The Khải Huyền

Chương 51

2 thằng chúng tôi chả hiểu vật vờ thế nào mà sau khi nói tào lao với tay Hòa kia thì lăn xuống đất ngủ luôn 1 giấc đến sẩm tối mới dậy, mà cũng lạ là chẳng ai vào gọi cứ như chúng tôi không hề tồn tại vậy.

Đẩy cửa bước ra thấy trời đã về chiều, không khí đầy sương mờ càng làm mọi thứ ảm đạm hơn nữa. 2 thằng Linh-Tiến hình như đã được giao nhiệm vụ nên đi đâu không rõ, tôi lò dò đến chỗ nhà ăn khi trưa lấy bát nước để uống thì thấy thằng cha Long chỉ huy phó cũng đang ngồi uống trà ở ngay đấy.

-2 thằng con giời đánh nhau đã sướng chưa? Hắn xóc xỉa

Tôi cũng chẳng buồn mà trả lời, cứ thế mà lại lấy bát hứng nước trong bình để uống, nốc cạn xong thì hắn gõ cóc cóc lên bàn ngụ ý bảo lại ngồi.

-Tôi nói thẳng với 2 cậu thế này, 2 cậu là lính ở đâu, ở bao lâu tôi mặc xác các cậu nhưng đã vào đây thì nên hợp tác 1 chút, chuyện gây gổ tôi không lạ gì nhưng cái lệ này ai cũng biết, nhắm mắt làm ngơ không chết ai cả.

Tôi nghe đến đây thở dài 1 cái  rồi quay đi hướng khác chẳng thèm nhìn, ấy vậy mà hắn vẫn tiếp tục:

-Các cậu ở nhà chỉ huy nên giữ cho sạch sẽ vào, ở đây ngoài gác ra thì chỉ có các việc linh tinh như trồng rau, dọn dẹp, lấy nước. Thằng Hòa nó bảo lãnh các cậu nên cứ theo nó mà làm. Còn xảy ra chuyện thì tôi không can thiệp vào nữa đâu.

Tôi thấy thằng cha này cứ dở dơ ương ương thế nào, hình như đc làm chỉ huy trưởng tạm thời lại gặp lính mới nên cà kê dê ngỗng để ra oai thì phải, phát chán với kiểu này nên tôi chẳng thèm nghe, đợt hắn dứt lời tôi đứng dậy đi luôn 1 mạch, ngẫm lại cái vụ hồi trưa mà tức anh ách, thằng chả làm như ko có chả thì 2 thằng tôi chết đến nơi không bằng.

Chúng tôi trở về phòng cũng là lúc 2 cậu lính trẻ kia về, trên người ngoài súng còn có bao xe (bao đựng đạn) và lựu đạn dắt lưng chắc là mới gác xong:

-Này, đi đâu về đấy?

-Bọn em đi tuần tra về, mấy thằng khốn nạn, lạnh thế kia mà bắt đi mấy vòng mới cho về.

-Thế đi tuần ở đâu?

-Vòng ngoài và khu khách sạn anh ạ, còn 2 anh đi đâu cả buổi trưa thế?

-Ngủ trong này chứ đâu. Tôi cười

-Giời, sướng thế. Mà thôi tắm rửa thay đồ còn đi ăn anh ơi, em đói lắm rồi.

Tôi cũng chẳng phiền mấy đứa nó nữa, để chúng đi đâu thì đi, phần mình thì lại chỗ cái bàn của tay chỉ huy cũ xem xét coi có gì hay ho không. Thằng cha này cũng chả phải người tỉ mẩn gì lắm, giấy tờ, địa đồ rồi mật lệnh bóc ra chồng thành 1 đống nhăn nheo trên bàn, tôi rút 1 tờ kéo theo cả đống hổ lốn khiến cho chồng giấy muốn đổ sập theo.

Xem qua thì cũng không có gì đặc biệt lắm, lệnh điều động, lệnh canh gác, yếm trợ, báo cáo quân số, quân nhu. Ngày tháng đều gần đây cả, mỗi tuần 1 lần phải báo cáo về khu an toàn, cũng chẳng có gì hay ho cho lắm, tôi đang định gom vào cất thì thấy 1 tờ báo cáo có điểm lạ.

