Diệp Vân đột nhiên ngồi dậy, Lôi quang trong tay nhấp nháy, điện lưu bay lượn trên đỉnh đầu.
Hắn tiến lên một bước rồi sải bước vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, sau đó đáp xuống vị trí bên trong thập sát trận. Hắn hơi giơ tay lên, chỉ thấy Lôi quang từ đầu ngón tay phóng ra.
Tức khắc Lôi quang màu tím rót vào giữa vầng sáng màu xanh, tiếp đó chấn động đột nhiên xuất hiện, trên vầng sáng màu xanh xuất hiện vô số vết nứt nhưng lại không phải là vỡ vụn.
"Diệp Vân, ngươi đang làm cái gì vậy?" Tô Hạo kinh hãi, lớn tiếng quát lên.
Diệp Vân không đáp trả lại, ánh mắt bình tĩnh, Lôi quang màu tím trong tay vẫn liên tục rót vào, vết nứt trên vầng sáng màu xanh càng lúc càng hiện ra rõ ràng hơn. Bắt đầu từ những đường vân nhỏ rồi dần biến thành hình dáng mạng nhện, sau đó không ngừng khuếch tán ra, mỗi một vết nứt đều có chiều dài khoảng chừng mười trượng, vầng sáng màu xanh của chín người hợp lại bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Ánh sáng màu xanh này được tập trung bởi mười người đệ tử, trong đó có chín người đã có những hiểu biết về thập sát trận. Những hiểu biết này giúp bọn họ tâm thần tương liên, nếu trong chốc lát sụp đổ thì bọn họ nhất định sẽ gặp tổn thương đến tâm thần, nhẹ thì nguyên khí tổn thương nặng nề, nặng thì cảnh giới sẽ hạ xuống, thậm chí là vết thương có thể chuyển biến xấu.
Tô Hạo khẩn trương, thân hình lóe lên muốn xông lên ngăn cản nhưng lại không có cách nào để tiến vào. Hắn không có tu luyện thập sát trận, cho dù có tu luyện thì cũng không có cách nào cùng đám đệ tử dung hợp lại chung một chỗ.
Trong chớp mắt hắn đã vọt tới trước mặt Diệp Vân, Tô Hạo cố gắng giữ vững bước chân, nét mặt sốt ruột nhìn về lên không trung phía vầng sáng màu xanh.
Đột nhiên sắc mặt hắn ngưng trệ*, ngay sau đó nét mặt trở nên vô cùng khiếp sợ bởi vì hắn thấy vết nứt giữa những vầng sáng màu xanh trên không trung đang từ từ thu nhỏ lại, chỉ trong chớp mắt tất cả vết nứt đều tiêu tan hết, mười vầng sáng hội tụ vào cùng một chỗ, hòa làm một thể.
*Ngưng trệ: đình trệ, thẫn thờ,...
Điều này chứng tỏ là cả mười người đã dùng phương pháp thi triển hết sức mạnh của mình ra rồi dung hợp chúng lại cùng một chỗ, không có một chút bài xích nào.
Tô Hạo gần như không thể tin được vào hai mắt của mình, hắn không nhịn được lắc đầu, chỉ sợ toàn bộ những điều này đều là nhìn nhầm. Làm sao thập sát trận lại có thể dung hợp một cách dễ dàng như vậy được? Từ lúc vừa mới bắt đầu tu luyện, hai người dung hợp tương đối đơn giản, ba người thì khó khăn hơn nhiều, bốn người thì khó càng thêm khó, năm người nếu muốn thành công dung hợp lại thì phải bỏ ra tâm huyết cực lớn, sau đó tăng lên một người nữa thì mức độ khó khăn thật không thể tưởng tượng nổi. Khi đến người thứ chín thì ước chừng đã hao tốn ba năm mới hoàn thành, vậy mà người cuối cùng lại không như tưởng tượng của Tô Hạo, ngoại trừ việc cần phải có linh lực của hệ lôi thì cần phải có tu vi đạt Trúc Cơ Cảnh, tiếp đó đòi hỏi người đó phải có thiên phú tuyệt đỉnh và vận khí lớn. Khi toàn bộ những thứ này tập hợp lại với nhau thì mới có thể triệt để tu luyện thành công thập sát trận, đến lúc đó lấy tu vi Trúc Cơ Cảnh chống lại Kim Đan Cảnh là chuyện không thành vấn đề.
Một khắc kia khi Tô Hạo thấy Diệp Vân, hắn liền biết rõ rằng Diệp Vân chính là người cuối cùng mà hắn tìm kiếm trong mười người đệ tử, cuối cùng thập sát trận cũng đã có thể gắn kết với nhau. Chỉ có điều là cảnh giới của Diệp Vân bây giờ quá kém, ban đầu hắn cũng chưa tu luyện tới Luyện Khí Cảnh nhưng mà Tô Hạo vẫn xem trọng hắn, muốn thu hắn làm đệ tử nhưng lại không ngờ rằng đề nghị của mình bị Diệp Vân từ chối.
Lần này hắn lại thấy thực lực của Diệp Vân lại tăng thêm một bước đáng kể, hắn biết rõ năng lực của Diệp Vân có thể so sánh ngang bằng những đệ tử Trúc Cơ Cảnh của mình. Nhưng mà cảnh giới chênh lệch vẫn còn là chướng ngại lớn nhất, trong khoảng thời gian ngắn mà muốn tu luyện thành công thập sát trận thì đó là điều không thể nào, sở dĩ lần này Tô Hạo để Diệp Vân tiến vào hội tụ chung với đám đệ tử tinh nhuệ trên ngọn núi cũng chỉ là vì muốn cho hắn một kinh hỉ và biết thêm về thập sát trận. Trước tiên là để hắn có thời gian tiếp xúc với những đệ tử khác trong lúc tu luyện, sớm hiểu ra quy luật của Trúc Cơ Cảnh để có thể lĩnh hội được và có thể đột phá cảnh giới.
Thế nhưng dù cho Tô Hạo có thông minh gấp trăm lần đi nữa thì cũng không thể nào biết được sau khi Diệp Vân khoanh chân ngồi chưa tới một canh giờ thì lại đứng lên, đánh ra một đạo Lôi linh khí, sau đó hoàn toàn dung hợp với vầng sáng màu xanh.
Vầng sáng màu xanh trên không trung từ từ nổi lên lờ mờ, sau một nén nhang thì tất cả vầng sáng màu xanh đều tiêu tan hết, vầng sáng từ từ trở lại vào lòng bàn tay của đám đệ tử.
Chân mày Tô Hạo nhíu lại, lần này khỏang thời gian mười người cùng nhau dung hợp lại có phần hơi ngắn. Nếu như có thể giữ vững hơn một canh giờ thì như thế mới có thể nói rằng thập sát trận đã hoàn toàn tu luyện thành công. Nhưng điều khó khăn nhất trong khi tu luyện thập sát trận không phải là vấn đề kéo dài thời gian mà là việc dung hợp lại, mỗi lần tăng thêm một người để dung hợp thì độ khó đều tăng lên gấp mấy lần, thậm chí là tăng lên gấp mười. Nếu có thể dung hợp thì chứng tỏ là chướng ngại lớn nhất đã vượt qua được, những điều khác chẳng qua là chi tiết nhỏ mà thôi, chỉ cần có khả năng đuổi kịp thì có thể duy trì được nhiều thời gian hơn.
"Bái kiến sư phụ!"
Mười người đệ tử cùng đồng thanh hô to rồi khom mình hành lễ.
Nét mặt Tô Hạo xúc động, giơ tay lên nói: "Tất cả đã vất vả rồi, không cần đa lễ. "
Tầm mắt Tô Hạo rơi vào trên người Diệp Vân, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và mừng rỡ, thập sát trận lại có thể thành công hơn mong đợi, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Long Thai, con qua đây." Tô Hạo hướng về phía một người trong mười người đệ tử vẫy vẫy tay.
Lập tức thấy một gã đệ tử khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi bước ra, bước chân hắn thong dong, sắc mặt bình tĩnh, cũng không bởi vì sự xuất hiện của Diệp Vân mà kinh sợ.
"Sư phụ." Người này chính là Đoan Mộc Long Thai - đại đệ tử của Tô Hạo, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh tứ trọng đỉnh phong. Bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến ngũ trọng.
"Diệp Vân, đây là Đại sư huynh của ngươi - Đoan Mộc Long Thai, các con nên làm quen với nhau một chút." Tô Hạo vừa cười vừa nói.
Diệp Vân tiến lên khom mình hành lễ: "Diệp Vân ra mắt Đại sư huynh "
Đoan Mộc Long Thai nhìn thoáng qua Diệp Vân, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, trong ánh mắt cũng không thấy được chút tâm tình nào chỉ khẽ gật đầu: "Sư đệ không cần đa lễ, ngươi là người mà sự phụ chọn là đệ tử thì coi như sau này chúng ta đã là người một nhà, có gì cần thì cứ việc nói với ta."
Giọng nói Đoan Mộc Long Thai mang theo sự chân thành, cực kỳ nhiệt tình nhưng nét mặt của hắn vẫn không thể hiện cảm xúc gì, ánh mắt cũng không có chút gợn sóng, sự đối lập như vậy thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Mười năm trước khi Long Thai tu luyện bí pháp tẩu hỏa nhập ma, bị lực lượng khổng lồ phản phệ*, thiếu chút nữa đã bỏ mình. Sau đó dựa vào ý chí mạnh mẽ cứng rắn mà Long Thai rất cố gắng, tu vi không lùi mà tiếp tục tăng lên. Lần đó năm mười sáu tuổi hắn đã thăng cấp đến Luyện Khí Cảnh thất trọng, Long Thai chính là người có thiên phú vô cùng xuất chúng ở Thiên Kiếm Tông ta. Nhưng trải qua lần tẩu hỏa nhập ma kia đã làm cho cơ mặt của hắn xơ cứng lại, không có cách nào thể hiện cảm xúc được, trọng yếu nhất là ánh mắt cũng như bị như vậy, vẻ mặt sẽ không thể biểu hiện ra được cảm xúc gì." Tô Hạo thấy trong mắt Diệp Vân đầy nghi hoặc liền thở dài rồi mở miệng nói.
*phản phệ: chống trả, dội ngược lại.
"Tất cả đều là chuyện đã qua, sư phụ không cần phải nhắc lại làm gì." Đoan Mộc Long Thai nhàn nhạt nói.
"Nếu như năm đó không phải vì sư phụ ép buộc ngươi tu luyện Môn Thần Thông thì ngươi cũng sẽ không biến thành như vậy. "Tô Hạo thở dài, có chút tự trách.
"Nếu như lúc đó không tu luyện Thần Thông thì đệ tử cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay. Sư phụ, người không cần tự trách làm gì." Giọng nói Đoan Mộc Long Thai nhẹ nhàng, mang theo một chút thoải mái. Chỉ là vẻ mặt vô tình và ánh mắt không chút gợn sóng của hắn và lời nói hoàn toàn không có ăn khớp với nhau, thoáng nhìn rất quỷ dị.
"Không, với tâm tính và thiên phú của ngươi thì cho dù có tu hành bình thường thì khả năng đạt được tu vi như ngày hôm nay là rất lớn. Tất cả đều là vì sư phụ quá nóng lòng mà thôi." Tô Hạo khoát khoát tay, khuôn mặt lập tức nghiêm lại nói: "Có điều là đúng như lời ngươi nói, chuyện đã xảy ra thì suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Hiện tại tu vi của ngươi tiến triển cực nhanh, không cần đợi đến ba năm đã có thể đạt tới cảnh giới của vi sư, chỉ hy vọng rằng năm năm sau sẽ có thể đánh bại được Kim Đan Cảnh, đến khi đó ngươi có thể vượt trội hơn hẳn Mộ Dung Vô Tình, trở thành người đứng đầu trẻ tuổi nhất Thiên Kiếm Tông.
Đệ tử nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ." Đoan Mộc Long Thai khẽ gật đầu , giọng nói kiên quyết.
Tô Hạo gật đầu, trong mắt lóe lên một tia vui mừng, ngay sau đó hướng về phía một người khác vẫy vẫy tay.
"Đệ tử bái kiến sư phụ." Giọng nói ù ù, vang lên hùng hồn.
Một gã dáng người ước chừng hai thước bước lên phía trước.
"Đây là Tam sư huynh của ngươi Dã Cuồng Nhân, trời sinh hắn có thần lực*, phòng ngự cực mạnh. Hắn chủ yếu tu luyện thân thể, chỉ là tính khí hơi nóng nảy một chút, tính cách hơi khác biệt nhưng thật ra không phải người xấu." Tô Hạo chỉ vào thân hình cao lớn của tên đệ tử vừa rồi mà nói.
*thần lực: sức mạnh ghê gớm.
Diệp Vân đã sớm để ý đến người này, người này chính là đại hán râu quai nón, tóc được cạo, ánh mắt vô cùng hung ác tàn nhẫn, ở trần, từng nấc thịt cơ bắp nổi lên tràn đầy sức mạnh, thoạt nhìn rất hung hãn.
"Diệp Vân ra mắt Tam sư huynh. "Diệp Vân ôm quyền hành lễ, mà Tam sư huynh tên là Dã Cuồng Nhân ...thật ra thì người cũng như tên.
"Bớt nói nhảm, sau này nếu ai dám ức hiếp ngươi đã có Tam sư huynh giúp ngươi đánh hắn. Nếu ngươi không nghe lời ta nói, ta sẽ đánh ngươi." Dã Cuồng Nhân hừ một tiếng, giọng nói như sấm
Diệp Vân đột nhiên đổ mồ hôi, người này hẳn là rất thẳng thắn, chẳng trách nói tính khí của hắn có chút khác biệt. Lúc ở Tàng Vũ Các gặp được Lã Thiên Thu, hắn có nói là tính cách người này có chút nóng nảy, không nên chọc hắn, bây giờ nghĩ lại thật sự là đúng như vậy.
Chẳng qua Diệp Vân có chút ngạc nhiên là tại sao sau khi giới thiệu về Đoan Mộc Long Thai xong thì Tô Hạo lại bỏ qua Nhị sư huynh mà nhảy sang giới thiệu về Tam sư huynh Dã Cuồng Nhân này với hắn.
"Mặc Nho, ngươi tới đây." Giọng nói của Tô Hạo lại vang lên lần nữa.
Chỉ thấy một gã đệ tử ăn mặc giống thư sinh chậm rãi từ trong đám người bước ra. Khuôn mặt hắn thanh tú, khăn vuông trùm đầu, nhìn vô cùng nho nhã, quạt giấy trong tay nhẹ lay động thong thả đi tới trước mặt Tô Hạo, quạt giấy hơi khép lại.
"Đệ tử bái kiến sư phụ."
"Đây là Nhị sư huynh - Mặc Nho, hắn chính là người có học thức. Mười năm trước khi vào kinh thành đi thi nhưng đến chân núi của Thiên Kiếm Tông ta thì gặp phải khí độc xâm nhập vào người, mất mạng chỉ là chuyện một sớm một chiều, được Tam sư huynh Dã Cuồng Nhân của ngươi đưa trở về đây. Mười năm nay hắn bỏ văn tập võ nhưng không ngờ rằng lại tiến triển cực nhanh, chỉ có mười năm ngắn ngủi đã tu luyện đến đỉnh cao của Trúc Cơ Cảnh tam trọng. Hắn chính là kỳ tài tu tiên, nếu như không phải là đã qua tuổi thuận lợi để tu luyện thì chắc chắn thực lực bây giờ của hắn nhất định vượt qua Đại sư huynh của ngươi." Tô Hạo nhàn nhạt nói, có vài phần vẻ đắc ý.
Diệp Vân chau mày lại, không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Mười năm, rõ ràng từ một thư sinh phổ thông lại có thể tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh tam trọng đỉnh phong, đây quả thực là chuyện làm người ta không thể tin được, trên đời này lại có những bậc kỳ tài như vậy.
"Diệp Vân ra mắt Nhị sư huynh. "
"Tiểu sư đệ không cần đa lễ, vi huynh không có lợi hại như lời sư phụ nói. Tuy rằng ta khổ tu mười năm mới đạt tới của Trúc Cơ Cảnh tam trọng đỉnh phong nhưng cả đời này ta cũng sẽ không thể nào đột phá thêm được một bậc nào nữa." Mặc Nho mỉm cười, quạt giấy mở rộng, nhẹ nhàng phe phẩy hai cái.
Sắc mặt Diệp Vân hơi ngưng trọng lại, trong lúc nhất thời dường như nghe không hiểu lời của hắn.
"Aizzz, thân thể Mặc Nho bẩm sinh có thiếu sót, tu vi đạt đến Trúc Cơ Cảnh tam trọng đỉnh phong thì không có cách nào đột phá lên được nữa. Trừ khi gặp được kỳ tích mới có thể hy vọng tiến triển hơn nữa." Tô Hạo thở dài, giọng nói lộ vẻ thương tiếc.
Diệp Vân nhìn Mặc Nho, đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác không rõ ràng xuất hiện.