The Lost Song Of Light Forest

Chương 7

- Hiyama – kun, Hiyama – kun, đi chầm chậm lại thôi!

Kể cả khi Eri ra sức nói với Hiyama rằng cậu ấy đang đi rất nhanh khiến cho cô ấy theo không kịp. Hay thậm chí cách nắm lấy cổ tay của Hiyama và cứ bước đi với tốc độ như vậy thật sự làm cho Eri cảm thấy đau. Nhưng cậu ta còn chẳng thèm để ý hay trả lời nổi một câu. Hiyama chỉ cứ nhìn thẳng về phía trước, đi trên con đường hành lang duy nhất để quay trở lại lớp học với sự hoang mang vô cực trong tâm trí.

Hoang mang nhiều lắm. Thật sự có rất nhiều điều khiến Hiyama phải suy nghĩ. Suy nghĩ đến Eri… suy nghĩ đến con người… hoặc cũng có thể là suy nghĩ đến mối quan hệ giữa Eri và Kazuma là như thế nào. Tại sao có nhiều câu hỏi được đặt ra mà dù cố gắng đến bao nhiêu, Hiyama cũng không thể tìm cho mình một câu trả lời đích đáng. Cũng chính vì không biết, không thể tự giải thích, nên mới sinh ra một Hiyama lạnh nhạt, đáng sợ như hiện nay.

- Hiyama – kun, từ từ thôi, cậu nắm tay mình chặt quá!

Đi được một đoạn Hiyama chợt dừng lại. Có lẽ cậu ta cũng tự nhận thức được rằng bao nhiêu sự tức giận giấu kín hiện đều dồn xuống lòng bàn tay Hiyama, và thể hiện cụ thể bằng cách kéo lấy cổ tay Eri một cách mạnh bạo. Hiyama sẽ không bao giờ làm đau Eri, đó là một lời hứa mà cậu ta sẽ dành cả đời để gìn giữ và thực hiện. Chính vì vậy, Hiyama đã buông tay Eri ra.

Buông tay là một chuyện, Eri cũng dần để ý thấy thái độ của cậu ấy có chút khác biệt so với ngày thường. Cái ấm áp, dịu dàng và an toàn từ sự ân cần của Hiyama vẫn còn đó, nhưng sao nó có chút lạnh lẽo và hơi đáng sợ.

- Hiyama – kun… có chuyện gì vậy? Trông cậu có vẻ như… không được vui…

“Không được vui”, giá như Hiyama có thể ngoảnh lại nhìn Eri và nở nụ cười trừ như mọi khi thì chắc lẽ mọi chuyện sẽ được cho qua trong êm thắm, Hiyama sẽ xem như không có chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng bây giờ, dù cố gắng kìm nén sự uất hận, tức giận bao nhiêu, Hiyama cũng không thể cười dẫu cho là một tiếng thở dài.

Làm gì đây? Hiyama nên làm gì đây? Ngay phía sau lưng mình chính là đôi mắt đầy lo lắng của Eri. Nên lặng lẽ không nói không rằng mà đi tiếp cho đến khi đặt mông xuống chỗ ngồi trong lớp hay quay lại hỏi cho ra lẽ chuyện gì đã diễn ra giữa Eri và Kazuma? Bất cứ sự lựa chọn nào cũng sẽ đưa Hiyama đến hai kết quả khác nhau, hoặc là mối quan hệ giữa Eri và Hiyama sẽ như bình thường, hoặc là trở nên xấu đi… Giờ đây, quyền quyết định cuối cùng phụ thuộc vào sự lựa chọn của Hiyama.

- Tớ đã bắt đầu thắc mắc, từ hôm qua cho đến hôm nay, nghe Makoto – san nói rằng hai ngày liên tiếp cậu đều rời khỏi nhà trước khi mặt trời mọc và đến trường rất sớm. Namehari – kun nói nếu cậu có thể tự thúc đẩy bản thân tự giác như thế là tốt. Đáng lý ra tớ cũng sẽ xem như chuyện này là một điều rất đáng mừng và tiếp tục ủng hộ cậu. Nhưng sau cùng, tớ vẫn phải làm cho rõ mọi thứ… Cậu gặp tên loài người ấy để làm gì?

Tên loài người… có phải Hiyama đang nhắc khéo đến Kazuma chăng. Nghĩ đi ngẫm lại Eri cũng tự hiểu bản thân mình dậy sớm và đến trường sớm cốt chỉ để được gặp Kazuma. Vậy thì chắc chắn Hiyama đang muốn ám chỉ đến Kazuma rồi. Biết trả lời như thế nào đây? Eri không ngại kể cho Hiyama nghe rằng hai người đã trở thành bạn, nhưng nếu nói về cuộc thí nghiện về Chân Tổ của Kazuma cũng như nói mình tự nguyện trở thành đối tượng nghiên cứu thì liệu… Hiyama có chấp nhận không? Dù sao thì… Hiyama… rất ghét loài người.

- Thật ra thì mình… Hiyama – kun biết đấy, vì chúng ta học chung với con người, nên chúng ta không thể cứ giữ khư khư khuôn khổ trong bốn chúng ta được…

- Ý cậu muốn nói là cậu chán đi với chúng tớ, nên chuyển sang với loài người?

- Không phải… ý mình không phải như vậy… Người ta vẫn thường hay nói, nhập gia thì tùy tục, mình biết Hiyama không thích con người nhưng mà… chúng ta có nhiệm vụ là phải chung sống hòa thuận với con người, nên việc kết bạn loài người là điều cực kỳ quan trọng… Mình đã nghĩ như vậy đó!

Hiyama không thể phủ nhận vì đó cũng là một quan điểm về việc làm thế nào có thể chung sống hòa hợp với loài người. Mục đích duy nhất mà bốn người họ phải từ bỏ cuộc sống của Chân Tổ, xuống thị trấn loài người, học hỏi những văn hóa của con người cũng chỉ là cải thiện mối quan hệ giữa con người và Chân Tổ. Riêng bản thân Hiyama chỉ muốn nhiệm vụ này kết thúc nhanh chóng để có thể trở về cuộc sống trong rừng như trước kia. Và để làm được điều đó, Hiyama không còn sự lựa chọn nào ngoài việc tiếp tục chơi trò chung sống hòa thuận với con người.

Hiyama có cách của Hiyama, thì Eri cũng có cách của Eri… Nhưng sao cứ mỗi lần Eri nở nụ cười với con người, đặc biệt là đối với tên Kazuma đó… Hiyama đều cảm thấy bứt rứt không yên.

- Vậy thì tại sao lại là tên đó? Cậu có thể kết thân với những người trong lớp. Nhưng tại sao lại chỉ duy nhất tên đó mà thôi?

- Có lẽ vì hai chúng mình giống nhau!

Hiyama bất chợt ngoảnh lại nhìn Eri. Rồi cậu nhận ra trong bất kỳ trường hợp nào, Eri vẫn có thể cười mỗi khi nhắc đến Kazuma. Bây giờ, đích thân Eri cũng tự thừa nhận rằng ở một khía cạnh nào đó, Eri và Kazuma có nét tương đồng với nhau.

- Hiyama – kun cũng biết mình rất yêu thích khoa học mà đúng không. Mình đó nhé, cực kỳ ngưỡng mộ những nhà bác học thiên tài đã cống hiến, chứa đựng biết bao nhiêu thời gian, chất xám và cả thân xác mình cho sự tiến bộ của nhân loại. Đam mê, có lẽ là yếu tố thu hút mình đến với con đường khoa học. Thật ra mình từng nghĩ, nếu như có thể lấy niềm đam mê ấy để giúp gì đó cho thị tộc Chân Tổ thì tốt biết mấy. Và rồi mình đã gặp Kusanagi – kun. Cậu ấy… là một người yêu thích nghiên cứu. Cậu ấy đã cho mình thấy sự yêu thích khoa học mỗi khi Kusanagi – kun tập trung hết những gì mình có vào nghiên cứu. Chính vì thế, đối với mình, Kusanagi – kun giống như…

Kusanagi – kun này nọ, thật đáng ghét. Cái họ Kusanagi chỉ là một cái họ bình thường như Shimikaze hay Kinozuka, nhưng không hiểu sao Hiyama lại có ác cảm với cái họ Kusanagi đó đến tận xương tủy. Ấn tượng trước niềm đam mê hay nhiệt huyết khoa học của cái tên Einstein đó ư? Hiyama tự hỏi: Lẽ nào Eri đã quên mất rằng chúng ta, giống loài được biết đến với cái tên Chân Tổ, những đứa con bị xã hội ruồng bỏ trong bóng tối… những đứa con bị xem như nguyền rủa chỉ đơn thuần như những con chiên chờ đợi sự bảo vệ từ đức Chúa trời. Chân Tổ chúng ta có đức tin riêng, chúng ta thờ phụng thiên Chúa, đặt hoàn toàn niềm tin và nguyện trở thành kẻ thờ phụng cho đấng tối cao. Nhưng khoa học thì hoàn toàn ngược lại. Những kẻ tự xưng là các nhà khoa học không có đức tin là chuyện của họ. Ấy vậy mà chúng lại cho rằng những phong tục của chúng ta là vớ vẩn. Chúng đã không ngần ngại phủ nhận đức tin của chúng ta không hơn gì một thứ dư thừa.

Đối với Chân Tổ, chúng là thiên địch, những tên dị giáo sẽ chẳng bao giờ lên được thiên đàng sau khi chết… Chúng là kẻ thù không đội trời chung với những đứa con bị nguyền rủa như chúng ta. Ngưỡng mộ những nhà khoa học. Có thể tất cả mọi người trong thị tộc đều biết Eri yêu thích khoa học. Họ có thể châm chước cho qua. Nhưng chẳng lẽ cô ấy không nghĩ rằng nếu đứng trước các bô lão và tự khẳng định rằng “ Tôi yêu và ngưỡng mộ những nhà khoa học”, thì cái giá phải trả cho sự yêu thích ấy khủng khiếp đến thế nào sao? Nhẹ nhất sẽ bị xem như phản đồ, trục xuất khỏi thị tộc, còn nặng nhất thì… không dám nói đến. Chuyện này thật sự đã đi quá mức chịu đựng của Hiyama rồi.

- KHÁC NHAU!!

Không muốn nghe Eri nói tiếp, Hiyama đã bất chợt chen ngang giữa chừng. Giọng nói của Hiyama không chỉ lớn hơn mức bình thường, mà còn có chút gay gắt ẩn chứa theo từng âm điệu. Hiyama vừa mới quát nạt Eri có phải không? Còn đôi mắt đó nữa… Đôi mắt đỏ ngầu của cậu ấy cũng không còn êm dịu như ngày thường. Eri luôn thích ánh mắt pha chút mệt mỏi nhưng lúc nào cũng đầm ấm, dịu dàng mỗi khi Hiyama nhìn mình. Nhưng bây giờ thì trông nó thật hằn học và chút đáng sợ. Eri đã từng trông thấy đôi mắt đó một vài lần trước đây, nó đã từng xuất hiện mỗi khi Hiyama tỏ ra tức giận hay đang ức chế một điều gì đó. Biểu hiện này, vậy là… cậu ấy đang nổi giận ư? Nổi giận với Eri sao?

- Tớ có thể cảm thông cho sở thích của cậu. Bởi vì cũng có rất nhiều người trong làng thích vài thứ do con người tạo ra. Nhưng cũng đừng để sở thích bản thân khiến đôi mắt cậu mờ đi. Tớ không đồng tình về chuyện này đâu!

- Hiyama – kun… cậu muốn nói rằng sở thích của mình đang làm phiền đến cậu sao?

Giờ mới hay, bề ngoài trông Eri như một cô gái có cá tính nhút nhát, nho nhã vì thật sự gặp những chuyện khó khăn, cô ấy đều dựa dẫm vào Hiyama hết lần này đến lần khác. Nhưng những lúc cần thiết thì cô ấy cũng biết cách vùng lên, đặc biệt sẽ không nhẫn nhịn với những ai dám xúc phạm đến sở thích của cô ấy. Eri cũng bắt đầu dùng lời lẽ nạt lại Hiyama. Và bởi vì chính bị Eri nạt lại nên Hiyama càng trở nên ức chế hơn. Rồi thì một cuộc xung đột nho nhỏ giữa hai người họ nổi lên ngay chính giữa hành lang dãy lớp.

- Phải, thật sự rất ư là phiền đấy. Đến tận giây phút này thì tớ cũng không ngại gì mà nói thẳng luôn. Bản chất tớ không thích con người, đặc biệt là mấy tay khoa học gia lúc nào cũng bô bô cái miệng rằng khoa học là tất cả hay này nọ. Cậu đừng quên rằng chính nhờ những cuộc nghiên cứu, những học thuyết của chúng đã khiến cho đức tin của chúng ta bị vấy bẩn. Do chúng mà các cuộc xung đột về tôn giáo ngày càng gia tăng giống như xe tuột dốc không phanh đấy!

- Mình hiểu chứ, mình không bao giờ quên những điều chúng ta đã được học từ nhỏ. Nhưng tất cả những nhà khoa học như thế chỉ là một thành phần rất nhỏ thôi. Bây giờ, tư tưởng con người đã thoáng hơn rồi, họ không còn đặt nặng vấn đề tín ngưỡng nữa. Cậu không thể vơ đũa cả nắm được Hiyama – kun!

- À phải phải, tất nhiên là không nên vơ đũa cả nắm. Cứ cho là như vậy thì cũng không đến mức cậu bị xoáy tít mù vào mấy cái khoa học đến mụ mẫm kiểu đó. Mỗi khi bước vào phòng cậu, tớ đều phải giải quyết hết đống giấy tờ nghiên cứu lênh láng trên sàn. Cả tường và trần nhà cũng dán đầy học thuyết này nọ. Cậu không nghĩ Makoto – san sẽ gặp không ít khó khăn để bước một chân vào phòng cậu dọn dẹp sao?

- Về chuyện đó, mình đã nhất quán với mẹ rằng mình sẽ tự dọn dẹp phòng. Và mẹ đã đồng ý với khoản đó từ tháng trước rồi. Không cần Hiyama – kun phải lo!

- Chính vì thế mà cậu mặc sức bừa bộn theo ý mình như bãi chiến trường sao? Tất cả cũng do Makoto – san chiều con gái mình quá… Nói gì thì nói, tóm lại, tớ hoàn toàn không đồng ý với lối sống cũng như sở thích của cậu. Nếu chỉ vì quá mê muội vào nó mà cậu quên mất danh dự của một Chân Tổ thì tớ không đồng tình, nhất quyết không, chấm hết!

Hiyama Kinozuka, một cái tên mạnh mẽ thể hiện đúng con người Hiyama, vì dẫu sao cậu ấy cũng được xem như một Chân Tổ trưởng thành hơn tuổi trong thị tộc và còn được nhắc đến bằng cái tên “ thanh niên cứng”. Thử tưởng tượng xem, một Chân Tổ ở độ tuổi còn quá nhỏ lại được đặc cách tham gia vào những cuộc đi săn đầu tháng giống như Eri kể lại với Kazuma. Ngay khi từ nhỏ, Hiyama đã biết cách sử dụng răng nanh của mình cho những cuộc săn thú rừng. Thành tích cao nhất cậu ấy đạt được là một thân một mình dùng răng cắn chết và mang xác một con gấu lớn về. Đây ắt hẳn phải là một kỷ lục mà chưa một Chân Tổ trưởng thành nào có thể làm được. Nhiêu đó đủ để thừa nhận rằng Hiyama là một trong số ít Chân Tổ thiên tài của làng. Chính vì vậy, rất nhiều người trong làng rất tín nhiệm và đặt niềm tin vào Hiyama.

Nhưng người xưa cũng vẫn thường nhắn nhủ các thế hệ sau rằng: nếu quá “cứng” thì sẽ gây ra nhiều hậu quả không được như ý muốn. Đồng ý rằng Eri vùng lên để bảo vệ quan điểm của mình, nhưng dẫu sao, cô ấy cũng vẫn chỉ là một cô gái mà thôi. Bản tính thật của Eri vẫn là nhút nhát, và lúc nào cũng thật hồn nhiên vì luôn có Hiyama bên cạnh. Bây giờ thì không còn nữa rồi. Phải đối mặt thẳng thừng với Hiyama, Eri vừa mếu máo, nước mắt ướt đẫm khóe mi. Ấy vậy mà Eri vẫn cố gắng tìm cách để kìm chế cảm xúc của bản thân mình, nên trông mặt Eri rất buồn cười, không khác chi một đứa trẻ con mếu vì không được dẫn đi chơi.

