Thê Khống

Chương 130

Editor: minhngocvt20

“Nói đi, chàng nói đi!” Phương Cẩn Chi cố chấp nhìn hắn, bắt phải có một đáp án. Nghi vấn này đã dồn nén trong lòng nàng rất lâu, nàng đã không thể nào áp chế được, hôm nay nhất định phải hỏi ra lẽ.

Nàng chịu đựng khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Có lẽ chàng và ca ca gạt thân thế của thiếp là đúng, sự thật này thực sự làm cho người ta cực kỳ thống khổ. Có lẽ…….Có lẽ thiếp không biết chuyện này sẽ càng không phải lo lắng chút nào. Nhưng thiếp cũng không hối hận khi biết chuyện này, nay nếu đã muốn biết thì thiếp càng muốn biết rõ ràng!”

Hai tròng mắt nàng tràn đầy nước mắt nhìn Lục Vô Nghiên, nước mắt mơ hồ tầm mắt, có chút không thấy rõ Lục Vô Nghiên. Nàng nhắm mắt lại, làm cho nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, lại mở mắt ra nhìn hắn, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.

“Chàng nghĩ rằng tâm bệnh của thiếp là vì thân thế của thiếp ư?” Phương Cẩn Chi chậm rãi lắc đầu, “Thiếp sẽ không vì một đôi cha mẹ như vậy mà tự dằn vặt chính mình, thiếp……Thiếp chỉ để ý chàng…..”

“Thật nhiều đêm, thiếp nhìn chàng bên cạnh, đều muốn hỏi ra nhưng lại không dám hỏi, chàng tốt với thiếp như vậy, nếu tất cả đều là giả, thiếp phải làm sao bây giờ….” Nàng ngơ ngác nhìn Lục Vô Nghiên, “Cho dù hết thảy đều là giả, thiếp thậm chí không thể hận chàng được. Chàng luôn gạt thiếp cái này gạt thiếp cái kia, thiếp chỉ muốn chàng không cần gạt thiếp nữa…..Cho dù sự thật sẽ làm thiếp càng thêm thống khổ…..”

Lục Vô Nghiên nhìn dáng người khóc sướt mướt của Phương Cẩn Chi đứng ở trước mặt hắn, lúc nàng đứng bên cạnh hắn có vẻ hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này cả người rũ vai xuống càng lộ ra yếu ớt bất lực.

Phẫn nộ trong lòng Lục Vô Nghiên vẫn chưa tan, hắn hỏi: “Còn nhớ rõ ta nói với nàng chuyện đã nằm mơ không? Trong mơ nàng hại chết mẫu thân ta, trong mơ nàng vì cứu ta mà chết.”

Trong mắt Phương Cẩn Chi mơ hồ hiện lên hoang mang.

“Đó không phải là mộng.”

Phương Cẩn Chi mở to hai mắt.

“Có thể là trời xanh thương xót ta, lúc ta ba mươi bốn tuổi trở thành vua của Đại Liêu, mà sau khi người thân bên cạnh đều chết thảm, quay về hai mươi năm trước.” Lục Vô Nghiên cười khổ, “Lúc ta tỉnh lại những ngọn núi được tuyết trắng bao phủ, ta mở mắt to liền nhìn thấy ở cuối đường mòn, nàng mới năm tuổi ngây thơ luống cuống.”

Lục Vô Nghiên đưa tay, quyến luyến xoa nhẹ hai má đẫm nước mắt của Phương Cẩn Chi, “Muốn nghe chuyện xưa không? Về ta và nàng, cất giấu trong trí nhớ của ta và nàng.”

Lục Vô Nghiên không đợi Phương Cẩn Chi trả lời, tiếp tục nói.

“Lúc nàng năm tuổi đến Ôn quốc công phủ tìm nơi nương tựa, dùng sự thông minh của mình lấy lòng từng người ở Lục gia, lúc đó tổ mẫu thấy nàng thông minh, lại ghét bỏ ta tính tình quái gở nên ném nàng đến bên cạnh ta, để ta dạy nàng đọc sách, thực ra cũng chỉ hy vọng ta nói chuyện nhiều hơn, bên cạnh có chút tức giận.”

“Nàng không phải là nghĩ tính tình của ta không dễ ở chung hay sao? Dù sao trải qua hai đời lắng đọng, nay ta đã thu liễm rất nhiều, hiền hòa rất nhiều. Kiếp trước.....” Lục Vô Nghiên chợt nở nụ cười.

“Kiếp trước ta yêu sạch sẽ quá nặng, hơn nữa nàng cũng không phải người đặc biệt. Ngày đầu tiên nàng đến Sao viện, ta đã ra lệnh cho hai nha hoàn ném nàng vào nước nóng tắm hai canh giờ, muốn đem nàng rửa sạch sẽ. Thậm chí mỗi ngày sau nàng tới Sao viện điều đầu tiên chính là tắm rửa. Đến nỗi mỗi buổi sáng sắc mặt của nàng đều là hồng hồng….”

Dường như nhớ tới thời điểm khuôn mặt lúc nào cũng đỏ bừng của Phương Cẩn Chi, khóe miệng của Lục Vô Nghiên không khỏi hiện lên mấy phần ý cười, phẫn nộ trong lòng cũng dần dần tiêu tan.

“Ta rất nghiêm khắc với nàng, có thể nói là thích ép buộc nàng. Nàng đó….So với bây giờ xuất sắc hơn nhiều. Cầm kỳ thi họa thơ rượu trà, ca múa, buôn bán, trồng cây, thêu thùa….Thậm chí ngay cả điệu múa bằng đao đều dạy nàng. Thậm chí nếu nàng học làm ta không hài lòng liền hung hăng phạt nàng, trời rất lạnh phạt nàng đứng dưới mái hiên hai canh giờ, phạt nàng quỳ thức đêm chép sách, đánh tay nàng…..”

“Lúc tuổi nàng không lớn lắm, nàng muốn dùng thành tích của mình để lấy được niềm vui của ta, ở khuê phòng tham gia đủ loại so tài, cũng không quan tâm người khác có phải hay không lớn hơn nàng rất nhiều. Nàng chỉ có thể đứng nhất. Từ lúc đầu nếu nàng đứng thứ hai ta sẽ phạt nàng. Sau lại thôi……..Nếu người khác thắng nàng, ta sẽ quăng người đó vào trong nước hoặc là lúc nàng ta ngồi kiệu đi ra ngoài sẽ gian lận. Sau này cũng không biết là ta tác tệ hay do nàng rất xuất sắc, thiên hạ này không có ai tài mạo song toàn hơn nàng. Ở nơi nào nàng cũng xuất sắc, quả thực có thể nói là hoàn mỹ, trừ bỏ thân phận con gái thương hộ. Nàng đem đến niềm vui cho người Lục gia, thậm chí hạ nhân gặp nàng còn len lén sửa đổi xưng hô, bỏ chữ “biểu” đi. Thậm chí tổ mẫu còn muốn nâng thân phận của nàng lên…….”

“Nhưng ta không cho phép, nàng chỉ có thể là của ta, chỉ có thể ở bên cạnh ta, nơi nào cũng không thể đi!”

Lục Vô Nghiên nói liên miên nhiều như vậy, Phương Cẩn Chi nghe mà sững người, nàng căn bản là không phản ứng kịp.

“Lục Vô Cơ khi dễ nàng như thế, với tính tình của ta sao có thể bỏ qua cho hắn được chứ?” Lục Vô Nghiên lắc đầu, “Sống lại một lần nữa, bản thân ta buông tha cho hắn, bởi vì.....Đời trước ta đã giết hắn. Cho nên, ta đã nghĩ đời này hay là thôi đi vậy.”

Phương Cẩn Chi khiếp sợ nhìn Lục Vô Nghiên, “Hắn, hắn là đệ đệ của chàng....”

