"Vô Tình sư huynh, ngươi lúc nào tiến về Đại Tần đế quốc?"
"Ba ngày sau."
"Ba tháng sau ta đi tìm ngươi."
“Tốt!”
Đỉnh núi, Diệp Vân cùng Mộ Dung Vô Tình đứng sóng vai, hai người nhìn về phía xa xa hoàng hôn đang buông xuống, giọng nói nhàn nhạt.
“Hiện tại tu vi ngươi còn chưa đủ để có thể đi về Đại Tần đế quốc, rất khó đặt chân. Nếu như Tô Hạo huynh đem toàn bộ tu vi ngưng thành Bản Mệnh phù văn truyền thụ cho ngươi, ta cảm thấy ngươi có lẽ nên cố gắng nghiên cứu một phen, có lẽ sẽ có đột phá."Mộ Dung Vô Tình rất ít khi nói nhiều như vậy, hắn quay đầu nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
Diệp Vân gật gật đầu: "Ta vốn là có ý nghĩ như vậy, chỉ bất quá không nghĩ sẽ kế thừa tu vi cùng cảnh giới của sư tôn, mà là muốn từ trong đó tìm được một ít phương hướng có thể dẫn dắt cho ta, đó là tìm ngọc trong núi đá. Mà ta vẫn muốn tìm đường đi cho riêng bản thân mình."
Mộ Dung Vô Tình gật gật đầu không nói gì thêm, nhìn về phía Tây nơi vầng thái dương đang rơi xuống, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, một điểm hy vọng.
“Đúng rồi, Vô Tình sư huynh có tìm được Vô Ngân không? Còn những đệ tử khác nữa?” Diệp Vân chợt nhớ tới, thấp giọng hỏi.
“Không có, có lẽ tất cả đã chết. Đại kiếp nạn lần này không có cách nào vượt qua chính là số mệnh chưa đủ, sớm muộn gì cũng phải chết, không cần để ý.” Mộ Dung Vô Tình lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.
Mộ Dung Vô Ngân chính là đệ đệ mà hắn thích nhất, ngày bình thường có rảnh cũng sẽ tiến hành truyền thụ cho hắn, phụ đạo tu hành. Không nghĩ đến Thiên Kiếm Tông một trận chiến lại có thể kịch liệt như thế, ngay cả Mộ Dung Vô Ngân cũng biến mất vô tung, thi thể đều không có tìm được.
“Huyền Nguyên Tông, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ giết đến cửa các ngươi.”
Mộ Dung Vô Tình bỗng nhiên nghe được Diệp Vân bên cạnh lạnh lùng nói ra, rõ ràng là tiếng nói độc nhất vô nhị trong lòng của hắn.
“Nếu như ngươi muốn đánh giết đến bên trên Huyền Nguyên Tông, nhớ gọi ta.” Mộ Dung Vô Tình nhìn hắn một cái rồi nói tiếp:” Còn có tên Thẩm Mặc, có lẽ có thể giúp đỡ ngươi đối phó với Huyền Nguyên Tông.”
Lông mày Diệp Vân chau lên, hỏi:” Tiểu Mặc thật ra đến từ đâu? Hình như tông chủ đại nhân rất là yêu thích hắn.”
Mộ Dung Vô Tình chậm rãi nói:” Cụ thể ở đâu thì ta cũng không rõ ràng nhưng mà theo quan sát của ta thì Thẩm Mặc ắt hẳn xuất thân từ một đại tông môn của Đại Tần đế quốc, tối thiểu cũng không dưới Huyền Nguyên Tông, có lẽ đối với việc tu hành ngày sau của ngươi ở Đại Tần đế quốc vô cùng có lợi.”
Diệp Vân có chút hiểu ra, gật nhẹ đầu.
Ngày thứ hai, Mộ Dung Vô Tình cũng không từ biệt mọi người, khi trên trời còn tối đen hắn đã biến mất vào màn đêm mênh mông.
Mộ Dung Vô Tình rời đi đều nằm trong dự liệu của mọi người, lúc trước Thiên Kiếm Tông còn không ràng buộc được hắn huống chi giờ phút này Thiên Kiếm Tông đã không còn như xưa. Mộ Dung Vô Tình kinh tài tuyệt diễm, là một loại yêu nghiệt, không phải là cá con trong hồ nước nhỏ bé mà là du long ẩn thân trong nước cạn, sớm muộn gì cũng rời đi, cuối cùng có một ngày cũng đạt được thành tựu phi thường.
“Tông chủ đại nhân, sư phó, ta quyết định bế quan một thời gian trùng kích cảnh giới cao hơn, sau khi xuất quan ta sẽ tiến về Đại Tần đế quốc.”
“Ngươi đến Đại Tần đế quốc làm gì?” Yến Trường Xuân nghe vậy nhíu mày.
“Đến Đại Tần đế quốc để tìm linh đan diệu dược, nói dễ vậy sao.” Thất trưởng lão nghe thế liền lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng Diệp Vân.
“Nhưng mà dù sao cũng phải thử một lần, các ngươi nói có đúng không?” Diệp Vân vừa cười vừa nói.
Tình cảm của hắn và Tô Linh không cần phải nói, nếu như hoán đổi vị trí chắc hẳn Tô Linh cũng sẽ nghĩ hết biện pháp để giải cứu hắn.
“Đại Tần đế quốc làm sao có thể so với nơi nhỏ bé như Tấn quốc này, đế quốc cảnh nội cao thủ nhiều như mây, tu sĩ Trúc Cơ Cảnh chỗ nào cũng có, Kim Đan Cảnh số lượng cũng không ít, chưa kể còn có Nguyên Anh Cảnh lão tổ tồn tại, ngươi một mình đi đến đó chúng ta làm sao có thể yên tâm?” Yến Trường Xuân nhíu mày, vẫn còn có chút lo lắng.
Diệp Vân nhìn Yến Trường Xuân cả nửa ngày mới mỉm cười nói:” Tấn quốc, vẫn là quá nhỏ bé.”
Yến Trường Xuân tắt tiếng, không phản bác được.
Thiên tư cùng tiềm lực của Diệp Vân mọi người đều thấy rõ, giờ phút này tu vi của hắn chỉ mới là Luyện Khí Cảnh nhưng đã có thể chống lại Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng cường giả, quả thực khó có thể tin, nếu như hắn bế quan tìm hiểu Tô Hạo Bản Mệnh phù văn thành công rất có thể tu vi sẽ tăng lên thật lớn, khi đó đi Đại Tần đế quốc có lẽ cũng sẽ tự bảo vệ được bản thân.
“Ngươi đã quyết định như thế thì chúng ta cũng không phản đối. Trước mắt tình huống của nha đầu Tô Linh ta còn có thể khống chế, nếu như không có biến hóa bất ngờ xảy ra thì trong vòng hai năm sắp tới có lẽ không xảy ra chuyện gì. Chờ ngươi bế quan đi ra sẽ tiến về Đại Tần đế quốc, nhất định phải tìm được linh đan diệu dược mang về cứu tỉnh Tô Linh.” Thất trưởng lão hiểu rõ tính cách của Diệp Vân, nếu như tiểu tử này đã quyết định thì có khuyên giải nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chẳng bằng cứ buông tay để hắn đi, với số mệnh cùng thiên phú của hắn biết đâu lại mang đến một ít kinh hỉ, điều này cũng không thể nói trước.
“Như thế tốt lắm.” Trên mặt Diệp Vân hiện ra sắc mặt vui mừng, thi lễ cùng Thất trưởng lão và Yến Trường Xuân sau đó thân hình lướt lên hướngvề phía núi rừng rậm rạp cách đó mấy chục dặm bắn đi.
Bế quan, bế quan để tìm hiểu Tô Hạo Bản Mệnh phù văn, nếu thành công xác định có thể đạt được thành tựu to lớn.
Bản Mệnh phù văn chính là đem tất cả chân khí, lĩnh ngộ đối với cảnh giới, thậm chí một tia trí nhớ ngưng luyện lại thành một đạo Chân Nguyên phù văn. Đạo phù văn này dùng thần hồn bồi dưỡng, có thể tồn tại mấy trăm năm mà không biến mất, cực kỳ thần dị. ( Nói nôm na là như bản Ghost của Window, đem bung ra là có hết tất cả )
Tô Hạo chính là Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ tu vi, tuy rằng không có tìm hiểu Kim Đan Đại Đạo nhưng bất quá cũng có hiểu rõ chút đỉnh nào đó về Kim Đan, về phần Trúc Cơ Cảnh thì lại quá quen thuộc.
Trong núi sâu, cổ mộc che kín bầu trời, Diệp Vân cởi bỏ quần áo trên người lộ ra một màu đỏ trên thân thể, cơ bắp hơi hơi nhô lên, phía dưới ẩn chứa lực lượng tràn đầy.
Diệp Vân khoanh chân ngồi, nín hơi ngưng thần, đem tất cả tạp niệm vứt cả ra ngoài chỉ còn lại trong óc Bản Mệnh phù văn của Tô Hạo.
