Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 222

“Bí mật thật sự của Thiên Kiếm Tông sao?”

Diệp Vân ánh mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, thần hồn của người được hắn gọi là kiếm đạo lão tổ này đã bị chia làm ba, thiếu mất phần lớn trí nhớ, người này có thật là biết rõ bí mật chính thức của Thiên Kiếm Tông hay không? Huống chi, Thiên Kiếm Tông đã thành lập hơn một nghìn năm, hắn cũng chưa từng nghe nói qua tông môn mạnh mẽ đến mức có thể nhấc lên một phen thủy triều tại đế quốc Đại Tần. Phải biết rằng, bên trong điển tịch ghi chép của Thiên Kiếm Tông, Diệp Vân chưa từng thấy qua bốn chữ đế quốc Đại Tần.

“Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thiên Kiếm Tông chỉ là một cái tông môn nho nhỏ thôi sao?” Kiếm đạo lão tổ dường như đã nhận ra nghi ngờ trong lòng của Diệp Vân, hừ một tiếng nói ra.

Diệp Vân cười nói: “Vậy cũng không thể trách ta, trong điển tịch nghìn năm nay của Thiên Kiếm Tông, chưa từng nói rời đi Tấn quốc, về phần đế quốc Đại Tần ta cũng mới biết không lâu trước đây, không ngờ bên ngoài Tấn quốc còn cả một thế giới khác.”

“Thiên Kiếm Tông thật sự là một đời lại không bằng một đời, năm đó khí phách như thế nào, có thể chống lại tám đại tông môn, chẳng qua trời đất đưa đẩy nên đã mất đi cơ hội, chỉ có thể ở trong đế quốc Đại Tần nhỏ bé, nhưng cũng đã nhấc lên một trận sóng gió chưa từng có. Không thể tưởng tượng được nghìn năm sau, lại chỉ có thể trốn ở Tấn quốc nho nhỏ này, đúng là làm cho người ta không thể ngờ được.” Kiếm đạo lão tổ giọng nói tràn đầy cảm khái.

“Tám đại tông môn là sao?” Diệp Vân nhạy cảm bắt được bốn chữ này trong miệng lão đầu.

“Đúng vậy, chính là tám đại tông môn, trong thế giới loài người có tám môn phái cường đại nhất, thời kỳ viễn cổ từ vạn năm trước đã tồn tại, nghe nói bọn hắn có thực lực sâu không lường được, cũng là trụ cột vững chắc trong cuộc đại chiến Tiên Ma.” Kiếm đạo lão tổ chậm rãi nói ra.

Diệp Vân vẻ mặt khiếp sợ, nói: “Bát đại môn phái tu vi đạt đến trình độ nào? Nguyên Anh Cảnh trở lên cũng có sao?”

“Nguyên Anh Cảnh à?” Kiếm đạo lão tổ cười hắc hắc một tiếng rồi nói: “Xùy, Nguyên Anh Cảnh thì tính là cái đếch gì, đám tiểu tử các ngươi ngồi trong một xó mà nhìn trời, tự cho là phá đan sinh anh thì có thể ngạo thị thiên hạ, tung hành vũ trụ. Tu vi Nguyên Anh Cảnh đạt đến một trọng cuối cùng sẽ gặp phải thiên kiếp lớn nhất, cơ hồ là thập tử vô sinh, nghe nói một vạn tên tu sĩ Nguyên Anh Cảnh độ kiếp thì một người có thể thành công đã là vô cùng tốt. Người vượt qua sinh tử đại kiếp này, cũng chưa phải là tiên nhân chân chính mà gọi là Địa Tiên, đấy chính là Địa Tiên Cảnh.”

Trong mắt Diệp Vân tỏa ra tinh quang lấp lánh. Cảnh giới trên Nguyên Anh Cảnh vốn trước giờ đều chưa từng ghi chép lại, không ngờ được gọi là Tiên. Nhưng thiết nghĩ nó cũng không phải là Tiên thực sự mà ắt hẳn ám chỉ Địa Tiên, những vị thần tiên bị đày xuống trần gian a. So với tiên nhân chân chính thì hai bên cũng có sự chênh lệch không hề nhỏ.

“Như vậy phía trên Địa Tiên Cảnh có phải là tiên nhân chân chính hay không?” Diệp Vân vội vàng hỏi.

“Hừ, nào có dễ dàng như vậy. Địa Tiên Cảnh về sau phải trải qua tiên nhân chi kiếp, Nguyên Anh Cảnh độ kiếp chính là nhân chi đại kiếp, như vậy Địa Tiên Cảnh phải đối mặt chính là tiên chi đại kiếp. Cảnh giới này gọi là Thiên Kiếp Cảnh, mỗi lần tấn chức đều là kiếp nạn khó mà tưởng tượng nổi, chỉ có vượt qua tiên nhân đại kiếp nạn chân chính thì mới có thể thăm dò đến cảnh giới tiên nhân chân chính, gọi là Phi Thăng Cảnh, cảnh giới này chính là đặt nền móng để chuẩn bị trở thành tiên nhân chân chính, phá tan Phi Thăng Cảnh, liền có thể đủ điều kiện phá toái hư không, trở thành tiên nhân chân chính.” Giọng nói Kiếm đạo lão tổ truyền tới oang oang.

Diệp Vân nghe mà trợn mắt há mồm, Kiếm Đạo lão tổ tựa hồ đã giúp hắn mở ra một cái cửa lớn khó có thể tưởng tưởng được, cho hắn thấy được một cảnh tượng vô cùng rộng lớn và mạnh mẽ.

Thật là cỡ nào buồn cười.

Cho tới nay, trong điển tịch ghi chép nghìn năm nay của Thiên Kiếm Tông, tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh đã xem như đến ngưỡng cuối cùng. Có lẽ bên trên còn có cảnh giới cao hơn, nhưng mà trong mảnh thiên địa này lại chưa ai có khả năng đạt được đến thành tựu này.

Diệp Vân những năm gần đây cũng một mực cho là vậy, mãi đến khi nhận được Tiên Ma Chi Tâm, thấy được hai người nam nữ đối mặt với kim giáp Thần Binh đuổi giết mà vẫn thản nhiên không sợ, lúc đó hắn mới mơ hồ cảm thấy phía trên Nguyên Anh Cảnh, có lẽ còn có nhiều cảnh giới khác nữa, bởi vì tu vi hai người này tuyệt đối không thể ngừng ở Nguyên Anh Cảnh.

Rốt cuộc hôm nay, Kiếm Đạo lão tổ đã nói tỉ mỉ cho hắn nghe các cấp bậc tu luyện, Diệp Vân thế mới biết được, Nguyên Anh Cảnh không phải phần cuối, thậm chí cũng chưa tính là bước đầu tu tiên.

Cái gọi là tu tiên, chính là tiên lộ (thần tiên), nếu ngươi ngay cả Địa Tiên cũng chưa đạt được thì làm sao có thể nói là bước lên con đường tu tiên đây? Có lẽ chỉ có trở thành Địa Tiên mới có thể nhìn trộm được lực lượng Tiên Cảnh, mới có thể miễn cưỡng được gọi là bước lên con đường tu tiên.

Ánh mắt của con người là như thế, ở bên trong căn nhà nhỏ bé của một sơn thôn nhỏ sẽ cảm thấy thị trấn ngoài trăm dặm chưa từng đi qua chính là thiên hạ. Mà khi đến thị trấn nhỏ mới biết được, mấy trăm dặm bên ngoài còn có thị trấn khác tồn tại, thị trấn phồn hoa đến mức không thể tin được, lúc bước vào thị trấn lại cho rằng đây mới là trung tâm thế giới, nhưng không biết rằng, thị trấn chẳng qua chỉ là một địa phương nhỏ nhất trong vương quốc. Phóng nhãn khắp đại thế giới, mặc dù Tấn quốc tồn tại như vậy, cũng chỉ giống như muối bỏ biển, không đáng giá được nhắc tới.

Diệp Vân cảm thấy tầm mắt của mình đã được mở ra hoàn toàn, tầm mắt của hắn hiện tại đã không bị giới hạn tại đế quốc Đại Tần, mà xa hơn là vương triều Giảo Nguyệt, thậm chí hơn nữa là tám đại tông môn, Yêu tộc và cả Tiên Nhân.

“Người lãnh đạo tám đại tông môn có tu vi như thế nào? Nếu như có thể trở thành trụ cột vững chắc trong cuộc chiến Tiên Ma thì chắc hẳn cũng có thực lực phi phàm.” Trong mắt Diệp Vân đều là ước mơ, muốn một ngày nào đó hắn có thể đi ra khỏi Tấn quốc, vượt qua đế quốc Đại Tần, để đi đến vương triều Giảo Nguyệt, nhìn những cường giả chính thức trong đại thế giới rốt cuộc có sức mạnh cường đại đến mức nào.

“Có thể trở thành lãnh đạo tám đại tông môn thì tu vi tối thiểu cũng đã đến Thiên Kiếp Cảnh đỉnh phong, khoảng cách phi thăng chỉ còn một bước ngắn. Bọn họ chính là tu sĩ cường đại nhất trong thế giới này, giơ tay nhấc chân liền có thể hủy diệt một đế quốc, thậm chí cả một vương triều.” Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nói ra.

Diệp Vân híp mắt lại, trong mắt tinh mang chợt lóe lên, hắn lầm bầm nói: “Thiên Kiếp Cảnh, Thiên Kiếp Cảnh a, khi nào ta mới có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy.”

Kiếm Đạo lão tổ nghe được âm thanh của hắn, gượng cười hai tiếng nói: “Tiểu tử ngươi đúng là có tham vọng, ngươi bây giờ có thể mơ tưởng đến loại trình độ đó sao? Việc ngươi phải làm bây giờ chính là nhanh chóng tăng tu vi lên, Trúc Cơ thành công, sau đó dốc lòng ngưng luyện Kim Đan, tối thiểu cũng phải phá đan sinh anh, mới có thể tiến về đô thành vương triều Giảo Nguyệt, tìm kiếm phần thần hồn thứ hai của ta.”

Diệp Vân cười hắc hắc, nói: “Lão đầu ngươi nói thì hay lắm, ta hiện tại chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng, khoảng cách đến phá đan sinh anh còn phải đi không biết bao lâu. Trừ phi ta số mệnh hưng thịnh, đạt được thiên đạo chiếu cố thì mới có thể thành tựu Nguyên Anh Cảnh trong vòng trăm năm.”

“Tự coi nhẹ mình, có ta chỉ điểm một bên cho ngươi mà còn phải lo sao. Nguyên Anh Cảnh chỉ là một cảnh giới rất bình thường, không cần phải có thiên đạo chiếu cố, chắc hẳn ngươi đọc sách cũng thấy truyền thuyết của thiên đạo chiếu cố, ngươi có biết mỗi một vị đạt được thiên đạo chiếu cố cuối cùng có bao nhiêu thành tựu?” Kiếm Đạo lão tổ lạnh lùng nói ra.

Diệp Vân trong mắt lóe lên tinh mang, nói: “Chẳng lẽ bọn họ cũng có thể thành tựu cảnh giới Tiên Nhân à?”

Kiếm Đạo lão tổ trầm mặc, sau nửa ngày cũng không nói gì.

“Con bà nó, tiểu tử ngươi đúng là có dũng khí. Chẳng qua là thiên đạo chiếu cố, cũng không phải là con riêng của thiên đạo, làm sao có thể thành tựu cảnh giới Tiên Nhân? Tu sĩ được thiên đạo chiếu cố, hầu như tu luyện đến Địa Tiên Cảnh đều không gặp phải bất kỳ kiếp nạn nào. Nhưng mà muốn dựa vào đó để đột phá Địa Tiên Cảnh là không thể nào, mà cần phải có vận khí và thực lực. Bây giờ tiểu tử ngươi cảnh giới chỉ là Luyện Khí Cảnh nhị trọng, nhưng mà thực lực lại đủ để đánh bại đệ tử Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, thiên phú như vậy cũng là cực kỳ hiếm thấy, tuy rằng chưa tính là thiên đạo chiếu cố nhưng cũng là số mệnh hưng thịnh.” Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nói ra.

Diệp Vân cười ha ha, vừa rồi hắn vốn là thuận miệng nói thôi, cảnh giới Tiên Nhân Cảnh khó khăn như thế nào, chỉ sợ hàng tỉ vạn tu sĩ cũng khó mà thành tựu một người.

Nhưng nếu như có thể đột phá tu vi từ Nguyên Anh lên Địa Tiên trong vòng trăm năm, vậy đó thực sự là một chuyện khó lường.

“Lão tổ, ngươi nói cả buổi rồi mà vẫn chưa có bí mật chính thức của Thiên Kiếm Tông đấy.” Diệp Vân bỗng nhiên nghĩ đến, cười hỏi.

Kiếm Đạo lão tổ chần chừ một chút, nói: “Thiên Kiếm Tông đúng là thành lập trong Tấn quốc, nhưng nguồn gốc chính thức là tại đế quốc Đại Tần. Ngươi thử nghĩ xem, nếu như không có cao thủ tọa trấn thì sao dám dùng thiên kiếm làm hiệu? Thiên kiếm nghĩa là dùng trời làm kiếm, đó là dạng khí phách như thế nào chứ.”

“Người mạnh nhất của Thiên Kiếm Tông năm đó có tu vi gì?” Diệp Vân vội vàng hỏi, trong lòng hắn tràn ngập tò mò.

“Không phải ta đã nói với ngươi sao? Mục tiêu của Thiên Kiếm Tông năm đó chính là so đấu cao thấp với với tám đại tông môn, cao thủ trong tông môn nhiều như mây, thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, người mạnh nhất tu vi đã đạt đến Thiên Kiếp Cảnh. Tuy rằng so sánh với tám đại tông môn cũng có chênh lệch nhất định, nhưng mà phóng mắt khắp thiên hạ, cũng là vương giả hùng bá một phương rồi.” Trong giọng nói Kiếm Đạo lão tổ tràn đầy tự hào, xem ra bộ phận trí nhớ này của hắn không bị thiếu thốn.

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong giọng nói tràn đầy kinh hãi: “Thiên Kiếp Cảnh? Lão tổ nói là Thiên Kiếp Cảnh sao? Người không có nói sai đấy chứ.”

Kiếm Đạo lão tổ phẫn nộ quát một tiếng, nói: “Ta sao có thể nói sai, nếu như không phải tu vi Thiên Kiếp Cảnh thì làm sao so đấu cao thấp được với tám đại tông môn đây?”

“Vậy sao sau này lại trở về Tấn quốc nhỏ bé này? Vì sao trong điển tịch ghi chép của Thiên Kiếm Tông không có bất kỳ ghi chép nào về chuyện đó?” Diệp Vân kinh ngạc hỏi.

“Phản loạn!”

Kiếm Đạo lão tổ trầm ngâm cả buổi, giọng nói ngưng trọng đến cực hạn khi thốt ra hai chữ này.

Phản loạn?

Diệp Vân khẽ nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

“Vào thời điểm Thiên Kiếm Tông rất cường thịnh, trong tông môn đã xảy ra phản loạn, chia làm hai phái. Phái thứ nhất tương đối bảo thủ, khi đối mặt với áp lực của sứ giả từ Nguyệt Thần Cung trong tám đại tông môn phái đến, cho rằng nên cuối đầu xưng thần. Còn phái thứ hai do tông chủ cầm đầu chủ trương chiến phái, mục tiêu suốt đời của bọn hắn là có thể thay thế Nguyệt Thần Cung, trở thành một trong tám đại môn phái.” Giọng nói Kiếm Đạo lão tổ ngưng trọng, chậm rãi nói ra.

“Sau đó hai phe thế lực đã xung đột à? Cuối cùng một bên bị thua nên trở lại Tấn quốc, xóa đi ngàn năm huy hoàng trước đây, sống ngẹn khuất ở chỗ này?” Diệp Vân khỏi phải suy nghĩ cũng biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy, phái bảo thủ được Nguyệt Thần Cung trợ giúp, nên đã đánh chết toàn bộ cao thủ của bên chiến phái, chỉ còn lại một ít Kim Đan Cảnh mang theo một phần nhỏ đệ tử tu vi thấp kém trốn về Tấn quốc. Mà có lẽ bởi vì còn tồn tại một chút tình cảm đồng môn, phái bảo thủ cũng không đuổi tận giết tuyệt mà buông tha cho bọn hắn.” Kiếm Đạo lão tổ thở dài, trong tiếng nói đều là cô đơn.

“Đây chính là bí mật chính thức của Thiên Kiếm Tông sao?” Diệp Vân có thể cảm nhận được sự cô đơn của Kiếm Đạo lão tổ, cũng thở dài rồi nhỏ giọng nói ra.

“Không, bí mật chính thức cũng không phải là chuyện này, mà là chủ chiến phái đã để lại một bảo tàng bên trong đế quốc Đại Tần, trong đó lưu lại một ít công pháp tiên kỹ có uy lực cường đại, thần đan thần dược và cả tiên khí pháp bảo, chỉ chờ hậu nhân đạt được chỉ thị để mở ra bảo tàng.”

Âm thanh của lão tổ lúc đó chợt nâng cao lên rất nhiều, giọng nói ầm ầm.
Bình Luận (0)
Comment