Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 325

“Nhóc con, thật là không biết trời cao đất rộng!”

Thanh âm không vang dội, cũng không có khí thế nhưng mà xuất hiện rõ ràng bên tai mọi người, truyền đến từ bốn phương tám hướng, hầu như vang vọng trong không trung.

“Người nào?” Diệp Vân xoay người, ánh mắt quét về bốn phía.

Xa xa tại lỗ thủng trên ngọn núi, Mai Nghiễn Sinh toàn thân đầy máu đột nhiên giãy giụa đứng lên, cuồng loạn hô to:” Sư huynh, chính là ngươi sao? Ta biết rõ ngươi sẽ không bỏ rơi ta.”

Sư huynh?

Tất cả mọi người nghe được âm thanh đầy vui mừng của Mai Nghiễn Sinh, không khỏi dùng ánh mắt tìm đến bốn phương tám hướng, muốn xem người mà Mai Nghiễn Sinh gọi là sư huynh là ai?

Nhưng mà, mặc kệ cho tu vi có cao thế nào căn bản cũng không phát hiện được người đó ở đâu, chỉ có thanh âm từ không trung vọng lại như trước.

“Yêu Tộc chính là Yêu Tộc, cùng yêu chính là bất đồng. Nhân tộc mang trên người Yêu Tộc huyết mạch sớm muộn gì cũng sẽ bị yêu hóa, một khi yêu hóa sẽ làm hại nhân gian. Mà ở yêu giới, nếu trên yêu thân có chảy xuôi huyết mạch của Nhân tộc thì cũng sẽ chắc chắn bị giết. Đạo lý đó từ ngàn vạn năm nay không hề thay đổi, thường cách một đoạn thời gian luôn có một đám ngu xuẩn muốn tới khiêu chiến, thật sự là không biết sống chết.”

Thanh âm vang lên bên tai mỗi người, không nhanh không chậm cứ thế mà truyền vào tai.

Dù cho ai cũng không thể nào biết được nơi thanh âm phát ra, bất kể là mDiệp Vânt đang đứng trên Tài Quyết Đài hay là Thiên Kiếm Tông chủ Yến Trường Xuân, chứ đừng nói cho là Diệp Vân cùng Tô Hạo.

Ánh mắt Diệp Vân rơi vào mặt Thất trưởng lão, phát hiện ra sắc mặt lão đầu tử nghiêm trọng, tựa hồ cũng không thể nào tìm kiếm ra nơi chủ nhân của thanh âm đó ẩn náu.

“Mai sư đệ, bình thường vi huynh thường bảo ngươi chăm lo tu luyện, sở trường một môn, ngươi không nghe mà tu luyện hỗn tạp, hôm nay ăn phải quả đắng. Lần này trở về, ngươi đến hậu sơn tu luyện ba mươi năm, nếu sau ba mươi năm tu vi vẫn không thể nào đột phá đến Kim Đan Cảnh thất trọng thì không cần phải tu luyện nữa. Lúc đó vi huynh sẽ thay sư tôn phế bỏ tu vi của ngươi, trục xuất khỏi sư môn.”

Mai Nghiễn Sinh nét mặt đang cuồng hỉ bỗng trở nên đắng chát, cả người co quắp ngã xuống đất, gật gật đầu hướng về hư không hành lễ:” Đa tạ Đại sư huynh dạy bảo, Mai Nghiễn Sinh ghi nhớ trong lòng, nhất định không dám quên.”

“Chỉ là một đám côn trùng còn chưa va chạm vào chân ý tu luyện, ngươi lại bị côn trùng cắn cho thương tích đầy mình, làm nhục sư môn, sau khi trở về tự chặt một cánh tay, ra phía sau núi tu hành.”

“Vâng.”

Mai Nghiễn Sinh không có nửa điểm phản kháng, quỳ gối tại chỗ.

Diệp Vân ngưng thần trong lòng, hỏi:” Lão tổ, thanh âm này người có nghe được? Tu vi người đó như thế nào?”

Kiếm Đạo lão tổ sau nửa ngày không nói gì, sau một lúc lâu mới trả lời:” Cái này chính là thần thông thiên lý truyền âm, người này cũng không có ở gần Thiên Kiếm Tông, có lẽ cách đây mấy vạn dặm.”

Diệp Vân líu lưỡi, hỏi:” Mấy vạn dặm bên ngoài có thể nói đến đây cho chúng ta nghe? Lão tổ người đừng có mơ hồ quá nha.”

Kiếm Đạo lão tổ hừ một tiếng, noi:” Cái này cũng không phải là thần thông cao siêu gì, tu vi đạt đến Kim Đan Cảnh ngũ trọng thì có thể thi triển được.”

Diệp Vân khẽ giật mình, kinh hãi vô cùng mà hỏi:” Kim Đan Cảnh ngũ trọng mới có thể thi triển ra thần thông thiên lý truyền âm? Nói cách khác, người này tu vi tuyệt đối không dưới Kim Đan Cảnh ngũ trọng?”

Kiếm Đạo lão tổ nói:” Kim Đan Cảnh ngũ trọng thì tính là gì, ngươi không nghe tên gia hỏa này nói chuyện với Mai Nghiễn Sinh sao, bảo Mai Nghiễn Sinh tự chặt một tay trở về tu luyện ba mươi năm, nếu như tu vi không đạt tới Kim Đan Cảnh thất trọng thì phế bỏ tu vi, đuổi khỏi sư môn. Nếu như lời hắn nói là thật, chỉ sợ hắn đã phá đan sinh anh, đã là Nguyên Anh Cảnh.”

Những lời này như là sấm sét nổ vang bên tai Diệp Vân.

Kim Đan Cảnh đã là tồn tại vượt qua mọi giới hạn, cơ hồ là cảnh giới mà tất cả tu sĩ tại Tấn Quốc ước mơ, thậm chí hơn nửa năm trước Diệp Vân còn không biết là trên Kim Đan Cảnh sẽ là Nguyên Anh Cảnh. Hắn hiện tại mới chỉ là tu vi Luyện Khí Cảnh, khoảng cách đến Kim Đan Cảnh còn không biết xa như thế nào .

Tuy rằng Kiếm Đạo lão tổ từng nói qua, chỉ cần ba đạo thần hồn của hắn dung hợp liền có thể đủ sức chỉ điểm cho Diệp Vân đạt tới Kim Đan Cảnh, ngay cả phá đan sinh anh cũng không phải là không thể. Nhưng mà trong lòng Diệp Vân minh bạch, muốn thành tựu Kim Đan Cảnh nào phải dễ, nói chi là Nguyên Anh Cảnh.

Thế nhưng, người cao thủ sắp đến đây lại có thể là Nguyên Anh Cảnh tu vi, chỉ sợ tất cả mọi người gộp chung vào một chỗ cũng không đủ cho hắn đánh một chưởng.

“Nếu như là Nguyên Anh Cảnh thì xác định có chút phiền phức rồi. Tiểu tử ngươi tìm cơ hội tốt, thừa cơ rời đi, đừng nên ở đây, đừng nói là Nguyên Anh Cảnh, chính là Kim Đan Cảnh Mai Nghiễn Sinh nếu hắn muốn động thủ với ngươi, chỉ cần một đầu ngón tay là ngươi”dẹp lép như con tép”. Kiếm Đạo lão tổ trầm giọng nói ra.

Diệp Vân khẽ giật mình, sau đó khẽ lắc đầu, kiên định trả lời:” Ta nếu cứ thế rời đi sẽ phụ lòng hai vị sư tôn, phụ lòng của Linh nhi. Ta sẽ không đi, cùng với bọn họ đối mặt với kiếp nạn lần này. Ta ngược lại muốn mở mang kiến thức một chút, cao thủ Nguyên Anh Cảnh cường hãn đến mức nào.”

“Thối lắm, Nguyên Anh Cảnh tu sĩ cường hãn ngươi có thể thấy được sao? Chỉ là một đạo uy áp cũng đủ cho ngươi thân tử linh tiêu, triệt để tiêu tán.” Kiếm Đạo lão tổ giận dữ, điên cuồng mắng:” Tiểu tử ngươi muốn chết cũng đừng có kéo theo lão tử. Ngươi nếu không nge lời ta thì ngày sau có tìm được thần hồn ta cũng không chỉ điểm cho ngươi bí mật ngưng luyện Kim Đan, cũng sẽ không truyền thụ cho ngươi cách phá đan sinh anh.”

Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức nổi giận:” Lão đầu, ngươi phải rõ ràng là bây giờ ngươi cần ta chứ không phải ta cần ngươi. Nếu như ngươi không vui, ta liền đem ngươi từ Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp quăng ra bên ngoài, ta cũng muốn xem một đạo thần hồn như ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.”

Kiếm Đạo lão tổ giọng nói trì trệ, thở hổn hển nói:” Không nghe lão nhân nói, chịu thiệt trước mắt, tiểu tử ngươi tự giải quyết cho tốt, Nguyên Anh Cảnh tu sĩ, ngươi bây giờ có thể đi xem nhưng không cẩn thận là chết đấy.”

“Lão đầu, ta biết rõ ngươi không muốn chết, ta cũng không muốn chết. Bất quá ta cứ như vậy rời đi, trong nội tâm của ta sẽ lưu lại Tâm Ma, chỉ sợ tu vi từ đó sẽ không thể tiến thêm chút nào nữa.” Diệp Vân kiên quyết nói.

Kiếm Đạo lão tổ thở dài, nói:” Chuyện đó cũng không phải giả, được rồi được rồi, chính là tùy ngươi, dù sao ta đã sống ở trạng thái này hơn mấy trăm nghìn năm, cũng không quan tâm sống lâu thêm mấy năm.”

Diệp Vân cười nói:” Lão đầu, ngươi yên tâm đi. Ngươi không phải nói ta là kỳ tài ngút trời, ta chẳng những muốn phá đan sinh anh mà còn muốn trở thành Địa Tiên Cảnh, sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu, yên tâm đi.”

Kiếm Đạo lão tổ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Diệp Vân cùng Kiếm Đạo lão tổ đối thoại tất nhiên không ai biết được, hắn chẳng qua là ngơ ngác sửng sờ tại chỗ, tựa hồ như bị thanh âm từ bốn phương tám hướng làm cho kinh hãi.

“Các hạ rốt cuộc là ai? Đến từ phương nào? Kính xin hiện thân gặp mặt.”

“Không vội, đợi lát nữa ta đi ra, ta còn phải xử lý một ít việc vặt vãnh.” Thanh âm xa xa truyền đến, lại dường như đang ở trước mắt.

“Các hạ nếu là sư huynh của Mai tiên sinh, chắc hẵn cũng đến từ Đại Tần đế quốc. Ở xa đến là khách, kính xin đến Thiên Kiếm Tông ta chỉ điểm một phen.” Yến Trường Xuân giọng nói nhàn nhạt, sắc mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.

“Cho ba người các ngươi một canh giờ, đem tên nữ hài mang Yêu Tộc huyết mạch chuẩn bị cho tốt, ta muốn dẫn nó quay về vương thành.” Thanh âm trên không trung lại nhàn nhạt vang lên, không có khí thế nhưng mơ hồ tỏa ra một cỗ uy áp không muốn ai làm trái ý tứ.

“Các hạ giấu đầu lộ đuôi, không dám hiện thân gặp mặt, rồi lại phun ra ngôn ngữ như thế, xem nhẹ tu sĩ Tấn Quốc ta sao, không cảm thấy quá cuồng vọng sao?” Yến Trường Xuân lạnh lùng quát.

“Ồ, vừa rồi chẳng lẽ các ngươi không có nghe thấy? Các ngươi còn không xứng là tu sĩ, nếu ở trong tu luyện giới thì cũng chỉ là một đám côn trùng trong tu luyện giới mà thôi.” Thanh âm nhàn nhạt vang lên, khinh thường hết mức.

“Cuồng vọng!”

Mộ Dung Vô Tình bỗng nhiên tức giận quát lên, thanh âm của hắn nổ vang trên không trung.

Trong khoảnh khắc, trên hư không từ bốn phương tám hướng hiện lên mấyvạn quang điểm, lăng không lập lòe, sau đó nhanh chóng tiêu tán.

“Thiên lý truyền âm chỉ lòe người mà thôi, bày đặt cố làm ra vẻ huyền bí, ngươi nghĩ mình là Kim Đan Cảnh thất trọng đại năng sao?” Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng quát.

Trong không khí lại không có nửa điểm thanh âm truyền đến, dường như bị tiếng quát tức giận của Mộ Dung Vô Tình ngăn chặn lại.

“Thiên lý truyền âm chính là lợi dụng một loại đặc thù của thiên địa linh khí, khiến cho sóng âm có thể không ngừng lan truyền, truyền tống đến mấy trăm dặm xung quanh, nghe như đang ở trước mắt.” Mộ Dung Vô Tình đứng ở trên Tài Quyết Đài chậm rãi nói ra:” Chỉ cần đem Linh khí nơi đây làm cho hỗn loạn thì sẽ không có cách nào truyền âm đến đây.”

Thì ra là như thế!

Mọi người chợt bừng tỉnh, nếu như không có Mộ Dung Vô Tình giải thích, bọn hắn trong lòng hoảng sợ cho rằng không biết cao thủ nào sẽ đến đây.

Bất quá, bọn hắn cũng hiều nếu có thể lợi dụng sự đặc thù của Linh khí đem sóng âm truyền tống đến mấy trăm dặm thì nhân vật như thế đâu phải là kẻ yếu? Sư đệ của người này là Kim Đan Cảnh sơ kỳ thì tu vi của hắn chắc hẳn còn “khủng” hơn?

Đám người Yến Trường Xuân sắc mặt dễ nhìn hơn, đối với thần thông thiên lý truyền âm này bọn hắn thật chưa từng nghe qua, cũng không rõ Mộ Dung Vô Tình từ đâu lại biết được một chút.

“Vo Tình chính vì thiên đạo mà sinh, chịu khó chịu khổ tu luyện, đối với các loại thần thông đều nghiên cứu một cách hoàn mỹ, nếu không nhờ có hắn e rằng lần này đã ăn phải quả lừa.”

“Đúng vậy, kẻ này tự xưng là sư huynh của Mai Nghiễn Sinh nhưng chỉ dám dùng thiên lý truyền âm để làm ra vẻ huyền bí, chỉ sợ tu vi cũng không cao, có lẽ chưa chắc là đối thủ của Mộ Dung Vô Tình.”

“Đúng là như thế, ngươi có nghe lời nói của hắn nãy giờ không, hắn là cái thá gì mà kiêu căng cuồng vọng, rõ ràng gọi chúng ta là côn trùng, thật là đáng chết!”

“Không sai, nếu như hắn dám đến đây, phải bắt lấy hắn, rút gân lột da, thông cho đến chết rồi vứt xác cho chó ăn.”

“Cùng là tu sĩ, làm như vậy có chút tàn nhẫn, hay là đem tu vi của hắn phế bỏ rồi cho hắn làm tạp dịch đệ tử là được.”

“Tô sư huynh thật là có tấm lòng nhân hậu, là mẫu mực của đời ta.”

“Hặc hặc, Vu sư đệ ngươi cũng không tệ, ngày sau tu vi ắt vượt xa sư huynh.”

Một đám người nhao nhao bàn tán, cuối cùng vỗ mông ngựa lẫn nhau, cùng nhau “tự sướng”, dường như sư huynh của Mai Nghiễn Sinh chính là “cave” ai muốn làm gì thì làm.

Chỉ có Yến Trường Xuân và một số cao thủ là sắc mặt vẫn ngưng trọng như trước, tu sĩ có thể thi triển thiên lý truyền âm há lại là kẻ yếu? Còn nữa, nhìn phản ứng của Mai Nghiễn Sinh cũng biết tu vi của người này cao tuyệt, quả quyết không phải có thể đánh đồng với bọn họ.

“Quả nhiên là một đám côn trùng ngu ngốc không biết sợ, đây là thần thông vạn lý truyền âm, ta thân ở bên ngoài mười vạn dặm cũng có thể nói chuyện cùng các ngươi. Thiên lý truyền âm các ngươi còn không biết thì làm sao có thể đánh đồng?

Tại thời điểm mọi người phát ngôn bừa bãi, thanh âm kia lại vang lên trong không khí, căn bản không vì tiếng gào to của Mộ Dung Vô Tình mà bị cắt ngang.

Trong khoảnh khắc, tất cả lặng ngắt như tờ, một cái kim rơi cũng có thể nghe được!

“Yêu họa xuất thế, nhất kiếm tây lai! Chắc hẳn chính ngươi mới chính là nhất kiếm tây lai!”

“Đúng vậy, đám côn trùng các ngươi rõ ràng có thể đoán được lai lịch của ta, có chút ý tứ!”
Bình Luận (0)
Comment