Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 35

Tại nơi ở của đệ tử ngoại môn, Diệp Vân đang lẳng lặng ngồi trong sân. Hắn cảm thấy việc mình ngồi ngoài sân tu luyện tốt hơn là ngồi trong tiểu lâu, đây hoàn toàn là một cảm giác của riêng bản thân hắn, cảm giác mà hắn yêu thích.

Ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất giống như một tấm áo choàng trên đại địa. Diệp Vân lẳng lặng ngồi dưới ánh trăng, trong đầu trống rỗng, tâm tĩnh như giếng nước, không một chút gợn sóng.

Ngày mai bắt đầu tỷ thí, nhưng mà giờ khắc này hắn cũng không hề vội vã thu nạp linh thạch tu luyện.

Tu vi của hắn hiện giờ đã là Nội Tức Cảnh, ba năm đệ tử tạp dịch, vừa mới tăng lên đệ tử của Thiên Chúc Phong thì với tu vi như vậy đã rất là kinh người rồi, nếu như đột nhiên tăng mạnh nữa thì sẽ khiến cho đám người Lan trưởng lão hoài nghi.

Nhưng mà không tu linh lực nhưng lại có thể tu luyện tâm cảnh.

Con đường tu tiên, chính là nghịch thiên mà đi, cùng thiên địa đoạt mệnh. Tâm cảnh bất ổn thì rất dễ bị vật ngoài thân ảnh hưởng, tạp niệm xuất hiện, tâm tính bị mê hoặc, trong việc lĩnh ngộ sẽ sinh ra sai lầm, ảnh hưởng cực lớn đến việc tu hành. Tâm cảnh củng cố thì tâm ma không xuất hiện, lúc đó mới có thể tìm hiểu được sự huyền bí của thiên địa, lĩnh ngộ được đại đạo pháp tắc chính thức.

Đạo lý như vậy thì ngay khi từ lúc Diệp Vân là đệ tử tạp dịch đã hiểu được rồi. Lúc đó vị trưởng lão truyền thụ tâm pháp trụ cột cho bọn hắn đã nêu ra rất nhiều ví dụ của bổn môn, mà với cảnh giới của bọn hắn, nếu như tu luyện mà không tu tâm thì sau này cũng chỉ có thể đạt được đến Luyện Khí Cảnh mà thôi, rốt cục không thể tăng thêm nữa.

Với tu vi hiện nay của Diệp Vân thì việc tìm hiểu sự ảo diệu của thiên địa, đại đạo pháp tắc, cũng chỉ là nói cho có, nhưng vô luận là dưới uy áp của những vị trưởng lão kia, hay là do viên Kim Đan phát ra, đều tác động đến thần hồn của bọn hắn, cho nên hắn cảm thấy được ý chí thần hồn, tâm cảnh kiên định quan trọng như thế nào.

Không ngừng ma luyện tâm cảnh, như vậy mới có thể lớn mạnh thần hồn.

Thần hồn càng cường đại thì sau này khả năng khi Trúc Cơ, ngưng tụ Kim Đan càng lớn, ngưng tụ ra Kim Đan sẽ càng cường đại hơn.

Thân thể huyết nhục và thần hồn ngày càng mạnh mẽ, đó mới thực sự là tu hành.

Chẳng qua, đối với đại đa số tu sĩ cấp thấp mà nói, việc tu luyện tâm cảnh đều vô ý thức mà bị ném ra sau đầu, mục tiêu theo đuổi của bọn hắn đều là đan dược và pháp bảo, làm cho bản thân nhanh chóng có được thực lực cao cường.

Mà Diệp Vân cũng đã từng có lúc nghĩ như vậy.

Thậm chí tuyệt đại đa số tu sĩ cấp thấp đều giống nhau, hắn cũng cho rằng thần hồn có thể dựa vào một ít phương pháp tu hành, một số đan dược là có thể tăng lên.

Nhưng mà sau khi có được vầng sáng đen trắng, lại cảm nhận được uy áp của những vị trưởng lão, của viên Kim Đan kia thì hắn liền hiểu được, cho dù là lợi dụng một chút đan dược để tăng cường thần hồn, nhưng tâm cảnh chưa củng cố thì cũng như không.

Việc này giống như là một đại hán có thân thể cường tráng, đối mặt với một người nhỏ yếu nhưng lại khiếp đảm mà không dám động thủ, ngược lại lại bị đánh. Cho nên sau khi thông suốt thì đạo lý này lại khá dễ hiểu.

Hôm nay, sát ý của Thất trưởng lão, rồi việc tỷ thí của đệ tử ngoại môn, rồi lại việc thí luyện tông môn sau này khiến cho hắn có một cảm giác nguy hiểm. Những điều này đều khiến cho hắn có một áp lực cực lớn, đối với tâm cảnh lại là một lực trùng kích khá lớn.

