Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 268

Trên đỉnh núi, không gian nơi này vẫn bị bao phủ bởi một màn sương mù như có như không, làm cho nó nhìn qua như có chút vặn vẹo.

Đám người Diệp Vân đã sắp lên tới đỉnh núi, nhìn không gian vặn vẹo trước mặt thật giống như bên dưới đó là một cái lò lửa khổng lồ đang tỏa nhiệt, khiến cho không khí bị vặn vẹo vậy.

Nhìn cảnh tượng kỳ diệu trước mặt, không ai dám tùy tiện tiến vào.

Trong đám Diệp Vân thì hai tỷ muội Tô Linh và Tô Ngâm Tuyết đương nhiên hiểu biết về pháp trận không gian nhất. Các nàng đã tiếp xúc với trận pháp không gian từ nhỏ, nghe nói là là để sau này trùng kích Kim Đan Cảnh có thể thuận lợi hơn.

“Tuy phụ thân đều cho chúng ta học tập về pháp trận không gian từ nhỏ, nhưng vì sở thích và thiên phú khác nhau, nên về phương diện pháp tắc không gian thì Linh Nhi vẫn mạnh hơn ta rất nhiều.” Tô Ngâm Tuyết nhìn cảnh tượng kỳ diệu trước mặt, từ từ nói.

Trái với nàng, Tô Linh cũng không đùn đẩy gì, nàng tiếp lời nói: “Ta đúng là có thiên phú về pháp tắc không gian, hơn nữa cũng rất yêu thích lĩnh vực này. Nhưng ngàn năm qua, tuy Thiên Kiếm Tông có tồn tại Kim Đan Cảnh, tri thức về trận pháp không gian cũng không phải là quá nhiều, nhưng có lẽ thân phận của phụ thân ta vẫn chưa thể đọc được những bí tịch cấp cao nhất. Nghe nói, tông môn có một vài bí mật không truyền ra ngoài, chỉ do một mình Tông Chủ đại nhân giữ gìn, đời trước truyền đời sau, người ngoài chắc chắn không thể đọc được.”

“Không sai! Chính là như vậy.” Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu, nói: “Có điều cái trận pháp không gian trước mắt này nhìn có vẻ cũng không quá mức thâm ảo đâu. Linh Nhi, ngươi xem xem có thể tìm được chút đầu mối nào không.”

Tô Linh nói: “Đúng là như vậy! Nhìn từ bên ngoài thì ít nhất là cái trận pháp không gian này không có lực công kích gì quá mức cường đại. Hơn nữa, khí tức không gian trong đó cũng lưu chuyển theo quy luật nhất định, dù là so với pháp trận trong Hoa Vận Bí Tàng cũng còn yếu hơn một chút. Cũng không đáng sợ.”

“Vậy thì còn chờ gì nữa? Chúng ta tranh thủ thời gian vào đi thôi.” Đoạn Thần Phong nghe nói thế thì la lớn. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần ở cạnh bọn Diệp Vân là hắn sẽ lại trở nên lười động não. Dù sao thì giờ cả bọn cũng đều ngồi chung một thuyền, vinh quang cùng hưởng, tổn thất cùng chịu.

“Không vội! Chúng ta xem xét kỹ một chút. Dù sao thì thời gian vẫn còn khá nhiều, không cần phải vội vàng một chút thời gian.” Diệp Vân vẫy vẫy tay. Tuy Tô Linh đã nói là không có quá nguy hiểm nhưng hắn lại vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Chờ thêm một chút nữa thì chắc hơn.

Theo hắn thấy, ngọn núi này cực kỳ quái dị. Không chỉ bố trí một cái trận pháp không gian, mà trong đó còn sắp xếp một con linh thú cao tới trăm trượng. Nếu xét theo thần uy mà tên kia thể hiện vào buổi tối hôm ấy, vậy thì đừng nói là chỉ có năm người bọn hắn, dù là tất cả mọi người hợp lực cùng lúc tiến vào cũng không phải đối thủ. Huống chi bên trong Đoạn Hồn Sơn Mạch còn có một số lượng chưa rõ ác đồ, trong đó hình như có kẻ tu vi còn đạt tới khoảng Trúc Cơ Cảnh Tam Trọng, nếu như số lượng của chúng khá nhiều thì cũng khó ứng phó.

Hơn nữa, lần này có tới năm tiểu đội cùng tiến vào, trừ đội của Diệp Vân và đội của Mộ Dung Vô Ngấn ra thì ba tiểu đội còn lại vẫn chưa lộ diện. Ai biết được bọn họ đang ở nơi nào! Có khi đang chờ người khác lên đỉnh núi trước để dò đường hộ bọn họ cũng nên.

Quan trọng nhất là, Diệp Vân cảm thấy tất cả mọi nguy hiểm đến giờ đều có thể đoán được, chỉ có nguy hiểm của bản thân Đoạn Hồn Sơn Mạch thần bí này là không biết. Có trời mời biết bên trong đó còn bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi mọi người.

Bởi vậy, hắn quyết định chờ thêm một chút.

“Diệp Vân, trận pháp không gian này có lẽ không có vấn đề gì đâu. Ta đã xem nhiều lần rồi.” Tô Linh thấp giọng nói.

“Đúng vậy đấy! Tên tiểu tử nhà người trở nên nhát gan, phiền phức như vậy từ lúc nào thế? Có khi trên đỉnh núi còn có bảo vật gì đó, nếu đi chậm quá thì người khác sẽ cướp mất đấy.” Đoạn Thần Phong có chút gấp gáp, liền thúc giục.

“Diệp sư huynh, ta thấy cũng không nên đợi thêm nữa. Cứ tiến vào đi thôi, cẩn thận một chút là được.” Dư Minh Hồng vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng nói.

“Các người không nên gấp gáp như vậy. Nếu như Diệp Vân đã là người dẫn đội thì chúng ta phải nghe lời hắn.” Tô Ngâm Tuyết thì lại trái với bọn họ, không gấp gáp chút nào cả, chỉ lẳng lặng đứng đó, xiêm y bồng bềnh, uyển chuyển như tiên tử.

Diệp Vân liếc bọn hắn nói: “Không thể nói trước được là có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ chúng ta. Cho dù trên đỉnh núi này có bảo vật thật thì cũng phải còn mạng mới lấy được. Huống chi, mấy người chúng ta đâu phải không có bảo vật? Pháp bảo của bản thân còn chưa phát huy được uy lực chân chính, thì sao còn phải phải mơ mộng đến bảo vật khác làm gì? Các ngươi phải nhớ đạo lý “tham thì thâm”! Các ngươi đã quên nhiệm vụ của chúng ta khi tiến vào Đoạn Hồn Sơn Mạch là gì rồi sao? Là sinh tồn! Làm hết mọi biện pháp để có thể sống sót được mười ngày. Còn về thiên tài địa bảo gì đó thì đều chỉ là thứ yếu.”

Lời Diệp Vân nói chả khác nào một gáo nước lạnh đổ ụp vào đầu bọn Tô Linh. Cả đám lập tức bình tĩnh lại, nghĩ lại những lời Diệp Vân vừa nói, thấy đúng là có lý, mà vừa rồi, bọn hắn không hiểu sao lại cảm thấy kích động, muốn bước vào đoàn không gian vặn vẹo kia đến vậy.

Bất chợt, ba người Tô Linh không khỏi cảm thấy rùng mình, trong lòng sinh ra cảm giác nghĩ mà sợ.

“Có điều cổ quái!” Tô Linh dứt khoát nói.

“Đúng vậy. Giờ ta nhớ lại vừa rồi, dường như có một lời kêu gọi không hiểu thấu nào đó, thúc dục ta tiến vào đoàn không gian vặn vẹo kia đi.” Đoạn Thần Phong nhíu mày, thấp giọng quát.

“Dường như đúng là có việc như lời Đoàn sư huynh vừa nói.” Sắc mặt Dư Minh Hồng trở nên đanh lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Diệp Vân và Tô Ngâm Tuyết nhìn nhau rồi cười cười.

Tô Ngâm Tuyết chính là cao thủ Trúc Cơ Cảnh, đã ngưng luyện linh hồn và bắt đầu tu luyện thần hồn nên có sức đề kháng nhất định với các loại thủ đoạn ngấm ngầm ảnh hưởng thần trí. Còn bản thân Diệp Vân thì có linh hồn vô cùng cường đại, dù là đệ tử Trúc Cơ Cảnh Tam Trọng, Tứ Trọng cũng chưa chắc đã mạnh được bằng hắn, thế nên cũng không bị ảnh hưởng.

Tuy Diệp Vân không biết lời bọn Tô Linh nói có thật hay không, nhưng nếu bọn họ đã nói vậy thì càng phải thêm cẩn thận.

Vậy là năm người quyết định dừng chân trước đoàn không gian vặn vẹo, chọn ra mấy khối đá rồi ngồi luôn xuống đó nghỉ ngơi.

Tu luyện không kể ngày tháng, tựa như một chớp mắt, mà thực ra đã vật đổi sao rời. Một ngày trôi qua.

Một ngày trôi qua mà không có bất cứ chuyện gì xảy ra, con linh thú trong truyền thuyết kia cũng không xuất hiện, thậm chí cả một con Yêu Thú cũng không thấy chứ đừng nói tới bọn ác đồ cùng hung cực ác. Dường như cái Đoạn Hồn Sơn Mạch này chẳng phải là cái nơi “vô cùng nguy hiểm” mà bọn hắn đã được nghe nói.

Thời gian như gió thoảng qua, bọn Diệp Vân đã tiến vào Đoạn Hồn Sơn Mạch được khoảng năm ngày, nếu như còn tiếp tục chờ đợi như thế này thì chỉ còn năm ngày nữa là thông đạo của Đoạn Hồn Sơn Mạch sẽ lại mở ra.

Có điều, lần thí luyện này đương nhiên là không đơn giản như vậy.

Đoạn Hồn Sơn Mạch dường như có linh tính vậy. Ngay khi bọn Diệp Vân đang ngẫm nghĩ xem có nên bước vào đoàn không gian vặn vẹo kia hay không, trên đỉnh núi đột ngột bùng lên một vầng sáng chói rực rỡ, chỉ thoáng chốc đã tràn tới trước mặt, rồi bao phủ mọi người vào trong đó. Vầng hào quang sáng chói cũng không vì vậy mà dừng lại, nó tiếp tục lan tràn ra bốn phương tám hướng. Chỉ sau thời gian nửa nén hương, tất cả những nơi nào mà tầm mắt có thể nhìn tới đều đã chìm trong mảng hào quang sáng chói đó.

Toàn bộ Đoạn Hồn Sơn Mạch đã bị bao phủ trong cỗ hào quang sáng chói đó.

Hào quang năm màu rực rỡ, sáng chói và đẹp đẽ trước mặt còn mang theo trong mình nó muôn vàn biến hóa. Bọn Diệp vân có cảm tưởng như mình đang ở trong một cái ống đồng khổng lồ với muôn ngàn hoa văn huyền bí, mỗi khắc quanh người đều biến ảo ra vô vàn các loại ảo ảnh, cực kỳ rực rỡ tươi đẹp.

Không biết bao lâu sau, những ảo ảnh rực rỡ tươi đẹp trước mặt bỗng thu lại rồi biến mất không chút dấu vết.

Diệp Vân chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên, rồi đã thấy mình đang đứng trên đỉnh núi, từ trên cao phóng tầm mắt ra xa, thấy được những quả núi nhỏ xung quanh.

“Tại sao chúng ta lại ở trên đỉnh núi?” Đoạn Thần Phong kêu lớn bằng giọng đầy kinh ngạc.

Trên mặt đám người Diệp Vân đều hiện ra vẻ sợ hãi, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng thận trọng.

Sau khi cái vầng sáng chói lòa kia bao phủ mọi người thì nó đã thật sự mang thẳng cả đám lên đỉnh núi. Chuyện này thật quỷ dị.

“Làm sao mà điều này xảy ra được?” Dư Minh Hồng chau mày, hỏi với giọng trầm thấp.

“Có lẽ những kẻ tồn tại bên trong Đoạn Hồn Sơn Mạch thấy chúng ta đợi lỳ ở bên ngoài vài ngày mà không chịu di chuyển, nên đã hết kiên nhẫn, thi pháp kéo thẳng chúng ta vào trong đó rồi.” Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngâm Tuyết từ từ tan đi, nàng cười rồi nói một câu không đồng tình.

“Đây là cái dạng bí pháp không gian gì chứ? Ta đọc điển tich chưa bao giờ thấy nhắc tới.” Hàng lông mày thanh tú của Tô Linh cau lại, nàng lệch đầu sang một bên ngẫm nghĩ một lát, nàng không biết chút gì về thứ thuật pháp không gian vừa rồi.

Diệp Vân vẫy vẫy tay nói: “Nếu đã lên đến đây rồi thì cũng không cần mất công tìm hiểu xem bị đưa đến bằng cách nào nữa. Mọi người quan sát đi, xem xem có gì thay đổi không. Cẩn thận một chút!”

Ánh mắt Diệp Vân nhìn về phương xa, rồi chậm rãi đảo qua. Lập tức, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, dần dần trở thành vẻ thận trọng.

“Khối không gian này và nơi chúng ta đứng lúc trước có điểm khác biệt. Theo như lẽ thường, tại phía đông nam của chỗ chúng ta đứng lúc trước có một mảng đất bằng phẳng, cỏ cây hoa lá xanh tốt rực rỡ. Nhưng hiện giờ, trong tầm mắt thấy được thì mười dặm quanh đây đều là những dải núi non trùng điệp, cơ bản là không có một mảnh đất bằng phẳng vào cả.” Âm thanh kinh sợ của Tô Linh vang lên.

“Không sai! Không chỉ hướng đông nam mà tất cả các hướng khác cũng đều là một dải núi non trùng điệp. Hơn nữa, các ngươi có chú ý không? Cho dù là nhìn về hường nào thì cảnh vật cũng đều giống nhau như đúc, không tìm được một chút khác biệt nào.” Nụ cười mỉm trên khuôn mặt Tô Ngưng Tuyết cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó cũng là sự kinh ngạc.

Ba người Diệp Vân đưa mắt nhìn theo. Quả đúng như vậy! Bốn phía đều là những dải núi liên miên kéo dài hút tầm mắt, nhưng khi người ta nhìn kỹ lại, thì càng quan sát sẽ càng nhận ra là những dãy núi đó giống hệt như nhau, chỉ khác một chút về vị trí trước sau, cao thấp mà thôi. Bởi vậy nên mới nhìn vào mới có cảm tưởng như liên miên bất tận, kéo dài ngàn dặm.

“Xem ra vị tiền bối năm xưa của Thiên Kiếm Tôn thật sự có thực lực kinh người đấy! Thế mà có thể bố trí được một pháp trận không gian to lớn đến như vậy. Thất đúng là khó tin!” Dư Minh Hồng vỗ tay tán thưởng, tuy có hơi hoảng sợ nhưng đúng là vẫn không nhịn được mà kinh ngạc ca ngợi.

“Thiên Kiếm Tông có được thực lực như vậy, xem ra vì vậy những năm qua đã rất cô độc đấy.” Đoạn Thần Phong cảm khái nói.

Tinh quang trong mắt Diệp Vân lóe lên, hắn lại hiểu thêm một ít về thực lực của Thiên Kiếm Tông. Nếu nhìn vào cái trận pháp không gian trước mặt này, thì thực lực của Thiên Kiếm Tông khi tung hoàng khắp đế quốc Đại Tần ngàn năm trước lớn đến cỡ nào? Gần như là không thể tưởng tượng nổi.

Mà cái bí tàng Thiên Kiếm Tông mà Kiếm Đạo Lão Tổ đã chắc tới, vật phẩm và công pháp tiên kỹ trong đó sẽ có cái phẩm cấp gì đây?

Đột nhiên, cảm xúc của Diệp Vân chợp dâng trào, tràn đầy chờ mong!
Bình Luận (0)
Comment