Thê Khống

Chương 118

Edit: Chickenliverpate - Diễn đàn

Lưu Minh Thứ trầm mặc hồi lâu, rồi mới chạm vào cánh tay dính liền của Cố Hi và Cố Vọng.

Thấy vậy, Phương Cẩn Chi lập tức mừng rỡ!

Điều tác động Lưu Minh Thứ dĩ nhiên không phải là trăm vạn lượng hoàng kim trong miệng Phương Cẩn Chi, mà vì hắn biết hai đứa bé cần được cứu trị chính là muội muội của Phương Tông Khác.

"Lưu tiên sinh, mời vào trong." Lục Vô Nghiên thành ý mời.

Lưu Minh Thứ đi lên lầu, lúc đi ngang qua Nhập Độc lại ném cho nàng một cái bình nhỏ, nói: "Thuốc giải cho lão già kia."

Nhập Độc ngẩn người, rõ ràng nàng đã chẩn bệnh cho Vân Hi Lâm, mặc dù trên người ông ta đầy rẫy thương tích nhưng cũng không trúng bất kỳ loại độc nào! Nàng vội vã mở nắp bình ra, nhẹ nhàng lắc mấy cái, sau đó mới ngửi mùi.

Thái độ của Nhập Độc thay đổi liên tục, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của Lưu Minh Thứ, lúc này nàng mới thừa nhận Vân Hi Lâm tật sự đã trúng độc mạn tính, nhưng nàng lại hoàn toàn không chẩn ra......

Đầu tiên, Lưu Minh Thứ lắng nghe mấy đại phu đang nghiên cứu cách tách Bình Bình và An An giới thiệu về bệnh trạng, sau đó nghe họ nói về thành quả nghiên cứu trong thời gian qua.

Hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, không tỏ thái độ gì đối với bài thuyết trình của mấy vị danh y của Đại Liêu. Mặc dù tuổi đời của Lưu Minh Thứ không quá hai mươi, nhưng danh tiếng "Thần y" lại rất lớn, thấy hắn không có phản ứng gì, mấy vị danh y cũng không hề cảm thấy bị lạnh nhạt.

Phương Cẩn Chi vẫn đứng ở một bên không khỏi có chút lo lắng nhìn sang Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, bước đến gần an ủi nàng.

Lục Vô Nghiên không biết Lưu Minh Thứ có thể thành công tách Bình Bình và An An ra hay không, nhưng hắn biết nếu ngay cả Lưu Minh Thứ cũng không có cách, e rằng trên thế gian cũng không có người nào có thể thành công tách Bình Bình và An An ra.

Thật ra thì Lục Vô Nghiên bỏ ra rất nhiều tâm tư tìm kiếm Lưu Minh Thứ khắp nơi không phải chỉ vì Bình Bình và An An, hắn còn hi vọng Lưu Minh Thứ có thể điều trị thân thể của Sở Hoài Xuyên. Nhưng vào lúc này, Lục Vô Nghiên không dám mạo hiểm mang Lưu Minh Thứ vào cung chẩn bệnh cho Sở Hoài Xuyên.

Bình Bình và An An chỉ là bách tính bình thường, còn Sở Hoài Xuyên lại là quốc quân của Đại Liêu, sao Lục Vô Nghiên có thể yên tâm để Lưu Minh Thứ chẩn bệnh cho Sở Hoài Xuyên chỉ sau lần đầu tiên gặp mặt?

Lấy y thuật xuất thần nhập hóa của Lưu Minh Thứ, nếu muốn âm thầm hạ độc Sở Hoài Xuyên quả thật không quá khó khăn, độc trên người Vân Hi Lâm là một minh chứng hết sức rõ ràng.

Huống chi, Lưu Minh Thứ cũng không phải là người Liêu Quốc.

Sau khi trình bày thành quả tám năm nghiên cứu cho Lưu Minh Thứ, mấy vị danh y đều đứng im nhìn hắn.

Lưu Minh Thứ trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: "Ta không nắm chắc, nhưng có thể thử."

