Thê Khống

Chương 127

Editor: minhngocvt20

Lục Vô Nghiên đứng ở cửa, nhìn Phương Cẩn Chi lo lắng canh giữ bên cạnh giường Tĩnh Tư sư thái, trong lòng hắn có một chút do dự. Thậm chí Hắn thật bất ngờ khi Phương Tông Khác ám  hiệu cho hắn, kêu hắn diệt trừ Tĩnh Tư sư thái.

Nhưng vì lý do gì đây?

Lục Vô Nghiên không khỏi cau mày.

Nếu Phương Tông Khác lên tiếng kêu hắn đi giết Tĩnh Tư sư thái, chắc là vì Phương Cẩn Chi.

Lục Vô Nghiên đứng yên tại chỗ một lát, mới lặng lẽ đi ra ngoài, hỏi Nhập Độc: “Sư thái như thế nào rồi?”

“Có mấy phần hung hiểm, cho dù có thể sống, mấy ngày nữa e là chưa tỉnh lại được.” Nhập Độc do dự chớp mắt, “Đã mời Lưu tiên sinh rồi, nhưng Lưu tiên sinh đang uống rượu với Diệp tiên sinh nên từ chối đến.”

Lục Vô Nghiên gật đầu, Lưu Minh Thứ này vốn chính là cứu người dựa vào tâm tình với giao tình, hắn không muốn chữa trị cho Tĩnh Tư sư thái cũng là bình thường. Huống chi vết thương của Tĩnh Tư sư thái tuy nguy hiểm nhưng cũng không làm khó được các đại phu của Nhập Lầu.

“Phương Tông Khác có từng trở về không?”

“Không có.” Nhập Độc trả lời.

Lục Vô Nghiên đảo mắt nhìn dưới lầu, hỏi: “Nhập Trà đi nơi nào, vẫn không thấy nàng.”

“Tam thiếu phu nhân phân phó Nhập Trà tới Tĩnh Ninh am mời Tĩnh Ức sư thái tới đây rồi, dù sao hai bà ấy cũng là tỷ muội.”

Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng gõ hai cái vào điêu khắc Tường Vân Mộc Lan, nói: “Đi điều tra một chút về lai lịch của Tĩnh Tư sư thái, không chỉ điều tra chuyện sau khi bà ta gả cho Cẩm Hi vương, mà phải điều tra hết tất cả chuyện trước khi bà ta xuất giá.”

“Dạ.”

Lục Vô Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ trầm tư trong chốc lát, mới xoay người vào phòng.

Phương Cẩn Chi vẫn nắm tay Tĩnh Tư sư thái, tràn ngập lo lắng không yên.

Tĩnh Tư sư thái thỉnh thoảng sẽ nỉ non mấy câu, lúc Lục Vô Nghiên đến gần mới mơ hồ nghe thấy giọng nói đứt quãng của bà chính là “Đứa bé” , “Đứa bé kia” , “Còn sống” ,cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói đó.

Trong lòng Lục Vô Nghiên mơ hồ hiểu được Tĩnh Tư sư thái lẩm bẩm trong miệng đứa bé kia chỉ sợ chính là Phương Cẩn Chi.

“Đừng lo lắng, bà ấy không có việc gì đâu.” Lục Vô Nghiên khoác tay lên vai Phương Cẩn Chi, “Ngược lại là nàng, không cần thiết ngồi trông chừng mãi như vậy, trở về nghỉ ngơi đi.”

Phương Cẩn Chi lắc đầu, “Chờ một chút nữa, thế nào cũng phải chờ Tĩnh Ức sư thái tới đây mới được.”

Lúc trời sắp sáng, Tĩnh Ức sư thái mới vội vã chạy tới, bà đã mười lăm năm không hề rời khỏi Tĩnh Ninh am, hôm nay tỷ tỷ của bà xảy ra chuyện, bà không thể không chạy tới đây.

“Tĩnh Ức sư thái, ngài đã tới rồi.” Phương Cẩn Chi đỏ mắt vội vàng nghênh đón.

“Tỷ tỷ của ta như thế nào rồi?” Tĩnh Ức sư thái lo âu nhìn Tĩnh Tư sư thái vẫn còn đang hôn mê, vô cùng lo lắng.

“Vẫn chưa tỉnh lại nữa……” Phương Cẩn Chi hạ mí mắt, “Nhưng bà ấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!”

Tĩnh Ức sư thái ngồi ở bên giường, dùng khăn lau nhẹ mồ hôi trên trán của Tĩnh Tư sư thái, có chút tự trách nói: “Ta không nên để một mình tỷ tỷ đến đây thăm con, nếu ta cùng đi chung với tỷ ấy thì tốt rồi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau…..”

Nàng thở dài, quay đầu nhìn Phương Cẩn Chi, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là người nào làm hại tỷ tỷ của ta?”

“Chuyện này……” lòng Phương Cẩn Chi chợt hốt hoảng. Nàng không nói ra lời. Cho dù nàng ở trước mặt Phương Tông Khác nói  như chém đinh chặt sắt như thế, nhưng trong lòng nàng vẫn còn bản năng suy nghĩ kiếm cớ cho Phương Tông Khác.

Lục Vô Nghiên lên tiếng chuyển hướng câu chuyện: “Các ngươi không cần thiết  ngồi trông chừng mãi ở chỗ này, đại phu luôn luôn ở bên cạnh chờ, sư thái không có việc gì đâu. Ngược lại là các ngươi không nên trễ nãi việc nghỉ ngơi của bản thân mình, đừng để đến lúc Tĩnh Tư sư thái tỉnh lại hai người các ngươi lại ngã bệnh mất.”

Tĩnh Ức sư thái nhìn Phương Cẩn Chi khóc đỏ mắt, cầm tay của nàng: “Đã làm khó con trông coi lâu như vậy, đừng buồn nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi. Ta giữ ở chỗ này được rồi.”

Bà lại nói thêm nột câu: “Con mà không ngủ, sợ là người khác cũng không thể nghỉ ngơi đó.”

Người khác trong lời bà nói không ai khác chính là Lục Vô Nghiên.

Trong lòng Phương Cẩn Chi do dự một chút, mới nói: “Con hiểu rồi, sẽ trở về nghỉ ngơi. Sư thái ngài cũng không nên lo lắng quá, phòng khách cho ngài đã chuẩn bị xong rồi, nơi này cũng đã an bài đại phu và thị nữ ngày đêm coi chừng. Ngài cũng đừng làm hại thân thể của mình, Tĩnh Tư sư thái bà ấy sẽ không có việc gì đâu.

Tĩnh Ức sư thái cũng đồng ý, nhưng bà không trở về phòng khách, mà vẫn canh giữ ở bên giường, dù sao bây giờ về phòng cũng không ngủ được, không bằng ở lại chăm sóc cho tỷ tỷ của mình. Những năm này, tỷ tỷ vì bà mà phí tâm không ít.

Phương Cẩn Chi lại dặn dò thị nữ một lần nữa, mới cùng Lục Vô Nghiên trở về phòng. Đã quá nửa đêm rồi, bây giờ trở về Ôn Quốc công phủ quá giày vò đi, Lục Vô Nghiên đành phải mang theo Phương Cẩn Chi ở lại tạm một đêm.

“Đừng lo lắng, Tĩnh Tư sư thái không có việc gì đâu. Hãy nghĩ ngơi thật tốt, nói không chừng sáng sớm ngày mai bà ấy sẽ tỉnh lại.” Lục Vô Nghiên ngồi trước mặt Phương Cẩn Chi, lấy khăn ấm lau nhẹ nhàng đôi mắt hồng của Phương Cẩn Chi, “Đừng khổ sở nữa.”

Phương Cẩn Chi cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Thiếp khổ sở cũng không hoàn toàn là vì chuyện của Tĩnh Tư sư thái.”

Nàng nắm lấy tay của Lục Vô Nghiên, luống cuống nhìn hắn: “Không Nghiên, sao ca ca lại trở nên như vậy? Hay là ……..Huynh ấy vốn là như vậy……Lúc huynh ấy rời khỏi nhà thiếp còn rất nhỏ, thật ra thì thiếp vẫn không hiểu gì về huynh ấy cả….”

“Nhưng…..” Phương Cẩn Chi lại lắc đầu, “Ca ca có thể đem muội một đứa bé bị cha mẹ ruột vứt bỏ ôm về nhà nuôi, che chở, sao có thể là một kẻ giết người vô tội lung tung như vậy chứ…”

Mắt của nàng từ từ sáng lên, “Vô Nghiên, có khi nào huynh ấy và Tĩnh Tư sư thái có thù oán không? Lúc mà Tĩnh Tư sư thái còn là Cẩm Hi vương phi đó?”

“Đừng suy nghĩ nữa”, Lục Vô Nghiên ném khăn vào chậu nước, “Ngủ đi.”

Phương Cẩn Chi liền không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nằm ở trên giường, nhưng nàng cứ trằn trọc trở mình không sao ngủ được.

Lục Vô Nghiên cũng không hề ngủ.

Hắn xoay người, lẳng lặng nhìn Phương Cẩn Chi, chợt nhớ lại kiếp trước, Phương Cẩn Chi chết đi, Trưởng Công chúa cũng chết.

Nếu như giết Tĩnh Tư sư thái có thể dấu diếm thân phận của Phương Cẩn Chi, có thể tránh khỏi bất hạnh của kiếp trước, vậy thì vì sao không làm chứ?

Vì Phương Cẩn Chi, vì Trưởng Công chúa, Lục Vô Nghiên không cần quan tâm đến sự sống chết của bất kỳ người nào hết.

“Vô Nghiên, sao chàng còn chưa ngủ nữa?” Phương Cẩn Chi cũng xoay người lại, trong bóng đêm mở mắt nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Không Nghiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cỉa Phương Cẩn Chi, nói khẽ: “Ta nằm mơ, mơ thấy nàng hại chết mẫu thân của ta, mơ thấy nàng vì cứu ta mà phải chết.”

Phương Cẩn Chi cười gõ nhẹ một cái vào đầu của Lục Vô Nghiên, “Nói bậy, chàng không hề ngủ thì sao có thể nằm mơ được chứ!”

“Đúng vậy, là nói bậy thôi.” Lục Vô Nghiên từ từ tiến đến gần Phương Cẩn Chi, trán chạm vào nhau.

“Nhưng không được nói bậy như vậy, Trưởng công chúa sẽ thật tốt, thiếp cũng sẽ thật tốt, tất cả mọi người sẽ thật tốt. Ừ……Thiếp muốn ngủ rồi, trong mơ không chừng có thể gặp được Thần Tiên, chỉ cho thiếp cách trường sinh bất lão, sau đó chúng ta có thể xa lìa sinh lão bệnh tử mà dạo chơi bốn biển, ung dung tự tại giống như thần tiên vậy!”

“Được, ta với nàng cùng nhau nằm mơ.”

Hai người đều cúi đầu cười rộ lên, không lâu sau liền ôm nhau ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Cẩn Chi mặc dù mệt mỏi, nhưng dậy thật sớm, nàng vội vã đi thăm Tĩnh Tư sư thái, vừa lôi kéoTĩnh Ức sư thái đang buồn rười rượi khuyên giải an ủi một phen,vừa kêu thị nữ chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tĩnh Ức sư thái.

“Sư thái, ngài cần phải ăn nhiều một chút.” Phương Cẩn Chi lấy món mơ thủy tinh đem đến trước mặt Tĩnh Ức sư thái, “Thân thể ngài vốn không được khỏe, cũng không nên vì chăm sóc Tĩnh Tư sư thái mà làm cho bản thân ngài mệt nhọc được.”

“Ta biết rồi.” Tĩnh Ức sư thái nhìn Phương Cẩn Chi.
Tối ngày hôm qua Phương Cẩn Chi còn khóc lợi hại, hôm nay ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Con cũng đừng lo lắng cho chúng ta quá, tối hôm qua con không về Quốc Công phủ, không chừng trong phủ đã chất đống nhiều việc rồi đấy.”

Phương Cẩn Chi gật đầu, “Con lập tức phải về Ôn Quốc công phủ rồi, đến chiều mới trở lại thăm ngài và Tĩnh Tư sư thái được.”

Lúc này Tĩnh Ức sư thái mới phát hiện Phương Cẩn Chi vẫn không động đũa. Tĩnh Ức sư thái suy nghĩ một chút liền hiểu, Phương Cẩn Chi còn chưa ăn chắc là chờ ăn cùng với Lục Vô Nghiên đây mà. Trong lòng nàng nôn nóng muốn về Lục gia, nhưng lại muốn trấn an bà trước.

Tĩnh Ức sư thái vội nói: “Nhanh đi làm việc của con đi, nếu không có rảnh rỗi, không cần tới đây mỗi ngày đâu, tất cả đã có ta chăm sóc cho tỷ tỷ.”

Lúc Phương Cẩn Chi trở lại Ôn Quốc công phủ, quả nhiên có một đống việc chờ nàng xử lý, Lục gia cùng mụ mụ của Phương gia, đứng đầy ở dưới mái hiên chờ nàng về quyết định.  

Những chuyện khác đều dễ bàn, chỉ có năm nay sau khi qua mấy trận mưa thu, việc buôn bán của điền trang đều bị ảnh hưởng, mấy quản sự muốn hỏi qua ý của Phương Cẩn Chi một chút để chuẩn bị trước.

Cuối cùng mọi việc được xử lý xong, vừa tiễn bước mấy mụ mụ, đã là quá trưa rồi. Lúc này Phương Cẩn Chi mới có thời gian rảnh trở lại thư phòng, nàng mở sổ sách trên bàn ra, đưa mắt nhìn qua, liền nhìn thấy bàn tính đặt ngay góc bàn.

Khi còn bé nàng vốn là dùng cái bàn tính nhỏ bằng vàng, đã được đổi một cái lớn phù hợp hơn.
Phương Cẩn Chi gẩy gẩy hạt châu vàng trên bàn tính, khóe miệng không khỏi nhếch lên vài phần ý cười.

