Chờ sau khi toàn bộ mọi người đều ngồi xuống, Tịch Hồng Sâm mới đứng dậy, nói chuyện: "Đa tạ các vị bằng hữu bỏ thời gian đến đây, thậm chí còn có những bằng hữu ta không mời cũng tới, quả là đã cho ta mặt mũi. Mọi người hẳn là đoán được ta mời mọi người tới nơi này là vì chuyện gì, có phải không? Không sai, là vì một kiện Tiên Thiên bảo vật. Nhưng mà cụ thể món Tiên Thiên bảo vật này là gì, ta xin phép khoan vội tiết lộ, bởi vì ta lo lắng sau khi mọi người nghe được danh tự của món bảo vật ấy xong sẽ quá mức kích động, ngược lại làm ảnh hưởng đến sự giao lưu của chúng ta trong thời gian mọi người ở đây."
Nghe thấy Tịch Hồng Sâm nói vậy, tất cả mọi người đều thoáng mừng rỡ, Tịch Hồng Sâm có vô số đồ tốt, trong lòng ai nấy đều rõ ràng. Lúc cung chủ Túc Quang của Quảng Nguyên cung còn sống, khi ấy Quảng Nguyên cung cung chủ được công nhận là tu sĩ giàu có nhất vùng hư không này. Tịch Hồng Sâm cùng Túc Quang có quan hệ rất tốt, hai người thường xuyên cùng đi hư không tìm kiếm bảo vật và tài nguyên tu luyện. Nếu như Tịch đảo chủ thừa nhận mình nghèo, chắc chắn không có người nào tin tưởng. Hiện tại ngay cả Tịch Hồng Sâm cũng nói thứ Tiên Thiên bảo vật kia là đồ tốt, vậy nhất định đó là món vật phẩm cực kỳ đáng giá.
"Chúng ta ở đây cứ dựa theo tuổi tác tới đi, ai nhỏ nhất, người đó tới trước, như thế nào?" Tịch Hồng Sâm nói xong liền cười tủm tỉm nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu rất rõ ràng ý tứ của Tịch Hồng Sâm, ông ta nói vậy không phải thật sự có ý dựa theo tuổi tác, mà là dựa theo tu vi, ai có tu vi thấp nhất thì người đó tới trước.
Hết thảy giao dịch hội, chỉ cần là người đầu tiên ‘xuất trận’ thì hẳn là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Nhưng Địch Cửu rất rõ ràng, ở một giao dịch hội như nơi này, kẻ mở lời đầu tiên ngược lại chính là kẻ kém thế nhất. Hắn đã từng nghe Thang Tế Đàm nói qua, khi hai người tiến hành giao dịch, cho dù ngươi đã lên tiếng nhắm trước món vật phẩm kia, nhưng chỉ cần bị người khác coi trọng thì gã hoàn toàn có thể cưỡng ép chen chân.
Biết thì biết, nhưng Địch Cửu cũng không thể tùy tiện từ chối quy định do Tịch Hồng Sâm nêu ra. Vả lại hắn rất muốn có Dung Tinh Kim, đây là bảo vật mà hắn tha thiết muốn đoạt được.
Địch Cửu xuất ra một khối nguyên liệu màu đen, to gần bằng chậu rửa mặt, hắn còn chưa nói gì đã có người ngạc nhiên kêu lên, "Là Niết Bàn Hắc Canh Thạch..."
Niết Bàn Hắc Canh Thạch tuyệt đối là đỉnh cấp chí bảo, loại vật liệu này thích hợp luyện chế bồ đoàn, dùng để ngồi ở phía trên tu luyện, chẳng những có thể giúp tu sĩ tĩnh tâm mà còn có thể hỗ trợ mở rộng thức hải. Nếu có thể dung nhập nó vào trong pháp bảo của mình, pháp bảo kia chẳng những càng thêm thích hợp ôn dưỡng, mà thời điểm tu sĩ kích phát đạo vận thần thông lại càng thêm phần mượt mà.
Quan trọng hơn đó là Niết Bàn Hắc Canh Thạch còn cực kỳ thưa thớt, thậm chí lớn chừng một quả đấm thôi đã khó mà cầu đến, chớ đừng nói chi là Địch Cửu lấy ra một khối to bằng chậu rửa mặt.
Rất nhiều người chứng kiến Niết Bàn Hắc Canh Thạch mà đỏ cả con mắt, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào khối lớn Niết Bàn Hắc Canh Thạch trước mặt Địch Cửu, trong lòng thầm nghĩ, nhất định phải đoạt được thứ này về tay.
Thang Tế Đàm sốt ruột nắm chặt nắm đấm, nàng là một tông sư Luyện Khí đỉnh cấp, thứ này đối với nàng mà nói mới thật sự là đồ tốt a. Nếu như nàng biết Địch Cửu có Niết Bàn Hắc Canh Thạch, nàng tuyệt đối sẽ ngăn không cho Địch Cửu lấy ra, mà sẽ thuyết phục hắn âm thầm giao dịch cho nàng. Thật đáng tiếc!
Không có người nào nói chuyện, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Địch Cửu và khối Niết Bàn Hắc Canh Thạch trước mặt hắn. Lúc này chính là thời điểm để Địch Cửu báo giá, tất cả mọi người đều muốn biết, bọn họ có sở hữu thứ mà Địch Cửu cần trao đổi hay không.
Thế nhưng, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, ấy là Địch Cửu không vội báo giá, mà là lần nữa lấy ra hai món vật phẩm.
"Mảnh vỡ pháp tắc, hơn nữa còn không chỉ có một mảnh..." Có mấy tu sĩ đồng loạt hít một hơi lãnh khí, loại vật phẩm như mảnh vỡ pháp tắc này mà cũng nỡ lấy ra, rốt cuộc tên Đạo Nguyên Thánh Đế nho nhỏ này trên thân có bao nhiêu bảo vật vậy?
Sau khi lấy ra Niết Bàn Hắc Canh Thạch, Địch Cửu đích thật lại lấy ra hai khối mảnh vỡ pháp tắc, một khối thuộc tính Kim và một khối thuộc tính Thổ.
Hắn biết rõ Niết Bàn Hắc Canh Thạch kia của mình khó mà trao đổi được Dung Tinh Kim, thậm chí dù tăng thêm hai khối mảnh vỡ pháp tắc cũng vẫn chưa đủ. Nhưng đây chính là giao dịch. Đương nhiên không thể một lần đem toàn bộ lá bài tẩy của mình lấy hết ra, mà là lần lượt lấy ra một ít, nghe theo người khác ra giá.
"Địch đạo hữu, không biết ngươi muốn trao đổi cái gì?" Một tên Hỗn Nguyên Thánh Đế trung kỳ rốt cục nhịn không được, ôm quyền hỏi thẳng.
Địch Cửu nghe vậy liền ôm quyền nói ra, "Các vị đạo hữu, chỗ này của ta có một khối Niết Bàn Hắc Canh Thạch, cộng thêm hai khối mảnh vỡ pháp tắc. Ta muốn trao đổi Dung Tinh Kim và một khối Lạc Ngân Băng Lưu."
Nghe được thứ Địch Cửu muốn giao dịch là Dung Tinh Kim, trong mắt nhiều người lập tức lộ ra vẻ thất vọng, vật phẩm này bọn họ không có, quan trọng hơn cả, rất nhiều người đều biết, trên người Tịch Hồng Sâm có một khối Dung Tinh Kim. Xem ra không có cách nào cạnh tranh rồi, Tịch Hồng Sâm dù sao cũng là chủ nhân nơi đây, nếu ông ta cùng Địch Cửu giao dịch, ai dám đứng lên cạnh tranh chính là tự mình đi tìm rắc rối.
Tịch Hồng Sâm vừa nghe Địch Cửu nói liền biết Địch Cửu muốn cái gì.
Nói thật, ông cũng rất muốn sở hữu Niết Bàn Hắc Canh Thạch, đối với bản thân ông hiện tại, giá trị Niết Bàn Hắc Canh Thạch mang tới còn cao hơn cả Dung Tinh Kim. Chỉ là chút tính toán của Địch Cửu, trong lòng ông dĩ nhiên thấu rõ. Đống đồ vật mà Địch Cửu lấy ra, mặc dù giá trị tương đối cao, nhưng tổng lại vẫn còn chưa đủ để lấy Dung Tinh Kim.
"Ta quả thật có một khối Dung Tinh Kim, thế nhưng đồ vật của ngươi còn chưa đủ để trao đổi vật phẩm này chớ đừng nói chi đến cộng thêm Lạc Ngân Băng Lưu." Tịch Hồng Sâm từ tốn nói, những món vật phẩm Địch Cửu lấy ra, ông ta đều muốn có, bởi vì linh căn của Tịch Hồng Sâm chính là Thổ thuộc tính.
Tịch Hồng Sâm không cho rằng một Đạo Nguyên Thánh Đế nho nhỏ như Địch Cửu lại nhìn ra linh căn tu luyện của ông ấy là thuộc tính gì cho nên mới lấy mảnh vỡ pháp tắc thuộc tính Thổ để khiến Tịch Hồng Sâm ông động lòng, ông chỉ cho rằng ban nãy Địch Cửu ăn may lấy ra mảnh vỡ pháp tắc Thổ thuộc tính mà thôi, không ngờ nó lại trùng hợp vừa vặn với linh căn của ông.
Địch Cửu cười nhạt một tiếng, đáp: "Người xưa có một câu nói rất hay, ngàn vàng khó mua. Nếu như bị lạc đường trong sa mạc, ta cho ngươi 1000 lạng hoàng kim cũng không bằng tặng cho ngươi một chén nước. Chúng ta tu đạo cũng giống như đang đi ngược dòng nước vậy. Nếu như ngươi không cố gắng, hoặc là ngươi cảm thấy không đáng để ngươi cố gắng, vậy thì rất nhanh người khác liền sẽ đuổi kịp ngươi."
Tịch Hồng Sâm nghe thế, trong lòng không khỏi thầm than. Mặc dù ông biết rõ Địch Cửu nói vậy chẳng qua là vì đang muốn thuyết phục ông hạ giá để trao đổi vật phẩm, tuy nhiên biết là biết vậy, nhưng ông không thể không thừa nhận Địch Cửu nói rất đúng.
Hôm nay nếu ông không nỡ trao đổi Dung Tinh Kim và Lạc Ngân Băng Lưu để lấy mảnh vỡ pháp tắc cùng Niết Bàn Hắc Canh Thạch, một khi thứ này bị người khác giao dịch được, tương lai người ta có thể dùng nó để vượt qua tu vi của Tịch Hồng Sâm ông không chừng.
Tịch Hồng Sâm do dự một chút rồi bảo: "Ngươi lấy ra thêm chút đồ vật nữa đi, những vật này thật sự là chưa đủ để trao đổi."
Nhưng đúng vào lúc này, có một tu sĩ đột ngột truyền âm tới cho Địch Cửu, "Bằng hữu, ta có cả Dung Tinh Kim và Lạc Ngân Băng Lưu, nếu ngươi không định trao đổi ở nơi này, tương lai ta có thể cùng ngươi tự mình trao đổi. Ta thậm chí chỉ cần một khối mảnh vỡ pháp tắc và Niết Bàn Hắc Canh Thạch là đủ, nhất định sẽ giao đủ hai món ngươi cần cho ngươi, không cần ngươi phải lấy ra thêm đồ vật nào nữa."
Địch Cửu vừa nghe liền biết là ai truyền âm, chính là người tên Câu Tử Bật, từ lúc tiến vào đại sảnh tới giờ vẫn một mực híp mắt như thể đang ngủ gục kia.
Hơn nữa Địch Cửu còn phát hiện, Câu Tử Bật truyền âm thế mà chỉ một mình hắn biết, đây là bởi vì Câu Tử Bật truyền âm cho riêng hắn. Ở giữa đại sảnh này có nhiều Hỗn Nguyên Thánh Đế đến thế, ấy vậy mà mọi người, bảo gồm ngay cả Tịch Hồng Sâm đều không phát giác ra.
Gia hỏa này nãy giờ vẫn híp mắt, dáng vẻ thờ ở như thể chẳng quan tâm đến điều gì, nhìn bề ngoài chỉ là một Hỗn Nguyên Thánh Đế sơ kỳ, nhưng Địch Cửu khẳng định, đối phương chắc chắn là đang giả heo ăn thịt hổ, y không phải là Hỗn Nguyên sơ kỳ bình thường, mà là một tu sĩ âm hiểm đang cố tình ẩn nặc tu vi.
Địch Cửu căn bản cũng không để ý tới Câu Tử Bật, mà là một bên âm thầm khắc hoạ pháp tắc trận kỳ ở xung quanh người, một bên xuất ra một cái bình ngọc nhỏ, đoạn nói với Tịch Hồng Sâm: "Chỗ của ta còn có nửa bình Thuần âm Hỗn Độn chi khí, thế nhưng nếu ngươi muốn lấy Thuần âm Hỗn Độn chi khí, vậy thì không thể lấy Niết Bàn Hắc Canh Thạch nữa."
"Thành giao! Ta không cần Niết Bàn Hắc Canh Thạch nữa, ta muốn lấy cái bình Thuần âm Hỗn Độn chi khí đó." Tịch Hồng Sâm gần như không chờ Địch Cửu nói dứt lời đã không chút nào do dự cầm ra một cái hộp ngọc ném qua cho Địch Cửu.
Trong hộp ngọc có một tảng đá lớn chừng quả đấm mang màu trắng tinh khôi, Địch Cửu trông thấy tảng đá kia, trong lòng liền cuồng hỉ. Đây là Dung Tinh Kim đẳng cấp cao nhất, nếu như Tịch Hồng Sâm biết Dung Tinh Kim màu trắng mới là vật phẩm có đẳng cấp cao nhất, chắc chắn sẽ không nói ra câu ‘ta không cần Niết Bàn Hắc Canh Thạch’ như vừa rồi.
Địch Cửu cuốn lên hộp ngọc, không chút do dự đem bình ngọc cùng hai viên mảnh vỡ pháp tắc ném cho Tịch Hồng Sâm. Còn về việc Tịch Hồng Sâm không đả động tới Lạc Ngân Băng Lưu, Địch Cửu tự hiểu chuyện, không thèm nhắc tới.
Giờ phút này, Địch Cửu dễ dàng cảm nhận được mấy đạo thần niệm mang theo khí tức mãnh liệt rơi vào trên người hắn, ai bảo vừa rồi hắn lấy ra mấy món vật phẩm thật sự là quá mức nghịch thiên. Ba món đồ của hắn, mỗi một thứ đều là bảo vật trân quý.
"Ta có một viên Lạc Ngân Băng Lưu, muốn trao đổi lấy Niết Bàn Hắc Canh Thạch của ngươi." Ngay khi thấy Địch Cửu cùng Tịch Hồng Sâm giao dịch xong, một tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ chủ động đứng lên nói, vừa nói y vừa gấp rút lấy ra một khối Lạc Ngân Băng Lưu, như thể chỉ sợ Địch Cửu đổi ý không muốn giao dịch nữa.
Địch Cửu không chút do dự đem khối đá to bằng chậu rửa mặt kia cắt ra một nửa, sau đó nói với đối phương, "Một viên Lạc Ngân Băng Lưu của ngươi chỉ có thể giao dịch một nửa Niết Bàn Hắc Canh Thạch."
Trông thấy động tác mới rồi của Địch Cửu, mấy tên cường giả Hỗn Nguyên khác nãy giờ vẫn đang đỏ mắt dõi theo vật phẩm của Địch Cửu liền hoàn toàn câm nín. Tiện tay liền cắt Niết Bàn Hắc Canh Thạch ra làm một nửa, ngay cả là đồ của bọn họ thì cũng vô pháp phóng tay thoải mái như vậy. Địch Cửu này chẳng lẽ cũng là một cường giả Hỗn Nguyên, chẳng qua là đối phương đang ẩn nặc tu vi hay sao?
Tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ kia không chút do dự, nghe vậy liền ném bình đựng Lạc Ngân Băng Lưu trong tay qua cho Địch Cửu, "Thành giao!"
Trừ phi là kẻ ngốc thì mới từ chối, lần trao đổi này là y kiếm lợi lớn rồi.
"Bằng hữu quả nhiên lợi hại a, ngay cả đạo hỏa cũng có, hơn nữa còn tấn cấp đến hạ phẩm Thần Diễm, đáng nể thật! Khó trách ngay cả Dung Tinh Kim và Lạc Ngân Băng Lưu của ta mà đạo hữu cũng không cần." Câu Tử Bật phá ra cười ha ha, lần nữa truyền âm cho Địch Cửu.
Thế nhưng có một chuyện khiến Câu Tử Bật không nghĩ tới, ấy là y truyền âm thế mà biến thành tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Sắc mặt Câu Tử Bật lập tức thay đổi, y chớp mắt liền hiểu được. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn mới rồi, Địch Cửu đã bố trí một đạo cấm chế ngay tại quanh người, khiến cho hết thảy truyền âm đến hắn nơi này liền biến thành thanh âm chân chính truyền tống ra ngoài cho tất cả mọi người đều nghe được.
Trong lòng Địch Cửu thầm cười lạnh, hắn ghét nhất chính là loại người như Câu Tử Bật này. Nếu như nói Câu Tử Bật thật sự có Dung Tinh Kim cùng Lạc Ngân Băng Lưu thì còn tốt một chút, nhưng Địch Cửu khẳng định Câu Tử Bật không có hai thứ đồ đó. Đối phương truyền âm cho hắn, chính là muốn đơn độc ăn cướp vật phẩm của hắn mà thôi. Tuy nói hắn không sợ Câu Tử Bật, cũng không có tâm tình lãng phí thời gian cùng loại người âm hiểm như vậy.
Chương 664: Thất Thải Thần Hoàng Chi HuyếtTịch Hồng Sâm nhìn chằm chằm Câu Tử Bật, hừ lạnh một tiếng không nói gì. Ánh mắt mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế nhìn Câu Tử Bật có hơi cổ quái, việc này khiến Câu Tử Bật hận không thể lập tức một quyền oanh sát Địch Cửu. Chỉ là một tên Đạo Nguyên nho nhỏ lại không biết sống chết tính toán Câu Tử Bật y.
Người đứng ra giao dịch tiếp theo là Lãnh Húc Bình từ Doanh Hải đan các, gia hỏa này vốn là Hỗn Nguyên sơ kỳ, là người có tu vi kém nhất trong đám người Hỗn Nguyên Thánh Đế. Thứ hắn dùng để giao dịch là Thần khí công kích cực phẩm, Song Nhận Thần Kích.
Địch Cửu chẳng có chút hứng thú gì với thứ này, rất nhanh Thần khí đó liền được một Hỗn Nguyên Thánh Đế khác dùng thần tinh để trao đổi. Chỉ là một kiện Bán Thần Khí có tính năng công kích đã có giá là 100 triệu thượng phẩm thần tinh, việc này khiến Địch Cửu cảm thấy tiền đồ luyện khí sư của mình chắc chắn sẽ không kém cạnh hơn so với nghề luyện đan sư.