“Nhưng hắn khi dễ nàng....” Lục Vô Nghiên dịu dàng lau đi nước mắt của Phương Cẩn Chi, “Ngược lại, ta luôn luôn khi dễ nàng. Nhưng nàng là đồ vật của ta, chỉ có ta mới được khi dễ nàng, người khác ai cũng đều không được.”

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên giống như chìm vào trong hồi ức. Nàng ở trước mặt người khác phi thường rực rỡ, nhưng ở trước mặt hắn lại thuận theo như một con cừu non vậy.

Hắn luôn soi mói nàng, răn dạy nàng, nhưng nàng vĩnh viễn đều làm tốt yêu cầu của hắn, thậm chí còn vượt qua mong đợi của hắn.

Đoạn thời gian kia, hắn thích sạch sẽ đến mức bệnh hoạn. Thường xuyên vừa ăn này nọ sẽ ôm gối mà nôn mửa. Nàng liền đưa khăn, chén nước đến trước mặt hắn.

Nàng biết hắn ghét bỏ nàng bẩn, lúc may quần áo mới đều cố ý phân phó cắt tay áo dài một chút, rộng rãi một chút, sau đó giấu tay ở trong tay áo, cách tay áo mà đưa đồ cho hắn.

Không sai, hắn ghét bất cứ ai đến gần hắn bao gồm cả Phương Cẩn Chi. Nàng ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, đừng nói là chạm vào nàng một chút, ngay cả nàng dựa vào gần quá cũng có thể ghét.

Cho đến năm kia lúc nàng mười ba tuổi, Lục Vô Nghiên đẩy nàng đến ao cá chép.

Đó là lúc Lục Vô Cơ cố tình thừa cơ hội trưởng bối của Lục gia ra ngoài dự đám cưới. Nhiều người như vậy đứng vây quanh ao cá chép nhìn nàng cười nhạo, có người muốn cứu nàng, nhưng Lục Vô Cơ không cho phép, nhất định bắt buộc nàng cầu xin tha thứ.

Lục Vô Nghiên nghe được tin tức, không để ý mà tiếp tục cho chim bồ câu ăn. Hắn không thèm quan tâm đến nàng.

Mãi cho tới khi hoàng hôn buông xuống, tiểu nha hoàn lại một lần nữa đến báo cáo tình hình. Nàng còn ngâm mình ở trong ao cá chép, không hề chịu thua, không chịu đi ra. Ao cá chép này cũng không sâu lắm, nhưng trên người nàng ướt, nhiều người như vậy vây quanh, nàng không thể đi ra ngoài.

Trời đã muốn vào thu.

Lục Vô Nghiên hiếm khi ra khỏi Sao viện, mọi người chăm chú nhìn hắn đi từng bước một đường vào ao cá chép, ôm Phương Cẩn Chi khiếp sợ đi ra ngoài.

Đó là lần đầu tiên ôm nàng.

Cũng là lần đó hắn giết Lục Vô Cơ.

Phương Cẩn Chi luôn nói: “Tam ca ca, nếu muội có thể vì huynh làm điều gì, huynh nhất định phải nói cho muội biết.”

Cho dù đời trước, hắn khắt khe với nàng như vậy, nàng vẫn xưng hô với các thiếu gia khác của Lục gia là “Biểu ca”, chỉ gọi một mình hắn là “Tam ca ca”.

Lục Vô Nghiên trầm mặc một hồi lâu, Phương Cẩn Chi không nhịn được hỏi: “Thế....Sau, sau đó như thế nào?”

Lục Vô Nghiên nhíu mày, “Nàng bắt đầu trốn tránh ta, thậm chí cầu xin tổ mẫu làm mai cho nàng. Thiếu chút nữa đã gả cho Lục Tử Cảnh.”

“Tử Cảnh biểu ca sao?” Phương Cẩn Chi kinh ngạc.

Nàng nghi hoặc hỏi: “Nhưng vì sao thiếp trốn tránh chàng chứ?”

