Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 234

Một đám đệ tử trẻ tuổi mặc áo chẽn màu tím nhanh chân bước đến, phút chốc đã tới trước người Diệp Vân.

"Giao Dịch Phường Thị nghiêm cấm động võ, ai vi phạm sẽ nghiêm khắc xử phạt, các ngươi không biết sao?" Ngườ đi đầu lên tiếng nói, giọng lạnh như băng, mặt trầm như nước.

Diệp Vân giương mắt nhìn, đột nhiên kinh ngạc , thanh niên mặc áo chẽn màu tím trước mặt rõ ràng là đã từng gặp qua, nhưng lần trước hắn mặc áo chẽn màu đen mà thôi. Duy chỉ có một thanh tiểu kiếm được thêu trước ngực là không thay đổi, độc nhất vô nhị.

"Nguyên lai là Tần Thiên Hàn Sư Huynh, không thể tưởng tượng được, ngươi lại có thể bị điều đến Giao Dịch Phường Thị sao." Diệp Vân lông mày nhíu lại, lạnh nhạt nói ra.

Thanh niên áo tím sững sờ, nhìn lại, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: "Nguyên lai là ngươi, dường như ngươi gọi là Diệp Vân a. Ta cũng thật không ngờ ngươi lại phát triển đến tình trạng này, chẳng những trở thành Luyện Khí Cảnh đệ tử, tấn chức nội môn, mà còn dám ở Giao Dịch Phường Thị động thủ, ngày đó ta thật sự là không nhìn lầm rồi."

Diệp Vân nhún nhún vai, cười nói: "Không nhìn lầm cái gì? Không nhìn lầm ta tiền đồ vô lượng, tu vi tiến triển cực nhanh sao?"

Lúc này, tâm tính Diệp Vân so với khi trước cùng Tần Thiên Hàn gặp mặt, đã hoàn toàn bất đồng. Khi đó, hắn đối mặt Tần Thiên Hàn bức bách, đối mặt nhục nhã, hắn vùng lên phản kháng, dù cho bỏ mình cũng muốn bảo vệ lấy tôn nghiêm.

Chẳng qua hiện tại đã khác quá khứ đi rất nhiều, thực lực chân chính của hắn gần như có thể nói là Luyện Khí Cảnh đệ nhất nhân. Lúc trước hắn không cách nào nhìn thấu thực lực Tần Thiên Hàn. Nhưng bây giờ, Diệp Vân có thể từ khí thế đối phương cảm giác được, tối đa chẳng qua là Luyện Khí Cảnh lục trọng hoặc thất trọng, khoảng cách đỉnh phong vẫn còn chênh lệch nho nhỏ, Tần Thiên Hàn tu vi thậm chí so ra còn kém hơn hai huynh đệ một béo một gầy kia.

"Ngày đó ta dễ dàng nhìn ra, ngươi thực chất bên trong cũng không phải loại người an phận, cương quyết bướng bỉnh, cuồng vọng tự đại. Tu vi tiến triển cũng không tệ, tiền đồ vô lượng ngươi nói là sao?" Tần Thiên Hàn mặt âm trầm, hắn chính là đội trưởng đội chấp pháp thứ hai ở Giao Dịch Phường Thị, hôm nay vừa lúc thay phiên công việc.

"A, nguyên lai là Tần sư huynh nhìn nhận ta như vậy. Thôi được, ngươi thấy thế nào ta cũng không quan tâm, ngươi nên thối lui a, ân oán quá khứ như vậy xóa bỏ a." Diệp Vân làm bộ không thèm để ý, chậm rãi nói.

Sắc mặt Tần Thiên Hàn trở nên lạnh lẽo, phẫn nộ quát: "Ngươi ở Giao Dịch Phường Thị, chưa được cho phép lại động thủ đả thương người, làm trái tông luật. Dựa theo quy tắc, phạt hai nghìn độ điểm cống hiến, hoặc là ngươi phải vào ngục tối nữa năm, ngươi có thể tự mình lựa chọn."

"Tần Thiên Hàn, từ khi nào có việc phạt hai nghìn điểm độ cống hiến?" Bạch Hiền Hành ngạc nhiên, hỏi theo bản năng.

"Ta là đội trưởng Chấp Pháp Đội của Giao Dịch Phường Thị, phạt bao nhiêu đương nhiên do ta tính ra, việc này không vượt ra ngoài pháp quy hạn chế." Tần Thiên Hàn lạnh lùng nói.