"Ta tin tưởng vào năng lực của Lưu tiên sinh." Lục Vô Nghiên nói.

Vẫn đứng ở cửa phòng, sắc mặt của Cố Hi và Cố Vọng cũng hiện lên mấy phần vui mừng.

Lưu Minh Thứ khẽ nghiêng đầu, thu vào trong tai tiếng cười của Cố Hi và Cố Vọng, hắn hiếu kỳ hỏi: "Vì sao các ngươi lại nguyện ý làm vật thí nghiệm? Ta không thể bảo đảm các ngươi sẽ sống."

Cố Hi và Cố Vọng thu lại nụ cười, hai thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, Cố Hi nói: "Nếu cái chết của chúng ta có thể đổi lấy pương pháp giải quyết Liên Thể Nhân, để những song sing liên thể khác có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh khủng khiếp đó, vậy thì chúng ta coi như chết cũng không tiếc!"

Lưu Minh Thứ khẽ gật đầu, hắn gọi Cố Hi và Cố Vọng đến bên cạnh, đưa tay lên sờ vào đầu vai tương liên của bọn họ, tỉ mỉ tra xét.

Lục Vô Nghiên sắp xếp cho Lưu Minh Thứ xong, tuyên bố nếu hắn có cần gì cứ việc nói, rồi phân phó người của Nhập Lâu chiêu đãi hắn thật chu đáo, xem Lưu Minh Thứ như thượng khách.

Lưu Minh Thứ đối với mấy thứ này cũng không hề để ý, chỉ trước khi Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên rời khỏi, mới nói với Phương Cẩn Chi: "Nếu ngày nào đó gặp ca ca ngươi, bảo hắn đừng quên gặp bằng hữu cũ một lần trước khi tự tìm đường chết."

Mặc dù Phương Cẩn Chi không hiểu "Tự tìm đường chết" trong miệng Lưu Minh Thứ là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Trên xe ngựa trở về, Phương Cẩn Chi gối đầu lên đùi Lục Vô Nghiên, tâm trạng nặng nề.

Lục Vô Nghiên dùng ngón trỏ thon dài cuốn một lọn tóc của nàng, sau đó lấy đuôi tóc vuốt lên mặt Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi đẩy tay Lục Vô Nghiên ra, nằm ngửa trên đùi hắn, ngước nhìn hắn, nhíu mày nói: "Vô Nghiên, ta lo lắm."

Lục Vô Nghiên an ủi nàng: "Đừng lo, trên đời này gần như không tìm được người nào có y thuật cao siêu hơn Lưu Minh Thứ, hắn nhất định có thể trị lành cho Bình Bình và An An. Hơn nữa, ngay cả khi hắn không thể thành công tách Bình Bình và An An ra, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ. Tam ca đồng ý với nàng, sau này vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm người có y thuật cao siêu hơn đến nghiên cứu."

"Nhưng nếu không tìm được?"

"Vậy...... Tự ta sẽ học y."

Phương Cẩn Chi bật cười, sau khi cười đủ, nàng vòng tay quanh hông Lục Vô Nghiên, dán sát mặt vào bụng hắn, khẽ nói: "Đa tạ."

Nàng biết rất rõ Lục Vô Nghiên đã làm rất nhiều chuyện cho nàng, không phải chỉ một câu cảm tạ là có thể xóa bỏ. Nàng cũng biết giữa nàng và Lục Vô Nghiên cũng không cần khách sáo nói cảm tạ. Nhưng mà, vào thời khắc này nàng thật sự rất muốn nói một tiếng cảm tạ.

Lúc nàng không biết, Lục Vô Nghiên đã vì nàng làm quá nhiều chuyện.

Lục Vô Nghiên khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của nàng, mỉm cười không nói.

"Vô Nghiên, chàng có thể giúp ta một chuyện không?" Phương Cẩn Chi cảm thấy khó giải bày, nhưng có lẽ bởi vì những năm qua đã sớm quen với việc Lục Vô Nghiên làm nhiều việc cho mình, cuối cùng nàng vẫn quyết định nói ra.

"Nàng nói đi."

Phương Cẩn Chi từ trong ngực Lục Vô Nghiên ngồi dậy, nhìn Lục Vô Nghiên bằng đôi mắt mờ mịt khó hiểu, buồn rầu nói: "Có quá nhiều chuyện ta không hiểu, chàng có thể nói cho ta biết không? Nếu chàng không biết, chàng có thể giúp ta tra ra không?"

Lục Vô Nghiên nhìn thấy sự khẩn khoản trong mắt Phương Cẩn Chi, hắn bỗng nhiên cảm thấy có hơi dao động.

Phương Cẩn Chi cầm tay Lục Vô Nghiên, dùng đôi mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn Lục Vô Nghiên, một khắc cũng không chịu rời khỏi ánh mắt của Lục Vô Nghiên, chỉ sợ bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của hắn.

"Giữa chàng và ca ca không phải chỉ hoàn toàn vì lập trường đối lập có đúng hay không? Ca ca không muốn ta gả cho chàng không phải chỉ vì huynh ấy là thuộc hạ của Vệ Vương có đúng hay không? Chàng và huynh ấy có chuyện giấu ta có đúng hay không?"

Trước những câu hỏi dồn dập của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên không nói được câu nào.

Phương Cẩn Chi buồn bã lắc đầu: "Rốt cuộc thì có chuyện gì không thể để ta biết chứ?"

Tránh né trong mắt Lục Vô Nghiên rơi vào mắt Phương Cẩn Chi, trong lòng nàng nhất thời suy sụp, rốt cuộc cũng dời mắt đi, nàng nhắm mắt lại, mất mác nói: "Mặc dù lần này ca ca trở về vẫn luôn gạt ta lừa ta, nhưng ta tin ca ca sẽ không hại ta, quyết định của huynh ấy cũng là suy nghĩ cho ta. Mà chàng cũng sẽ không hại ta...... Nhưng bản thân ta nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc có chuyện gì mà ta không thể biết chứ?"

Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, cố chấp nhìn Lục Vô Nghiên.

"Đừng hỏi!" Lục Vô Nghiên nhắm mắt lại, không muốn nhìn thẳng vào mắt Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi từ từ buông lỏng cánh tay của Lục Vô Nghiên, qua một hồi lâu, nàng mới khẽ nói: "Được, ta không hỏi."

Rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại bên ngoài cửa phủ Ôn Quốc Công.

Nhưng người ở bên trong xe vẫn không cử động.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Phương Cẩn Chi bỏ lại một câu "Xuống thôi" vừa định đứng dậy, Lục Vô Nghiên đã cầm tay nàng, nhẹ nhàng kéo trở lại, kéo nàng đến trước mặt mình.

"Cẩn Chi, nàng vẫn luôn suy nghĩ quá nhiều, chuyện không phức tạp như nàng nghĩ....."

Phương Cẩn Chi thẳng thừng cắt ngang hắn: "Tam ca ca, chàng đã đồng ý với ta, nếu có chuyện tạm thời chàng vẫn chưa muốn nói cho ta biết thì cứ nói thẳng với ta là không muốn cho ta biết, mà không phải tùy tiện tìm một lý do nào đó để gạt ta!"

"Chàng như vậy bảo ta tin chàng như thế nào đây!" Cố chấp trong mắt nàng càng sâu, giọng nói cũng mang theo mấy phần tức giận, ngay cả cách xưng hô với Lục Vô Nghiên cũng giận dỗi tự đổi trở lại như trước kia.

Lục Vô Nghiên nhìn vào mắt nàng, đôi mắt mở lớn của Phương Cẩn Chi đã dần dần ẩm ướt.

"Đừng khóc, đừng khóc!" Lục Vô Nghiên nặng nề thở dài, vừa đau lòng vừa áy náy khó xử.

"Còn lâu ta mới khóc!" Phương Cẩn Chi giận dỗi quay đầu đi.

"Cẩn Chi......"

