ngay cả một góc của chiếc nhẫn cũng không sánh nỗi, ai biết trong chiếc nhẫn kia có bao nhiêu đồ tốt? Thời dài một tiếng, Địch Cửu biết hắn bỏ qua một lần cơ duyên.
Sau một hồi lâu, Địch Cửu ngồi xuống lần nữa. Nếu như ở trước mặt hắn có hai đồ vật, một là chiếc nhẫn một là ngọc giản. Ngọc giản giúp hắn mở rộng cánh cửa tri thức tu chân, còn chiếc nhẫn kia là nhẫn trữ vật, bên trong chứa đồ hoặc không chứa cái gì, vậy hắn sẽ chọn bên nào? Gia hỏa thu chiếc nhẫn kia nhất định lấy chiếc nhẫn bỏ qua ngọc giản, còn hắn thì sao?
- Ta vẫn lựa chọn ngọc giản.
Địch Cửu tự lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên trong lòng bình tĩnh lại. Nếu như không mua được, vậy thì vật đó không thuộc về hắn.
Lựa chọn ngọc giản, là bởi vì tri thức mới vô giá, dù khả năng hắn lựa chọn chiếc nhẫn, thì về sau hắn cũng sẽ biết được những tri thức này, nhưng không ai đảm bảo được lúc ấy hắn sẽ bỏ lỡ thứ càng quý giá gì? Sở dĩ hắn bỏ lỡ chiếc nhẫn, không phải bởi vì hắn vô tri (không có tri thức) sao? Như vậy, người lấy chiếc nhẫn này đấu giá, cũng giống như không biết giá trị của chiếc nhẫn này sao? Sở dĩ như vậy, đó là bọn hắn không có đầy đủ phương diện về kiến thức này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!