Lục Vô Nghiên nói nàng trước dùng bàn tính quá nhỏ không phù hợp với tay, muốn đổi cho nàng cái khác, không nghĩ tới lại đổi cái mới nhanh như vậy.

“Vô Nghiên đâu rồi nhỉ?” Phương Cẩn Chi chợt nhớ đến, sáng sớm hôm nay Lục Vô Nghiên đưa nàng tới đây, sau đó cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu.

Mấy ngày nay Lục Vô Nghiên quả thực rất bận rộn.

Phương Cẩn Chi chờ mòn mỏi, vẫn không thấy Lục Vô Nghiên trở lại, nàng liền kêu Nhập Trà chuẩn bị xe ngựa đi Nhập Lâu trước. Dù sao khi Lục Vô Nghiên trở về không thấy nàng ở đây, chắc chắn sẽ đi Nhập Lâu đón nàng.

Ngồi trên xe ngựa đi Nhập Lâu, Phương Cẩn Chi nghĩ đi nghĩ lại toàn bộ sự việc, nàng chợt nhớ đến một việc đã bị nàng bỏ sót.

Vừa tới Nhập Lâu, nàng vội vàng hỏi Phương Tông Khác đã trở về chưa, quả nhiên nhận được câu trả lời là hắn vẫn chưa về. Trong lòng nàng lại thấp thỏm không yên.

Lúc chạng vạng ngày hôm qua, Phương Tông khác đi lại còn phải cần Lưu Minh Thứ đỡ. Vết thương trên người huynh ấy nặng như vậy, hôm nay lại không rõ tung tích….

Phương Cẩn Chi không khỏi nhớ tới vết thương trên người Phương Tông Khác, trong lòng nàng bắt đầu lo lắng.

Đúng rồi, dựa vào bản lĩnh của Phương Tông Khác muốn giết Tĩnh Tư sư thái, sao có thể thất thủ được chứ? Nhất định là huynh ấy rất yếu!

Nàng không nên lúc sự việc còn chưa rõ ràng lại nói với Phương Tông Khác những lời tàn nhẫn như vậy, nếu như chuyện không hề đơn giản như lúc nàng nhìn thấy thì sao?

Phương Cẩn Chi không khỏi siết chặt khăn tay, nàng vội vàng phân phó người của Nhập Lâu đi tìm tung tích của Phương Tông Khác.

Không nói đến cái khác, chỉ nói đến việc nếu không có Phương Tông Khác, có lẽ nàng cũng đã sớm chết rồi. Ân tình và thị phi đúng sai ở trong lòng Phương Cẩn Chi đấu tranh với nhau, nàng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ hỗn tạp trong lòng, đi thăm Tĩnh Tư sư thái.

Có lẽ, đợi đến lúc Tĩnh Tư sư thái tỉnh lại, có thể sẽ tháo giải được rất nhiều nghi ngờ.

Vậy mà Tĩnh Tư sư thái vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc chạng vạng, Lục Vô Nghiên cũng không đến đón Phương Cẩn Chi, mà phân phó Nhập Rượu tới đón Phương Cẩn Chi trở về Quốc công phủ, hơn nữa còn nhắn với nàng, hắn có chuyện quan trọng trên người nên buổi tối sẽ không trở về, chậm nhất là tối ngày hôm sau mới về được.

Buổi tối ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi chờ Lục Vô Nghiên về dùng bữa tối, nhưng chờ mòn mỏi, cho đến lúc trời tối Lục Vô Nghiên vẫn không trở về. Phương Cẩn Chi không thể làm gì khác hơn có chút không tình nguyện tùy ý ăn một ít đồ ăn, lại đi đến gác lửng cho chim bồ câu ăn, sau đó mới rửa mặt nằm xuống.

Nàng xê dịch vào bên trong, chừa ra một khoảng trống cho Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên nói tối nay sẽ về, thì chắc chắn sẽ trở về.

Mấy ngày nay nàng bôn ba hai nơi, thật sự có chút mệt mỏi, không đợi Lục Vô Nghiên trở lại, thì đã ngủ mất rồi. Nàng cuộn người nằm nghiêng, tay khoác lên phía trước người, giống như Lục Vô Nghiên đang nằm kế bên người nàng vậy.

Trong mơ màng, nàng sờ bên cạnh. Trống không, Lục Vô Nghiên không có trở lại.

Nàng không ngủ được.

Qua giờ tý, bên cạnh giường động đậy, Phương Cẩn Chi không có mở mắt, đưa tay sờ sờ, sờ đến tay của Lục Vô Nghiên.

“Là ta trở lại.” Lục Vô Nghiên tiến tới, khẽ nói bên tai nàng.

Ấn đường đang nhíu chặt của Phương Cẩn Chi từ từ giãn ra, sau đó chui vào ngực của Lục Vô Nghiên, thỏa mãn ngủ say.
Bình Luận (0)
Comment