Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 344

Cỗ uy áp của Kim trưởng lão bắn thẳng đến Diệp Vân, bất quá uy nghiêm của Kim Đan Cảnh cũng không phải ai đều có thể ngăn cản, mặc dù uy áp này không nhằm vào những người khác nhưng những đệ tử có tu vi hơi kém đều đã quỳ rạp dưới đất, toàn thân run rẩy, căn bản là không đứng dậy nổi.

Cỗ uy áp này của Kim trưởng lão nếu so sánh với Mai Nghiễn Sinh thì khác nào ánh trăng so với ánh sáng của đom đóm, Mai Nghiễn Sinh chỉ là mới bước vào con đường của Kim Đan Cảnh, mà Kim trưởng lão hiển nhiên đã vững vàng ở Kim Đan Cảnh, hơn nữa hắn đã ở Kim Đan Cảnh rất lâu, uy áp của hắn gần như biến thành thực chất, uy thế vô cùng.

Diệp Vân cảm nhận được uy áp đầy trời ngưng tụ thành một đường bắn thẳng tới, không khỏi sắc mặt đại biến, cỗ uy áp này so với Mai Nghiễn Sinh mạnh mẽ hơn rất nhiều, hiện tại căn bản là hắn không thể nào ngăn cản được.

Linh hồn của Diệp Vân tu luyện chính xác đã đến trình độ cường hãn, mặc dù là uy áp của Mai Nghiễn Sinh cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn. Nhưng mà uy áp này của Kim trưởng lão lại làm cho hắn có một loại cảm giác linh hồn bị đè ép, nếu như ứng đối không tốt rất có thể Linh Hồn bị thương, như vậy dù ngày hôm nay không chết thì sau này cũng đừng nghĩ đến việc tu vi có thể tiến triển.

Đứng cách đó không đến một trượng, Thất trưởng lão nhìn thấy tất cả, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, lập tức bước ra một bước, uy thế như sóng to mãnh liệt, đứng ngăn trước người Diệp Vân.

“Lão Thất, ngươi còn dám động thủ?” Kim trưởng lão phẫn nộ quát một tiếng.

“Hai mươi năm trước ta đã dám động thủ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hai mươi năm sau ta lại không dám động thủ?” Thất trưởng lão cười lạnh liên tục, hắn thi triền thần hồn chi lực ngăn cản uy áp của Kim trưởng lão, bảo vệ Diệp Vân.

Kim trưởng lão cười lạnh một tiếng, nói:” Nếu như ngươi cho rằng như vậy là có thể bảo vệ tên tiểu tử này, thì hai mươi năm nay ngươi sống đúng là quá vô dụng rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy trong tay Kim trưởng lão một vầng sáng hiện lên, một đạo quang hoa từ trong tay áo nhanh chóng bắn ra, thằng đến Thất trưởng lão.

Đạo công kích này nhìn qua tưởng chừng đơn giản, bất quá tốc độ cực nhanh, vầng sáng vừa thoáng hiện trong tay áo, sau một khắc liền xuất hiện ở chỗ mi tâm của Thất trưởng lão.

Tu vi của Kim trưởng lão chính là Kim Đan Cảnh, một đạo công kích này nhìn như tùy ý kỳ thật đã ẩn chứa Không Gian Chi Lực, đủ để chém giết đại bộ phận tu sĩ Trúc Cơ Cảnh.

Bất quá, Thất trưởng lão dù sao cũng là Kim Đan Cảnh tu sĩ, loại công kích trình độ này đương nhiên không có khả năng làm cho lão tổn thương.

Chẳng qua là, mục tiêu của Kim trưởng lão cũng không phải là Thất trưởng lão mà là Diệp Vân. Công kích này của hắn cũng biết là không thể đả thương được Thất trưởng lão, mà chỉ muốn khiến cho Thất trưởng lão thu hồi thần hồn chi lực, ngăn cản một chiêu này. Dù cho Thất trưởng lão không hoàn toàn thu hồi thần hồn chi lực, như vậy tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng thật lớn, đến lúc đó uy áp của Kim trưởng lão sẽ phá tan trở ngại, trực tiếp kích thương Linh Hồn của Diệp Vân.

Hiển nhiên, Thất trưởng lão cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Kim trưởng lão, lão cũng không thu hồi thần hồn chi lực, đồng thời ngăn cản công kích của Kim trưởng lão.

Nhưng mà, dường như hết thảy mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Kim trưởng lão, tay phải của hắn bỗng nhiên xuất hiện một đạo Thần Phù, nhẹ nhàng sờ, Thần Phù đùng một phát hóa thành từng điểm quang ảnh, trên không trung nhanh chóng tạo thành một đạo pháp chú huyền ảo khó hiểu, lập tức hóa thành một chữ to màu vàng.

Trảm!

Thần Phù này rõ ràng hóa thành một chữ Trảm thật lớn màu vàng, mang theo uy áp mênh mông, khí thế không gì địch nổi, xoáy lên một lực lượng cuồng bạo, phóng tới Thất trưởng lão.

Chỉ có đạt đến Kim Đan Cảnh tu vi mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của Thần Phù, Thần Thiên Vân cùng với Thi trưởng lão bọn hắn tu vi chẳng qua chỉ là Trúc Cơ Cảnh, dù cho có thể thúc giục Thần Phù. Phát huy ra uy lực cũng chỉ được chừng một phần trăm, không loại trừ khả năng chỉ đạt được một phần nghìn.

Nhưng mà dưới sự thúc giục của Kim Đan Cảnh đại năng, Thần Phù bộc phát ra uy thế cường đại, giống như một kích toàn lực của một gã Kim Đan Cảnh. Ngay lập tức, Thất trưởng lão gần như phải cùng lúc đối mặt với công kích của hai vị cường giả Kim Đan Cảnh.

Thất trưởng lão chính xác là có tu vi cao tuyệt, nhưng mà cùng lúc phải đối mặt với hai đạo công kích của Kim Đan Cảnh, hơn nữa thần hồn vẫn còn phải bảo hộ Diệp Vân, loại tình huống này, nếu muốn dễ dàng tiếp được hai đạo công kích quả thật là có chút khó khăn.

Nhưng mà, nếu cứ như thế mà lão rút về hoặc giảm bớt lực lượng thần hồn, như vậy với cường độ Linh Hồn của Diệp Vân căn bản không có khả năng ngăn cản được thần hồn của Kim trưởng lão ăn mòn, tất nhiên sẽ phải chịu thương tổn cực lớn, dù cho hôm nay không chết, từ nay về sau tu vi cũng sẽ không tiến thêm.

Ngay tại lúc Thất trưởng lão lâm vào tình hế tiến thoái lưỡng nan, thanh âm của Diệp Vân đột nhiên vang lên.

“Sư tôn, đem thần hồn lực lượng rút về đi, hắn không đả thương được con đâu.”

Chỉ một câu đơn giản, trong đó lại ẩn chứa một sự tự tin khó có thể hình dung.

Thất trưởng lão liếc nhìn Diệp Vân, thấy Diệp Vân khẽ gật đầu với lão, ánh mắt hoàn toàn bình thản.
Lông mày Thất trưởng lão chau lên, tuy rằng trong lòng vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn đem thần hồn lực lượng rút về, trong khoảnh khắc liền đánh ra hai chưởng, cứng rắn ngăn cản hai đạo công kích của Kim trưởng lão.

Cùng lúc đó, Kim trưởng lão cảm nhận được thần hồn chi lực trước người Diệp Vân biến mất không còn, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy vẻ âm lãnh, thần hồn vẫn còn ngưng tụ như thực chất, hóa thành một mũi tên nhọn bắn thẳng về mi tâm của Diệp Vân.

Diệp Vân vẫn cứ đứng đấy, không có bất kỳ động tác gì, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, trong mắt lại xuất hiện vẻ trào phúng cùng giễu cợt.

Nhưng mà, ở phía sau hắn bọn người Tô Linh cùng Tô Ngâm Tuyết mặt mày biến sắc, dường như thấy được chỉ sau một khắc thì kết quả là Diệp Vân sẽ thân tử linh tiêu.

Thần hồn ngưng tụ thành mũi tên nhọn ngay lập tức tới, căn bản tu sĩ có tu vi dưới Kim Đan Cảnh gần như không thể làm được bất cứ động tác gì, chỉ thấy mũi tên nhọn đã hóa thành thực chất HƯU…U…U thoáng một phát xuất hiện tại mi tâm của Diệp Vân, lập tức chui vào trong đó, chỉ có không khí xung quanh hơi xao động tựa hồ chứng minh là nó đã từng tồn tại qua.

Công kích thần hồn của Kim Đan Cảnh cường giả lợi hại như thế nào, Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ hoặc thậm chí là cao thủ đỉnh phong đều chưa chắc ngăn cản được, mà tu vi của Diệp Vân chẳng qua chỉ là Luyện Khí Cảnh, cùng Kim Đan Cảnh cách nhau một cái hào rộng Thiên Địa không thể nào vượt qua, một đạo thần hồn ngưng tụ công kích này, dù cho không thể dập tắt linh hồn chi Hỏa của hắn ngay lập tức, cũng là bị thương nặng, rất có thể tu vi bị phế, từ nay về sau trở thành một người phế nhân không tự chủ được ý thức.

“Diệp Vân…”

Tô Linh cùng Tô Ngâm Tuyết cùng kêu to lên, thê lương bi thảm.

Thủy Thanh Huyên sắc mặt luôn bình tĩnh thong dong giờ phút này cũng thay đổi, trở nên trắng bệch như giấy, hầu như không thể tin tưởng được những gì vừa xảy ra.

Trên đài cao, Thẩm Mặc nắm thật chặc hai tay, sắc mặt đỏ bừng, thân thể gầy yếu run nhè nhẹ, ánh mắt của hắn lần thứ nhất mang theo sát ý nhìn về phía Tài Quyết Đài, nhìn về phía Kim trưởng lão.