Tại thời điểm khi đạt được vầng sáng hai màu đen trắng, khi nhìn thấy kim giáp thần bình đầy trời như thủy triều, sát ý và uy áp của thần hồn dường như ngưng thực thành như sóng to gió lớn, quét qua nơi nào thì núi cao hóa thành bột phấn, sông hồ bốc hơi hết. Vậy mà dưới tình huống như thế, nhưng hai đạo thân ảnh một đen một trắng kia, vẫn rất ngạo nghễ, không hề mang theo một tia sợ hãi nào, khiến cho bản thân Diệp Vân cũng sinh ra một sự biến đổi cực lớn.

Cho nên áp lực lúc này, đối với việc trùng kích bình cảnh, đúng là một cơ hội quá tốt.

Mà với thân phận là đệ tử tạp dịch ba năm, nhưng tu vi của hắn so với những người khác cao hơn không ít, trừ việc hắn chăm chỉ tu luyện linh lực, tôi luyện thân thể ra thì còn một nguyên nhân quan trọng nhất, đó là thường xuyên tu luyện tâm cảnh của chính mình.

Mỗi khi gặp phải khó khăn thì hắn đều nghĩ cách giải quyết, gạt bỏ toàn bộ những tạp niệm trong đầu, khiến cho nhuệ khí của mình không bị hao tổn.

Ngàn vạn phiền nhiễu trên người, đều là những khó khăn, ta tự mình phải giống như một giếng nước, trầm lặng bất động.

Diệp Vân nhớ rõ, hắn phải bỏ ra thời gian hơn hai năm, cuối cùng ngẫu nhiên tiến nhập vào trạng thái kỳ diệu này. Trong nháy mắt đó, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa đều biến mất, toàn bộ mọi thứ đều biến mất, toàn bộ thế gian cũng biến mất, không còn bất luận điều gì tồn tại nữa, ngay cả chính hắn cũng không tồn tại.

Đây là một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, hắn cũng không biết tâm cảnh như vậy có lợi ích cụ thể như thế nào đối với việc tăng trưởng thần hồn, có liên quan gì đối với linh lực hay không, nhưng mà từ khi hắn tiến vào trạng thái này lần đầu tiên, theo đó thì tu vi cũng tăng lên khá nhanh.

Hai năm đầu tiên, hắn cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến Luyện Thể nhị trọng Hoán Huyết Cảnh, nhưng mà trong một năm cuối cùng trong ba năm, trước khi được quang ảnh đen trắng tẩy mao phạt tủy thì hắn đã đột phá đến Luyện Thể tam trọng Tẩy Tủy Cảnh hậu kỳ. Trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch thì hắn cũng là một tồn tại xuất sắc rồi.

Thân hồn kiêm tu, tính mạng kiêm tu!

Dũng cảm không hề sợ hãi, quên mình mà tiến về phía trước!

Giống như huyễn, giống như không, thiên địa cũng không còn!

Dưới ánh trăng, Diệp Vân lẳng lặng an tọa. Ánh trăng xuyên qua quần áo mỏng manh của hắn, nhập vào thân thể của hắn, khiến cho thân thể hắn càng ngày càng linh hoạt kỳ ảo, mà ánh trăng giờ này giống như là xuyên thấu qua thân thể hắn vậy.

Nguyệt chuyển tinh di, thời gian một đêm, đối với tu sĩ mà nói thì chẳng qua giống như là một cái chớp mắt mà thôi.

Từng hạt sương cuối thu đọng trên trán Diệp Vân, lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt ra.

“Nếu như có thêm một bộ công pháp tốt hơn, mặc dù chỉ cần bỏ đi tạp niệm, tiến vào trạng thái vong ngã, mặc chi linh lực trong người tự do hoạt động, bồi dưỡng thần hồn thì lợi ích chắc chắn sẽ hơn nhiều.”

Đường chân trời phía đông Thiên Chúc Phong, ánh sáng đỏ ửng nhàn nhạt dần xuất hiện, báo hiệu cho một ngày mới đã đến, thời gian tỷ thí của đệ tử ngoại môn cũng sắp đến rồi.

Diệp Vân cảm nhận được linh lực trong cơ thể bành trướng, đầu óc vô cùng minh mẫn, nhắm mắt lại, hắn có thể nghe được âm thanh rất nhỏ truyền vào từ khoảng cách hơn trăm trượng xung quanh.

Hắn cảm giác được linh lực của mình cũng không tăng lên bao nhiêu, nhưng mà thần hồn lại có cảm giác cô đọng, cường đại thêm một chút.

