Thê Khống

Chương 14

Nghe xong những lời này, Mễ Bảo Nhi càng tức giận hơn, ngón tay của nàng duỗi ra suýt chút nữa đã xỉa vào trán A Vân, tức giận đùng đùng nói: "Được lắm! Không thừa nhận trộm đồ còn vu hãm chúng ta! Chúng ta đi theo cô nương từ Phương gia tới đây! Sao có thể trộm đồ của cô nương chúng ta! Ngược lại là các ngươi không có một ai tốt!"

Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Cô nương chúng ta", rõ ràng đã gạt bốn nha hoàn bọn họ ra ngoài.

A Vân chẳng qua chỉ là một hài tử chưa đủ lớn, cũng vì lần trước bị Mễ Bảo Nhi đẩy một cái. Lúc này nghe nàng ấy nói như vậy, lập tức uất ức  khóc lên. Nàng khóc rất ẩn nhẫn, sợ không hợp quy cách quấy nhiễu chủ tử, nên chỉ cúi đầu, hai vai không ngừng run rẩy.

A Tinh lên tiếng.

Nàng ta có hơi đau lòng nhìn A Vân một cái trước, rồi mới nói với Phương Cẩn Chi: "Biểu cô nương, nô tỳ biết xảy ra chuyện như vậy, trong đám nha hoàn chúng ta, người nhất định sẽ tin tưởng nha hoàn từ Phương gia mang tới. Bọn họ đi theo người nhiều năm hơn, là trung bộc của  Phương gia. Nhưng nô tỳ và A Nguyệt, A Vân còn có A Vụ đều là nha hoàn ký văn tự bán đứt trong phủ Quốc Công. Chúng nô tỳ cũng là trung thành cẩn cẩn! Nói mấy lời này cũng không thấy hổ thẹn lắm, Tam nãi nãi phái chúng nô tỳ tới đây cũng là công nhận năng lực và sự trung thành của chúng nô tỳ."

A Nguyệt cũng tiếp lời: "Chúng nô tỳ đối với phủ Quốc Công trung thành cẩn cẩn, người cũng là chủ tử phủ Quốc Công! Kể từ khi chúng nô tỳ được phái tới đây, trong lòng đã thật sự xem người như thành chủ tử cả đời! A Vân và A Vụ cũng vì năm mới, mới cố ý hái mấy nhánh mai vàng tươi tắn đưa tới, muốn cho biểu cô nương nhìn thấy hoa mà tâm tình sẽ tốt hơn một chút."

Vẫn luôn cúi đầu, A Vụ nhỏ giọng nói: "Biểu cô nương, ngày hôm qua lúc ta và A Vân vào phòng, Mễ Bảo Nhi vẫn ở suốt trong phòng. Nhìn chằm chằm chúng ta như đề phòng cướp, chúng ta có thể trộm đồ như thế nào đây? Ngược lại...... Ngược lại Mễ Bảo Nhi và A Vân vẫn không hòa hợp......"

"Ngươi có ý gì! Ngươi nói ta oan uổng nàng ta trộm đồ của cô nương sao?" Mễ Bảo Nhi hung hăng dậm chân.

Nhìn bốn nha hoàn này, người mềm mỏng, người cứng rắn, người ám thị, còn một người thì khóc lóc vô cùng thảm thiết. Thật là cái gì cũng để cho bọn họ nói hết. Nhìn lại người bên cạnh mình, Mễ Bảo Nhi chỉ biết hô to hét lớn......

Phương Cẩn Chi hít hít mũi, có chút kinh hoảng nói: "Ta...ta không biết......"

A Tinh buông mi rủ mắt, vốn chuẩn bị nói tiếp thì ngừng lại.

"A Vân, ngươi đừng khóc." Phương Cẩn Chi nhảy từ trên ghế xuống, đi tới trước mặt A Vân, do dự nói: "Ta không nói là ngươi trộm."

"Cô nương! Chẳng lẽ người thật sự tin lời của nàng ta..., cho là nô tỳ lấy đồ của người?" Nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, Mễ Bảo Nhi cũng bật khóc. Nàng ấy không khóc ẩn nhẫn như A Vân, mà phát ra những tiếng "Ô ô ô", không được mấy tiếng ô ô, nước mắt một vốc nước mũi một bụm.

"Đừng khóc, đừng khóc......" Đang tìm tìm kiếm kiếm bên bàn trang điểm, Diêm Bảo Nhi vội vàng chạy tới an ủi Mễ Bảo Nhi.

Phương Cẩn Chi mất hứng. Bé ném cái hòm rỗng đi, vô cùng tức giận nói: "Được lắm! Rõ ràng là ta mất đồ, hai người các ngươi còn ở đó gây thêm phiền phức cho ta! Ta còn chưa khóc, các ngươi khóc khóc khóc cái gì!"

Bé nói xong, liền xoay người, leo một mạch lên ghế, nằm trên bàn trang điểm khóc.

"Ôi trời, cô nương đừng khóc, đừng khóc!" Vệ mụ mụ vội vàng đi tới vỗ lưng dỗ dành Phương Cẩn Chi.

A Vân nín khóc đầu tiên, nhưng vẫn giữ dáng vẻ uất ức cực độ như vậy. Mễ Bảo Nhi cũng bị Diêm Bảo Nhi  lôi kéo ngừng khóc, nhưng những giọt nước mắt to như hạt đậu vẫn từng giọt từng giọt rơi ra từ trong hốc mắt.

A Tinh đứng lên, nói với mấy tiểu nha hoàn: "Thật không có quy củ, mùng một đầu năm lại chọc Biểu cô nương không thoải mái, còn không lui ra hết đi!"

A Vân và A Vụ bước ra khỏi phòng trước. Mễ Bảo Nhi cũng bị Diêm Bảo Nhi túm ra. A Tinh và A Nguyệt ở lại trong phòng, vừa an ủi Phương Cẩn Chi, vừa tiếp tục tìm kiếm trên bàn trang điểm.

"Đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài!" Phương Cẩn Chi vừa khóc vừa ném mấy món trang sức trên bàn trang điểm, trâm hoa tinh xảo màu trắng ào ào rơi xuống đầy đất. Thấy vẫn còn chưa đủ, thuận tay đẩy luôn một bộ ấm trà, đồ sứ rơi xuống đất bể tan tành.

Phương Cẩn Chi tự giam mình trong phòng buồn bực một ngày, đợi xế chiều, Vệ mụ mụ vội vã chạy tới, có chút kinh ngạc nói: "Cô nương, mới vừa rồi có bà tử đến đây dẫn A Vân và A Vụ đi rồi. Chuyện gì xảy ra......"

"Ừ." Phương Cẩn Chi đáp một tiếng, có hơi mất hồn nhìn bình hoa mai vàng trên cửa sổ. Mai vàng nở một đêm thêm nửa ngày, bây giờ đã có chút ủ rũ.

Sau bữa tối, Phương Cẩn Chi bị Tam nãi nãi giữ lại.

"Vốn thấy bên cạnh con không đủ nha hoàn hầu hạ, mới phái mấy người qua cho con sai bảo. Nhưng nghe nói hai người A Vân và A Vụ còn nhỏ không hiểu chuyện, lại có thể ở trước mặt con khóc lóc ầm ĩ. Nha hoàn như vậy ở bên cạnh con cũng chẳng có tác dụng, ta đã sai bọn chúng đến nơi khác rồi." Tam nãi nãi nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói. Về chuyện Phương Cẩn Chi mất đồ, bà ta cũng không đề cập một chữ -- chờ Phương Cẩn Chi tự mình cáo trạng.

Bà ta không đề cập, Phương Cẩn Chi cũng không nói.

Phương Cẩn Chi thở dài, có hơi khó xử nói: "Thật ra thì con rất thích A Vân và A vụ. Bọn họ từ chỗ của Tam cữu mẫu đi ra, mỗi tiếng nói cử chỉ so với hai nha hoàn bên cạnh con đều hợp quy củ."

"Ai!" Vẻ mặt Phương Cẩn Chi đau khổ thở dài. "Nhưng không biết vì sao...... A Vân, A Vụ và hai nha hoàn bên cạnh con chung đụng không tốt. Lén lút cãi vả sau lưng con không ít, lần này còn ầm ĩ trước mặt con. Tam cữu mẫu không biết, hai tiểu nha hoàn bên cạnh con, Diêm Bảo Nhi là nữ nhi của Vệ mụ mụ, Mễ Bảo Nhi là nữ nhi của Kiều mụ mụ. Kiều mụ mụ và Vệ mụ mụ đều là nãi nương của con, nhưng bà ấy đã qua đời......"

Phương Cẩn Chi khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Mễ Bảo Nhi giống con, đều là hài tử không có mẫu thân....."

