Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 282

Thiết quyền được tung ra như mưa một cách điên cuồng.


Lúc này Diệp Vân đã không còn cố kỵ điều gì nữa, hắn cũng không được phép cố kỵ. Một khi hắn không thể đánh bại Quân Nhược Lan, thì không bao lâu ba mươi tên ác đồ sẽ khôi phục như lúc bình thường, đến lúc đó bọn họ liên thủ, chắc chắn Diệp Vân không đỡ được. Diệp Vân hiểu rõ điều này, đương nhiên Quân Nhược Lan cũng hiểu rõ. Ngực nàng bị quyền kình hung lệ của Diệp Vân đánh trúng, lục phủ ngũ tạng của nàng bị đánh đến lẫn lộn, nhưng mặt nàng lại không biểu hiện ra nửa điểm bối rối, mà càng tỏ ra tỉnh táo.​




Trong giây lát, hai tay Quân Nhược Lan đột nhiên giơ ngang trước ngực, hai tay lập tức bị thiết quyền đánh trúng, có thể nghe thấy âm thanh răng rắc phát ra từ hai tay, một cánh tay chắc chắn đã bị đánh gãy xương, quyền thế lại không giảm, đánh mạnh lên ngực của nàng.​




Thân hình Quân Nhược Lan run lên, bị bay rớt ra ngoài ngay lập tức, nhưng khóe miệng nàng lại lộ ra một nụ cười lạnh, thân hình bị tung trên không trung rồi rơi cách hơn trăm trượng.​




Tất cả đều là tính toán của nàng, nếu nàng muốn chịu ít tổn thương nhất, đương nhiên là không ngừng ngăn cản công kích của Diệp Vân. Tuy với thực lực của nàng có thể ngăn cản được một hồi, thế nhưng nàng không nắm chắc sẽ không bị đánh trọng thương trước khi ba mươi tên ác đồ hồi phục sức chiến đấu. Vì vậy, nàng liều lĩnh để Diệp Vân đánh cho trọng thương, chịu đứt một tay, nhận thẳng một quyền của Diệp Vân.​




Một quyền này đánh lục phủ ngũ tạng của nàng gần như thành mảnh vỡ, khi bay ra ngoài máu tươi phun xối xả, nhưng Quân Nhược Lan biết rằng nàng đã thắng cược, nàng lợi dụng quyền kình của Diệp Vân, cộng thêm lực lui ra sau của nàng, trong tích tắc tốc độ đạt đến cực hạn, rơi đến xa hơn trăm trượng.​




Diệp Vân hơi ngẩn ra, hắn không ngờ Quân Nhược Lan lại có thể không tránh né, cứng chọi cứng đỡ lấy công kích của hắn, chịu bị đứt một cánh tay và nhận lấy gần hết lực lượng một quyền. Một quyền này có đủ uy lực làm nàng trọng thương, thậm chí mất luôn sức chiến đấu.​




Nhưng khi Diệp Vân chứng kiến Quân Nhược Lan lật người trên không trung rồi rơi trên mặt đất mà chỉ bị lùi vài bước thì liền hiểu rõ, có chuyện rồi, bởi hắn thấy được khóe miệng Quân Nhược Lan lộ ra nụ cười lạnh.​




Diệp Vân có phản ứng ngay lập tức, vừa rồi đều là mưu đồ của Quân Nhược Lan muốn thoát khỏi phạm vi công kích của hắn, để nàng có thể thi triển tiên kỹ hoặc thủ đoạn để kéo dài thời gian. Lập tức Huyễn Diệt Lôi Quang Độn được thi triển, thân hình Diệp Vân như điện, gấp gáp hướng về phía Quân Nhược Lan đang đứng cách đó trăm trượng. Nếu hắn không thể tiếp cận trước khi Quân Nhược Lan có thể thi triển tiên kỹ chống đỡ, vậy sẽ muộn mất.​




Tuy trong mấy năm nay tu vi của Diệp Vân đại tiến, thực lực cũng mạnh đến không tưởng. Dù hắn đã đi qua Hoa Vận Bí Tàng, và các hình thức thí luyện, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn chưa đủ, hành động của Quân Nhược Lan hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, khi mà hắn kịp phản ứng, tay trái còn lại không bị bẻ gãy của Quân Nhược Lan một nửa đường vòng cung trên không trung. Lập tức, từng hình trăng lưỡi liềm được chân khí tạo thành, trảm về phía hắn.​




Tuy thân thể Diệp Vân cường đại, chân khí cũng cực kỳ tinh thuần, nhưng hắn vẫn hơi kiêng kị công kích của cao thủ Trúc Cơ Cảnh như Quân Nhược Lan, không dám dùng thân thể chống đỡ, nếu hắn bị những hình trăng lưỡi liềm do chân khí tụ thành đánh trúng, dù không bị thương nặng thì hắn cũng không thể tiến lên ngay được.​




Nếu là lúc bình thường, Diệp Vân có mấy trăm loại phương pháp để ngăn cản công kích Quân Nhược Lan, hơn nữa còn có thể tự phản kích, với thực lực của hắn, dù là đệ tử Trúc Cơ Cảnh như Quân Nhược Lan, vẫn nắm chắc bảy thành chiến thắng. Nhưng hiện tại thì không được, thời gian không cho phép.​




Thanh Đồng Tiểu Chung trên đỉnh đầu ba mươi tên ác đồ liên tục rót linh khí vào thân thể chúng, khiến cho tốc độ khôi phục chân khí của chúng nhanh hơn.​




Ông ông ông!​




Thanh Đồng Tiểu Chung phát ra âm thanh ông ông, sau đó linh khí không tiếp tục thoát ra từ trong chuông nữa, lập tức có thể nghe được một tiếng chuông trong trẻo.​




Keng!​




Tiếng chuông du dương lần nữa quanh quẩn trên bầu trời, ba mươi tên ác đồ chậm rãi mở mắt ra, sau đó đứng lên khỏi mặt đất.​




Sắc mặt đám người Mộ Dung Vô Ngân đại biến.​




Tiếng chuông du dương cũng truyền đến tai Diệp Vân, trong khoảnh khắc trên mặt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng vô cùng, trong mắt hắn hiện tinh mang mãnh liệt.​




Thân hình Diệp Vân đột nhiên nhanh hơn một ít, cả người hầu như chỉ còn lại có một chút tàn ảnh, lao thẳng về phía trăng lưỡi liềm màu trắng.​




Thời gian, hắn không có thời gian.​




Khi hắn đối mặt với những trăng lưỡi liềm màu trắng, hắn chỉ cần xuất ra Tử Ảnh Kiếm hoặc là hai kiện linh khí Liệt Diễm Bạo Vân cùng Băng Phách Tỏa Hồn, có thể hóa giải công kích của Quân Nhược Lan một cách dễ dàng, nhưng tất cả những việc đó đều cần có thời gian, dù chỉ là một hơi thở, cũng là quá lãng phí.​




Oanh!​




Diệp Vân dùng thân thể đụng thẳng vào những trăng lưới liềm màu trắng, dù thân thể hắn cường đại vô cùng, cũng bị trăng lưỡi liềm màu trắng cắt đứt phòng ngự, lập tức trước ngực cùng trên vai hắn xuất hiện mấy vết máu rất sâu, máu tươi phun ra.​




Nếu không phải Diệp Vân tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, thân thể đã trở nên vô cùng cứng rắn, thì vài hình trăng lưỡi liềm màu trắng đã đủ chém hắn thành mấy đoạn. Dù vậy, khi hắn lao qua nhưng hình trăng lười liềm màu trắng thì cả đều là máu tươi đầm đìa, gần như đã thành một huyết nhân.​




Khi Quân Nhược Lan đánh ra trăng lưỡi liềm thì nội tâm thả lỏng, đặc biệt khi thấy ba mươi tên ác đồ theo tiếng chuông vang lên, chậm rãi mở mắt ra, sự hoảng sợ trong nội tâm nàng rốt cuộc tiêu tán hoàn toàn, chỉ cần chưa đến mười hơi thở, ba mươi tên ác đồ có thể khôi phục bảy thành chiến lực, dù bọn chúng không liên thủ, ở đây ngoài Diệp Vân, tất cả đều phải chết. Nếu chúng liên thủ, thì hiện giờ Diệp Vân cũng không ngăn cản nổi.​




Nhưng gương mặt xinh đẹp đang vui vẻ của Quân Nhược Lan lập tức ngưng trệ, bởi nàng chứng kiến trăng lưỡi liềm màu trắng ba ba ba vỡ tung, lập tức nàng nhìn thấy người toàn thân là máu lao thẳng tới trước mặt, sau đó hình ảnh một thiết quyền càng ngày càng lớn hiện lên trong đồng tử của nàng.​




Oanh!​



Vai trái Quân Nhược Lan bị một quyền đầm đìa máu tươi hung hăng đánh vào, trực tiếp đánh xương bả vai của nàng thành phấn vụn, cả người bay ngược lên, máu tươi điên cuồng phun ra, dường như không bình thường.

Quân Nhược Lan làm sao cũng không nghĩ ra, vì cái gì thân thể Diệp Vân có thể ngăn cản được công kích mà nàng gần như dùng hết toàn lực đánh ra.

Giữa một quyền, tâm tình giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, niềm vui vừa xuất hiện đã lập tức bị đánh rơi xuống chân núi.

Đã xong!

Trong đầu Quân Nhược Lan chỉ có hai chữ, nàng biết rõ hết thảy đều đã chậm, dù cho ba mươi tên ác đồ có thể khôi phục nhưng không có nàng chỉ huy, ba mươi tên cao thủ cũng chỉ là cái xác không hồn, căn bản không có một chút uy hiếp.

Hầu như lục phủ ngũ tạng của Quân Nhược Lan đều bị đánh nát, chân khí trong cơ thể vô cùng hỗn loạn, rốt cuộc không vực nổi nửa phần, nàng biết rõ, với tình huống của nàng, bất cứ đạo công kích nào của Diệp Vân đều căn bản không thể chịu nổi quyền thứ hai.

Quân Nhược Lan dù thế nào cũng không nghĩ đến, nàng kiêu ngạo như bạch điểu Khổng Tước, vậy mà sẽ bị Diệp Vân cứng rắn đánh chết trong sơn mạch Đoạn Hồn.

“Không, ta không cam lòng.” Quân Nhược Lan muốn la to lên, nhưng chỉ hé miệng mà không phát ra được nửa điểm âm thanh nào.

Trong tay Quân Nhược Lan nắm một chiếc ngọc phù trắng noãn, đây là bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng mà Thi trưởng lão cho nàng trước khi tiến vào sơn mạch Đoạn Hồn, nghe nói có thể bảo trụ tính mạng của nàng một lần. Tuy nhiên, đối với nàng Thanh Đồng Tiểu Chung đã là bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng, cho nên căn bản không xem trọng chiếc bùa hộ mệnh này, cũng cho rằng không cần dùng đến, nhưng mà giờ phút này, nàng muốn rót chân khí vào chiếc bùa hộ mệnh này, lại không có cách nào làm được, bởi vì nàng không thể khống chế được chân khí đã hỗn loạn trong cơ thể.

Thời điểm Quân Nhược Lan cảm thấy tuyết vọng, bỗng nhiên trong tầm mắt của nàng xuất hiện hai đạo hào quang thanh khiết, hình như là bay lên từ đáy hố, rồi lơ lửng ở giữa không trung.

Trong khoảnh khắc, dường như toàn bộ thế giới đều được bao bọc bởi một mảnh ánh sáng nhu hòa, mỗi người trong đó đều cảm giác được toàn thân giảm bớt một phần mệt mỏi, đau đớn.

Đoán trước quyền thứ hai sẽ không đến, Quân Nhược Lan cảm thấy thân thể của mình trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, trượt ra mấy trượng.

Diệp Vân vốn muốn đánh ra quyền thứ hai, nhưng mà ngay khi đó hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ linh khí dao động vô cũng mãnh liệt từ đáy hố hiện lên, lập tức từ đáy hố nhanh chóng bắn ra hai đạo bạch quang, lơ lửng bên trái cách hắn chưa đến mười trượng.

Tiên linh thạch!

Hai viên linh thạch lại có thể từ đáy hố nhảy lên, rơi vào trước mặt mọi người.

Tiên linh thạch, tương truyền đây là linh thạch Tiên nhân dùng để tu luyện, thế gian vô cùng hiếm thấy, cực kỳ trân quý. Một viên Tiên linh thạch phẩm cấp kém nhất, cũng không phải linh thạch cực phẩm có thể so sánh được, mặc dù dùng mấy nghìn mấy vạn viên linh thạch cực phẩm cũng không thể đánh đồng với một viên Tiên linh thạch.

Nhưng mà, Tiên linh thạch trân quý như vậy, bây giờ lại xuất hiện hai viên, lơ lửng trước người Diệp vân không đến mười trượng.

Diệp Vân ngây ngẩn cả người, giờ phút này hắn mới biết Tiên linh thạch trân quý, thần kỳ đến cỡ nào. Bởi vì chỉ một mảnh hào quang chiếu vào thân thể, đã khiến cho toàn thân hắn đau đớn đang từ từ giảm bớt, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được vết chém của bạch sắc nguyệt nha (trăng lưỡi liềm màu trắng) đang được chậm rãi chữa trị, đúng là khó có thể tin, chỉ một mảnh hào quang đã hơn cả thánh dược trị thương trân quý.

Tiên linh thạch phát ra ánh sáng bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, bao trùm tất cả mọi người trong đó.

Đám người Mộ Dung Vô Ngân chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể từ từ ngưng tụ, thương thế cũng thuyên giảm.

Một đám người đều mang vẻ mặt khó có thể tin, bọn hắn cũng chỉ thấy Tiên linh thạch trên sách cổ, trong đó không ghi công hiệu cụ thể. Lúc này, khi bọn hắn đắm chìm trong vầng sáng của Tiên linh thạch mới biết được nó cường đại và trân quý đến mức nào.

“Diệp Vân, thu Tiên linh thạch lại.” Mộ Dung Vô Ngân quát lớn.

“Đúng, thu Tiên linh thạch vào, đến gần nó một chút, có lẽ thương thế của chúng ta sẽ càng nhanh chóng khôi phục.” Đoàn Thần Phong gật đầu hét lớn.

Diệp Vân gật đầu, hít sâu, sau đó đi về phía Tiên linh thạch.

Trong mắt đám người Tô Linh đều là mong chờ cùng tràn đầy hưng phấn, chỉ cần đạt được Tiên linh thạch, như vậy chuyến đi sơn mạch Đoạn Hồn để rèn luyện lần này, tuy bị thống khổ không ít nhưng cũng đáng giá lắm.

Mặc dù khoảng cách chưa đến mười trượng nhưng tâm tình Diệp Vân vô cùng kích động, tay phải run nhè nhẹ đưa về phía Tiên linh thạch trước mặt.

Ngay khi đầu ngón tay hắn sắp chạm được Tiên linh thạch, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cỗ khí lưu cuồng bạo cực nóng , sau đó liền nhìn thấy hỏa diễm cao vài chục trượng hiện ra trong không trung, rơi thẳng xuống dưới.

Bình Luận (0)
Comment