Người đứng ra giao dịch thứ ba là Thang Tế Đàm, theo Địch Cửu thấy, dù đối phương là Hỗn Nguyên sơ kỳ nhưng tuyệt đối không tính là tu vi đếm ngược thứ ba từ dưới lên. Thực lực Thanh Tế Đàm cá biệt, thậm chí còn mạnh hơn Hỗn Nguyên trung kỳ, bất quá đây chỉ là cách nhìn của Địch Cửu mà thôi.
Địch Cửu có chút tò mò, hắn muốn biết Thanh Tế Đàm sẽ dùng thứ gì để trao đổi, Địch Cửu đoán vật ấy hẳn không tầm thường, bằng không dưới tình huống không có bạn đồng hành, ngay cả Đạo Nguyên như hắn mà nàng ấy cũng phải kéo theo để có thêm người tiếp sức. Điều này nói rõ một việc, Thanh Tế Đàm sợ sẽ có người cướp đồ của mình.
Thang Tế Đàm ngăn chặn sự kích động trong lòng, nàng cầm một hộp ngọc ra, đoạn nói:
- Ta có một viên Mộc Bản Nguyên Tinh ẩn chứa khí tức khai thiên, khẳng định là Mộc Bản Nguyên Tinh khai thiên…
Đông đảo tu sĩ trong đại điện nghe xong, hô hấp thoáng chốc liền dồn dập. Mộc Bản Nguyên Tinh có tác dụng cực lớn với bất kỳ người nào, không nhất định phải là linh căn Mộc chỉ được đi cùng công pháp Mộc. Huống chi Thang Tế Đàm còn nói đây là vật khai thiên.
Chỉ bàn về giá trị, Mộc Bản Nguyên Tinh này có khi còn trân quý hơn nửa bình Hỗn Độn chi khí của Địch Cửu.
Mà Địch Cửu cũng muốn có được viên Mộc Bản Nguyên Tinh này, chưa nói tới việc nó có hữu dụng với hắn hay không. Xem như Địch Cửu không cần thì với Thụ Đệ hay Kiến Mộc đều có tác dụng cực lớn.
Bấy giờ, đại điện hoàn toàn an tĩnh, tất cả đều hướng mắt về phía Thang Tế Đàm, muốn biết nàng ấy báo giá thế nào.
Địch Cửu lại có một loại dự cảm, hắn thấy bản thân sẽ không chiếm được viên Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh nọ. Thang Tế Đàm tới đây, khẳng định không phải là vì cùng đi tìm kiếm Tiên Thiên bảo vật gì kia, mà là vì lần giao dịch này. Nếu Thang Tế Đàm đặc biệt vì hội giao dịch mà đến, điều đó đã nói lên Thang Tế Đàm sớm đã nhìn trúng một đồ vật.
Ánh mắt Thang Tế Đàm hướng về phía nam tử có sắc mặt xám xịt như màu vỏ cây, chậm rãi nói:
- Ta chỉ hi vọng đổi được ít nhất một giọt máu Thất Thải Thần Hoàn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Địch Cửu, ánh mắt hắn nhìn về phía nam tử có sắc mặt vỏ cây kia, chẳng những da mặt đối phương tối tăm, mà còn sần sùi, thậm chí còn có từng đạo vân như như một cây cổ thụ lâu năm vậy.
Nghe thấy yêu cầu của Thang Tế Đàm, đông đảo tu sĩ ao ước vật khai thiên âm thầm thở dài một hơi, thứ này vô duyên với bọn họ. Thang Tế Đàm là người của tộc Phượng Hoàng, muốn máu của Thất Thải Thần Hoàng là chuyện bình thường.
Lúc này, nam tử mặt vỏ cây cười hắc hắc một tiếng:
- Tin tức của Thang đạo hữu thật linh thông, Thiên Mộc tộc mới vừa đạt được một giọt Thất Thải Thần Hoàng chi huyết, Thang đạo hữu liền biết.
Thang Tế Đàm từ tốn đáp:
- Quảng Minh Tử đạo hữu, ngươi trả lời thẳng đi.
Dù thực lực nàng mạnh hơn so với Hỗn Nguyên sơ kỳ bình thường, thậm chí có thể dễ dàng đối phó được với vài Hỗn Nguyên trung kỳ suy yếu. Có điều đối với cường giả Hỗn Nguyên trung kỳ thì nàng còn kém xa. Mà tu sĩ Thiên Mộc tộc trước mặt chính là cường giả Hỗn Nguyên trung kỳ chân chính.
Địch Cửu nghe được Thang Tế Đàm nói liền biết nàng ấy giao dịch chỉ là bất đắc dĩ, nàng biết máu của Thất Thải Thần Hoàng trong tay của Quảng Minh Tử, lại chẳng thể đơn độc giao dịch với hắn ta. Lấy thực lực của nàng, đơn độc giao dịch cùng Quảng Minh Tử chẳng khác nào tìm chết. Từ đó có thể thấy được, Quảng Minh Tử cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Quảng Minh Tử cười ha ha một tiếng:
- Giao dịch hay không chẳng quan trọng với ta, bất quá nếu Thang đạo hữu cần, ta giao dịch với ngươi cũng không sao, chỉ là giá trị vật này còn chưa đủ. Ngươi hẳn phải biết, Thất Thải Thần Hoàng chi huyết trên người ta là của đại năng Phượng Hoàng tộc bước thứ ba, thất lạc Hư Không Thần Ngô mà có.
Địch Cửu cười lạnh trong lòng, tên mặt vỏ cây này thật không biết xấu hổ. Địch Cửu không biết bước thứ ba cường đại cỡ nào nhưng hắn khẳng định giá trị Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh trong tay Thang Tế Đàm so với Thất Thải Thần Hoàng chi huyết của Quảng Minh Tử càng trân quý hơn. Mà Quảng Minh Tử cũng đâu phải không cần Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, đừng nhìn tên đó không chút động dung, có điều Địch Cửu thấy rõ, thời điểm Thang Tế Đàm lấy vật khai nguyên ra, quy tắc chung quanh gia hỏa có chút chấn động, nói cách khác là hắn rất muốn sở hữu thứ này.
Thang Tế Đàm cắn môi, vừa định nói chuyện lại có âm thanh truyền tới bên tai:
“Tế Đàm sư tỷ, nếu ngươi tin lời ta, không cần vội, lúc này ngươi cứ giao dịch với ta trước. Ta cam đoan sẽ lấy được Thất Thải Thần Hoàng cho ngươi."
Thang Tế Đàm vội ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện không có ai cảm thấy được dị trạng, nội tâm càng thêm kinh ngạc không thôi, thực lực Địch Cửu rất mạnh, nàng đoán được. Mà hiện tại hắn truyền âm lại không bị phát hiện, chỉ với điều này đã đủ chứng minh thực lực của nàng kém xa hắn. Nghĩ tới chuyện Địch Cửu ám toán Câu Tử Bật trước đó, nội tâm Thang Tế Đàm có một chút chờ mong với Địch Cửu.
Ngay lúc này, bỗng nhiên Địch Cửu lấy một cái hộp ngọc ra rồi nói:
- Tế Đàm sư tỷ, ta có thứ này muốn giao dịch với tỷ, không biết có được không?
Thang Tế Đàm nói:
- Địch sư đệ, muốn giao dịch ở đây phải mở đồ ra cho mọi người nhìn, không thể tự mình trao đổi.
Địch Cửu giật mình hiểu được, khó trách Thang Tế Đàm chủ động đưa Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh ra, nguyên lai có quy tắc đó.
Địch Cửu không chút để ý, trực tiếp mở hộp ngọc:
- Vừa hay ta có một thần thông về độn thuật Ngũ Hành.
Độn thuật Ngũ Hành là của Khương Đại, Địch Cửu biết thứ này có vấn đề, hiện tại đã đoán được đại khái, bất quá độn thuật Thần Niệm và độn thuật Quy Tắc của hắn mạnh hơn Ngũ Hành nhiều. Căn bản Địch Cửu lười sửa, không bằng lấy ra giao dịch còn hơn.
Đương nhiên, dù mặt ngoài Địch Cửu giao dịch cho Thang Tế Đàm, trên thực tế hắn cũng chẳng muốn đối phương học thành. Mà Địch Cửu đoán, Thang Tế Đàm cũng chẳng học, độn thuật của tộc Phượng Hoàng nghịch thiên không gì sánh được, Ngũ Hành độn thuật không thể so sánh nổi.
Thang Tế Đàm không cần không có nghĩa những người khác cũng vậy, độn thuật Ngũ Hành là đại thần thông, trừ số ít người ra, đại đa số còn lại đều rất muốn.
- Địch đạo hữu, ta dùng ba viên đạo quả Đạo Nguyên và một đầu Thần Linh Mạch thượng phẩm đổi với ngươi, ngươi thấy sao?
Quả nhiên Địch Cửu vừa lấy Ngũ Hành độn thuật ra liền có người bắt đầu báo giá.
Những người còn lại cũng bắt đầu nhao nhao, độn thuật Ngũ Hành chẳng phải thứ tầm thường.
- Ta giao dịch.
Khiến cho tất cả mọi người không ngờ là Thang Tế Đàm lại đồng ý, sau khi Địch Cửu lấy Ngũ Hành độn thuật ra, nàng ấy chẳng chút do dự đã chấp nhận rồi.
- Ha ha, vậy tốt quá, ta có một thú sủng thuộc tính Mộc, Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh có thể giúp nó tiến thêm một bước…
Địch Cửu cười ha ha một tiếng, muốn đưa Ngũ Hành cho Thang Tế Đàm.
- Chờ một chút, ta đồng ý giao dịch Mộc Bản Nguyên Tinh cùng ngươi.
Mắt thấy Địch Cửu và Thang Tế Đàm giao dịch gần xong, Quảng Minh Tử lập tức lên tiếng.
Ban đầu hắn nghĩ Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh có đưa cho Địch Cửu cũng chẳng sao, hắn sẽ cướp về. Thế nhưng câu tiếp theo của Địch Cửu khiến hắn cực kỳ sốt ruột, nếu đối phương cho sủng vật ăn mất Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, vậy hắn khóc không ra nước mắt rồi.
Đối với Thiên Mộc tộc mà nói, Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh là thứ chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Lúc đầu hắn muốn Thang Tế Đàm giao ra thêm một ngọn lửa Phượng Hoàng, không ngờ giữa đường lại có tên Địch Cửu này nhảy ra.
Hắn đoán rất có thể hai người nọ phối hợp với nhau, nhưng vạn nhất không bằng nhất vạn, Quảng Minh Tử thật sự lo sợ rủi ro có thể xảy ra.
Vốn Địch Cửu muốn truyền âm bảo Thang Tế Đàm tăng giá, bằng không sẽ không giao dịch. Ai ngờ tốc độ Thang Tế Đàm lại nhanh như vậy, nàng nói một câu có thể giao dịch liền ném Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh cho Quảng Minh Tử.
Chương 666: Hỗn Độn Thanh Liên"Chờ một chút, nếu như ta không nhớ lầm, vừa rồi Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh của Thang đạo hữu đã giao dịch cùng với Địch đạo hữu rồi mà? Chẳng lẽ một vật còn có thể giao dịch cùng hai người à?" Gã Câu Tử Bật gầy yếu kia đang biếng nhác híp mắt, bỗng nhiên mở to mắt ra, thanh âm mang theo một hơi khí lạnh nói.
Thang Tế Đàm nghe gã nói như thế, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Địch Cửu không biết giao dịch quy củ ở nơi này, nhưng nhìn tình huống hiện tại, hắn suy đoán Thang Tế Đàm khẳng định là đã phạm quy. Nghĩ tới đây, hắn không chút do dự truyền âm cho Thang Tế Đàm, "Tế Đàm sư tỷ, ngươi cứ việc giao dịch đi, đợi lát nữa khi ta đòi vật phẩm, ngươi cứ tùy tiện cầm một vật nào đó đưa ta. Mặc kệ nó là cái gì, ngươi cứ bảo nói là Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, chuyện còn lại cứ giao cho ta là được rồi."
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thang Tế Đàm, Tịch Hồng Sâm ngồi ở ghế chủ vị cũng thế, khóe miệng câu lên một tia cười lạnh pha chút tàn nhẫn. Đám người trong đại điện không cần nghĩ cũng biết thừa Tịch Hồng Sâm đang đánh chủ ý gì, trong lòng bọn họ âm thầm thở dài một phen, Thang Tế Đàm xong đời rồi.
Quảng Minh Tử không chút do dự thu Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh vào nhẫn trữ vật, thế nhưng y lại không định đem Thất Thải Thần Hoàng huyết của mình giao cho Thang Tế Đàm.
Nghe được Địch Cửu truyền âm, Thang Tế Đàm vội vàng ép bản thân mình tỉnh táo lại, trong nội tâm nàng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà nàng đã dẫn Địch Cửu theo, may là hắn là người bên phía nàng.
Thang Tế Đàm bình tĩnh lại bèn nhìn chằm chằm Quảng Minh Tử, từ tốn nói: "Quảng Minh Tử đạo hữu, lẽ nào ngươi muốn nuốt hết Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh của ta? Đồ của ta đã giao cho ngươi nửa ngày, vì sao không thấy ngươi đưa Thất Thải Thần Hoàng huyết cho ta?"
Quảng Minh Tử chau mày, đáp: "Sự tình ngươi dùng một vật giao dịch cho hai người còn chưa kết thúc, ta không muốn cùng ngươi tiếp tục giao dịch."
Ngoài miệng nói không muốn cùng Thang Tế Đàm tiếp tục giao dịch, nhưng hành động thì lại không chút nào thể hiện ý tứ sẽ đem Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh trả lại cho nàng ta.
Thang Tế Đàm phá ra cười lớn, đoạn lạnh lùng nói: "Cứ xem như lão nương dùng một vật giao dịch cho hai người đi, hiện tại người kia còn chưa tìm tới ta kiện cáo, vậy đã nói rõ giao dịch của ta chẳng xảy ra vấn đề gì hết. Nhưng hiện tại ngươi lại muốn làm trái với quy tắc giao dịch, nuốt trọng đồ của ta làm của riêng hay sao? Trên người lão nương vẫn còn có Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, tự ta sẽ xử lý được giao dịch của mình, không cần Quảng Minh Tử đạo hữu phải nhọc lòng suy nghĩ thay ta."
Quảng Minh Tử theo bản năng nhìn về phía Tịch Hồng Sâm, y hi vọng Tịch Hồng Sâm sẽ lên tiếng giải vây cho y.
Quy tắc giao dịch vốn là do Tịch Hồng Sâm định ra, giờ phút này Tịch Hồng Sâm hiển nhiên sẽ không ngu ngốc đứng lên trợ giúp Quảng Minh Tử nói chuyện.
Ông ta đang chờ đợi Địch Cửu sẽ xử lý tình huống thế nào, chỉ cần hắn không mở miệng đòi Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh thì ông sẽ có cớ để giáo huấn hai tên này, nếu có thể, tốt nhất là trừng phạt được cả Địch Cửu cùng Thang Tế Đàm, như vậy Tịch Hồng Sâm ông có thể quang minh chính đại mà tịch thu hết vật phẩm của bọn chúng.
Thấy Tịch Hồng Sâm không có phản ứng gì, Quảng Minh Tử trong lòng thầm hận, chỉ đành phải nuốt hận giao một cái bình ngọc ra cho Thang Tế Đàm.
Lúc này nếu như y còn muốn tiếp tục giả vờ không giao dịch hoặc là không trả đồ lại cho Thang Tế Đàm, tính huống sau đó chắc chắn sẽ cực kỳ tồi tệ.
Thang Tế Đàm tiếp nhận bình ngọc xong liền mở ra ngay trước mặt mọi người, khi nàng cảm nhận được một giọt đạo vận khí tức đại đạo cực kỳ mãnh liệt của bộ tộc Phượng Hoàng lưu chuyển thì trong lòng cuồng hỉ không thôi, vội vàng thu hồi bình ngọc vào trong nhẫn trữ vật.
Thấy tình huống bên này đã xử lý xong xuôi, tất cả mọi người trong đại sảnh không nhịn được, theo bản năng liền nhìn về hướng Địch Cửu, gần như đại bộ phận tu sĩ ngồi đây đều biết mối quan hệ giữa Thang Tế Đàm cùng Địch Cửu. Chính vì thế, bọn họ đều nghĩ ắt hẳn Địch Cửu sẽ nói: “Sư tỷ đã giao dịch rồi thì thôi vậy, không sao.”
Nếu như Địch Cửu thật sự nói như thế, vậy thì hôm nay sư tỷ hai người coi như thảm rồi.
Không có người nào có ý định nhắc nhở Địch Cửu, bọn họ chỉ đều đang ngồi hóng chuyện vui, xem xem rốt cuộc hôm nay Địch Cửu sẽ chết như thế nào.
Địch Cửu dùng tay gõ gõ vào mặt bàn, ánh mắt rơi xuống người Thang Tế Đàm, ngữ khí không nhanh không chậm, nói: "Tế Đàm sư tỷ, ta mặc kệ việc ngươi có muốn giao dịch cùng người khác hay không, dù bây giờ ngươi có lấy ra thêm một viên Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh nữa để cùng người thứ ba giao dịch, ta cũng không bận tâm. Nhưng thứ ngươi đã hứa với ta thì không nên nuốt lời, nếu bây giờ ngươi không giao dịch Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh với ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Đông đảo Hỗn Nguyên Thánh Đế trong đại sảnh, nghe Địch Cửu nói thế liền âm thầm gật đầu, tên Địch Cửu này quả nhiên là kẻ tâm ngoan thủ lạt, ngay cả bằng hữu mà hắn cũng trực tiếp hố. Có thể khẳng định, Địch Cửu đã nói như vậy, hôm nay bản thân hắn an toàn rồi, nhưng Thang Tế Đàm kia lại coi như xong đời.
Mặc dù nói rằng Địch Cửu tâm ngoan thủ lạt, tuy nhiên loại thủ đoạn này trong mắt của mọi người đều là rất bình thường. Người tu đạo đều là như thế, người không vì mình, trời tru đất diệt, huống chi Địch Cửu cũng không phải cố ý giăng bẫy nàng ta.
Tuy rằng trước đó đã nghe Địch Cửu truyền âm cho mình, thế nhưng hiện tại nghe thấy hắn nói như vậy, Thang Tế Đàm vẫn nhịn không được, thoáng rùng mình một cái. Nàng có chút lo lắng lấy một cái hộp gỗ mở ra rồi nói: "Địch đạo hữu, cũng may ta có được tổng cộng hai viên Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, nơi này vẫn còn một viên, ta giao dịch với ngươi."
Hai viên Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh? Nàng ta vừa dứt lời, trong lòng các tu sĩ ngồi đây đều không khỏi giật mình.
Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh là loại bảo vật hiếm có khó tìm, đạt được một viên đã là khí vận nghịch thiên, ấy vậy mà Thang Tế Đàm một lần đạt được những hai viên, đó là khí vận sét đánh gì thế?
Toàn bộ ánh mắt trong đại điện đều rơi vào hộp gỗ trong tay Thang Tế Đàm, thoáng chốc cả đại sảnh im phăng phắc. Trong hộp gỗ này chỉ có một viên vật liệu đen đen tròn tròn mà thôi. Vật liệu này đẳng cấp xem ra cũng không thấp, nhưng so với Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh thì còn kém quá xa.
Thế nhưng trong lòng Địch Cửu lại thấy cuồng hỉ, thứ này với hắn mà nói so với Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh cũng không kém bao nhiêu. Đây là một viên Hư Không Vũ Tinh, đẳng cấp khẳng định tương đương với cực phẩm thần tài.
Hư Không Vũ Tinh là đạo vận có thuộc tính Phong do Hư Không ngưng tụ mà thành, là vật dụng dùng để luyện chế phi hành pháp bảo tốt nhất. May mà Địch Cửu có được Thế Giới Thư, bằng không mà nói, hắn thật đúng là không nhận ra giá trị của viên Hư Không Vũ Tinh trước mắt.
Địch Cửu đã có Lạc Ngân Băng Lưu, hiện tại lại có thêm viên Hư Không Vũ Tinh này, tương lai chờ trình độ luyện khí của hắn tăng lên cao một bậc nữa, hắn nhất định sẽ luyện chế một kiện phi hành cực phẩm Thần khí cho riêng mình.
"Tế Đàm sư tỷ, làm sao mà thứ này lại trông không giống như viên Tiên Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh lúc nãy lắm?" Địch Cửu giả bộ nghi ngờ hỏi.
Trong lòng Thang Tế Đàm lại chột dạ, nhảy dựng một cái, vội vàng đáp: "Đây chính là Tiên Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, nhưng đẳng cấp của nó so với viên ta giao dịch trước đó càng tốt hơn, cho nên nó mới có màu sắc sậm tối như vậy."
"Thì ra là như thế, đa tạ Tế Đàm sư tỷ đem đồ tốt lưu lại cho ta, đồ vật này giao cho ngươi." Đương khi nói chuyện, Địch Cửu đã thẳng tay đem Ngũ Hành độn thuật ném qua cho Thang Tế Đàm.
Thang Tế Đàm không chút do dự vội ném bình ngọc đựng Hư Không Vũ Tinh qua cho Địch Cửu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Ha ha, cầm một viên vật liệu luyện khí bình thường rồi nói hưu nói vượn thành Tiên Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh để giao dịch, đây là các ngươi ngu ngốc hay các ngươi cho rằng con mắt của bọn ta đều mù hết rồi?" Câu Tử Bật đương nhiên không dễ dàng chịu buông tha cho hai người Địch Cửu.
Địch Cửu cười lạnh, đáp: "Ánh mắt ngươi mù hay là trí lực tàn phế? Ta cùng Thang Tế Đàm đồng ý giao dịch, hiện tại chúng ta đã giao dịch xong, song phương đối với đồ vật mà mình nhận được đều không có gì dị nghị. Cứ xem như gia gia ngươi bị lừa đi thì cũng là gia gia ngươi cam tâm tình nguyện. Ngươi là con của ta hay là cháu của ta, mà ta phải cần ngươi đứng ra thay mặt ta làm chủ?"
Câu Tử Bật sắc mặt âm trầm, hắn nắm chặt nắm đấm, vội nhìn về hướng Tịch Hồng Sâm.
Tịch Hồng Sâm lạnh mặt nói: "Vị đạo hữu kế tiếp bắt đầu giao dịch đi."
Tịch Hồng Sâm không tìm ra lý do bắt bẻ giao dịch của Thang Tế Đàm cùng Địch Cửu, đó là bởi vì chính ông đã đặt ra quy củ, giao dịch thành công, đồng thời song phương không có dị nghị với vật phẩm của đối phương, vậy thì đó là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì với người khác. Nói cách khác, cho dù là Thang Tế Đàm lừa Địch Cửu, chỉ cần Địch Cửu tình nguyện, người ngoài như bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Địch Cửu ngược lại không quá bận tâm, từ lúc bước vào nơi này, hắn đã âm thầm vẽ phác thảo không ít pháp tắc trận kỳ, cứ xem như Tịch Hồng Sâm thật sự muốn kiếm cớ chèn ép hắn, hắn cũng không sợ, cùng lắm đánh không lại thì rời đi thôi. Nơi đây không có ai có thực lực đủ vượt trội để có thể nghiền ép hắn, hắn đánh không lại chẳng lẽ còn đi không nổi sao?
Thang Tế Đàm là nhẹ nhàng thở phào, may mắn có Địch Cửu giúp sức.
Tựa hồ như toàn bộ đồ tốt đều đã giao dịch xong, hoặc nói đúng hơn, là mọi người không nguyện ý lấy thêm đồ tốt ra nữa, bởi vì giao dịch sau đó, đồ vật lấy ra đều rất bình thường, không tiếp tục xuất hiện cái gì Hỗn Độn chi khí, Thất Thải Thần Hoàng chi huyết, hay là loại bảo vật nghịch thiên như Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh nữa.
Hơn nửa ngày sau, mọi người mới hoàn tất cuộc giao dịch. Trên mặt Tịch Hồng Sâm lại khôi phục dáng vẻ tươi cười, "Lần này mọi người đường xa mà đến, may mà cuối cùng các đạo hữu hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút thu hoạch. Sau đây, ta sẽ nói ra mục đích ta mời mọi người tới nơi này. Trước khi bàn kỹ kế hoạch, ta muốn nói trước một câu, nếu như vị nào muốn cùng chúng ta tham gia, xin mời lưu lại. Nếu như không muốn cùng chúng ta đi tìm kiếm Thiên Tiên bảo vật, vậy xin mời rời đi trước."
Trông thấy Thang Tế Đàm rục rịch muốn đứng lên, Địch Cửu vội vàng truyền âm tới bên tai của nàng, "Tế Đàm sư tỷ, hiện tại tuyệt đối không thể rời đi, vừa rồi ta phát giác được nơi đây đã sớm bị vây khốn bởi Khốn Sát Trận đỉnh cấp. Ta khẳng định lão vương bát đản Tịch Hồng Sâm kia muốn giết người diệt khẩu, nếu như chúng ta rời đi trước, lão vương bát đản đó chắc chắn sẽ giết hai người chúng ta ngay lập tức."
Thang Tế Đàm giật nảy cả mình, nàng tới đây chính là vì Thất Thải Thần Hoàng huyết, không nghĩ tới Tịch Hồng Sâm lại âm hiểm như thế.
Tịch Hồng Sâm đợi một hồi không thấy có người nào đứng lên, nét tươi cười trên mặt ông ta lại càng thêm rõ ràng, "Nếu đã không có vị nào rời khỏi, vậy ta liền nói thật. Lần này chúng ta cần tìm kiếm một bảo vật không tầm thường, ta tin tưởng mọi người đã từng nghe nói qua về thập đại Tiên Thiên linh căn, có đúng không?"
"Chẳng lẽ thứ mà ngài muốn tìm là một trong thập đại Tiên Thiên linh căn?" Yêu tộc Hỗn Nguyên Thánh Đế Phiền Viễn thốt ra, trong mắt nồng đậm sự kích động.
Tịch Hồng Sâm bật cười, từ tốn đáp: "Nếu như ngươi muốn gọi nó là một trong thập đại Tiên Thiên linh căn cũng được, có điều thứ này đã vượt xa khỏi các linh căn khác, nó là một đóa Thanh Liên..."
"Hỗn Độn Thanh Liên? Là Hỗn Độn linh căn duy nhất?" Phiền Viễn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Năm đó Hỗn Nguyên Thánh Đế Gia Cát Trí Thần của Yêu tộc sở dĩ bị giết, cũng là bởi vì đóa Hỗn Độn Thanh Liên này. Về sau rất nhiều cường giả Yêu tộc cho rằng tin tức về Hỗn Độn Thanh Liên là do Dực tộc Thương La tạo ra, chính là vì để hao tổn cường giả của Yêu tộc, không nghĩ tới hôm nay gã lần nữa nghe được tin tức về đóa Hỗn Độn Thanh Liên ấy.
Chương 667: Ta Cam Đoan Bọn Hắn Không Đi Được"Không sai, chính là Hỗn Độn Thanh Liên. Hỗn Độn Thanh Liên mặc dù cũng được coi là một trong thập đại Tiên Thiên linh căn, nhưng giá trị của nó vượt xa khỏi chín đại Tiên Thiên linh căn còn lại. Hôm nay ta mời mọi người đến đây, chính là vì đóa Hỗn Độn Thanh Liên này." Tịch Hồng Sâm khẳng định chắc nịch.
Ngay cả vật nghịch thiên như tia đạo tắc thứ chín cùng Thánh âm Châu mà Địch Cửu cũng từng sở hữu, thế nên đối với Hỗn Độn Thanh Liên trong lời Tịch Hồng Sâm, hắn thật sự không có bao nhiêu để ý, thế nhưng Địch Cửu lại phát hiện hết thảy mọi người nơi đây sau khi nghe được Tịch Hồng Sâm có tin tức về Hỗn Độn Thanh Liên thì đều kích động đến nỗi trợn cả mắt lên. Ngay cả Thang Tế Đàm lúc đầu muốn rời đi, hiện tại cũng khó nén vẻ thèm muốn.
Bất quá Địch Cửu có thể minh bạch suy nghĩ của những người này, nếu như hắn không đạt được tia đạo tắc thứ chín thì hắn làm gì có thể có thành tựu như ngày hôm nay. Tầm quan trọng của Hỗn Độn Thanh Liên trong mắt bọn họ thật giống như sự giúp đỡ mà tia đạo tắc thứ chín đã hỗ trợ hắn bấy lâu. Một khi đạt được Hỗn Độn Thanh Liên, vô luận là ai, thành tựu tương lai cũng sẽ tăng tiến vượt bậc khó lường.
Địch Cửu trong lòng cũng thầm cảm thán khí vận của bản thân, nếu không phải vận khí của hắn tốt, đạt được tia đạo tắc thứ chín, hắn làm gì có cơ hội ngồi cùng một chỗ với những Hỗn Nguyên Thánh Đế như này? Nếu đã có cơ duyên gặp được, vậy hắn cũng không thể buông tha đóa Thanh Liên đó.
Tịch Hồng Sâm cố ý ngừng lại, vẻ mặt kích động và thèm muốn của mọi người, ông ta đều ghim vào trong mắt, trong lòng có chút cười lạnh.
Trọn vẹn qua mấy hơi thở, chờ tất cả mọi người bình tĩnh lại bớt, Tịch Hồng Sâm mới tiếp tục nói: "Các vị đạo hữu, bởi vì Hỗn Độn Thanh Liên sinh trưởng ở địa phương tương đối cổ quái, một người đi cầm chắc là thất bại. Nhất định phải cần mọi người liên thủ mới có thể đem đóa Hỗn Độn Thanh Liên kia hái về."
"Tịch đảo chủ, nói thì nói thế, chỉ là ta có mấy điểm nghi vấn, mong Tịch đảo chủ giải đáp cho. Thứ nhất, Hỗn Độn Thanh Liên kia sinh trưởng ở nơi nào? Thứ hai Hỗn Độn Thanh Liên kia chỉ có một gốc, chúng ta nhiều người như vậy cùng đi, thế thì sau khi đoạt được, nó sẽ về tay ai?" Một nam tử có sắc mặt khô héo ôm quyền đứng lên hỏi.
Nếu như người này không nói lời nào, Địch Cửu thật đúng là không hề cảm nhận được gia hỏa này là ai, hiện tại gã vừa lên tiếng, Địch Cửu liền cảm nhận được tu vi của đối phương cực kỳ cường đại, đây chắc chắn là một Hỗn Nguyên Thánh Đế hậu kỳ.
Vả lại quy tắc ba động quanh thân nam tử có sắc mặt khô héo kia có chút quái dị, thật giống như gã đang mang theo một loại quy tắc tước đoạt sinh cơ, chỉ cần tiến gần vào khu vực quanh người gã, loại khí tức đó liền có thể cuốn đi hết thảy sinh cơ của người đối diện.
"Ha ha, lời Ô đạo hữu hỏi rất hợp lý, ta đương nhiên sẽ giải thích rõ ràng. Địa phương mà ta nhắc đến không phải ở trong hư không, mà là tại một chỗ trong Hư Không Bảo. Hỗn Độn Thanh Liên chính là sinh trưởng ngay dưới Hư Không Bảo đó..."
Tất cả mọi người mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Tịch Hồng Sâm, nếu như Hỗn Độn Thanh Liên thật sự sinh trưởng ở dưới một Hư Không Bảo nào đó, Tịch Hồng Sâm sẽ còn dẫn bọn họ cùng đi phát tài sao?
Yêu tộc Thánh Đế Phiền Viễn từ tốn lên tiếng, "Ta đã từng nghe qua nhiều giai thoại về Hỗn Độn Thanh Liên. Năm xưa, Dực tộc Thương La tiết lộ tin tức về Hỗn Độn Thanh Liên cho Hỗn Nguyên Thánh Đế Gia Cát Trí Thần của Yêu tộc cùng với mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế của các đại tộc khác, vì vậy bọn họ đã tổ đội cùng lên đường đi tìm kiếm, kết quả đến giờ vẫn chẳng có một tin tức nào. Nếu như Hỗn Độn Thanh Liên thật sự xuất hiện, vậy ta cho rằng nó tuyệt đối sẽ không sinh trưởng ở dưới một Hư Không Bảo nào đó."
Phiền Viễn không cần phải nói huỵch toẹt ra, nhưng ẩn ý trong lời nói căn bản đã quá rõ ràng, mà chuyện năm xưa, mọi người ngồi đây phần lớn đều biết rõ. Nếu Hỗn Độn Thanh Liên thật sự ở dưới Hư Không Bảo, Dực tộc Thương La sẽ còn để yên cho tới tận bây giờ, đợi mấy người bọn họ thương lượng làm sao tìm tới đấy chắc? Chỉ sợ người ta sớm đã luyện hóa Hỗn Độn Thanh Liên thành công từ đời kiếp nào rồi.
Tịch Hồng Sâm cười khổ, nói: "Hỗn Độn Thanh Liên đích thật là sinh trưởng dưới một Hư Không Bảo nào đó, về phần lời Phiền đạo hữu vừa nói, ta cũng không có gì dị nghị. Có điều có việc này, chắc hẳn không phải các đạo hữu ngồi đây đều biết. Đó là bảo vật Tiên Thiên có khả năng tự ẩn giấu khí tức. Hỗn Độn Thanh Liên là linh căn đứng đầu trong thập đại linh căn, một khi bị kinh động, hiển nhiên là nó sẽ tự ẩn nấp đi.
Năm đó, việc mấy Hỗn Nguyên cường giả của các đại tộc cùng nhau tìm kiếm Hỗn Độn Thanh Liên, ta cũng nghe phong thanh ít nhiều. Ta suy đoán, hẳn là do bọn họ đã kinh động đến Hỗn Độn Thanh Liên, cho nên mới khiến Hỗn Độn Thanh Liên tự ẩn nấp mà chẳng thu hoạch được gì. Chỉ là năm đó, mấy vị đạo hữu cùng nhau kinh lịch việc này đều không còn tin tức gì, cho nên có phải như vậy hay không, mọi người cũng chỉ có thể suy đoán. Ta có được tin tức của Hỗn Độn Thanh Liên lần này cũng chỉ là nhờ vận khí quá may mắn trong một lần đi ngao du tìm bảo vật tứ phương, thế nhưng về phần tiền căn hậu quả thì vốn không có quan hệ với lần hành động sắp tới đây của chúng ta, cho nên thứ lỗi ta không tiện giải thích cho các vị."
"Tịch đảo chủ, ta tin tưởng lời ngài nói. Bây giờ ngài đã có kế hoạch về hành động lần này của chúng ta chưa, chúng ta nên động thủ thế nào? Ngài cứ nói đi, chúng ta sẽ nghe theo ngài" Một Hỗn Nguyên Thánh Đế trung kỳ lập tức đứng lên vỗ mông ngựa.
Tịch Hồng Sâm khoát khoát tay, bảo: "Ta không có ý muốn mọi người đều phải nghe theo ta, nếu đã là hợp tác, vậy dĩ nhiên nên là các đạo hữu cùng nhau xuất lực. Còn về việc phân phối Hỗn Độn Thanh Liên thế nào, theo quan điểm của ta thì nên chia theo năng lực và sức lực đóng góp. Các đạo hữu cứ tự mình động thủ, đến lúc đó dựa theo xuất lực bao nhiêu mà phân phối bấy nhiêu. Nếu hiện tại vị nào không đồng ý với đề xuất của ta thì cứ tùy tiện phản đối, chúng ta sẽ bàn lại."
Không có người nào phản đối ý kiến của Tịch Hồng Sâm, Tịch Hồng Sâm hài lòng gật đầu, nói: "Đã như vậy, bây giờ chúng ta liền đi thôi."
Địch Cửu liếc mắt qua, tình cờ trông thấy sắc mặt Thang Tế Đàm thoáng trắng bệch, vả lại quy tắc ba động thiên địa quanh thân có chút hỗn loạn.
Sau khi Tịch Hồng Sâm dứt lời liền đứng lên dẫn đầu đi ra đại điện, tất cả mọi người đều lục tục đứng dậy, đi theo sau lưng ông ta.
Đối mặt với sự hấp dẫn của Hỗn Độn Thanh Liên, không có người nào có ý định lùi bước. Huống chi tất cả mọi người đều là kẻ hiểu chuyện, lúc này mà bàn lui, e rằng chỉ có một con đường chết.
Địch Cửu cùng Thang Tế Đàm đi sau cùng, Địch Cửu chủ động khống chế pháp tắc trận kỳ chung quanh hai người, sau đó bố trí một cái hộ trận rồi truyền âm cho Thang Tế Đàm, "Tế Đàm sư tỷ, ta cảm giác ngươi tựa hồ có tâm sự?"
Thang Tế Đàm không dám tùy tiện truyền âm cho Địch Cửu, không có ai nhận ra Địch Cửu truyền âm cho nàng, thế nhưng nếu nàng truyền âm cho Địch Cửu, khẳng định sẽ bị phát hiện.
Bất quá ngay lập tức, nàng lại lần nữa nghe được thanh âm của Địch Cửu truyền tới, "Tế Đàm sư tỷ, ngươi cứ việc truyền âm đi, ta đã bố trí một cái Cách Tuyệt Thần Trận di động rồi, nơi này hẳn là vẫn chưa có người nào có thể phát hiện ra đâu."