"Vô Nghiên....."

Hai người đồng thời mở miệng, cũng đồng thời trầm mặc.

Phương Cẩn Chi dùng sức trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên, thở hổn hển nói: "Không nói cho ta nghe, ta tự đi tra!"

Mặc dù Phương Cẩn Chi tức giận, nhưng sau khi xuống xe ngựa cũng không giận dỗi bỏ về một mình, mà đứng bên cạnh chờ Lục Vô Nghiên.

Trên suốt đoạn đường từ lúc xuống xe cho đến khi trở lại viện Thùy Sao, có vô số cặp mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Phương Cẩn Chi vứt chuyện không vui trong xe ngựa ra sau đầu, đi bên cạnh Lục Vô Nghiên như thường ngày, tùy ý nói chuyện cùng hắn.

Lục Vô Nghiên liếc nhìn nàng một cái, rồi nắm lấy tay nàng.

Hai người cười cười nói nói đi trở về, đến viện Thùy Sao vẫn tiếp tục chuyện trò vui vẻ. Cho đến khi hai người bọn họ xong bữa tối, Phương Cẩn Chi mới phản ứng được, không phải nàng nên giận Lục Vô Nghiên sao?

Lục Vô Nghiên cười cười hỏi nàng: "Cùng tắm?"

Phương Cẩn Chi xoay người sang chỗ khác, lầm bầm: "Không!"

"Ừm......" Lục Vô Nghiên trầm ngâm chốc lát. "Vậy, có thể ta sẽ lén uống thuốc sau lưng nàng."

Nói xong, hắn liền đi thẳng về tịnh thất.

Phương Cẩn Chi rầu rĩ ngồi một lúc, nhưng rồi vẫn chán nản đi theo vào.

Lúc ngâm mình trong ôn tuyền, Phương Cẩn Chi tức giận đạp Lục Vô Nghiên mấy cước.

"Được rồi, đừng giận nữa." Lục Vô Nghiên kéo nàng tới gần, dịu dàng ôm vào trong ngực. "Nàng cũng đã nói bất luận là ta hay là ca ca của nàng đều sẽ không làm hại nàng, cho nên nàng cũng đừng suy nghĩ lung tung."

Lần này, Phương Cẩn Chi không tranh cãi lại Lục Vô Nghiên. Bởi vì nàng biết Lục Vô Nghiên đã quyết tâm không định nói cho nàng biết, nàng cũng không thể dùng đến những thủ đoạn như "một khóc hai nháo ba thắt cổ" để uy hiếp hắn nói ra.

Giữa hai người bọn họ vẫn chưa tới mức uy hiếp đối phương như vậy.

Nhưng hôm nay Phương Cẩn Chi cũng không nói lẫy, những chuyện mà Lục Vô Nghiên hay Phương Tông Khác không muốn nói cho nàng biết, chính nàng có thể đi thăm dò. Hình như Diệp Tiêu cũng biết chút ít, còn có Lưu Minh Thứ mà hôm nay nàng đã gặp, hình như là người quen biết cũ của Phương Tông Khác.

Phương Cẩn Chi âm thầm suy nghĩ nên bắt đầu điều tra những chuyện mà Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác đang cố ý giấu giếm như thế nào.

Tối đến, Phương Cẩn Chi chợt nhớ tới một chuyện.

Nàng quay đầu nhìn sang Lục Vô Nghiên đang ngủ say bên cạnh, nàng rón rén bước xuống giường, nhón chân đi tới trước bàn trang điểm, thật cẩn thận  mở ngăn kéo nhỏ bên dưới bàn trang điểm trước mặt, lấy ra một cái hộp gấm nàng xem như trân bảo.

Bên trong là tất cả thư tín mà mẫu thân Lục Chỉ Dung đã để lại cho nàng. Những phong thư nàng đã mở ra đều bị nàng đọc đi đọc lại rất nhiều lần không hề có ngoại lệ, nhưng vẫn còn hai phong thư chưa được mở ra.

Phương Cẩn Chi cũng không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới hai phong thư vẫn chưa mở ra này, có lẽ là một loại trực giác.

Phương Cẩn Chi vuốt ve hai phong thư dán kín, trong đó, phía trên góc của một phong thơ viết "Đợi đến khi cập kê hãy mở". Đây là phong thư duy nhất có đề chữ bên ngoài trong đống thư mà mẫu thân để lại cho nàng.

Phương Cẩn Chi vuốt ve dòng chữ nhỏ, cẩn thận đặt phong thư này xuống, sau đó mở phong thư còn lại.

Phong thư này hẳn là phong thư ngắn gọn nhất mà Lục Chỉ Dung để lại cho nàng.

"Cẩn Chi:

Nếu có một ngày ca ca con trở về, hãy thay mẫu thân khuyên lơn nó. Cuộc sống rất dài, đừng mãi sống trong quá khứ, lại càng đừng để cam kết trói buộc cả cuộc đời."

Phương Cẩn Chi khiếp sợ đọc tới đọc lui phong thư này, làm sao cũng không thể che giấu những con sóng đang cuộn lên trong lòng!

Vì sao? Vì sao mẫu thân biết ca ca còn sống?

Phương Cẩn Chi siết chặt trang giấy đã ố vàng, thậm chí ngón tay nàng cũng khẽ run rẩy.

Tại sao giống như tất cả mọi người đều biết chân tướng, duy chỉ có một mình nàng là không biết gì cả......

Phương Cẩn Chi đờ đẫn quay đầu nhìn phong thư duy nhất vẫn chưa mở ra trong hộp gấm. Ánh mắt của nàng rơi vào dòng chữ nhỏ trên phong thư, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và giằng co dữ dội.

Đúng, sợ hãi.

Nàng cảm thấy dường như bản thân sắp biết được chân tướng, nhưng ngay lúc này đây nàng lại bắt đầu e ngại. Trong lòng nàng vẫn tin chắc chắn bất kể là Lục Vô Nghiên hay là Phương Tông Khác cũng sẽ không làm hại nàng, đều hy vọng nàng sống thật tốt.

Vậy thì, cái gọi là chân tướng mà bọn họ thiên tân vạn khổ giấu giếm đó rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ?

Hay là hai người bọn họ sớm đã dự đoán nếu nàng biết được sẽ gánh chịu tổn thương lớn hơn?

Phương Cẩn Chi run rẩy đưa tay, đặt lên phong thư cuối cùng trong hộp gấm. Mở ra? Hay chờ?

Nàng muốn biết rõ chân tướng, nhưng lại sợ biết rõ chân tướng.

Dù sao mẫu thân nói tới lúc cập kê có thể mở ra xem, khoảng cách từ hiện tại cho đến lúc nàng cập kê cũng chỉ còn vài tháng thôi, đọc sớm mấy tháng cũng không sao cả có đúng hay không?

"Cẩn Chi......"

Phương Cẩn Chi giật mình, lập tức xoay người lại.

Lục Vô Nghiên cũng không thức dậy, chỉ nói một câu mê sảng như vậy.

Phương Cẩn Chi lẳng lặng nhìn Lục Vô Nghiên một hồi lâu, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại. Cho dù chân tướng có không thể chịu đựng nổi, nàng cũng không muốn đần độn u mê bị hai người bọn họ giấu giếm.

Không màng tới dòng chữ nhỏ mà mẫu thân viết bên ngoài phong thư còn lại, vội vã xé phong thư ra, run rẩy gấp gáp lấy lá thư bên trong ra.

Trên trang giấy được gấp lại một cách cẩn thận là chi chít những dòng chữ nhỏ, Phương Cẩn Chi hít một hơi thật sâu, mở lá thư ra.

"Cẩn Chi:

Mẫu thân không phải là một người mẫu thân tốt. Không, phải nói không phải một dưỡng mẫu tốt."

Chỉ một câu thôi, đã khiến Phương Cẩn Chi trợn trừng hai mắt, thậm chí trong nháy mắt đó, nàng không dám xem tiếp.

"Cẩn Chi, con có còn nhớ khi còn nhỏ đã từng kéo mẫu thân hỏi vì sao trên bắp chân con lại có vết sẹo? Không phải té, là ta, là người mẫu thân con vẫn luôn yêu thương tự tay rạch.

Thậm chí mẫu thân đã từng vứt bỏ con hai lần.

Cũng đã từng đánh con, bỏ đói con.

Thật xin lỗi, đã tổn thương con quá nhiều lần như vậy. Nếu không có Tông Khác, có lẽ mẫu thân sẽ phải hối hận cả đời.

Khi đó, nữ nhi của mẫu thân vừa mới chết non, cho nên lúc Tông Khác bế con trở về, cho dù nó cầu khẩn thế nào, ta cũng không chịu chứa chấp con. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy con, ta sẽ nhớ tới nữ nhi chết yểu của ta......

Thậm chí mẫu thân còn nhân lúc Tông Khác không ở nhà, bảo nô bộc ném con đi.

Thật may là Tông Khác đã tìm được con về. Nếu không mẫu thân đã mất đi một nữ nhi tốt, sẽ sống trong thống khổ và hối hận hận suốt quãng đời còn lại.

Thật ra thì lần đó vứt bỏ con, ngày hôm sau mẫu thân đã hối hận. Hơn nữa, khi Tông Khác bồng con trở về, nhìn thấy con bẩn thỉu nhưng vẫn cười với ta, mẫu thân đã nghĩ có lẽ con chính là nữ nhi của ta, là trời cao ban lễ vật cho ta.

Ta muốn yêu thương con như nữ nhi ruột thịt của mình, nhưng ta không thể.

Khi đó, mỗi ngày Tông Khác đều sống trong thù hận, nó chỉ một lòng muốn chết, một lòng muốn đồng quy vu tận cùng với kẻ thù......

Lo lắng duy nhất của nó lúc bấy giờ chỉ có con.

Cho nên mẫu thân cố ý tổn thương con, vứt bỏ con, hết lần này đến lần khác. Chỉ là muốn cho Tông Khác biết rằng nếu nó chết đi, sẽ không còn ai chăm sóc con.

Cẩn Chi, thật xin lỗi, vì Tông Khác, ta cố ý để con cảm lạnh ngã bệnh. Nhìn nó nổi giận cướp con đi, bồng con trở về viện của nó, cực nhọc ngày đêm tự mình chăm sóc con.

Chỉ có như vậy, nó mới không cố chấp đi báo thù.

Con lớn lên từng ngày, cũng kéo theo vui buồn của Tông Khác. Mẫu thân nhìn thấy nụ cười ngày một nhiều hơn trên mặt Tông Khác, trong lòng cũng vui mừng! Cũng là may mắn con mang đến!

Mẫu thân và phụ thân con vẫn đinh ninh là Tông Khác đã buông bỏ thù hận, chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm, không còn cố ý tổn thương con, yêu thương quý trọng con như nữ nhi ruột thịt của chúng ta.

Thật tốt, cả nhà chúng ta hạnh phúc sống cùng nhau.

Nhưng Tông Khác đã lừa chúng ta.

Đều là giả.

Tất cả nụ cười của nó đều là giả vờ, chẳng qua chỉ vì để cho ta và phụ thân con lầm tưởng nó đã buông xuống tất cả, cũng vì để cho con không phải chịu thương tổn nữa.

Nó vẫn đi.

Rốt cuộc, sau khi con đã trở thành nữ nhi Phương gia, thành khối thịt trong tim ta và phụ thân con, nó vẫn đi.

Cẩn Chi, mẫu thân vì những thương tổn với con mà ăn năn sám hối.

Không cầu tha thứ, chỉ mong đời này con sống an khang.

Đúng rồi, về phần phụ mẫu ruột của con, mẫu thân cũng không biết, Tông Khác không chịu nói."

Hết chương 118
Bình Luận (0)
Comment