Thê Khống

Chương 137

Editor: minhngocvt20

Sáng sớm ngày thứ hai, nguyên do vì Lục Vô Nghiên phải đi Quốc Triệu tự, đặc biệt thức dậy sớm. Lúc hắn thức dậy, Phương Cẩn Chi cũng muốn đứng lên, Lục Vô Nghiên nhấn nàng trở về trong chăn, nói: “Trời lạnh, đừng ngồi dậy.”

Phương Cẩn Chi liền vùi vào trong chăn, giương mắt nhìn Lục Vô Nghiên mặc quần áo, nhất định nhìn chằm chằm hắn mặc vào đôi vớ nàng làm cho hắn mới hài lòng.

Lục Vô Nghiên giơ chân lên, cau mày nhìn hoa văn hình con heo nhỏ ở lòng bàn chân, cười nói: “Lần sau nàng tính thêu cái gì?”

Phương Cẩn Chi ngáp nói: “Con ếch, con rùa, thằn lằn…..”

Lục Vô Nghiên không nói gì đứng ở mép giường gõ một cái lên trán nàng, mới nói: “Có thể hay không thêu cái khác tốt hơn?”

Phương Cẩn Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: “Bí đao, bánh ngô, cây ớt……..”

Lục Vô Nghiên trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Phương Cẩn Chi ôm chăn cười thành một đoàn.

Phương Cẩn Chi đúng là thiếu ngủ, nàng chui trở về trong chăn chợp mắt một lát, mới kêu Thước Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi vào hầu hạ nàng thức dậy.

Ban đầu lúc Lục Giai Bồ xuất giá, Phương Cẩn Chi thế nhưng tốn tâm ý thật lớn thêu một tấm chăn cưới. Mà hôm nay Lục Giai Huyên liền phải gả ra ngoài, Phương Cẩn Chi vẫn chưa chuẩn bị lễ vật cho nàng, khoảng thời gian trước thật sự nàng có quá nhiều chuyện, không có nhiều thời gian như vậy.

Tự mình thêu vật gì chắc chắn là không kịp rồi, Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, từ trong khố phòng lấy ra thêm cho Lục Giai Huyên hai mươi gánh đồ cưới.

Chi thứ hai chuẩn bị đồ cưới cho nàng tổng cộng bốn mươi gánh, lại thêm một ít cửa hàng, điền trang, Phương Cẩn Chi đưa như vậy đúng là một số tiền khổng lồ.

Tin tức truyền đi, trong Ôn quốc công phủ không ít người vụng trộm hâm mộ, Lục Giai Huyên lại tự mình đến Thùy Sao viện tạ ơn Phương Cẩn Chi, các nàng tán gẫu một lát, Phương Cẩn Chi giữ nàng lại dùng bữa trưa, mới để nàng rời đi.

Tiễn bước Lục Giai Huyên, Phương Cẩn Chi định chợp mắt một lát, Thước Bảo Nhi liền dẫn Ngô ma ma tới.

Lúc trước Phương Cẩn Chi phân phó người đi điều tra nguyên do cái chết của đứa con gái nhỏ của Phương đại phu nhân, đây là có tin tức.

“Nô tỳ vụng trộm hỏi thăm, rốt cục đã thăm dò ra!” Sắc mặt của Ngô ma ma vui mừng, “Thời điểm đó tin đồn rằng Phương Kim Dao tiểu thư Vinh quốc công phủ là cô nương duy nhất của Phương gia, thân thể lại yếu một chút, từ lúc nhỏ đã được cả Vinh quốc công phủ nâng niu trong lòng bàn tay, đó cũng là thiên kim đại tiểu thư chân chính, là hòn ngọc quý trên tay!”

Ngô ma ma nói nhiều như vậy, lại không nói ra được trọng điểm……..

Trong lòng Phương Cẩn Chi suy nghĩ như vậy, trên mặt lại không có biểu hiện gì không kiên nhẫn, dù sao cũng là người tin cậy bên mình, lại sớm đã thành thói quen nàng.

