Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 277

Âm thanh thanh thúy, động lòng người, lại mang theo một chút sát ý lạnh như băng!

Không ai có thể tin được, những lời này lại phát ra từ miệng Quân Nhược Lan. Mặt khác, nàng đối mặt với ba tổ đệ tử mà có thể nói ra lời như vậy, quả thực là cuồng vọng đến cực hạn.

Mộ Dung Vô Ngân cùng Diệp Vân hai mặt nhìn, đều nhìn thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương, lúc này mới tin tưởng mình vừa rồi nghe không sai, chính là Quân Nhược Lan nói.

“Quân Nhược Lan, ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?” Giang Thủy Ngưng tính tình gần đây không được tốt, lời nói của Quân Nhược Lan trong nháy mắt làm cho nàng có chút bùng nổ.

Quân Nhược Lan nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, chỉ là nhìn qua Mộ Dung Vô Ngân, chậm rãi nói: “Vô Ngân sư huynh, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Mộ Dung Vô Ngân rốt cuộc kìm nén không được lửa giận trong lòng, ầm ĩ cười to: “Quân Nhược Lan, ngươi ở Thiên Thần Phong nhận được cái gì mà cũng dám nói chuyện với ta như thế? Chưa nói đến cảnh giới của ta và ngươi gần như giống nhau, cũng là khó khăn lắm đạt đến Trúc Cơ Cảnh, ngươi cảm thấy năng lực chiến đấu chân chính sẽ cao hơn ta sao?”

“Đúng vậy, một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, lại dám mở miệng nói bốc phét, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết được, chỉ dựa vào miệng thì không thắng được đâu.” Giang Thủy Ngưng phụ họa, khuôn mặt đẹp tràn đầy sát khí.

Diệp Vân không nói gì, con mắt híp lại nhìn qua Quân Nhược Lan, hắn cũng không biết cô bé này dựa vào đâu mà tự tin có thể lấy một địch ba.

Quân Nhược Lan nhìn qua ba người, nhoẻn miệng cười: “Nhược Lan dĩ nhiên là không có thực lực lưu lại ba vị, nhưng mà không có nghĩa là ta không thể làm được.”

Mộ Dung Vô Ngân lạnh lùng nói: “Vậy ta liền nhìn xem ngươi có thể giở ra loại thủ đoạn gì?”

Giang Thủy Ngưng gật đầu nói: “Nếu như ngươi có thể cướp được Tiên linh thạch từ trong tay ba người chúng ta, vậy thì ta cũng thừa nhận. Diệp Vân tiểu sư đệ, ý ngươi thế nào?”

Diệp Vân duỗi lưng một cái, nói: “Ta cũng rất tò mò, thời điểm Nhược Lan sư tỷ cùng ta tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn đã thể hiện ra thực lực và thiên phú khó có thể tin, nói không chừng nàng thật sự có biện pháp giữ ba người chúng ta lại đây.”

Quân Nhược Lan nhìn thoáng qua Diệp Vân, nói: “Xem ra ngươi cũng có chút nhãn lực, không ngờ trong hàng đệ tử tạp dịch ngày đó, vẫn còn có nhân vật như ngươi.”

“Có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi không biết lão tử sao?” Đoàn Thần Phong tức giận quát, trong hàng đệ tử tạp dịch ngày đó, trên cơ bản tu vi của hắn cao nhất, nếu không có Quân Nhược Lan, nói không chừng hắn cũng sẽ được phía trên chọn lựa.

Quân Nhược Lan nhìn hắn một cái, trong mắt không có nửa điểm cảm xúc, nói: “Không nhớ rõ.”

Đoàn Thần Phong giận dữ, Phá Nhật Thương trong tay rung lên ong ong vang vọng khắp trời đất, liền muốn cầm thương tiến lên.

Diệp Vân giơ tay ngăn hắn lại, ánh mắt bình tĩnh mà thong dong, nói: “Nếu như Quân sư tỷ nói như vậy rồi thì Đoàn sư huynh cũng không cần tức giận nữa, chúng ta nhìn xem nàng có thủ đoạn gì mà có thể lưu lại tất cả chúng ta ở đây.”

