Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 167

Bảo tháp cao hơn một thước trong suốt, dường như có ánh sáng đang di chuyển bên trong tỏa ra quang lam và hỏa hồng, nhưng không phản xạ ra ngoài tháp mà chỉ thấy toàn thân tháp trong suốt và trắng nõn.

Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp!

Đây là bảo vật mạnh nhất của tu sĩ Kim Đan đại thành Hoa Vận lúc chuyển thế trọng sinh. Chẳng những có thể bồi dưỡng thần hồn, cất giữ vật phẩm mà tài liệu chế tạo nên tòa tháp này cũng cực kỳ trân quý và cứng rắn, chỉ tính riêng tài liệu luyện chế ra nó thì đã vượt qua linh khí trung phẩm bình thường.

Trong nháy mắt, khi tòa tháp này xuất hiện thì Chân Hoa Thành có chút thất thần.

Ngay sau đó, hắn liền cảm thấy từ Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp bắn ra một cỗ khí thế tràn đầy. Trong lòng hắn kinh hãi, chỉ cảm thấy cả người không thể cử động. Trong nháy mắt, tiểu tháp cao hơn một xích này dường như biến thành đội trời đạp đất, cao không thể chạm đến, khiến cho người ta có ý nghĩ muốn nằm rạp xuống cúng bái.

Chân Hoa Thành dù sao cũng đã cứng rắn tăng tu vi lên tới Luyện Khí Cảnh lục trọng, chân khí trong cơ thể đã ngưng luyện thành cương. Chẳng những có thể công thủ trên phạm vi lớn, mà cảm giác của thân thể cũng tăng lên gấp mấy lần. Tuy rằng trong nháy mắt hắn bị uy thế của Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp chế trụ, tuy nhiên chỉ một lúc liền tỉnh ngộ lại. Nhưng lại nhìn thấy hỏa diễm đầy trời và băng phách quang lam thấp thoáng cùng với Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp hung hăng nện xuống dưới.

Nhưng mà, vượt qua dự kiến của Chân Hoa Thành chính là, sau khi Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp chính thức triển khai công kích thì hắn không cảm thấy bất kỳ áp lực nào. Cũng không cảm nhận được lực lượng tràn đầy không thể địch nổi từ tòa tháp.

“Phô trương thanh thế? Đều là thủ thuật che mắt người sao?”

Chân Hoa Thành không khỏi sững sờ. Sau đó bước ra một bước, tập trung tu vi Luyện Khí Cảnh lục trọng vào nắm tay phải, đánh mạnh về phía Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp.

Oanh!

Quyền cước cùng tháp va chạm mạnh vào nhau bắn ra khí thế cuồng bạo, hầu như xé rách toàn bộ không gian. Nếu không phải Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn tỏa ra ngọn lửa che phủ toàn bộ thì e rằng Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp sẽ bị lộ ra hoàn toàn.

Chân Hoa Thành chỉ cảm thấy một quyền tập trung toàn bộ lực lượng của hắn giống như nện vào một tòa Thái Cổ Thần Diệu núi cao, không cách nào rung chuyển. Hắn chỉ cảm thấy giữa ngón tay truyền đến đau đớn kịch liệt, sau đó ngực của hắn bị một cỗ đại lực phản chấn đánh mạnh vào.

Chân Hoa Thành la lên một tiếng, miệng phun ra ngoài một ngụm máu tươi. Cả người bị đánh bay về phía ngược lại.

Hắn không nghĩ đến tòa tháp Diệp Vân tế ra này lại có uy lực mạnh mẽ và hung hãn như vậy. Dù cho hắn tăng tu vi lên tới Luyện Khí Cảnh lục trọng cũng không cách nào ngăn cản một đạo công kích này. Không đúng, phải nói chỉ là lực phản chấn mới đúng.

Chân Hoa Thành bởi vì bay ngược ra ngoài nên hắn nhìn thấy tiểu tháp trong suốt cao hơn một thước che dấu trong hỏa diễm đầy trời, vẫn đang tiếp tục bay tới ngực hắn với xu thế không giảm.

“Diệp Vân, ngươi không có khả năng giết ta.” Chân Hoa Thành tiếp tục phun ra máu, nói lên một tiếng không rõ ràng.

Nhưng mà, Diệp Vân dường như cũng không nghe được tiếng hắn kêu to. Phía trên Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp hiện lên một vòng ánh sáng màu xanh nhạt, lập tức đâm mạnh vào lồng ngực Chân Hoa Thành.

Sau khi va chạm thì sinh cơ của Chân Hoa Thành nhanh chóng tiêu tán. Hắn lại lần nữa bay rớt ra ngoài, trong lòng bàn tay hắn nắm chặt hộ phù nhưng không có lực lượng để bóp nát nó.

Diệp Vân bay nhanh đến, ngón tay phải làm thành kiếm, điểm mạnh vào chỗ mi tâm của Chân Hoa Thành.

Chỗ mi tâm chỉ xuất hiện một điểm đỏ rất nhỏ không đáng kể, nhìn qua giống như một nốt chu sa.

Nhưng mà, sau một khắc khuôn mặt Chân Hoa Thành bỗng đỏ bừng, xuất hiện nhiều sợi gân xanh dữ tợn. Sau đó hắn thở ra một hơi, thân thể liền mềm nhũn té xuống mặt đất.

Lúc đầu, Chân Hoa Thành cho rằng chỉ cần mình cưỡng ép đột phá để khôi phục lại tu vi Luyện Khí Cảnh lục trọng thì đối mặt với Diệp Vân sẽ dễ như trở bàn tay, không có bất kỳ lo lắng nào.

Hắn vẫn cho rằng mình là người mạnh nhất trong nhóm đệ tử khảo hạch này. Cho dù hắn phạm vào sai lầm không thể vãn hồi nên bị hạ xuống đệ tử áo đen, nhưng mà hắn tin tưởng chỉ cần thông qua tranh đoạt danh ngạch khảo hạch lần này là có thể dễ dàng trở thành đệ tử nội môn.

Tuy rằng những kẻ tinh nhuệ trong đám đệ tử áo tím sau này cũng sẽ là tinh anh trong đám đệ tử nội môn, nhưng mà Chân Hoa Thành tin rằng hắn nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn sớm hơn so với đám người từng ném đá xuống giếng với hắn. Tu vi của hắn nhất định sẽ tiến bộ cực nhanh rồi tiến vào nội môn lặng lẽ chờ đợi bọn người kia. Đến lúc đó thì có cừu báo cừu, có oán báo oán, hắn nhất định sẽ không dung tình.

Nhưng mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến đệ tử trong lần khảo hạch này lại có tồn tại như Diệp Vân. Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, tu vi chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng lại có bảo vật tầng tầng lớp lớp. Chân khí cũng hùng hồn đến cực hạn, không hề thua kém so với hắn.

Chân Hoa Thành nhanh chóng mất đi sinh cơ, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng và không cam lòng.

Con đường tu tiên chính là nghịch thiên mà đi, nguy hiểm trùng trùng điệp nên phải cẩn thận ít xuất hiện, âm thầm tích lũy lực lượng đợi đến ngày tu vi hoàn toàn đại thành sẽ trảm phá thiên đạo, sống trường sinh bất lão.

Chân Hoa Thành lại tự cho rằng mình chính là vô địch trong hàng đệ tử nên không để bất kỳ ai trong mắt, càng không nghĩ tu vi của Diệp Vân có thể mạnh mẽ đến vậy. Hắn dù cho không cam lòng cũng vô dụng, nắm hộ phù bảo mệnh trong tay nhưng hắn không có nửa phần khí lực để bóp nát.

Hỏa diễm đầy trời và băng phách rực rỡ đưa tiễn hắn. Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp thì biến mất ngay sau khi đụng trúng ngực hắn, giống như chưa từng xuất hiện.

Hỏa diễm thu vào, băng sương tiêu tan hết, thiên địa khôi phục lại trong sáng, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Biến hóa duy nhất chính là Chân Hoa Thành đang nằm yên lặng trên mặt đất, hai mắt của hắn trợn lên mang theo vẻ không cam lòng và tuyệt vọng.

Chân Hoa Thành đã từng là đệ tử áo tím mà bây giờ thân tử linh tiêu, hình thần câu diệt.

Diệp Vân đứng yên lặng ở đó quay đầu nhìn về phía hai gã đệ tử áo đen đang sợ run, bỗng nhiên cười cười.

Hai người kia chân mềm nhũn, lập tức quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy: “Diệp sư huynh, chúng ta sai rồi, thật sự sai rồi. Ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, ngươi tha cho chúng ta đi.”

“Bây giờ lại xin tha? Không phải các ngươi rất kiên cường khí khái sao? Thiếu chút nữa đã đánh lão tử thân tử linh tiêu.” Đoàn Thần Phong nhảy dựng lên, Phá Nhật Thương trong tay lóe lên tia sáng.

“Đoàn sư huynh, hai người chúng ta là mắt chó không tròng, xin nhận lỗi với ngài.” Hai người không có chút phong độ nào của đệ tử áo đen, trực tiếp dập đầu hai cái đối với Diệp Vân và Đoàn Thần Phong.

Đoàn Thần Phong và Diệp Vân hai mặt nhìn nhau, không nghĩ đến hai người này lại có thể quỳ xuống dập đầu xin tha thứ. Nếu như bọn hắn muốn đi thì chỉ cần bóp nát hộ phù bảo mệnh, đây chỉ là một lần khảo hạch của Thiên Chúc Phong thôi mà, có cần phải hèn mọn như vậy không?

Dường như hiểu rõ Diệp Vân và Đoàn Thần Phong đang nghĩ gì nên hai gã đệ tử áo đen liếc nhìn nhau, sau đó nói: “Hai vị sư huynh có chỗ không biết, sau khi hoàn thành khảo hạch lần này thì với thực lực của hai vị nhất định có thể trở thành đệ tử nội môn. Mà địa vị của đệ tử nội môn và ngoại môn khác xa nhau, nên đệ tử nội môn muốn trừng phạt một gã đệ tử ngoại môn thì trưởng lão cũng sẽ không nói gì.”

Diệp Vân bây giờ mới hiểu rõ hai người đang lo lắng điều gì, bọn họ sợ hắn sau khi trở thành đệ tử nội môn sẽ trở lại tìm bọn hắn trả thù.

“Hừ, hai người các ngươi đúng là tự đề cao mình, nếu chúng ta trở thành đệ tử nội môn thì còn để các ngươi vào trong mắt sao?”

“Diệp sư huynh nói rất đúng, ngươi tiền đồ vô lượng, tu vi thì cao cường nên sẽ không thèm chấp nhặt chúng ta mà là chúng ta quá nông cạn rồi.” Hai người lập tức vỗ mông ngựa như nước thủy triều, sắc mặt ửng hồng.

“Được rồi, các ngươi và chúng ta cũng không có ân oán, Chân Hoa Thành cũng đã chết nên các ngươi tự bóp nát hộ phù để rời khỏi khảo hạch đi. Đúng rồi, nhớ để lại lệnh bài.” Diệp Vân vẫy tay, hắn cực kỳ khó chịu đối với hai kẻ chỉ giỏi a dua nịnh hót này.

“Diệp sư huynh thật là đại nhân đại lượng, huynh đệ chúng ta rất biết ơn huynh.” Hai người cùng nhau ôm quyền. Sau đó vội vàng bò dậy liền muốn chạy đi.

Đoàn Thần Phong hừ lạnh một tiếng.

Hai người bị tiếng hừ này hù cho không dám rời đi.

“Chẳng lẽ hai ngươi không hiểu lời Diệp Vân nói? Không giao lệnh bài ra đã muốn chạy đi rồi hả? Mặc dù là đi thì cũng là đi từ nơi này, bóp nát hộ phù để trực tiếp bị đưa ra ngoài.” Đoàn Thần Phong lạnh lùng quát.

Hai người nhìn nhau liền gật mạnh đầu, nịnh nọt nói: “Đoàn sư huynh đúng là tâm tư minh mẫn, nghĩ rất chu đáo, trí nhớ cũng vô cùng tốt.”

Hai người vừa nói chuyện vừa móc ra hai chiếc lệnh bài: “Chúng ta đạt được tất cả bảy cái lệnh bài, còn năm cái đang ở chỗ Chân Hoa Thành, không là trên người cẩu tặc. Tên cẩu tặc kia lại dám đối nghịch với hai vị sư huynh đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.”

Diệp Vân giơ tay lên khẽ vẫy, hai chiếc lệnh bài liền rơi vào lòng bàn tay hắn, mà Đoàn Thần Phong cũng lấy ra năm chiếc từ trên người Chân Hoa Thành.Cùng với chín chiếc lệnh bài lúc trước thì trong tay Diệp Vân bọn hắn đã có quá nửa số lệnh bài.

“Sao hai người các ngươi còn đứng đó? Chẳng lẽ muốn ở lại ăn cơm chiều sao?” Đoàn Thần Phong chau mày, nhìn hai người với vẻ lạnh lùng và mỉa mai.

“Không không không, thân phận hai người chúng ta hèn mọn sao có thể ăn cơm chiều cùng với sư huynh. Ta chỉ có chuyện muốn nhắc nhở với hai vị sư huynh một chút.” Tên đệ tử áo đen cố ý hạ giọng trầm xuống nói ra.

“Chuyện gì?” Đoàn Thần Phong tò mò hỏi.

“Chúng ta nghe nói trong nội môn có một vị Dương sư huynh có tu vi rất cao, hình như là thủ lĩnh của Quân Tử Đường. Hai vị sư huynh sau này nếu tiến vào nội môn thì nhất thiết phải cẩn thận một chút. Chân Hoa Thành thường ba hoa là rất quen thuộc với Dương sư huynh, thường xuyên tụ tập cùng nhau nghiên cứu công pháp, trao đổi tâm đắc tu luyện và luận bàn kỹ pháp.”

“Dương sư huynh sao? Có phải hắn chính là Dương Hóa Long mà mấy năm trước đã đạt tới tu vi Luyện Khí Cảnh đỉnh phong?” Nét mặt Diệp Vân vẫn thong dong, chậm rãi hỏi.

“Đúng đúng đúng, người đó gọi là Dương Hóa Long. Theo lời cẩu tặc Chân Hoa Thành thì tu vi Dương Hóa Long đã rất cao, tùy thời có thể đột phá Luyện Khí Cảnh đạt tới Trúc Cơ.” Một tên đệ tử áo đen còn lại nói thêm, âm thanh như muỗi kêu.

“Trúc Cơ Cảnh sao? Vị sư huynh kia đúng là lợi hại.” Diệp Vân cười nhạt một tiếng, nhưng sau đó liền xoay người đi.

Đoàn Thần Phong đã sớm vơ vét toàn bộ đồ vật trên người Chân Hoa Thành, nhìn thấy Diệp Vân quay người đi, hắn liền đạp Chân Hoa Thành văng ra rồi đuổi theo tới.

“Hai người các ngươi nói xong rồi hả? Nói xong thì cũng lăn luôn đi. Hôm nay tâm tình chúng ta không tệ nên chỉ cần các ngươi biết điều thì chúng ta cũng không muốn lãng phí thời gian để giết các ngươi.” Đoàn Thần Phong hung hăng trợn mắt liếc hai người, sau đó đuổi theo Diệp vân.

Ánh mắt Diệp Vân nhìn bầu trời, dưới chân chậm rãi bước đi.

“Dương Hóa Long, xem ra thực sự rất có tiếng tăm trong nội môn Quân Tử Đường!”
Bình Luận (0)
Comment