Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 416

Dịch giả: aluco

Năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch.

Quả thật giá cả như vậy làm cho người ta khó có thể tin, tu sĩ đang ngồi tham dự đấu giá hội nơi đây có thể xuất ra năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, có lẽ không đến hai mươi người.

Chủ yếu nhất là Lôi Linh Hóa Không Đan này tuy rằng trân quý, nhưng mà đối với những tu sĩ của đại gia tộc thế lực lớn mà nói cũng không phải là vật quan trọng lắm, Đan Đỉnh Tông ba năm một lần đấu giá hội, tất nhiên với những bảo vật quan trọng có lẽ ở áp trục, hoặc ở phía sau. Tóm lại, tuyệt đối không phải là quả Lôi Linh Hóa Không Đan này.

Nhưng mà, lúc giá của Lôi Linh Hóa Không Đan được xướng lên là năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, toàn trường lặng ngắt như tờ, ngay cả Lâm Việt cùng Hoa lão đầu đang một mực tranh đoạt cũng á khẩu, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào viên thuốc đó, cái nhìn như muốn róc xương lóc thịt viên Lôi Linh Hóa Không Đan, cuối cùng chỉ đành ngồi xuống.

"Là Vân Thiên Hành, Kim Kiếm Môn Vân Thiên Hành. Không thể tưởng được hắn cũng xuất thủ, đây chính là một trong sáu đại tông môn của Đại Tần đế quốc a, gần với Phiêu Miểu Tông cùng Thần Tú Cung. Lần này Phiêu Miểu Tông không tới, Thần Tú Cung cũng chỉ phái ra đại biểu là hai gã đệ tử trẻ tuổi, như vậy Kim Kiếm Môn chính là thế lực lớn nhất a."

"Vân Thiên Hành đã xuất thủ, còn ai dám tranh chấp viên thuốc này cùng với hắn?"

"Đúng vậy a, trên đấu giá hội thấy ghét nhất chính là những màn như thế này."

"Vậy cũng không có biện pháp, đây là đặc quyền của đệ tử các thế lực lớn, có bản lĩnh thì ngươi trở thành đệ tử của sáu đại tông môn đi, tự nhiên thân phận địa vị nước lên thì thuyền lên."

"Ta ngược lại rất muốn nhìn xem có ai dám tranh đoạt cùng Vân Thiên Hành, thật sự là rất chờ mong đây."

"Các ngươi nói xem cái tên tiểu gia hỏa đã mua được hai món đấu giá lúc nãy bỏ vào trong túi có dám xuất thủ hay không?"

"Không thể nào? Những kẻ hắn đắc tội vừa rồi nhìn qua thấy hung ác, kỳ thật rất dễ dàng giải quyết, nhưng mà Kim Kiếm Môn Vân Thiên Hành này vạn nhất đắc tội rất có thể chính là cục diện không chết không thôi a."

Một đám người xì xào bàn tán, tuy rằng đã hạ giọng thật nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được, bất quá tu sĩ ở đây hầu như không có phản ứng gì, ngay cả Kim Kiếm Môn Vân Thiên Hành cũng không nói gì, cục diện như thế này chính là do Đan Đỉnh Tông cố ý kiến tạo ra, bằng không mà nói thì đấu giá hội này cũng sẽ như những phòng đấu giá bình thường khác, dùng ghế lô cho những khách quý.

"Nói như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?" Diệp Vân tò mò nhìn bốn phía, quay đầu hỏi Chư Cát Xung.

"Đương nhiên là không có vấn đề, bằng không thì Đan Đỉnh Tông tại sao lại không làm ghế lô? Chính là như vậy mới kích thích, có thể khiến cho mọi người tranh đoạt, làm cho giá tiền cao hơn." Chư Cát Xung trả lời một cách lười biếng.

Diệp Vân ồ một tiếng, nói: "Ngay lúc ta đạt được tư cách đấu giá, tên đệ tử tiếp khách còn nói chuẩn bị một cái phòng tốt cho ta, không nghĩ rằng cục diện lại thế này."

" Đệ tử tiếp khách thì biết cái gì, Đan Đỉnh Tông mở đấu giá đại hội ba năm một lần, mỗi lần đều có những quy tắc khác nhau." Chư Cát Xung hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Các ngươi nhìn xem ai dám cạnh tranh cùng Vân Thiên Hành của Kim Kiếm Môn?"

"Ta đã phục dụng qua Lôi Linh Hóa Không Đan, nếu phục dụng thêm một lần nữa thì hiệu quả quá mức nhỏ bé, bằng không mà nói ta cũng muốn cùng hắn tranh giành một phen." Tăng Huyền lạnh lùng nói ra, tựa hồ đối với Vân Thiên Hành có chút địch ý.

"Tên gia hỏa Vân Thiên Hành này cũng tìm hiểu về lôi linh khí, hai năm trước từng có một ít xung đột với Tăng sư huynh." Chư Cát Xung nhìn thấy, cười hì hì nói với Diệp Vân.

Lông mày Diệp Vân chau lên, Đại Tần đế quốc quả nhiên không phải là nơi hủ lậu như Tấn quốc, chỉ trong một phòng đấu giá đã có thể nhìn thấy hai tu sĩ tìm hiểu lôi linh khí, phải biết rằng tại Tấn quốc cả mấy trăm năm mới xuất hiện một người.

"Có phải ngươi đang cảm thấy ở đâu cũng có thể thấy được tu sĩ lôi linh khí? " Chư Cát Xung dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Diệp Vân, cười nói: "Kỳ thật nhìn khắp sáu đại tông môn cùng hoàng thất trẻ tuổi, người có thể tìm hiểu lôi linh khí chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ước chừng chỉ có khoảng sáu bảy người, trùng hợp làm sao mà hôm nay ngươi lại nhìn thấy hai gã cùng một lúc."

Thì ra là thế!

Diệp Vân cười cười gật đầu, sau đó ánh mắt đảo qua bốn phía, lại phát hiện vẫn không có người nào đứng lên ra giá.

"Vân Thiên Hành ra giá năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, còn có vị nào ra giá cao hơn hắn không? Nếu là không có, Lôi Linh Hóa Không Đan này chính là Vân Thiên Hành được rồi." Nhạc Vân Phàm giọng nói sang sảng, nghe tựa hồ rất nhạt nhẽo nhưng kỳ thật trong lòng có chút lo lắng, viên thuốc này tuy rằng phẩm chất cũng không phải là quá tốt, nhưng mà nếu như chỉ bỏ ra có năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch đã mua được mà nói, hầu như không có quá nhiều lợi nhuận.

Vân Thiên Hành lẳng lặng đứng đấy, ngay cả nhìn đều không có nhìn người bên ngoài thoáng một phát, dường như viên thuốc này đã là vật trong bàn tay của hắn, không người nào dám tranh giành.

"Không ai ra giá nữa à? Vậy được rồi, ta, năm nghìn năm trăm miếng."

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người cho rằng Lôi Linh Hóa Không Đan đã bị Vân Thiên Hành mua được, Diệp Vân lười biếng đứng lên, dụi dụi con mắt, cười híp mắt nói ra.

"Năm nghìn năm trăm miếng, vị công tử này ra giá năm nghìn năm trăm miếng." Nhạc Vân Phàm vui mừng như vừa... trúng số, chỉ vào Diệp Vân cao giọng quát.

Một mảnh xôn xao!

Ai cũng thật không ngờ, quả thật là có người dám cạnh tranh cùng Vân Thiên Hành, chắc cũng là người của sáu đại tông môn. Bất quá thời điểm khi bọn hắn thấy người đứng lên chính là Diệp Vân, ai cũng không tự chủ được lộ ra sự vui vẻ.

Tên tiểu tử này hẳn là đến từ ẩn thế gia tộc, bình thường có lẽ đã quen kiêu căng, ngu ngốc không biết sợ.

Bất quá, như vậy cũng thú vị. Ngược lại là muốn nhìn Vân Thiên Hành sẽ biểu hiện ra như thế nào, sẽ tiếp tục ra giá hay là giận tím mặt đây?

Sau một lúc xôn xao chính là sự yên tĩnh tuyệt đối, ánh mắt mọi người đều nhìn vào trên mặt Vân Thiên Hành.

Trên mặt Vân Thiên Hành cũng không có nửa điểm phẫn nộ, chẳng qua là trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt hơi hơi đảo qua Diệp Vân.

"Sáu nghìn miếng!"

Giọng nói nhàn nhạt, không thấy chút nào giận dỗi.

"Vân huynh quả nhiên tiền nhiều như nước, một lần là tăng thêm năm trăm miếng, ta đây cũng thêm năm trăm chính là, sáu nghìn năm trăm!"

Thanh âm của Diệp Vân vang lên một cách lười biếng, nở nụ cười.

"Bảy nghìn!" Giọng nói của Vân Thiên Hành vẫn nhàn nhạt như cũ.

"Tám nghìn a, ta thích số nguyên cho... đẹp." Diệp Vân cười nói.

"Chín nghìn!" Vân Thiên Hành khẽ nhíu chân mày, tựa hồ có chút không vui.

"Đã chơi số đẹp thì cho nó đẹp luôn, một vạn cực phẩm Linh Thạch!"

Diệp Vân sờ sờ lên mũi... ngoái một cái, đột nhiên quát to một tiếng.

Xì xì!

Một mảnh thanh âm hít vào khí lạnh nổi lên.

Một vạn cực phẩm Linh Thạch, nhớ không lầm Diệp Vân giao tiền đặt cọc cũng vừa đúng một vạn, tuy rằng hắn có khoản định mức là hai vạn, nhưng mà dù sao đó không phải là Linh Thạch chân chính thuộc về hắn, chắc có lẽ hắn không kêu giá thêm nữa.

"Lôi Linh Hóa Không Đan này đối với ta rất trọng yếu. Nếu như ngươi nhận biết được ta, thì đã biết ta ngưng luyện lôi linh khí, nếu có được viên thuốc này, ta có thể tăng cảnh giới lên cao thêm một tầng . Nhưng đối với ngươi mà nói, nếu muốn phục dụng viên thuốc này để tìm hiểu lôi linh khí, vậy căn bản là chuyện không thể nào, ta có thể nói cho ngươi biết, ngay cả một thành cơ hội cũng không có chứ không phải như trong truyền thuyết hai thành." Vân Thiên Hành giọng nói như trước bình thường thong dong, chậm rãi nói ra.

"Một thành cơ hội cũng là cơ hội nha, Vân huynh ngươi cứ tiếp tục ra giá thì tốt rồi." Diệp Vân cười tủm tỉm nói.

"Diệp Vân huynh đệ, viên thuốc này không đáng giá một vạn miếng cực phẩm Linh Thạch." Chư Cát Xung thấp giọng nói ra.

"Đúng vậy, phẩm chất của viên thuốc này có lẽ không được tốt lắm, không cần thiết phải có bằng được." Tăng Huyền cũng nói nhỏ vào tai Diệp Vân.

Vân Thiên Hành nhìn nhìn Diệp Vân, lại nói: "Như vậy đi, ta có một quả Tinh Thạch ẩn chứa một ít Lôi linh khí trong đó, ta có được nó trong một lần rèn luyện sinh tử cách đây ba năm, chẳng qua là Lôi linh khí trong đó như có như không, lại không thể lấy ra. Với ta mà nói thì không có tác dụng gì, bất quá đối với tu sĩ không có tìm hiểu lôi linh khí thì lại có thể nhận thức một chút, mai sau nếu là lại có cơ hội tìm hiểu về Lôi linh, có lẽ có khả năng một lần hành động tu thành. Nhường Lôi Linh Hóa Không Đan của ngươi cho ta, ta đưa Tinh Thạch này cho ngươi xem như đền bù tổn thất."

Dứt lời, Trong tay Vân Thiên Hành xuất hiện 1 quả Tinh Thạch chừng bằng quả trứng bồ câu tản mát ra tử sắc nhàn nhạt.

"Vân Thiên Hành, Linh khí trong Lôi linh thạch này hầu như không có, ngươi cần gì phải lấy ra lừa gạt Diệp Vân huynh đệ của ta đây." Chư Cát Xung liếc nhìn đã biết được lai lịch của Tinh Thạch này, vừa cười vừa nói.

"Ngươi có thể hỏi Tăng Huyền huynh, Lôi linh thạch này bên trong có tồn tại Lôi linh khí hay không." Vân Thiên Hành không để ý đến Chư Cát Xung, nói với Tăng Huyền.

Tăng Huyền sắc mặt âm lãnh, trầm ngâm một chút, nói: "Chính xác mà nói thì có một chút."

Vân Thiên Hành nhìn về phía Diệp Vân, hỏi: "Vị huynh đệ kia, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Diệp Vân híp mắt, trong lòng không ngừng tính toán. Hắn tu luyện Lôi linh khí đã đến một cảnh giới nào đó, có thể đem Lôi linh khí ngưng tụ thành một điểm và che giấu đi, bởi vậy những người khác đều không thể nhìn ra trong cơ thể hắn có được Lôi linh khí. Mà bên trong viên Lôi linh thạch trước mắt này chính xác có tích chứa một tia lôi linh khí, nhưng mà một tia lôi linh khí này lại không hề giống như lời của Vân Thiên Hành cùng Tăng Huyền nói là cực kỳ nhỏ bé.

Tia Lôi linh khí này lại tinh thuần đến cực hạn, có thể nói là đã trở lại nguyên trạng, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào. Nếu không phải Diệp Vân đối với Lôi linh khí đã hoàn toàn hiểu rõ như trong lòng bàn tay thì xém chút nữa cũng bị lừa gạt.

Bất quá, Diệp Vân nếu như đã nhìn thấu nó, thì làm sao có thể buông tha đây.

"Cái này, cái này hình như có chút không ổn?" Diệp Vân cố ý nhíu mày.

"Ta là Vân Thiên Hành của Kim Kiếm Môn, chắc hẳn ngươi cũng nghe qua danh hào của ta. Ngày sau nếu có sự tình gì không giải quyết được, có thể tới Kim Kiếm Môn tìm ta." Vân Thiên Hành nhíu mày, trầm giọng nói ra.

Trong hội trường tất cả xôn xao, lời nói này của Vân Thiên Hành tương đương với cho Diệp Vân một cái hứa hẹn. Lời hứa hẹn của Kim Kiếm Môn Vân Thiên Hành, lời hứa hẹn này tối thiểu cũng đáng giá hai nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, thậm chí còn muốn vượt qua.

Diệp Vân thở dài, nói: "Được rồi được rồi, quân tử không đoạt việc tốt của người khác. Nếu như Vân huynh yêu thích viên thuốc này như thế, ta đây cũng chỉ có thể nhịn đau buông tha nó, tặng cho ngươi rồi."

Vân Thiên Hành khóe miệng nổi lên một vòng vui vẻ, cong ngón tay búng ra, miếng Lôi linh thạch hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Diệp Vân.

Diệp Vân cầm nó trong tay, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ cùng tiếc nuối nhưng trong lòng đã cười nở hoa, bởi vì lúc hắn bắt lấy Lôi linh thạch chỉ trong nháy mắt cũng đã xác định Tinh Thạch này bên trong chất chứa Lôi linh khí đích thật là tinh thuần đã đến cực hạn.

Kiếm lợi lớn!

Bình Luận (0)
Comment