“Tiểu Mặc, không thể vọng động!” Yến Trường Xuân thấy thế liền lấy một tay ngăn Thẩm Mặc lại.

Đỗ Thuần Thiên cùng Đoàn Uân Sa bọn người hai mặt nhìn nhau, bọn hắn cũng không dám tin tưởng vào những gì vừa nhìn thấy, tên thiếu niên có thiên phú cao tuyệt giống như yêu nghiệt này cứ như vậy mà thân tử linh tiêu hay sao?

Trong lòng bọn hắn có chút không tin, nhưng lại không thể nào không tin. Dù sao tu vi của Kim trưởng lão chính là Kim Đan Cảnh, hơn nữa thực lực so với Mai Nghiễn Sinh rõ ràng cao hơn không ít, hắn nuốt giận phát ra một đạo thần hồn công kích, dù sao cũng có thể đem Linh Hồn chi Hỏa của tên tiểu tử Diệp Vân này thổi tắt đi.

Không thể tưởng được một đời thiên tài , rõ ràng cứ như vậy mà vẫn lạc.

Mọi người đều kinh sợ, một sự im lặng bao trùm tất cả.

Thất trưởng lão sau khi hai chưởng đánh tan công kích của Kim trưởng lão, ánh mắt rơi vào thân hình Diệp Vân vẫn đứng ở chỗ cũ như trước, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

“Tiểu tử, ngươi cảm thấy thế nào?” Thất trưởng lão trầm giọng hỏi.

“Lão Thất, ngươi cảm thấy hắn còn có thể trả lời ngươi sao?” Kim trưởng lão đứng ở trên Tài Quyết Đài, giọng nói nhàn nhạt.

“Lão Kim, nếu Diệp Vân có chuyện gì xảy ra, như vậy hôm nay ta nhất định cho ngươi máu chảy thành sông.” Thất trưởng lão bước ra một bước, toàn thân khí thế như sóng to, giờ phút này dường như lão thành một tòa núi cao Thái Cổ Thần Diệu, đứng sừng sửng trước mặt mọi người, mang đến cảm giác áp bách vô cùng cho tất cả mọi người.

“Lão Thất, vì một tên tiểu tử, ngươi muốn dốc sức liều mạng sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ có ta ở đây? Hắn cũng ở đây!” Kim trưởng lão đứng chắp tay, chẳng thèm để mắt đến Tô Hạo đứng cách đó mấy trượng, ánh mắt rơi vào trên người Thất trưởng lão.

Thất trưởng lão vừa muốn nhảy lên ra tay chém giết, thân thể bỗng nhiên trì trệ, lập tức trên mặt lão toát ra vẻ không thể nào tưởng tượng nổi:” Ngươi nói cái gì? Hắn còn chưa có chết?”

“Tu vi đã đến Kim Đan Cảnh, làm sao lại có thể chết dễ dàng như thế? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.” Kim trưởng lão lạnh lùng trả lời.

Thất trưởng lão khóe miệng hơi co rúm, thân thể có chút run rẩy, bỗng nhiên lão mãnh liệt ngẩng đầu, phẫn nộ quát:” Hắn có ở đây thì sao? Hôm nay các ngươi đều phải chết!”

Trong khoảnh khắc, khí tức cuồng bạo giống như vòi rồng xoáy lên sóng lớn ngập trời, hướng về phía trước tuôn trào mà đi, loại uy thế này làm cho lòng người gãy đổ, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt đều không có.

“Lão Thất, ngươi thật sự cho là lần này ta sợ ngươi sao?” Kim trưởng lão bước ra một bước, trong mắt sát ý lóe lên, uy áp đồng dạng tuôn ra ngập trời, phảng phất như núi cao.

Hai gã cường giả Thiên Kiếm Tông vì một tên nội môn đệ tử lại muốn đánh nhau sống chết, tin tức này mà truyền ra ngoài căn bản là không ai có thể tin được.

Kim Đan Cảnh, cảnh giới đó là ước mơ tha thiết của biết bao tu sĩ, tu luyện trăm năm, vì cái gì mà có thể ngưng tụ Kim Đan, chính thức bước lên con đường tu luyện.

Trước mắt, nếu như hai gã cường giả Kim Đan Cảnh, Kim trưởng lão cùng với Thất trưởng lão đánh nhau sống chết, đừng nói là cấm chế của Tài Quyết Đài, coi như là trận pháp cấm chế của Thiên Thần Phong, chỉ sợ cũng không thể nào ngăn cản nổi sự ra tay cuồng bạo của hai vị này, cả ngọn núi cũng có thể bị hủy diệt.

Vào thời khắc này, một thanh âm mà không ai có thể nghĩ tói bỗng nhiên vang lên quanh quẩn giữa bầu trời đầy uy áp.

“Sư tôn, ta không sao, một đạo uy áp mà thôi, còn không đả thương được ta!”

Bình Luận (0)
Comment