“Đoạn Thần Phong… Khúc Nhất Bình…”

Diệp Vân hít một hơi thật sâu, lúc này trong đầu hắn vô cùng rõ ràng, nghĩ đến việc thông qua tỷ thí đạt được công pháp cao cấp hơn thì hắn không khỏi nghĩ đến hai người này.

Đoạn Thần Phong, hắn cảm giác được, người này có điều gì đó bất thường.

Đoạn Thần Phong đến từ kinh đô, chính là vương thân quốc thích, nhưng mà hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên quần áo lụa là, vậy mà lại kiêu ngạo như vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là thiên phú cực cao, có địa vị rất lớn, nên mới tạo thành tính cách như hôm nay.

Nếu như hắn có thiên phú cực cao, địa vị lớn thì sao lại vào Thiên Kiếm Tông để rồi làm đệ tử tạp dịch ba năm, sau đó mới có thể lấy được một danh ngạch đệ tử ngoại môn?

Tuy rằng Thiên Kiếm Tông cũng không để vương thân Tấn quốc trong mắt, nhưng mà dù sao thì Thiên Kiếm Tông vẫn ở trong Tấn quốc, nếu như muốn phát triển thì cũng không thể không nhờ tới sự trợ giúp của giới thế tục được. Mà vương thân quốc thích Tấn quốc, nếu như đã muốn an bài một gã thiếu niên có thiên phú cực cao vào Thiên Kiếm Tông, sao lại phải vào một ngọn núi như Thiên Chúc Phong, rồi lại phải làm đệ tử tạp dịch ba năm nữa chứ?

“Chẳng lẽ hắn cố ý giả ngây giả dại, khiến cho người ta cảm thấy hắn vô cùng vô dụng?”

Trong đầu Diệp Vân không khỏi hiện lên một ý nghĩ như vậy.

Về phần Khúc Nhất Bình, lúc trước Diệp Vân cũng không để ý đến hắn, nhưng qua mấy lần giao thủ thì hắn có thể nhìn ra, hắn cũng chỉ là một tên gia hỏa mười lăm mười sáu tuổi, nhưng lại là một tên khá giỏi về tâm kế.

Diệp Vân cũng không rõ là Khúc gia tại kinh đô có địa vị như thế nào, nhưng nếu muốn so sánh với Đoàn gia thì vẫn có chút chênh lệch. Nhưng mà từ khi Khúc Nhất BÌnh lấy ra cái thủ trạc màu đen kia thì hắn có thể suy đoán, Khúc Nhất Bình trong gia tộc của mình, địa vị chắc chắn không thấp, cho nên mới có được một món linh khí như vậy.

Diệp Vân cũng không tin là những đại gia tộc kia có nhiều linh khí như vậy, đến cả người hầu cũng có thể có một kiện.

Linh khí, đó là bảo vật mà chỉ tu tiên giả mới có được, người thế tục sao có thể sở hữu chứ?

Mà điểm mấu chốt chính là, tuy rằng lúc trước Diệp Vân cũng không biết đến Khúc Nhất Bình, nhưng mà tại thời điểm khảo hạch đệ tử ngoại môn, hắn đã âm thầm quan sát. Tên Khúc NHất Bình này cũng không hề có xung đột với những người khác, đối xử với những đệ tử cấp thấp hơn thì cũng không có thái độ như của Đoạn Thần Phong, không coi ai ra gì.

Nhưng mà, đến khi đối mặt với Đoạn Thần Phong thì tựa hồ như hắn thay đổi hoàn toàn, trở nên hung tàn, độc ác.

“Giữa hai người này, khẳng định là có ân oán gì đó, có lẽ Khúc Nhất Bình được người nào đó phái tới để đối phó với Đoạn Thần Phong… Mà Đoạn Thần Phong biểu hiện như vậy, chẳng qua là muốn cho người đối phó hắn hiểu nhầm mà phán đoán sai, khiến cho người ta không đem hắn để trong lòng nữa.

Trong chớp nhoáng này, trong đầu Diệp Vân đã hiểu được như bảy tám phần.

Nếu như vậy thì hai người kia chắc chắn không đơn giản như bề ngoài, nói không chừng thì bọn họ còn chưa biểu hiện hết thực lực ra bên ngoài, thậm chí không chỉ có mỗi một kiện linh khí duy nhất.

Nghĩ đến đây thì con mắt Diệp Vân hơi híp lại…Một lúc sau , trong tay hắn khẽ đảo, trong tay liền xuất hiện một bình thuốc bằng gỗ màu xanh.
Bình Luận (0)
Comment