Nói xong, nước mắt liền "tách tách" rớt xuống. Khi bé khóc, khuôn mặt không nhăn nhúm giống như những tiểu hài tử khác, ngược lại ngũ quan còn có chiều hướng căng ra. Nhất là đôi mắt to như thế này, mở cực lớn, cứ như vậy nhìn ngươi. Để cho ngươi nhìn thấy rõ ràng như thế nào là nước mắt mờ mịt nơi đáy mắt, dâng đầy, ngưng tụ, rồi lăn xuống.

Cho dù là người có tâm địa sắt đá hơn nữa, nhìn cũng không chịu nổi đau lòng mà ôm bé vào trong ngực.

"Ai u, đang tốt như vậy sao lại khóc." Tam nãi nãi vội vàng kéo Phương Cẩn Chi lại, đau lòng vỗ vỗ lưng bé. Dù sao cũng là mẫu thân của người ta, nhìn con bé còn nhỏ như thế đã không có mẫu thân, Tam nãi nãi không khỏi động lòng trắc ẩn.

Phương Cẩn Chi cố gắng nén xuống tiếng nức nở, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Tam nãi nãi, nói: "Tam cữu mẫu, người đừng phạt A Vân và A Vụ được không? Cẩn Chi thích bọn họ lắm."

"Được được được, không phạt không phạt! Hai người bọn chúng tốt số, có Cẩn Chi thiện tâm của chúng ta cầu cạnh." Tam nãi nãi nhận lấy khăn gấm từ tay nha hoàn, cẩn thận lau nước mắt cho Phương Cẩn Chi.

Bà ta mỉm cười nói: "Cẩn Chi của chúng ta là hài tử ngoan, đừng khóc. Về phần nha hoàn bên cạnh con, nếu cũng đáng thương như vậy. Cẩn Chi của chúng ta cũng không phạt nàng ta có được không?"

"Được ạ!" Phương Cẩn Chi cười, cường điệu gật đầu.

Nha hoàn đứng sau lưng Tam nãi nãi không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng hiểu rõ. Nếu là nha hoàn bên cạnh Tứ cô nương hoặc là Lục cô nương gây họa, Tam nãi nãi nhất định sẽ dạy bọn họ thưởng phạt phân minh, càng nhấn mạnh chủ tớ khác biệt. Nàng ta có chút thương hại nhìn sang Phương Cẩn Chi đang vui vẻ ăn bánh ngọt. Dù sao cũng không phải là nữ nhi thân sinh, sao Tam nãi nãi có thể dạy dỗ con bé chu đáo được chứ.

Trên đường trở về, Phương Cẩn vô tình gặp phải Lục Tử Khôn, vẻ mặt hắn vừa tức giận vừa uất ức, cắm đầu buồn bực đi về phía trước.

"Khôn ca nhi, ngài đi chậm một chút! Coi chừng té!" Một nãi nương gọi với theo sau lưng hắn.

Dù sao nãi nương cũng là người lớn, cuối cùng cũng đuổi kịp Lục Tử Khôn. Bà vội vàng ôm hắn lại, đau lòng nói: "Nãi nương biết Khôn ca nhi của chúng ta chịu uất ức......"

"Hừ!" Hai mắt Lục Tử Khôn hồng hồng. "Dựa vào cái gì nói ta lôi kéo Thập Nhất ca làm chuyện xấu! Rõ ràng đổi rượu là chủ ý của huynh ấy mà....."

"Nãi nương biết, nãi nương biết......" Nãi nương ôm hắn vào trong ngực nhẹ nhàng an ủi. Lục Tử Khôn chỉ mới sáu tuổi, Thập Nhất thiếu gia Lục Vô Ki còn lớn hơn hắn hai tuổi. Bình thường đều do Lục Vô Ki lôi kéo tiểu đệ đệ này hoành hoành ngang ngược. Nhưng vừa xảy ra chuyện, liền trở thành Lục Tử Khôn không đúng rồi. Ai bảo hắn là thứ xuất chứ.....

Nhưng sự thật này, nãi nương không thể nói với hắn.

Lục Tử Khôn hất tay bà vú ra, vừa quay người thì nhìn thấy Phương Cẩn Chi đứng cách đó không xa. Rõ ràng hắn có hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút không tự nhiên. "Hừ" nhẹ một tiếng, chạy vượt qua bé.

Những lời hắn vừa nói với nãi nương, Phương Cẩn Chi đều nghe. Phương cẩn chi xoay đầu nhìn Vệ mụ mụ đi theo sau lưng, hỏi: "Không phải mụ mụ đã nói mẫu thân của Thập Nhị biểu ca mất rồi sao?"

"Dạ, mất lúc khó sinh hắn. Nghe nói cô nương khi còn sống rất được Ngũ cữu cữu sủng ái, là người không tệ. Cho nên từ nhỏ Khôn ca nhi đã được nuôi dưỡng thành ca nhi đích xuất. Nhưng đáng tiếc, cuối cùng thì thứ xuất cũng là thứ xuất." Vệ mụ mụ thở dài, bồng Phương Cẩn Chi lên, "Cô nương quan tâm hắn làm gì. Chúng ta về thôi, đừng để gió thổi lạnh."

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, để mặc cho Vệ mụ mụ ôm trở về. Suốt đường đi, bé luôn trầm mặc không nói, đến khi về tới nơi vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Lục Tử Khôn. Mễ Bảo Nhi đứng bên cạnh bé, bé cũng không phát hiện.

"Cô nương, nếu người ghét bỏ Mễ Bảo Nhi, vậy nô tỳ vẫn nên về nhà thôi. Nô tỳ cũng muốn ở cùng nương, đệ đệ muội muội!" Mễ Bảo Nhi phồng má, vẻ mặt không cam lòng, còn cố ý làm ra vẻ không thèm để ý chút nào.

"Thật muốn đi?" Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, chớp mắt quan sát nàng ấy.

Mễ Bảo Nhi cúi đầu không lên tiếng.

"Vậy đi đi." Phương Cẩn Chi cố ý nói. "Sau khi về nhà thay ta chào hỏi Kiều mụ mụ."

Mễ Bảo Nhi trợn mắt, kinh hoảng nói: "Cô nương, người thật sự đuổi nô tỳ đi sao?"

Diêm Bảo Nhi đang núp bên ngoài cửa nghe lén bất ngờ xông tới, nhéo Mễ Bảo Nhi một cái, dán vào lỗ tai nàng ấy nhỏ giọng nói: "Ngươi có thể hiểu chuyện một chút hay không, đừng mang thêm phiền phức cho cô nương nữa!"

Phương Cẩn Chi không nhịn được cười, nói: "Trở về giúp ta hỏi thăm Kiều mụ mụ tịnh dưỡng tốt hơn chưa, chỗ Ngô mụ mụ không chừng còn phải nhờ bà ấy hỗ trợ đấy."

Mễ Bảo Nhi đích xác là nữ nhi của Kiều mụ mụ, nhưng Kiều mụ mụ cũng không có chết, mà là năm ngoái đã về quê sinh nhi tử. Phương Cẩn Chi nói dối ở chỗ Tam nãi nãi, ngay cả những giọt nước mắt kia cũng là giả.

"Nô tỳ biết! Cô nương, người có khát hay không? Có đói bụng không? Nô tỳ đi lấy trà bánh cho người nhé!" Mễ Bảo Nhi vui mừng kéo Diêm Bảo Nhi chạy đi. Chỉ cần biết cô nương của nàng không hoài nghi nàng, trong lòng nàng liền vui vẻ.

Thật ra thì đối với mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh, Phương Cẩn Chi không vừa lòng người nào. Không phải ngu ngốc thì là lỗ mãng, ngay cả Diêm Bảo Nhi miễn cưỡng cũng có chút cơ trí, thì lại không hiểu biết nhiều quy củ của đại gia đình. Nhưng không còn cách nào cả, nếu như ngay cả mấy người trung thành cẩn cẩn này cũng đuổi đi. Bé thật sự là tứ cố vô thân!

Phương Cẩn Chi đã sớm nghĩ đến để Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi học quy củ. Nếu có thể giống Nhập Trà, Nhập Phanh bên cạnh Tam ca ca, như vậy thì tốt biết mấy! Hay là.....ngày mai đi cầu cầu xin Tam ca ca cho mượn Nhập Trà hoặc là Nhập Phanh tới đây dạy cho Mễ Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi?

Cầu xin như thế nào đây?

Phương Cẩn Chi cực khổ suy nghĩ cách lấy lòng Lục Vô Nghiên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bình hoa mai vàng bên cửa sổ. Đôi mắt to tròn của Phương Cẩn Chi rũ xuống, một tia áy náy lướt qua rất nhanh, trong lòng không có chút tư vị.

Bé từ trên ghế nhảy xuống, đi vào bên trong giường ngủ lớn, lấy một cái khăn gấm bên dưới gối ra. Chậm rãi mở ra, được bao bọc bên trong rõ ràng là chiếc vòng tay lục phỉ thúy của Lão thái thái thưởng cho bé.

"Hi vọng A Vân và A Vụ không chịu trừng phạt quá nặng, cũng đổi được một chủ tử tốt hơn....." Phương Cẩn Chi lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment