Dịch giả: alucoTu luyện không biết nhật nguyệt, thoáng cái đã qua nghìn năm.
Diệp Vân lẳng lặng ngồi ở trên giường, tựa hồ vừa mới nhập định, tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, sau đó cũng đã tỉnh lại.
Nửa tháng, đảo mắt thời gian đã trôi qua bốn mươi năm mươi ngày, Diệp Vân mở hai mắt ra trên mặt lộ ra dáng tươi cười.
Lần này bế quan tu luyện, đúng ra còn có thể kéo dài nữa, bất quá đối với Diệp Vân mà nói, có kéo dài nữa cũng sẽ không được thêm bao nhiêu, bởi vì những gì hắn muốn đã tìm hiểu được một ít rồi.
Tìm hiểu Thiên Đạo chính là chuyện khó khăn nhất trên đời này, nhưng cũng là chuyện rất dễ dàng. Nếu nói là khó bởi vì có đôi khi ngươi tìm hiểu nghìn năm, cũng chưa chắc có thể bước ra nửa bước, cuối cùng chỉ có thể ôm hận mà chết. Mà ở trong dòng chảy nghìn năm, có vài kẻ kỳ tài có một không hai, chuyện tu luyện lại đơn giản giống như ăn cơm uống nước, từ lúc bắt đầu cảnh giới tu luyện tới khi viên mãn, cứ tự nhiên như thế mà tấn chức, phảng phất nước chảy thành sông, ngươi nói có dễ dàng hay không.
Con đường tu hành Diệp Vân, vốn là cực kỳ khó khăn. Nhưng mà sau khi có được Tiên Ma Chi Tâm, việc tu hành của hắn lại trở nên đơn giản rất nhiều, chẳng qua là hắn lựa chọn nội ngoại song tu, làm cho con đường tu hành lúc đầu tưởng như đơn giản lại trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Bất quá, cũng chính bởi vì hắn lựa chọn nội ngoại song tu, mới có thể dùng cảnh giới của mình ngày hôm nay, đã có thể đủ sức chống lại cùng với cao thủ Kim Đan Cảnh sơ kỳ. Bởi vậy con đường tu hành của hắn, nếu nói khó thì không khó, nói không dễ cũng là cực kỳ không dễ.
"Diệp Vân sư đệ, có từng nghe được bí âm triệu hoán mà ta phát ra?" Bên ngoài tiểu viện, truyền đến thanh âm của Trịnh Đồng.
Diệp Vân vươn người đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng, xuyên qua cấm chế, gật đầu mỉm cười với Trịnh Đồng: "Trịnh sư huynh, ta mới vừa rồi còn đang tu luyện, đúng là được ngươi dùng bí âm triệu hoán ra mới tỉnh lại."
Trịnh Đồng vội vàng nói: "Đây chẳng phải là đã cắt đứt việc tu hành của ngươi sao, ta quả thật vô ý quá. Bất quá cũng không phải là ta cố ý quấy rầy, quả thật có sự tình trọng yếu cần thông tri."
Diệp Vân cười nói: "Có phải việc khảo hạch đệ tử ký danh lần này sắp bắt đầu?"
Ánh mắt Trịnh Đồng sáng lên, gật đầu nói: "Đúng vậy. Hơn nữa địa điểm khảo hạch đúng như ta và ngươi đã từng suy đoán, tại Lạc Lôi Cốc."
Diệp Vân trầm ngâm một chút, nói: "Tương truyền Lạc Lôi Cốc này chỉ có tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng đã vượt qua đại kiếp mới có thể tiến vào, bằng không chính là người may mắn tìm hiểu được lôi linh khí."
Trịnh Đồng nói: "Đúng là như thế. Sư đệ Diệp Vân ngươi tuy rằng cảnh giới chưa đủ, nhưng đã tìm hiểu lôi linh khí, tất nhiên có thể tiến vào trong đó."
Diệp Vân nhíu mày, nói: "Ta tất nhiên biết rõ bản thân có thể tiến vào, nhưng Khương Phi Dương mấy người bọn hắn không tìm hiểu lôi linh khí thì làm sao?"
Trịnh Đồng mỉm cười, nói: "Mặc dù nói phải là tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng vượt qua đại kiếp cùng tu sĩ tìm hiểu lôi linh khí mới có thể tiến vào, kỳ thật muốn đi vào trong đó, còn có một phương pháp khác."
Diệp Vân kinh ngạc vội hỏi: "Phương pháp gì?"
Trịnh Đồng chậm rãi nói: "Tị Lôi Phù."
Diệp Vân chấn động, vội vàng hỏi với vẻ không thể tin được: "Tị Lôi Phù? Có thể tránh được lôi linh khí? Nếu tồn tại loại Thần phù như thế này, như vậy chúng ta tu hành lôi linh khí còn có tác dụng gì?"
Trịnh Đồng cười ha ha, nói: "Sư đệ Diệp Vân ngươi không nên gấp gáp, nếu thật sự có loại thần phù có thể hoàn toàn tránh né lôi linh khí, vậy thì còn gì để nói? Tị Lôi Phù này chẳng qua là có thể ngăn cách lôi linh khí nguyên thủy nhất dò xét lúc tiến vào, nếu là đối mặt với những thần thông diễn hóa của lôi linh khí, căn bản không có hiệu quả gì."
Diệp Vân biết mình vừa mới rồi có hơi gấp gáp, nghe nói như thế không khỏi gật nhẹ đầu.
"Trong Lạc Lôi Cốc tràn đầy lôi linh khí, nếu tu sĩ mà tu vi không vượt qua Kim Đan đại kiếp, vừa không có tìm hiểu lôi linh khí tiến vào, trước hết sẽ bị phát hiện, lôi linh khí trong cốc sẽ tự động hóa thành phương pháp công kích, chém giết những người xâm nhập này. Mấy ngàn năm qua, tất cả tông môn tất cả các phái dốc lòng nghiên cứu, muốn tìm được phương pháp có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc, rốt cuộc từ năm trăm năm trước nghiên cứu ra Tị Lôi Phù. Tị Lôi Phù này tuy rằng không cách nào ngăn cách được công kích của thần thông lôi hệ, nhưng lại có thể giúp cho những kẻ tiến vào cốc ẩn giấu đi lực lượng khiến cho lôi linh khí không cách nào cảm giác được sự hiện hữu của bọn hắn, bởi vậy sẽ không phát động công kích." Trịnh Đồng nhẹ nhàng thấp giọng giải thích.
Diệp Vân giật mình, như vậy cũng không chênh lệch lắm.
"Hơn nữa, Tị Lôi Phù này cũng không thể ngăn cản hoàn toàn sự dò xét của lôi linh khí, dù cho ngươi có được Tị Lôi Phù cũng chỉ có thể ở bên ngoài Lạc Lôi Cốc mà đi đi lại lại, muốn đi vào nơi trọng yếu, đó là chuyện không có khả năng. Bởi vì ngay tại trung tâm của Lạc Lôi Cốc lôi linh khí vô cùng cường đại, bên trong có thể xuất hiện Lôi Mộc, thậm chí có Lôi Thú vạn năm do Lôi Đình bồi dưỡng ra. Chỉ có cường giả vượt qua Kim Đan đại kiếp mới có thể chống lại cùng những Lôi Thú này, tu sĩ bình thường chẳng qua dựa vào Tị Lôi Phù để tiến vào, trước mặt Lôi Thú quả thực không đáng giá được nhắc tới." Trịnh Đồng tiếp tục giải thích.
"Lôi Thú? Do Lôi Đình vạn năm dưỡng dục mà ra? Như vậy những tu sĩ tìm hiểu lôi linh khí như chúng ta phải làm thế nào?" Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trầm giọng hỏi.
"Như vậy phải xem lôi linh khí của bản thân có tinh khiết hay ko, nghe nói càng tinh khiết thì sẽ không làm cho Lôi Thú công kích, còn cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ ràng lắm bởi vì chưa bao giờ tiến vào đến trung tâm của Lạc Lôi Cốc." Trịnh Đồng nói đến trung tâm của Lạc Lôi Cốc, trên mặt đều là say mê cùng kích động.
Diệp Vân gật gật đầu, thi lễ với Trịnh Đồng một cái: "Đa tạ Trịnh sư huynh chỉ điểm, nếu như ta có thể từ bên trong Lạc Lôi Cốc trở về, chắc chắn hậu báo."
Trịnh Đồng lắc đầu, nói: "Sư đệ Diệp Vân ngươi quá khách khí, lần này trong đám đệ tử ký danh ta chỉ xem trọng một mình ngươi."
Diệp Vân cười nói: "Khương Phi Dương thì sao?"
Trịnh Đồng khinh thường nói: "Khương Phi Dương? Không đáng giá được nhắc tới. Bất quá trong đám đệ tử ký danh các ngươi, ta hy vọng ngươi phải cẩn thận một người, người này tên là Chung Hóa Lê, tu vi sớm có thể đột phá đến Kim Đan Cảnh, nhưng vẫn cưỡng ép áp chế, bởi vì dựa khảo hạch sắp tới đây có thể trở thành đệ tử chính thức của thủ tọa. Nếu như so sánh hắn là diều hâu, như vậy tên Khương Phi Dương "cùi bắp" kia cũng cỡ chim... se sẻ, căn bản không cách nào đánh đồng."
Trong mắt Diệp Vân tinh mang lập loè: "Không thể tưởng được còn có nhân vật như vậy tồn tại, với thiên phú của hắn, mới có thể đủ sức vượt cấp khiêu chiến, tối thiểu so với Đinh Hạo Thần phải mạnh hơn một ít."
"Không phải một ít, mà là rất nhiều. Người này cực kỳ thần bí, cũng rất ít khi xuất hiện, nếu không phải ta là người quản lý chỗ này, lại nghe được đánh giá của thủ tọa đối với hắn, cũng sẽ không biết được người này vậy mà áp chế tu vi đã hơn một năm, chỉ là để dành cho hôm nay. Có thể thấy được hắn ngoại trừ tu vi ra, tâm trí cũng vô cùng kiên nhẫn." Trịnh Đồng gật gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Diệp Vân không nói gì, con mắt híp lại, ai cũng không biết được là hắn hưng phấn trong lòng. Nếu lần khảo hạch đệ tử ký danh này, tất cả đều là loại hàng "cùi bắp" như Đinh Hạo Thần, như vậy đối với việc tôi luyện tu vi của Diệp Vân cũng không có được chỗ tốt gì. Bất quá đã có loại hàng "cao cấp" như Chung Hóa Lê, chắc hẳn sẽ giúp cho thần thông kỹ pháp của Diệp Vân có sự tăng trưởng thật lớn, đối với nhận thức Thiên Đạo, có lẽ cũng có chút trợ giúp.
"Đúng rồi, còn có chuyện này chắc hẳn thủ tọa cũng sẽ dặn dò ngươi. Chính là khi Lạc Lôi Cốc mở ra cũng không phải chỉ có mấy người đệ tử ký danh các ngươi, mà sẽ có một số cao thủ của các tông môn khác, cũng sẽ có một ít tán tu kiệt xuất. Hành trình vào Lạc Lôi Cốc, hung hiểm muôn phần, mong rằng sư đệ ngươi hết thảy cẩn thận." Trịnh Đồng đi đến một bước, lời nói đầy vẻ thành khẩn.
Diệp Vân gật gật đầu, lần nữa ôm quyền, tạ ơn Trịnh Đồng.
"Tốt rồi, thủ tọa vẫn còn ở đỉnh Tuyệt Tâm Phong chờ ngươi, mau đi đi." Trịnh Đồng cười cười, hắn có thể nhìn thấy lòng biết ơn chân thành trong mắt Diệp Vân. Hắn có loại cảm giác mãnh liệt, thành tựu của Diệp Vân sau này có lẽ sẽ khó có thể đánh giá, mà việc tu hành của hắn đã gặp bình cảnh, tuy rằng rất nhanh cũng có thể đột phá đến Kim Đan Cảnh, nhưng nếu muốn vượt qua Kim Đan Cảnh đại kiếp, vạn lần chưa chắc được, nếu ngày sau có thể có được sự giúp đỡ của Diệp Vân, có lẽ có cơ hội thành tựu Nguyên Anh.
Diệp Vân sau khi từ biệt Trịnh Đồng, thân hình hóa thành một đạo lôi quang, nhắm về phía Tuyệt Tâm Phong phóng vút đi.
Trên đỉnh Tuyệt Tâm Phong, cũng không có kiến trúc hoa lệ nào, chỉ có đá lởm chởm loạn thạch cùng mấy cây cổ thụ bất khuất đối mặt với những cơn gió mạnh.
Dưới một gốc cây cổ thụ, Thiên Vận Tử thân mặc hắc y, đứng chắp tay, khuôn mặt hắn lạnh lùng, không giận mà uy, tựa hồ có một cỗ hơi thở lạnh như băng từ trên người hắn tuôn ra.
Đứng bên cạnh Thiên Vận Tử là một lão giả áo trắng, tóc bạc mặt hồng hào, trên mặt đầy vẻ tươi cười. Khí thế hoàn toàn khác hẳn với Thiên Vận Tử, cực kỳ hòa ái, làm cho người ta như tắm gió xuân.
Diệp Vân đứng hàng thứ tám trong những gã đệ tử khoanh tay đứng đó, nhìn chăm chú.
"Chắc hẳn các ngươi cũng đã biết được, lần này triệu tập mọi người chính là để tham gia vào khảo hạch đệ tử ký danh, người chiến thắng cuối cùng chính là tên đệ tử thứ tư của ta." Thanh âm của Thiên Vận Tử quanh quẩn trên đỉnh núi.
Đám người Diệp Vân cũng không ai nói lời nào, khảo hạch của Thiên Vận Tử chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, chiến thắng, chiến thắng như thế nào?
"Về phần làm thế nào để chiến thắng, để sư thúc Nhạc Hoài Xương của các ngươi giải thích." Thiên Vận Tử hơi hơi nghiêng đầu, nhìn lão giả áo trắng bên cạnh.
Nhạc Hoài Xương tóc bạc mặt hồng hào, nghe nói như thế liền nở nụ cười, hai con mắt híp lại gần như thành một đường chỉ.
"Ta cùng sư tôn các ngươi thương lượng rất lâu, cố gắng an bài cho các ngươi một nơi thí luyện không quá khó khăn. Bởi vậy địa điểm thí luyện lần này chính là trong Lạc Lôi Cốc, chắc hẳn mọi người rất chờ mong a."
Thần sắc của tám gã đệ tử bất động, nhưng trong lòng đã muốn chửi đến tám đời tổ tông của hai lão già này.
Không muốn an bài nơi thí luyện quá khó khăn? Lạc Lôi Cốc? Rất chờ mong? Ta chờ mong cái đầu ngươi a.
Lạc Lôi Cốc là địa phương như thế nào? Chỉ có tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng trở lên mới có tư cách tiến vào hạch tâm chi địa, còn tu sĩ như bọn hắn tu vi chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, không có tìm hiểu lôi linh khí, chỉ dựa vào Tị Lôi Phù để tiến vào, chỉ có thể ở mấp mé bên ngoài, nếu chẳng may sơ sẩy bị lôi linh khí phát hiện, thì coi như đưa tới tai hoạ ngập đầu.
Khảo hạch như vậy, còn chưa coi là rất khó khăn?
"Chắc hẳn các ngươi biết rõ, Lạc Lôi Cốc mở ra chỉ có một canh giờ, sau đó sẽ đóng cửa lại một lần nữa, chỉ sau đó mười ngày mới có thể mở ra lần nữa. Cho nên yêu cầu của ta đối với các ngươi cũng không cao, chỉ cần ai có thể sau khi Lạc Lôi Cốc mở ra lần nữa mang theo Lôi Mộc từ bên trong Lạc Lôi Cốc đi ra, người đầu tiên đi ra chính là người chiến thắng. Nhớ kỹ, ta muốn là Lôi Mộc." Nhạc Hoài Xương vẻ mặt tươi cười, chậm rãi nói ra.
Tám gã đệ tử, ngoại trừ Diệp Vân cùng một gã đệ tử có dung mạo xấu xí ra, sáu người còn lại bao gồm cả Khương Phi Dương trong đó không khỏi thân hình lay nhẹ.
Lôi Mộc? Đây chính là bảo vật chỉ sinh trưởng tại trung tâm của Lạc Lôi Cốc, mỗi một cây Lôi Mộc đều trải qua mấy nghìn năm được Lôi Đình bồi dưỡng mới có thể sinh trưởng mà thành, trong đó ẩn chứa lôi linh khí cực kỳ tinh khiết, vô cùng cường đại. Nếu tu vi không phải là Kim Đan Cảnh lục trọng trở lên, hoặc là bản thân đã tìm hiểu lôi linh khí mà nói, nếu muốn tiếp cận Lôi Mộc quả thực là người si nói mộng, khảo hạch như vậy, còn nói là không khó khăn lắm?
"Còn phải thêm cái gì nữa?"
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người oán thầm không thôi, tên đệ tử có dung mạo xấu xí kia trầm giọng hỏi.
"Chung Hóa Lê, ngươi cảm thấy lấy được Lôi Mộc rất đơn giản sao? Rõ ràng còn hỏi những lời thế này." Nhạc Hoài Xương khẽ giật mình, hắn không nghĩ tới lại gặp được loại đệ tử có tự tin như thế.
"Chuyện lấy được Lôi Mộc, mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng không phải là không có khả năng. Bất quá, ta nghĩ trừ ta ra, có lẽ còn có một người có thể lấy được Lôi Mộc, cho nên ta mới hỏi như thế, còn phải thêm cái gì." Chung Hóa Lê có dung mạo xấu xí kia giọng nói trầm ổn, chậm rãi nói ra.
"Ngươi nói là?" Ánh mắt Nhạc Hoài Xương sáng lên, theo bản năng ánh mắt liếc xéo đảo qua Diệp Vân.
"Diệp Vân, hắn cũng là người mang lôi linh khí, cũng có thể tiến vào trung tâm Lạc Lôi Cốc, nếu cả hai người chúng ta đều lấy được Lôi Mộc đồng thời đi ra, ai thắng ai thua?" Chung Hóa Lê lạnh lùng nói ra.
Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều rơi vào trên mặt Diệp Vân, tu vi cùng thiên phú của Chung Hóa Lê trong nội tâm mọi người đều rõ ràng, nếu hắn đã xem trọng Diệp Vân, như vậy tên gia hỏa này tất nhiên có chỗ hơn người. Huống hồ cách đây hơn một tháng Diệp Vân ra tay giết chết Đinh Hạo Thần, thế mà không bị trừng phạt gì cả, bởi vậy có thể thấy được Thiên Vận Tử coi trọng hắn đến cỡ nào.
"Nếu như Chung sư huynh nói như vậy, kính xin Nhạc sư thúc cho thêm yêu cầu thứ hai đi."
Diệp Vân mỉm cười bước ra một bước, thi lễ một cái với Nhạc Hoài Xương.
Ánh mắt của Nhạc Hoài Xương nhìn vào hai người có vẻ lưỡng lự, nụ cười trên khuôn mặt già nua lại càng rạng rỡ hơn.
"Nếu đã như vậy, thế thì các ngươi tìm thêm một gốc dị thảo, tên là Băng Linh Tiên Thảo!"