Mộ Dung Vô Ngân gật đầu, giọng nói lạnh như băng, sát ý ngưng tụ: “Vậy ra tay đi, để cho chúng ta xem đệ tử Thiên Thần Phong phái ra lần này cường đại đến cỡ nào.”

Giang Thủy Ngưng cười duyên, nói: “Không biết người nào khoác lác, mở miệng nói mà không sợ gió thổi rơi hàm răng. Nếu như hôm nay không giết mấy cái tiện nhân bọn ngươi, thì thật sự khó có thể tiêu tán được lửa giận trong lòng ta.”

Đối mặt với sự trào phúng của ba người, Quân Nhược Lan vẫn hờ hững, bình tĩnh như cũ, nàng mỉm cười, nói: “Đã như vậy, ta đây sẽ cho ba vị biết rõ, dựa vào cái gì có thể lưu lại bọn ngươi.”

Đột nhiên, trong tay nàng xuất hiện một kiện linh khí, một cái chuông nhỏ màu xanh bằng đồng hiện ra ở chính giữa lòng bàn tay trắng noãn như ngọc của nàng.

Chuông nhỏ bằng đồng xanh không có chỗ nào kỳ lạ, thậm chí cũng không tỏa ra chấn động gì, chớ nói chi là có khí thế cường đại.

Diệp Vân ba người đồng thời nhìn nhau, mặt không đổi sắc nhìn xem Quân Nhược Lan.

“Các ngươi con có cơ hội cuối cùng, nếu như nhận thua thì ta sẽ không lấy tính mạng các ngươi, chỉ là phế bỏ một ít tu vi mà thôi.” Giọng nói Quân Nhược Lan quanh quẩn trên không trung, thanh thúy dễ nghe.

“Bớt nói nhảm, ta ngược lại muốn nhìn xem Thi lão đầu có thể làm ra thủ đoạn gì.” Mộ Dung Vô Ngân lạnh giọng quát.

Quân Nhược Lan biến sắc, trong khoảnh khắc trở nên băng lãnh như sương: “Dám vũ nhục sư tôn của ta, chết!”

Keng…

Quân Nhược Lan cong ngón tay búng ra, đầu ngón tay chạm vào chuông nhỏ phát ra tiếng vang lanh lảnh, quanh quẩn trên không trung.

Không có bất kỳ sát khí, cũng không tồn tại chút chấn động nào, chẳng qua là vang lên một tiếng chuông, không tạo ra bất kì ảnh hưởng gì đến Diệp Vân bọn hắn.

Keng…

Tiếng chuông lần nữa vang lên, cùng với đạo tiếng chuông ban đầu hoàn toàn giống nhau, không có nửa điểm khác biệt.

Khóe miệng Mộ Dung Vô Ngân hiện ra một vòng cười lạnh, Giang Thủy Ngưng cũng giống như thế.

Keng…

Đạo tiếng chuông thứ ba vang lên, quanh quẩn trên không trung, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, kéo dài không tiêu tan.

Bỗng nhiên, Diệp Vân sắc mặt khẽ biến, thấp giọng quát: “Mau lui lại!”

Vừa dứt lời, hắn liền nhảy từ trên đống đá vụn xuống, kéo tay của Tô Linh rồi nhanh chóng bay về phía sau.

Diệp Vân phản ứng vô cùng nhanh chóng, Mộ Dung Vô Ngân cũng vậy. Ngay khi Diệp Vân vừa lui lại về phía sau thì lập tức hắn cũng phát hiện ra điều bất ổn, tung ra một chưởng đánh bay tên đệ tử đứng sau lưng bật ra ngoài, rồi hắn liền phóng lên trời, lộn một vòng như một con chim ưng, rồi hạ xuống đất cách đó mười trượng.

Oanh!

Ngay khi hai tên đồng bạn lui ra phía sau trong nháy mắt thì vốn chỗ đá vụn bọn hắn đang đứng bỗng nổ tung, khí kình cuồng bạo bắn ra xung quanh, gần như muốn xé rách cả không gian xung quanh đó. Nếu như đám người Diệp Vân vẫn còn đứng chỗ đó, cho dù có thể ngăn cản được lực công phá của vụ nổ nhưng cũng chưa chắc có thể toàn thân đi ra.

