Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 218

Nét mặt Minh Tư Dật hiện lên nụ cười thâm hiểm. Ánh mắt hắn thoáng âm lãnh, như thể chuyện vừa phế bỏ tu vi đệ tử kia không liên quan đến hắn. Thậm chí còn xem đệ tử kia như một tên rác rưởi.

Diệp Vân bây giờ mới biết tại sao tất cả mọi người lại kiêng kị tên này như vậy. Căn bản là hắn không thèm để ý đến quy tắc, tùy ý ra tay đả thương người khác. Hơn nữa biểu hiện của hắn như chẳng là việc gì to tát.

“Phải rồi, vừa rồi hắn nói ngươi rất kiêu ngạo. Ta thấy quả thật ngươi cũng khá là kiêu ngạo. Nhưng ta lại thích sự kiêu ngạo của ngươi! Bởi vì những người kiêu ngạo, chỉ cần đầu óc không vấn đề thì nhất định đều có thực lực. Ta thích thủ hạ có thực lực! Bây giờ ngươi theo ta gặp sư huynh, sau này hãy làm thuộc hạ của ta.”Minh Tư Dật cười nói, ánh mắt dò xét Diệp Vân.

Diệp Vân ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó đưa lên miệng thổi một cái, căn bản không để ý đến lời Minh Tư Dật.

Minh Tư Dật nhìn thấy, nhưng lại không thể hiện tức giận hay phẫn nộ. Nét mặt thản nhiên, ánh mắt ung dung.

Ngược lại phía sau y, vài tên đệ tử vẻ mặt phẫn nộ, kích động. Chẳng qua, vừa rồi Diệp Vân ra tay khiến cho bọn chúng kiêng kỵ một chút. Tu vi như vậy tuyệt đối không tầm thường.

Chủ yếu trong lòng bọn chúng biết rõ Minh Tư Dật thế nào. Bề ngoài hòa ái, bình dị gần gũi, là loại người “vân đạm phong kinh”kỳ thực lòng dạ hẹp hòi, vui buồn thất thường. Chuyện vừa rồi là minh chứng rõ ràng nhất.

Bởi vậy bọn chúng cũng chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Vân, vẻ mặt căm phẫn. Bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ nhưng lại không dám bước ra nửa bước.

Có thể trở thành nội môn đệ tử, người nào cũng đều không phải ngu xuẩn, ít nhiều cũng có đầu óc.

Đợi nửa ngày, Minh Tư Dật thấy Diệp Vân không có phản ứng thì hắn khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn lại phía hai người sau lưng.

“Hai người các ngươi xem ra rất phẫn nộ, rất bất mãn với Diệp Vân nhỉ? Vậy các ngươi mau đi giáo huấn hắn một phen”.

Hai gã đệ tử có vẻ mặt phẫn nộ nhất thời sửng sốt, sau đó vẻ phẫn nộ trên mặt hầu như không còn, thay vào đó là bất đắc dĩ và lúng túng.

Nhưng hai gã lại không dám nói không, chỉ có thể bước ra. Hai tên nhìn nhau rồi đi tới phía Diệp Vân.

Thời điểm vừa mới đi ra, hai gã khôi phục lại khí thế hung hăng, ánh mắt ngập tràn lửa giận. Cho dù Diệp Vân có mạnh hơn, cũng không thể để mất đi khí thế. Bằng không, dù cho Diệp Vân không đả thương được bọn hắn thì với tính cách vui buồn thất thường của Minh Tư Dật không chừng bọn hắn ngược lại sẽ sống dở chết dở trong tay hắn.

Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, hai gã vọt tới. Dáng vẻ thoạt nhìn như muốn cùng Diệp Vân quyết một trận cao thấp.

Đang lúc hai người lao tới trước mặt Diệp Vân, hai người bỗng nhiên ngừng bước. Tiếp đó một trong hai tên cúi thấp người, nhỏ giọng: ”Diệp sư huynh, ngươi nể mặt một chút a! Hãy cùng Minh sư huynh đi một chuyến là mọi chuyện tốt rồi”.

Tên còn lại bộ dạng vẫn như cũ, mặt đầy phẫn nộ nhưng cũng cuối đầu, giọng cực thấp: “Đúng vậy! Diệp sư huynh, ngươi mau đồng ý bọn ta sẽ trở về. Vừa rồi ngươi cũng thấy được kết cục của Điền sư huynh”.

Diệp Vân lúc đầu vốn cho là hai gã tới đây không động tay động chân thì cũng mồm năm miệng mười chửi rủa, đâu nghĩ đến lại có kết cục như thế này.

“Minh Tư Dật tìm ta làm gì?”– Diệp Vân nhíu mày, thắc mắc hỏi.

“Chúng tôi cũng không biết, cũng không phải Minh sư huynh tìm huynh mà là Dương sư huynh tìm huynh”Một gã đệ tử thấp giọng trả lời.

“Dương sư huynh?”Diệp Vân sửng sốt, theo bản năng nói: “Các người nói chính là Dương Hóa Long ở Quân Tử Đường?”.

Hai gã đệ tử đồng thời gật đầu, sau đó nói: “Chính là Dương Hóa Long sư huynh”.

Diệp Vân ồ một tiếng, trong mắt thoáng hiện kinh ngạc. Không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Ba người thấp giọng nói chuyện với nhau, người bên ngoài hầu như không nghe được âm thanh của bọn họ. Nhưng lại thấy hai gã đệ tử khuôn mặt phẫn nộ, ánh mắt mang đầy lửa giận, phảng phất giống như là đang uy hiếp Diệp Vân.

Minh Tư Dật thấy hai gã dáng vẻ vô cùng phẫn nộ cùng Diệp Vân trao đổi cũng chẳng quan tâm, nhưng lại ra chiều hài lòng.

“Diệp sư huynh, cầu xin ngươi! Nếu ngươi không đi, huynh đệ hai người chúng ta có khả năng bị phế bỏ tu vi”.

Diệp Vân khẽ nhíu mày nói: “Các ngươi không phải đều là người của Quân Tử Đường sao? Vậy Minh Tư Dật ngoài miệng nói lời hoa mỹ không ngờ lại là loại người như vậy, xem ra chó đội lốt người rồi. Chẳng lẽ Quân Tử Đường mang hai chữ “Quân Tử” mà chỉ toàn là kẻ giả nhân giả nghĩa sao?”

Hai người kinh hãi, nét phẫn nộ trên mặt lập tức biến mất mà thay vào đó là sự lo âu tột cùng.

Quân Tử Đường chính là thế lực mạnh nhất trong nội môn Vô Ảnh Phong. Thường ngày Dương Hóa Long cùng Minh Tư Dật đều tự xưng mình là quân tử, không một ai dám phản bác nên sự đè nén nhẫn nhịn của các đệ tử khác không cần nói cũng biết là bị dồn nén đến cực điểm.

Giờ khắc này, hai gã cũng không tiếp tục làm bộ làm tịch phẫn nộ nữa, chỉ sợ những lời này một khi rơi vào tai Minh Tư Dật, chắc chắn sẽ liên lụy đến bọn chúng.

“Được rồi, ta nhìn bộ dáng các ngươi sống dở chết dở đáng thương như vậy, ta sẽ theo tên ngụy quân tử Minh Tư Dật này một chuyến. Nhưng mà phải đợi ta một lát, nhiệm vụ ta hoàn thành vẫn chưa bàn giao xong!” Diệp Vân lắc đầu, hướng về phía hai người phất tay.

Hai người vui mừng khôn xiết, sau đó lại khoác lên bộ dáng phẫn nộ, hướng về phía Diệp Vân hừ lạnh hai tiếng rồi xoay người đi về phía Minh Tư Dật.

“Minh sư huynh, hai người chúng tôi đã dạy dỗ Diệp Vân đã một phen thật tốt, hắn đồng ý theo chúng ta đi gặp Dương sư huynh rồi”.

Minh Tư Dật liếc nhìn hai người, ồ một tiếng kinh ngạc, sau đó gật gật đầu nói: “Cũng tốt! Hai người các ngươi coi như không làm ta mất mặt, có điều lại để ta phải đợi cả nửa ngày. Sau khi trở về tự mình vả miệng ba mươi cái rồi xem xét lại bản thân một chút”.

“Vâng, đa tạ Minh sư huynh”. Hai người như được đại xá, nghe bản thân phải tự vả ba mươi cái, một chút đau khổ cũng chẳng có, trái lại gương mặt lại hiện ra một tia mừng rỡ.

Diệp Vân vẫn như cũ đứng đấy, chờ đợi người phụ trách đệ tử từ trong nội đường xuất hiện, ghi chép điểm cống hiến của hắn vào lệnh bài.

Minh Tư Dật rốt cuộc mất kiên nhẫn, nhíu mày quát: “Diệp Vân, ngươi làm gì đó? Còn không đi!”.

Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn nói: “Minh Tư Dật, ngươi có thể về trước, chờ ta xác nhận hoàn thành nhiệm vụ, ăn một bữa cơm, tắm rửa, ngủ một giấc xong rồi tới Quân Tử Đường tìm ngươi!”.

Minh Tư Dật thoáng sửng sốt rồi lập tức khôi phục dáng vẻ bình thản, mở xoát chiếc quạt trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy.

Phía sau hắn, hai gã đệ tử mặt trắng bệch, run bắn lên. Những lời này của Diệp Vân quả thật là giễu cợt đến cực hạn. Vạn nhất, Minh Tư Dật giận cá chém thớt, hai người nhẹ thì sẽ bị trầy da tróc thịt. Còn nặng, nói không chừng sẽ giống tên đệ tử lúc nãy, bị phế bỏ tu vi thành một kẻ phàm phu tục tử.

“Trong khu nội môn, đã nhiều năm không có người nào dám không nể mặt mũi ta và Dương sư huynh. Không nghĩ Diệp Vân ngươi lại có lá gan lớn đến vậy. Nhưng mà ngươi càng như thế, ta càng thích. Hi vọng ngươi tự thu xếp ổn thỏa!” Minh Tư Dật phe phẩy chiếc quạt, giọng nói thản nhiên, không nhìn ra bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.

Diệp Vân khẽ nhíu mày quát lên: “Chờ một chút”.

Hai gã đệ tử sau lưng Minh Tư Dật nguyên là thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Nghe thanh âm của Diệp Vân, cả hai liền cảm thấy có hi vọng, không khỏi quay đầu lại. Hiện tại chỉ cần Diệp Vân nhận lỗi, đi theo Minh Tư Dật gặp Dương Hóa Long, như vậy mọi chuyện còn có thể thu xếp.

Bất quá Minh Tư Dật lúc này hiển nhiên đã tức giận, dù nghe thấy nhưng lại không hề dừng bước.

Diệp Vân lạnh lùng quát: “Thế nào, không nghe thấy lời ta sao?”.

Trong âm thanh của hắn tràn đầy hàn ý. Dường như Minh Tư Dật nghe được lời hắn nên lập tức dừng bước, xoay người nhìn về phía Diệp Vân, ánh mắt dò xét.

Những đệ tử khác trốn sang một bên xem trộm kịch vui, ánh mắt lộ vẻ chờ mong. Bọn họ vô cùng mong muốn được chứng kiến Diệp Vân và Minh Tư Dật xảy ra xung đột. Như vậy thì mới có trò hay để xem.

Minh Tư Dật từ đầu đến cuối đều lờ đi. Nếu Diệp Vân giễu cợt như vậy thì với tính cách của hắn thì đã sớm ra tay dạy dỗ Diệp Vân. Chỉ vì trước khi tới, Dương Hóa Long từng căn dặn, cố gắng thuyết phục hết sức, không được làm khó Diệp Vân. Dù sao Diệp Vân cũng là ký danh đệ tử của Tô Hạo Phong chủ, trước mắt phải nể mặt mũi hắn một chút.

Sắc mặt Diệp Vân trầm xuống. Chỉ thấy tay hắn nhẹ giơ lên, một đạo chân khí từ trong lòng bàn tay bắn ra, đánh về phía sau lưng Minh Tư Dật.

Ai cũng không nghĩ tới, Diệp Vân lại chủ động ra tay. Ngươi không cho Minh Tư Dật mặt mũi, đương nhiên Minh Tư Dật cũng sẽ không cho ngươi mặt mũi. Một người đứng thứ hai trong Quân Tử Đường, một người là ký danh đệ tử của Tô Hạo Phong chủ. Hai người đều là nhân vật không phải nội môn đệ tử bình thường có thể chọc nổi, huống chi bọn hắn còn có địa vị đặc thù càng khó dây vào.

Thế nhưng, ai ngờ đến Diệp Vân lại có thể xuất thủ, hơn nữa lại ra tay nhanh như vậy, đạo chân khí kia nhanh như cắt đã đến sau lưng Minh Tư Dật.

Minh Tư Dật cảm nhận được sau lưng tiếng xé gió đánh tới. Trong ánh mắt ung dung, bình tĩnh cuối cùng hiện lên một tia sát ý. Cuối cùng hắn không xoay người lại, nhưng bước chân chậm lại.

Chân khí Diệp Vân biến thành chưởng lực vô cùng cường hãn, lăng không tiến đến. Thấy vậy, không đợi chưởng lực tiếp cận Minh Tư Dật, bảy tám tên đệ tử gầm lên, sau đó hung hăng phát chưởng, chân khí tung hoành ngang dọc.

Diệp Vân căn bản không xem trọng bọn chúng, bàn tay hơi khẽ chuyển động. Nếu có cao thủ ở đây liền có thể thấy bảy tám đạo chân khí theo chưởng lực của hắn nhanh chóng bắn ra giữa không trung, chuẩn xác công kích những tên đệ tử kia. Bọn hắn chỉ thấy toàn thân rung mạnh. Tiếp đó “bịch, bịch” chật vật lùi ra sau. Sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra một vệt máu đỏ tươi.

Chưởng lực của Diệp Vân có tăng mà không giảm, tốc độ nhanh như cũ, xuất hiện phía sau lưng Minh Tư Dật.

Minh Tư Dật lúc này mới xoay người lại, mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc. Chỉ thấy một tấm khiên tròn nhỏ, màu đồng xuất hiện ở trước người hắn, chặn công kích của Diệp Vân.

“Đùng … !”

Chưởng lực cùng tấm khiên tròn chạm vào nhau. Minh Tư Dật cảm thấy một cỗ lực lượng bàng bạc xuyên qua tấm khiên truyền đến khiến bước chân y loạng choạng, không khỏi lui về sau hai bước, miễn cưỡng hóa giải được chưởng lực.

Diệp Vân đứng chấp tay, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Ta vừa rồi bảo ngươi chờ một chút, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?”

Nét mặt bình thản của Minh Tư Dật cuối cùng cũng biến hóa. Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ khó tin nhìn Diệp Vân.

Cho tới nay, hắn cực kỳ kiêu ngạo. Hễ ai không vừa mắt là trực tiếp ra tay. Vì có nhiều nguyên nhân, thêm vào đó Tông Luật Điện cũng sẽ không tìm hắn gây phiền toái nên càng khiến hắn xem trời bằng vung. Ngày thường trong mắt đệ tử khác, Hắn khoác lên diện mạo ung dung, tự tại, vẻ mặt lúc nào cũng vui vẻ, hòa nhã. Thực ra, hắn là một ác ma thích mang bộ dáng tươi cười, ai cũng sợ như sợ cọp, muốn tránh cũng tránh không kịp.

Thế nhưng, Minh Tư Dật cuối cùng cũng phát hiện so với hắn còn có kẻ khoa trương, lớn lối hơn. Người đó lại còn là một người mới, ký danh đệ tử nội môn của Tô Hạo Phong chủ. Kiêu ngạo đến trình độ này cũng coi như khó gặp rồi.

Minh Tư Dật dừng lại, nhìn Diệp Vân chậm rãi nói: “Giờ ngươi muốn như thế nào?”

Y chẳng qua là kinh ngạc chứ không hề sợ, bởi vì Diệp Vân cũng không có biểu hiện thực lực quá mức cường hãn. Một chưởng vừa rồi, Minh Tư Dật cũng có thể làm được.

Giọng Diệp Vân vẫn lạnh lùng: “Hiện tại không sao, giờ thì cút đi”.

Minh Tư Dật lặng người, Diệp Vân vừa nói gì? Bảo hắn cút?!
Bình Luận (0)
Comment