The Lost Song Of Light Forest

Chương 57

Ừ thì thời gian từ đây cho đến buổi lễ chào đón học sinh mới được tổ chức tại It. Harm Sokyuran, ngôi trường đào tạo thiên tài lớn nhất Nhật Bản chỉ còn vỏn vẹn trong vòng một tháng nữa. Một tháng đó, buộc lòng mọi người phải chuẩn bị từ khâu nhỏ nhất đến lớn nhất. Lớp Honoka – sensei đã đưa ra quyết định là sẽ diễn kịch trong buổi lễ ngày hôm đó nên sẽ cần ưu tiên thời gian để chuẩn bị. Nhìn chung thì mọi thứ cũng không còn khó khăn trắc trở như lúc đầu. Vì cả lớp đã nhất quán rằng sẽ chọn ra một người có khả năng làm biên đạo kiêm đạo diễn dẫn dắt phân vai nên họ đã làm đúng như Kazuma nói, tức là về nhà, dành một đêm suy nghĩ rồi viết tên người thích hợp nhất, có khả năng nhất vào một tờ giấy, sáng hôm sau thì mang lên lớp để so sánh. Ai có số phiếu ghi tên mình nhiều hơn thì xác định không còn lối khác. Và xui xẻo xúi quẩy thế nào đạo diễn lại là Kozue. Vì ảnh hưởng của mọi người về ấn tượng của Kozue vẫn mạnh mẽ nhất, lại thêm chuyện trước đây Kozue đã từng lấn lướt tham gia CLB kịch nên có chút kinh nghiệm. Thành ra, lựa chọn Kozue vào vị trí đạo diễn là tốt nhất.

Bề ngoài thì trông có vẻ tốt đấy nhưng cũng rất ư thấp thỏm vì ai mà biết được Kozue sẽ làm gì khi vào vai đạo diễn. Rất có thể cô ấy sẽ nhân cơ hội này gây khó dễ cho các Chân Tổ, hoặc chính bản thân Kozue tự làm khó bản thân vì về cơ bản, Kozue nào có thích cái cuộc vui này. Chính vì để cho chuyện đó xảy ra, cả lớp nhất trí là sẽ tuyển thêm một thư ký và một biên đạo vừa giúp đỡ cho đạo diễn, vừa cũng là kiểm soát Kozue. Hai người nhận vị trí thư ký và biên đạo chính là lớp trưởng và Tora. Sắp xếp như thế là ổn thỏa hết rồi.

Kozue không hề có ý tưởng gì cho vở kịch lần này. Vì người ra đề xuất này là cái kẻ đang vừa ngồi vừa ăn chuối một cách thong thả ung dung kia kìa. Nhìn thấy bản mặt lè phè của hắn không biết làm gì ngoại trừ ăn với ăn, Kozue chỉ muốn nhảy vào tung một đấm cho hả dạ. Nhưng thiết nghĩ đây cũng là cách để hành xác hắn đến nơi đến chốn. Thế là dưới cương vị là đạo diễn, mệnh lệnh đầu tiên từ Kozue đến Kazuma là phải suy nghĩ ra hướng đi của vở kịch, bao gồm ý tưởng nhân vật, bối cảnh ra sao để giúp đỡ phần nào đó cho những nhóm khác.

Cứ nghĩ rằng mình vừa chơi hắn được một vố nhưng Kozue đã lầm. Những thứ liên quan đến Chân Tổ, hay lịch sử xung quanh Chân Tổ, Kazuma đã nghiên cứu rất kỹ, đến mức còn xem đi xem lại những bộ phim dã tưởng về Vampire, ma cà rồng, hay thậm chí là những bộ Anime lấy hình tượng Vampire này nọ. Hắn xem rất nhiều và hiểu được bối cảnh xung quanh Chân Tổ điển hình nó ra sao. Nên ngay lâp tức, Kazuma đã có thể đưa ra một bản kế hoạch cụ thể cho vở kịch.

Bối cảnh chính vẫn sẽ là thời cổ xưa, thời Tây phương cổ, có thể là từ thế kỷ 17 đến 18. Về khoản thời gian đó thì nhóm chuẩn bị về phục trang sẽ tìm kiếm thêm thông tin trên mạng và đưa lên ý tưởng về trang phục. Nói về phương Tây thì trong lớp cũng có một người rất rành về văn hóa cũng như lễ phục phương Tây. Chính vì vậy nên Aries sẽ là người thiết kế chính cho vấn đề phục trang.

Rồi những khâu chuẩn bị còn lại cũng đã được Kazuma đưa ra đề xuất đàng hoàng mà ai ai cũng đồng ý. Phải nói rằng Kazuma đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt đến độ Kozue không thể phàn nàn. Việc còn lại chính là chờ kịch bản hoàn thành. Và người đảm nhận trách nhiệm viết kịch bản thì lại là…

_ Ư hừ… không ổn… hoàn toàn không ổn chút nào!

Eri nằm dài trên bàn, hai tay ôm đầu khi bên cạnh là những mảnh giấy trắng bị vo lại rồi ném đi khắp phòng một cách bầy bừa thế kia. Đấy chắc hẳn là những bản viết tay nhưng không ổn hay không hoàn thiện nên Eri mới bỏ nó đi. Nhìn vào số lượng giấy vụn chứng tỏ rằng Eri đang vô cùng bế tắc đây. Như kiểu mọi ý tưởng đều bị bác bỏ tức khắc ngay khi vừa mới nghĩ ra.

Chắc chắn là như vậy rồi, nếu không thì Eri đâu cần phải nằm đây ôm đầu mà không ngừng rên rỉ.

Eri hiện đang ở nhà, sau giờ tan học thì cô bé chạy thẳng về nhà và bắt đầu vào viết kịch bản ngay, nhưng thật không ngờ, viết kịch bản lại khó hơn Eri từng nghĩ. 

Ngồi kế bên Eri còn có Hebi. Vì lý do nào đó, Hebi đã đồng ý qua nhà Eri để giúp đỡ cho cô bé.

_ Đừng quá sức nhé Eri – chan. Mình tuy không hiểu về diễn kịch cho lắm nhưng xem chừng muốn viết kịch bản cũng không phải ngày một ngày hai là xong. Cứ bình tĩnh mà làm thôi Eri – chan!

_ Nhưng mà… mọi người đều đã phân chia nhau bắt tay vào công việc đâu vào đấy hết. Chỉ còn mỗi một mình mình là chưa làm được gì hết. Nhìn kiểu gì đi nữa thì mình có cảm giác như đang làm chậm trễ tiến trình của mọi người vậy… Mình là người xung phong nhận viết kịch bản thì phải cố gắng hết khả năng mới được. Vở kịch thành công hay thất bại… đều phụ thuộc vào kịch bản này đó!

_ Eri – chan, mình biết là cậu luôn nhiệt tình và rất trông đợi vào lễ hội này. Nhưng cũng đừng vì thế mà gượng ép bản thân. Đáng lý ra cậu có quyền từ chối vị trí này nếu cảm thấy mình không phù hợp kia mà!

_ Nhưng nếu mình không nhận thì cũng chẳng có ai nhận nó. Hơn nữa, mình đã lỡ nhận rồi thì làm sao có thể từ bỏ được. Như thế sẽ khiến công sức của mọi người đổ sông đổ biển mất. Sẵn tiện nói đến lễ hội, không phải He – chan cũng rất hào hứng và chờ đợi đến ngày đó sao? He – chan cũng có thể từ chối việc chuẩn bị trang phục của nhóm của Aries – chan mà nhỉ!

Nhìn lại thì đúng là Hebi đang ngồi với kim khâu chỉ màu, luồn qua luồn lại một chiếc áo váy dạ hội sặc sỡ. Hebi nhận ra mình cũng chẳng khác gì Eri về cảm nghĩ của bản thân đối với lễ hội sắp tới. Đặc biệt là Eri đang nở nụ cười thích chí mang đầy hàm ý châm chọc kia… Hebi trong phút chốc bỗng trở nên đỏ mặt ngượng ngùng quay đi.

_ Cái này… cái này chỉ là do mọi người trong lớp nhờ dữ quá nên mình không thể từ chối được thôi!

_ Hm hm, thật sự là vậy à? Thật sự là He – chan chỉ giúp thôi à?

_ Thật mà. Có nhớ lần trước mình sửa lại bộ đồ hóa trang hình con sư tử của CLB kịch không? Sau lần đó, mọi người mới bắt đầu đồn thổi về mình có thể may vá thêu thùa nên đâm ra mình cũng được nhờ vả chút ít. Một phần cũng vì nhóm chuẩn bị trang phục đang bị thiếu nhân lực nên mình chỉ giúp một tay theo lời đề nghị của Aries – chan thôi. Hoàn toàn không có như những gì cậu nghĩ đâu!

_ Heh, mình có nghĩ cái gì đâu chứ. Mình chỉ nói là He – chan có vẻ sốt sắng và quan tâm đến vở kịch này quá thôi mà!

Sau đó, Eri lại tiếp tục quay lại công việc viết kịch bản của mình.

Eri từ xưa đến nay luôn là một cô bé dễ thương, luôn thể hiện đúng bản chất nhút nhát qua việc trốn ra phía sau lưng Hiyama hay bất kỳ ai thân quen khi sợ hãi một điều gì đó. Eri là một cô bé trong sáng mà Hiyama lẫn Hebi đều phải dõi theo bảo vệ. Nhưng bây giờ thì chính con chiên nho nhỏ yếu đuối ấy lại đang trêu chọc Hebi đây này. Hebi thoáng nghĩ, đúng là khi thời gian trôi qua, con người hay Chân Tổ cũng đều phải thay đổi. Nhìn Eri luôn cố gắng hết mình, luôn tìm cách để hoàn thiện trách nhiệm của bản thân… Eri đang ngày càng trưởng thành hơn, trưởng thành một cách âm thầm lặng lẽ, chóng vánh đến nỗi Hebi cũng không hiểu được từ bao giờ, Eri đã có thể tự mình bước đi trên con đường mình chọn. Con cái trưởng thành bao giờ cũng sớm hơn cha mẹ tưởng tượng.

_ Eri – chan, theo như ý của Kusanagi – kun thì vở kịch lần này sẽ lấy bối cảnh thời Tây phương cổ xưa. Cậu đã hình dung ra ý tưởng gì chưa?

_ Uhm, nói thật thì điểm mạnh của mình chính là bối cảnh thời xưa đó. Mình từng đọc rất nhiều sách về các danh nhân thời Tây phương cổ nên đương nhiên là rất rõ. Cái khó duy nhất chính là không biết nên viết cốt truyện ấy nó như thế nào, diễn biến ra sao để thu hút người đọc lẫn người xem… Không biết viết kịch bản này có khác gì so với viết Light Novel không nhỉ?

_ Eri – chan… cậu đã từng viết Light Novel rồi ư?

_ Chưa, mình đã viết lần nào đâu. Chỉ là so sánh vậy thôi… Nhưng mà, câu chuyện về con người và Chân Tổ, mình hoàn toàn không có ý tưởng gì độc đáo hết. Trong khi mọi người cần kịch bản gấp để luyện tập. Phải làm thế nào đây!

Eri lại vừa ngồi ôm đầu, vừa than thở không biết đường nào mà tính. Nghĩ đi ngẫm lại thì phần việc của Eri khó khăn hơn so với người khác. Sáng tác là một phạm trù đòi hỏi người nghệ sĩ phải lĩnh hội nhiều yếu tố, trong đó không thể không nói đến khả năng tưởng tượng và tính chất nghệ thuật riêng. Phải nghĩ ra nội dung gì đó mới mẻ, mang đậm chất của riêng mình… dù cho Eri thật sự có đọc nhiều sách đi chăng nữa thì đây cũng là lần đầu tiên cô bé chạm tay vào viết lách. Chỉ cần viết ra những điều mình suy nghĩ trong đầu… nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thực hư thế nào thì chỉ khi người đó đặt bút xuống viết thì mới rõ. Đôi khi, có tác giả chỉ viết những điều mình nghĩ ra mà không quan tâm đến người đọc sẽ cảm nhận ra sao… đó cũng không phải là một phương pháp hay đáng tuyên dương đâu.

So với Eri thì công việc dành cho Hebi lại muôn phần đơn giản hơn. Nấu nướng, thêu thùa may vá, những công việc thuộc lĩnh vực nữ công gia chánh đối với Hebi là chuyện đơn giản. Hebi rành rọt những công việc này rõ như lòng bàn tay nên những chiếc áo, chiếc đầm dạ hội này, chỉ cần sau một đêm, Hebi có thể hoàn thành hết tất cả mà không một chút khó khăn. Thật lòng thì Hebi cũng rất muốn giúp Eri nhưng thiết nghĩ chính bản thân Hebi cũng không biết phải giúp như thế nào vì trí tưởng tượng của cô ấy không thể nào sánh với Eri được. Nên những gì Hebi có thể nói đó chính là…

_ Dù thế nào thì cũng đừng cố gượng ép bản thân mình nhiều quá. Ý tưởng không có thì tức là nó chưa tới thôi. Chắc chắn Eri – chan sẽ viết được một kịch bản hay, thu hút người đọc cho mà xem!

_ Mình cũng mong như thế nhưng mà… biết khi nào thì ý tưởng nó mới đến được đây? Nếu được thì mình muốn hoàn thành xong tác phẩm này trong thời gian sớm nhất có thể. Chứ kéo dài thì thật không tốt chút nào!

…….

_ Mình biết là cậu sốt ruột nhưng không phải như thế là tự ép mình. Coi nào Eri – chan, chẳng phải hôm nay, cậu cũng cần phải đến Đại Điện Thần, theo lệnh của các vì bô lão. Dù sao thì cậu cũng phải đến giúp các ngài mỗi ngày mà nhỉ. Nếu không nhanh lên thì sẽ trễ đó!

Nhìn lên đồng hồ thì Eri mới tá hỏa ra mình cần phải đi gấp.

_ Thôi chết, mình quên mất hôm nay cũng phải đến Đại Điện Thần. Kiểu này Hiyama – kun sẽ nổi giận nữa cho xem!

Và như thế, Eri hối hả cho hết tất cả tập sách vào trong chiếc túi nhỏ, khoác chéo vai rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

_ Mình đi đây. Xin lỗi nhé He – chan!

_ Cậu đi cẩn thận!

Hebi thở dài một hơi, mặc dù đã có dấu hiệu của sự thay đổi nhưng từ đây để đến với hai chữ “trưởng thành” hoàn chỉnh thì vẫn còn là một chặng đường dài. Hebi vẫn chưa thể buông lơi thong thả về đứa con gái mới lớn. Vì một cô gái đã trưởng thành sẽ không bao giờ để căn phòng mình ở trở thành bãi chiến trường đầy rác thế này rồi bỏ đi mất.

Hebi thu nhặt những mẩu giấy vụn Eri đã xé trong lúc viết nội dung kịch bản. Đây là những bản thảo ý tưởng không hoàn chỉnh, nhưng phần nào đó trong Hebi thúc đẩy cô ấy rằng “Vì là bản hỏng nên nếu xem qua một chút cũng không sao”. Và thế là, Hebi mạo muội xin phép được xem thử.

_ Ý tưởng này… cũng rất hay mà… quả nhiên, Eri – chan rất có năng khiếu trong việc viết kịch bản còn gì!

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

_ Xin lỗi, xin lỗi, mình đến trễ!

_ Không phải trễ, mà là cực kỳ trễ đấy. Cậu để bọn tớ đứng đợi ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, Eri!

Chay đến Đại Điện Thần, thì y như rằng, Hiyama và Namehari đứng đợi sẵn bên ngoài. Hiyama đang tỏ ra tức giận vì Eri bắt hai người họ chờ đợi quá lâu. Con trai mà hay dễ nổi nóng như Hiyama, thì đúng là không nên bắt người ấy phải chờ đợi.

_ Xin lỗi, xin lỗi mà. Vì mình đang gặp một chút rắc rối cho nên… xin lỗi…

Eri đã lên tiếng xin lỗi thì người khó khăn như Hiyama cũng phải dịu xuống. Vì nhiều nguyên nhân không cần giải thích rõ cũng hiểu. Cái một chút rắc rối mà Eri đang nói đến chắc chắn là cái đó rồi. Dù sao thì Hiyama cũng biết Eri đang phải gánh vác một trách nhiệm đầy khó khăn trên vai. Phải chịu áp lực từ nhiều hướng nên tốt hơn hết là đừng khiến cô bé thêm bối rối. Hiyama xuôi cơn giận, đặt tay lên đỉnh đầu Eri xoa xoa một cách nhẹ nhàng.

_ Đừng có tự ép bản thân mình quá nhé. Cố quá lại trở thành quá cố thì tớ không đồng ý đâu!

_ E hè hè, mình ổn mình ổn mà, cảm ơn Hiyama – kun!

Thật lòng mà nói, Hiyama chỉ muốn khoảng thời gian này đứng yên lại để mình có thể tiếp tục xoa đầu Eri mãi. Thiệt tình, trông chẳng khác gì một màn hài kịch dở khóc dở cười. Suy đi tính lại thì Hiyama và Hebi cũng có chung một suy nghĩ rằng “cô con gái” của họ đã lớn rồi, nhưng để đi đến mức trưởng thành hoàn thiện thì còn cần nhiều thời gian hơn nữa. Chỉ là Hiyama cảm thấy có chút bâng khuâng khi nghĩ: điều mình hằng mong ước sẽ không thể nào trở thành hiện thực. Vì dù là con người hay Chân Tổ, một đứa trẻ khi đủ lông đủ cánh sẽ không cần đến sự bảo hộ. Chắc chắn, khi đó, những gì mình có thể làm là lặng nhìn nó bay đi theo tiếng gọi của tương lai… Thật phiền muộn.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Dù Hiyama và Hebi đã lên tiếng rằng không cần phải gấp gáp, không cần phải tự đặt gánh nặng lên vai, cứ từ từ mà làm. Nhưng đó cũng là điều khiến Eri không ngừng băn khoăn. Thật sự là mình còn thời gian cho kịch bản khi mọi người đều đã bắt tay vào chuẩn bị và có khả năng sẽ hoàn thành xong sớm trước khi kịch bản được viết xong. Thật sự không ổn chút nào. Nghĩ kiểu gì đi nữa thì Eri buộc lòng phải đẩy nhanh tiến trình để còn theo kịp với mọi người. Ngặt một điều là Eri… hoàn toàn không có ý tưởng nào hết.

_ Ư hư, hoàn toàn không ổn… không ổn gì hết…

Eri lại tự ôm đầu, nằm lăn lộn trên thảm cỏ hoa ở khu vườn ngay phía sau dãy nhà học, nơi không có bất kỳ học sinh nào dám lui đến vì đó là vườn hoa do đích thân hiệu trưởng trồng và chăm sóc. Vậy mà không hiểu sao, vẫn còn hai người cứ thường lui đến đây như thể nơi này là địa điểm thích hợp cho cuộc gặp mặt hẹn hò bí mật nào đó… Mà đúng là nó thích hợp thành tụ điểm hẹn hò thật.

Hiện tại thì vừa hết tiết hai, đang là giờ nghỉ ngơi nên Eri muốn tận dụng thời gian đó để viết kịch bản. Phải cần một nơi nào đấy yên tĩnh, không có người thì mới tập trung được. Và thế là Eri đã nghĩ ngay đến vườn hoa sau dãy nhà học. Chỉ tiếc rằng dù đến đây rồi, cũng không có gì thay đổi. Bế tắc vẫn hoàn bế tắc. Vậy nên Eri mới nằm vật ra thảm hoa, nằm lăn lộn như con Tatsumaki thường hay ngủ phơi bụng ngoài trời nắng… Viết kịch bản, khó đến chừng ấy thật à?

Hiếm khi nào thấy Eri thể hiện như thế này, nhưng đây cũng là một gương mặt khác của Eri, cũng thú vị không kém.

_ Hoshimiya – san…

Bất ngờ khi nghe ai đó vừa gọi tên mình. Eri ngửa cổ lên thì trông thấy một cô bé dáng người thon nhỏ như búp bên, mái tóc màu đỏ hung được cột lên đuôi gà. Với gương mặt ấy thì không thể nhầm vào đâu được. Vậy nên Eri mới giật mình hoảng hốt, nhanh chóng ngồi bật dậy rồi chỉnh chang đầu tóc rũ rượi sau khi lăn lộn một cách buồn cười.

_ Aries – chan…

Nhanh nhanh hối hả gấp rút không phải phong cách của Eri nên trông cô khá vụng về và quá lộ liễu.

_ Có chuyện gì thế Aries – chan… em tìm chị có việc gì sao?

_ Dạ không, chỉ là sau khi tiết học thứ hai kết thúc, em không thấy Hoshimiya – san đi chung với nhóm Kinozuka – san nên có hơi thắc mắc không biết chị đã đi đâu. Em có đến thư viện nhưng cũng không thấy nên nghĩ rằng chị đã đến đây. Và quả nhiên Hoshimiya – senpai đang ở đây thật!

Aries là một cô bé thiên tài. Không phải tự dưng tôi lại đề cập đến chuyện này nhưng mà chắc hẳn ai ai cũng nhớ rằng Aries đã từng được rèn giũa trong môi trường quân đội. Một trong những chuyên môn Aries được học là du kích cũng như tập kích, đánh trận giả trong màn đêm, nên khả năng quan sát của con bé phải nói rằng rất tuyệt vời. Đó cũng là thói quen khó bỏ của con bé, giống như cái thói nên ăn thêm nhiều đồ ngọt để bổ sung lượng đường cho não. Aries vẫn thường hay dáo mắt xung quanh để kiểm tra tình hình. Rồi thì con bé dừng lại ở xấp giấy trắng nhiều nếp nhăn và dấu xé giấy. Từ đó, Aries đã hiểu được lý do vì sao Eri lại trốn ra ngoài đây.

_ Ôi xin lỗi, em đang làm gián đoạn việc viết kịch bạn của Hoshimiya – san phải không ạ. Xem ra, em đến không đúng lúc mất rồi!

Eri lại nhanh nhanh nhảu nhảu dùng tay khều khều, đẩy xấp giấy ra sau lưng mình. Chính bản thân Eri còn luống cuống hơn nhiều.

_ Không có không có, không có phiền đâu, Aries – chan không cần phải bận tâm!

_ Vậy ạ… Thế, em có thể ngồi ở đây không Hoshimiya – san?

_ Được chứ được chứ, khu vườn này là của chung mà, Aries – chan cứ tự nhiên… Chỉ có điều…

_ Là vườn hoa do chính tay hiệu trưởng trồng nên không thể lai vãng nhiều đúng không ạ?

_ Ừ. Dù rằng chị vẫn thường hay lén đến đây thường xuyên nhưng vẫn rất ngại vì đây là vườn hoa của thầy hiệu trưởng. Tuy chưa bị bắt gặp lần nào nhưng mà chị cũng lo không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu có ai đó đi ngang và báo cáo cho thầy thì chết!

Biểu hiện của Eri không thể không khiến cho Aries cảm thấy thú vị. Đơn giản là vì Eri thú vị thật mà. Ngay cả bản thân Aries cũng phải cười khúc khích về điều đó.

_ Nếu được thì chúng ta sang bên đó nhé. Ở bên đó có dãy ghế đá để trống kìa!

Theo hướng chỉ tay của Aries thì đúng là có băng ghế đá gần đó thật. Là do nó mới được mang đến trong thời gian gần đây hay ngay từ đầu nó vốn đã được đặt ở đó mà Eri không hề để ý thấy. Nhưng dù là gì đi nữa thì có ghế đá thật.

……

Có ghế rồi thì chỉ việc ngồi. Nói thì dễ nhưng làm thì lại rất khó. Dù rằng hai người cùng ngồi xuống bên cạnh nhau nhưng lại mang hai tâm trạng khác nhau. Aries thì vẫn bình thường như mọi khi, vẫn là một cô bé tiểu học già dặn trưởng thành hơn tuổi, khí chất cũng người lớn không đổi. Trong khi Eri thì… run cầm cập, hoang mang, lo lắng, mồ hôi hột xuất hiện đầy trên trán, hai tay không ngừng run lẩy bẩy. Vì sao ư? Vì nhiều thứ lắm, nhưng nguyên nhân chủ yếu thì vẫn là do có trong mơ, Eri cũng không dám nghĩ rằng mình lại có thể ngồi bên cạnh Aries một cách bình thường như thế này.

_ Hoshimiya – san, chị không cần phải căng thẳng như thế đâu. Chẳng phải trước đây, chúng ta vẫn thường hay trò chuyện cùng nhau mấy lần rồi sao? Đây… cho chị viên kẹo ăn lấy lại bình tĩnh!

Đúng là đồ ngọt sẽ giúp người ta cảm thấy bình tĩnh hơn. Hình như, đã từng có một chuyên gia nói rằng khi căng thẳng hay stress thì nên ăn một viên socola vì vị ngọt sẽ kích thích não bộ, tạo cảm giác thoải mái cho người ăn. Tuy nhận được viên kẹo… là kẹo socola đúng chuẩn luôn này. Eri cũng bình tĩnh được đôi chút.

_ Xin lỗi Aries – chan, không phải chị muốn em thấy bộ mặt này của chị… nhưng mà…

_ Em hiểu, Hoshimiya – san không cần giải thích đâu ạ. Ừ thì sau bao nhiêu chuyện xảy ra mà vẫn cư xử như bình thường thì mới là chuyện lạ!

_ Không phải đâu Aries – chan… thật ra…

Không cần phải cố gắng giải thích gì hết, Aries thừa thông minh để hiểu. Còn Eri thì không biết phải trả lời thế nào khi trông thấy nụ cười hiền lành nở trên môi Aries, Eri chỉ còn cách chấp nhận nó.

_ Xin lỗi!

_ Không sao đâu ạ, Hoshimiya – san đừng bận tâm!

Nói như thế càng khiến cho Eri thêm bận lòng thôi. Aries nói đúng, dù rằng sự hiểu nhầm đã được giải quyết, nhưng sau từng ấy chuyện thì để xem nhau như những người bạn bình thường thì nó tiến triển quá nhanh, nhanh đến độ bất thường hay không hề tự nhiên chút nào. Nếu không muốn bị xem như giả dối thì biểu hiện hiện tại của Eri là đúng rồi đó. Chỉ là… Eri có chút ngạc nhiên khi Aries lại một mực bình thản như thế. Vì con bé thích ứng được trong mọi hoàn cảnh rất nhanh hay vì… con bé đang cố gượng ép bản thân mình phải làm như thế để không tạo áp lực cho Eri? Nếu là vì nguyên nhân thứ hai thì quả nhiên Aries là một đứa trẻ rất giỏi, một đứa trẻ mà Eri phải noi theo học hỏi. Một sự trưởng thành, chững chạc đáng ngưỡng mộ.

………

_ Aries – chan… xin lỗi vì đã kéo em vào nhiều rắc rối. Ắt hẳn em đã phải gặp rất nhiều khó khăn đúng không? Chị hiểu rằng em đã phải đối mặt với rất nhiều phương án và buộc phải chọn lựa một… quả nhiên là phải rất khó khăn!

_ Vâng, tuy cũng có đôi chút lộn xộn nhưng kể ra cũng không đến nỗi nào… Có thật là vậy không nhỉ? Chính em cũng không rõ nữa. Em chỉ đơn thuần là lựa chọn điều thật sự quan trọng đối với mình. Thế nên em không bao giờ hối hận với sự quyết định ấy… dù rằng rất có thể hậu quả sau đó không được yên ổn cho lắm!

_ Thật sự… thật sự là ổn chứ? Công việc của em…

_ Em đã nói là không sao rồi mà. Mọi chuyện từ từ cũng sẽ được giải quyết thôi, Hoshimiya – san đừng quá bận tâm đến nó làm gì!

Trông con bé như thể chẳng bận tâm gì mấy đến những chuyện vừa qua. Thật sự là không sao cả chứ? Eri vẫn còn nhớ rằng cả Aries lẫn Kazuma đều không chỉ đơn thuần đến thị trấn này, học một ngôi trường có trình độ thấp gấp nhiều lần so với khả năng của họ như những đứa trẻ bình thường khác. Những nhà khoa học nhận nhiệm vụ nghiên cứu và cung cấp thông tin về chủng loài Chân Tổ, nhằm tạo ra loại Vaccine có khả năng tiêu hủy toàn bộ gen của Chân Tổ, biến họ thành những con người bình thường.

Chung quy cũng liên quan đến cái quan điểm “một thế giới mà con người và Chân Tổ có thể chung sống hòa thuận với nhau” nhưng hướng thực hiện thì lại khác xa nhau. Chính vì không đồng tình với cách làm đó nên Kazuma đã cự tuyệt, không tham gia vào cuộc nghiên cứu, tự ý bỏ ngang nhiệm vụ và đang sống trong nơm nớp thấp thỏm rằng không biết phía trên sẽ làm gì cậu ấy. 

Vì Kazuma bỏ nhiệm vụ nên Aries, một nhà khoa học hàng đầu của Mỹ được điều về Nhật để thay thế cho vị trí của Kazuma, tiếp tục công cuộc nghiên cứu. Nhưng sau cùng thì chính bản thân con bé cũng từ bỏ. Suy nghĩ theo một cách mỉa mai thì con bé bước theo vết xe của Kazuma từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc theo đúng như nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Giống như một bản sao thứ hai của Kazuma vậy.

Eri thật sự rất lo vì không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra khi Aries bỗng dưng bỏ ngang nhiệm vụ được giao. Nhưng dù có tỏ ra lo lắng bao nhiêu thì con bé vẫn cứ giữa khư khư cái dáng điệu không khác ngày thường ấy, như thể không muốn cho Eri biết quá nhiều về tình trạng bản thân. Eri cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận và chấp nhận.

………

_ Đừng nói đến vấn đề của em nữa, cho em biết về vấn đề của chị đi Hoshimiya – san. Dường như… chị đang gặp chút khó khăn trong việc soạn thảo kịch bản phải không ạ?

_ À… đúng thật là không mấy dễ dàng khi viết một kịch bản nhỉ. Chị thì rất tự tin vào khoản đọc sách… nhưng mà cho đến khi đặt bút xuống viết thì mới nhận ra, không hề đơn giản chút nào!

_ Vậy ạ… Thế thì Hoshimiya – san có thể cho em xem thử những bản nháp hỏng kia có được không ạ?

Aries tinh mắt có thể nhìn thấy những mảnh giấu bị Eri vò nát thành từng cục lấp ló trong túi váy. Chỉ cần Eri cử động nhẹ là chúng rơi ra bên ngoài ngay.

_ Nhưng mà chúng toàn là ý tưởng tệ thôi, thật lòng mà nói không đáng để đọc đâu Aries – chan!

_ Không sao đâu mà. Vì chị bỏ rồi nên cũng đâu có tính. Cho em xem qua một chút cũng đâu có ảnh hưởng gì nghiêm trọng phải không ạ?

Thì đúng là như thế nhưng… Eri chịu thua. Nói gì thì cũng đừng bao giờ đấu võ miệng với Aries vì kiểu gì đi nữa thì con bé sẽ thắng. Thôi thì đành, tuy có hơi xấu hổ đôi chút nhưng Eri cũng đưa cho Aries mấy mẩu giấy vo thành cục trong túi.

_ Chị đã viết đi viết lại nhiều lần, suy nghĩ đến nhiều hướng khác nhau nhưng không tìm được cái nào ưng ý hết. Lúc thì quá bình thường, lúc thì quá màu mè không cần thiết… chị không biết phải viết một kịch bản như thế nào để nó mang đậm chất riêng mà sao khó quá chừng. Liệu có phải là do chị quá hấp tấp, quá bao đồng khi xung phong nhận nhiệm vụ này mà không thèm suy nghĩ kỹ hơn một chút không?

Aries mở từng trang giấy ra, đảo mắt đọc lướt hết từ trên xuống dưới. Sâu trong đôi mắt con bé là một sự tập trung đầy kinh ngạc. Hiếm khi thấy một đứa trẻ nào đạt được sự tập trung qua đôi mắt nếu như không nghiêm túc vào một thứ gì đó. Kể cả hai nhãn cầu bên trong mắt cứ di chuyển từ trên xuống dưới, sang trái sang phải một cách nhanh lẹ đến khó tin. Vì con bé không ít lần phải đọc những báo cáo với hơn nghìn chữ nên đọc nhanh, đọc lướt những vẫn hiểu được ý chính của nội dung đã hình thành trong kỹ năng của Aries.

Aries vừa đọc vừa suy nghĩ. Nghĩ đến nội dung thì ít mà nghĩ đến Eri thì nhiều. Thi thoảng, con bé cũng đánh mắt liếc trộm sang Eri khi Eri không để ý. Lý do vì sao Aries lại nhìn Eri ư? Eri thật sự không cảm thấy tự tin vào khả năng viết lách ư? Cái này thì không phải là “chưa vừa ý” mà nó chắc chắn là “quá hoàn hảo” theo quan điểm của một số người khác. Nhưng nếu Eri vẫn một mực khẳng định đây không phải thứ mình muốn thì thiết nghĩ Eri có lý do riêng.

_ Sách đọc thì nhiều nhưng viết thì không thể viết. Có lẽ nào khoảng cách khác biệt giữa tác giả và người đọc là thế này sao? Dường như… khả năng của chị chỉ cho phép dừng lại ở khoảng đọc và cảm nhận thôi. Hay là… chị nên đề xuất với Kusanagi – kun rằng tìm một người khác thay thế chị nhỉ?

_ Heh, Hoshimiya – san nói giống như thể chị đang có ý định muốn chạy trốn vậy!

_ Không phải, ý chị không phải vậy… nhưng mà em nghĩ thế cũng không sai. Mình cứ như đang muốn trốn chạy không bằng… Hà…

Trông Eri trở nên ủ rũ càng làm cho Aries cười khúc khích thích thú.

_ Em chỉ đùa thôi mà. Em biết Hoshimiya – san đang chịu không ít áp lực từ việc này. Quả nhiên, khi đọc một cuốn sách, ta có thể dễ dàng thấu hiểu nội dung bên trong đến từng chi tiết, đồng thời cũng rất ngưỡng mộ tác giả, người có thể truyền đạt những điều quý báu ấy qua từng ngôn từ một cách độc đáo. Chỉ là chúng ta vẫn chưa thể đạt được đến ngưỡng của sự độc đáo hoàn mỹ ấy thôi. Em biết Hoshimiya – san không muốn trốn chạy, nhưng phần nào đó cũng muốn kịch bản này được hoàn thành trong điều kiện thuận lợi nhất nên mới muốn giao phó trách nhiệm cho một người có khả năng hơn, thích hợp hơn Hoshimiya – san để không phụ lòng kỳ vọng của mọi người. Em biết và dám khẳng định điều đó 100% vì chắc chắn, Hoshimiya – san không phải loại người chỉ biết trốn chạy mỗi khi gặp khó khăn. Chắc chắn là như thế!

Một nụ cười là quá đủ đối với Eri. Chỉ cần một nụ cười hay vài lời động viên từ Aries cũng đủ khiến cho Eri cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô bé mái tóc hồng bồng bềnh như những đám mây trên trời không giữ được xúc động, đôi mắt đỏ hồng ướt át long lanh trên gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Eri không ngần ngại ôm bổ lấy Aries và bù lu bù loa như một đứa trẻ.

_ Aries – chan… oa oa oa…

_ Vâng vâng, Hoshimiya – san dễ xúc động quá rồi đó ạ. Mọi người mà nhìn thấy là sẽ cười chị đó!

Eri rất muốn có một cô em gái đáng yêu như Aries… Nhưng theo tình cảnh hiện tại thì ai là chị ai là em vẫn chưa rõ ràng cho lắm.

Tạm thời gác chuyện đấy sang một bên. Aries nhìn vào những bản nháp hỏng của Eri thêm lần nữa.

_ Hoshimiya – san, em thì cũng không rành lắm về chuyện viết lách, nhưng có thể cho em nêu lên nhận xét cá nhân của em được không?

_ Eh, ý kiến ư? Chờ một chút… chờ chị lấy tinh thần cái đã…

Eri hít một hơi thật sâu, ngồi lại cho đàng hoàng, gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc chuẩn bị nghe lời nhận xét trịnh trọng.

_ Chị chuẩn bị xong hết rồi, mời Aries – chan!

Có cần phải làm mọi thứ trở nên khó khăn ứng xử hơn thế này không? Chắc hẳn Eri đang cực kỳ lo lắng hoang mang và đầy căng thẳng đây. Nhưng Eri không cần phải lo, vì những gì Aries sắp nói ra đây không mang ý nghĩa xấu hay tiêu cực gì đâu. Chỉ là lời nhận xét bình thường dưới vị trí độc giả.

_ Em chỉ có thể nói như thế này thôi, Hoshimiya – san… Kazuma – senpai, quả nhiên anh ấy đã đúng khi không từ chối việc để Hoshimiya – san phụ trách phần kịch bản!

Cứ tưởng rằng Aries sẽ đưa ra lời bình phẩm tiêu cực vì kịch bản không hay. Eri đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó nhưng thật không ngờ đến phút cuối, những điều Eri nghĩ lại trái ngược hoàn toàn so với hiện tại, khiến cho Eri không biết phải phản ứng như thế nào.

_ Đúng là có đôi chỗ không được hợp lý một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nghiêm trọng đâu. Nhiều khi, phải cần vài chỗ không hợp lý thế này mới làm nên sức thu hút của một kịch bản. Điều cốt lõi cơ bản duy nhất là Hoshimiya – san vẫn chưa hình dung ra được mối quan hệ giữa các nhân vật với nhau thôi. Đó cũng chỉ là cách nhìn nhận của em… nếu không đúng thì Hoshimiya – san bỏ qua cho em!

_ Không… thật ra thì Aries – chan nói đúng đó. Ngay cả ý tưởng nhân vật trong vở kịch chị còn chưa hình dung ra được nữa kìa. Nhân vật ra sao, mối quan hệ như thế nào, rồi phải kết thúc kiểu gì để tốt nhất cho mọi người. Nhưng chủ yếu vẫn là ở khâu nhân vật cũng đủ khiến chị phải suy nghĩ suốt cả đêm rồi, huống hồ đến những vấn đề khác!

Aries biết Eri là một cô gái tốt và đầy trách nhiệm. Cái phiền muộn của Eri không bắt nguồn từ khả năng yếu kém của bản thân mà là vì cô bé muốn rằng vở kịch này phải thật thành công, có như thế thì công sức của mọi người mới không trở nên vô ích. Chính vì lối sống tình cảm, luôn quan tâm đến người khác dù cho có bị xem như một đứa “thảo mai” hay “bao đồng”. Tuy chỉ là một cô gái yếu đuối nhưng cũng không hề yếu đuối. Có lẽ, Aries đã hiểu lý do vì sao, Kazuma lại bị thu hút từ người con gái ấy. Hoàn toàn không phải vì khả năng quyến rũ hay dụ dỗ của Chân Tổ, mà là từ sự chân thành xuất phát sâu trong trái tim Eri.

“ Mình… không tài nào có thể sánh được với người này” Đó chính xác là những điều Aries tự nhủ với bản thân mình. Nếu có những con người như Eri, thì cái giấc mơ mọi người cùng chung sống với nhau có lẽ… không hẳn mãi mãi chỉ là giấc mơ. Aries… vẫn chỉ là một đứa trẻ cần phải học hỏi nhiều hơn về con người và nhiều thứ khác lắm… Mình đã thua… một cách khâm phục khẩu phục.

_ Hoshimiya – san, nếu tưởng tượng ra một nhân vật khó đến như vậy, thì tại sao chị không viết về chính bản thân mình? Con người và Vampire, đó là yêu cầu của Kazuma – senpai, nhưng em không nghĩ rằng anh ấy muốn Hoshimiya – san phải viết lên một nội dung mà nó gây cản trở khó khăn cho chính Hoshimiya – san. Anh ấy không muốn chị quá sức nên rất có thể, chỉ một câu chuyện bình thường, giản dị, đơn sơ, không quá đỗi cầu kỳ phức tạp cũng đủ làm nên điều kỳ diệu. Một khoa học gia như em mà nói đến hai chữ “kỳ diệu” thì thật không đúng cho lắm. Nhưng em thiết nghĩ ở Hoshimiya – san thì luôn xuất hiện phép màu mang tên “diệu kỳ” ấy. Hẳn là Kazuma – senpai mong mỏi điều đó hơn tất cả. Đó cũng có thể giải thích được lý do vì sao, Kazuma – senpai đồng ý để Hoshimiya – senpai nhận lấy công việc này!

Lời nói của Aries như khai sáng cho Eri rất nhiều thứ. Chỉ tiếc rằng Eri… không hiểu gì hết. Vẫn còn nhiều thứ Eri chưa thể hiểu được nên đôi mắt to tròn hiện lên gương mặt khó hiểu khi nghiêng một góc nhỏ và nhìn chằm chằm vào Aries.

_ Như vậy là…

_ Thay vì cứ phải ngồi suy nghĩ nhưng không thành. Sao Hoshimiya – san không viết lại câu chuyện giữa chị và Kazuma – senpai ấy? Em nghĩ khoảng thời gian mà hai người cùng bên nhau tuy ngắn, nhưng cũng đủ để làm nên một bài ca khiến người khác phải dừng lại và theo dõi. Hoshimiya – san, xin hãy cất lên suy nghĩ của chị, những cảm giác của chị hay những cảm xúc của chị, dù là vui vẻ hay buồn bã, dù là hạnh phúc hay đau khổ, chỉ cần Hoshimiya – san chịu nói lên tiếng lòng của mình về Kazuma – senpai, em tin rằng, đó mới chính là kịch bản mà Kazuma – senpai cũng như mọi người đang hằng chờ đợi. Và đấy cũng sẽ chính là chiếc chìa khóa cho câu hỏi của bản thân Hoshimiya – san!

Cảm xúc của mình dành cho Kazuma. Nói lên cảm xúc trong Eri cho Kazuma biết. Eri đang dành ra chút thời gian để kịp xử lý những thông tin đang tự động cập nhật vào bộ não như một bảng hệ thống máy tính ảo. Và chỉ tầm vài giây sau đó, Eri mới bất giác đỏ mặt. Cô bé ngượng ngùng vừa xua tay vừa quay đi.

_ Làm… làm sao có thể được… Xấu hổ lắm, không ổn lắm đâu Aries – chan. Nếu nói cho Kusanagi – kun biết cảm nhận của chị thì…

Quả nhiên cảm giác của Eri dành cho Kazuma đúng thực là như vậy. Aries đã nghi ngờ ngay từ đầu nhưng bây giờ, có lẽ không cần phải hoài nghi gì thêm nữa vì mọi chuyện đã trở nên quá rõ ràng.

_ Trông cậy hết vào chị nhé Hoshimiya – san. Nhất định, chị sẽ mang đến cho Kazuma – senpai một vở kịch thú vị nhất từ trước đến nay… Suy luận của nhà khoa học đã mách bảo em như thế. Chắc chắn sẽ thành công thôi!

Aries vừa khích lệ tinh thần cho Eri, vừa đặt vào tay Eri một viên kẹo ngọt khác như phần thưởng động viên cho cô bé tiếp tục tin vào bản thân.

Sau đó, Aries phóng ra khỏi chiếc ghế đã. Con bé vươn vai kéo người cho gân cốt được thư giãn.

_ Thế nhé, em đi trước đây. Hoshimiya – san tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện bỏ cuộc như lúc nãy đâu. Vì nếu không phải Hoshimiya – san thì cũng chẳng ai nhận được trọng trách này hết. Kazuma – senpai rất tin tưởng ở chị đó!

_ Hả hả, nhưng mà… Aries – chan…

Nói chưa thành câu hoàn chỉnh, Aries đã phi thân chạy bạt mạn đi mất. Cơ thể Aries không khác gì một học sinh tiểu học… à mà con bé vốn đang tiểu học còn gì. Nhưng tốc độ của con bé cũng phải khiến Chân Tổ như Eri phải kinh ngạc. Chắc hẳn do được đào tạo trong môi trường quân đội một thời gian dài nên Aries chui rèn được sự linh hoạt, tốc độ trong việc chạy nước rút hay thứ gì đó tương tự như thế.

Một mình Eri ngồi lại đây với niềm hoang mang không biết xử trí ra sao. Nhiều chuyện xảy ra quá khiến cho Eri chưa thể theo kịp. Eri lặng lẽ nhìn xuống viên kẹo mới trong tay mình khi tâm trạng rối bời. Nhưng thiết nghĩ, nét phiền muộn trên gương mặt Eri có lẽ cũng bắt nguồn từ sự xấu hổ chăng.

_ Nói lên cảm xúc của mình ư. Làm sao mà được kia chứ… A mồ…
Bình Luận (0)
Comment