Giang Thủy Ngưng phản ứng chậm chừng nửa nhịp, đợi đến khi nàng phát hiện ra có chỗ không đúng, mang theo đồng bạn bay lên trên không thì đống đá vụn dưới chân liền nổ tung. Vô số đá vụn, dưới sự công phá mạnh mẽ lập tức phá tan tầng phòng ngự của các nàng, trừ Giang Thủy Ngưng thì bốn nữ đệ tử khác đều bị loạn thạch đánh trúng thân thể, cho dù tránh được các bộ phận yếu hại, nhưng máu tưới không ngừng chảy ra.

Thực lực của Giang Thủy Ngưng đúng là bất phàm. Nàng chính là người cuối cùng nhảy lên, vô số loạn thạch bắn trúng người nàng ta, thế nhưng lại không thể làm tổn hại đến nửa điểm quần áo trên người nàng.

Nhưng mà, lực công phá này không ngờ lại đả thương đến nội tạng của àng ta, khiến cho khóe miệng của nàng tràn ra một chút máu đỏ tươi.

Mộ Dung Vô Ngân và Diệp Vân nhìn nhau. Cho dù với tu vi của bọn hắn cũng không thể nào phát hiện ra dưới đống loạn thạch này có giấu cấm chế, hơn nữa còn là cấm chế lợi hại như vậy, khi phát nổ lại phát ra lực công phá lớn đến như vậy, đúng là vượt qua dự liệu của hai người.

“Sao lại có thể như vậy? Sao ngươi lại có thể bố trí được cấm chế trong đống loạn thạch này chứ?” Thanh âm của Giang Thủy Ngưng lúc này đã không còn chút mị ý, chỉ còn là nỗi thê lương.

Diệp Vân và Mộ Dung Vô Ngân đồng dạng cũng không tin là từ khi đỉnh núi sụp đổ cho đến khi Chân Hỏa Phi Sư xuất hiện, sau đó bay đi cũng chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, mà bốn đội bọn hắn đồng thời xuất hiện ở chỗ này. Với thời gian như thế thì Quân Nhược Lan làm sao có thể sắp xếp được một cái cấm chế tinh diệu như vậy được chứ? Huống hồ, lực công phá của nó khi phát nổ đúng là không phải loại cấm chế bình thường có thể làm được.

Trong lòng Diệp Vân mơ hồ có một loại cảm giác không ổn. Có lẽ đạo cấm chế này cũng không phải là do Quân Nhược Lan bố trí. Thế nhưng nếu không phải là Quân Nhược Lan thì là do ai?

Sắc mặt Quân Nhược Lan không chút thay đổi, vẫn mang một bộ dáng lạnh nhạt. Giọng nói lạnh băng của nàng chậm rãi vang lên: “Ta đã cho các ngươi cơ hội, thế nhưng mà các ngươi đã bỏ qua. Nhưng mà Diệp Vân và Mộ Dung Vô Ngân, hai ngươi có thể tránh thoát được lực công phá của đạo cấm chế kia, đúng là vượt ra ngoài dự liệu của ta. Nếu như so sánh thì thực lực và phản ứng của các ngươi còn trên Giang Thủy Ngưng nửa phần.”

“Nói nhảm ít thôi. Nếu như thủ đoạn của ngươi chỉ có như vậy thì người phải khóc tiếp theo sẽ chính là ngươi đó.” Giang Thủy Ngưng quát lớn. Giờ này, nàng đã không còn nửa điểm kiểu mị nữa.

Quân Nhược Lan nhẹ giọng thở dài, trong nháy mắt liền nhẹ nhàng đánh vào chiếc chuông đồng.

Keng…

Keng…

Tiếng chuông lại vang lên. Trong đáy hố trước mắt lúc này bỗng nhiên xuất hiện hơn mười đạo ánh sáng, đột nhiên bay lên, chỉ trong nháy mắt thì đám người Diệp Vân liền trông thấy đó chính là mười đạo nhân ảnh, dừng lại giữa không trung, sau đó hạ xuống trước người Quân Nhược Lan.

Hơn mười đạo nhân ảnh này chính là mười mấy tên nam tử mặc bạch y. Bọn hắn lẳng lặng đứng trước Quân Nhược Lan, quỳ một chân trên đất, vẻ mặt vô cùng thành kính.

Mộ Dung Vô Ngân và Diệp Vân thiếu chút nữa thì hô lên. Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ được là, tiếng chuông vừa vang lên thì trong hố lại xuất hiện mười mấy tên nam tử mặc bạch y, hơn nữa từ trên những người này đều phát ra khí thế của một gã cao thủ Trúc Cơ Cảnh. Tuy rằng bọn họ không cảm nhận được tồn tại nào đặc biệt cường đại, thế nhưng toàn bộ đều có tu vi Trúc Cơ Cảnh nhất trọng đến tam trọng.

Lúc này thì đám người Diệp Vân mới biết là tại sao Quân Nhược Lan lại có thể cuồng vọng đến như vậy, hóa ra là dựa vào đám cao thủ Trúc Cơ Cảnh đang quỳ gối trước mặt nàng ta này.

Cùng hung cực ác đồ!

Hơn mười tên này chắc hẳn chính là những tên ác đồ, những năm gần đây lưu vong trong Đoạn Hồn sơn mạch, mà mỗi gã đều là một cao thủ Trúc Cơ Cảnh.

Nhưng mà, những tên ác đồ này sao lại phải thần phục Quân Nhược Lan? Chẳng lẽ chiếc chuông kia lại có thể khống chế được hành động của bọn họ?

“Tất cả đứng lên đi. Các ngươi quay lại nhìn đi, sau đó bắt ba người này lại cho ta.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói.

Mười mấy tên nam tử liền đứng dậy, ngay ngắn quay người lại, nhìn về phía ba người Diệp Vân.

Lúc này Diệp Vân mới phát hiện ra ánh mắt của những tên nam tử này ngốc trệ, vô thần, không hề có nửa điểm sợ hãi. Bọn hắn tựa hồ không có linh hồn, chẳng qua chỉ là những cái xác không hồn mà thôi.

“Các ngươi đoán không sai. Những tên này chính là những tên ác đồ lưu vong tại Đoạn Hồn sơn mạch mấy trăm năm qua. Chẳng qua trước khi lưu vong thì linh hồn của bọn hắn đã bị xóa đi, chỉ còn lại thân thể và tu vi mà thôi. Đây chính là bí mật của Thiên Kiếm Tông ta. Mà những tên ác đồ bị xóa đi linh hồn này cũng chính là một lực lượng chiến đấu cường đại của Thiên Kiếm Tông nếu như xảy ra kịch chiến. Mà phương pháp điều khiển bọn chúng chính là nhất mạch sư tôn ta quản lý, cho dù là tông chủ cũng không thể nào can thiệp được.” Giọng nói của Quân Nhược Lan mang theo vẻ trào phúng, chậm rãi giải thích.

Mộ Dung Vô Ngân và Diệp Vân nhìn nhau. Thiên Kiếm Tông có bí mật như vậy, Diệp Vân không biết thì cũng không kỳ quái, thế nhưng mà ngay cả Mộ Dung Vô Ngân cũng không biết thì thật sự là kỳ quái rồi. Mà hơn nữa, nếu như vậy thì có lẽ ngay cả Tô Hạo, phong chủ Vô Ảnh Phong cũng không biết đến bí mật này, nếu không thì nhất định lão sẽ dặn dò Diệp Vân và Tô Ngâm Tuyết.

Trong khoảnh khắc, lông mày tất cả mọi người đều nhíu lại, bầu không khí cũng trở nên ngưng trọng vô cùng.

Mười mấy tên ác đồ Trúc Cơ Cảnh cùng lên thì làm sao bọn hắn có thể cản được?

Quân Nhược Lan nói không sai. Nàng ta thật sự có năng lực giữ tất cả mọi người ở chỗ này.

Làm sao bây giờ?
Bình Luận (0)
Comment