Diệp Vân mỉm cười, nói: "Tần sư huynh, ta xem ngươi gần đây khí sắc không tốt, chỉ sợ sẽ gặp phải huyết quang tai ương."

Tần Thiên Hàn ngạc nhiên, không hiểu Diệp Vân nói vậy có dụng ý gì.

"Hai nghìn điểm độ cống hiến cũng không thành vấn đề. Bất quá, ta nhìn ngươi không vừa mắt, không muốn cho ngươi. Hiện tại, ngươi tốt nhất lập tức cút khỏi đây. Bằng không, rất có thể sẽ có huyết quang tai ương chụp xuống đầu của ngươi, hiện tại ngươi nghe rõ chưa vậy?" Diệp Vân nói chuyện cực kỳ kiêu ngạo. Từ sau khi Diệp Vân tận mắt chứng kiến hành vi giao dịch của hai tên kia, hắn lập tức xì mũi coi thường những quy tắc ở đây.

Tần Thiên Hàn giận dữ, hắn có chút không dám tin tưởng những lời mà tai mình vừa nghe. Muốn hắn nhanh chóng thối lui, nếu không lập tức có huyết quang tai ương chụp lên đầu hắn?

Đây là tại Giao Dịch Phường Thị, nếu như đổi lại là đang ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ ra tay, giáo huấn tên đệ tử ngông cuồng này. Thực là vô pháp vô thiên, ngang ngược càn rỡ đã đến cực hạn.

"Rất tốt, từ khi ta được điều đến Giao Dịch Phường Thị này cũng đã được nửa năm, còn chưa có ai dám nói chuyện với ta như vậy, cho dù là hai người huynh đệ Thi gia, bọn họ nhìn thấy ta cũng sẽ không liều lĩnh như thế. Hôm nay, ta ngược lại là muốn xem xem hiện tại tu vi của ngươi rốt cuộc đã đến trình độ nào, lại dám trước mặt ta cuồng ngôn vọng ngữ." Tần Thiên Hàn tức giận đến nổi thân thể phát run. Hắn không thể nào nghĩ được một tên Luyện Khí Cảnh nhị trọng tép riu trước mắt, lại dám nói chuyện cùng hắn như vậy.

"Bạch huynh, hắn muốn xem thực lực của ta, ngươi nói làm sao bây giờ?" Diệp Vân nghiêng đầu, cười hỏi.

Bạch Hiền Hành nhún nhún vai, nói: "Nếu như hắn muốn xem, vậy hãy để cho hắn xem chứ sao."

"Như vậy không tốt sao, dù sao hắn là đội trưởng Chấp Pháp Đội, lại đang trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, có muốn hay không cũng phải cấp cho hắn chút mặt mũi?" Diệp Vân nhíu mày.

Bạch Hiền Hành cười ha ha, nói: " Nếu là hai tiểu đệ nhà Thi gia của ngươi cũng sẽ không cho bọn hắn mặt mũi, đừng nghe Tần Thiên Hàn nói mà ngươi dễ dàng tin là thật. Thực ra, hai chuynh đệ bọn họ căn bản không để bọn hắn vào mắt."

Diệp Vân ồ một tiếng, con mắt hơi hơi nheo lại: "Nguyên lai là như vậy a, hai tiểu đệ ta hoàn toàn không đặt bọn hắn ở trong mắt, ta đã hiểu."

Tần Thiên Hàn nghe mà không hiểu đầu cua tai nheo gì, bỗng nhiên bên cạnh một gã đệ tử Chấp Pháp Đội ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu, trong khoảnh khắc sắc mặt hắn đại biến, khóe miệng co giật.

"Diệp Vân, ngươi cùng Thi gia huynh đệ là quan hệ như thế nào?" Tần Thiên Hàn trầm giọng hỏi, trong giọng nói khó có thể che giấu sự run sợ.

Diệp Vân nhún nhún vai, nói: "Không có quan hệ gì, hai tên ngu xuẩn này nhất định phải bái ta làm đại ca, đẩy cũng đẩy không hết, chỉ có thể thu bọn hắn làm tiểu đệ."