“Làm sao ta biết được?” Lục Vô Nghiên hỏi lại.

Miệng Phương Cẩn Chi lập tức co rút lại, nàng nghĩ nghĩ, mới nói: “Chàng nói ngày đó.... ....cùng với giấc mơ của chàng hoàn toàn không có liên quan gì hết....”

Lục Vô Nghiên thu lại ý cười trên mặt, thậm chí còn hiện lên mấy phần giận.

“Sau này chuyện muội muội của nàng bị bại lộ, Phương Tông Khác mang nàng trở về Phương gia, sau đó lại có người khác nói cho ta biết nàng là con gái của Vệ Vương. Vệ vương lợi dụng nàng hại chết mẫu thân của ta, lại lợi dụng nàng bắt được ta, cuối cùng nàng vì cứu ta mà chết.”

So với việc trước đây xảy ra, Lục Vô Nghiên hiển nhiên không muốn nói rõ ràng chuyện này, giống như mỗi lần nhớ lại đều là đau đớn. Ban đầu hắn cũng hận Phương Cẩn Chi, nhưng đôi khi hắn cũng không rõ là hắn nên hận Phương Cẩn Chi hay là hận chính mình.

Phương Cẩn Chi nghi hoặc nhìn Lục Vô Nghiên, trong lòng nàng rất loạn, trong đầu cũng loạn thành một đoàn. Lục Vô Nghiên nói việc này với nàng thật sự quá mức không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng đến mức nàng căn bản chưa kịp hỏi Lục Vô Nghiên việc này là thật hay giả.

Lục Vô Nghiên rũ tay xuống, “Đây là điều nàng muốn biết, vì sao ta biết nàng là con gái của Vệ vương, vì sao từ lúc còn nhỏ ta đã đối tốt với nàng như vậy, vì sao lúc nàng sáu tuổi ta liền hứa hẹn chờ nàng lớn lên sẽ thành thân.”

“Thống khổ? Phương Cẩn Chi nàng thật sự biết cái gì là thống khổ sao?” đôi mắt của Lục Vô Nghiên tối dần, “Nàng cho rằng ta là người không để ý chút nào đến thân phận nữ nhi Vệ vương của nàng ư?”

“Phụ mẫu ta chết trong tay phụ thân của nàng,” Lục Vô Nghiên chỉ ra ngoài cửa, “Còn có toàn bộ phụ nữ già yếu và trẻ em của Lục gia! Lúc nam nhi của Lục gia xuất chinh thì phụ thân của nàng huyết tẩy toàn bộ Lục gia!”

“Tại sao ta có thể không hận nàng chứ? Nếu nàng thẳng thắn thành thật nói cho ta biết nàng là nữ nhi của Vệ vương mà không lựa chọn dấu diếm! Sở Hành Trắc sao có thể lợi dụng nàng hại chết nhiều người như vậy được!”

“Nhưng nàng hết lần này đến lần khác bị người lợi dụng, thậm chí còn dùng tính mạng của mình để cứu ta, làm cho ta ngay cả hận nàng cũng không thể......” Lục Vô Nghiên chậm rãi nhắm mắt, dấu đi đau đớn trong mắt.

“Thiếp.....Thiếp không biết.... .....” Phương Cẩn Chi lắc đầu khóc, “Thiếp không biết chàng đang nói cái gì......Cái gì kiếp trước kiếp này chứ, thiếp nghe không hiểu.... ....Thiếp không có.... ........Thiếp không có hại ai hết.... .....”

Phương Cẩn Chi có chút bối rối túm lấy tay của Lục Vô Nghiên.

“Nàng nghĩ rằng ta không sợ sao? Ta cũng sợ hãi, sợ kiếp này vẫn sẽ đi theo quỹ đạo của kiếp trước không thể tránh được.”

Lục Vô Nghiên bỏ tay của Phương Cẩn Chi ra, hắn có chút mệt mỏi nói: “Đi đi, ít nhất là hiện tại, đừng ở bên cạnh ta!”