“………..Sau đó, đồn rằng lúc Phương Kim Dao năm tuổi đã bị nhị ca nàng, cũng chính là Phương Kim Ca leo lên núi giả chơi. Phương Kim Dao liền từ trên núi giả té xuống, cắm đầu ngã vào trong hồ sen phía trước núi giả. Thời điểm được đám người kéo lên đã không còn thở………” Ngô ma ma thở dài, “Lúc ấy Phương gia Lão thái thái và Phương đại phu nhân tất cả mọi người  đều đau lòng muốn chết một đoạn thời gian, trong phủ càng thêm hung hăng trách phạt nhị thiếu gia Phương Kim Ca. Nghe nói, đánh Phương Kim Ca chỉ còn nửa cái mạng. Nhưng lúc ấy nhị thiếu gia Phương Kim Ca bất quá chỉ mới tám tuổi, cũng là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, sao có thể trông chừng hài tử được! Từ đó về sau, Phương đại phu nhân liền đối với đứa con thứ hai này có chút lạnh nhạt…….”

Thì ra Phương Kim Dao như vậy mà đi………..

Nghe Ngô ma ma nói, trong lòng Phương Cẩn Chi có chút buồn bã.Từ nhỏ nàng đã biết Phương Kim Ca, biết tính khí hắn không tốt, có lúc đột nhiên phát giận đến không có đạo lý chút nào. Khi đó trên dưới toàn bộ Phương gia đều đã thừa nhận Cẩn Chi là nữ nhi, cả Vinh Quốc công phủ cũng chỉ có duy nhất Phương Kim Ca là kháng cự.

Chắc hẳn Phương Kim Ca đối với cái chết của muội muội đã tự trách rất nhiều năm………..

Phương Cẩn Chi nghe Ngô ma ma bẩm báo một chút chuyện của cửa hàng, sau đó kêu Diêm Bảo Nhi đưa hộp gấm đã chuẩn bị xong từ sớm đưa cho Ngô ma ma.

--- ----Thưởng cho Ngô ma ma một bộ đồ trang sức đeo tay bằng vàng.

Ở giữa Phương đại phu nhân và Phương Kim Ca có ngăn cách đã rất nhiều năm, cũng không phải có thể dễ dàng tháo gỡ. Nhưng dù sao hai người cũng là mẫu tử ruột thịt, Phương Cẩn Chi tin tưởng trong lòng hai người bọn họ đều hết sức để tâm đến đối phương, bất quá chỉ có một khoảng ngăn cách ở đó, hai người đều chưa vượt qua được.

Phương Cẩn Chi muốn giúp một tay, muốn mẹ con bọn hắn có thể hòa thuận như lúc ban đầu. Dù sao, bọn họ cũng đều là người thân của mình. Huống chi, Lục Giai Huyên cũng sắp gả qua. Nếu như Phương đại phu nhân hay là ba người con trai vẫn luôn luôn lạnh nhạt Phương Kim Ca, khó tránh khỏi cũng sẽ lạnh nhạt với Giai Huyên.

Nhưng làm thế nào để giúp mẹ con Phương đại phu nhân và Phương Kim Ca tiêu tan hiềm khích lúc trước, hòa thuận như lúc ban đầu đây. Điều này thực có chút phiền phức, trong chốc lát Phương Cẩn Chi vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp tốt.

Phương Cẩn Chi đang cau mày suy nghĩ sâu xa nên giúp mẹ con họ hóa giải quan hệ như thế nào đây,

Chợt thấy một bóng người nhỏ thoáng qua ở ngoài cửa sổ.

Cửa phòng mở ra, Yêu Yêu cũng không tự làm chủ đi vào, mà đứng ở cửa, quy củ bẩm báo: “Không có ầm ĩ đễn Tam thiếu nãi nãi chứ? Nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo.”

Là một người quy cũ.

“Đi vào nói đi.” Phương Cẩn Chi liền cười để nàng đi vào.

Lúc này Yêu Yêu mới quy củ đi tới, nói: “Hồi bẩm Tam thiếu nãi nãi, trưởng tử thiếu gia Cửu phủ thượng mất tích, Ẩn Tâm tiểu thiếu gia mất tích.”

“Cái gì? Mau, hầu hạ ta thay quần áo.”

Phương Cẩn Chi cả kinh, nàng còn nhớ rõ dáng vẻ đôi chân ngắn của Ẩn Tâm chạy trốn thật nhanh. Đang tốt như thế, sao lại mất tích được?

Phương Cẩn Chi đổi y phục, vừa muốn xuống lầu, Thước Bảo Nhi vội vã chạy vào, thở gấp nói: “Ẩn Tâm thiếu gia mất tích! Ách……Ngài đây là muốn đi đâu thế?”