Thang Tế Đàm kinh ngạc không thôi nhìn Địch Cửu, hắn không dùng bất luận trận kỳ nào mà cũng có thể tùy tiện bố trí một cái Cách Tuyệt Thần Trận di động, người này phải có bao nhiêu cường đại?
Thế nhưng rất nhanh Thang Tế Đàm liền bình tĩnh lại, bây giờ không phải là thời điểm xoắn xuýt những việc này, nàng vội vàng truyền âm cho Địch Cửu, "Địch huynh, mặc dù Hỗn Độn Thanh Liên rất hữu dụng, nhưng ta lại không muốn đi."
Địch Cửu minh bạch ý tứ của Thang Tế Đàm, tu vi của nàng ta đặt ở chỗ này không tính là gì cả. Cùng đi với đám cường giả kia, rất có thể sẽ mất mạng, mà xem như cuối cùng may mắn không bị diệt khẩu thì Hỗn Độn Thanh Liên cũng không tới phiên nàng có phần. Đừng nhìn Tịch Hồng Sâm nói thật dễ nghe, trên thực tế nếu thật sự xuất hiện Hỗn Độn Thanh Liên, đến lúc đó thái độ của đám người đó sẽ thay đổi hẳn, làm gì còn ai bình tĩnh dễ nói chuyện như bây giờ nữa.
Trên thực tế, Địch Cửu cũng không có ý định để Thang Tế Đàm đi theo bọn họ, Thang Tế Đàm mà đi cùng chính là tự mình tìm chết. Kỳ thật có không ít tu sĩ ôm tâm tư giống như Thang Tế Đàm hiện tại, đáng tiếc là nơi này đã bị Tịch Hồng Sâm nắm trong tay, muốn rút lui ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
"Ta không muốn đi còn vì một nguyên nhân. Ngươi có biết tên mặt khô héo kia không? Tên của gã là Ô Lạc, lai lịch cực kỳ thần bí, thứ người này tu luyện là Thiên Địa Khô Đạo, ngoại hiệu Trảm Tẫn Sát Tuyệt. Bốn chữ ‘tâm ngoan thủ lạt’ cũng không đủ để hình dung về gã, gã tàn bạo đến nỗi hoàn toàn không cách nào dùng bất kỳ thứ gì đi hình dung. Theo ta được biết, người đắc tội gã, cả chủng tộc của kẻ đó đều sẽ bị gã truy tận tiêu diệt.
Ta chết đi thì cũng không có gì đáng tiếc, nhưng nếu như ta tham dự trong đó, ta khẳng định sau khi đạt được Hỗn Độn Thanh Liên, người này dĩ nhiên sẽ giết hết mọi người ở đây để chiếm đoạt linh căn, không chỉ ta, mà ngay cả Phượng Hoàng tộc sau lưng ta cũng bị liên lụy." Ngữ khí Thang Tế Đàm run rẩy, có thể thấy thái độ của nàng ta là cực kỳ hoảng sợ.
Địch Cửu nghe vậy cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, những gia hỏa có thù tất báo, hắn đã gặp qua nhiều, nhưng những kẻ giết cùng đuổi tận như Ô Lạc thì thật sự là lần đầu hắn được diện kiến.
Bất quá rất nhanh Địch Cửu liền đoán được, gia hỏa này tâm ngoan thủ lạt như vậy, rất có thể là có quan hệ với thứ công pháp tà ma mà gã tu luyện.
Giờ phút này, Tịch Hồng Sâm đã dẫn người đi tới một quảng trường khổng lồ, trên quảng trường đã đậu sẵn một chiếc phi thuyền rất lớn. Tịch Hồng Sâm dẫn đầu bước lên phi thuyền, sau đó quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Mọi người đã quyết định đi với nhau thì hãy cùng tiến cùng lùi, hãy mau chóng lên phi thuyền của ta, nó có thể di chuyển đến Hư Không Bảo trong thời gian ngắn nhất."
Địch Cửu lần nữa di chuyển chậm một nhịp, đợi cho những người khác lên phi thuyền trước, hắn truyền âm cho Thang Tế Đàm, hỏi nàng: "Tế Đàm sư tỷ, trên người ngươi có đỉnh cấp độn phù nào không?"
"Ta có một viên, thế nhưng ta khẳng định, chỉ cần ta kích phát độn phù thì chưa kịp chạy ra đến phạm vi an toàn, ta đã bị Ô Lạc hoặc Tịch Hồng Sâm bắt trở lại rồi." Thang Tế Đàm thở dài một hơi, rầu rĩ đáp.
Địch Cửu cười hắc hắc, "Tế Đàm sư tỷ, ngươi yên tâm đi, đợi lát nữa ta nói có thể rời đi, ngươi lập tức kích phát phù lục bỏ chạy. Ngươi cứ yên tâm, ta cam đoan không ai có thể bắt ngươi trở lại đâu."
"A..." Thang Tế Đàm trong lòng kinh hô một tiếng, nghi hoặc nhìn Địch Cửu, "Vậy còn ngươi?"
Địch Cửu nhìn thoáng qua Tịch Hồng Sâm cùng Ô Lạc trước mặt, "Thứ đồ tốt như Hỗn Độn Thanh Liên này, ta nếu đã gặp há có thể bỏ lỡ? Ngươi cũng không cần lo lắng Ô Lạc và Tịch Hồng Sâm sẽ tìm Phượng Hoàng tộc của ngươi báo thù, ta cam đoan bọn họ không đi được."
Địch Cửu cũng không phải nói mò, hắn đã định bụng trước sau gì cũng phải sống mái một phen với hai kẻ này.
"Chỉ cần ta có thể thuận lợi rời khỏi thì ta cũng không sợ bọn hắn." Thang Tế Đàm suy nghĩ, Phượng Hoàng tộc vốn không biết chuyện này, nếu để nàng trốn về được Phượng Hoàng tộc, nàng sẽ không sợ bọn chúng nữa.
"Vậy cứ quyết định thế đi." Địch Cửu không chút do dự nói.
Chương 667: Đồ Sát Phong Giác BảoThang Tế Đàm không nói gì thêm, nàng đối với Địch Cửu hiện tại phải nói là cực kỳ tín nhiệm. Từ lúc nàng mời Địch Cửu đến Thiên Trúc Hư Đảo tới nay, ánh mắt và phán đoán của Địch Cửu chuẩn hơn nàng rất nhiều. Nếu đúng như nàng từng đoán, Yêu tộc Cấm Thịnh Huân đã bị Địch Cửu xử lý, vậy có lẽ Địch Cửu thật sự có khả năng không sợ bất cứ người nào ở đây.
Tất cả mọi người cùng nhau bước lên phi thuyền, cấm chế lập tức giăng lên, Địch Cửu lựa chọn đứng sát bên mép thuyền, Thang Tế Đàm liền đi đến đứng ở bên người hắn.
Chỉ trong chớp mắt, phi thuyền đã xông ra khỏi hộ trận của Thiên Trúc Hư Đảo.
Khoảng mười cái hô hấp sau khi phi thuyền xông ra khỏi hộ trận của Thiên Trúc Hư Đảo, Địch Cửu liền đưa tay cầm ra mấy viên trận kỳ rồi ném xuống, đồng thời dùng tay xé mở hư không ra, khiến cho cấm chế trên phi thuyền của Tịch Hồng Sâm đột ngột xuất hiện một vết nứt rõ rệt.
Trong mắt mọi người, thứ Địch Cửu ném ra ngoài là ba viên Ngũ Phương Kỳ, trên thực tế, Địch Cửu ném xuống tổng cộng bốn mai Ngũ Phương Kỳ. Trong đó, Tố Sắc Vân Giới Kỳ đã khéo léo dung hợp vào trong Ly Địa Diễm Quang Kỳ.
Thanh âm của Địch Cửu nhanh chóng vang lên: "Tế Đàm sư tỷ, sau này còn gặp lại."
Thang Tế Đàm đã sớm chờ đợi câu nói này, cơ hồ là ngay khi Địch Cửu vừa lên tiếng, nàng liền kích phát độn phù, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
"Oanh!" Tịch Hồng Sâm là kẻ phản ứng đầu tiên, sau một chớp mắt kinh ngạc, ông ta đã lấy lại bình tĩnh, giận dữ đánh xuống một quyền.
Địch Cửu không định ngạnh kháng chống đỡ một quyền đó, mà là thân hình lóe lên, quỷ dị thoát ra từ trong Hỗn Nguyên lĩnh vực của Tịch Hồng Sâm.
Không chỉ có như vậy, Địch Cửu còn nhanh tay thu hồi ba viên Ngũ Phương Kỳ của mình. Hắn ném xuống tổng cộng bốn viên, nhưng hiện tại lại chỉ thu hồi có ba viên, còn có một viên lưu lại. Đáng tiếc là nơi này dù cho có người có trình độ Trận Đạo ngang tầm Địch Cửu thì cũng vô pháp nhìn ra trận kỳ ẩn nấp kia. Trận kỳ này là thứ mà Địch Cửu giấu đi trong pháp tắc trận kỳ của hắn, nếu như tu sĩ nào không thể lý giải quy tắc thiên địa đến một trình độ nhất định, hơn nữa còn có thể phác hoạ pháp tắc trận kỳ ngang ngửa với Địch Cửu hắn, vậy thì đừng trông mong gì nhìn ra tung tích của viên trận kỳ kia.
Tịch Hồng Sâm không tiếp tục động thủ, ông ta biết mình đuổi không kịp Thang Tế Đàm nữa. Vả lại ông ta cũng đã nhìn ra, Địch Cửu căn bản cũng không có ý định rời đi, nếu như Địch Cửu muốn đi, vừa rồi đã sớm theo chân Thang Tế Đàm rời khỏi.
"Đạo hữu thật bản lĩnh, vậy mà có thể tiện tay liền xé mở cấm chế trên phi thuyền của ta." Tịch Hồng Sâm nhìn chằm chằm Địch Cửu, lạnh lùng nói.
Địch Cửu uể oải đáp: "Bản lĩnh sao? Cũng thường thôi, chủ yếu là do bằng hữu của ta không muốn cùng đi với mọi người, cho nên trước hết ta đưa nàng một đoạn đường vậy, nếu Tịch đạo hữu thấy khó chịu thì cứ việc phát tiết lửa giận lên trên người ta là được, ta cam đoan bản thân nhất định sẽ tiếp nhận."
Tịch Hồng Sâm cười ha ha một tiếng, "Địch đạo hữu, trước đó chúng ta đã nói qua, nếu đã đồng ý cùng đi tìm kiếm Thanh Liên, vậy thì không thể tùy tiện rời đi trước được. Ngươi đã biết rõ quy định rồi mà còn cố phạm phải, hẳn là cho rằng dù chúng ta nhiều người như vậy, nhưng liên thủ vẫn đánh không lại ngươi?"
Địch Cửu hé tay ra, Thiên Sa Đao liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, ngữ khí không có nửa điểm nhiệt độ, nói, "Ha, ta chính là cứ muốn cho bằng hữu của mình rời đi trước đấy, ngươi có thể làm khó dễ được ta? Nếu như khó chịu thì cứ tiến lên động thủ đi, đừng đứng ở đó dông dài nữa."
Sắc mặt Tịch Hồng Sâm âm trầm xuống hẳn, thần niệm của ông ta nhanh chóng đảo qua trên người mấy vị Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại, phát hiện ngoại trừ riêng lẻ vài người bên ngoài, phần lớn các tu sĩ khác đều không có nửa điểm ý muốn động thủ.
Tịch Hồng Sâm chau mày, ông ta nhận thức rất rõ một chuyện, ấy là trước khi nhìn thấy được Hỗn Độn Thanh Liên, tuyệt đối sẽ không có người nào toàn tâm toàn ý liên thủ với ông ta để xử lý Địch Cửu.
Hiện tại đừng thấy mọi người hô hào lấy Tịch Hồng Sâm ông làm chủ mà lầm, bất quá là muốn ông ta dẫn đường đi tìm Hỗn Độn Thanh Liên mà thôi.
Tịch Hồng Sâm có thể nhìn nhận vấn đề rõ ràng như vậy, bởi vì trên thực tế, chính ông cũng đang lợi dụng bọn họ.
Thế nhưng ông vẫn hơi khó chịu, bởi vì tên Đạo Nguyên sâu kiến nho nhỏ tên Địch Cửu kia tựa hồ có chút cổ quái, khiến ông không cách nào nắm bắt được hắn trong lòng bàn tay.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi?" Nghĩ đến lợi ích sau này, Tịch Hồng Sâm cố gắng nhẫn nhịn, ngữ khí ngược lại ôn hòa hơn hẳn lúc trước.
Địch Cửu cười ha ha, đáp: "Nếu ngươi động thủ giết ta, ta dù chết cũng sẽ khiến ngươi bị thương không nhẹ, ở trong tình cảnh này, ngươi cảm thấy lấy mạng ta để rồi khiến mình trở thành kẻ yếu trong vòng vây của đám cường giả kia, có đáng không?"
Tịch Hồng Sâm cười lạnh, nói: "Không sai, đúng là hậu sinh khả uý."
Sau khi nói xong, Tịch Hồng Sâm không tiếp tục làm khó Địch Cửu nữa, mà là cười tủm tỉm, quay sang bàn chuyện phương vị đi đến Hư Không Bảo cùng với mấy tên Thánh Đế đang đứng xung quanh ông ta.
Ông ta cũng đoán được Địch Cửu vì cái gì dám làm như thế, khẳng định là hắn cho rằng chắc chắn Tịch Hồng Sâm ông không dám động thủ, bởi vì nơi này cường giả quá nhiều, Tịch Hồng Sâm ông không dám để cho bản thân mình bị thụ thương, tránh để bị người khác ngứa mắt mà xử lý.
Vả lại ắt hẳn tên Địch Cửu đó vẫn còn giữ riêng cho mình một hai cái tuyệt chiêu gì đấy, thậm chí có khi hắn còn nghĩ, một khi đánh không lại Tịch Hồng Sâm ông thì còn có thể lần nữa xé mở cấm chế của phi thuyền rồi kích phát độn phù bỏ chạy.
Nếu như chỉ với chút thủ đoạn cỏn con đó mà Tịch Hồng Sâm còn không nhìn ra, chẳng phải ông đã sớm bị người khác tùy tiện nhào nặn đến chết rồi sao. Tư cách đâu mà còn có thể đứng đây thống lĩnh mọi người cùng đi tìm kiếm Tiên Thiên bảo vật?
Thực tế thì Tịch Hồng Sâm sẽ không động thủ, không phải là vì như Địch Cửu nghĩ, cho rằng ông sợ bị thụ thương, lại càng không phải vì ông lo lắng Địch Cửu lần nữa xé mở cấm chế phi thuyền của ông ta rồi bỏ chạy, mà là vì hiện tại giết Địch Cửu thật sự chẳng có chút ý nghĩa nào. Vả lại ông còn có điều không nghĩ tới, ấy là không ngờ tên Đạo Nguyên sâu kiến nho nhỏ này trên thân còn có ba viên Ngũ Phương Kỳ.
Phi thuyền của Tịch Hồng Sâm ông, hắn có thể xé mở một lần, ấy là do ông chủ quan không đề phòng, nhưng nếu hắn muốn xé mở lần thứ hai, vậy thì đừng có nằm mơ.
Địch Cửu trông thấy Tịch Hồng Sâm không có ý định động thủ nữa bèn lẳng lặng thu hồi Thiên Sa Đao. Hắn có một viên Tố Sắc Vân Giới Kỳ đang dung nhập vào hộ trận của chiếc phi thuyền này.
Sau khi chứng kiến Địch Cửu xé mở cấm chế để Thang Tế Đàm bỏ chạy, rất rõ ràng là Tịch Hồng Sâm đã tăng đẳng cấp của hộ trận lên một cấp bậc. Vốn ban đầu là thần trận cấp năm, hiện tại đã là thần trận cấp sáu.
Chỉ cần không đến thần trận cấp bảy, Địch Cửu liền không sợ gì cấm chế của chiếc phi thuyền này.
"Địch đạo hữu, vừa rồi nếu là ta không có nhìn lầm, ngươi đã lấy ra 3 viên Ngũ Phương Kỳ đúng không? Không biết ngươi có muốn bán Ngũ Phương Kỳ này chăng? Nếu có, ta nhất định sẽ trả cho ngươi một cái giá khiến ngươi thấy hài lòng." Khiến Địch Cửu không nghĩ tới, ấy là Tịch Hồng Sâm không chủ động tìm Địch Cửu gây phiền phức nữa, mà Yêu tộc Phiền Viễn lại chủ động tìm tới chỗ Địch Cửu nói một câu.
"Không bán." Địch Cửu gọn lỏn đáp, không buồn dài dòng với y.
Phiền Viễn nghe thấy Địch Cửu từ chối, chỉ bình thản ha ha cười thành tiếng, thế mà không có tiếp tục làm khó hay hỏi thăm Địch Cửu về những việc liên quan tới Ngũ Phương Kỳ.
Trên phi thuyền, các Hỗn Nguyên Thánh Đế khác đều theo bản năng giữ khoảng cách nhất định cùng Địch Cửu.
Tính tình âm hiểm của Tịch Hồng Sâm, có kẻ nào ở đây mà không biết? Nếu như nói sau khi Địch Cửu thẳng thắn vả mặt Tịch Hồng Sâm như vậy mà ông ta vẫn còn tốt tính lưu tình, vậy thì lực uy hiếp của Tịch Hồng Sâm đối với mọi người sẽ chẳng lớn tới thế.
Tịch Hồng Sâm sở dĩ hiện tại không động thủ, khẳng định là đã có tính toán khác. Huống chi, trên thân Địch Cửu còn có Ngũ Phương Kỳ. Ngũ Phương Kỳ đồng dạng là Tiên Thiên bảo vật a, ai cũng thấy rõ cảnh tượng Địch Cửu thu hồi ba viên Ngũ Phương Kỳ ban nãy, trong tình huống chưa chắc ăn, bọn họ thật sự không muốn liều lĩnh đi lên cướp đoạt, sau đó lại bị đánh cho trọng thương, làm đá lót đường cho những tên cường giả Hỗn Nguyên Thánh đế khác nhân cơ hội cháy nhà hôi của.
Địch Cửu thấy không có người tìm hắn dông dài, dứt khoát ngồi xuống bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Khoang thuyền bên trong chiếc phi thuyền này vô cùng rộng lớn, nhưng không ai có ý định tiến vào trong đó, ngay cả chủ thuyền là Tịch Hồng Sâm cũng vờ như quên mất phép lịch sự cần phải đánh tiếng mời mọi người vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, tựa hồ như ông thừa biết, dù có lên tiếng mời thì cũng chẳng có người nào sẽ đi vào.
Nửa tháng sau, phi thuyền ngừng lại, đồng thời cấm chế mở ra.
Địch Cửu quét thần niệm đến phía trước phi thuyền, thấy rõ đó là một cái Hư Không Bảo cự đại, trên Hư Không Bảo này có ba cái thần thể tự, Phong Giác Bảo. Hư Không Bảo này còn rất thịnh vượng, thần niệm của Địch Cửu thoáng quét qua một chút, liền cảm nhận được nơi đây chí ít có ba bốn mươi vạn tu sĩ.
Tịch Hồng Sâm cười ha ha một tiếng, "Các vị, đến nơi rồi, chính là chỗ này, vật chúng ta muốn tìm ngay ở dưới Hư Không Bảo đây. Chúng ta cứ lẫn vào trong bảo, sau đó..."
"Làm gì cần phải phiền toái như vậy, trước tiên cứ san bằng cái bảo này, chẳng phải là càng thêm đơn giản hay sao?" Ô Lạc từ tốn nói.
Tịch Hồng Sâm mỉm cười, "Ô đạo hữu nói cũng đúng."
"Đã như vậy, ta liền vì mọi người ra chút khí lực, san bằng cái bảo địa này. Chờ ta làm xong, mọi người cùng tiến lên một lúc đi..." Ô Lạc ngạo nghễ nói, dứt lời liền muốn bước ra khỏi cấm chế.
Địch Cửu châm chọc nói: "Ngươi đúng là đồ rác rưởi, có phải ngươi là tạp giao của con rùa nào cùng với rùa đen hay không? À, không đúng, ta nói vậy là đang vũ nhục bọn chúng rồi."
Địch Cửu giờ phút này mới thật sự cảm nhận được lời Thang Tế Đàm từng nhận xét về gã Ô Lạc. Gã ta đúng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, trong mắt tên rác rưởi đó, chỉ e là giữa vũ trụ mênh mông này, chỉ có một mình mệnh của hắn là có giá trị, mệnh của những kẻ khác đều là cỏ rác cả. Bọn họ tới đây đúng là vì tiến bảo tìm kiếm bảo vật, thế nhưng trong Phong Giác Bảo này chí ít có đến mấy chục vạn tu sĩ, gia hỏa đó lại đòi chém tận giết tuyệt. Đồng thời Địch Cửu cũng coi như được rửa mắt với bản tính giả dối của Tịch Hồng Sâm, chẳng phải ông ta cũng ngầm đồng ý để Ô Lạc giết sạch toàn bộ người trong bảo hay sao? Quả nhiên là cá mè một lứa.
"Vốn ban đầu ta muốn đợi lát nữa, sau khi xong việc ở đây rồi mới giết ngươi, không nghĩ tới ngươi lại không kịp đợi chết dưới vũ khí của ta như vậy." Ô Lạc đột ngột quay người lại, một đầu gậy đen kịt bỗng chốc phóng ra, định bụng phóng thẳng tới trước mặt Địch Cửu.
"Ô đạo hữu cứ việc đi làm việc của mình đi, chỉ là một gã Đạo Nguyên sâu kiến thấp hèn mà thôi, còn chưa đủ tư cách làm phiền Ô huynh động thủ, để ta đến giúp Ô huynh dạy dỗ hắn." Khiến cho người ta không nghĩ tới, ấy là lại có kẻ đứng ra đòi đối phó với Địch Cửu thay cho Ô Lạc, người đó không phải ai xa lạ, chính là tên Hỗn Nguyên Quảng Minh Tử.
Quảng Minh Tử đứng ra, Ô Lạc nhìn thoáng qua Tịch Hồng Sâm, cười hắc hắc, sau đó nhanh chóng xông ra khỏi cấm chế của phi thuyền, nhào thẳng về phía Phong Giác Bảo. Ngay lúc gã vừa thoát ra, Tịch Hồng Sâm cũng đồng thời khóa lại cấm chế của phi thuyền. Tên Yêu tộc Phiền Viễn vô tình hay cố ý đứng ở bên cạnh Quảng Minh Tử, ý đồ ngăn cản động tác của Địch Cửu.
Nếu đến lúc đó, Địch Cửu đương nhiên sẽ không tiếp tục lưu lại trên phi thuyền. Thân hình hắn mở ra, lần nữa đưa tay chộp tới cấm chế do Tịch Hồng Sâm dựng lên.
Tốc độ của Địch Cửu rõ ràng nhìn không quá nhanh, thế nhưng khiến Quảng Minh Tử ngạc nhiên, ấy là lĩnh vực của y không có biện pháp khóa chặt Địch Cửu lại được.
Trông thấy Địch Cửu lần thứ hai chụp vào cấm chế trên phi thuyền của mình, khóe miệng Tịch Hồng Sâm tràn ra một tia cười lạnh. Đồ ngu xuẩn, lẽ nào hắn thật đúng là đã đem cấm chế do ông tự tay bố trí xem như một tờ giấy mỏng, muốn xé là xé sao?
"Răng rắc!" Cấm chế của phi thuyền lần thứ hai bị Địch Cửu xé rách, nét tươi cười trên mặt Tịch Hồng Sâm cứng lại, giờ phút này Địch Cửu đã xông ra khỏi phi thuyền. Trong lòng của ông bỗng nhiên dậy nỗi bất an, cái gã tên Địch Cửu kia thật sự quá thần bí.
Địch Cửu xông ra phi thuyền xong, cũng không vội rời đi, mà là nói với Quảng Minh Tử: "Mặt vỏ cây, ra đây đi, gia gia ở chỗ này chờ tên rác rưởi ngươi."
Nói xong câu đó, Địch Cửu cao giọng hét lên: "Toàn bộ tu sĩ Phong Giác Bảo hãy nghe ta nói, có một tên Hỗn Nguyên rác rưởi tên là Ô Lạc hiện tại muốn tiêu diệt toàn bộ Phong Giác Bảo, các ngươi có năng lực thì mau tự mình đào tẩu đi."
Địch Cửu chỉ có thể giúp bọn họ tới đó, còn lại phải xem tạo hóa của mấy chục vạn tu sĩ kia. Hắn khẳng định, cứ xem như hắn ngăn cản Ô Lạc thành công, thế thì Tịch Hồng Sâm cùng những người còn lại cũng sẽ đem Phong Giác Bảo đồ sát sạch sẽ.
Chương 668: Thượng Cổ Trận VănThần niệm của Địch Cửu cường hãn vô cùng, trong chớp mắt, thông báo của hắn đã truyền khắp toàn bộ Phong Giác Bảo. Đông đảo tu sĩ trong Phong Giác Bảo điên cuồng vọt ra, lúc này mặc kệ là thật hay là giả, trước cứ nhanh chóng ra ngoài rồi hẵng nói.
Hai tên cường giả Đạo Nguyên từ trong Phong Giác Bảo vọt thẳng đến chỗ Địch Cửu, bọn họ không phải là muốn chạy trốn, mà là đang muốn giết chết tên tu sĩ cuồng ngôn này.
Ô Lạc đang đứng ở vị trí bố trí Phong Tỏa đại trận, nghe thấy tiếng hét của Địch Cửu thì lập tức giận dữ, gã còn đang bừng bừng hưng phấn định giết sạch mấy chục vạn tu sĩ kia, một tên cũng không để lại, bọn chúng đều là sinh cơ huyết khí a. Thế mà gặp phải tên Địch Cửu này lắm lời, khẳng định sẽ có rất nhiều tên sâu kiến đào tẩu.
Trong cơn nóng nảy, Ô Lạc vung trường côn lên, vốn dĩ đang định chém giết Địch Cửu, nhưng gã vừa vặn bắt gặp hai tên Đạo Nguyên đang từ Phong Giác Bảo lao ra, trường côn màu đen trong tay gã bèn cuốn một cái, hai tên tu sĩ Đạo Nguyên đó ngay cả ý đồ phản kháng cũng không kịp làm đã bị Ô Lạc giết chết ngay tại chỗ.
"Ô huynh, người này giao cho ta." Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, gã khuôn mặt giống như vỏ cây Quảng Minh Tử vừa dứt lời đã nhào về phía Địch Cửu.
Vô số tu sĩ vừa mới từ trong Phong Giác Bảo xông ra tận mắt chứng kiến tình cảnh Ô Lạc tiện tay chém chết hai tên tu sĩ Đạo Nguyên, thế nên cả đám người càng điên cuồng bỏ trốn. Hai tên Đạo Nguyên kia chính là một trong những tu sĩ cường đại nhất tại Phong Giác Bảo, thế mà tên mặt vàng như nến nọ nói cũng chưa nói đã vung trường côn lên dễ dàng lấy mạng hai người đó, hiện tại bọn họ làm gì có gan mà dám lưu lại nơi này, trừ phi kẻ đó muốn tìm chết a. Ô Lạc cũng không có thời gian đi đối phó Địch Cửu, hắn chỉ đáp mỗi một chữ gỏn lọn “Được” với Quảng Minh Tử xong, liền nhào về phía Phong Giác Bảo.
Địch Cửu thở dài một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Tịch Hồng Sâm đang đứng phía trên phi thuyền, nhìn bao quát xuống khung cảnh bên dưới, chứng kiến cảnh này cũng ngớ người một lúc, bởi vì ông ta không tin vào mắt mình việc Địch Cửu lại đào tẩu.
Theo như bọn hắn nghĩ, Địch Cửu ắt hẳn là đang giấu thực lực, hơn nữa còn có tuyệt chiêu riêng, thế nên mới dám lớn lối như vậy. Một tu sĩ phách lối dám làm ra nhiều chuyện động trời như thế, ấy vậy mà đánh còn chưa đánh đã bỏ chạy?
Trông thấy Địch Cửu bỏ trốn, Quảng Minh Tử khinh miệt cười lạnh, không chút do dự đuổi theo.
Nếu như là tu sĩ khác một đuổi một chạy, Tịch Hồng Sâm khẳng định sẽ ngăn lại, đã tới nơi này rồi mà còn muốn kiếm cớ bỏ đi?
Nhưng là Quảng Minh Tử thì ông ta hoàn toàn yên tâm, ông ta biết Quảng Minh Tử chắc chắn sẽ không mượn cơ hội đào tẩu. Bởi vì Quảng Minh Tử nếu như muốn chạy trốn, thì sẽ không chủ động đến Thiên Trúc Hư Đảo trước đó vài ngày để cùng ông thương lượng việc đi đến Phong Giác Bảo ngày hôm nay.
Người theo Tịch Hồng Sâm tới đây rất nhiều, nhưng chân chính cùng ông ta vụng trộm thông đồng thì chỉ có một mình Quảng Minh Tử mà thôi.
...
Trọn vẹn thời gian nửa nén hương, Địch Cửu mới ngừng lại.
"Sao ngươi không tiếp tục trốn nữa đi?" Quảng Minh Tử mỉa mai nhìn Địch Cửu, lĩnh vực của gã nhanh chóng khóa chặt vùng không gian xung quanh.
Địch Cửu giương tay ra, Thiên Sa Đao lập tức xuất hiện, hắn vờ thở dài một hơi rồi nói: "Vỏ cây già, nói lời thật lòng, tốc độ của ngươi thật sự là quá chậm chạp. Nếu lão tử không phải chờ ngươi thời gian dài như vậy, giờ phút này đã trở lại Phong Giác Bảo được một lúc rồi."
Quảng Minh Tử không thèm đáp lời, gã nhanh nhẹn tế một cái rễ cây to lớn ra. Rễ cây vừa được tế ra, trong chớp mắt liền chồng lên lĩnh vực của gã trước đó, Không Gian lĩnh vực mau chóng tăng lên một cấp độ.
"Đi chết đi cho ta." Cùng thời điểm khi điệp gia lĩnh vực khóa chặt Địch Cửu thì Quảng Minh Tử cũng quát một tiếng chói tai, cuốn lên vô số thủ quyết. Phía dưới thủ quyết của gã, rễ cây bắn ra ức vạn gai cây bén nhọn. Những gai cây này chẳng những có thể khóa lấy sinh cơ của đối thủ, mà còn có thể trực tiếp xé rách lĩnh vực của họ.
Địch Cửu ngay cả động cũng không hề động, Thiên Sa Đao mang theo một đạo đao mang, nguyên bản lĩnh vực Không Gian vốn bị Quảng Minh Tử giam cầm khóa chặt trước đó, hiện tại bỗng phát ra từng đợt âm thanh ken két.
"Răng rắc!" Sau một khắc, lĩnh vực điệp gia không gian mà Quảng Minh Tử phải dùng chính pháp bảo của mình chồng lên nhau bỗng chốc vỡ vụn thành từng mảnh, cùng một thời gian đó, tốc độ của những gai cây bén nhọn kia cũng càng lúc càng chậm lại.
Địch Cửu phất tay lên một cái, Đạo Hỏa hóa thành vạn trượng diễm đào, diễm đào quét sạch ra ngoài, đám gai cây của Quảng Minh Tử gặp lửa thì liền bốc cháy, bộc phát ra thanh âm lốp bốp đầy đáng sợ.
"Là pháp tắc thần thông phá toái..." Quảng Minh Tử hoảng sợ kêu lên.
Địch Cửu chỉ là một tu sĩ Đạo Nguyên, vậy mà thần nguyên của hắn lại không yếu hơn gã dù chỉ nửa điểm, cái này thì cũng thôi đi, nhưng càng đáng sợ hơn chính là Liệt Tắc thần thông mà Địch Cửu vừa sử dụng. Cho dù thực lực của gã có mạnh hơn nữa thì dưới Liệt Tắc thần thông đó, tất cả cũng chỉ là hư ảo. Trừ phi gã có thể mau chóng nghiền ép Địch Cửu trước khi đám diễm đào kia quét lửa lên gai cây của gã, thế nhưng rất hiển nhiên, gã không nghiền ép nổi tên Đạo Nguyên kia.
Về phần xé rách lĩnh vực của Địch Cửu, Quảng Minh Tử đã sớm từ bỏ suy nghĩ đó.
Chạy trốn nhanh lên! Đây là ý niệm duy nhất hiện tại xuất hiện trong đầu Quảng Minh Tử, thậm chí ngay cả đám rễ cây pháp bảo của mình mà gã cũng không dám thu hồi, chỉ vội vàng xoay người rời đi.
"Còn muốn chạy sao? Ăn một quyền của ta xong hẵng tính tới việc đấy." Địch Cửu hừ lạnh một tiếng, đưa tay đấm ra một quyền.
Hư không từng đợt ba động, Quảng Minh Tử rõ ràng cảm giác được một cỗ cuồng đào cự lãng đầy khí thế bao trùm tới, giờ khắc này, Nguyên Thần của gã đều đang run rẩy.
Núi non như tụ ba đào như nộ, không gian bị cuồng bạo lưu phong cùng phong ba đè ép đến khó thở, Quảng Minh Tử hoảng sợ quay đầu, sốt ruột hét lên, "Dừng tay, ta đến từ Thiên Mộc tộc..."
Bành! Bành! Bành!
Từng đạo quyền phong oanh ở trên người Quảng Minh Tử, lĩnh vực của gã trực tiếp vỡ vụn, Nguyên Thần phát ra một tiếng rú bén nhọn. Ngay tại một khắc trước khi chết, lúc bấy giờ, gã mới hiểu được ý tứ trong câu nói trước đó của Địch Cửu, nếu như không phải tốc độ của Quảng Minh Tử gã quá chậm, Địch Cửu đã sớm giết gã rồi quay lại Phong Giác Bảo. Lấy loại thân thủ này của Địch Cửu, hắn há có thể từ bỏ Hỗn Độn Thanh Liên?
Địch Cửu đưa tay cuốn lên một chiếc nhẫn, lạnh lùng nói, "Ngay cả phân nửa bản lĩnh của Cấm Thịnh Huân ngươi cũng chẳng bằng, thế mà còn dám đến chỗ của ta phách lối."
Đây là lời thật lòng, gia hỏa này so với Yêu tộc Cấm Thịnh Huân thật sự là kém quá xa. Nếu không phải muốn cho Tịch Hồng Sâm cùng Ô Lạc có một chút nước rửa chân để uống, Địch Cửu thật đúng là lười phải bỏ công sức chạy trốn tới nơi này.
Địch Cửu chạy thoát ra khỏi Phong Giác Bảo, giết chết Quảng Minh Tử xong, lần thứ hai trở lại Phong Giác Bảo, trước sau nhiều nhất cũng chỉ tốn khoảng thời gian là một nén nhang. Vẻn vẹn thời gian một nén nhang này, Địch Cửu đã lần nữa trở lại, chỉ có điều nơi đây không còn là Phong Giác Bảo ban đầu, mà hiện tại nó đã biến thành Địa Ngục Nhân Gian rồi.
Ngoại trừ đám người Tịch Hồng Sâm ở bên ngoài, Địch Cửu không còn trông thấy bất kỳ một tên tu sĩ nào thoát ra khỏi Phong Giác Bảo mà còn sống. Việc bọn chúng đã bị giết đến hồn phi phách tán hay đã thành công đào tẩu, Địch Cửu không rõ, bất quá hắn cho rằng, nếu thật sự có thể chạy trốn thì đó cũng là số lượng rất ít. Trước mắt hắn hiện giờ chỉ thấy một biển thi thể đẫm máu mà thôi.
Những tu sĩ Hỗn Nguyên kia quả thật vô cùng tàn bạo. Địch Cửu thở dài một tiếng, thực lực của hắn vẫn còn chưa đủ để ngăn cản chuyện này.
"Ha ha, Ô đạo hữu vất vả, chờ Quảng Minh Tử đạo hữu trở về, chúng ta liền tiến vào..." Lời nói của Tịch Hồng Sâm nhất thời chậm lại, ông ta kinh ngạc nhìn Địch Cửu đang đứng cách đó không xa, "Tại sao lại là ngươi? Quảng Minh Tử đâu?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Tịch Hồng Sâm đã đoán được đáp án, xem ra là hỏi cũng phí công. Địch Cửu có thể bình an xuất hiện tại đây, hiển nhiên là kẻ truy đuổi hắn đã tẫn mạng. Quảng Minh Tử nếu như còn có thể sống sót trở về, đó mới là quái sự.
Địch Cửu cười ha ha, đáp: "Ta đã cho Quảng Minh Tử mấy thứ đồ tương đối tốt, sau đó khuyên nhủ gã nên rời đi, gã đi rồi thì ta lại quay về đây thôi. Làm sao, Tịch đảo chủ tựa hồ không quá hoan nghênh ta à? Hay là lại muốn phái người truy sát ta? Nếu như Tịch đảo chủ thật muốn làm như vậy, ta chỉ đành chạy trốn một lần nữa thôi."
Tịch Hồng Sâm cười lạnh, hoàn toàn không muốn cùng Địch Cửu dông dài, ông ta từ tốn nói: "Địch đạo hữu quả nhiên là ẩn nấp tu vi rất sâu, không biết các đạo hữu còn lại có ý kiến gì về chuyện này không?"
Đến tận lúc này, Tịch Hồng Sâm mới tin tưởng chuyện một khi ông ta đối đầu với Địch Cửu, Địch Cửu hoàn toàn có đủ năng lực để làm ông ta bị thương.
Sức chiến đấu của Quảng Minh Tử mặc dù yếu, thế nhưng hơn ai hết, Tịch Hồng Sâm biết rõ Quảng Minh Tử có một tuyệt chiêu riêng, đó chính là pháp bảo của gã có thể dùng để điệp gia lĩnh vực, loại Không Gian lĩnh vực điệp gia này, dù là Tịch Hồng Sâm ông thì cũng không nhất định có thể tuỳ tiện phá vỡ. Không chỉ như vậy, loại lĩnh vực điệp gia ấy còn có thể xé rách lĩnh vực của đối phương.
Nếu như Địch Cửu quả thật đã giết Quảng Minh Tử, vậy thì ông ta tuyệt đối không thể đơn độc đối phó với Địch Cửu ở thời điểm này.
Thế nhưng khiến Tịch Hồng Sâm thất vọng, ấy là không có người nào đứng ra nói chuyện.
"Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy chúng ta liền đi vào đi." Tịch Hồng Sâm nói xong, dẫn đầu tiến nhập Phong Giác Bảo.
Trong lòng của ông ta đã đem Địch Cửu nhìn thành một người chết, chỉ là người chết này Tịch Hồng Sâm chưa thể động thủ dẹp đi cho khuất mắt được, vả lại ông ta còn muốn lợi dụng hắn một chút. Đáng tiếc Quảng Minh Tử đã biến mất, đó là đồng bạn duy nhất có hợp tác ngầm với ông ta ở đây, hiện tại không biết đã bị Địch Cửu giết hay làm gì gã rồi.
Giờ phút này, khắp nơi bên trong Phong Giác Bảo đều là thi thể cùng mùi máu tươi tanh tưởi, không còn nửa điểm khí tức sinh cơ.
Địch Cửu không khỏi cảm thấy ghê tởm. Bởi vì trong thời gian nhất định, người còn sống hoàn toàn có thể cảm nhận được sinh cơ cùng huyết khí của các tu sĩ vừa mới vẫn lạc. Mà nơi này hiện tại không có bất luận cái gì sinh cơ hay huyết khí, rất hiển nhiên, sinh cơ cùng huyết khí của những tu sĩ xấu số đó đều đã bị Ô Lạc hấp thu.
Khí thế của chủ bảo nơi đây hẳn là đã được tu kiến từ rất lâu, đứng ở bên ngoài chủ bảo, chỉ cảm nhận được một loại cảm giác tang thương xa xưa truyền đến.
Tịch Hồng Sâm lấy một thanh trận kỳ ra, dứt khoát ném xuống, sau đó đánh xuống một cái đại ấn, khí thế bàng bạc lẫn cảm giác tang thương của Phong Giác Bảo trong chớp mắt đã hóa thành bã vụn dưới đại ấn đó.
Vô số bã vụn này bị trận kỳ cuốn một cái, biến mất vô tung vô ảnh, cùng lúc đó, một cái Bát Quái đồ văn như ẩn như hiện xuất hiện trước mặt mọi người, đồ văn này mang theo một loại khí tức Viễn Cổ.
"Đây là Thượng Cổ trận văn." Phiền Viễn kích động kêu lên, y biết rõ đây chắc chắn là Thượng Cổ trận văn. Thượng Cổ trận văn cũng không phải tùy tiện có thể gặp phải, mỗi một cái Thượng Cổ trận văn đều đại biểu cho cơ duyên vô thượng, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Chương 669: Mùi Dũi Chĩa Về Phía Tịch Hồng SâmTịch Hồng Sâm gật đầu, "Không sai, ta cũng là ngẫu nhiên mới biết dưới Phong Giác Bảo này có Thượng Cổ trận văn. Thế nhưng trông thấy Thượng Cổ trận văn là một chuyện, quan trọng hơn là phải phá giải được nó."
Nói đến đây, Tịch Hồng Sâm làm như vô tình quét mắt nhìn sang chỗ Địch Cửu, "Địch đạo hữu, ngươi có ba viên Ngũ Phương Trận Kỳ đúng không, hơn nữa trình độ Trận Đạo cũng không hề tầm thường, Thượng Cổ trận văn này chúng ta còn muốn trông cậy vào ngươi đến mở ra đấy."
Ở đây, ngoại trừ Địch Cửu thì kẻ có tu vi thấp nhất cũng đã là Hỗn Nguyên sơ kỳ, bọn họ đều là kẻ có tu vi cao thâm, kiến thức cũng không kém, hiển nhiên đều biết rõ rằng Thượng Cổ trận văn này chính là cửa vào bên trong bảo địa. Chỉ là muốn mở cái Thượng Cổ trận văn ấy ra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Muốn mở Thượng Cổ trận văn có hai cách. Cách thứ nhất là dùng kiến thức Trận Đạo để phá giải. Tuy nhiên Thượng Cổ trận văn có một điểm đặc biệt, ấy là tu sĩ khi phá giải, chỉ cần sơ ý một chút liền sẽ bỏ mình đạo tiêu, trực tiếp hóa thành đạo vận trong trận văn.
Ngoài cách đó ra thì còn có một cách nữa, đó chính là cường ngạnh công kích. Cường ngạnh công kích thì khả năng thành công chỉ có tỷ lệ phân nửa. Nếu như vận khí tốt, có thể đánh vỡ trận văn trên cửa vào này, nếu vận khí không tốt, trận văn trên cửa vào sẽ triệt để bị hủy đi, một khi trận văn trên cửa đã bị hủy thì Thượng Cổ trận văn liền biến mất, dĩ nhiên cũng đừng nghĩ đến chuyện tiến vào trong nữa.
"Không sai, Địch đạo hữu có ba viên Ngũ Phương Kỳ, trình độ Trận Đạo lại hơn xa chúng ta, để Địch đạo hữu phá giải trận văn này là thích hợp nhất." Phiền Viễn đứng phía sau Tịch Hồng Sâm liền lên tiếng phụ họa.
"Nếu ngươi e ngại thì ta cũng có thể đến phá, ầy, mà không được, quên mất, ta không có Ngũ Phương Kỳ." Lần này người nói chuyện chính là Hải tộc Ma Cúc Gia.
Trong khi bọn họ kẻ xướng người họa, không rõ vô ý hay cố tình mà đều đồng loạt ăn ý vây Địch Cửu vào giữa. Nếu như Địch Cửu dám không động thủ, vậy thì lần này bọn họ nhất định sẽ liên thủ đối phó hắn.
Tịch Hồng Sâm trong lòng cười lạnh, ông ta gọi nhiều người tới đây như vậy, chính là vì để liên thủ cùng nhau đánh vỡ trận văn này. Địch Cửu thì hay rồi, không biết sống chết, chẳng những dám thả Thang Tế Đàm đi mà còn ngu ngốc tiết lộ mình có Ngũ Phương Kỳ.
Chuyện này cũng coi như xong đi, thế mà tên tiểu tử kiêu căng phách lối đó rõ ràng đã trốn thoát từ trong tay Quảng Minh Tử, biết điều thì hãy trốn biệt luôn, đằng này hắn còn dám quay trở lại, quả thực là ăn gan hùm mật báo.
Trước đó không có người nào liên thủ với Tịch Hồng Sâm để đối phó Địch Cửu, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, không cần ông ta phải ngấm ngầm ra hiệu, vì lợi ích, đám người kia đã cố ý đứng về một phe với ông ta, liên thủ lại để chèn ép Địch Cửu rồi.
Nào ngờ Địch Cửu lại thoải mái gật đầu, "Mọi người nói không sai, trận văn này hẳn là ta nên đến nghiên cứu. Nhưng ta nói trước, ta có hai yêu cầu. Thứ nhất, trận văn này rất phức tạp, lúc ta nghiên cứu, nhất định không thể có người đến quấy rầy, cho nên ta sẽ bố trí một cái hộ trận phòng ngự."
"Việc này không thành vấn đề." Khiến Địch Cửu ngạc nhiên, ấy là kẻ vừa lên tiếng lại là Đạo Truyền Tầm, thành chủ của Thâm Hồng Thánh Đạo thành. Theo Địch Cửu nghĩ, lá gan của tên này rất nhỏ, gặp cường giả tứ phương đều muốn co đầu, giờ phút này lại dám đứng ra nói chuyện, đúng là chuyện lạ!
Không có người nào phản bác ý kiến của Địch Cửu, hắn tiếp tục nói: "Điều thứ hai, có lẽ mọi người cũng đều biết, khi phá giải loại Viễn Cổ trận văn này, chỉ cần sơ ý một chút liền sẽ thân tử đạo tiêu. Cho nên ta hi vọng, một khi ta phá giải Viễn Cổ trận văn này xong, nếu sau đó lại gặp phải bất kỳ vấn đề gì thì đều không có quan hệ với ta. Cũng không thể sự tình gì cũng đều muốn ta cõng trách nhiệm được."
"Được, việc này là hiển nhiên. Ta đồng ý. Ngươi mau phá giải đi." Tịch Hồng Sâm không chút do dự đáp.
Ông ta thậm chí còn không buồn hạn chế thời gian của Địch Cửu dùng để phá giải trận văn, bởi vì ông ta rất rõ ràng, một khi không thể phá giải nó trong vòng chín canh giờ thì sẽ trực tiếp bị loại Thượng Cổ trận văn này thôn phệ sạch sẽ.
Địch Cửu tiện tay bố trí một cái Phòng Ngự Thần Trận xong, liền không có nửa phần do dự bước vào trong trận văn Bát Quái.
Coi như Tịch Hồng Sâm không bảo hắn đến phá giải trận văn này thì hắn cũng sẽ chủ động đề xuất. Loại Thượng Cổ trận văn trước mặt, đối với người khác mà nói chỉ là một vật chướng ngại cản trở, nhưng đối với Địch Cửu thì đây chân chính là đồ tốt a.
Địch Cửu chạm cả hai tay vào trên trận văn Bát Quái, đạo vận trên thân vừa lưu động, quy tắc chu thiên đã thẩm thấu tiến vào trong trận văn Bát Quái này.
Từng tia quy tắc Trận Đạo hoàn toàn mới nhanh chóng bị Địch Cửu nhào bắt được. Thủ đoạn khắc hoạ trận văn huyền ảo kia thật giống như ở trước mặt Địch Cửu mở ra một cái đại môn rộng lớn vậy.
Vẻn vẹn thời gian nửa nén hương, thân ảnh của Địch Cửu trong vòng thần niệm của mọi người ở đây đã biến mất không thấy tung tích đâu nữa. Tất cả thần niệm của bọn họ thẩm thấu vào đều sẽ bị một đạo pháp tắc rườm rà ngăn trở.
Tịch Hồng Sâm nhíu mày một cái, ông ta mơ hồ cảm giác được dương như mình đã đưa ra quyết định sai lầm rồi.
Mấy canh giờ đảo mắt trôi qua, Tịch Hồng Sâm thế mà cảm nhận được khí tức quanh người Địch Cửu tựa hồ đang dâng lên. Ông ta quyết định không thể tiếp tục nhịn xuống nữa, thời gian dài như vậy mà Địch Cửu còn không bị Bát Quái Viễn Cổ trận văn này thôn phệ hết, vậy rất có thể Địch Cửu đã cảm ngộ được cái gì đó trong Bát Quái trận văn đó rồi.
"Thời gian đã quá dài." Tịch Hồng Sâm một bước tiến lên, trực tiếp đưa tay xé mở Phòng Ngự Trận do Địch Cửu bố trí.
Oanh!
Cơ hồ là trong cùng một lúc, khí thế đạo vận quanh người Địch Cửu lại dâng lên thêm một cấp bậc. Địch Cửu mừng rỡ mở to hai mắt, không tiếp tục cảm ngộ trận văn nữa, bởi vì hắn biết cấp bậc Trận Đạo của mình đã thăng lên Thần Trận Vương cấp sáu rồi. Nếu có đủ cả năm viên Ngũ Phương Kỳ, giờ phút này hắn hoàn toàn có thể bố trí thành công một cái thần trận cấp bảy, nói cách khác, Địch Cửu hắn miễn cưỡng cũng có thể xem như một Thần Trận Đế cấp bảy rồi.
Trông thấy Tịch Hồng Sâm đưa tay xé mở Phòng Ngự Trận của mình, trong lòng Địch Cửu cười lạnh, lão già này thật đúng là âm hiểm. Nếu lão gia hỏa đó chỉ cần ra tay sớm hơn nửa nén hương, hắn thật đúng là có khả năng thất bại trong gang tấc. Bất quá bây giờ, Địch Cửu chỉ có thể nói là lão già chết tiệt này đã tính toán sai lầm.
Địch Cửu đột ngột đứng dậy, chỉ vào Tịch Hồng Sâm chửi ầm lên: "Lão già khốn kiếp, lão tử tân tân khổ khổ vì mọi người phá giải cửa vào, hiện tại lão già nhà ngươi cố ý phá hỏng, đây là có ý gì? Không ngờ ngươi lại cố ý ám toán lão tử, đồ âm hiểm đáng chết này."
Cùng lúc khi Địch Cửu đứng dậy mắng to, khí tức đạo vận mơ hồ chung quanh hắn đã tiêu tán không còn, Địch Cửu lần nữa xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người.
Tịch Hồng Sâm kinh hãi nhìn đối phương, cho dù Địch Cửu không bị Thượng Cổ trận văn này thôn phệ đạo vận, nhưng cũng không thể tùy thời thoát ra như vậy chứ? Chẳng lẽ mấy tiếng vừa rồi, Địch Cửu chỉ giả bộ chăm chú phá giải trận văn, trên thực tế cái gì cũng không làm? Thế nhưng cái này cũng không có khả năng a, đạo vận chung quanh kia rõ ràng là có lưu chuyển, việc đó không lừa được người. Loại đạo vận ấy một khi đã lưu chuyển, vô luận ngươi có đang phá giải hay không, đều sẽ lập tức bị dung nhập ít nhiều vào đạo Thượng Cổ trận văn kia.
Thế nhưng rõ ràng mới rồi ông đã phá hỏng hành động của hắn, vì cái gì Địch Cửu còn chưa chết?
"Địch Cửu, ngươi nói chuyện chú ý một chút, ta chỉ là đang lo lắng cho ngươi mà thôi." Sắc mặt Tịch Hồng Sâm thoáng chốc đã tái nhợt.
Địch Cửu khinh thường cười lạnh một tiếng, "Lo lắng cho ta? Lão ô quy ngươi là lo lắng lão tử cảm ngộ được thứ gì đó thì đúng hơn. Nếu ngươi chịu nhẫn nhịn, chỉ cần qua thời gian nửa nén hương nữa thôi là lão tử đã có thể mở trận môn này ra rồi, thế nhưng không ngờ lại bị lão ô quy ngươi phá rối, ha ha, lão tử đã thất bại trong gang tấc rồi đó, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?"
Tịch Hồng Sâm giận dữ, chỉ là không chờ ông ta lên tiếng, Phiền Viễn đứng cạnh đã sốt ruột hỏi: "Địch đạo hữu, lời ngươi nói là thật sao?"
Địch Cửu bình tĩnh đáp: "Không sai, lời ta nói đương nhiên là thật, nếu các ngươi đã không cho phép ta phá giải, vậy các ngươi tự mình đến động thủ đi."
Nói xong, Địch Cửu đưa tay cuốn trận kỳ của mình lên, không có nửa phần dùng dằng đã bước ra khỏi trận văn Bát Quái.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng Tịch Hồng Sâm, những ánh mắt này rõ ràng mang theo nồng đậm sự bất mãn cùng chất vấn. Tịch Hồng Sâm muốn lấy mạng Địch Cửu, ai ở đây cũng rõ ràng, hơn nữa cũng đều biểu thị thái độ không để ý, lại càng không có khả năng ngăn cản. Bất quá lúc nào Tịch Hồng Sâm ra tay mà không được, lại cứ đợi tới lúc thời cơ phá vỡ trận văn sắp chín muồi mà ra tay, vậy thì đây không còn là chuyện nhỏ nữa.
Phải biết tất cả mọi người đều đang trông chờ trận văn này bị phá ra, như vậy thì mọi người mới có thể tiếp tục đi vào, nếu như để bọn họ cưỡng ép oanh mở, khoan nói đến việc có thể làm kinh động Hỗn Độn Thanh Liên hay không, mà một khi loại Thượng Cổ trận văn này bị cưỡng ép công kích, rất có thể sẽ đổ sụp rơi xuống, cuối cùng mọi người phí công dã tràng, cái gì cũng không chiếm được.
Về phần liệu Địch Cửu có phải nói dối hay không, tất cả mọi người đều cho rằng hắn không dám làm vậy. Bởi vì một khi Địch Cửu nói dối, nghĩa là hắn sẽ chọc giận tất cả Hỗn Nguyên Thánh Đế ở đây, một tu sĩ Đạo Nguyên nho nhỏ làm sao dám đối đầu với nhiều cường giả Hỗn Nguyên liên thủ?
Sắc mặt Tịch Hồng Sâm cực kỳ khó coi, ông ta không thể làm gì khác, đành phải ôm quyền chủ động tạ lỗi: "Mới vừa rồi là do ta lỗ mãng, ta đã quấy rầy Địch đạo hữu phá trận rồi, ta hướng mọi người nói lời xin lỗi."
Phiền Viễn quay sang nói với Địch Cửu, "Địch đạo hữu, Tịch đảo chủ cũng không phải cố ý quấy rầy ngươi. Địch đạo hữu, làm phiền ngươi phá trận một lần nữa, thế nào?"
Nếu như lần này làm lại mà Địch Cửu vẫn phá giải không ra, vậy cũng đừng trách bọn hắn không khách khí. Trước khi liên thủ đánh vỡ Thượng Cổ trận văn này, bọn họ nhất định sẽ giết chết Địch Cửu.
Địch Cửu thở dài, "Làm lại một lần nữa cũng được, thế nhưng đáng tiếc lại có chút vấn đề, vừa rồi ta đã dùng hết một đầu cực phẩm đạo mạch, còn có mấy đầu thượng phẩm đạo mạch và một chút đạo quả Đạo Nguyên cũng đều bị ta tiêu hao sạch sẽ, nếu làm lại một lần nữa, ta thật sự là không có đủ vật phẩm để bỏ ra."
Đám người nghe vậy, trong lòng thầm mắng Địch Cửu đúng là không biết xấu hổ.
Thấy mọi người ai oán liếc nhìn mình, Tịch Hồng Sâm cực kỳ điên tiết, lạnh giọng nói: “Chỗ này của ta còn có một đầu thượng phẩm đạo mạch và hai viên đạo quả Đạo Nguyên, để ta cống hiến ra vậy."
Đồ vật này xem như cho ngươi, để ta xem thử ngươi có mệnh sử dụng hay không. Trong lòng Tịch Hồng Sâm âm thầm nghiến răng nghiến lợi bổ sung thêm.
"Không đủ." Địch Cửu từ tốn đáp, căn bản là lười tiếp nhận đống vật phẩm ít ỏi mà Tịch Hồng Sâm đưa.
Chương 670: Hỗn Độn Thanh Liên Đang Ở Trước MắtTịch Hồng Sâm cười lạnh, ráng nén cơn tức giận rồi quay lại nói với các tu sĩ đang đứng xung quanh: "Nếu Địch đạo hữu đã bỏ công sức nghiên cứu trận văn vất vả, vậy thì tất cả mọi người cũng nên ra một chút thành ý đi. Một hai Đạo Nguyên đạo quả cũng không tính là gì với các vị. Ta tin tưởng, mọi người đều luôn có một ít vật phẩm không cần thiết phải dùng tới, có phải hay không?"
"Ha ha, không sai, chỗ này của ta có hai viên Uẩn Hành Kỷ Quả." Ma Cúc Gia là người đầu tiên hưởng ứng lời Tịch Hồng Sâm nói, y lấy ra hai viên đạo quả đưa cho Địch Cửu.
Địch Cửu hiển nhiên là biết thừa tâm tư của Tịch Hồng Sâm. Tịch Hồng Sâm cũng không phải thật lòng hảo tâm kêu gọi mọi người đưa đạo quả cho hắn như vậy. Mà dụng ý của ông ta là, một khi Địch Cửu thu vật phẩm của bọn họ rồi, nếu hắn không cách nào phá trận được thì chỉ sợ sẽ lập tức bị vây công đến chết. Huống hồ, nơi đây đều là Hỗn Nguyên Thánh Đế, ai mà không có sẵn ít nhiều Đạo Nguyên đạo quả? Đạo Nguyên đạo quả là thứ tầm thường với bọn họ, thậm chí ngay cả Tố Đạo đạo quả cũng không sánh bằng.
Lui một bước mà nói, xem như Địch Cửu thu đạo quả rồi, cuối cùng thành công mở được trận văn. Đối với Địch Cửu tới nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Hắn chỉ là một tu sĩ Đạo Nguyên nho nhỏ mà dám thu lấy lợi tức từ các Hỗn Nguyên Thánh Đế. Chờ đến khi mọi người tiến vào trận văn này xong, Địch Cửu chính là cái đinh trong mắt mọi người.
Dù biết rõ tâm tư của Tịch Hồng Sâm, thế nhưng trông thấy Ma Cúc Gia và đông đảo các tu sĩ khác đều lần lượt lấy ra Đạo Nguyên đạo quả, Địch Cửu cũng không chút do dự nào, đưa bao nhiêu thu hết bấy nhiêu.
Hắn cần đạo quả để trùng kích Đạo Nguyên Đan Thánh mà thôi, chỉ cần là Đạo Nguyên đạo quả là được rồi, về phần cấp bậc của đạo quả, Địch Cửu căn bản không xem trọng. Còn việc thu những vật này thì sẽ đắc tội với các Hỗn Nguyên Thánh Đế? Bớt nực cười đi, hắn đã đi tới bước này rồi, còn chưa đủ đắc tội với bọn họ? Lấy hay không lấy đạo quả thì có khác biệt gì?
Trông thấy Địch Cửu không chút do dự thu lấy tất cả đạo quả của mọi người xong rồi lại lần nữa tiến vào trong trận văn, ngay cả thành chủ Đạo Truyền Tầm của Thâm Hồng Thánh Đạo thành - người trước đó từng có ý muốn giao hảo với Địch Cửu cũng im lặng lắc đầu. Ông ta thật sự là nghĩ không ra vì sao Địch Cửu phải làm như vậy, nếu như hắn yêu cầu các đạo quả đẳng cấp cao, chân chính hữu dụng thì cũng thôi, nhưng đằng này Địch Cửu lại đi thu toàn bộ Đạo Nguyên đạo quả, thứ này phẩm chất kém, cộng lại cũng không quá một hai chục mai. Đâu đáng để hắn vì nhiêu đó mà trở mặt với các Hỗn Nguyên Thánh Đế khác.
Chỉ vì một hai chục mai Đạo Nguyên đạo quả vô dụng mà đắc tội với đông đảo cường giả ở đây, việc này thật sự là không khôn ngoan chút nào.
Về phần Địch Cửu sẽ dùng một hai chục mai Đạo Nguyên đạo quả ấy để tấn cấp Đạo Nguyên Đan Thánh, không ai nghĩ được tới tình huống đó. Cứ xem như Địch Cửu thu được 18 mai Đạo Nguyên đạo quả, mỗi một mai có thể luyện chế ra một lò Đạo Nguyên đạo đan, vậy thì 18 lô đan dược cũng không có khả năng giúp hắn bước vào Đạo Nguyên Đan Thánh được.
Sở dĩ có ít Đạo Nguyên Đan Thánh như vậy, chủ yếu là bởi vì việc tấn cấp Đạo Nguyên Đan Thánh phải tiêu hao Đạo Nguyên đạo quả thật sự là quá lớn. Dù là Hóa Đạo Đan Thánh có ngộ tính mạnh hơn nữa, nhưng muốn tấn cấp Đạo Nguyên Đan Thánh thành công thì chí ít cũng cần đến một hai trăm mai Đạo Nguyên đạo quả.
Mà một hai trăm mai Đạo Nguyên đạo quả này còn cần phải có đại biểu tính, trừ cái đó ra, Đan Thánh còn cần có số lượng lớn thần linh thảo phụ trợ nữa mới được.
Địch Cửu không cần biết người khác nghĩ như thế nào, cũng không muốn bận tâm đến suy nghĩ của bọn họ. Giờ phút này, hắn đã lần nữa cầm một thanh trận kỳ ra rồi nhanh tay ném xuống. Ban nãy hắn đã cảm ngộ qua một lần, bây giờ xem như đã nắm rõ trận văn trong lòng bàn tay, muốn mở ra cửa vào trận văn trước mặt căn bản không phải là chuyện khó khăn gì.
Vẻn vẹn chưa đầy nửa nén hương, Bát Quái trận văn kia bỗng nhiên vỡ ra, một cái trận môn đen tuyền trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trong trận môn có một loại khí tức mênh mông thâm thúy tuôn ra, thần niệm của bọn họ thấm vào lập tức liền bị ngăn cản trở về, thế nhưng khí tức mênh mông đó cơ hồ có thể gột rửa được Nguyên Thần Hỗn Độn chi khí, đám người đừng bên ngoài cấm chế của Địch Cửu đều cảm ứng được, mỗi người theo bản năng đều hít một hơi thật sâu.
Thật sự đã phá giải được Thượng Cổ trận văn? Tất cả mọi người kích động nhìn chằm chằm vào trận môn, mặc dù không phải là người đầu tiên bước vào trận môn, nhưng bọn hắn biết, khoảng cách giữa bọn hắn và Hỗn Độn Thanh Liên đã gần thêm một bước rồi.
Tịch Hồng Sâm cũng kích động không thôi, vốn ban đầu ông ta đã ôm dự định mang theo đám người này để cùng hợp sức cường ngạnh công kích, không nghĩ tới Địch Cửu có thể mở ra Thượng Cổ Bát Quái trận văn này trong thời gian ngắn ngủi như thế.
Giờ phút này, đối với Địch Cửu, ông ta ôm lòng kiêng kị lại càng thêm sâu, trên thân Địch Cửu nhất định có đỉnh cấp bí mật nào đó, bằng không mà nói, một Đạo Nguyên nho nhỏ như hắn không có khả năng mở ra được cửa vào của loại Thượng Cổ trận văn cổ xưa như vầy.
Tịch Hồng Sâm phá ra cười lớn, nửa câu nhắc về công lao của Địch Cửu cũng không có, ông ta chỉ lớn tiếng hô hào: "Các vị, Hỗn Độn Thanh Liên ở ngay sau trận môn đó, chúng ta mau chóng đi vào thôi."
Đương khi nói chuyện, Tịch Hồng Sâm đã nhanh nhẹn sải bước đi vào, tựa hồ không quan tâm đến Địch Cửu cũng như các tu sĩ phía sau. Thấy Tịch Hồng Sâm đã dẫn đầu bước lên, các tu sĩ còn lại đều nhao nhao nối gót, không ai muốn mình bị bỏ lại bên ngoài.
Mới chỉ là khí tức Hỗn Độn mà đã có thể gột rửa Nguyên Thần hữu dụng như thế, nếu chiếm được Hỗn Độn Thanh Liên thì tu vi của bọn họ sẽ còn tăng vọt lên tới cỡ nào? Có thể tu luyện tới Hỗn Nguyên, có ai mà không phải là kẻ đã từng bò ra từ trong đống tử vong? Trước đó còn chần chừ không muốn tới đây là bởi vì không xác định được lời Tịch Hồng Sâm nói có thật hay không. Hiện tại đã xác định nơi này chắc chắn có nghịch thiên chí bảo, ai sẽ ngu ngốc nguyện ý lùi bước?
Cái gì là cơ duyên? Đây chính là cơ duyên! Nếu như đã đối mặt với cơ duyên mà còn không dám đi vào tìm kiếm, thế thì xem như đáng đời ngươi thụt lùi tu vi so với kẻ khác.
Địch Cửu vốn định đi vào cuối cùng, thế nhưng sau khi đợi tất cả mọi người đi vô xong, hắn mới phát hiện còn có một người vẫn đang ở bên ngoài.
Câu Tử Bật híp mắt, nửa ngủ nửa tỉnh nhìn chằm chằm Địch Cửu, đoạn tặc lưỡi nói: "Dường như ta đã xem thường ngươi, ngươi rất lợi hại. Hiện tại trong mắt ta, ngươi đã có một chút địa vị rồi đấy."
Địch Cửu thản nhiên đáp: "Đáng tiếc trong mắt ta, nửa điểm địa vị ngươi cũng không có."
Gia hỏa Câu Tử Bật này rất âm hiểm, nhưng Địch Cửu không hề sợ hãi gã. Ngay cả Hỗn Nguyên trung kỳ hắn cũng đã giết không chỉ một người, Câu Tử Bật chỉ là một Hỗn Nguyên sơ kỳ, hắn quả thật là không đặt gã vào mắt.
Vừa dứt lời, Địch Cửu liền muốn bước vào trận môn.
"Chờ một chút." Câu Tử Bật gọi Địch Cửu lại, "Địch đạo hữu, nếu ta không có đoán sai, nơi này đúng là có Hỗn Độn Thanh Liên. Nhưng Hỗn Độn Thanh Liên chắc chắn không phải là thứ dễ dàng bị người khác đạt được. Không bằng chúng ta vứt bỏ hiềm khích lúc trước, liên thủ với nhau, thế nào?"
Địch Cửu cười ha ha, hỏi ngược lại gã: "Ngươi có tư cách gì mà đòi liên thủ với ta? Nếu như ngươi muốn lão tử phóng uế ở trên thân ngươi thì cứ việc trực tiếp phóng ngựa tới, còn không thì mau cút ra, đừng làm chậm trễ thời cơ phát tài của lão tử."
Câu Tử Bật nhìn chằm chằm Địch Cửu trọn vẹn mấy cái hô hấp, lúc này mới lắc đầu, "Ta thực sự không nghĩ ra, ngươi làm như thế nào mà sống được tới ngày hôm nay..."
Nói xong câu đó, Câu Tử Bật lười nhác cùng Địch Cửu dông dài, nhấc chân liền bước vào trong trận môn.
Địch Cửu mắng to một tiếng, "Mấy lão già chết tiệt này."
Mặc dù mắng, nhưng hắn vẫn rất đề phòng mấy tên Hỗn Nguyên Thánh Đế trong đó. Địch Cửu đi vào sau, vừa đi vừa bắt đầu xuất ra trận kỳ dùng để bày trận. Rất hiển nhiên là những gia hỏa đi vào trước đều tin tưởng chắc chắn Địch Cửu sẽ bày trận phong tỏa nơi này.
Địch Cửu dù khó chịu nhưng cũng đành bất đắc dĩ làm theo. Nếu như không phong tỏa nơi đây, vậy thì sẽ càng ngày càng nhiều cường giả mò đến Phong Giác Bảo. Càng ít người thì càng tốt, như vậy hắn mới có cơ hội, một khi xuất hiện thêm nhiều cường giả khác, chỉ sợ là hắn thật sự không có cơ hội nào để chiếm lấy thiên tiên bảo vật kia.
Bố trí Phong tỏa trận dùng để ngăn cản Bát Quái trận văn nơi này xong, Địch Cửu mới nhanh chóng bước vào bên trong trận môn.
Vừa bước vào cửa trận, Địch Cửu bỗng cảm giác được một cơn choáng váng ập tới, chờ đến khi hắn đứng vững trên mặt đất, hắn liền bị khung cảnh trước mắt kinh trụ đến sững người.
Một đóa hoa sen xanh tươi đẹp đến ngỡ ngàng đang lơ lửng trên không cách hắn không tới trăm trượng. Đóa hoa sen này cao khoảng chừng chín thước, 12 cánh sen có cánh vươn dài có cánh e ấp quanh nụ, nhưng đều có điểm chung là chúng tản mát ra nồng đậm Hỗn Độn chi khí. Thần niệm của hắn không cần quét vào, chỉ cần dùng mắt thường ngắm nhìn đã cảm nhận được toàn thân thư sướng, tựa hồ như quy tắc thiên địa trên đời này bỗng chốc rõ ràng hơn hết thảy.
Quả nhiên là đồ tốt! Dù đây không phải là Hỗn Độn Thanh Liên thì chắc chắn cũng là đỉnh cấp chí bảo.
Phía dưới đóa sen xanh này là một cái hồ lớn màu trắng, phía trên mặt hồ có rất nhiều sương mù lượn lờ, thần niệm không cách nào quét vào được.
Ở viền ngoài cái hồ lớn màu trắng ấy đều là hỏa diễm dung hợp thành hộ trận tự nhiên, đẳng cấp của hộ trận này rất cao, theo Địch Cửu suy đoán thì ít nhất cũng phải là thần trận cấp chín.
Dù Địch Cửu hiện tại đã là Thần Trận Đế cấp bảy nhưng cũng vô pháp phá vỡ thần trận cấp chín đó.
Biện pháp duy nhất để có thể mở ra hộ trận chính là cường công. Khó trách Tịch Hồng Sâm muốn mời đông đảo cường giả cùng tới đây. Dựa vào chục tu sĩ đang có mặt, thật đúng là không nhất định có thể oanh mở hộ trận này, mà dù cho có thể oanh mở thành công thì cũng không biết cần tốn bao nhiêu thời gian.
"Địch đạo hữu, không biết ngươi có thể phá giải hộ trận này hay không?" Yêu tộc Phiền Viễn cười híp mắt nhìn Địch Cửu, ngữ khí đặc biệt ôn hòa.
Địch Cửu từ tốn đáp: "Nếu như ta có thể phá vỡ hộ trận này, chỉ sợ ta cũng không dám làm, có người bây giờ vẫn còn đang nhớ thương ta đấy."
Bị Địch Cửu châm chọc một phen, thế nhưng Phiền Viễn vẫn không hề nổi giận. Y tin tưởng Địch Cửu thật sự không phá nổi, đừng bảo là Địch Cửu không phá nổi, liền xem như toàn bộ phương vũ trụ này, hẳn là cũng không ai có thể dựa vào trình độ Trận Đạo mà mở ra được hộ trận tự nhiên cấp chín.
Loại hộ trận tự nhiên ấy khác biệt rất lớn so với Bát Quái trận văn trước đó. Tuy rằng trình độ trận đạo của bọn họ không cao như Địch Cửu, nhưng cũng biết thừa là hộ trận tự nhiên khó xơi ra sao. Trừ khi gặp được người có đủ năng lực lý giải trận đạo đỉnh cấp thì may ra mới có cơ hội phá giải. Còn không thì chỉ có thể ngạnh công, nhưng không biết phải mất thời gian tới khi nào.
Địch Cửu đích thật là không phá giải nổi hộ trận này, bất quá hắn mơ hồ cảm giác được, đối với Đạo Hỏa của hắn, đám hỏa diễm cấu thành hộ trận kia có chỗ hữu dụng cực lớn. Đợi lát nữa khi những người này tập trung oanh kích hộ trận, hắn nhất định phải tìm một vị trí thích hợp để Đạo Hỏa đến hấp thu ngọn lửa đó, xem xem nó có tiến triển gì khác không.
"Đã như vậy, chúng ta liên thủ lại một chỗ để công kích đi, loại hộ trận tự nhiên đẳng cấp như thế, ta đoán chừng mất một tháng cũng chưa chắc đã mở ra được. Chúng ta ở đây có mười người, chia làm hai tổ..."
Tịch Hồng Sâm còn chưa dứt lời liền bị Địch Cửu đánh gãy, "Tịch đảo chủ, trước đó ta tiêu hao năng lượng quá lớn, vả lại tu vi của ta cũng kém nhất trong số mọi người ở đây, lần công kích hộ trận này ta không tham dự được đâu."
Đương khi Địch Cửu đang nói chuyện, hắn bèn thuận tay lấy ra một thủy tinh cầu, thủy tinh cầu bay vụt lên giữa không trung, lơ lửng ngang tầm mắt Tịch Hồng Sâm.
Sắc mặt Tịch Hồng Sâm tối sầm xuống, ông ta biết rõ trong thủy tinh cầu kia của Địch Cửu ghi chép cái gì, chính là chuyện ông ta đã hứa hẹn với hắn trước đây, khi mà Địch Cửu phá giải Thượng Cổ trận văn, ấy là sau khi hắn phá giải Thượng Cổ trận văn xong, hắn không cần phải xuất lực công kích bất luận cái hộ trận nào khác nữa.
Chương 671: Địch Cửu Đồng Ý Giao Ra Ngũ Phương KỳBát Quái trận văn trước đó đích thật là do Địch Cửu mở ra, hơn nữa Tịch Hồng Sâm khi đấy cũng đã hứa hẹn rằng nếu phía sau có bất kỳ chuyện gì cần xuất lực nữa thì đều không cần Địch Cửu phải ra tay.
Địch Cửu không tham gia, chín người liền dứt khoát chia làm hai nhóm, cùng nhau liên thủ oanh kích hộ trận này.
Tịch Hồng Sâm cùng Ô Lạc mang theo một tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ và một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ lập thành một đội. Phiền Viễn mang theo ba tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ và một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ lập thành đội tiếp theo.
Phân xong thành viên ra làm hai đội, Tịch Hồng Sâm liền mang người tế ra pháp bảo, bắt đầu công kích hộ trận Hỏa Diễm.
Theo sau Tịch Hồng Sâm, ba người còn lại cũng đồng thời tế ra pháp bảo đánh xuống.
Bốn tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế cùng lúc công kích, há có thể đơn giản? Pháp bảo đánh vào trên hộ trận làm cho cả không gian đều khuấy động ra từng đợt ba động dữ dội.
Oanh! Một tiếng nổ tung vang lên. Một mảnh hỏa diễm bắn ra theo phương hướng mà pháp bảo vừa công kích. Dù Tịch Hồng Sâm có là Hỗn Nguyên hậu kỳ thì cũng vô pháp chạy thoát ra khỏi ngọn lửa phản phệ đó.
Hỗn Nguyên trung kỳ Đạo Truyền Tầm phát ra một tiếng kêu thê lương, hiển nhiên mới vừa rồi y là người bị thương nặng nhất, một phần cũng do thực lực của y kém cỏi so với Ô Lạc và Tịch Hồng Sâm, một phần cũng do y đứng quá gần hộ trận Hỏa Diễm.
"Mau lui lại!" Tịch Hồng Sâm hét lên, thế nhưng không chờ bọn họ lùi ra phía sau, hộ trận Hỏa Diễm nọ đã tự động lui xuống trước.
Địch Cửu đứng ở phía sau cùng, chứng kiến cảnh tượng này mà trong lòng không khỏi trầm xuống. Hắn thầm nghĩ, nếu ban nãy hắn gia nhập đợt công kích đó, khi ngọn lửa kia từ hộ trận bất ngờ lao ra, chắc chắn hắn cũng giống như mấy người Tịch Hồng Sâm bọn họ, đồng dạng trốn không thoát. Thế nhưng nếu bị ngọn lửa liếm qua mà thân thể hắn lại không chịu chút tổn thương nào, vậy thì việc hắn đã luyện thể lên tới đẳng cấp Thánh Thể chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Ngọn lửa kia vừa xuất hiện, tựa hồ liền khóa lại không gian hộ trận công kích của bốn người. Nếu không phải ngọn lửa này tới nhanh mà rút lui cũng nhanh, Địch Cửu hoài nghi cả tiểu đội do Tịch Hồng Sâm dẫn đều sẽ bị bao vây ở bên trong, khó lòng trốn được.
Thật là một đại trận đáng sợ, trong lòng Địch Cửu thoáng có chút run rẩy.
Mặc dù bị ngọn lửa đốt thành thương thế, nhưng bốn người họ dẫu sao cũng đều là Hỗn Nguyên Thánh Đế, rất nhanh liền khôi phục lại nguyên trạng. Tịch Hồng Sâm thở dài một phen, không tiếp tục công kích hộ trận Hỏa Diễm nữa, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Đại trận này chỉ sợ rất khó mở ra, đây cũng là một cái đỉnh cấp Công Kích Hỏa Diễm Thần Hộ Trận..."
Đám người xung quanh nghe thế, tất cả đều trầm mặc xuống, loại đại trận đáng sợ như vầy, cứ xem như lại có thêm vài Hỗn Nguyên Thánh Đế nữa cùng tới góp sức thì cũng khó lòng mà oanh mở.
Phiền Viễn cũng không nhịn được, thở dài rồi nói, "Ta rốt cuộc đã minh bạch vì cái gì lúc trước nhiều người phát hiện ra Hỗn Độn Thanh Liên như vậy, thế mà đến bây giờ Hỗn Độn Thanh Liên còn chưa bị bọn họ đoạt đi.”
Tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì ai cũng nghĩ giống như Phiền Viễn. Lấy thực lực Hỗn Nguyên cảnh giới của bọn hắn, hơn nữa lại có những chục Hỗn Nguyên Thánh Đế cùng tụ tập tại đây, thế nhưng chỉ sợ cũng không có cách nào mang Hỗn Độn Thanh Liên đi được. Xem ra muốn đoạt được Hỗn Độn Thanh Liên thì cảnh giới thấp nhất có khi cũng phải là Hợp Đạo cảnh.
"Các đạo hữu, thật ra ta nghĩ đến một biện pháp, nếu như có thể mượn dùng Ngũ Phương Kỳ của Địch đạo hữu một chút..." Câu Tử Bật híp cả hai mắt, nheo nheo mắt nhìn về hướng Địch Cửu, kéo dài giọng nói: "Chỉ cần ba viên Ngũ Phương Kỳ là đã đủ để ngăn trở hỏa diễm, như vậy thì chúng ta có thể kéo dài thời gian công kích. Hộ trận có cường đại tới đâu cũng không thể chịu nổi việc nhiều người chúng ta cùng công kích trong thời gian dài."
Vừa rồi tuy gã đứng chếch bên ngoài, nhưng cũng đồng dạng bị ngọn lửa đốt không nhẹ, ăn một cái thiệt thòi lớn như vậy, nếu mà phải từ bỏ Hỗn Độn Thanh Liên thì gã thực sự không cam tâm. Vả lại gã vẫn luôn gai mắt Địch Cửu, thế nên dẫu không chiếm được Hỗn Độn Thanh Liên thì cũng nhất định phải tính kế Địch Cửu một chút mới được.
Cái này đích xác là một biện pháp tốt! Ngũ Phương Kỳ khẳng định có thể ngăn trở ngọn lửa tai quái đó. Giờ phút này, chẳng những một mình Câu Tử Bật, mà các tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại cũng đều sáng mắt lên, nhìn chằm chằm về phía Địch Cửu. Nét mặt Ô Lạc tràn đầy hung quang, gã đây là đang chuẩn bị tùy thời động thủ, nếu mà Địch Cửu dám từ chối, gã sẽ là người đầu tiên xông lên lấy mạng hắn.
Trước đó vì tập trung sức lực để lấy Hỗn Độn Thanh Liên, cho nên Ô Lạc mới nhịn xuống, gã tính toán đợi đến khi ra ngoài, nhất định sẽ tìm Địch Cửu tính sổ sách, hiện tại vừa không lấy được Hỗn Độn Thanh Liên lại còn vừa bị thương, sự kiên nhẫn trong lòng gã thoáng chốc đã bị mài mòn.
Yêu tộc Phiền Viễn cùng Hải tộc Ma Cúc Gia đều là vô tình hay cố ý khóa lại đường lui của Địch Cửu. Trong lòng hắn thoáng trầm xuống, hắn biết lúc này nếu như mình vẫn cứng đầu, không chịu lấy Ngũ Phương Kỳ ra, đám lão già chết tiệt đó sẽ lập tức liên thủ vây công hắn. Địch Cửu tin tưởng mình có thể bỏ chạy ra khỏi nơi này, bất quá bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.
Hỗn Độn Thanh Liên còn đang ở trước mắt, làm sao hắn có thể đi được?
"Địch đạo hữu, ý của ngươi như thế nào?" Tịch Hồng Sâm âm trầm nhìn chằm chằm Địch Cửu, ngữ khí không có nửa điểm nhiệt độ. Đồng thời, khí thế lĩnh vực quanh thân càng lúc càng tăng vọt.
Địch Cửu thở dài, xuất ra hai viên Ngũ Phương Kỳ, đoạn nói: "Hai viên Ngũ Phương Kỳ này hẳn là đã đủ để ngăn trở hỏa diễm, nhưng nếu ta đã đưa Ngũ Phương Kỳ, vậy thì các ngươi cũng cần đặt lại một thứ gì đó tương đương ở chỗ ta. Bằng không, ta ăn thiệt thòi lớn còn gì."
"Ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai a? Hôm nay ngươi muốn đưa cũng phải đưa, không muốn đưa cũng phải đưa, đừng nhiều lời đặt điều kiện với ta." Ô Lạc gằn giọng cười lạnh một tiếng, đương lúc nói chuyện, lĩnh vực của gã đã cuồng quyển hướng về phía Địch Cửu.
Địch Cửu ngay cả mày cũng không thèm nhướng, chỉ bỡn cợt đáp: "Con rùa họ Ô kia, mau thu hồi lĩnh vực của ngươi đi, nếu ngươi dám chọc giận gia gia ngươi, gia gia ngươi sẽ rời đi ngay lập tức cho ngươi xem. Ngươi có muốn cá cược với ta không, là ta rời khỏi đây nhanh hơn, hay là lĩnh vực của ngươi trói buộc ta nhanh hơn?"
Phiền Viễn vội ngăn cản Ô Lạc rồi xoay sang ôm quyền nói với Địch Cửu: "Địch đạo hữu, khoan vội nóng nảy, chúng ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, ngươi xuất ra hai viên Ngũ Phương Kỳ, chúng ta cũng lấy đồ vật ra thế chấp."
Phiền Viễn khẳng định lời Địch Cửu nói là thật. Nếu như Địch Cửu không có bản lĩnh rời khỏi đây thì ngay từ đầu đã không dám theo chân bọn họ đến nơi này. Nếu như Địch Cửu đi thật, không có Ngũ Phương Kỳ, bọn hắn thật đúng là không dễ gì phá nổi hộ trận Hỏa Diễm này. Như thế là hại nhiều hơn lợi.
Tịch Hồng Sâm không nói gì, chỉ là khẽ nhíu mày. Có một điều ông ta không nói với ai, thật ra ông ta biết một biện pháp tương đối hữu dụng, đó chính là lấy mấy tên Hỗn Nguyên Thánh Đế đến hiến tế Hỗn Độn Thanh Liên trước mặt.
Ông ta mang nhiều Hỗn Nguyên Thánh Đế tới đây, cũng không hoàn toàn là vì oanh kích hộ trận này, mà mục đích chân chính phía sau là muốn hiến tế lũ ngu ngốc đó. Sau khi mở được hộ trận này ra, ông ta sẽ giết sạch đám người còn lại, tuyệt đối không để dù chỉ một tên biết bí mật ngày hôm nay thoát ra được. Nhưng bây giờ, Tịch Hồng Sâm tạm thời không thể xuất ra đòn sát thủ của mình được. Nếu Địch Cửu có thủ đoạn bỏ chạy, việc ông đem một đám Hỗn Nguyên Thánh Đế làm vật hiến tế, trước sau gì cũng bại lộ ra ngoài.
Còn việc Địch Cửu không có thủ đoạn đào tẩu ư? Tịch Hồng Sâm chưa từng nghĩ tới khả năng đấy. Trước đó, ngay cả Ngũ Hành độn thuật mà hắn còn có thể lấy ra giao dịch, ai dám nói Địch Cửu không có tuyệt chiêu riêng dùng để bỏ chạy khi gặp nguy hiểm?
"Mỗi người lấy một đầu cực phẩm đạo mạch và năm mai Đạo Nguyên đạo quả ra, đặt vào trong nhẫn trữ vật của ta." Địch Cửu không chút do dự nói.
"Ngươi cho rằng cực phẩm Thần Linh Mạch là rau cải trắng sao?" Ô Lạc châm chọc một tiếng, bất quá gã thật đúng là không dám động thủ. Phiền Viễn đã cảnh tỉnh gã, nếu như Địch Cửu thật sự bỏ chạy, vậy thì hỏng việc lớn rồi. Ở đây làm gì có người nào có thể xuất ra loại bảo vật chống đỡ được hỏa diễm như Ngũ Phương Kỳ.
"Đã như thế, vậy ta liền không phụng bồi." Thân hình Địch Cửu lóe lên, vờ như muốn rời khỏi.
"Chờ một chút..." Phiền Viễn vội vàng gọi Địch Cửu lại, "Đây là năm mai Đạo Nguyên đạo quả và một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch của ta. Thật sự thì vừa rồi Ô đạo hữu nói cũng không sai, không phải mỗi người đều có thể xuất ra cực phẩm Thần Linh Mạch. Còn mong Địch đạo hữu bình tĩnh."
Địch Cửu biết nơi này đạo mạch bị gọi là Thần Linh Mạch, hắn hơi do dự một chút rồi nói, "Đã như vậy, vậy tổng cộng lại không thể thấp hơn năm cái cực phẩm Thần Linh Mạch, còn lại liền dùng thượng phẩm Thần Linh Mạch đi. Đạo Nguyên đạo quả cộng lại cũng không được thấp hơn 30 mai."
Trước đó 18 mai Đạo Nguyên đạo quả còn có chút miễn cưỡng giúp hắn bước vào Đạo Nguyên Đan Thánh, hiện tại đã có thêm mấy chục mai Đạo Nguyên đạo quả, Địch Cửu tự tin mình có thể thăng cấp lên Đạo Nguyên Đan Thánh rồi.
"Tốt, ta đồng ý." Tịch Hồng Sâm dẫn đầu đồng ý với đề xuất của Địch Cửu, sau đó quay sang nói với những người khác: "Thanh Liên có 12 cánh, chúng ta dựa theo điểm cống hiến mà phân phối đi. Điểm cống hiến này không chỉ tính riêng việc bỏ sức lực công kích, mà còn tính dựa trên những vật phẩm các đạo hữu đưa cho Địch Cửu."
Không người nào do dự hay phản đối, đừng bảo là Thanh Liên, chỉ tính giá trị của hai viên Ngũ Phương Kỳ thì dù cho bọn họ đều lấy hết ra cực phẩm đạo mạch và năm mai Đạo Nguyên đạo quả mà Địch Cửu yêu cầu, cộng lại cũng không thể so sánh được với độ trân quý của Ngũ Phương Kỳ.
Địch Cửu đưa hai viên Ngũ Phương Kỳ ra, rất nhanh liền đổi lại được 30 mai Đạo Nguyên đạo quả cùng năm cái cực phẩm Thần Linh Mạch và bốn đầu thượng phẩm Thần Linh Mạch.
Vật đã tới tay, Địch Cửu vừa cất vào trong nhẫn trữ vật, trong lòng vừa thầm cảm thán, đám gia hỏa này đều giàu có thật đấy. Đặc biệt là lão già Tịch Hồng Sâm kia, trong số 30 mai đạo quả mà hắn thu được, chỉ một mình lão già đó đã xuất ra gần 20 mai.
Hai viên Ngũ Phương Kỳ được Địch Cửu kích phát, biến thành một mặt tường hộ trận. Tịch Hồng Sâm nhân lúc không ai để ý liền lén lưu lại mấy đạo thần niệm ấn ký của ông ta lên Ngũ Phương Kỳ. Thế nhưng hành động của Tịch Hồng Sâm chẳng thể qua được mắt Địch Cửu.
Có điều Địch Cửu chỉ cười lạnh, căn bản lười lên tiếng ngăn cản ông ta. Lấy trình độ Trận Đạo của hắn, trừ phi Tịch Hồng Sâm trộm lấy đi Ngũ Phương Kỳ rồi tốn thời gian luyện hóa thì may ra, bằng không mà nói, chỉ dựa vào mấy đạo thần niệm ấn ký cũng muốn lưu lại trên Ngũ Phương Kỳ của hắn ư? Đừng có nằm mộng.
In dấu thần niệm ấn ký xuống xong, bọn người Tịch Hồng Sâm lần nữa tế ra pháp bảo để công kích Hỏa Diễm hộ trận, thời điểm cả đám công kích hộ trận, quả nhiên hỏa diễm cuồng bạo lại phản phệ bật ra, chỉ có điều lần này ngọn lửa dữ dội ấy đều đã bị hai viên Ngũ Phương Kỳ ngăn trở, rốt cuộc không tổn thương được mọi người dù chỉ nửa phần.
Chứng kiến cảnh tượng đó, cả đám tu sĩ đều cực kỳ hoan hỉ, mọi người không hề dừng tay, từng đạo pháp bảo liên tục công kích tới, không gian phát ra từng đợt rung động khủng khiếp. Không người nào trong số các tu sĩ ở đây cho rằng Địch Cửu còn có thể thu hồi được hai viên Ngũ Phương Kỳ của hắn.
Địch Cửu không cần tham dự lần công kích này, hắn đi vòng quanh bạch hồ vòng vo nửa vòng, sau đó liền tìm một chỗ thuận tiện, tế ra Đạo Hỏa rồi chậm rãi thẩm thấu nó đến bên trong Hỏa Diễm hộ trận.
"Oanh!" Dù Địch Cửu không hề công kích, nhưng hỏa diễm kinh khủng kia vẫn đánh bật ra ngoài, trong chớp mắt, Địch Cửu liền bị hỏa diễm bao phủ lấy.
Địch Cửu giật mình, vội vàng nhanh chóng thu hồi Đạo Hỏa, quả nhiên hắn vừa thu Đạo Hỏa về, đám hỏa diễm trên hộ trận này lập tức cũng rút lui.
Thật là lợi hại! Địch Cửu thầm nghĩ, nếu như không phải hắn hiện tại đã là Thánh Thể, vậy thì vừa rồi ngọn lửa kia đã đốt hắn trọng thương rồi.
Ngọn lửa này khẳng định có thể giúp cho Đạo Hỏa tấn cấp, thế nhưng Địch Cửu biết thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ để khống chế ngọn lửa này ngoan ngoãn cho Đạo Hỏa thôn phệ.
Ở đằng xa, chín tên Hỗn Nguyên Thánh Đế đang công kích hộ trận vẫn phân chút tinh lực quan sát tình cảnh bên Địch Cửu, trông thấy hắn bị ngọn lửa công kích, trong lòng bọn hắn đều cười lạnh. Bọn hắn há có thể không biết chủ ý của Địch Cửu? Trên người đối phương có một đóa hỏa diễm không tệ, tất cả mọi người đều biết rõ. Bất quá nếu muốn dùng hỏa diễm của bạch hồ để tấn cấp hỏa diễm của mình, căn bản đó chính là nằm mơ.
Từng đạo công kích vẫn không ngừng oanh lên Hỏa Diễm hộ trận, không gian xung quanh và bản thân hộ trận của bạch hồ đều liên miên bộc phát ra tiếng động oanh minh vang dội. Địch Cửu mở Đạo Đồng ra, ngồi xuống bên cạnh Hỏa Diễm hộ trận, âm thầm cảm thụ quy tắc thiên địa nơi đây.
Một lúc lâu sau, Địch Cửu đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, mặc dù hắn vẫn chưa thể phá giải hộ trận, thế nhưng hắn đã đụng chạm đến quy tắc của nơi này rồi.
Địch Cửu nhìn thoáng qua những tên Hỗn Nguyên Thánh Đế đang ở xa xa vẫn miệt mài công kích hộ trận mà thầm lắc đầu, xem như bọn họ có thể thành công mở được Hỏa Diễm hộ trận này ra, vậy thì cũng không thể lấy được Hỗn Độn Thanh Liên. Bởi vì căn bản là không có cách nào tiến vào bạch hồ kia được, muốn đi vào đó chỉ có một con đường chết. So về độ nguy hiểm thì Tầm Hồ mà đặt lên bàn cân với bạch hồ trước mặt, đơn giản chính là chậu nước so với biển cả.
Lui một bước tới nói, nếu mấy người Tịch Hồng Sâm thành công phá vỡ hộ trận, thì ngay khoảng khắc mọi người tiến vào bạch hồ, đóa Thanh Liên khổng lồ kia chắc chắn sẽ lập tức ẩn nấp.
Hỗn Độn Thanh Liên này 100% không chiếm được, đây chính là kết luận của Địch Cửu!