Phương Cẩn Chi nhìn tay mình bị bỏ ra ngơ ngác hồi lâu.

“Vô Nghiê.... ......”

Lục Vô Nghiên xoay người đi không nhìn nàng.

Phương Cẩn Chi bắt đầu sợ hãi, dường như có một cảm giác mất mác nhàn nhạt tràn ra trong lòng nàng. Khiếp sợ với sợ hãi đan vào nhau trong lòng nàng, chất đầy trái tim của nàng.

Nàng lúng túng lùi về phía sau, ánh mắt thủy chung vẫn dán trên người Lục Vô Nghiên.

Hắn tức giận ư? Hắn không hề để ý đến nàng ư?

Phương Cẩn Chi lùi ra đến cửa, lại nhẹ nhàng hô một tiếng: “Tam ca ca.... ......”

Lục Vô Nghiên chán nản đứng ở đó, đứng trước cái giá ngã hỗn độn trên mặt đất.

Từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại.

Phương Cẩn Chi cúi đầu suy nghĩ, khổ sở lui về phía sau, từng bước một đi xuống lầu, cả người giống như mất hồn.

Lục Vô Nghiên đứng tại chỗ một hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lên cái gì đó.

Kiếp trước, lúc Phương Cẩn Chi còn nhỏ, Lục Vô Nghiên đối với nàng có chút nghiên khắc, lại không để ý nàng là một đứa bé nhỏ như vậy. Ngoại trừ dạy nàng, trách phạt nàng, những chuyện khác của nàng, Lục Vô Nghiên lười hỏi đến.

Trời xanh thương xót, đưa hắn trở về thời điểm đầu tiên hắn nhìn thấy Phương Cẩn Chi, hắn muốn yêu thương nàng hơn một chút, bù lại kiếp trước khi nàng còn bé trách móc nặng nề, bù lại tra tấn với nàng sau khi trưởng công chúa đã chết, bù lại áy náy với nàng vì cứu hắn mà chết.

Hắn muốn cùng nàng lớn lên.

Lục Vô Nghiên gạt mọi thứ trên mặt đất ra nhặt lên cái hộp nhỏ, ở bên trong là một cái khăn gấm của Phương Cẩn Chi, khăn gấm bao bọc cẩn thận cái răng sữa đầu tiên của Phương Cẩn Chi rơi ra ngoài.

Còn có con châu chấu bằng cỏ Lục Vô Nghiên dạy Phương Cẩn Chi bện. Ngày đó, nàng chọn hai cây cỏ tốt nhất bện thành châu chấu mang về cho muội muội của nàng. Lục Vô Nghiên lại lấy con châu chấu bằng cỏ đầu tiên Phương Cẩn Chi bện, đó là một con châu chấu bằng cỏ xiêu xiêu vẹo vẹo được cất giữ cẩn thận.

Đó là một tờ giấy đã ố vàng, chữ trên mặt giấy không được lưu loát vặn vẹo viết ba chữ “Lục Vô Nghiên”. Lần đầu tiên hắn dạy nàng viết chữ, cố ý viết “Lục Vô Nghiên” so với viết “Phương Cẩn Chi” càng nhiều hơn, vì muốn để nàng trước tiên học viết tên của hắn.

Bên cạnh là một quyển tập nhỏ, bên trong viết chi chít “Lục Vô Nghiên”. Vài tờ đầu tiên chữ viết vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng đến mấy tờ cuối cùng đã ra được hình dạng.

Đó là món quà sinh nhật đầu tiên Phương Cẩn Chi tặng cho Lục Vô Nghiên, lần đó nàng đưa lễ vật cho hắn ước chừng chín loại: túi hương, ngọc bội, thư pháp, châu chấu cỏ, chặn giấy bằng bạch ngọc hình con cóc, tất, tượng đất, cây quạt, ấm lò sưởi tay.

Nàng nói: muội hi vọng Tam ca ca có thể đối tốt với muội lâu một chút.

Nàng bất an lo lắng.

Túi hương ư? Nằm ở bên cạnh một cái hộp nhỏ đã rớt bể rồi, cái túi hương màu hồng nhạt văng ra ngoài. Đó là vào lúc bọn họ sắp thành thân Phương Cẩn Chi đã thêu túi hương cho hắn. Một ngày trước đại hôn, nàng muốn quay về Phương gia, nàng đặt túi hương cẩn thận trên giá sách, dặn đi dặn lại Lục Vô Nghiên không được làm hỏng, đợi nàng về lại tiếp tục thêu.

Nhưng nàng đã quên.

Còn có một quyển tập nhỏ cũng tràn ngập ba chữ “Lục Vô Nghiên”, đó là sau khi bàn tay phải của Phương Cẩn Chi bị thương, phải dùng tay trái gian nan viết ra.

Nàng cười hì hì nói: “Ai, muội luyện đã lâu! Hiện tại viết chữ bằng tay trái so với trước kia viết bằng tay phải nhìn cũng khá tốt đấy!”

Lục Vô Nghiên nhặt quyển tập lên. Ban đầu lúc dạy Phương Cẩn Chi đánh đàn, dây đàn cắt qua tay nàng, nàng ủy khuất rơi nước mắt, Lục Vô Nghiên tức giận cắt đứt dây đàn.

Còn cái hộp nhỏ kia, bên trong đựng cây bóng nước đã khô. Phương Cẩn Chi từng nhất thời hứng khởi hái thật nhiều đóa hoa cây bóng nước, muốn sơn móng tay. Nàng nghiêm trang giao những đóa hoa còn lại cho Lục Vô Nghiên: “Tam ca ca, huynh phải cất giữ cẩn thận cho muội, năm sau muội còn muốn nhuộm nữa!”

Mặc dù biết chắc chắn rằng nàng sẽ quên, hắn vẫn cất kỹ lại cho nàng.

Còn nghiên mực này.

Mỗi một năm vào ngày sinh nhật của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi đều tiêu phí nhiều tâm tư tìm nghiên mực danh tiếng đưa cho hắn. Bởi vì có mười cái nghiên mực danh tiếng, nàng nói phải thu thập đủ mười nghiên mực danh tiếng đó về làm của hồi môn. Nhưng đến nay cũng không có hồi môn.

Ánh mắt Lục Vô Nghiên dừng lại ở con diều bị rơi lại còn bị giẫm hư, hắn nhặt con diều rách rưới lên, ngồi dưới đất nghiêm túc sửa cho đến khi nó khôi phục lại nguyên dạng.

Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng thở ra, hắn đặt diều sang một bên, đi nhặt lại hạt châu. Cái bàn tính nho nhỏ ở bên cạnh Phương Cẩn Chi rất nhiều năm, nay lại rớt hỏng như vậy rồi.

Hắn luyến tiếc.

Nhặt từng viên từng viên lên.

Đột nhiên phía cầu thang truyền đến một trận hỗn độn tiếng bước chân. Không lâu sau, Phương Cẩn Chi thở hồng hộc chạy đến đứng ở cửa.

Lục Vô Nghiên không có ngẩng đầu, bình tĩnh đem hạt châu bằng vàng được nhặt lên từng hạt từng hạt  xâu chuỗi lại vào cột trụ trên bàn tính.

Phương Cẩn Chi chạy tới, ngồi chồm hổm trước mặt Lục Vô Nghiên, hai cánh tay vòng lấy cổ của hắn, vùi mặt vào vai hắn, nàng khóc nói: “Thiếp không biết cái gì kiếp trước kiếp này, nằm mơ cũng được……….Thiếp mặc kệ! Thiếp cái gì cũng không quan tâm, chàng đừng đuổi thiếp đi…….Nếu chàng sợ sau này thiếp làm sai, vậy chàng hãy nhốt thiếp! Dùng dây thừng trói thiếp lại! Đừng đuổi thiếp đi………..Cầu xin chàng…….”
Bình Luận (0)
Comment