Bản Mệnh phù văn này là một quang cầu, thoạt nhìn bề ngoài cũng không có gì kỳ diệu. Đạo phù văn này sau khi tiến vào mi tâm Diệp Vân thì không có cách nào đụng vào, chỉ có Thần Niệm có thể tương liên cùng nó.
Thần Niệm của Diệp Vân bao trùm ở trên, chậm rãi chìm vào bên trong.
Trong khoảnh khắc, Diệp Vân cảm thấy có vô số đạo tin tức lộn xộn tuôn ra như sóng to gió lớn, hung hăng đánh phốc tới thiếu chút nữa làm linh hồn hắn bị thương tổn.
Bất quá linh hồn của Diệp Vân đã bị ngưng luyện trăm ngàn vạn lần từ lâu, chẳng qua chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt liền đem cỗ lực lượng đầy uy lực này ngăn cản được.
Rốt cuộc, tin tức như sóng to gió lớn cuối cùng đã yên tĩnh lại, mặt biển sau cơn bão tố đã bình tĩnh lại chỉ còn vài cơn sóng nhộn nhạo.
Diệp Vân chậm rãi hít vào một hơi, Thần Niệm lần nữa chìm vào biển tin tức rộng lớn.
Bỗng nhiên, vô số đạo tin tức dường như bị châm lửa ở trong đầu hắn nổ tung như pháo bông, hóa thành vô số đạo quang diễm làm trong đầu hắn trở nên rực rỡ tươi đẹp sáng chói.
Hỏa chi pháp tắc!
Chân Linh chi tức!
Không Gian pháp tắc!
Vô Ảnh tam trọng!
Truy Vân Cản Nguyệt thủ!
Trong lúc nhất thời trong đầu Diệp Vân xuất hiện rất nhiều đạo tin tức, có lĩnh ngộ đối với Thiên Đại pháp tắc, có công pháp tu luyện, có cảm ngộ kinh nghiệm chiến đấu, có nhận thức đối với thiên tài địa bảo, đan đạo kỳ hoàng,…
Những cảnh tượng hoa mỹ cơ hồ khiến trong óc Diệp Vân triệt để biến thành một… nồi cám heo, nếu không phải hắn tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp lại có Tiên Ma Chi tâm lúc nào cũng ngưng luyện linh hồn của hắn, chỉ sợ giờ phút này Diệp Vân đã biến thành một người ngu ngốc.
Bảy mươi tám đạo pháp tắc, đối với lĩnh ngộ tu vi có năm mươi bốn loại, mà các loại thần thông thuật pháp cũng có hơn ba mươi đạo, những thứ khác cũng có hơn trăm đạo hữu dụng, muốn lĩnh ngộ hết thì tới khi nào? Trách không được Bản Mệnh phù văn đúng là kế thừa trực tiếp, chỉ trong thời gian ngắn có được thực lực như chủ nhân của phù văn, mặc dù không cách nào triển khai mười thành nhưng cũng được bảy tám phần bộ dạng.
Diệp Vân hiện tại tự mình lĩnh ngộ từng đạo, so sánh, muốn từ trong đó rút ra những gì tinh túy nhất để cho sự lĩnh ngộ lý giải của hắn đối với Thiên Đạo càng khắc sâu. Thế nhưng tốc độ tiến hành lại quá chậm, những tin tức bình thường thì không nói, thế nhưng lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo cùng tu luyện mỗi một đạo tìm hiểu là mất mấy canh giờ, thậm chí mất thời gian vài ngày. Nếu đem toàn bộ những thứ này tìm hiểu chỉ sợ không mất thời gian một hai năm là không thể nào làm được đấy.
Một hai năm thời gian đối với tu đạo chi sĩ mà nói căn bản không coi là cái gì, có những tu sĩ một lần bế quan là mất mười năm thậm chí mấy chục năm. Một hai năm chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.
Nhưng mà, Diệp Vân không có thời gian bởi vì Tô Linh không thể nào đợi được lâu như vậy.
Diệp Vân chau mày, quyết định trước hết tìm hiểu một ít tin tức về lĩnh ngộ Trúc Cơ Cảnh, sau đó tìm hiểu qua loa cảm thụ một ít tri thức Kim Đan Cảnh rồi sẽ phá quan mà ra.
Ngay thời điểm khi hắn vừa muốn quyết định buông tha đại bộ phận tin tức trong Bản Mệnh phù văn, chỗ sâu trong mi tâm Diệp Vân đột nhiên quang ảnh hai màu Hắc Bạch đại thịnh hóa thành một dòng suối Hắc Bạch tuôn chảy, lập tức tràn ngập thân thể của hắn.
Tiên Ma Chi Tâm, lại chính mình hành động.