Tần Thiên Hàn sắc mặt trắng bệch, thực lực huynh đệ Thi gia hắn biết rõ, là Luyện Khí Cảnh thất trọng đỉnh phong. Kỳ thật cái này không trọng yếu, quan trọng là ... Phía sau hai người đứng đấy chính là Thiên Thần Phong - Thi Trưởng lão. Thi trưởng lão là ai? Chính là đệ nhất nhân phụ trợ Thiên Kiếm Tông chưởng môn, để ý tông môn, tu vi nghe nói đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ.

Hai tên ngu xuẩn này không biết vì cái gì mà bái Diệp Vân làm đại ca, nếu như hiện tại Tần Thiên Hàn hắn ra tay, đả thương Diệp Vân rồi giam giữ, có trời mới biết hai tên này sẽ làm ra đến những chuyện gì.

“Sao vậy? Ngươi sợ à?” Diệp Vân mỉm cười, nói: “Không cần sợ, thời điểm bái ta làm đại ca hai kẻ dở hơi này có nói, nếu như người làm đại ca như ta mà để bị khi dễ thì khi trở về, bọn hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận là tiểu đệ của ta đấy.”

Tần Thiên Hàn lông mày chau lên, trong mắt ngưng kết thành một tia sát ý, lạnh lùng nhìn Diệp Vân.

“Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách ta không khách khí, mọi người lên cho ta, bắt hắn lại.”

Sáu gã đệ tử sau lưng Tần Thiên Hàn lập tức chạy ra, bọn hắn phối hợp rất ăn ý, trong thời gian ngắn đã vây Diệp Vân vào chính giữa, trong tay họ lóe lên một đạo quang mang màu đen rồi biến mất, ngay sau đó trên đỉnh đầu Diệp Vân xuất hiện tấm lưới mảnh màu đen, chụp xuống.

“Diệp huynh đệ cẩn thận, đây là Tỏa Linh Võng, một khi bị vây khốn sẽ khiến cho việc vận hành chân khí trở nên chậm chạp, linh hồn cũng phản ứng trì trệ.” Bạch Hiền Hành nhìn thấy quang mang màu đen xuất hiện, sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe lên rồi thối lui ra bên ngoài mười trượng.

Diệp Vân liếc mắt nhìn thoáng qua Tỏa Linh Võng đen sì như mực trên đỉnh đầu, cười lạnh một tiếng, thân hình không động đậy mà vẫn yên lặng đứng đó.

Trong mắt Tần Thiên Hàn chợt lóe lên một tia ác độc, Diệp Vân đối diện với Tỏa Linh Võng lại không tránh né, thật sự là vô cùng cuồng vọng, phải biết rằng nó là linh khí thượng phẩm mà tông môn cố ý luyện chế, vì phòng ngừa những đệ tử có thực lực cao gây rối tại chợ giao dịch, thế nên chỉ cần thực lực không đạt đến Trúc Cơ Cảnh, khi bị Tỏa Linh Võng vây khốn thì hầu như không có sức phản kháng.

Bạch Hiền Hành nhìn thấy Diệp Vân không tránh né cũng khẩn trương. Hắn biết rất rõ uy lực của Tỏa Linh Võng, một khi bị vây khốn thì gần như là không thể phản kháng lại được, Diệp Vân sao lại đứng yên như vậy?

Đám đệ tử vây xem vẻ mặt cũng kinh ngạc, Diệp vân đối diện với Chấp Pháp đội lại kiêu ngạo như vậy, Tỏa Linh Võng trùm xuống mà không thèm tránh né, rốt cuộc hắn đang giở trò quỷ gì đây?

Ngay lúc mọi người bên ngoài đang hoài nghi, liền nhìn thấy trong lòng bàn tay Diệp Vân chợt hiện lên quang ảnh tử sắc, trong khoảnh khắc tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Diệp Vân cầm Tử Ảnh kiếm trong tay khẽ nhíu mày, phút chốc trên đỉnh đầu hắn xuất hiện điện mang lấp lánh, xung quanh vang lên tiếng sầm ầm ầm rung động.

“Lôi Đình Vạn Quân!”

Chỉ nghe Diệp Vân khẽ quát một tiếng, Tử Ảnh kiếm trong tay đâm lên phía trên.

Trong chớp mắt, đầy trời lôi điện lóe lên, hàng vạn đạo lôi điện như sôi trào lên đâm vào Tỏa Linh Võng.

Xì xì xì!

Nghe được vô số tiếng thiêu đốt nhỏ vang lên, thời điểm lôi điện đầy trời tiêu tán, lộ ra chiếc Tỏa Linh Võng đen sì như mực đang ngưng trệ trên không trung.

Diệp Vân đưa mắt nhìn một chút rồi thổi nhẹ một hơi.

Lập tức, Tỏa Linh Võng hóa thành tro bụi, hoàn toàn tiêu tán trên không trung, một đám bột phấn màu đen dày đặc chậm rãi bay đi theo gió núi phiêu đãng.

Tỏa Linh Võng lại bị Diệp Vân dùng một kiếm chém nát, nói đúng hơn là một kích chém thành bụi phấn,

Tất cả mọi người choáng váng, hoàn toàn ngây người, Tỏa Linh Võng chính là linh khí thượng phẩm, cực kỳ cứng rắn, muốn phá vỡ nó vô cùng khó khăn chứ nói chi là thoáng cái làm cho nó triệt để thành bụi phấn.

Rốt cuộc Diệp Vân đã làm như thế nào? Tu vi của hắn đã đến trình độ gì, tại sao có thể mạnh mẽ như vậy?

Trong khoảnh khắc, một đám người cứ đứng ngơ ngác nhìn Diệp Vân, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động.

“Cái này đúng là Tỏa Linh Võng chứ, thật là làm cho ta thất vọng.” Âm thanh Diệp Vân chậm rãi vang lên, quanh quẩn trên không trung của chợ giao dịch.

Tần Thiên Hàn cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Vân nhẹ nhàng thổi đi thổi đi tro bụi màu đen, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi tột đỉnh, tay hắn run rẩy chỉ vào Diệp Vân, ngoài mạnh trong yếu quát: “Diệp Vân, ngươi muốn chết sao? Lần này ngươi chết chắc rồi, việc ngươi dám hủy diệt Tỏa Linh Võng, ta sẽ bẩm báo lại tông môn, đem ngươi bâm thây thành vạn đoạn.”

“Một kiện linh khí thượng phẩm mà cũng muốn băm ta thành vạn đoạn, Tần sư huynh ngươi cũng quá căm thù ta nhỉ.” Diệp Vân cười tủm tỉm nói, không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Tần Thiên Hàn.

Tần Thiên Hàn chỉ tay vào Diệp Vân, sắc mặc trắng bệt, trong mắt tràn đầy kinh hãi, khóe miệng hắn giật giật không nói ra được lời nào.

Hắn bây giờ đã hiểu thực lực chân chính của Diệp Vân, không phải Luyện Khí cảnh nhị trọng như hắn thấy, lực lượng ẩn chứa trong một kiếm vừa rồi đã vượt xa phạm vi Tần Thiên Hàn hắn có thể thừa nhận, nếu như một kiếm vừa rồi đâm về phía hắn, chỉ sợ hiện tại bản thân đã thân tử linh tiêu, tan thành mây khói.

Hắn không rõ tại sao không đến một năm mà thực lực Diệp Vân lại đột nhiên tăng mạnh như vậy, nhưng mà hắn hiểu bây giờ đã không thể trêu chọc Diệp Vân.

Tuy nhiên, Tần Thiên Hàn là đội trưởng Chấp Pháp Đội, chịu trách nhiệm quản lý an ninh trật tự hằng ngày ở chợ giao dịch, nếu như việc Diệp Vân phá hủy Tỏa Linh Võng mà không bẩm báo câu nào, e rằng cái chức đội trưởng này của hắn cũng chấm dứt.

“Diệp vân, ngươi làm trái điều mười ba và hai mươi bốn trong quy định của chợ giao dịch, mời theo ta.” Tần Thiên Hàn cố nén sợ hãi trong lòng, đi lên trước, tiếng nói run rẩy.

Diệp Vân sững sờ, lập tức cười nói: “Tần sư huynh, có phải đầu óc ngươi…bị hư rồi? Muốn ta đi theo ngươi sao? Ngươi nhanh chóng đi khỏi đây, ta sẽ coi như việc này chưa từng xảy ra.”

Tần Thiên Hàn hít sâu một cái, nói: “Người phụ trách chợ giao dịch tháng này chính là Dương sư huynh, ngươi phải đến gặp sư huynh để nói rõ tình huống.”

Diệp Vân nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, há hốc miệng, không biết nói gì: “Dương sư huynh có phải là Dương Hóa Long không?”

“Đúng vậy!”

Tần Thiên Hàn gật gật đầu, cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment