Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 286

Trong nháy mắt, tiếng chuông trong trẻo du dương đã phá vỡ bầu không khí có chút vi diệu, kèm theo tiếng chuông, còn có ba mươi tên ác đồ phóng người lên, trong tay bọn họ tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Hơn mười người đứng cùng một chỗ, bàn tay tương liên, không ngừng truyền lực lượng vào trong cơ thể gã cao thủ Trúc Cơ Cảnh tứ trọng phía trước.

Trong khoảnh khắc, một cỗ khí thế dồi dào phóng thẳng lên trời. Một kích liên thủ của toàn bộ ba mươi tên tu vi đều là Trúc Cơ Cảnh bạo phát ra có uy lực cường đại cỡ nào, chỉ riêng cỗ khí thế này cũng đủ khiến cho đám người Diệp Vân cảm thấy tim đập nhanh.

Lúc trước, cũng là ba mươi tên ác đồ liên thủ nhưng lại không có cỗ khí tức làm cho lòng người kinh hãi như vậy, so sánh với bây giờ thì hoàn toàn bất đồng.

Diệp Vân bọn hắn có lý do tin tưởng, nếu như hiện tại chịu phải một kích của ba mươi tên ác đồ liên thủ thì bọn hắn tuyệt đối không ngăn cản nổi.

“Vậy mới tốt chứ, Quân Nhược Lan mau ra tay đuổi Chân Hỏa Phi Sư đi.” Đoàn Thần Phong thấy vậy thì vui mừng quá đỗi.

“Đúng vậy, Nhược Lan sư muội không nên do dự, đừng để cho Chân Hỏa Phi Sư chạy mất.” Tô Ngâm Tuyết cũng vô cùng mừng rỡ, nàng thật không ngờ dưới sự tẩm bổ của Thanh Đồng Tiểu Chung, ba mươi tên ác đồ lại có thể phát ra khí thế hung hãn như thế. Nếu như triển khai công kích với Chân Hỏa Phi Sư, chưa hẳn không có hy vọng đánh bại nó.

Dư Minh Hồng cũng mang vẻ mặt mong chờ, cảm nhận được khí thế to lớn, khiến nội tâm hắn kích động.

Mà ngay cả bốn gã đệ tử sau lưng Quân Nhược Lan vẻ mặt cũng vô cùng hưng phấn, dù sao mọi người đều là đệ tử đồng môn, lần này đi vào chủ yếu là rèn luyện, tuy nói bất luận sinh tử, nhưng mà ai cũng không nhất thiết phải giết chết đối phương. Suy cho cùng, bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận gì. Mà Chân Hỏa Phi Sư lại là Dị tộc, nó chỉ dùng một đạo chân hỏa đã trực tiếp đốt cháy năm tên đệ tử Trích Tinh Phong thành tro bụi. Nếu như không phải Diệp Vân biểu hiện ra ra lực lượng không sợ chân hỏa, e rằng nó đã sớm phun ra chân hỏa thiêu chết toàn bộ đám người Diệp Vân.

Ba mươi tên ác đồ nhún người bay thẳng lên, thân hình đứng thẳng trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chân Hỏa Phi Sư, không ngừng tích tụ lực lượng, rất nhanh đã đạt đến đỉnh phong.

Chân Hỏa Phi Sư phát ra tiếng gầm ô ô, nó có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong một kích này cực kỳ cường đại, chính nó cũng không cách nào ngăn cản dễ dàng. Mà linh thú nằm rạp xung quanh nó càng lạnh run, muốn chạy trốn nhưng lại không dám, cũng có vài đầu linh thú lá gan lớn hơn một chút, nằm rạp xuống rồi lui dần về sau trốn đi.

Tô Linh đứng sóng vai cùng Diệp Vân, quan sát cỗ khí thế mạnh mẽ của ba mươi tên ác đồ.

“Chân Hỏa Phi Sư có thể ngăn cản được một kích này hay không?”

“Có lẽ là được, nhưng mà nó nhất định sẽ bị thương.” Diệp Vân cười trả lời.

Hai người nhìn nhau cười cười, sau đó đồng thời thấp giọng nói: “Thế nhưng, có lẽ Chân Hỏa Phi Sư sẽ không phải chịu chút tổn thương nào a.”

Hai người vừa nói xong, ba mươi tên ác đồ trên bầu trời đột nhiên chấn động, tất cả lực lượng đều rót vào cơ thể gã ác đồ đầu tiên kia, theo một chưởng hắn đánh ra, lực lượng cuồng bạo giống như cơn lốc lướt qua, hủy diệt tất cả.

“Vạn Lưu Quỷ Hải, Thần Nhạc Thái Cổ!”

Trong miệng Quân Nhược Lan phun ra tám chữ, lập tức nhìn thấy cơn lốc trên bầu trời ngưng tụ thành một tòa núi cao từ viễn cổ, giống như Thái Sơn áp đỉnh, từ trên không trung nhanh chóng hạ xuống ầm ầm.

Tòa núi cao rơi xuống khiến cho trời long đất lở, công kích như vậy đối với cường độ thân thể Chân Hỏa Phi Sư, chính là công kích chí mạng.

Oành!

Ngọn núi khổng lồ nhô lên cao rồi hạ xuống với khí thế mạnh mẽ, bụi đất tung bay, khí kính lan mạnh ra bao phủ phạm vi tầm hơn mười trượng.

Nhưng Chân Hỏa Phi Sư vẫn cứ an nhàn lơ lửng rên không trung, híp mắt nhìn Quân Nhược Lan, mắt hiện lên một tia dị sắc, không biết đang suy tư điều gì.

Ba mươi tên ác đồ liên thủ đánh ra Thần Nhạc Thái Cổ, vậy mà mục tiêu công kích của chúng không phải là Chân Hỏa Phi Sư mà là Diệp Vân.

Nơi Diệp Vân đứng, cả mật đất cũng bị đập nát, ngọn núi khổng lồ do chân khí ngưng tụ thành có uy lực quá lớn, khi chân khí tản đi thì xuất hiện một hố sâu có đường kính khoảng mười trượng.

Nhưng không thấy bóng dáng của Diệp Vân trong hố, đến một góc áo cũng không có.

Ngay khi Diệp Vân cùng Tô Linh đều kêu lên “có lẽ Chân Hỏa Phi Sư sẽ bị thương”, hai người nắm chặt mười ngón tay, thân hình đột ngột bay về phía Quân Nhược Lan.

Sự chú ý của mọi người khi đó đều tập trung vào ba mươi tên ác đồ đang tỏa ra khí thế mạnh mẽ, trong nháy mắt khi Vạn Lưu Quy Hải, Thần Nhạc Thái Cổ xuất hiện, không ai chú ý tới việc Diệp Vân cùng Tô Linh đã dời chỗ đứng.

Quân Nhược Lan thì khác vẫn chú ý tới Diệp Vân, nhưng khi nàng thi triển bí pháp điều khiển ba mươi tên ác đồ công kích, thì trong nháy mất tất cả sự tập trung đều đặt lên một chiêu này, không có ai chú ý rằng Diêp Vân đã biến mất, hơn nưa mục tiêu công kích của ba mươi tên ác đò rõ ràng là Chân Hỏa Phi Sư, không ai nghĩ rằng công kích lại đánh tới vị trí Diệp Vân đang đứng.

"Diệp Vân!"

"Diệp sư huynh!"

Bỗng vang lên những tiếng kêu sợ hãi, nhưng lại bị lấn át bởi tiếng nổ mạnh của ngọn núi khổng lồ.

Sắc mặt đám người Tô Ngâm Tuyết cùng Đoạn Thần Phong đều đại biến, bọn họ không ngờ tới sẽ có biến cố xảy ra, Quân Nhược Lan đánh ra một kích tuyệt cường không phải là nhằm Chân Hỏa Phi Sư, mà là Diệp Vân.

Ai cũng cho rằng mục tiêu công kích của Quân Nhược Lan là Chân Hỏa Phi Sư, bởi nó khác nhân loại, cùng mọi người là cục diện không chết không thôi, trong những lúc như thế này, tất cả mọi người nên liên thủ đối địch mới đúng.

Nhưng Quân Nhược Lan đã làm việc ngoài dự đoán của mọi người, nàng đánh một kích mạnh vào Diệp Vân.

"Quân Nhược Lan, đồ tiện nhân.” Đoạn Thần Phong quát lớn, tiếng nói như ầm ầm như sấm,

Khuôn mặt Quân Nhược Lan đại biến, mắt lộ vẻ phẫn nộ, nàng lạnh lùng nhìn Đoạn Thần Phong.

“Chửi hay lắm, không nghĩ tới Thiên Kiếm Tông lại có loại tiện nhân này, không hề có chút tình đồng môn nào, đối mặt Chân Hỏa Phi Sư lại đi công kích đồng môn.” Thanh âm Tô Ngâm Tuyết đầy vẻ tức giận, trường kiếm trong tay cũng rung lên ông ông.

"Việc này không thể bỏ qua, hôm nay chúng ta cùng nàng ta không chết không thôi.” Dư Minh Hồng luôn rất ôn hòa nhưng lúc này cũng chịu không nổi mà điên lên.

Ba người đều tức giận mắng nhiếc, sự phẫn nộ bộc lộ trong lời nói.

Sắc mặt Quân Nhược Lan lạnh như sương, hai mắt chằm chằm sát khí nhìn bọn hắn, bàn tay trắng nõn khẽ chuyển.

Bên trên bầu trời, Chân Hỏa Phi Sư càng hứng thú nhìn nhân loại ở phía dưới, trí tuệ của nó không cao, nhưng vẫn hiểu là chuyện gì đã xảy ra, song nó vẫn không hiểu vì sao Quân Nhược Lan lại công kích Diệp Vân.

Tiếc là tên Diệp Vân kia đã sớm dự cảm được nguy hiểm, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đã kéo cô bé kia tránh thoát Thái Cổ Thần Nhạc, thực quá đáng tiếc.

“Xem ra chúng ta đã nói không sai, Chân Hỏa Phi Sư tiếp một kích như thế sẽ không bị thương chút nào.”

Trong hư không, vang lên một âm thanh lười biếng, lập tức hai thân ảnh xuất hiện giữa màn cát bụi đang bay đầy trời, theo cát bụi tản đi, thân ảnh càng lúc càng rõ.

Dĩ nhiên đó là hai người Diệp Vân cùng Tô Linh.

Bên trong cát bụi, thanh âm Diệp Vân mang theo sự trào phúng vang vọng trong không trung.

Đương nhiên ngoài hai người Diệp Vân cùng Tô Linh ra thì chẳng còn ai khác.

Bên trong đống cát bụi đang bay tứ tán trên không trung, thanh âm trào phúng của Diệp Vân từ xa vang vọng đến.

"Ngươi thế mà lại không chết?" Quân Nhược Lan nghe được âm thanh của Diệp Vân vang lên bên tai, nàng thật không tin được sự thật này. Vạn Lưu Quy Hải, Thần Nhạc Thái Cổ chính là một kích mạnh mẽ nhất do ba mươi tên ác đồ liên thủ đánh ra, uy lực của nó mạnh mẽ vô cùng.

Đặc biệt là thời điểm thi triển một chiêu này của nàng vô cùng chuẩn xác. Tận dụng lúc Diệp Vân đang bị nàng mê hoặc mà tung ra một kích mạnh mẽ được chuẩn bị từ trước. Thoạt nhìn một kích này sẽ đánh vào Chân Hỏa Phi Sư nhưng sau đó nàng nhanh tay lẹ mắt đã chuyển hướng thành công đánh vào Diệp Vân. Nàng đã tính toán rất kỹ lưỡng nhưng lại không biết Diệp Vân lại dùng biện pháp gì để tránh thoát, quả thực làm người ta bất ngờ.

"Ngươi đều còn chưa có chết, ta như thế nào lại chết trước được a?"

Cát bụi rốt cuộc cũng tiêu tán sạch sẽ trong không trung, Diệp Vân nắm tay Tô Linh thong dong đứng đấy. Hắn nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại Quân Nhược Lan, khoé miệng hiện lên nụ cười vui vẻ.

"Diệp Vân!"

"Diệp sư huynh!"

Đám người Tô Ngâm Tuyết khẽ giật mình, tâm tình kích động hẳn lên, như trẻ thấy mẹ mà mừng rỡ chạy đến.

"Tiểu tử ngươi thế mà lại có thể dễ dàng thoát khỏi một kích vừa rồi, lại còn không bị tổn hao sợi tóc nào, rõ ràng thực lực rất mạnh, có điều thua ta một tí a." Đoàn Thần Phong chạy đến bên cạnh Diệp Vân, thực sự caao hứng vỗ vỗ bờ vai của hắn, thô bỉ nói.

"Ngươi chỉ được cái nói quá đúng! Nếu không có chút thực lực này, ta sớm đã bị tiện nhân kia ám toán." Diệp Vân mặt không đỏ mà trả lời hắn.

"Hai ngươi làm sao có thể tránh thoát được một kích vừa rồi?" Trong mắt Tô Ngâm Tuyết tràn đầy hiếu kỳ nên cất tiếng hỏi. Nàng càng ngày càng tiếp xúc với Diệp Vân thì lại phát hiện hắn càng thần thần bí bí hơn.

Nếu đòn công kích mạnh mẽ kia mà nhắm về phía nàng, nàng chắc chắn không đỡ được, chỉ có một kết cục mà thôi, đó là hoa tàn liễu bại, à không, hương tiêu ngọc vẫn mới đúng. Thế nhưng Diệp Vân lại đơn giản nhẹ nhàng tránh khỏi, chẳng bỏ ra bao nhiêu sức lực.

"Tỷ tỷ! Lúc trước, khi Quân Nhược Lan nàng ta đề nghị cùng chúng ta đối phó Chân Hỏa Phi Sư, chúng ta hoàn toàn nhìn thấu lòng tốt của nàng ấy nên ngay khi nàng ta ra tay, chúng ta liền bỏ chạy lấy mạng a. Hihi, quả nhiên chúng ta đoán trúng lòng tốt của nàng ấy a." Tô Linh kéo cánh tay Tô Ngâm Tuyết rồi ôm chặt lấy nó(*), vừa cười vừa nói.
(*)Thật ra ta rất mong được như cánh tay ấy.

Tô Ngâm Tuyết nhẹ nhõm thở ra một hơi dài. Nếu như Diệp Vân cùng Tô Linh không suy nghĩ thấu đáo mà hành động thì nàng dù có sống sót trở về cũng không dám đối mặt với cha mẹ.

"Quân Nhược Lan, ngươi còn có lời gì để nói?" Tô Ngâm Tuyết lạnh lùng nhìn Quân Nhược Lan, giọng nói lạnh như băng cất lên.

Quân Nhược Lan cười lạnh nói: "Như thế nào? Ý của ta như thế nào chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy rõ sao? Muốn ta thể hiện một lần nữa sao?"

Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng nõn lên, quang ảnh đầu trên ngón tay lưu chuyển.

Diệp Vân khoát tay một cái rồi nói: "Tốt thôi, ngươi cũng không cần tiếp tục giả vờ giả vịt. Nếu như bọn ác đồ kia ngay bây giờ lại có thể đánh ra thêm một đạo công kích nữa thì cứ xuống tay đi."

Sắc mặt Quân Nhược Lan càng lạnh lẽo hơn: "Ngươi không tin tưởng ư, có muốn nếm thử ngay không?"

Diệp Vân nhún nhún vai, nói: "Việc đánh lén vừa rồi của ngươi ta sẽ bỏ qua. Hiện tại cho người hai lựa chọn, một là liên thử cùng ta đối phó Chân Hỏa Phi Sư, hai là tự sát(*)."
(*)Sao ko bảo nàng đứng im, có lẽ nàng nghĩ ngươi kiu ngạo nên sẽ...

Quân Nhược Lan nghe xong, bỗng nhiên cất tiếng cười như chuông bạc, nhìn nàng càng thấy xinh đẹp.

"Vì sao ta lại cảm thấy còn có con đường thứ ba đây?"

"Đường thứ ba là chúng ta đến giết người rồi nén xác trên đường." Đoàn Thần Phong phẫn nộ quát một tiếng.

Quân Nhược Lan bỗng nhiên quay người, nhìn Chân Hỏa Phi Sư trên không trung, rồi nó: "Phi Sư đại nhân! Qua một kích vừa rồi của ta, chắc hẳn ngươi cũng nhận rõ được lập trường của chúng ta. Không bằng chúng ta liên thủ, cùng chém giết những bọn nhãi tép này đi, để bọn chúng khỏi lãi nhãi nữa."

Tất cả mọi người liền ngẩn ra. Ai cũng không ngờ Quân Nhược Lan lại muốn liên thủ cùng Chân Hỏa Phi Sư đánh đám người Diệp Vân.

"Quân sư tỷ! Như vậy không ổn a?"

""Đúng vậy a! Quân sư muội nên nghĩ lại a."

Bốn gã đồng môn Thiên Thần Phong sau lưng Quân Nhược Lan đều ngây ngẩn cả người. Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ được Quân Nhược Lan lại đưa ra giải pháp này.

Sắc mặt đám người Diệp Vân triệt để trầm xuống. Tất cả đều chăm chú nhìn Quân Nhược Lan, sát ý trong mắt hầu như ngưng tụ.

"A, như vậy có được không? Ta lại không có ý kiến gì!"

Thanh âm có chút cứng nhắc phát ra, từ xa truyền đến, ấy thế mà lại xuất phát từ miệng của Chân Hỏa Phi Sư. Nó biết nói tiếng người!
Bình Luận (0)
Comment