Phương Cẩn Chi vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Ta đã biết, Yêu Yêu vừa nói với ta.”

Thước Bảo Nhi liếc mắt nhìn Yêu Yêu, nàng đau đầu, trong lòng chợt có một cảm giác là lạ. Trước kia đều là nàng đem chuyện khắp nơi trong phủ báo về…..

Nàng giả thành cái mặt quỷ hướng về bóng lưng của Yêu Yêu, trong lòng suy nghĩ sau này có lẽ phải chịu khó hơn một chút. Lần sau nữa có chuyện gì, nhất định phải nhận được tin tức trước Yêu Yêu người mới đến có mấy ngày.

Đã thật lâu Phương Cẩn Chi không có bước vào tam phòng, tam thái thái, tam nãi nãi, ngũ nãi nãi còn có mấy người con dâu cũng có mặt ở đó.

Lục Tử Kính đang ở thôn trang kiểm tra sổ sách, lúc này cũng đang vội vàng chạy về đây. Nhập Phanh cũng không có trong phòng, nàng là tự mình đi tìm Ẩn Tâm đi.

Phương Cẩn Chi vừa mới đi vào phòng, tam thái thái liền vẫy nàng đến bên người, nói: “Làm khó con có lòng, còn tự mình đi đến nơi này.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Phương Cẩn Chi vội hỏi.

Lục Ẩn Tâm vẫn chưa tới hai tuổi, bên người làm sao sẽ không có bà vú đi theo đây?

Tam thái thái liền giải thích thông suốt chuyện tình cho Phương Cẩn Chi.

Thì ra sáng sớm hôm nay Lục Ẩn Tâm vừa ăn đồ ăn sáng xong, bà vú nhất thời đi phòng bếp trổ tài làm bánh ngọt, lúc trở về liền không tìm thấy Lục Ẩn Tâm.

Vốn cho là hắn nghịch ngợm, đầu tiên bà vú cho nha hoàn giúp đỡ tìm kiếm, tìm hai khắc rồi mà vẫn chưa thấy, lúc này bà vú liền hoảng sợ, nàng vội vàng bẩm báo chuyện với Nhập Phanh, Nhập Phanh lại phân phó người đi tìm cả sân, cũng không tìm được.

Mắt nhìn thấy. Lục Ẩn Tâm đã mất tích gần một canh giờ, lúc này Nhập Phanh mới luống cuống, vội vàng bẩm báo chuyện lên trên.

Nhưng bây giờ đã xế chiều, hầu như lật tung cả Ôn quốc công phủ, cũng không tìm được tung tích của đứa bé…….

Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, một đứa bé lớn như vậy, có thể chạy đi nơi nào chứ? Trong phủ đã tìm lâu như vậy cũng không thấy, không phải là bị người khác giấu đi, có lẽ là một mình chạy đến nơi vắng vẻ.

Tam thái thái đã sớm phái đại nha hoàn bên cạnh điều tra, vợ chồng Lục Tử Cảnh và Nhập Phanh ở trong phủ cũng không có đắc tội người nào, Lục Ẩn Tâm kia chỉ là đứa bé hai tuổi càng không thể đắc tội ai được. Như vậy, không thể là người trước, chỉ có thể là người sau.

Phương Cẩn Chi nghĩ tới đây, những người khác cũng nghĩ đến. Ai cũng không nghĩ ra, nhưng trong đầu mơ hồ lo lắng có phải hay không rơi vào trong hồ, hay là giếng cạn……….

Bất quá bây giờ vẫn chưa tìm kiếm ở những chỗ đó, tìm một chút….

“Ta cũng đi theo xem một chút.” Phương Cẩn Chi đứng dậy.

Nàng còn chưa đi, người làm đã bẩm báo Lục Tử Cảnh nhận được tin tức đã quay trở về. Tam thái thái liền kể lại rõ ràng sự tình cho hắn một lần, trong lòng hắn tự nhiên gấp gáp, vô cùng lo lắng liền tự mình đi tìm kiếm.

Mắt thấy sắc trời sắp tối, như cũ không tìm thấy bóng dáng đứa bé. Nếu không tìm được cũng chỉ sợ lành ít dữ nhiều……

Mà lúc này, đã sớm lật tung Ôn quốc công phủ, lần lượt đi tìm ở những hồ nước.

Sắc mặt Nhập Phanh hết sức không tốt, lúc nàng dẫn bọn hạ nhân đi tìm đã té xỉu một lần, lúc này mới được đưa đến đây.

“Nhập Phanh, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, Ẩn Tâm có không có khả năng đi đến chỗ nào? Chẳng hạn như chỗ bình thường nó muốn đi chơi, mà ngươi không cho nó đi?” Phương Cẩn Chi hỏi.

Nhập Phanh thở dài, nàng đỏ mắt lắc đầu, “Những nơi bình thường nó thích đến chơi đều đã tìm, không có bóng người………”

Lục Tử Cảnh cũng tiến vào.

Nhập Phanh vừa định hỏi, nhìn sắc mặt của hắn, liền nuốt lời muốn nói trở vào.

Nhập Phanh không khỏi mang theo nức nở tự lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này có thể đi chỗ nào đây……Cũng đã lục soát qua, như thế nào cũng không tìm được người…..”

Tam thái thái độc ác ngoan tâm, phân phó: “Phái mấy người làm giỏi bơi lội vào trong ao tìm một chút đi.”

Nghe tiếng, cả người Nhập Phanh co quắp trên ghế.

“Còn có một chỗ chưa lục soát qua.” Phương Cẩn Chi chợt mở miệng.

Nàng nói như vậy, cả phòng mọi người ngẩng đầu lên nhìn nàng.

“Thùy Sao viện.”

Mọi người trong phòng nhất thời không lên tiếng.

Đúng rồi, dĩ nhiên không có ai lục soát Thùy Sao viện, không ai dám đi lục soát.

Tiếp thu ánh nhìn của mọi người, Phương Cẩn Chi cười khổ quay đầu lại, từ cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài. Lúc này……..Lục Vô Nghiên sắp trở lại.

Nếu lúc trở lại hắn nhìn thấy gia đinh lục soát ở Thùy Sao viện……..

Phương Cẩn Chi vuốt vuốt ấn đường, Lục Vô Nghiên sẽ dùng một cây đuốc đốt cháy Thùy Sao viện…….

Phương Cẩn Chi biết, bây giờ là lúc nàng quyết định, không có lời của nàng, cho dù là Quốc công gia cũng không dám tự tiện cho người đi Thùy Sao viện lục soát.

Lục Giai Nghệ nhìn ra Phương Cẩn Chi do dự, liền nhỏ giọng đề xuất: “Không bằng trước hết để cho nha hoàn ở Thùy Sao viện lục soát một phen vậy……..”

Phương Cẩn Chi vừa muốn gật đầu, Nhập Phanh chợt đứng lên.

“Rừng mai!” Nàng xách váy áo, vội vã chạy ra ngoài.

Lục Tử Cảnh liếc mắt thật sâu nhìn bóng lưng của Nhập Phanh, cũng đuổi theo phía sau.

Nếu là rừng mai thì không kỳ quái, muốn đi vào rừng mai, thậm chí không cần đi vào Thùy Sao viện, chỉ cần từ sau núi đi vào là được. Cũng chính là như vậy, từ phía sau núi đi vào một nơi như rừng mai phải tốn rất nhiều tâm tư, hết sức dễ lạc đường. Ban đầu Lục Giai Nhân cũng bị Phương Cẩn Chi gạt đến rừng mai mà lạc đường…….

Quả nhiên tìm được Lục Ẩn Tâm ở trong rừng mai.

Lúc tìm được Lục Ẩn Tâm, hắn té xỉu ở dưới tàng cây mai, chắc là vừa sợ vừa đói bụng, một đứa bé nhỏ nếu như phải uống thuốc an thần, đối với thân thể của nó cũng không tốt. Đại phu chỉ cho uống nước cơm, để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt.

Bất kể nói thế nào, tìm được người trở về, trên người cũng không có thương tích, người trong phủ cũng thở phào nhẹ nhõm. Sắc trời cũng đã tối, toàn bộ người đều rời đi.

Ngũ nãi nãi khiển trách mấy bà vú và nha hoàn bên cạnh Lục Ẩn Tâm, lại phái thêm mấy người hầu hạ, ngày đêm trông chừng không rời mắt.

Nhập Phanh canh giữ ở mép giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của con trai mình, trong lòng từng trận đau đớn, cả trái tim đều tràn ngập tự trách.

Từ trước tới giờ Lục Ẩn Tâm là một đứa bé nghịch ngợm thích gây náo nhiệt, là nàng không coi trọng nó.

“Mẫu thân….” Lục Ẩn Tâm mở mắt, tội nghiệp nhìn Nhập Phanh.

Nhập Phanh chưa kịp trách mắng, Lục Ẩn Tâm liền móm miệng khóc lên: “Hái không tới hoa mai cho mẫu thân, còn không tìm được đường, thật là sợ……Ô ô ô…….”

Nhập Phanh còn nơi nào mà trách mắng hắn được nữa, vội vàng kéo hắn, nhè nhẹ vỗ, dụ dỗ hắn.

“Không sợ, mẫu thân ở chỗ này, Ẩn Tâm của chúng ta đã trở về rồi……….”

Nhập Phanh dụ dỗ Lục Ẩn Tâm ngủ thiếp đi, mới cẩn thận từng li từng tí đặt hắn ở trên giường, vừa cẩn thận đắp kín chăn cho hắn.

Lục Tử Cảnh vẫn ngồi cách đó không xa nhìn hai mẹ con, thấy Ẩn Tâm ngủ thiếp đi, hắn đứng dậy đi ra ngoài, chưa đi tới cửa, không khỏi dừng lại, có chút mệt mỏi nói: “Đừng quên tại sao lại gọi hắn là ‘Ẩn Tâm’.”

Nhập Phanh tiếp tục dịch góc chăn cho Lục Ẩn Tâm, đợi đến lúc nàng xoay người, Lục Tử Cảnh đã đi xa.

Lúc Phương Cẩn Chi trở lại Thùy Sao Viện, Lục Vô Nghiên vừa mới trở về, đang tắm rửa trong tịnh phòng. Mỗi một lần hắn từ Quốc Triệu tự trở về thời gian tắm rửa sẽ lâu hơn một chút.

Phương Cẩn Chi liền gỡ tóc xuống, đến phòng nhỏ kế tịnh phòng rửa mặt, đổi y phục ngủ lên giường chờ hắn.

Nàng tiện tay từ trong tủ sách của Lục Vô Nghiên rút ra một quyển sách, nằm lỳ trên giường đọc sách.

Lúc Lục Vô Nghiên vào phòng, liếc thấy đôi nhân nhỏ vểnh lên của nàng.

Giống như một đứa bé.

Cũng đúng, bất quá mới mười lăm tuổi. Ừ, còn kém một tháng đấy.

Lục Vô Nghiên ngồi ở mép giường, khom người nhìn nàng đọc sách. Phương Cẩn Chi thật sự là đọc quá mức nghiêm túc, ngay cả Lục Vô Nghiên đến gần như vậy, cũng hoàn toàn không phát hiện ra.

Lục Vô Nghiên quét qua một cái, liền biết nàng đang xem chính là một quyển du ký. Quyển sách này hắn đã xem qua, không đẹp mắt bằng Phương Cẩn Chi, hắn nghiêng mặt sang bên lẳng lặng ngắm nhìn Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi xem xong một trang, lật qua trang kế tiếp thì khẽ nghiêng đầu liếc nhìn về phía cửa, nghĩ nhìn một chút xem Lục Vô Nghiên trở về hay chưa.

Theo động tác của nàng, bờ môi mềm mại của nàng xẹt qua gương mặt của Lục Vô Nghiên.

Ngay sau đó, nàng kinh hoảng mở to mắt, hiển nhiên là bị giật mình.

Lục Vô Nghiên tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng một cái, tránh cho nàng kinh hoảng.

“Làm giống như kẻ trộm vậy đó!” Phương Cẩn Chi cười đẩy hắn ra.

Nàng tiện tay đặt quyển sách lên bàn nhỏ ở đầu giường, lôi kéo Lục Vô Nghiên nói chuyện, tỉ mỉ kể cho hắn nghe chuyện Lục Ẩn Tâm bị lạc, lại tìm được trong rừng mai.

Sau khi Lục Vô Nghiên nghe xong, hơi hơi nhướng mi, sau đó cũng không quá mức để ý ôm Phương Cẩn Chi ngủ.

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu như có điều suy nghĩ nhìn hắn một cái.

Có điểm gì đó không đúng.

Lục Ẩn Tâm còn nhỏ như vậy, làm sao hắn có thể tự len lén chạy vào trong rừng mai một mình được chứ? Hơn nữa trong Ôn quốc công phủ, rừng mai lớn nhỏ có ở nhiều nơi, Thùy Sao viện nơi này cũng không phải gần chỗ ở của hắn nhất, vậy tại sao hắn lại hết lần này đến lần khác chạy tới rừng mai này một mình được?

Còn nữa, hôm nay vẫn chưa tới thời điểm hoa mai nở rộ nhất.

Phương Cẩn Chi lại nghĩ tới một chuyện.

Vì sao lúc đầu Lục Vô Nghiên lại phải gả Nhập Phanh cho Lục Tử Cảnh? Tuy nói lúc ấy Lục Vô Nghiên để cho ba vị thiếu gia chọn ra một người cưới Nhập Phanh, nhưng tình huống lúc đó, Lục Vô Ki là con vợ cả, Lục Tử Khôn tuổi còn quá nhỏ, chỉ có thể là Lục Tử Cảnh.

Trước kia Phương Cẩn Chi không quá quan tâm chuyện người bên cạnh, tựa như chỉ cần không liên quan đến lợi ích của nàng, nàng cũng không muốn tham dự nhiều.

Suy nghĩ một chút ban đầu Nhập Phanh đối với nàng cẩn thận chiếu cố, Phương Cẩn Chi cảm thấy thực sự là không nên thờ ơ như vậy, nàng không khỏi thở dài một tiếng.

“Lại suy nghĩ lung tung?” Trong bóng tối, Lục Vô Nghiên hỏi.

Phương Cẩn Chi liền nói nghi ngờ trong lòng ra: “Thiếp thấy Nhập Phanh……”

“Ngủ đi.” Lục Vô Nghiên lật người, mặt hướng Phương Cẩn Chi, ôm toàn bộ thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực.

Hiển nhiên là hắn không muốn nói đến.

Hừ, không muốn nói, nàng liền cho người đi tra vậy.

Phương Cẩn Chi đúng là có chút mệt nhọc, nàng ngáp một cái vùi vào trong ngực của Lục Vô Nghiên. Bất quá trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.

Lục Vô Nghiên cũng không có ngủ.

Ở mờ tối co chân trên giường, hắn nhìn thân hình nhỏ nhắn của Phương Cẩn Chi trong ngực, không khỏi nghĩ sâu xa. Bất luận là ý đồ kia của Lục Tử Cảnh, hay là chút tâm tư của Nhập Phanh, hắn cũng không muốn để cho Phương Cẩn Chi biết.

Đối với vợ chồng này nếu gây ra thêm chút gì, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng chút thủ đoạn đưa bọn họ ra khỏi phủ.

Không có mấy ngày nữa, đã đến ngày Lục Giai Huyên xuất giá.

Sáng sớm Phương Cẩn Chi đã đi đến viện của nàng, nhìn dáng vẻ mặc giá y của nàng, thật là một phen kinh diễm.

Dáng vẻ mặc giá y vào mới là dáng vẻ đẹp nhất của một nữ nhân ------ lời này thật không giả.

Phương Cẩn Chi không có mặc qua giá y…….

Cái giá y đó là Lục Chỉ Dung để lại cho nàng, vì đám cưới ngày đó mặc vào giá y đẹp nhất gả cho Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi nói trước hơn một tháng liền tự mình sửa chữa. Nhưng là…………Nàng không có cơ hội mặc vào….

Ủy khuất.

Lục Giai Huyên là nữ nhi cuối cùng của chi thứ hai xuất giá, trong phòng vây quanh không ít người, những người tỷ tỷ kia đã xuất giá cũng đều trở về đến thăm nàng.

Phương Cẩn Chi nói mấy câu chúc mừng, liền đến giờ lành ngồi lên xe ngựa của Vinh quốc công phủ.

Phương đại phu nhân mặc xiêm áo mới may, lộ ra kẽ hở, đồ trang sứ trên tay tất cả đều là mới chế tạo. Yến tiệc trong Vinh quốc công phủ tất nhiên là không cần phải nói, đèn màu và trên cửa sổ khắp nơi đều được dán giấy cắt đỏ thẫm, tất cả đều là những  hoa văn “Ảnh gia đình”, “Quan Âm Tống Tử”, “Loan phượng thước hỉ”.

Ồn ào náo nhiệt, hồng hồng hỏa hỏa.

Trong lòng Phương Cẩn Chi hơi trấn an một chút, vô luận sắc mặt vui mừng của Phương đại phu nhân hay là hôn lễ long trọng cũng đều là thật, xem ra Phương đại phu nhân đối với Phương Kim Ca còn là rất để ý. Chẳng qua là……Lãnh đạm hắn đã thành thói quen.

Nghe nói……..Trước đây đám cưới của nàng và Lục Vô Nghiên so này long trọng hơn rất nhiều! Đáng tiếc………Nàng không có trải qua hôn lễ của mình…..

Không lâu lắm, âm thanh pháo nổ và tiếng chiêng trống vang lên, đây là kiệu hoa đến.

Phương Cẩn Chi theo Phương gia Đại thiếu nãi nãi và Tam thiếu nãi nãi cùng nhau nhìn quanh, liền nhìn thấy Lục Giai Huyên toàn thân bị bao phủ bởi một màu đỏ được đỡ xuống từ trong kiệu hoa.

Lúc Phương Kim Ca tiến lên đón, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

Trên mặt Phương Cẩn Chi cũng tràn ra nụ cười chúc phúc.

Vinh quốc công phủ tổ chức tiệc cưới, Lục Vô Nghiên cũng không có tới. Lúc này hắn đang ở Nhập Lâu đợi người.

Một trận tiếng bước chân vội vàng vang lên, Tống Từ một thân áo đen chạy tới cửa nhẹ nhàng mở hai cánh cửa ra.

“Vào.”

Tống Từ đi vào trong nhà, nhìn thấy Lục Vô Nghiên chắp tay đứng trước cửa sổ.

“Như thế nào?” Lục Vô Nghiên không xoay người, hỏi.

“Hồi bẩm thiếu gia, hiện giờ Sở Hành Trắc đang ở khu vực núi Phổ Xương, bởi vì hắn hết sức giảo hoạt, thay đổi hành tung mấy lần, vị trí cụ thể vẫn chưa biết được.” Tống Từ thấy Lục Vô Nghiên cũng không có chỉ trích, liền nói tiếp: “Về phần danh sách những quan viên lần này âm thầm hỗ trợ cướp Sở Hành Trắc đã được ghi chép lại.”

Tống Từ tiến lên hai bước, đặt danh sách đã ghi đầy đủ lên bàn phía trước người Lục Vô Nghiên.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới xoay người, hắn cầm lên danh sách kia vội vã nhìn lướt qua, mới nói: “Cũng không uổng công cố ý để cho hắn chạy thoát.”

Lục Vô Nghiên nói như vậy đã coi như là khen ngợi, Tống Từ thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Thân thể Sở Hành Trắc bị trọng thương, hiện tại phải điều động người đi núi Phổ Xương tìm kiếm người, một lưới bắt hết sao?”

“Không cần, trước giữ lại tánh mạng của hắn.”

“Dạ.”

Lục Vô Nghiên trầm tư một lúc, đột nhiên hỏi: “Ngày đó đi cướp Sở Hành Trắc, thật không có nhìn thấy Phương Tông Khác sao?”

“Không có,” Tống Từ hết sức kiên định gật đầu, “Thuộc hạ theo phân phó của ngài, nếu là nhìn thấy hắn, liền len lén thả hắn đi. Nhưng đúng là không nhìn thấy người này.”

Lục Vô Nghiên im lặng, mới nói: “Thôi.”

Tống Từ đang muốn lui ra, lại bị Lục Vô Nghiên ngăn lại. Lục Vô Nghiên dẫn hắn đi vào hậu viện, xa xa nhìn Cố Hi đang quét sân.

Cánh tay trái của Cố Hi vẫn làm cho hắn đau đến không muốn sống, nhưng là hắn không muốn nằm hoài ở trên giường, thường xuyên buộc một cánh tay lên làm chút chuyện vặt như là quét sân.

Lục Vô Nghiên đi tới, nói: “Sau này ngươi có tính toán gì khác không?”

Cố Hi dừng lại, nhìn Lục Vô Nghiên nói: “Chỉ nguyện vì ngài làm việc.”

Trải qua cái chết của Cố Vọng, cả người Cố Hi giống như lập tức trầm ổn xuống, hoàn toàn không nhìn ra là tiểu hài tử non nớt mười lăm tuổi nữa.

Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, nói: “Đi theo Tống Từ đi, hắn sẽ dẫn ngươi đi ra Lâu.”
Bình Luận (0)
Comment