Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 148

"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng thật là cạnh tranh bất luận sinh tử."

"Thì ra Đại trưởng lão đang làm chúng ta sợ, đã có bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng, tất cả mọi người lại là sư huynh đệ đồng môn, suy cho cùng vẫn có thời gian bóp nát rời đi."

" Dù cho không tranh đoạt được danh ngạch, nhưng tất cả mọi người là huynh đệ đồng môn, sẽ không giống như kẻ thù, không nói hai lời liền ra tay giết hại. Có thể an toàn trở về là được."

"Đại trưởng lão thật sự là càng ngày càng thích đùa rồi, dọa trái tim nhỏ của ta đang nhảy bịch bịch đây."

Đệ tử tham gia khảo hạch tranh đoạt danh ngạch, phần lớn trên mặt đang khẩn trương lập tức hòa hoãn xuống, thi nhau rộ lên cười đùa.

"Một đám ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình. Cho là với lĩnh ngộ cùng tu vi của bọn hắn, cũng có thể đi tham gia tỷ thí tranh đoạt danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn.”

"Chân sư huynh vì cớ gì lại nói ra lời ấy?"

"Một đám ngu xuẩn, bọn hắn thật cho rằng vào trong Linh Thứu Phong, mọi người sẽ còn quan tâm tình đồng môn sao? Mấy trăm người cùng tham gia khảo nghiệm, nhưng danh ngạch đệ tử nội môn chỉ có ba mươi, là trân quý đến cỡ nào. Đến lúc đó vì một lệnh bài, ra tay chém giết nhau cũng là chuyện thường. Buồn cười, bọn hắn còn cảm thấy đệ tử khác sẽ vì tình đồng môn, mà không ra tay tàn nhẫn như đối với ngoại nhân?" Chân Hoa Thành nhìn đám đệ tử ngoại môn kia nhẹ nhàng thở ra, cười lạnh không thôi.

"Tuy nhiên, tông môn còn cho mỗi người một tấm bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng. Chỉ cần không phải lòng tham quá mức, trong lòng còn có ảo tưởng vẫn có thời gian có thể rời đi Linh Thứu Phong, rời bỏ tỷ thí."

"Những tên chính thức có đủ thực lực tranh đoạt danh ngạch đệ tử nội môn, sao có thể đơn giản rời khỏi tỷ thí? Về phần đệ tử tu vi cùng tâm cảnh không đủ, bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng ngược lại có thể làm cho bọn hắn có cơ hội lưu lại một cái mạng chó." Trên mặt Chân Hoa Thành đều là vẻ châm chọc.

Mà ở bên kia, mấy người Chung Ưng cũng cúi đầu trộm thì thầm với nhau. Đối với lần đột nhiên cải biến phương thức tỷ thí này, mấy người bọn hắn rất có tự tin, có thể thuận lợi ở bên trong Linh Thứu Phong cướp lấy lệnh bài.

" Khảo hạch đệ tử nội môn, tất nhiên là càng ít người càng tốt."

"Không sai, ba mươi miếng lệnh bài chính là ba mươi danh ngạch khảo hạch. Tại thời điểm khảo hạch nội môn đệ tử, ai biết ai sẽ một bước lên trời. Cho nên, cuối cùng càng ít người tham gia khảo hạch, đối với chúng ta lại càng có lợi."

"Đã là như thế! Nếu chúng ta không thành công đoạt được tư cách khảo hạch, như vậy người khác cũng đừng mơ có cơ hội."

Đám người Chung Ưng thấp giọng thương lượng, thỉnh thoảng ngẩng đầu đảo qua bốn phía. Ánh mắt uy hiếp đến trên người từng tên đệ tử, khóe miệng nhếch lên, nhe răng cười.

Đệ tử nội môn, là vinh quang bực nào!

Ý nghĩ của Chung Ưng chính là, tận lực khống chế ba mươi danh ngạch, sao cho nhân số càng ít càng tốt. Đợi đến giai đoạn sau khi tiến vào Linh Thứu Phong, liền ra tay trắng trợn cướp đoạt lệnh bài khảo hạch. Có thể đem ba mươi miếng lệnh bài đều cướp về trong tay bọn họ là tốt nhất. Kể từ đó, tham gia khảo hạch đệ tử nội môn, có cơ hội một bước lên trời chỉ có mấy người bọn họ.

Diệp Vân không có bất kỳ ý tưởng nào. Bây giờ, tầm mắt của hắn đã sớm vượt qua phạm trù của đệ tử ngoại môn. Mặc dù là đệ tử nội môn, trong mắt hắn cũng không phải quá quan trọng. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ Dương Thanh Phong- đệ tử nội môn, đạt tới Luyện Khí Cảnh lục trọng, tu vi Chân Cương Cảnh. So với Chung Ưng và Chân Hoa Thành cùng là đệ tử nội môn thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng cũng chỉ là một gã đệ tử nội môn mà thôi.

Tuy rằng đến bây giờ Diệp Vân cũng không có tấn cấp Luyện Khí Cảnh. Nhưng trước mắt, tu vi Luyện Khí Cảnh hắn đã không coi vào đâu. Theo tu vi tăng lên, Diệp Vân càng ý thức được, một đời chủ nhân trước đây của Tiên Ma Chi Tâm, tu vi tuyệt đối vượt rất xa Kim Đan Cảnh, thậm chí cũng cao hơn Nguyên Anh Cảnh.

Mà ở Vô Ảnh Phong, hắn cũng đã gặp Trúc Cơ Cảnh lục trọng Tô Hạo, cảm thụ qua uy áp tràn đầy của người này, nhưng cũng không thể khiến cho trong lòng hắn sinh ra ý khuất phục. Về phần tu sĩ Kim Đan Cảnh, hắn đã gặp qua Hoa Vận, hơn nữa còn là tu sĩ Kim Đan Cảnh đại thành. Tại thời điểm cùng hắn đối mặt, Hoa Vận đoạt xá thành công tu vi dừng lại ở Luyện Thể Cảnh, nhưng mà dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan Cảnh, lĩnh ngộ cảnh giới tuyệt đối là ở trên.

Trúc Cơ Cảnh, Kim Đan Cảnh, lại hướng lên Nguyên Anh Cảnh, những cảnh giới này Diệp Vân đã được chứng kiến từng cái một. Mà giờ phút này, trước mắt hắn là đệ tử ngoại môn, thì sao có thể làm lòng hắn dao động được?

"Diệp sư huynh, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Thanh âm Dư Minh Hồng vang lên bên tai.

"Không có gì, lần này thi đấu thí luyện tại Linh Thứu Phong, ngươi nên cẩn thận thì hơn." Diệp Vân lắc đầu, cười trả lời.

"Đa tạ sư huynh quan tâm. Lần này ta chọn lựa một môn Tiên kỹ công kích, cộng thêm lúc trước có Tiên kỹ phòng ngự, còn có Tiểu Huyền Vũ Chi Thuẫn cùng Truy Nguyệt Trảm Hồn Đao, bọn người kia trước khi muốn giết ta, cũng phải nghĩ cho kĩ." Dư Minh Hồng hơi hơi khom người, cả khuôn mặt đều là vẻ đắc ý.

Dư Minh Hồng nhỏ tuổi hơn một chút so với hắn. Trước khi tiến vào Đại Mộ, biểu hiện ra ngoài một bộ dáng thành thật. Nhưng mà từ khi hắn ra khỏi Hoa Vận Bí Tàng, tính cách đã từ từ trở nên vội vàng hấp tấp, thậm chí có một ít kiêu ngạo.

Rất hiển nhiên, Dư Minh Hồng không giống như đã bị đoạt xá. Biểu hiện bây giờ của hắn có thể là do kích động nhiệt huyết thiếu niên, hoặc là bản tính hắn vốn kiềm nén sâu trong nội tâm.

Tuy nhiên, những thứ này đều không quan trọng. Mặc kệ Dư Minh Hồng biến thành dạng gì, chỉ cần hắn vẫn kính cẩn đối với Diệp Vân, liền là tiểu sư đệ như cũ.

"Diệp Vân ngươi xem, tiểu tử này gần đây ngày càng trở nên cuồng vọng, rất có phong thái của ta năm đó." Đoàn Thần Phong vừa cười vừa nói tiến đến.

"Phong thái năm đó? Không phải là phong thái hơn mười ngày trước sao?" Diệp Vân mỉm cười. Tương giao cùng Đoàn Thần Phong, hắn càng cảm thấy hợp ý. Làm việc không cần để ý quá mức suy nghĩ trong lòng đối phương, thời gian qua hai người đã có một loại ăn ý ngầm.

"Xem ra Tiểu Dư Tử đã học tốt phong thái của ta năm đó rồi, mà ta lại lây nhiễm không ít phẩm chất xấu khiêm tốn của hắn." Đoàn Thần Phong vẻ mặt đau khổ, hai tay mở ra.

"Đoàn sư huynh, ta không cố ý. Chẳng qua ta cảm thấy ngươi lúc trước thật phóng khoáng, đây mới là bản sắc của đàn ông." Dư Minh Hồng ấp úng nói, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Đoàn Thần Phong cười ha ha, khoát tay: "Ta trêu chọc ngươi thôi. Tốt rồi, đợi lát nữa tiến vào Linh Thứu Phong, huynh đệ chúng ta phải khiến cho đám ngu xuẩn kia hiểu rõ, trêu chọc chúng ta sẽ nhận lấy hậu quả vô cùng thê thảm."

"Đoàn sư huynh, phong thái của ngươi năm đó lại trở về." Dư Minh Hồng rõ ràng cũng hài hước trêu đùa.

Ba người liên tục cười to.

Đằng sau Thiên Chúc Phong là Yêu Thú Cốc. Mà sâu nhất trong Yêu Thú Cốc là Linh Thứu Phong. Trong đó Yêu thú thất cấp, bát cấp hoành hành, Yêu thú cửu cấp cũng thể gặp. Vương giả tại Linh Thứu Phong chính là Ngốc Thứu Vương.

Kỳ thật tên gọi chính thức của Ngốc Thứu Vương là Thần Vũ Thứu Vương. Chẳng qua là ba mươi năm trước không biết vì nguyên do gì, từ đỉnh đầu hắn rụng xuống một đám thần vũ. Từ đó về sau không còn có sinh trưởng ra nửa cọng lông măng, vì vậy bị đệ tử Thiên Kiếm Tông đùa giỡn gọi là Ngốc Thứu Vương, sử dụng suốt từ đó đến nay.

Ngày nay, Thần Vũ Thứu Vương đã đạt tới cửu cấp đỉnh phong, lúc nào cũng có thể khai mở linh trí, trở thành Linh Thú. Từ Yêu thú bình thường, Thần Vũ Thứu Vương tu luyện mấy trăm năm, nay mở linh trí, cuối cùng trở thành Linh Thú, tiềm lực tăng lên vô cùng. Tại trong hàng ngũ Linh Thú, thực lực cũng sẽ nhanh chóng có bước tiến, cuối cùng trở thành Linh Thú hàng đầu.

Lãnh địa của Thần Vũ Thứu Vương tại tầng thứ bảy Yêu Thú Cốc. Dưới sự dẫn dắt của Lan Trưởng lão, Diệp Vân cùng mấy trăm tên đệ tử ngoại môn tham gia khảo hạch thông qua sáu tầng không gặp chút cản trở nào, thuận lợi tiến vào lãnh địa của Thần Vũ Thứu Vương.

"Đây là chỗ sâu nhất của Yêu Thú Cốc, Linh Thứu Phong, lãnh địa Ngốc Thứu Vương. Nơi đây Yêu thú hoành hành, Yêu thú cửu cấp cũng có qua lại, một khi gặp gỡ, các ngươi tự giải quyết cho tốt." Thân hình Lan Trưởng lão dừng lại, quay đầu nói.

"Lan Trưởng lão, lão nhân gia ngài lại làm chúng ta sợ. Cho dù có xui xẻo bắt gặp Yêu thú cửu cấp, chúng ta đánh không lại, không biết đường chạy sao? Coi như là chạy không được, không phải còn có bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng nha." Một gã đệ tử áo bào đen vừa cười vừa nói.

"Không sai, đã có bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng, khảo hạch lần này cũng không có nguy hiểm như những lần trước."

Vài tên đệ tử châu đầu ghé tai nghị luận.

Lan Trưởng lão cười lạnh, một tia trào phúng hiện lên trong mắt, sau đó khoát tay nói: "Ba mươi miếng lệnh bài đã được giấu khắp Linh Thứu Phong, từ giờ trở đi, trong thời gian mười ngày, giành được lệnh bài, liền đạt được danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn. Hiện tại, đều đi vào cho ta, sau đó lên trận."

Lan Trưởng lão vừa dứt lời, mấy tên đệ tử hắn mang đến lập tức hóa thành đạo đạo tàn ảnh biến mất. Tức thì chỉ thấy hơn mười đạo quang ảnh từ bốn phương tám hướng phun ra, trở thành màn sáng hoa mỹ vây quanh Linh Thứu Phong, bao bọc nó lại. Cuối cùng, quang ảnh chợt lóe lên, chỉ còn lại có màn sáng trong suốt hầu như không thể nhận ra, đem Linh Thứu Phong bao phủ lại. 

"Trong vòng mười ngày, bất luận sinh tử, các ngươi tự giải quyết cho tốt." Thân hình Lan trưởng lão lướt lên, lập tức biến mất tại chỗ.

Tại chỗ hắn đứng, màn sáng thẩm thấu dần hội tụ lại, bay lên không ngừng. Cuối cùng khép lại trên không trung, hình thành một cái lồng thật lớn chụp xuống, đem mấy trăm tên đệ tử ở trong đó bao phủ.

Khảo hạch đệ tử nội môn tại Linh Thứu Phong, chính thức bắt đầu!

Chần chờ mấy khắc thời gian, mấy trăm tên đệ tử lập tức tản ra, sau đó lập thành đoàn đội nhỏ hơn mười người, tốp năm tốp ba đứng ở bốn phía.

"Diệp Vân, hiện tại ba người các ngươi còn có cơ hội bóp nát bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng." Chân Hoa Thành mặc hắc y đi tới.

Ánh mắt Diệp Vân quét qua, cười lạnh một tiếng, không trả lời.

"Cái tên này thật sự là đáng giận, rõ ràng đoạt lời ta muốn nói." Đoàn Thần Phong nhìn hắn cười hì hì, giọng nói tràn đầy vẻ giễu cợt. Chẳng qua, trong mắt hắn hiện lên một tia lo lắng.

Thời điểm lần thứ nhất Đoàn Thần Phong cùng Diệp Vân tiến vào Tàng Vũ Các gặp phải tên khó ưa Chân Hoa Thành, hắn mơ hồ nhớ rõ, Chân Hoa Thành lúc ấy mặc một bộ trường bào màu tím, vì cái gì lần này gặp lại, lại là một thân áo đen.

"Miệng lưỡi bén nhọn, hiện tại cho các ngươi cơ hội bóp nát bùa hộ mệnh cút cho ta nếu không thời gian sống không còn nhiều." Chân Hoa Thành cười lạnh đáp lại.

Đoàn Thần Phong híp mắt, nói: "Ta nhớ rõ ngày đó ngươi mặc trường bào màu tím, hiện tại vì sao lại mặc áo đen? Chẳng lẽ khi đó ngươi vụng trộm mặc vào áo bào tím, giả dạng đệ tử áo bào tím đến hù dọa chúng ta? Thật sự là quá ngây thơ."

Nguyên bản khuôn mặt Chân Hoa Thành đang lạnh như băng lập tức ngưng tụ. Cơn thịnh nộ bốc lên, hai mắt hắn phảng phất như phun ra lửa.

Rất hiển nhiên, câu nói này của Đoàn Thần Phong đã hung hăng chạm trúng vết thương cất giấu trong nội tâm của hắn. Sắc mặt hắn lập tức đỏ lên, sát ý ngưng tụ trong mắt.

"Rất tốt, cho các ngươi một con đường sống, chẳng những không muốn, còn dám mở miệng mỉa mai. Hiện tại dù cho ngươi bóp nát bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng chạy ra ngoài cũng vô dụng. Đợi ta từ Linh Thứu Phong đi ra, các ngươi nhất định phải chết." Chân Hoa Thành không kìm được lửa giận, hào quang trong tay hiện ra, một thanh trường đao tinh tế xuất hiện ở bàn tay.

"Hiện tại liền muốn động thủ? Tới đi!"

Thực chất bên trong Đoàn Thần Phong chính là một kẻ cực kỳ cao ngạo cuồng vọng. Trong từ điển của hắn, hầu như không có hai chữ lùi bước!

Trong khoảnh khắc, tựa hồ toàn bộ không khí cũng ngưng trệ theo!
Bình Luận (0)
Comment