“Ngày 23 tháng 10, mất tích 2 đồng chí là Nguyễn Xuân Nam và Trần Quốc Hải trên đường làm nhiệm vụ, đại đội đã tổ chức tìm kiếm nhưng không thu được thi hài, khả năng đã bị nhiễm bệnh”

Ngày 23 tháng 10? làm nhiệm vụ gì mà lại mất tích nhỉ?Vì tò mò nên tôi giở cuốn sổ nghi nhật kí trực ban bao gồm các công việc trong chốt ra.

“Ngày 23 tháng 10

-8 giờ 30, trung đội pháo binh bố trí chờ lệnh bắn bảo vệ vành đai

-10 giờ tiểu đội 2 và 3 tổ chức vệ sinh doanh trại

-13 giờ: tiểu đội trinh sát số 1 tổ chức tuần tra  suối nước đảm bảo vệ sinh

-22 giờ:báo cáo bàn giao thông tin về sở chỉ huy”

Vậy là ngày 23 chỉ có 1 tiểu đội đi xuống suối nước là ra khỏi doanh trại, 2 người lính bị mất tích chắc hẳn là thuộc tiểu đội này. Việc bị rab tấn công cũng không có gì lạ nhưng cớ sao họ lại đặt tên suối nước là khe quỷ nữ? tại sao cả tiểu đội mà chỉ có 2 người bị tấn công, và cuối cùng là tại sao không thu được thi thể?

Đang suy nghĩ mông lung toan tìm thêm manh mối thì thằng Hoàng đi tắm đã về, chắc là lạnh lắm nên 2 hàm răng vẫn còn va lập cập vào nhau, nó quăng đống đồ cũ vào 1 góc rồi rủ tôi ra nhà ăn, tôi cũng đói nên bỏ ngang đó mà đi với nó.

Chắc tay Hòa đã bố trí sẵn nên lần này chúng tôi được ngồi chung 1 bàn với bát đũa đàng hoàng, dày bàn bên kia là mấy thằng khốn nạn khi sáng, thằng thì bầm mắt, thằng thì vêu mồm, thỉnh thoảng chúng liếc nhìn chúng tôi nhưng tôi cũng chẳng bận tâm mấy, chỉ sợ đang ngủ chúng dở trò bẩn thỉu gì thì không hay.

Cơm nước xong xuôi chắc mẩm lại bị đi rửa bát ai ngờ mấy thằng lỏi gây sự lúc sáng cũng bị phạt, chúng tôi ăn chưa xong đã bị chúng nó lại hối ăn nhanh còn dọn. Tôi với thằng Hoàng tí tửng chùi mồm đứng dậy bỏ đi thì gặp ngay tay Hòa:

-Này! bọn kia nó rửa bát thì 2 thằng ông phải ra gác cho chúng nó.

-Thì gác! gác ở đâu? Tôi vênh mặt lên

-Tháp phía đông, đến 10 giờ thì nghỉ. Nói xong hẳn chắp tay sau đít bỏ đi.



-Ah mà này, sáng mai tập trung qua bên trinh sát xuống suối đấy. Hắn quay lại nhắn

-Rõ lắm chuyện, thằng Hoàng lầm bầm.

2 đứa chúng tôi từ biệt 2 thằng kia rồi đeo súng với bao xe nhắm tòa tháp canh mà đi, sương đêm đã xuống khiến không khí ẩm ướt và lạnh lẽo vô cùng, 2 chúng tôi đi vào trong tòa tháp xong leo thang bộ lên trên. Như đã mô tả đây là tòa tháp xây theo kiểu trung cổ, nóc hình chóp nhọn, xung quanh có tường đá và lỗ châu mai, vì xây theo kiểu cho đẹp nên cũng không rộng lắm, vành đai bên ngoài chỉ vừa mấy người đứng.

Tháp hướng đông nên từ đây có thể nhìn về phía Đà Nẵng tuy nhiên sương đêm dày đặc, họa hoằn lắm có cơn gió mạnh thổi qua cuốn chúng đi mới thấy mờ mờ ở phía xa là dải bờ biển. Vì tránh rab nên cả khu an toàn tối mù như 1 thành phố chết, xa tít tắp ngoài biển có vài ngọn đèn chớp đỏ có lẽ là của tàu chiến.

Trên tháp có kê 1 khẩu trung liên, 2 ngọn đèn cao áp và mấy hộp đạn, vì sương đêm ẩm ướt nên tất cả đều được bọc ny lông cẩn thận, ngoài ra còn có 1 cái nghế để ngồi cho khỏi mỏi chân. Tường thành cũng không cao lắm nên ngồi cũng đủ nhìn ra ngoài, tôi cũng chẳng hiểu gác cái gì ở đây vì tầm nhìn hạn chế, từ trên tháp nhìn xuống đất đã không thấy gì chứ đừng nói là ở phía xa xa.

