Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 201

Ta ghét nhất những kẻ nào gọi bằng hữu của ta là súc sinh!

Khuôn mặt của Diệp Vân trở nên lạnh lùng, bước tới một bước.

Năm tên đệ tử cùng đỡ Vân Thiếu dứng dậy. Trong mắt họ tràn ngập sợ hãi ngước nhìn Diệp Vân. Thiếu niên trước mặt này chẳng qua chỉ là một tên Luyện Khí Cảnh nhất trọng mà thôi. So với họ là Luyện Khí Cảnh tứ trọng, ngũ trọng thì còn kém rất nhiều nhưng vì sao lại có thể dùng một chưởng đánh Vân Thiếu có tu vi Luyện Khí Cảnh ngũ trọng bay ra ngoài đây?

Máu tươi từ khóe miệng Vân Thiếu tràn ra. Hắn nhìn Diệp Vân đi tới mà trong lòng hoảng sợ không cách nào có thể diễn tả. Mỗi bước chân của Diệp Vân tiến tới đều khiến đôi chân hắn mềm nhũn ra, nếu không phải có người nâng đỡ chỉ sợ hắn đã ngã nằm trên mặt đất rồi.

"Ngươi đừng tới đây a, ta là người của Quân Tử Đường. Có lẽ ngươi không biết tới Quân Tử Đương a." MẶt mũi Vân Thiếu tràn đày sợ hãi nhìn Diệp Vân bước đến.

"Đúng vậy a, chúng ta là người Quân Tử Đường. Thủ lĩnh Quân Tử Đường chính là Dương sư huynh. Nếu để cho hắn biết ngươi khi dễ Vân Thiếu thì cuộc sống sau này của ngươi ở Vô Ảnh Phong sẽ không có một ngày tốt đẹp." Một gã đệ tử nét mặt vô cùng hoảng sợ vội quát lên.

"Dương sư huynh? Là cái tên mà mấy năm trước đã tu luyện tới Luyên Khí Cảnh đỉnh phong tên gọi là Dương Hóa Long sao? Ta cũng có nghe qua." Diệp Vân cười cười.Quân Tử Đường cũng không khiến hắn quá để ý nhưng cái tên Dương Hóa Long này thì vẫn hay nghe nhiều nhiều người nhắc tới.

"Đã biết rõ tục danh của Dương sư huynh rồi mà ngươi vẫn còn giám nói như vậy. Ta nghĩ ngươi đã chán sống rồi phải không." Tinh thần của Vân Thiếu bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, cố gắng đứng lên.
Ánh mắt Diệp Vân mang theo vẻ khinh thường nhìn hắn. Bỗng nhiên vung tay lên, một đạo quang ảnh đột nhiên xuất hiện.

Đùng!

Một tiếng giòn vang. Trên khuôn mặt Vân Thiếu hiện rõ một dấu tay. Vân Thiên phun máu và vài cái răng bị đánh gãy.

"Ta không biết Dương Hóa Long là ai nhưng đối với loại người thượng bất chính, hạ tắc loạn như các ngươi cũng đủ nói nên tên Dương Hóa Long này cũng không phải hạng tốt lành gì. Hôm nay xem như là các ngươi may mắn vì nơi đây là Vô Ảnh Phong nên ta sẽ không giết các ngươi nhưng nếu là ở bên ngoài thì không biết những tên ngu xuẩn các ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi." Giọng nói lạnh lùng của Diệp Vân vang lên.
Sáu người Vân Thiếu không một ai dám mở miệng nói một lời. Run rẩy nhìn Diệp Vân.

"Cút!" Diệp Vân quát lên một câu.

Đám người Vân Thiếu giống như người vừa nhận được ơn đại xá, ba chân bốn cẳng cắm đầu bỏ chạy, ngay cả quay đầu lại một chút cũng không có.

"Tiểu tử, sau khi vào Thiên Kiếm Tông người sẽ ra ngoài đây sao?" Thần Vũ Thứu đứng bên cạnh Diệp Vân tò mò hỏi.
Diệp Vân ngoái đầu lại nhìn nó, nói: "Không có a."

"Vậy mà vừa rồi ngươi còn mạnh miệng lừa gạt bọn họ a. Ta còn tưởng sau khi vào Thiên Kiếm Tông thì ngươi sẽ quay lại đây." Thần Vũ Thứu Vương hừ hừ nói.

"Mắc mớ gì tới ngươi. Không nên giống như một nữ nhân ăn nói liên miên bát quái." Diệp Vân liếc mắt, nhấc chân bước đi.

Một người một chim đồng hành bên trong Vô Ảnh Phong . Trên đường có những đệ tử tụm năm tụm ba đứng từ xa nhìn họ. Trong mắt những người này đều lộ ra một chú kính sợ, không một ai giám tiến tới bắt chuyện với Diệp Vân.

Một lát sau Diệp Vân đã tiến tới trước cổng sân nhỏ Vô Ảnh Phong. Không đợi hắn mở của bước vào thì đã thấy có hai người đi tới bên cạnh.

"Diệp Vân, tiểu tử ngươi cuối cùng đã trở về a. Thoắt cái là đi ba bốn ngày, ta còn tưởng ngươi bỏ trốn rồi chứ." Đoàn Thần Phong cười lớn đi tới.

"Cảnh giới của ngươi so với ta còn cao hơn. Ta chưa đuổi kịp sao có thể bỏ trốn được." Sự vui vẻ lộ ra trên khuôn mặt của Diệp Vân.

"Cảnh giới của ta thì ngươi chắc chắn là không đuổi kịp rồi. Ta muốn đột phá nhị trọng thật nhanh tiến tới tam trong. Ta nghĩ ngươi muốn đột phá đến nhị trọng thì khá là lâu a." Đoàn Thần Phong đắc ý trả lời, đi đến bên cạnh Diệp Vân.

Diệp Vân cười nói: "Vậy chúng ta luận bàn ở đây một chút nhỉ?"

Đoàn Thần Phong giống như vừa bị rắn cắn, nhảy dựng lên nói: "Ta là loại người rất yêu thích hòa bình làm sao cs thể tùy tiện mà đánh nhau được. Nếu ngươi muốn luận bàn thì đi tìm Tiểu Dư Tử đi. Tên đó ngày hôm qua cũng đã đột phá đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng rồi đó. Ta thấy bộ dạng của hắn có vẻ cũng đang muốn tìm người để đánh nhau đó."

Lúc này Diệp Vân mới chuyển ánh mắt tới Dư Minh Hồn đang đứng bên cạnh. Chỉ thấy một thiếu niên yên lặng đứng đó, cùng với tu vi tăng lên thì tính tình càng trở nên lạnh nhạt.

"Diệp sư huynh, ngươi đã trở về!" Dư Minh Hồng không nói nhiều lời thừa thãi mà mỉm cười nói.
Diệp Vân gật đầu, cười nói: "Chúc mừng ngươi Dư sư đệ. Cuối cùng cũng đột phá đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng. Tâm tình cũng bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Việc này đối với việc tu luyện ngày sau sẽ có lợi ích rất lớn đối với bản thân."

"Đa tạ Diệp sư huynh chỉ điểm và quan tâm, tiểu đệ xin ghi nhớ trong lòng." Dư Minh Hồng tỏ vẻ khiêm tốn, gật đầu thi lễ một cái.

Đối với thái độ khiêm tốn của Dư Minh Hồng từ trước tới nay khiến Diệp Vân có chút không quen. Nhưng dần dần cũng cảm thấy bình thường nên cũng không nói gì nữa. Mặc dù trong lòng hắn cảm thấy ba người bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử thì không cần phải khách khí với nhau như vậy.

"Này, Khứu vương khí sắc của ngươi nhìn không tệ nha." Đoàn Thần Phong mở miện chào Thần Vũ Thứu Vương đang đứng sau lưng Diệp Vân.

Thần Vũ Thứu Vương liếc mắt nhìn hắn rồi hừ một tiếng. Ngửa đầu nhìn trời, bộ dạng khinh thường không thèm quan tâm đến ai.

"Khứu vương, chúng ta đều đã là người quen rồi. Ngươi cứ như vậy thì cũng không tốt cho lắm." Đoàn Thần Phong gãi gãi đầu rồi lại sờ sờ mũi.

Đôi mắt của Thần Vũ Thứu Vương chuyển động nhìn thẳng Đoàn Thần Phong: "Sao nào, có phải ngươi muốn cùng ta luận bàn một chút?"

Đoàn Thần Phong cười hắc hắc, nói: "Đâu có đâu có, Khứu Vương, tương lại ngươi có thể trở thành linh thú trong Vương Giả, ta làm sao có thể là đối thủ của người được."

Thần Vũ Thứu Vương lại hừ một tiếng nữa rồi ngửa đầu nhìn bầu trời.

Dư Minh Hồng cùng Diệp Vân ở bên cạnh đều nhìn thấy mọi chuyện, trên mặt nở một nụ cười.

Diệp Vân mở cửa tiểu viện. Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong cũng đi theo. Ba người một chim đi vào trong sân ngồi xuống.
"Diệp Vân, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy? Đám người trên Thiên Thần Phong như thế nào?" Đoàn Thần Phong vừa ngồi xuống, tò mò không chịu được nên mở miệng hỏi.

"Đoàn sư huynh ngươi không cần lo lắng, Diệp sư huynh hiện tại đã trở về. Có thể thấy chuyến đi vừa rồi có lẽ hữu kinh vô hiểm." Dư Minh Hồng thản nhiên nói.

Diệp Vân gật đầu, nói: "Lần này quả thật là hữu kinh vô hiểm, chẳng qua là cũng có một chút thay đổi."

"Thay đổi cái gì?" Đoàn Thần Phong vội vã hỏi.

"Ban đầu đích thân Tô Hạo muốn nhận ta làm đệ tử của ông nhưng không biết vì lí do gì mà cao tầng đối với ta có một chút thành kiến nên không cho phép Tô Hạo đại nhận nhận ta làm đồ đệ. Nhưng về sau lại quyết định cho ta làm đệ tử ký danh của Tô Hạo đại nhân." Diệp Vân từ từ kể lại. Còn việc Thất trưởng lão thu đồ đệ thì hẵn nghĩ cũng không cần nói với hai người.

"Chỉ là đệ tử ký danh a. Bộ dạng của Tô Hạo đại nhân giống như không thu được ngươi làm đồ đệ thì không thể sống, cơ hội tốt như vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này." Đoàn Thần Phong nhíu mày, trên mặt có chút thất vọng.

"Đệ tử ký danh cũng không sao, Đoàn sư huynh ngươi đã quên sao? Chúng ta cũng là đệ tử ký danh, chỉ cần tu vi tăng lên thì cũng sẽ trở thành đệ tử chính thức." Dư Minh Hồng cât tiếng, giọng nói nhu hòa như mây trôi nước chảy.

"Việc này không giống nhau. Nếu trước đây Diệp Vân ở Vô Ảnh Phong đồng ý thì có lẽ bây giờ hắn đã là một trong mười đại đệ tử của phong chủ đại nhân rồi. Bây giờ thì cũng chẳng có gì ngoài ý muốn mà chỉ là kéo dài thời gian một chút nhưng lại bị cao tầng can thiệp vào nên cơ hội để trở thành một trong mười đại đệ tử sẽ khó hơn rất nhiều. Chính là một trong mười đại đệ tử của Vô Ảnh Phong đó nha, nói không chừng trong mười người này sẽ tuyển ra một người kế thừa." Vẻ đáng tiếc lộ rõ trên khuôn mặt của Đoàn Thần Phong.

Dư Minh Hồng sững sờ. Việc này thật sự hắn chưa từng nghĩ đến cho nên khuôn mặt cũng lộ ra một chút tiếc nuối.
Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: "Ta cũng không quan tâm đến mười Đại đệ tử. Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy ba huynh đệ chúng ta sẽ ở lại Thiên Kiếm Tông này tu hành cả trăm năm sao? Còn ta thì không muốn ở mãi nơi này. Đế quốc Đại Tần và vương triều Giao Nguyệt còn đang chờ chúng ta đó."

Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng không khỏi giật mình, quay qua nhìn nhau. Bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt cùa họ không hẹn mà cùng nhìn theo hướng mà Diệp Vân đang nhìn. Ánh mắt họ giống như nhìn thấu hư không, có thể thấy được đế quốc Đại Tần và vương triều Giảo Nguyệt.

"Ba tên ảo tưởng. Suốt ngày chỉ biết khoác lác. Ngay cả Thiên Kiếm Tông còn không thể đi ra mà còn ảo tưởng đi đến đế quốc Đại Tần."

Trong khi cả ba người đều đang nghĩ tới tương lại thì bên tai vang lên tiếng nói của Thần Vũ Thứu Vương.

Diệp Vân thu lại ánh mắt cũng không tức giận, cười nói: "Ngay cả tưởng tượng cao xa một chút mà cũng không có thì còn gì gọi là tu tiên. Khứu Vương nếu như ngươi cũng sống yên ổn thì chắc chắn sẽ không thể hóa linh thành công a."

Thần Vũ Thứu Vương sững sờ. Lời nói của Diệp Vân hoàn toàn chính xác với những gì nó đang nghĩ. Nếu như nó không có mộng tưởng, không có kiên trì thì khi hóa linh mà thật bại liệu nó có thể lấy lại dũng khí một lần nữa không?

"Hừ, muốn mộng tưởng cao xa thì chú ý tu hành cho tốt. Muốn tới đế quốc Đại Tần thì tu vi cũng phải đạt tới Trúc Cơ Cảnh rồi hãy nói." Nó hừ một tiếng che giấu kích động trong lòng, sau đó bò trên mặt đất.

Diệp Vân không để ý tới nó nữa, xoay người nói: "Đoàn sư huynh các ngươi đã đên đây ba ngày rồi. Nơi đây có thứ gì không hiểu rõ không? Đúng rồi lúc ta vừa đến đây thì gặp mấy tên ngu xuẩn không biêt sống chết xưng là người của Quân Tử Đường dưới trướng của Dương Hóa Long. Mà Quân Tử Đường tại Vô Ảnh Phong là như thế nào?"

"Quân Tử Đường Dương Hóa Long? Lúc trước chúng ta đã từng nghe Chung Ưng nhắc tới, nghe nói hắn là chủ nhân của Quân Tử Đường. Về sau cũng có nghe một tên đệ tử áo đen nói Chân Hoa Thành và Dương Hóa Long quan hệ cũng không tệ. Có lẽ là tên Dương Hóa Long này a." Lông mày của Đoàn Thần Phong chau lên, chậm rãi nói.

"Là hắn sao, các người có tin tức gì về hắn không?" Diệp Vân gật đầu nói.

"Trong mấy ngày nay cũng có nghe người ta ngẫu nhiên nhắc tới Quân Tử Đường, chính xác là bên trong nội môn cũng có thế lực rất lớn. Bên trong Vô Ảnh Phong cũng không khác biệt so với ngoại môn. Đệ tử nội môn kéo bè kết phải vô cùng nghiêm trọng, nghe nói có tất cả hơn mười thế lực lớn nhỏ mà Quân Tử Đường cũng là một trong số đó. Hình như tự xưng là đệ nhất." Dư Minh Hồng tiếp lời, đối với những loại tin tức này hắn luôn ngồi yên lắng nghe.

"Đệ nhất nội môn, khẩu khí thật lớn a, không nói đến ba người chúng ta ra tay mà chỉ cần Khứu vương ra tay có lẽ bọn người kia đều tan thành mây khói." Đoàn Thần Phong cười lớn, vẻ mặt trào phúng.

Thần Vũ Thứu Vương đang nằm một bên khi nghe thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng.

Diệp Vân gật đầu, nói: "Chỉ cần không có người có tu vi đạt tới Trúc Cơ Cảnh thì đệ nhất cũng chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi. Bất quá lần khảo hạch này thì danh tiếng của chúng ta cũng không nhỏ thế nên sau vài ngày sẽ có người tìm tới tận cửa thôi. Các ngươi cẩn thận một chút."

"Không cần, có lẽ ngày mai hai người bọn ta sẽ đi tìm sư tôn để tu hành, chỉ sợ sau ba tháng mới quay về. Nhưng ngươi cũng có thể đến nơi của phong chủ đại nhận để tu luyện, một thời gian sau rồi hãy quay về." Dư Minh Hồng gật đầu, chậm rãi nói ra.

Diệp Vân đứng lên, nói: "Trốn sao? Ngược lại ta đang muốn chiếu cố bọn chúng đây!"

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Thần Vũ Thứu Vương, mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment