Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 237

Diệp Vân nghe vậy thì có chút sững sờ. Hắn đúng thật là không ngờ người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng trước mặt của mình này cũng giống hắn, là đệ tử của Tô Hạo.

Tô Hạo tổng cộng có chín đệ tử, thêm Diệp Vân vào làm đệ tử ký danh thì cuối cùng cũng đã thu đủ mười đệ tử, có thể tu luyện Thập Sát Trận.

Nhưng mà, bởi vì sự lĩnh ngộ cảnh giới của Diệp Vân còn chưa đầy đủ, thêm nữa là hắn mới vào Vô Ảnh Phong, nên Tô Hạo vẫn chưa an bài để Diệp Vân gặp mặt những đệ tử khác. Nhưng Diệp Vân hắn đúng thật là không ngờ, mình hôm nay lại có thể gặp được một vị sư huynh trong chín vị sư huynh của hắn.

“Bái kiến sư huynh!” Diệp Vân ôm quyền, hành lễ nói.

“Không cần khách khí. Mấy ngày trước, ta có nghe sư tôn nói qua về tiểu sư dệ, nói ngươi tiền đồ không thể hạn lượng, tu vi sau này chỉ sợ là mạnh nhất trong mười người chúng ta. Hôm nay vừa thấy thì quả nhiên là đúng như lời đồn, với tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng mà ta cảm thấy chân khí hùng hậu như vậy. Nếu không phải sư huynh ta mấy tháng trước có chút đột phá thì hôm nay chỉ sợ không phải là đối thủ của ngươi rồi.” Lữ Thiên Thu cười ha hả, vỗ lên bả vai của Diệp Vân.

“Từ lúc vào Vô Ảnh Phong thì ta vẫn chưa có cơ hội để gặp mặt các vị sư huynh. Hôm nay gặp mặt, không ngờ sư huynh lại có thể khiến ta không nhìn ra được chút manh mối nào, xem ra sư huynh cũng đã đột phá đến Trúc Cơ Cảnh rồi.” Diệp Vân mỉm cười, không kiêu không nịnh, nói.

Trong mắt Lữ Thiên Thu lóe lên tinh mang, sau đó mang theo vẻ tán thưởng mà gật đầu: “Vi huynh nửa năm trước đã Trúc Cơ thành công, sau đó, trong hai tháng miễn cưỡng mới có thể tăng đến Trúc Cơ nhị trọng. Sư đệ quả nhiên là hảo nhãn lực.”

Lữ Thiên Thu có thể trở thành một trong mười đệ tử của Tô Hạo thì chứng tỏ tu vi không phải là bình thường, thiên phú cũng có thể nói là cao tuyệt. Với tu vi Trúc Cơ Cảnh nhị trọng của hắn thì chắc hẳn đệ tử Trúc Cơ Cảnh có thể so sánh được, nếu chính thức thi triển ra thực lực thì tối thiểu cũng phải tăng lên một cấp.

Diệp Vân cười nói: “Sư huynh khen nhầm rồi. Đúng rồi, bộ Huyễn Diệt Lôi Quang Độn này đúng là phù hợp với ta, nhưng mà ta xem trong đó thì dường như nó còn có chỗ thiếu sót thì phải.”

Ánh mắt Lữ Thiên Thu sáng lên, gật đầu nói: “Xem ra sư tôn nói quả nhiên không sai. Trí tuệ của sư đệ vô cùng linh mẫn, mỗi lần nhìn nhận mọi việc đều có thể nhìn thấy được bản chất của nó, đôi khi thoạt nhìn thì có vẻ cuồng vọng bất tuân, thế nhưng mà tâm tư cẩn thận, vậy mà lại có thể phát hiện ra được sự thiếu sót của bộ Huyễn Diệt Lôi Quang Độn này. Không tệ. Bộ Huyễn Diệt Lôi Quang Độn này đúng là có chỗ thiếu sót, hình như thiếu một chút ở đoạn cuối thì phải.”

“Vậy có vẫn đề gì không?” Diệp Vân nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Không sao cả, cũng không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện, chẳng qua là khi tu luyện đến cực trí, thân thể hóa thành lôi đình thì cũng chỉ là nói chơi mà thôi. Nói thật, nếu thật sự có thể tu luyện đến trình độ như vậy thì bộ công pháp này sao có thể lưu lạc đến Thiên Kiếm Tông ta được chứ.” Lữ Thiên Thu cười nói.

Diệp Vân gật đầu. Lời này đúng là hoàn toàn chính xác. Thân thể hóa lôi đình đúng là không phải là loại thần thông thông thường. Lôi đình cho đến nay đều được người người kính sợ, chính là sự trừng phạt của trời cao. Nếu thực sư ngươi có thể hóa thành lôi đình thì bộ công pháp này phải có cấp bậc như thế nào? Cho dù chỉ là tàn khuyết nhưng vẫn có thể xếp vào cấp sáu.

“Tiểu sư đệ. Ngươi cũng nên biết một điều. Tấn quốc chẳng qua cũng chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé mà thôi, không phải là trung tâm của đại lục gì cả. Bên ngoài Đại Tấn thì còn có vô số quốc gia, còn có đế quốc Hùng Phách Thiên có niên đại không dưới trăm ngàn năm. Nếu đặt Thiên Kiếm Tông vào giữa thì cũng giống như muối bỏ biển mà thôi, căn bản không là gì cả. Ta nếu một ngày có thể đi ra khỏi Tấn quốc thì quả thực là muốn đi đến Hùng Phách Thiên kia, muốn nhìn xem thế giới chân chính nó là như thế nào.” Lữ Thiên Thu bỗng nhiên thở dài, trong giọng nói còn mang theo vẻ chờ mong.

Diệp Vân khẽ gật đầu, nói: “Ta cũng có nghe nói, bên ngoài Tấn quốc còn có một đế quốc siêu cấp là nước Tần. Tại đó, đại tông môn có vô số, tu sĩ Chân Đan Cảnh chạy đầy đường.”

Lữ Thiên Thu tò mò nhìn hắn, nói: “Không ngờ là tiểu sư đệ lại còn biết đến sự tồn tại của đế quốc Đại Tần. Đúng vậy, Thiên Kiếm Tông tại nước Tấn thoạt nhìn thì giống như một tồn tại tột đỉnh, thế nhưng mà phóng mắt tới đế quốc đại Tần thì cũng chỉ giống như một môn phái hạ lưu mà thôi.”

Diệp Vân thấy sự cảm khái của Lữ Thiên Thu thì lại không thể nói cho hắn biết một điều, ngàn năm trước Thiên Kiếm Tông tại đế quốc Đại Tần đã từng tạo ra một cuộc phong ba vô cùng lớn. Thậm chí có thời gian còn đánh bại bát đại môn phái gần Nguyệt Thần Cung. Nhưng chẳng qua về sau, Thiên Kiếm Tông xảy ra nội loạn, sau đó bị Nguyệt Thần nội cung liên minh với các môn phái khác, một lần đánh tan. Thiên Kiếm Tông chỉ còn sót lại một chút đệ tử hậu bối chạy thoát, sau đó chạy sang nước Tấn. Tin tức này sau đó bị phong tỏa, mà Thiên Kiếm Tông cũng bị chôn vùi trong lịch sử của tu tiên giới Đại Tần.

“Tiểu sư đệ, cứ tu luyện cho tốt. Chờ sau khi tu vi đột phá thì chỉ sợ vi huynh cũng không phải là đối thủ của ngươi nữa. Chờ thêm chút thời gian nữa thì ta sẽ dẫn ngươi đi gặp các vị sư huynh đệ khác.” Lữ Thiên Thu cười nói.

Diệp Vân gật đầu: “Như vậy thì tốt quá. Tiểu đệ cũng đang muốn gặp qua các vị sư huynh một phen.”

“Đúng rồi, vi huynh trong thập đệ tử bài danh thứ năm, đệ cứ gọi ta một tiếng Ngũ sư huynh là được.” Lữ Thiên Thu gật đầu, nói.

Diệp Vân thi lễ một cái, nói: “Bái kiến Ngũ sư huynh!”

Lữ Thiên Thu khoát tay, nói: “Tiểu sư đệ không cần khách khí. Sư huynh đệ chúng ta bình thường quan hệ vô cùng tốt, tính tình hợp nhau, không hề có chút xung đột nào cả. Sau này gặp được thì đệ sẽ thấy. Mọi người cũng là sư huynh đệ với nhau, không cần quá mức câu thúc. Đúng rồi, Tam sư huynh của ngươi là một người thẳng tính, có chút nóng nảy. Sau này gặp mặt thì ngươi chú ý một chút là được.”

Diệp Vân nói: “Vâng, tiểu đệ nhớ rồi.”

“Tốt rồi. Vậy đệ chọn được chưa? Quyết định tu luyện Phượng Sí Thiên Tường hay là Huyễn Diệt Lôi Quang Độn?” Lữ Thiên Thu nhìn hàng quang cầu, sau đó nói.

Diệp Vân gật đầu, nói: “Theo như lời của sư huynh thì ta có lôi linh khí, tự nhiên là chọn Huyễn Diệt Lôi Quang Độn. Về phần đoạn pháp quyết cuối cùng thì có chút thiếu sót cũng không sao, say này nghĩ biện pháp tu bổ là được.”

“Đúng vậy. Nếu như vậy thì ngươi chọn được rồi thì có thể đi. Hôm nay đến phiên vi huynh làm việc, cũng muốn kiểm kê, sửa sang lại số công pháp và tiên kỹ trong tầng bốn này lại một lần.” Lữ Thiên Thu gật đầu, ánh mắt nhìn về bốn phía.

Diệp Vân sững sờ, hỏi: “Nghe nói sau khi Trúc Cơ thành công thì tông môn sẽ giao cho một số nhiệm vụ để làm, nó như thế nào vậy?”

Lữ Thiên Thu nhìn hắn, nói: “Không ngờ tiểu sư đệ ngay cả việc này cũng biết. Là như vậy, chỉ có đệ tử sau khi đạt đến Trúc Cơ thì tông môn mới coi trọng, chính thức bồi dưỡng. Sau đó sẽ dần an bài các sự vụ của tông môn để quen thuộc dần, rồi sau đó sẽ được chấp chưởng các nơi.”

Diệp Vân ồ lên một tiếng, thì ra là như vậy. Như vậy thì địa vị của đệ tử Trúc Cơ Cảnh tại Thiên Kiếm Tông đúng là rất cao, hơn nữa nhân số cũng không phải là quá ít. Dù sao thì Thiên Kiếm Tông, nếu so sánh với các đại tông môn của đế quốc Đại Tần đúng là không ra gì, thế nhưng tại nước Tấn vẫn là tông môn đệ nhất, các hạng mục công việc cũng rất đa dạng, số lượng đỉnh núi, đường khẩu cần đệ tử Trúc Cơ Cảnh trấn giữ cũng không ít.

Diệp Vân cũng không nói thêm điều gì, gỡ bỏ phong ấn của Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, sau đó cáo biệt Lữ Thiên Thu, rời đi.

“Đã chọn được rồi chứ?”

Tại cửa vào của Tàng Võ Các, tên đệ tử thanh niên lúc trước lúc này vẫn đang đọc sách, khi mà Diệp Vân đưa ra quả cầu chứa Huyễn Diệt Lôi Quang Độn vất trước mặt hắn thì mới bừng tỉnh.

“Phiền sư huynh ghi lại.” Diệp Vân cười nói.

Tên đệ tử thanh niên gật đầu, sau đó đưa tay đánh ra một đạo ánh sáng vào quả cầu Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, sau đó nói: “Đưa lệnh bài thân phận cho ta, những thứ khác thì không quan trọng, nhưng mà điểm cống hiến nhất định là bị trừ đi.”

Diệp Vân thấy một màn này thì có chút sững sờ, sau đó thì nhếch miệng lên cười. Không thể nghĩ được là con mọt sách này lại còn có chút khôi hài, khi nói đến điểm cống hiến thì khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm trang lạ thường, khiến cho người đối diện cũng phải bật cười.

Sau khi trừ đi năm nghìn điểm cống hiến, tên đệ tử thanh niên mới ngẩng đầu lên, nói: “Công pháp và tiên kỹ cấp sáu thì không thể lấy về nghiên cứu mà chỉ có thể ở trong mật thất của Tầng Võ Các tham ngộ. Trong hai ngày nếu có thể tìm hiểu toàn bộ thì coi như đạt được lợi ích lớn nhất, nếu không, thời gian đã hết thì những thông tin về công pháp sẽ hoàn toàn biến mất, mà cũng không thể nào dùng giấy bút hay là các phương pháp khác ghi lại. Công pháp cấp sáu đều là do tu sĩ Kim Đan dùng thần thức khắc vào, dùng thần niệm lưu trữ, sau khi tu luyện thành công thì tất cả mọi thứ sẽ biến mất.”

Diệp Vân nghe vậy thì hơi bất ngờ. Hắn đúng là không nghĩ được rằng, công pháp và tiên kỹ cấp sáu lại có điều kiện hạn chế như vậy. Nếu như lựa chọn công pháp không thích hợp, trong hai ngày không thể tìm hiểu thấu triệt thì chẳng phải toàn bộ sáu nghìn điểm cống hiến mất trắng hay sao?

“Cũng chỉ từ công pháp cấp sáu trở lên mới có điều kiện hạn chế như vậy, cho nên đệ tử đi vào tầng thứ tư cũng không có mấy.” Tên đệ tử thanh niên dường như hiểu được sự nghi hoặc trong lòng của Diệp Vân thì vừa cười vừa nói.

Diệp Vân chắp tay, ánh mắt nhìn về phía quả cầu chứa Huyễn Diệt Lôi Quang Độn lúc này đã biến thành một khối ngọc giản tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.

“ĐI về phía trước, sau đó quẹo trái, tiến vào mật thất thứ tư ở chính giữa.” Tên đệ tử thanh niên nhạt nhạt nói, sau đó lại cắm cúi nhìn vào quyển sách trong tay, cũng không hề để ý đến Diệp Vân nữa.

Diệp Vân cầm lấy khối ngọc giản, nhìn thoáng qua tên đệ tử thanh nhiên thì lúc này hắn lại phát hiện ra, hắn không cách nào nhìn thấu được tu vi của tên đệ tử này. Hắn lúc này không khỏi có chút sửng sốt, xem ra tên thanh niên này chắc hẳn cũng có tu vi Trúc Cơ Cảnh. Trong Vô Ảnh Phong mà có một đệ tử Trúc Cơ Cảnh trẻ tuổi như vậy, không biết có phải là một đệ tử của Tô Hạo khác hay không?

Nhưng mà, nếu như tên thanh niên này đã biết rõ Diệp Vân chính là đệ tử của Tô Hạo nhưng không muốn chủ động tiết lộ thân phận của mình thì Diệp Vân hắn cũng không muốn chủ động hỏi đến.

Cầm lấy ngọc giản, đi xuyên qua hành lang, sau khi quẹo trái thì hắn nhìn thấy một cái cổng vòm. Đi qua cổng vòm thì có một loạt các mật thất xuất hiện trước mặt của Diệp Vân, tổng cộng có tám cái, Diệp Vân liền đi về mật thất số bốn.

Trên cánh cửa đá cũng không có gì khác biệt, chỉ có một vết lõm hình chữ nhật, bên cạnh có viết một loạt các chữ nhỏ.

Một ngày cần năm trăm điểm cống hiến.

Diệp Vân thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Tàng Võ Các này đến cùng là nơi nào vậy? Lựa chọn công pháp và tiên kỹ cần một số lượng điểm cống hiến lớn thì cũng thôi, thế mà cái mật thất dùng để tu luyện này cũng phải tốn năm trăm điểm cống hiến một ngày. Nếu như không phải hắn đã bán ra Huyết Diễm Tinh Quang thảo rồi thì đúng là không đủ điểm cống hiến để đi vào Tàng Võ Các này.

Tuy rằng trong lòng đang chửi mắng không ngừng, nhưng Diệp Vân hắn vẫn không thể không lấy ra lệnh bài thân phận, trừ đi một nghìn điểm cống hiến.

Thạch môn từ từ mở ra, bên trong ánh sáng mờ ảo, chỉ có một viên minh châu to bằng cái bát trên đỉnh mật thất, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Diệp Vân đi vào, nhìn xung quanh mật thất thì thấy trong này cũng không có thứ gì, chỉ thấy chính giữa có một hàn đá hình vuông, mặt trơn nhẵn như gương, chắc hẳn chính là nơi dùng để tu luyện.

Diệp Vân lắc đầu. Mật thất này so với bên ngoài thì cũng không có chút khác biệt nào, vậy mà lại còn thu lấy của người ta năm trăm điểm cống hiến, đúng là lòng dạ hiểm độc.

Diệp Vân khoanh chân ngồi xuống, tùy ý lấy ra một đống linh thạch thượng phẩm đặt trước người, sau đó áp khối ngọc giản lên trán.

Chân khí truyền vào thì lập tức có một luồng thông tin kỳ diệu từ trong ngọc giản truyền sang, phá vỡ mi tâm, chạy thẳng vào não hắn.

Diệp Vân chưa từng có một loại cảm giác thần kỳ như vậy. Luồng thông tin này lại có một loại ảo giác là có thể ghi lại, khiến cho hắn cảm thấy mình đang ở trong một cảnh giới vô cùng kỳ diệu, rồi thấy đầu mình oanh lên một tiếng.

Ngay sau đó thì hắn chứng kiến sấm sét đầy trời.
Bình Luận (0)
Comment