Tôi với thằng Hoàng thay phiên nhau lúc đứng lúc ngồi, mới 1 lúc mà đã thấy lạnh buốt da buốt thịt, sương đêm bắt đầu bám dính lên quần áo thấm vào trong ướt hết cả, coi đồng hồ thì mới được non 1 tiếng, còn lâu mới hết ca.

-Má lạnh quá! nó lầm bầm rồi co người lên nghế

-Ráng chịu tý nữa, lạnh thế này muốn tranh thủ ngủ cũng không được.

-Thế mà anh bảo lên đây nghỉ dưỡng, có mà hành xác thì có.

-Gác có tý mà em đã la nhặng xị cả lên, ngày trước ăn lông ở lỗ, đến nước cũng không có mà uống, ngủ cũng không dám ngủ..

-Hức..ức….

-Này, mày khóc cái gì đấy. Tôi quay lưng lại nhìn nó, nó cũng trợn mắt nhìn tôi.

-Em có khóc đâu?

-Suỵt!

-Hức..ức….hức…. tôi căng tai ra nghe, thì ra là tiếng khóc của ai đó đang vang vọng trong không trung, chúng tôi ban đầu thì giật mình nhưng cũng định thần lại lắng nghe tiếng khóc đó từ đâu ra, càng lúc tiếng khóc càng rõ rồi dai dẳng như 1 người phụ nữ đang đau khổ vì điều gì đó.

-Mẹ! ma ah! thằng Hoàng nuốt nước bọt cái ực rồi đứng lên áp lưng vào tường tay khư khư ôm lấy súng.

-Anh không biết nữa!

1 lần tôi đã gặp ma trong rừng, lúc đó nửa tỉnh nửa mê không biết là thật hay ảo, bây giờ tiếng khóc đã rõ mồn một như thế này không phải là mê nữa rồi.

-Hình như nó ở dưới chân núi vọng lên. Nó thoảng thốt.

-Đúng rồi, mở đèn lên đi.

2 thằng hý hoáy mở bọc ny lộng bật đèn pha lên, đây là loại đèn pha gắn trên tàu tuần tra của hải quân chạy bằng ắc quy, thân to bằng cái xô, nếu mà pha thì xa cả trăm mét.

2 đứa chúng tôi bật đèn lên rồi rọi về phía phát ra âm thanh nhưng xuyên qua lớp sương mờ cũng chỉ là cây rừng dày đặc trải dài, nơi đâu cũng giống nơi đâu, có tìm nữa e cũng chẳng thấy. Tiếng khóc vẫn cứ vang lên, lúc dài lúc ngắn, vì dưới khe núi nên nó văng vẳng từng hồi không chỉ rợn tóc gáy mà còn khiến chúng tôi cảm thấy căng thẳng cực độ.

-Hay là mình cứ bắn đại vài phát cho nó im đi.

-Không, bắn thì cả chốt báo động mất, tình hình chưa nguy thì chưa cần phải ra tay, có là thứ gì chăng nữa nó cũng không thể nhảy cái ào lên tòa tháp cao 20 mét này được đâu. Tôi trấn tĩnh nó.

Nói đoạn tôi tắt đèn pha đi rồi nhắm mắt để quen với bóng đêm đề phòng nó tấn công còn kịp trở tay, thằng Hoàng lúc này cũng tập trung cao độ, chĩa súng ra lỗ châu mai mà dò dẫm giữa bóng đêm.Tiếng khóc đang vang vọng rồi bất chợt im bặt, chúng tôi căng tai ra mà nghe nhưng chỉ còn những tiếng côn trùng kêu rả rích, 2 thằng thở dài 1 cái tưởng chừng mọi chuyện đã qua thì lại có tiếng bước chân vang lên đâu đây.

-Két….tiếng đẩy cửa lạnh lùng vang lên, 2 thằng phản xạ nhanh như cắt quay lưng về phía sau chỉ thấy 1 cái đầu đen thui với 2 con mắt lò ra.

-Ê! thằng chả hét lên 1 tiếng

-Tính hù người khác đến chết hả cha nội. Tôi chửi tay Hòa

-2 ông làm cái gì mà móc súng ra chĩa linh tinh thế! hắn la lối.

-Mẹ! trên này có mà ah?

-Ma cỏ gì ở đây.

-Nãy giờ có con quỷ nào ngoài kia cứ khóc hưng hức, sợ muốn đái ra quần đây này. Thằng Hoàng đáp.

-Thế 2 ông cũng nghe ah. Hắn nhướng mày

-Cái quái gì đấy, ông không kể bọn tôi nghe thì không được đâu.

-Chả có gì đâu! con gì nó kêu ấy mà, mà cũng sắp hết ca rồi, để tôi gọi bọn khác lên thay, 2 ông về nghỉ đi mai còn đi sớm. Thằng cha Hòa thoái thác rồi kéo cửa đi thẳng, cái bộ dạng khúm núm của hắn tránh chúng tôi cứ như tránh tà.

Cũng chẳng có thời gian mà điều tra, trên này vừa lạnh vừa ướt, thêm cái tiếng khóc dai dẳng kia thì muốn nán lại cũng không được, 2 thằng chúng tôi đùn đẩy nhau chạy 1 mạch về phòng.

Vào trong giũ áo giũ quần cho ráo nước tôi mới để ý 2 thằng kia đã ngủ từ bao giờ, lạ 1 điều là 1 thằng ngủ trên giường 1 thằng ngủ dưới đất, tôi cũng chẳng câu nệ gì chuyện ăn ngủ nên bảo thằng Hoàng lên giường ngủ với thằng Linh, còn tôi ngủ dưới đất nhưng chưa kịp mở miệng thì nó đã nằm xuống đất rồi.

Tôi leo lên giường, kéo chăn lên tới cổ, tay chân vẫn còn lạnh run chưa ngủ ngay được nên nằm vắt tay lên trán suy suy nghĩ.

Thằng Linh với Tiến là người Biên Hòa, dáng vẻ cũng cao ráo sáng sủa, thấy 2 thằng nó cũng ngoan, 1 dạ 2 vâng khá là hiền, nếu không bị đưa đẩy chắc cũng không phải vào quân đội làm gì, sau này có đợt tuyển quân cho U.N nhất định tôi phải kéo chúng nó về mới được.

Nằm trên giường 1 hồi mà tôi vẫn còn ám ảnh bới tiếng khóc văng vẳng khi nãy, cứ dỏng tai lên nghe ngóng mãi nhưng cũng chẳng thấy gì, cứ thể mà thiếp đi lúc nào không hay.

Chúng tôi đang thiu thiu ngủ, nói đúng hơn thì ngủ say như chết, cũng chẳng biết là mấy giờ bỗng nhiên có tiếng pháo nổ sát bên tai dồn dập, cả 4 thằng chúng tôi giật mình, tung chăn tung nệm chân thấp chân cao vớ lấy súng đạp cửa xông ra ngoài.

Tôi tưởng trại bị tấn công nên đến dép cũng chẳng kịp xỏ vào, trên người mặc mỗi cái quần đùi và áo ba lỗ, mà nào có phải tôi mà 3 thằng kia cũng vậy.

Cả bọn hùng hổ là thế, tưởng đánh nhau tới nơi ai ngờ nhào ra sân chỉ thấy mấy tay pháo binh trên bệ đang bình thản nạp đạn chuẩn bị bắn, tụi nó thấy chúng tôi xông ra thì quay lại nhìn không khỏi cười hô hố, lúc này chúng tôi mới ngờ người ra vì bị hớ 1 phen, hóa ra là bắn cầm canh mà chúng tôi nào có biết.

4 thằng lại chui vào phòng lầm bà lầm bầm vì quê độ, tôi đang định nằm xuống ngủ thấy thì thấy nhói 1 cái ở sau gáy, tưởng bị muỗi cắn nên giơ tay lên đập cái bốp nhưng xem lại chẳng thấy gì. Nằm xuống xong lại thấy nhói lên 1 cái nữa như kiến cắn trên đầu, tôi thò tay lên gãi thì chạm phải con gì bé tý như đầu tăm cắn tôi đến chảy cả máu.

Không lẽ là chấy (chí-rận), trước giờ tôi đâu có chấy vì đâu phải hạn dơ bẩn gì, chắc là do cái giường này rồi. Tôi bảo thằng Linh bước xuống, dở gối dở mền lên thì đúng là có chấy thật, mấy con quỷ này trốn trong nệm, đợi tôi ngủ thấy hơi ấm thì mò ra cắn.

Phủi giường phủi chiếu xong tôi lại nằm xuống ai ngờ thằng Linh cũng bị, nó thò tay lên đầu gãi mấy bận mà chưa hết. Nhưng mà nó cũng kệ, buồn ngủ quá rồi nên sột soạt vài cái nữa xong thiếp đi khi nào không hay.

Khoản 6h kém kiếng kẻng báo thức đã vang vọng khắp pháo đài, tiếng pháo đì đùng là thế mà tiếng kẻng nghe còn khó chịu hơn, leng ka leng keng vang đi dội lại trong mấy bức tường thành khiến cho ai đang ngủ mà nghe chỉ muốn bật dậy đấm cho cái thằng đang gõ ngoài kia 1 phát.

Chúng tôi bật dậy xỏ áo xỏ quần, vớ lấy tư trang rồi chạy ra ngoài. Dù đến từ hôm qua nhưng hôm nay chúng tôi mới được bố trí về tiểu đội chiến đấu, tay Hòa sắp xếp thế nào mà cả 4 thằng đều về tiểu đội liên lạc và trinh sát. Sau khi xếp hàng, điểm danh rồi thể dục buổi sáng chúng tôi được đi ăn sáng.

Thường ngày mỗi tiểu đội hoặc trung đội sẽ đều có nhiệm vụ riêng, ngoài tuần tra, canh gác và trinh sát vành đai các đơn vị cũng phải làm các việc linh tinh ngoài công tác chiến đấu như vệ sinh doanh trại, trồng cây trái, tăng gia sản xuất, bảo trì súng ống, kiểm kê đạn dược và thỉnh thoảng là báo động giả tuy nhiên cái trại này pháo súng đì đùng cả ngày nên chắc không cần luyện tập làm gì.

Tiểu đội trinh sát này có 9 người thêm chúng tôi nữa là 13, hơi quá biên chế 1 chút nhưng cũng không sao. Vì hôm nay chúng tôi có nhiệm vụ nên ăn xong chỉ chuẩn bị tư trang chờ đến giờ để hành quân ra ngoài mà không cần làm gì khác, cả thảy mười mấy thằng tập trung ở cái lán chứa đạn pháo trong sân, thằng nằm thằng ngồi chẳng có vẻ xông xáo gì mấy.

Tôi đảo mắt 1 lượt không thấy có khuôn mặt nào quen, tự nhủ cũng may chứ không gặp mấy thằng hôm qua lại đập nhau thêm 1 trận. Mấy tay trinh sát này mặt mũi lầm lì lại đằng đằng sát khí, chẳng ai nói với ai câu nào. Vì là trinh sát vốn yêu cầu di chuyển nhiều, lanh lẹ nên không có mấy ai to con chủ yếu là dàng vóc vừa phải, tôi đứng trong hàng tuy có 1m78 mà lại cao nhất mới tài.

-4 thằng kia lại bảo. Thằng tiểu đội trưởng tên Phong mang hàm thượng sĩ giơ tay lên vẩy vẩy, cũng chẳng muốn rắc rồi gì nên tôi nhướng mắt bảo mấy thằng kia lại tập trung.

-Hôm qua thằng nào đánh 3 thằng cảnh vệ vêu mồm.

-Tôi. Thằng Hoàng đáp.

-Còn thằng nào giơ súng đòi bắn thằng Hóa pháo binh.

-Tao! Tôi đáp, thẳng tiểu đội trưởng nghe chữ “tao” nên nhướng mày rồi phì cười.

-Mày lên giọng với ai vậy? Hắn hất hàm, giọng khá căng thẳng làm cho cả đội nhìn vào tôi dò xét tình hình.

-Chứ mày hỏi chi vậy? Tôi biết lỡ mồm nên lấn lướt luôn.

-Tao hỏi cho biết! mẹ mày đừng có mà thái độ!

-Tao chán cái kiểu gây sự của tụi mày rồi, có muốn gì thì nói đi. Tôi đằng hắn.

-Hừ!tao đã làm gì mấy thằng mày đâu! chúng mày ngồi hết xuống đi rồi nghe cho rõ.

Tụi mày ở lại đây bao lâu không biết nhưng vào tiểu đội này thì tao nói gì phải nghe nấy, tao bảo đi thì đi mà ở thì ở, tao bảo đứng thì đứng mà ngồi thì ngồi. Tao không đẩy chúng mày vào chỗ chết thì cũng đừng đẩy bọn tao vào chỗ chết. Chúng mày rõ chưa

-Rồi, tôi đáp.

