Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 169

Người nào trả giá cao thì được!

Chúng đệ tử hưởng ứng như nước thủy triều lên. Đối với phần lớn người đến tham gia đấu giá mà nói thì đây là phương pháp tranh giành công bằng nhất.

Tuy nhiên cũng có rất nhiều đệ tử sắc mặt lập tức trở nên buồn bã. Một phần trong đó là những đệ tử trước kia đạt được lệnh bài lại bị Diệp Vân thu hồi lại mà phần còn lại là những đệ tử ví tiền rỗng tuếch, dù có tham gia đấu giá cũng khó có cách nào đạt được lệnh bài.

Ánh mắt Diệp Vân đảo qua, nói: “Xác thật là người nào trả giá cao thì được. Chẳng qua phương thức trả giá như thế nào thì ta phải xác định lại. Linh Thạch là thứ không đáng giá nhất mà Linh Khí trung phẩm các ngươi chắc hẳn cũng không có. Dù cho trong tay có một món bảo vật như vậy chắc chắn cũng không nỡ bỏ ra. Cho nên ta cũng không làm khó dễ các ngươi, ta chỉ muốn những đồ vật kỳ quái, quý hiếm. Nếu thật sự các ngươi không có mới có thể mang Linh Thạch ra trao đổi."

Hắn thật sự không muốn Linh Thạch, không muốn Linh Khí mà muốn đồ vật kỳ quái, quý hiếm?

Một đám người hai mặt nhìn nhau, hầu như không thể tin được vào lỗ tai của mình. Đồ vật kỳ quái, quý hiếm? Những thứ này thực sự có tác dụng sao? Hơn nữa đã là người tu tiên thì còn có thể gặp thứ gì lạ kỳ, cổ quái đây?

"Đúng rồi, ta quên giải thích. Cái gọi là đồ vật kỳ quái, quý hiếm chính là những thứ có công hiệu đặc biệt nhưng lại không thế nào dùng vào thực tế hoặc là những loại kỳ hoa dị thảo, tinh thạch tương đối ít ỏi trên thị trường… cũng đều có thể mang ra trao đổi." Diệp Vân bổ sung.

Diệp Vân vừa dứt lời, chúng đệ tử hai mắt lập tức tỏa sáng.

Nếu như nói đồ vật kỳ lạ quý hiếm bọn hắn không có nhưng cái gọi là kỳ hoa dị thảo, tinh thạch đặc biệt không có công hiệu rõ ràng thì hầu như mỗi người đều có một ít. Khi bọn hắn đi thực hiện nhiệm vụ tông môn luôn gặp được rất nhiều đồ vật mà tạm thời không có cách nào phân biệt được là thứ gì. Lúc này hầu như tất cả đều sẽ mang đồ vật đó về sau đó thông qua tra cứu trên điển tịch mà tìm hiểu tên và thuộc tính của chúng. Bọn hắn thường xuyên gặp phải một ít đồ vật tuy không có cách nào sử dụng được nhưng bỏ đi lại tiếc, khi đó sẽ mang cất giữ để phòng sau này.

"Ta có một cây Ngân Lộc Thảo năm trăm năm giúp người sử dụng nó trong thời gian ngắn có thể đạt được năng lực nhảy lên của loài hươu." Một gã đệ tử đứng ở hàng trước lớn tiếng kêu.

"Có tác dụng phụ gì không?" Diệp Vân cười hỏi.

"Sau khi phục dụng cả người sẽ biến thành màu bạc nhàn nhạt, duy trì liên tục mười hơi thở."

PHỤT!

Một đám người lập tức nở nụ cười châm biếm. Đối với người tu tiên mà nói thì năng lực nhảy lên giống loài hươu sẽ có tác dụng gì? Huống chi nó chỉ kéo dài mười hơi thở hơn nữa toàn thân còn biến thành màu bạc nhàn nhạt. Dùng thứ này so với làm việc vô bổ thì còn không bằng.

"Các ngươi cười cái gì? Không hiểu thì đừng có giả vờ. Cao thủ giao tranh với nhau thắng bại chỉ trong một khắc. Nếu như trong vòng mười hơi thở ngươi bỗng nhiên có được năng lực nhảy lên giống loài hươu thì tương đương với việc khả năng né tránh công kích của ngươi trong một khắc được tăng cường thêm một phần, thắng bại chỉ trong lúc này mà thôi." Sắc mặt tên đệ tử kia đỏ lên, tức giận nói.

"Ngươi cũng nói là chỉ một phần trong một khắc, như vậy liệu nó còn hữu dụng? Tốt rồi tốt rồi, mau cất Ngân Lộc Thảo của ngươi đi, đừng có đứng đây nữa mà thêm bẽ mặt." Tên đệ tử áo đen bên cạnh hắn vừa cười vừa nói.

"Ngươi…" Sắc mặt tên đệ tử kia lộ vẻ tức giận nhưng lại không dám nói gì.

"Ai nói nó không hữu dụng? Ngân Lộc Thảo đúng không? Hơn nữa còn là loại năm trăm năm, ta muốn." Diệp Vân đưa tay vẫy vẫy.

Tên đệ tử kia khẽ giật mình, cả khuôn mặt lập tức vui mừng hẳn ra. Hắn móc ra từ trong túi trữ vật một cây dược thảo màu bạc nhạt, đưa về phía Diệp Vân.

Diệp Vân chỉ nhìn thoáng qua Ngân Lộc Thảo liền đem nó ném vào Lôi Âm Hóa Long Giới sau đó lấy ra một tấm lệnh bài ném qua.

Tên đệ tử kia hai tay giữ chặt lệnh bài, sững sờ tại chỗ. Hắn không dám tin tưởng vào hai mắt mình. Một cây Ngân Lộc Thảo thật sự đã đổi được một tấm lệnh bài?

"Làm sao thế? Hối hận?" Diệp Vân cười nói.

Tên đệ tử kia lập tức khôi phục lại tinh thần, trong mắt tràn đầy cảm kích nhìn Diệp Vân, nói năng lộn xộn: "Cảm ơn. . . Cảm ơn. . . Đa tạ Diệp sư huynh."

Ánh mắt của hắn quét qua bốn phía, chỉ thấy trong mắt tất cả mọi người tràn đầy hâm mộ nhìn tấm lệnh bài. Hai tay hắn lập tức run lên, nhanh chóng đem lệnh bài giấu vào trong ngực, cẩn thận từng li từng tí nhìn bọn họ.

"Yên tâm, lệnh bài ngươi đã nhận từ trong tay ta thì nó chính là của ngươi. Ai cũng không thể cướp đi, cũng không có ai dám cướp." Diệp Vân nhìn thấy hắn cẩn thận như vậy ngay lập tức chậm rãi nói ra.

Lời này của Diệp Vân khiến những tên đệ tử muốn lén lút ra tay cướp đoạt lệnh bài lập tức xếp cờ im trống. Thực lực của Diệp Vân mạnh như thế nào bọn hắn đều biết. Nếu còn dám đi cướp lệnh bài chỉ sợ đến lúc đó đến cơ hội bóp nát hộ phù bảo mệnh rời đi cũng không có. Cả người đã thân tử linh tiêu, hình thần câu diệt.

"Tốt rồi, tại đây ta chỉ có ba mươi tấm lệnh bài. Trừ đi ba tấm của ba người chúng ta và một tấm đã phát ra bên ngoài, các huynh đệ hãy tranh thủ thời gian đừng để đến khi lệnh bài đã phát ra hết lại hối hận." Diệp Vân híp mắt, cao giọng nói ra.

Ba mươi miếng lệnh bài mà có hơn trăm người tranh đoạt, lập tức khiến quần chúng sục sôi.

"Rất tốt. Đoàn Thần Phong ngươi mau tới chủ trì đấu giá, nhìn xem có đồ vật nào hữu dụng có thể khiên chúng ta cảm thấy hứng thú hay không.” Diệp Vân vẫy vẫy tay gọi Đoàn Thần Phong tới.

Đoàn Thần Phong xoa tay, cười lớn đi tới, quát một tiếng: "Tốt rồi, không cần lộn xộn chen lấn, từng người một mang đồ vật ra để ta xem.”

Một đám đệ tử lần lượt hết người trước lại đến người sau nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật ra các loại bảo vật kỳ quái, hiếm lạ, màu sắc khác nhau, rực rỡ muôn màu.

"Đây là Băng Hàn Tinh Thạch, ném vào trong nước có thể khiến cả một con sông rộng ba trượng kết băng, lớp băng dày ba thước."

“Gốc cỏ này của ta gọi là Hỏa Vân Thảo. Đệ tử khi tu luyện linh khí hỏa hệ sử dụng nó sẽ có tác dụng phụ trợ rất lớn. Nếu không phải muốn đạt được lệnh bài khảo hạch, ta sẽ không đem nó ra trao đổi đâu."

"Hỏa Vân Thảo là loại đồ chơi gì? Nhìn xem khối đất ngăm đen của ta đây này. Cái này gọi là Đại Địa Tức Nhưỡng, nó chính là Bản Nguyên Thổ Hệ."

"Đại Địa Tức Nhưỡng? Ta thấy ngươi cũng nên đổi tên thành đại địa ngu ngốc luôn đi. Một miếng đất còn to chưa bằng cái móng tay thì có tác dụng gì?"

"Các ngươi đều lùi xuống cho ta. Một đống đồ bỏ đi cũng không biết xấu hổ lấy ra cho Diệp sư huynh nhìn, các ngươi cho rằng Diệp sư huynh sẽ cần mấy thứ bỏ đi này sao? Cút cút cút!"

"Miệng ngươi hét lớn như vậy làm gì? Có bản lĩnh thì mang đồ tốt đến đây cho bọn ta xem."

"Các ngươi nói đấy nhé, đợi lát nữa khiến tất cả các ngươi đều quỳ xuống."

Một đám đệ tử hết người trước đến người sau đều tự cho rằng đồ vật trong tay mình là bảo vật lần lượt lấy ra.

Bỗng nhiên, chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng hiện lên, tên đệ tử vừa hô mọi người lui xuống trong tay hắn đã xuất hiện một cái thuyền buồm trắng noãn như ngọc.

Toàn thân chiếc thuyền buồm này trông như ngọc. Nó chỉ lớn tầm ba tấc, toàn thân sắc trắng, chạm trổ tinh xảo, thoạt nhìn trông rất sống động, từng cái chi tiết đều trông như thật.

Từ bên trên chiếc thuyền phát ra quầng sáng màu trắng, vô cùng chói mắt.

"Đây là cái gì?" Đoàn Thần Phong hỏi với vẻ hiếu kì.

"Các ngươi có từng nghe qua trên thế gian có một Thông Thiên Thủy Lộ?" Tên đệ tử thân mặc áo đen kia đắc ý nói.

"Thông Thiên Thủy Lộ? Thứ ngươi nói không phải là Thông Thiên chi đồ trong truyền thuyết đấy chứ? Nghe nói Thông Thiên chi đồ chia làm hai đường, một là đường thủy hai là đường bộ. Hai con đường khác biệt nhưng đều có chung một điểm cuối. Chỉ cần có thể đi đến tận cùng mỗi con đường thì có thể bước lên Thiên Đài, tìm hiểu thiên đạo."

"Đúng vậy, xem ra các ngươi hay vẫn còn biết nhìn đấy." Tên đệ tử áo đen gật gật đầu, nói tiếp: "Không phải bất cứ con thuyền nào cũng có thể đi trên Thông Thiên Thủy Lộ được đâu. Chỉ có Hóa Ngọc Long Chu và U Minh Quỷ Thuyền là có thể mà thôi."

"Ý của ngươi là đây chính là Hóa Ngọc Long Chu?"

"Đúng vậy, có nhãn lực. Đây chính là Hóa Ngọc Long Chu, là bảo vật cất giữ nghìn năm qua của gia tộc ta. Chẳng qua là những năm gần đây, gia cảnh nhà ta ngày một sa sút mà muốn bước lên Thông Thiên chi đồ nói thì dễ hơn làm. Cho nên ta quyết định đem Hóa Ngọc Long Chu dâng lên cho Diệp sư huynh, đổi lấy một tấm lệnh bài cũng coi như nó còn có tác dụng."

"Tống Huy Chu, ngươi thật sự cho rằng trong tên ngươi có một chữ ‘Chu’ (thuyền) thì có thể ăn nói bậy bạ? Nếu như đây thực là Thông Thiên chi đồ Hóa Ngọc Long Chu thì Tống gia của ngươi không phải là bị diệt mà chính là lên như diều gặp gió, một bước lên mây rồi. Ngươi còn cần đến Thiên Kiếm Tông làm đệ tử ngoại môn sao?" Một gã đệ tử áo đen giống hắn lạnh giọng trào phúng.

"Tiền Sâm, ngươi thì biết cái gì. Loại bảo vật cấp bậc này tất nhiên là do nhiều thế hệ bí truyền qua. Dù cho có cũng là tận sức đem giấu nó đi, làm sao có thể để cho người bên ngoài biết được. Hôm nay nếu không phải ta thật sự không còn cách nào khác thì sao có thể lấy ra?" Tên đệ tử áo đen Tống Huy Chu quay đầu nhìn về phía Diệp Vân, nói tiếp: "Diệp sư huynh ngươi coi thế nào? Nó có đáng giá một tấm lệnh bài hay không?"

Diệp Vân chau lông mày lên, nói: "Tiếp theo!"

Tống Huy Chu khẽ giật mình, la lớn: "Diệp sư huynh, những lời ta nói vừa rồi đều là thật, Hóa Ngọc Long Chu này đích xác là bảo vật bí truyền của nhà ta, nghìn năm qua không có ai biết được. Chỉ cần tu vi của sư huynh đạt tới Nguyên Anh Cảnh thì có thể cảm nhận được địa điểm Thông Thiên chi đồ. Đến lúc đó có thể chứng minh ta không nói dối."

"Tiểu tử ngươi cho rằng Diệp Vân là kẻ ngu? Hay là chỉ số thông minh của ngươi đã bị chó ăn hết? Dùng một thứ đồ bỏ không rõ lai lịch đổi lấy một tấm lệnh bài sau đó còn phải đợi tu vi của Diệp Vân đạt tới Nguyên Anh Cảnh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thông Thiên chi đồ mà điều kiện để tiến vào Thông Thiên chi đồ chắc hẳn còn cao hơn nữa." Đoàn Thần Phong hừ lạnh một tiếng, đưa tay lên, một chưởng liền đem Tống Huy Chu đẩy qua một bên.

"Đoàn sư huynh nói không sai. Yêu cầu thấp nhất để tiến vào Thông Thiên chi đồ chính là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong. Ta đề nghị đem tên Tống Huy Chu này giết đi cho rồi. Hắn lại dám lừa gạt Diệp sư huynh." Một gã đệ tử áo đen cao giọng hô.

"Không sai, giết chết hắn." Một đám người lập tức hét to phụ họa theo.

"Diệp sư huynh, ngươi cần phải nhìn rõ mọi việc. Ta thật sự là rất thành tâm trao đổi." Tống Huy Chu la lớn. Nếu như không thể đạt được lệnh bài thì sẽ không có tư cách tham gia khảo hạch. Tu vi của hắn đã đạt đến Luyện Khí Cảnh tam trọng đỉnh phong. Nếu có cơ hội tham gia khảo hạch thì có hy vọng rất lớn được thông qua.

Diệp Vân vẫy tay, Tống Huy Chu sợ chết khiếp, lập tức bò tới.

"Nói đi, vật này đến cùng là từ đâu đến?" Diệp Vân trầm giọng hỏi.

Tống Huy Chu trưng lên bộ dạng nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Chính là của nhà ta truyền…”

"Không nói? Kế tiếp." Diệp Vân lập tức cắt dứt lời nói của hắn.

Tống Huy Chu giật mình, chần chừ một chút vội thành thật nói ra: "Cái này…, Hóa Ngọc Long Chu này là tại thời điểm ba năm trước ta mua từ sạp hàng của một lão già. Khi đó cũng không biết tại sao lại nhìn trúng nó liền kiên quyết bỏ ra ba mươi miếng linh thạch trung phẩm mua về."

"Ba mươi miếng trung phẩm Linh Thạch đã nghĩ đổi một tấm lệnh bài? Tiểu tử ngươi thật là có năng lực làm ăn đó." Đoàn Thần Phong đánh ra một cái tát.

Tống Huy Chu ngượng ngùng nói: "Chẳng qua là ta thấy Diệp sư huynh ưa thích những thứ kỳ lạ cổ quái nên lấy ra thử xem sao."

Tống Huy Chu cầm lại Hóa Ngọc Long Chu, cả người ảo não rời đi. Hắn sợ Diệp Vân tức giận ngay lập tức một chưởng đánh chết hắn.

"Đợi một chút!"

Giọng nói của Diệp Vân bỗng nhiên vang lên.

Thân hình Tống Huy Chu chậm lại, trong lòng hắn lập tức nổi lên sợ hãi. Cả cơ thể chậm chạp dần dần xoay người lại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Diệp Vân gọi hắn lại hiển nhiên là do vừa rồi hắn dám dùng hàng giả lừa gạt, bây giờ chính là lúc trừng phạt hắn.

Hay là bóp nát hộ phù bảo mệnh lập tức chạy trốn? Vẻ mặt Tống Huy Chu hiện đầy đau khổ, hai tay hắn bưng lấy Hóa Ngọc Long Chu không biết làm sao.

"Đem thứ hàng giả kia để lại, ta muốn nó. Đổi cho ngươi một tấm lệnh bài!"

Giọng nói của Diệp Vân quanh quẩn bên tai Tống Huy Chu, nổ vang tựa như sấm sét!
Bình Luận (0)
Comment