-Nghỉ ngơi thêm chút nữa đúng 8 giờ xuất phát. Hắn nói xong phẩy tay ý bảo  chúng tôi đi đi.

Vừa quay lưng thằng Hoàng đã thỏ thẻ hỏi việc gì mà tôi phải căng thế nhưng thực ra tôi cũng chẳng có ý gì, chả qua quên mất việc đang mang quân hàm thấp nên lỡ mồm, ai ngờ lại đón đầu khiến cho thằng Phong kia tắt điện mà thôi cái màn bắt nạt.

4 chúng tôi lại 1 góc tự kiểm tra quân trang cho nhau, lạ 1 điều là 2 thằng Linh – Tiến lại không đem theo dao phòng thân vì chỉ tưởng lên đây canh gác là cùng nhưng chắc cũng không sao. Chúng tôi đứng ngồi 1 lúc thì bắt đầu tập trung ra cáp treo để xuống khe núi.

Cáp treo chạy bằng máy nổ nên vào cabin 1 hồi vẫn chưa thấy nó chạy. Lúc này sương sớm phía trên núi đã tan đi ít nhiều nên tôi có cơ hội nhìn rõ được khe núi phía dưới nơi mình sắp đến.

Chúng tôi đang ở trên đỉnh núi  Bà Nà vốn là điểm tận cùng của các nhánh nhô ra của dãy trường sơn, Bà Nà là 1 nhánh còn nhánh kia chính là đèo Hải Vân chạy thẳng ra biển. Dãy Trường Sơn vốn bị chia cắt mạnh mẽ nên quanh các đỉnh núi luôn có các khe hẹp như bộ rễ cây đại thụ đỡ đỉnh núi lên trên. Trên đỉnh Bà Nà là nơi đón gió biển mang nhiều hơi ẩm, khi gặp vật cản thì hơi nước ngưng tụ tạo thành sương mù khắp 4 mùa, lớp sương này tưởng chừng mong manh nhưng lại mang một khối lượng nước nhiều vô tận, đến đêm hoặc sáng sớm lớp sương này ngưng tụ lên cây lá rồi chảy xuống đất tạo thành mạch nước ngầm ở giữa khe núi rồi đổ ra thành một dòng suối.

Pháo đài trên cao nên việc đào giếng như dưới đồng bằng để cấp nước là điều không thể,nguồn nước chính phải lấy từ dòng suối này tuy nhiên bọn rab cũng thế, những con rab sống trong rừng thường xuyên mò ra đây uống nước. Vì lắp máy bơm nên ống hút nước của pháo đài phải luôn ngập nước, họ đã lắp đặt vòi hút dưới một bầu nước ở lưng chừng suối và bọn rab lại thường uống nước ở đây, nếu không bắn thì bọn chúng sẽ kéo đến mỗi lúc 1 đông mà bắn hạ thỉnh thoảng lại có con chết gần đó làm bẩn nguồn nước.

Sáng hôm qua khi chúng tôi tới thì xạ thủ trên tháp canh dùng súng bắn tỉa hạ 2 con chết sát ngay mép nước nên phải ngưng bơm, cho nên đến nước rửa bát cũng không có là thế.

Chúng tôi ngồi trong cabin 1 lúc thì nó cũng chậm chậm di chuyển băng qua vạt rừng phía dưới, sau ít phút dòng suối đã từ từ hiện ra dưới lớp sương mờ như 1 vạch kẻ giữa vạch rừng xanh thăm thẳm. Cabin dừng hẳn, mấy người chúng tôi cạy cửa rồi chuẩn bị thả  dây đu xuống.

Vì ở giữa khe núi nên sương mờ vẫn còn lẩn khuất ở dưới lúc tụ lúc tan, mới nãy tôi còn thấy khe suối nhưng bây giờ nhìn xuống chỉ thấy 1 lớp màn trắng đục lượn lờ bao phủ lấy mấy ngọn cây.

Từng người chúng tôi đu dây xuống rồi mất hút dưới lớp sương trắng kia, tới lượt chúng tôi thì tôi xuống trước tiên, dây thừng bị ẩm nên trơn trượt, mới bám vào đã tuột 1 mạch  xuống không kịp phanh. Cáp treo khá cao nên phải tuột gần 20 mét tôi mới tiếp đất.

Vừa đáp xuống đất  cậu trinh sát  đội phói đã vẫy tôi lại bảo canh chừng xung quanh cho những người khác xuống, tôi chạy qua mé trái khụy gối giương súng quan sát cho tới khi cả bọn tập kết an toàn. Mỗi cabin cáp treo cách nhau tới 30-40 mét nên sau khi xuống tới nơi 2 đội phải mất 1 lúc lần mò mới tìm thấy nhau.

Sau khi tập trung đầy đủ cả nhóm hướng về phía khe suối mà khe khẽ di chuyển, mười mấy người kẻ gác trái người gác phải, đứa mở đường kẻ bọc hậu chậm rãi vạch lá mà đi trên sườn núi ẩm ướt mịt mù. Ở phía trên ca bin trời sáng là thế nhưng dưới này ánh sáng bị tán cây che mất, lại thêm sương mờ nên cứ lù mù như sẩm tối, tầm nhìn cũng hạn hẹp đi ít nhiều khiến cho không khí u tịch ảm đạm vô cùng.

Khe nước cách chúng tôi hơn 200 mét nhưng  vì là đường rừng nên di chuyển rất khó, càng đến gần khe suối lại càng có nhiều đá tảng khiến cho chúng tôi chậm đi rất nhiều vì không có chỗ bám víu lại còn trơn trượt.

Cả đoàn đi 1 hồi thì đã nghe tiếng suối chạy róc rách rất gần nhưng ai ngờ trước mặt lại có 1 tảng đá to như cái nhà chắn ngang. Như đã quen, 2 tay trinh sát nhanh chóng chạy lại quỳ xuống đưa tay ra làm đòn bẩy, tay Phong đội trưởng nhanh như sóc chạy lại lấy đà rồi nhảy lên, 2 đứa kia cũng phối hợp bẩy mạnh 1 cái, cứ như phim chưởng tay Phong phi 1 phát cao cả 3 mét bám lên tảng đá rồi trèo mấy bước nữa lên đỉnh. Tôi với 3 thằng kia há mồm kinh ngạc vì nếu không quen mà phi kiểu này lên chỉ cần bám hụt là té vỡ đầu như chơi.

Cũng may là chúng tôi lo xa, hóa ra trên tảng đá có sẵn 1 cái ngàm sắt, sau khi leo được lên trên tay Phong kia nhanh chóng cột dây thả xuống cho cả bọn bám vào.

Sau khi lên tới nơi tôi quay lại giúp mấy đứa em, thằng Linh loay hoay thế nào mà lên gần tới nơi lại đạp trúng 1 cục đá to bằng đầu người làm nó rớt ra lăng lông lốc xuống dưới, tảng đá cứ va bên này đập vào bên kia ầm ầm kéo theo vô số mảnh vỡ, tiếng động vang lên vọng trong khe núi làm cả bọn sững lại. Thế là công sức giữ bí mật nãy giờ đã thành công toi.

Biết có chuyện chẳng lành nên cả nhóm nhanh chóng di chuyển về phía mục tiêu, khi đến nơi thì phân công nhau ra làm 2 tốp để mau chóng tìm xác mấy con rab kia, 1 nhóm xuôi xuống còn 1 nhóm ngược lên. Vì nước cũng không siết lắm nên chúng tôi tràn sang luôn sang bờ bên kia lùng sục cho nhanh, tôi với thằng Hoàng và Linh 1 bên còn 4 người kia 1 bên, vì leo ngược lên thượng nguồn nên cũng hơi khó khăn, vả lại mép nước đầy đá và rong rêu, chúng tôi phải dạt vào sâu trong bờ vốn khá rậm rạp  mới di chuyển được.

Leo trèo khoản gần trăm mét thì thằng Linh đã phát hiện được gì đó, nó gọi khe khẽ cho cả bọn chạy tới. Đó là 1 vệt máu khô văng tung tóe trên tảng đá ở bờ suối,dấu máu còn mới chứng tỏ  đây chính là nơi con rab bị bắn hôm qua, viên đạn xuyên qua người nó để lại 1 đống máu lầy nhầy trên tảng đá. Chưa biết là con rab còn sống hay là chết, cả bọn lên đạn lạch cạch dò theo dấu vết dẫn vào sâu trong bờ.

Đúng như dự đoán, bị trúng đạn nên con rab không đi xa được mà gục chết trong rừng. Viên đạn xuyên qua bả vai nên nó mới có sức lết tới đây. Thằng Hoàng chắc cũng muốn làm cho xong chuyện nên xông xáo chạy lại kiểm tra, nó giơ chân đạp để lật ngửa con rab lại, ai ngờ cái xác này lại làm cho cả bọn giật mình.

Con rab mới bị bắn chết hôm qua nhưng đã khô quắt queo như bị hút hết sinh khí, gò má hõm lại, mắt trợn trừng trắng đục như lòa còn cổ có 1 vết cắn rõ to, máu từ đó chảy ra ướt đẫm cả ngực.

-Đây không phải là do phát đạn. Tôi nói

-Sao nhìn nó kinh thế. Thằng Linh thỏ thẻ.

-Vết này rõ ràng là vết cắn, tôi lại gần rồi ngồi xuống xem xét kỹ lưỡng cổ con rab.

-Nhưng tại sao chỉ cắn vào cổ mà không ăn thịt. Thằng Hoàng thắc mắc.

-Anh cũng thấy lạ, chưa bao giờ thấy cảnh này, dù rab hay thú rừng cũng không thể có chuyện cắn xong bỏ dở thế này được….nhưng khoan, nhìn này! Tôi rạch áo con rab ra.

Có thấy mấy vệt máu này không? Đây là vết liếm láp, vân lưỡi còn nguyên, con vật này uống máu chứ không ăn thịt, lạ thật!

Tôi kết luận xong quay lại thì thấy mấy thằng trinh sát trong tiểu đội mặt mày biến sắc lầm bầm:

-Là con quỷ nữ! mau đi thôi.

-Qủy? thằng Hoàng hỏi

-Mấy người không biết được đâu, mau lôi xác nó vào trong kia rồi đi nhanh, 2 thằng kia hấp tấp xăng tay áo rồi chuẩn bị di chuyển con rab đi vì  xác con rab đang nằm ở dốc núi, khi nó bị thối rữa lại gặp mưa thì dòng nước bẩn này sẽ chảy vào con suối.

Vì bả vai con rab bị bắn nát, tay gần rời ra nên 1 thằng nắm chân, thằng kia phải nắm đầu con rab mới khiên đi được. Lạ là 2 thằng này không bao tay bao chân gì xấc, cứ thế mà nắm vào thôi. Nhưng đang khiên thì thằng nắm đầu bỗng nhiên nhăn mặt la oái 1 cái rồi thả con rab xuống đất.

Tôi chạy lại xem sao thì nó bảo là do kiến ăn xác con rab cắn vào, tuy nhiên tôi lại có cảm giác gì không ổn nên móc đèn pin ra soi cho cẩn thận, hóa ra sau vành tai con rab có nguyên 1 ổ chấy rận đang còn bỏ lổm ngổm, thằng kia vô tình nắm vào nên bị đốt. Cũng không nấn ná lâu hơn vì sương mù mỗi lúc 1 dày đặc, cách vài 3 mét đã không thấy nhau,  chúng tôi quăng xác con rab xuống 1 hố trũng rồi quay lại dòng suối.

Đang đi thì thằng Hoàng quay qua 1 thằng trinh sát hỏi khe khẽ:

-Ê! con quỷ nữ là con gì thế?

-Tôi cũng chẳng biết nữa, nghe bảo nó đã thành tinh, luôn rình mò dưới này rồi hút máu cả người lẫn thú.

-Có ai thấy hình dạng nó ra sao chưa?

-Chỉ có mấy thằng bắn tỉa từng thấy bóng nó, vì tóc nó rất dài, dài đến thắt lưng nên mới gọi nó là quỷ nữ. Tháng trước bọn tôi xuống đây bị mất tích 2 người, trước đó còn có vài người nữa, ai cũng đinh ninh là do nó gây ra nên mỗi lần xuống đây đều phải di chuyển khe khẽ là vậy.

-2 người kia mất tích như thế nào vậy? tôi vừa đi vừa quay qua hỏi.

-Thì cũng đang đi như thế này quay sang đã biến đi đâu mất, hôm đó huy động cả trung đội gần 30 người lùng xục nhưng đến cọng lông cũng không thấy, đến chiều tối khi thu quân lại  điểm danh thì mất tích thêm 1 đứa nữa.

-Ghê vậy…! Thằng Hoàng thốt lên.

Tôi vừa nghe kể vừa gật gù, đang đi thì phía sau có tiếng bước chân chạy vội đến, tôi quay lại chỉ thấy  thằng Linh mặt cắt không còn hột máu lập bập:

-Anh ơi…! Thằng Tiến biến đi đâu mất rồi…
Bình Luận (0)
Comment