Làm Eri khóc rồi. Từ trước đến nay, Hiyama luôn bảo vệ Eri, cho nên chưa từng khiến Eri phải khóc. Nay trông thấy những giọt nước mắt đó, Hiyama bỗng nhận ra mình đã quá lời. Cậu nhớ ra đây là Eri chứ không phải mấy đứa trẻ khó trị ở thị tộc mà buông những lời lẽ không đúng khi mình quá nóng. Hiyama tự đưa mình vào bước đường cùng rồi trở nên bối rối, không biết phải xử trí ra sao.

- Eri, tớ…

- Hiyama – kun… ĐỒ NGỐC!

Đó là hai từ cuối cùng Eri dành tặng cho Hiyama sau khi hét thẳng vào mặt cậu ta với giọng nói rất lớn. Cô ấy quay lưng vùng chạy đi trong nước mắt, chẳng thèm ngó ngàng gì đến tên con trai xấu tính đó nữa.

- Chờ chút đã… Eri… Oi…

Gọi lại làm gì? Cảm thấy hối hận trước những hành động của mình à? Trễ rồi chàng trai trẻ. Dù có gọi cách mấy thì cô ấy sẽ không quay lại đâu. Ngay cả một cô gái mạnh mẽ như Kozue cũng sẽ bỏ chạy nếu như ước mơ cũng như sở thích bị bôi tro xúc phạm nặng nề như vậy. Hiyama cảm thấy mệt mỏi, như thế này còn mệt hơn chạy một đoạn đường dài từ trong rừng thẳng đến trường không dừng lại nghỉ ngơi lấy một phút ấy chứ. Cậu ấy ngồi gục xuống sàn đất như buông xuôi hết mọi thứ. Một tay tự tét thẳng vào mặt mình cái rõ to, trên miệng còn cất lên tiếng thở dài ngãn ngẫm quá đỗi quen thuộc.

- Chuyện quái gì vừa mới xảy ra thế nhỉ? Mình làm vậy là đúng hay sai?

Không cần biết Hiyama đã làm gì, nhưng kết quả sau cùng thì cậu đã sai hoàn toàn. Đây là một trong những bài học xương máu của cuộc đời mà bất kỳ cậu con trai nào cũng phải khắc nhớ trong tim. Chỉ cần khiến cho một cô gái rơi nước mắt trong mọi tình huống thì 100% người sai là cậu. Giờ thì khoan về lớp đã. Hiyama nên ngồi ở đó… Ngồi yên đó đi, làm nguội cái đầu trước rồi hẵng tính đến những quyết định tiếp theo. Cái bản tính nóng nảy của Hiyama cũng là một điểm yếu cần được khắc phục để hoàn thành được trọng trách của thị tộc giao phó.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Hôm nay, cả lớp sẽ có môn nữ công gia chánh và rơi vào ngay tiết một, tức là sau khi cổng trường đóng lại, tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên, thì cũng là lúc toàn bộ học sinh đều di chuyển từ phòng học chính thức sang gian bếp dành riêng cho môn nữ công gia chánh được sử dụng để giảng dạy cho học sinh. Vậy thì còn những cô cậu ngủ trễ, đến muộn thì tính sao? Cứ yên tâm vì lớp trưởng có trách nhiệm dùng phấn trắng ghi trên bảng, thông báo cả lớp sẽ chuyển sang phòng nào. Mấy cô cậu học sinh ấy vào lớp trễ sẽ nhìn thấy thông báo và tự động đến phòng bếp. Môn nữ công gia chánh này là một môn bắt buộc nên tất nhiên cả con trai lẫn con gái sẽ cùng học, chứ không chỉ riêng mấy bạn nữ. Các ông anh con trai đừng hòng mơ đến chuyện cúp tiết trốn đi đá banh.

Nói về môn nữ công gia chánh, một số nữ sinh rất hứng thú với môn này, vì đa phần họ đều lo những bữa cơm trong gia đình là chủ yếu thì đây cũng được xem như cơ hội để họ học hỏi thêm kinh nghiệm nấu nướng. Nếu được thì dò hỏi giáo viên xin thêm một vài công thức nấu ăn đặc biệt về tự chế biến. Với bất kỳ cô gái nào mong mỏi sau này muốn trở thành một người vợ đảm đang, muốn được chồng con khen những món ăn mình làm ra đều mong mỏi đến tiết học này. Điển hình như Hebi chẳng hạn. Về hoàn cảnh thì Hebi không phải đứng bếp thường xuyên vì mẹ cô ấy đã là một người vợ kiêm đầu bếp đại tài… mặc dù không ít lần bà ấy tự làm thương chính bản thân mình đại loại như gọt củ khoai trúng vào tay, bị phỏng khi đang làm nóng chảo rán, rồi cả chuyện làm rớt cả nồi nước sôi xuống chân cũng là điều rất đỗi bình thường. Nhưng điều đó không có nghĩa là Hebi không hoàn toàn lo chuyện bếp núc. Thi thoảng Hebi vẫn xuống giúp mẹ và cũng rất có hứng thú với nấu nướng. Vì mẹ Hebi là Chân Tổ đến từ Đại Hàn Dân Quốc nên những món ăn của mẹ cô ấy cũng đặc sắc hương vị xứ Hàn. Chính vì vậy, Hebi mong rằng mình sẽ học được một vài món ăn truyền thống xứ Nhật thay đổi khẩu vị.

Hebi cũng đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó và đang tiến đến gian bếp cùng mọi người trong lớp, thì bỗng dưng có một cái bóng chạy vụt trên tuyến đường hành lang rồi bất thình lình đâm sầm vào Hebi.

- Oái!

Đó không phải là lực tông lớn nên chỉ khiến Hebi giật mình, không trụ chân kịp nên ngã nhào xuống sàn đất, không bị thương hay trầy trật gì cả. Đầu chỉ hơi ong ong lên chút đỉnh.

- Eri - chan?

Cái bóng đã va vào Hebi và nằm một đống ở đó như một loài động vật ăn bám dứt không buông ấy đích thị là Eri. Cô gái tóc hồng chỉ biết choàng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Hebi thật chặt, không chịu buông ra, còn mặt mũi thì cứ úp sụp vào người Hebi như không muốn để Hebi trông thấy.

- Cậu đi đâu từ sáng đến giờ thế Eri – chan? Hôm nay lớp chúng ta có tiết nữ công gia chánh ở phòng kế bên. Mình còn sợ cậu không biết được chúng ta sẽ chuyển phòng nên đang tính nhờ Hiyama – kun đi gọi cậu… Cậu ở đây rồi Hiyama – kun đâu? Cậu ấy không đi cùng cậu sao?

Eri chẳng thèm trả lời, dù có hỏi hết này đến câu khác thì những gì Eri làm chỉ là úp mặt vào người Hebi mà không ngẩng lên nhìn cô ấy. Mà đợi một chút… hình như trước đây Eri cũng đã từng như thế này một vài lần, Eri chỉ làm điều này duy nhất với mỗi mình Hebi những khi buồn bã đến rơi nước mắt. Lần cuối cùng Eri gục mặt sát vào bụng Hebi, ôm Hebi mãi không chịu buông tay cũng được tính là hơn 3 năm trước. Và nếu chịu ngừng lại, dùng đôi tai cực kỳ thính của loài Chân Tổ để lắng nghe thì có vẻ như… Eri đang khóc thì phải.

Hebi nhẹ nhàng đặt bàn tay êm ái xoa lên mái tóc bồng bềnh màu hồng của Eri.

- Chuyện gì vậy Eri? Ai đã làm cậu khóc thế?

- Hiyama - kun...

Cái tên “ Hiyama” cất lên từ miệng Eri từng nhịp run run không chuẩn, nhưng Hebi vẫn có thể nghe thấy rất rõ. Cũng chính vì nghe rất rõ nên Hebi mới cảm thấy làm lạ. Hiyama là người khiến Eri phải rơi nước mắt như một đứa trẻ như thế này sao? Đồng ý cách cư xử của Eri ngày thường không khác gì một đứa trẻ… nhưng đến nỗi lăn ra khóc lóc như vậy thì thật kỳ lạ. Hơn nữa người đó lại là Hiyama. Hiyama mà lại để Eri khóc thì thật là… có chút không đáng tin.

- Hả? Hiyama – kun à? Có nhầm lẫn gì không? Từ trước đến nay Hiyama – kun có bao giờ khiến Eri – chan phải buồn đến mức này đâu?

- Chỉ là trước thôi còn bây giờ… hức… Hiyama – kun… Hiyama – kun… xấu tính lắm…

- Thôi nào thôi nào, bình tĩnh lại Eri – chan. Đừng khóc nữa, như vậy sẽ xấu lắm đó!

Nếu Hiyama được xem như thanh niên cứng của thị tộc, là một thiên tài Chân Tổ với khả năng phát triển vượt trội hơn so với những Chân Tổ khác, thì Hebi cũng được biết đến với danh hiệu “ người mẹ phúc hậu”. Hebi thật sự là một cô gái cực kỳ hiền lành, lúc nào cũng ân cần, quan tâm lo lắng, dịu dàng với mọi người xung quanh, giống như một người mẹ phúc hậu vậy. Tính cách của Hebi có lẽ được thừa hưởng từ mẹ cô ấy, Chân Tổ đến từ đất nước xứ Hàn.

Nhẹ nhàng đỡ Eri ngồi dậy, sau đó thì lấy một chiếc khăn tay nhỏ đã được giặt thật sạch, ủi khô là hơi kỹ càng, còn đọng lại hương thơm từ tinh dầu xả bát ngát, Hebi cẩn thận dùng chiếc khăn ấy lau đi những giọt nước mắt vương trên gương mặt còn đang sụt sịt như con nít đó. Rồi tiện thể lau sơ qua một chút bụi bẩn dính trên tay, chân và trên cả bộ đồng phục nữ sinh trường. Thật không khác gì một người mẹ hiền tần tảo đang chăm lo cho đứa con gái thích nhõng nhẽo và mít ướt.

- Nào Eri – chan, đừng khóc nữa, nếu có ai đi ngang qua mà trông thấy thì sẽ rất xấu hổ đó, cậu cũng không muốn để người khác trông thấy khi mình đang khóc phải không?

- Ừm, sụt sịt…

- Kể mình nghe, giữa cậu và Hiyama – kun đã xảy ra chuyện gì? Hai cậu cãi nhau sao?

- Hebi – chan… Hiyama – kun đó nhé… cậu ấy cực kỳ xấu tính luôn ý… Hiyama – kun nói rằng sở thích của mình là một thứ vô cùng phiền phức khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu. Hiyama – kun cho rằng khoa học là điều không cần thiết, là điều kỳ dị, chính vì khoa học mà những cuộc xung đột giữa con người và Chân Tổ càng trở nên gay gắt hơn. Hiyama – kun càng cố phủ nhận sự vĩ đại của khoa học, hơn nữa, cậu ấy còn nói mình quá mê muội vào khoa học mà đang đánh mất dần đi bản chất của Chân Tổ. Mình không có như thế mà. Mình đúng là rất thích khoa học… nhưng… nhưng… như thế không có nghĩa là mình quên đi bản chất của chúng ta… Hiyama – kun là đồ ngốc… uwahhh!

Gì thế này. Nếu chỉ vì chuyện cỏn con đó mà òa khóc thì quả thật Eri vẫn chỉ là một cô bé ngây ngô, hồn nhiên và trong sáng. Hebi chỉ biết cười trừ vì thật tình mà nói, chính bản thân cô ấy cũng không biết phải xử trí thế nào trong tình huống này. Chuyện Eri yêu thích hay ngưỡng mộ những nhà khoa học, là bạn thuở nhỏ với nhau, ai cũng biết, cũng hiểu, cũng cảm thông và xem như không có gì đáng bận tâm. Eri có cái lý của Eri. Đúng thật con người dù đáng sợ đến đâu, thì họ cũng là giống loài mang trí tuệ và khả năng tư duy đáng nể. Nhờ vào đôi bàn tay và trí khôn của họ mà nhân loại mới có bước phát triển vượt bậc được như ngày hôm nay. Nên việc ngưỡng mộ họ cũng như một lẽ bình thường, tương tự một số trào lưu thần tượng mấy anh diễn viên đẹp trai trên truyền hình mà bất cứ cô gái nào trong lớp cũng săm soi bàn tán.

Nhưng nếu đứng ở vị trí của Hiyama thì cậu ấy cũng có quan điểm riêng. Ngay từ đầu, Hiyama vốn dĩ đã không thích loài người, đặc biệt đối với những người luôn tìm cách phủ nhận đức tin của thị tộc Chân Tổ. Hiyama cực kỳ căm ghét khoa học và những người tự xưng là khoa học gia với mấy cái học thuyết nhức đầu đó. Kể cả là như vậy, Hiyama vẫn cố gắng nhún nhường, dẹp bỏ quan niệm của bản thân, chấp nhận sở thích của Eri. Nói đúng hơn, Hiyama cũng đã và đang cố gắng rất nhiều rồi.

- Eri – chan, đúng là rất yêu thích khoa học nhỉ? Không những vậy, cậu còn ngưỡng mộ những danh nhân thành công trong lịch sử và ước ao được trở nên giống họ. Mình biết Eri luôn cố gắng hết mình để đạt được ước mơ của mình, đó là có thể trở thành một nhà khoa học, sử dụng trí tuệ của mình để làm điều gì đó giúp đỡ cho thị tộc Chân Tổ chúng ta!

- Eh… Hebi – chan biết ước mơ của mình sao? Nhưng mà… chính Hiyama – kun đã nói… khoa học là vớ vẩn… là không cần thiết… cậu ấy hoàn toàn không ủng hộ mình chuyện này… hức…

- Không đâu Eri – chan, Hiyama – kun không phải là không ủng hộ, ngược lại, cậu ấy đang âm thầm cổ vũ cho Eri – chan. Nếu như thật sự Hiyama – kun không đồng tình với ước mơ của cậu, thì ngay từ đầu, cậu ấy đã phản đối kịch liệt, hay thậm chí đã báo cáo điều này lên những vị trưởng bối rồi!

- Hiyama – kun… ủng hộ mình sao?

- Ừ. Hiyama – kun luôn bên cạnh và ủng hộ cho Eri – chan. Cậu ấy là người mong sao giấc mơ của Eri – chan trở thành hiện thực hơn bao giờ hết. Chỉ có điều rằng về bản tính của Hiyama – kun thì Eri – chan cũng biết rồi. Hiyama – kun cậu ấy… vốn dĩ không thích loài người, không thích những nhà khoa học nên mới luôn tìm cách để che giấu cảm xúc đó đi. Cho đến lúc này thì dường như cậu ấy không thể kìm nén được nữa nên mới tuôn trào ra và đổ hết vào cùng với sự giận dữ xuống Eri – chan như vậy. “Giọt nước tràn ly”, “ tức nước thì vỡ bờ”… Nếu chịu ngồi suy ngẫm lại thì chính Hiyama – kun cũng đang phải cố gắng hết mình, cậu không thấy vậy sao Eri – chan? Hiyama – kun không cố ý nổi giận như vậy đâu. Eri – chan cũng đừng vì thế mà ghét bỏ hay sợ hãi gì cậu ấy. Nếu không, Hiyama – kun sẽ buồn lắm đó!

Đúng là nếu chịu ngồi lại và suy nghĩ, Eri sẽ ngộ ra được một điều vô cùng đơn giản mà mình chưa hề nghĩ tới. Không… là vì từ trước đến nay mình luôn nghĩ rằng dù trong bất kỳ trường hợp nào, Hiyama cũng sẽ luôn bên cạnh và ủng hộ mình mà không nhận ra cậu ấy cũng có nỗi khổ tâm riêng. Tất cả là vì mình quá vô tâm, quá ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân mà không thấy rằng Hiyama đang cố gắng vất vả thế nào. Hebi nói đúng, nghĩ cho mình là một chuyện, giờ đây chính Eri cũng phải học cách nghĩ cho cảm xúc của người khác nữa. Vì thế, không có lý do gì để tiếp tục khóc. Người sai hoàn toàn ở đây, chính là Eri.

Nhận lấy chiếc khăn tay từ Hebi, Eri nhanh chóng chùi đi những giọt nước mắt vô nghĩa. Sau đó, cô gái tóc hồng nhanh chóng tự động viên bản thân, lấy lại tinh thần phấn chấn.

- Mình hiểu rồi… mình sẽ không khóc nữa đâu Hebi – chan!

- Ừ, phải như vậy chứ. Luôn luôn lạc quan và luôn luôn mỉm cười… như thế mới là Eri mà mình biết!

“ Dù là như vậy, nhưng có lẽ Eri không biết được rằng sự tức giận của Hiyama đều bắt nguồn tự sự lo lắng trong cậu ấy. Lúc nào mà chẳng như vậy, trong mắt Hiyama, Eri nào có khác chi một cô con gái quá ngây ngô, quá nhẹ dạ cả tin, buộc cậu ấy không thể không rời mắt dù chỉ một phút. Hiyama – kun đang rất lo lắng cho Eri… lo lắng như một người cha đối với con gái, như một người anh trai đáng tin cậy bảo vệ cho cô em gái bé bỏng… Chỉ nhiêu đó thôi… hay vẫn còn một ý nghĩa nào đó khác nữa?”

- Nhưng Hebi – chan thật sự rất tuyệt vời nhé. Làm thế nào mà Hebi – chan có thể nhìn thấu được cảm xúc của mình và cảm xúc của Hiyama – kun vậy?

Trước câu hỏi rất đỗi ngây ngô ấy, Hebi đã trả lời ngay không cần phải suy nghĩ… cùng với nụ cười dịu dàng nở trên đôi môi.

- Tại vì mình vẫn luôn dõi theo các cậu ngay từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ. Cả cậu… và cả Hiyama – kun nữa!

……………………………

……………………………

Dù trốn dù tránh thì cũng không thể thoát khỏi tiết đầu tiên là nữ công gia chánh đâu. Tất cả học sinh trong lớp từ thấp đến cao, từ mập cho đến người gầy, dù nam dù nữ cũng đều phải mặc tạp dề như những bà nội trợ ở nhà và đứng trước bếp cùng với những dụng cụ sẽ giúp đỡ họ vượt qua môn học này. Đương nhiên, bên cạnh những thành phần không muốn, chán chường hay chẳng hề quan tâm đến chuyện bếp núc như mấy anh chàng nam sinh chỉ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, đi chơi bóng đá hay những bộ môn thể thao mạnh mẽ cốt để ghi điểm trong mắt mấy cô nữ sinh thì vẫn còn một số cá thể rất thích thú, hào hứng với môn này. Phần lớn đều là nữ giới, điều này không nói thì chắc ai cũng biết.

- Được rồi các em, hôm nay là tiết học đầu tiên nên chúng ta sẽ thực hành món nào đó đơn giản thôi. Chủ đề hôm nay của chúng ta là cơm cà ri, dễ làm và phổ biến. Mọi chi tiết hướng dẫn đều được ghi ở trong sách. Các em phân công nhau làm việc. Nhớ cẩn thận khi sử dụng dao và bếp, hiểu chưa!

- Dạ vâng, thưa sensei!

Và như vậy, tiết học đầu tiên chính thức bắt đầu. Nhưng trước khi nói về việc phân công, thì có lẽ ta cũng nên nói sơ qua về việc chia nhóm cái đã. Yêu cầu của lớp học là lớp chia thành 7 nhóm, mỗi nhóm có tối thiểu là 4 học sinh cả nam cả nữ gộp chung lại. Tốt nhất là một nhóm nên có hai nam hai nữ cho dễ làm việc.

Theo lý thông thường thì bốn người đến từ thị tộc Chân Tổ sẽ quy tụ về thành một nhóm như những gì đã tính toán trước. Nhưng vì xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn không ai hay nên đã có một chút thay đổi ở phút cuối. Cụ thể là Hiyama và Namehari sẽ bắt nhóm chung với hai bạn nữ khác trong lớp. Eri và Hebi sẽ làm chung với hai bạn nam khác. Bởi vì có hai lý do chính họ cần phải tách nhau ra như vậy. Thứ nhất, theo ý kiến của sensei phụ trách môn thì trong nhóm đã có Hiyama và Hebi là biết nấu nướng, nên tốt nhất là nên tách họ ra làm chung với những người chưa có kinh nghiệm bếp núc. Như vậy vừa không để mất công bằng, vừa có thể giúp đỡ với những người còn lại, tạo mối quan hệ tốt giữa Chân Tổ và con người. Lý do thứ hai thì mang ý kiến chủ quan nội bộ hơn, đó là hiện giờ Eri chưa thể nói chuyện bình thường lại với Hiyama, nên tốt nhất là nên tách họ rời khỏi nhau một thời gian, cho sự việc êm dịu xuống rồi hẵng tính. Nhưng Hebi lo là không biết đến bao giờ, Eri và Hiyama mới chịu làm hòa lại với nhau đây. Hy vọng chuyện này sẽ không kéo dài đến mãi mãi.

- Woah, Shimikaze – chan giỏi thật đó. Những củ cà rốt này được xắt lát dễ thương đáng yêu ghê!

Bước đầu tiên, Hebi đã tạo được ấn tượng tốt với hai cậu nam sinh còn lại với những miếng cà rốt được xắt lát theo hình thù nhỏ nhắn đáng yêu, ngay ngắn, không nham nhở như những tay lơ mơ mới vào nghề chút nào. Vừa xinh đẹp, vừa giỏi việc nội trợ, đâu có gì khác lạ khi tự dưng có nhiều cậu con trai bám xung quanh lấy Hebi.

- Cảm ơn!

- Nè nè Hebi – chan, chỉ cho mình cách xắt lát đi!

- Mình nữa, mình nữa!

- Được thôi, đầu tiên, cậu phải cầm dao như thế này…

Chưa gì Hebi đã thu hút hết tất cả nam thanh nữ tú trong lớp bằng kỹ năng nấu nướng của mình. Đối với một cái thường hay xuống bếp phụ mẹ làm bữa tối thì cách cầm dao cầm chảo, cách gọt trái cây, xắt từng miếng nhỏ, hay thậm chí là đập trứng làm thế nào vừa không bị dính tay, vừa giữ được lòng đỏ bên trong còn nguyên vẹn không bị vỡ là chuyện hết sức đơn giản. Hebi còn nổi tiếng trong lớp vì biết một số mẹo nhỏ giúp không bị cay mắt khi xắt hành, và nó thật sự đã có ích rất nhiều đối với bạn bè trong lớp.

Không như Hebi, Eri thì lại không có thiên phú về nội trợ như cô ấy. Cũng đúng thôi, so với một người chỉ biết ở trong phòng, tập trung vào ba việc nghiên cứu hay nghiền ngẫm về các danh nhân, toàn giao phó việc nhà cho mẹ giải quyết như Eri thì đây giống như một trải nghiệm đầu tiên mà cô ấy gặp phải. Eri tự biết thân biết phận mình không thể thùy mị, đảm đang, giỏi giang được như Hebi, nhưng cô ấy cũng có một chút ganh tỵ với tài năng của Hebi nên thỉ thoảng vẫn ngoảnh sang nhìn Hebi rạng rỡ trong ánh hào quang chói lòa.

- Hebi – chan giỏi thật đó, cái gì cũng biết. Sau này lớn lên, cậu ấy sẽ trở thành một người vợ hết sức tuyệt vời đây. Chẳng bù cho mình tí nào… Nấu nướng đối với Hebi – chan là sở trường rồi, và cả Hiyama – kun nữa!

Eri khẽ đánh mắt liếc sang bên nhóm Hiyama. Cậu ấy phải bắt nhóm với Namehari và hai cô gái khác chung lớp nữa. Cũng do Namehari và hai cô bạn ấy biết đôi chút về nấu nướng nên cũng không gặp mấy khó khăn. Nhưng lúc này đây, Hiyama chỉ chuyên tâm vào chiếc chảo rán trên khung bếp nhiệt hồng ngoại của mình với mục đích xào sơ qua miếng thịt cho săn lại trước khi chế biến. Tương tự như Hebi, Hiyama cũng được xem như một chàng trai tháo vát trong khoảng nội trợ bởi đôi lúc, cậu ấy cũng tự mình làm bữa tối cho cả thị tộc vào một số dịp lễ đặc biệt. Nên nấu nướng đối với Hiyama dễ như trở bàn tay.

Đó cũng chỉ là một miếng thịt bình thường như bao miếng thịt khác, nhưng không biết Hiyama – kun đã cho vào loại gia vị gì mà khi xào lên, từ miếng thịt lại tỏa ra một hương thơm ngào ngạt đến nhỏ dãi. Chỉ mới chế biến sơ qua thôi cũng đủ khiến người đối diện khó cầm được cơn thèm thuồng của mình rồi.

- Nè nè Kinozuka – kun, cậu có bí quyết gì khiến cho miếng thịt thơm hẳn lên thế?

Hai cô bạn và một vài cô bạn cùng lớp khác tỏ ra hiếu kỳ nên đến xin Hiyama chút bí quyết để học hỏi nâng cao tay nghề. Nhưng vì bản chất Hiyama không thích con người. Cậu ấy còn dự định sẽ làm mặt lạnh, không giao du trò chuyện với bất kỳ ai, nên im lặng là nguyên tắc vàng của Hiyama. Chính vì không thèm trả lời nên Namehari mới phải là người trả lời thay để mọi người không ghét Hiyama.

- Là lá gừng đó mà. Lá gừng thường mọc rất nhiều trên núi Himako chúng tớ nên Hiyama – kun thường hay xay nhuyễn chúng với nước, thêm chút đường, tiêu và một số gia vị bình thường khác, cậu ấy đã làm nên một loại nước sốt đặc biệt chuyên được dùng để sơ chế những loại thịt khác nhau. Khi rưới chúng lên miếng thịt, sẽ tạo nên một hương thơm ngào ngạt, đồng thời cũng giúp cho miếng thịt có màu đẹp hơn. Độ dẻo của thịt cũng sẽ mềm hơn ngay khi chúng ta cho vào miệng nhai!

- Eh, tớ không biết lá gừng có công dụng như vậy đó!

- Nè nè, có thể chỉ cho chúng tớ cách pha chế loại nước sốt này được không?

…………

Bên Hiyama cũng đang trở nên rất nhộn nhịp khi hai cậu ấy dần trở thành tâm điểm của lớp. Riêng bản thân Hiyama… có lẽ cậu ấy vẫn còn để tâm chuyện trước khi vào lớp nên đôi mắt đó thật phiền muộn đầy tâm trạng. Càng nhìn Hiyama, Eri càng thấy bản thân mình thật tồi tệ. Eri đã không biết rằng Hiyama cũng phải đang cố gắng hết mình vì thị tộc, và cũng vì chính ước mơ của Eri nữa. Vậy mà ngay cả một lời xin lỗi, Eri cũng không dám… Thật là tồi tệ.

Hiyama dường như có ác cảm với Kazuma, chỉ vì Eri, một cô gái nhút nhát luôn đi theo sau, nhận sự bảo bọc, che chở của Hiyama lại bỗng dưng cứ bám theo Kazuma, một người chỉ mới gặp cách đâu không lâu, nên Hiyama mới cảm thấy Kazuma như một tên dụ dỗ con gái nhà lành. Eri thiết nghĩ, giá như cả Hiyama và Kazuma có thể làm bạn với nhau, giải quyết hết mọi hiểu lầm thì thật tốt… Vừa nghĩ, Eri vừa đánh mắt sang trái, lặng lẽ nhìn Kazuma.

…………

Vậy bây giờ Kazuma đang làm gì, tạm thời quay sang tình hình của nhóm nhà khoa học đã. Dẫu cho họ có là những học sinh thiên tài đến từ ngôi trường chuyên đào tạo cho ra lò những nhân tài của đất nước. Nhưng “nhập gia tùy tục”, đã là học sinh một ngôi trường bình thường ở một thị trấn ven biển thì phải tuân thủ theo những yêu cầu nhà trường đưa ra. Cả ba người, Kazuma, Kozue và Tora cũng đều phải mặc tạp dề tham gia khóa học nữ công gia chánh.

Nếu bên kia có Hiyama và Hebi đứng vị trí bếp trưởng thì ở đây đã có Kozue điều khiển mọi thứ. Đừng nghĩ cô ấy là một nhà khoa học mà chỉ biết chăm chăm vào sách vở, lý thuyết giống Kazuma hay Eri nhé. Chính Kozue là người đã chạy vượt mặt cả Hiyama, về đích trước một Chân Tổ vốn dĩ đã có sức mạnh thể chất vượt hơn người thường. Kozue không có bánh bèo vô dụng đâu, trái lại, cô ấy là kiểu người văn võ song toàn, được cả hai mặt đều giỏi ngang nhau.

Bên cạnh Kozue đã có Tora phụ bếp giống Eri và Namehari, họ đã bắt cặp với một bạn nam và một bạn nữ khác cùng lớp. Ủa… nếu thế thì đã đủ bốn người. Vậy còn Kazuma thì nhét vào đâu? Câu trả lời là bởi do Kazuma không biết nấu nướng, nên Kozue đã “quăng” cậu ấy ngồi tự kỷ ở góc lớp. Chỉ ngồi yên ở đó mà không được phép động tay động chân vào bất cứ việc gì, đó chính là chỉ thị tối cao của Kozue mà Kazuma không dám cãi.

Nhiều bạn trong lớp cũng thắc mắc, ngay cả giáo viên phụ trách cũng đặt câu hỏi “ Nếu Kazuma không biết nấu thì hãy để cậu ấy làm quen với nó”. Mà chính bản thân Kazuma cũng muốn được vào nấu chung với mọi người vì trông thấy ai ai trong lớp cũng vui vẻ với nhau nên cậu ấy cũng muốn tham gia. Nhưng không biết Kozue đã nói thì thầm điều gì với họ mà sau khi nghe xong, không một bạn nữ nào có ý kiến, và ngay cả giáo viên phụ trách cũng sợ xanh mặt. Cô ấy còn chấp nhận yêu cầu Kazuma nên ngồi yên ở đó và đừng táy máy bất cứ cái gì cả.

Kazuma tuy không thể cười hay biểu hiện cảm xúc qua gương mặt, nhưng nhìn hai tay cậu ấy thi thoảng cứ đưa lên như muốn mọi người chú ý đến mình. Trông cậu ấy lẻ loi, đáng thương như một chú cún bị xa lánh vậy.

- Mọi người ơi… cho tớ vào làm chung với…

………….

Dù cảm thấy có lỗi, cảm thấy thương tâm, nhưng chẳng ai dám bắt chuyện với Kazuma, chỉ vì câu chuyện gì đó của Kozue mà cậu ấy vẫn tiếp tục bị bỏ rơi.

- Kozue, Tora… cho tớ làm chung với…

Cả Kozue cũng làm lơ không mảy may để ý gì đến đôi mắt cún con của Kazuma. Tora ghé sát tai Kozue.

- Kozue, làm vậy liệu có ổn không? Nhìn Kazuma – kun giờ cứ trông như trẻ bị lãng quên ấy. Hay là cho cậu ấy vào phụ việc gì đi!

- Quên đi nhé Tora – kun. Bộ cậu không nhớ chuyện gì xảy ra vào một năm trước khi Kazuma đích thân xuống nấu bữa tối sao?

Cách đây một năm trước đã xảy ra chuyện gì khi Kazuma lần đầu tiên lết thân xuống bếp làm bữa tối nhỉ. Tora ráng lục lọi trong ngăn kéo ký ức của mình… Để xem, A… thấy nó rồi. Lần đầu tiên Kazuma chịu rời khỏi phòng để xuống bếp tìm đồ ăn. Vì Ayame nee – san có việc bận đột xuất nên không kịp làm bữa tối nên Kazuma đành tự mình tự biên tự diễn nếu còn muốn sống sót qua cơn đói. Nhưng biết tính cậu em trai mình, Ayame nee – san cũng sẽ chẳng bao giờ bỏ đói cậu em trai nên đã gọi điện nhờ Kozue qua săn sóc thằng bé. Hôm đó Tora cũng có đi theo nên chứng kiến hết từ đầu đến cuối câu chuyện. Kozue mang theo một hộp Bento tự làm sang nhà Kazuma. Hai người họ vừa đặt chân đến cổng, còn chưa kịp đưa tay lên bấm chuông thì bất thình lình cả căn nhà xảy ra một vụ nổ không hề nhỏ, giống hệt như nhà vừa bị đặt bom khủng bố, bể cả một mảng tường sau vườn. Vì lo lắng, Kozue lẫn Tora đều chạy vào kiểm tra thì than ôi… cả gian bếp nát tương, con chó nuôi ở ngoài vườn chạy không kịp nên bị đống gạch đè xuống đuôi cứ kêu lên ăng ẳng suốt. Còn bên trong, Kazuma ngồi trên sàn nhà, với bụi bẩn, bùn đất dính đầy mặt và áo, bên cạnh còn mấy lọ hóa chất chuyên dụng trong mấy phòng nghiên cứu. Kiểu này chắc chắn là do Kazuma không biết bật bếp gas, nên đã áp dụng công thức phản ứng cháy nào đó để tự rán trứng. Rồi thì kết quả là Ayame nee – san mất một khoản tiền để sửa chữa lại căn nhà, và xin lỗi từng nhà hàng xóm vì sự náo động này.

Nhớ lại viễn cảnh ấy, Tora khó có thể giữ được cười. Nghĩ đến chuyện một nhà khoa học dùng phương thức hóa học để tạo lửa rán trứng thì phư… phư… Kể ra thì Kozue cũng có lý khi tốt hơn hết là đừng để Kazuma dính đến chuyện bếp núc.

- Ừ vậy thôi. Lần trước thì là ở nhà nên Ayame nee – san phải chi tiền sửa chữa. Lần này mà nổ cả ngôi trường, thì chắc Tsubame – sensei sẽ phải chi ngân phí ra quá!

- Thế nên dù trời đất có đảo lộn từ trên xuống dưới, cũng không được để Kazuma chạm vào dù chỉ là một cọng hành. Tớ không muốn It. Harm Sokyuran phải mang tiếng đâu!

…………………………………

…………………………………

Kazuma đáng thương đang bị bắt nạt kìa. Là do Eri không biết thành tích quá đỗi hào hùng của Kazuma nên mới nghĩ như thế. Nhưng trông thấy Kazuma bị “ruồng bỏ”, Eri càng cảm thấy lo lắng hơn, càng lo thì Eri càng nhìn cậu ấy nhiều hơn.

Giận thì giận, khó xử thì khó xử, nhưng Hiyama vẫn luôn quan sát Eri từng chút một. Chính vì thế mà cậu ấy đã vô tình trông thấy Eri chỉ tập trung vào Kazuma. Điều đó khiến tâm trạng Hiyama cảm thấy phiền muộn không yên. Mình thì mình không muốn Eri có can hệ đến hắn ta. Nhưng nếu Eri vẫn tiếp tục muốn bước đi bên cạnh Kazuma thì chính Hiyama cũng không thể ngăn cấm… Hiyama buồn phiền vì có lẽ từ giây phút này trở đi, Eri sẽ không còn cần mình quan tâm bảo vệ nữa. Eri đã dám đứng lên tự bảo vệ chính kiến của mình. Cô ấy đã trưởng thành hơn rồi.

Dõi theo Hiyama và cả Eri vẫn còn có Hebi. Cô gái Chân Tổ với mái tóc trắng bạc tưa như ánh mặt trăng đêm rằm. Hebi nào có sung sướng, hạnh phúc gì khi thấy những người bạn thân từ thuở ấu thơ đang có xích mích với nhau. Giá như Eri và Hiyama có thể làm lành với nhau thì thật tốt biết mấy. Và nếu như Hiyama – kun…

……………

- Tất cả cũng đều vì cái tên Einsteins đó hết. Bộ cứ nghĩ mình là khoa học gia thì muốn làm gì thì làm sao? Nếu đã vậy thì mình phải cho tên đó một bài học…

Hiyama đang tính làm gì đấy? Bản chất nóng tính và trơn tuột, nghĩ gì làm đấy của Hiyama thì ai cũng biết, nhưng cậu ta đang suy tính làm một điều gì đó với Kazuma thì phải. Đang rán cho xớ thịt săn lại thì bỗng dưng Hiyama lại nhường vị trí lại cho Namehari.

- Tớ chịu không nổi mùi khí gas. Phiền cậu thay tớ một chút!

- Nè, chờ đã Hiyama – kun!

Namehari cảm thấy khó hiểu. “ Chịu không nổi mùi khí gas” là chuyện rất đỗi bình thường đối với cư dân Chân Tổ. Chính vì vậy nên họ mới chuyển sang sử dụng loại khoáng thạch được gọi là “tinh thể đá thứ nguyên” thay cho các loại năng lượng than đá khác. Nhưng từ nãy đến giờ, chúng ta sử dụng bếp điện tử hồng ngoại chạy bằng điện, chứ đâu phải bếp gas? Hiyama đang tính làm gì thế?

Hiyama lặng lẽ tiến đến gần chiếc tủ kệ chứa nguyên liệu của trường. Mở ra thì trong đó có khá nhiều bột mì để làm bánh. Kệ nó, Hiyama mở chiếc tủ lạnh kế bên và lấy một quả trứng gà còn nguyên, còn mới như vừa mới được giao tới. Bột mì thì nói làm gì, chơi trứng gà mới là chất lượng cao. Chính vì thế, trứng gà bao giờ cũng là sự lựa chọn hoàn hảo.

Với sự lựa chọn hoàn hảo có sắn trong tay, Hiyama bất chợt người lại 180 độ với tốc độ rất nhanh. Và quả trứng gà trong tay Hiyama vút thẳng về phía Kazuma như một viên đạn được bắn đi với vận tốc 160 km/h. Đó là dụ ý của Hiyama, cậu ấy muốn ném quả trứng ấy vào mặt Kazuma cho bỏ ghét, cũng giống như trường hợp một vài học sinh dùng trứng gà bắt nạt mấy đứa thấp bé hơn ấy.

Kiểu này thì Kazuma sẽ bụp mặt vì quả trứng đó rồi. Do mọi việc diễn ra quá đỗi bất ngờ nên những người chứng kiến thấy cảnh ấy bao gồm Namehari, Eri và cả Hebi đều không thể can ngăn kịp thời.

- Cẩn thận, Kusanagi – kun!

Tiếng gọi của Eri khiến Kazuma quay sang. Nhưng trong khi cậu ta còn ngu ngơ, cần thời gian để nhận thức xem chuyện gì đang xảy ra thì quả trứng đã đập vào mặt cậu ấy rồi còn đâu.

Bụp.

Âm thanh khá giòn, đúng chất tiếng trứng vỡ sau khi va trúng vào một vật thể nào đó. Chỉ đáng tiếc thay quả trứng không đập vào mặt Kazuma, mà vào một chiếc khay đựng đồ ăn bất ngờ được chìa ra nhằm bảo vệ cho cái mặt mốc của Kazuma.

- Kozue!

Phải, người đã chìa cái khay ra kịp thời, bảo vệ Kazuma đúng lúc chính là Kozue. Bằng một phương pháp nào đó, Kozue đã nhanh chóng dùng tay với lấy chiếc khay kế bên và bắt quả trứng một bàn thua trông thấy.

Trông thấy Kazuma đã an toàn, Eri thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng không biết rằng Hiyama lại là người sững sờ, tròn mắt kinh ngạc nhất. Cậu ta ngạc nhiên không phải vì quả trứng không đánh trúng mục tiêu, mà là vì trong phút giây cuối cùng, Eri là người đã cất tiếng gọi Kazuma báo nguy cho hắn. Hiyama cảm thấy giống như mình vừa bị phản bội… Bị người con gái mình luôn lo lắng, quan tâm từ nhỏ đến giờ phản bội. Thật hụt hẫng và đớn đau.

………

- Chính vì cứ ngơ ngơ không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh nên lúc nào cậu cũng trở nên ngu ngốc như thế đấy Kazuma!

- Xin lỗi, Kozue!

Kozue thở dài ngán ngẫm trước sự ngu ngốc của Kazuma. Trong bất kỳ tình huống nào cậu ta cũng như thế. Thật sự đến phát ngán.

Bỏ qua chuyện đó một bên, quay lại câu chuyện chính. Kozue trừng mắt nhìn về phía Hiyama như một viên đạn chuẩn bị rút khỏi nòng súng, bắn thẳng vào đối thủ. Kozue đang tức giận, vô cùng tức giận là đằng khác. Sát khí nổi xung quanh cô ấy còn kinh hãi hơn mọi con quỷ đáng sở nhất trong từng truyền thuyết nữa.

- Oi Chân Tổ kia, cậu nghĩ mình vừa làm gì vậy hả. Tự dưng ném trứng vào bạn tôi là ý gì? Muốn thách thức chúng tôi à?

Bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn khi Hiyama cũng đáp trả lại Kozue với tia nhìn chết chóc từ đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ. Ban đầu thì đây chỉ là một cuộc xung đột nhỏ, nhưng dần dần từng học sinh trong lớp cảm thấy mọi thứ không còn là bình thường khi hai chiếc răng nanh vừa to, vừa dài, vừa sắc như nanh hổ xuất hiện trên miệng Hiyama khi cậu ấy nghiến răng. Thậm chí âm thanh răng rắc từ các đốt xương tay vang lên càng khiến mọi người sợ hãi hơn.

Cảm thấy tình hình không ổn, ngay lập tức Hebi, Eri và Namehari đã nhanh chóng chạy đến, ngăn cản Hiyama trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

- Hiyama – kun, bình tĩnh lại nào. Chúng ta không được phép nhe răng nanh và sát khí vào con người. Điều này đi ngược với tiêu chí hòa bình của chúng ta. Nghe tụi mình nói gì không Hiyama – kun?

Vì Hebi đã nói thế, nên Hiyama cũng từ từ thu răng nanh lại, và trở về là một Hiyama lạnh lùng như trước đây.

Tình hình có vẻ như đã êm dịu được phần nào, Hebi và Eri thở dài vì họ bị dọa một phen đến hú tim. Còn Namehari thì trở thành đại diện nói lời xin lỗi.

- Xin lỗi mấy cậu, dạo gần đây tâm trạng của Hiyama – kun không được tốt nên có chút kích động. Thay mặt cậu ấy, cho chúng tớ gửi lời xin lỗi. Mong các cậu bỏ qua cho sự dại dột lần này!

Bên kia, Tora cũng lên tiếng.

- Bọn này thì dễ thôi, biết lỗi và xin lỗi là điều đáng khen mà. Nhưng mục tiêu lần này lại là Kazuma – kun, nên mọi chuyện sẽ chỉ trở về bình thường nếu Kazuma – kun chấp nhận lời xin lỗi. Đúng không nào Kazuma – kun?

Quay lại Kazuma, cậu ta vẫn còn đang tỏ ra vẻ ngu ngốc khi cầm một con dao lên chăm chú nhìn nhìn. Biết hỏi đến mình, Kazuma tạm thời đặt con dao xuống, và trả lời với gương mặt cứng như đá.

- Ừ, dẫu sao thì cũng là bạn cùng lớp với nhau mà. Thôi cho qua đi để còn hoàn thành món cơm cà ri nữa!

…………………

Chính vì sự ngu ngốc cộng với sự thản nhiên đầy lãnh cảm, càng khiến Hiyama tức điên hơn. Tức thì, Hiyama từ phía sau, đẩy Namehari sang một bên, chỉ thẳng tay về phía ba người kia và quát lớn.

- Là nhà khoa học thì có quyền bất cứ điều gì mình muốn sao. Cái gì mà kết bạn với con người, với khoa học gia chứ? Đúng là rõ vớ vẩn. Nghe đây, tôi hoàn toàn sẽ không bao giờ chấp nhận việc trở thành bạn với mấy người. Nhất quyết không là không!

Hiyama thủ sẵn một quả trứng khác trong lòng bàn tay trái từ lúc nào. Nhân tiện còn quả trứng đó, Hiyama phóng như một vận động viên bóng chày chuyên nghiệp.

Nếu đã có một vận động viên chuyên ném bóng thì Kozue sẽ vào vị trí đối thủ đánh bóng. Kozue lấy ngay cây lăn bột, không biết đánh cái kiểu gì quả trứng không vỡ ngay, cho đến khi nó va vào tường bên trái thì mới bụp. Hạ cây lăn bột xuống, Kozue liếc nhìn Hiyama trừng trừng.

- Không làm bạn gì hết phải không? Rất đúng ý tôi đấy. Cứ nghĩ đến cái cảnh phải bắt tay với giống quỷ các người đủ khiến tôi muốn buồn nôn rồi. Muốn đánh nhau à? Sao không nhân việc này lo giải quyết chuyện sáng nay nhỉ. Chúng ta vẫn chưa tính sổ xong với nhau mà phải không?

- Đây cũng định nói như thế đó!

- Oi oi Kozue, đừng có manh động nhé…

- Hiyama – kun, cậu không nên…

Khi những người theo xu hướng hòa bình chưa kịp nói hết câu thì một cuộc chiến khác đã nổ ra. Cụ thể như Hiyama tiếp tục vớt hết những quả trứng có trong tủ lạnh ném về phía Kozue. Kozue cũng không phải dạng vừa khi dùng cây lăn bột đánh bật hết mấy quả trứng tứ lung tung, trúng vào một vài bạn học trong lớp. Kozue còn đáp trả bằng mấy củ cà rốt được gọt sẵn. Và Hiyama cũng không nhường nhịn khi nhớ ra còn đống bột mì túi trong hộc tủ, nay lấy ra dùng được rồi.

Các nhà quân sự hàng đầu thế giới từng nói rằng: một cuộc xung đột nhỏ sẽ là bước đệm cho một cuộc chiến mang tầm vĩ mô lớn hơn. Cộng thêm việc vài học sinh phải hứng chịu lấy hậu quả do cuộc xung đột của họ gây ra, thế nên…

- CHIẾN TRANH VÌ ĐỒ ĂN!

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tiết học nữ công gia chánh trong ngày đầu tiên đã biến thành một cuộc chiến giữa những loại thức ăn khác nhau bay tứ lung tung trong lớp. Lần này không chỉ có Hiyama và Kozue, mà toàn bộ học sinh, từ nam đến nữ, từ những người hứng thú hay cảm thấy nhàm chán đều tham gia vì họ thấy trò này còn vui hơn cả học.

Khổ thân nhất vẫn là cô giáo phụ trách. Tự dưng bị vạ lây. Dù sensei có can ngăn thế nào cũng trở nên công cốc.

- Các em… không được ném đồ ăn… á…

Chính sensei cũng trúng phải túi bột mỳ do ai đó ném. Số của Sensei thật sự quá nhọ.

…………

Namehari, Eri và Hebi tuyệt đối không tham gia, họ chỉ tìm cách làm thế nào thoát khỏi chiến trường này càng nhanh càng tốt. Nhưng sẽ rất khó khăn khi mọi lối thoát đều bị phong tỏa.

- Tình hình có vẻ không ổn, Hebi, Eri, hai người tạm thời trốn dưới gầm bàn nhé!

- Namehari – kun, cậu tính đi đâu?

- Dĩ nhiên là giúp sức cho Hiyama – kun rồi!

- Eh? Cả cậu cũng…

- Đừng hiểu nhầm. Cách duy nhất để ngưng cuộc chiến này là một trong hai bên phải thua trước. Vì Hiyama – kun và Toriyama – kun là thống soái nên hoặc là Hiyama, hoặc là Toriyama phải trúng đạn mà chết. Và đương nhiên, tớ lúc nào cũng bỏ phiếu thắng cho Hiyama – kun rồi. Thế nên, hai cậu tạm thời trốn ở đây. Tớ và Hiyama – kun sẽ kết thúc trận chiến này!

- Namehari – kun, đừng có hùa theo Hiyama – kun mà…

Và đến phiên Namehari dứt áo ra nơi chiến trường oanh liệt. Hy vọng rằng cậu ấy sẽ sống sót trở về cùng với Hiyama để cả bốn người chúng ta lại đoàn tụ.

- A mồ, Namehari – kun và Hiyama – kun thật là… tại sao chuyện này lại xảy ra chứ?

……………………………

……………………………

Cuộc chiến đồ ăn vẫn diễn ra hết sức gay cấn và quyết liệt. Hơn một nửa binh số đã rút khỏi chiến trường, về thành dưỡng sức. Nhưng không vì thế mà Hiyama chấp nhận thất bại. Cả Kozue cũng thế, hai người họ quyết sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, cho tới khi đối thủ thất bại mà thôi.

Đánh thì hăng, nhưng rồi Kozue chợt nhớ ra một điều.

- Ủa mà khoan, Tora – kun, Kazuma đâu rồi?

Quay sang hỏi Tora về Kazuma. Tora cũng ngó nghiêng xung quanh và trả lời.

- Kazuma – kun hả, đang loay hoay với cái nồi cà ri của cậu đang bắt trên bếp kìa. Chắc cậu ấy tính nhóm lửa nấu cà ri đấy mà!

Bắt lửa nấu cà ri, trong một phút giây tích tắc ngưng đọng của thời gian, Kozue chợt nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng… Hết sức trầm trọng là khác đấy. Không hiểu sao bao nhiêu ký ức chợt ùa về trong tâm trí Kozue, và rồi xuất hiện trước mắt Kozue là một tương lai đầy u tối. Lẽ nào ai đó đã quên rằng cách tốt nhất là đừng để Kazuma đụng vào bất cứ thứ gì liên quan đến bếp núc sao? Đặc biệt là bếp gas.

Bỏ cuộc giữa chừng, Kozue nhanh chóng chạy đến chỗ Kazuma.

- Đừng Kazuma… Đừng bật bếp…

Nhấp chuột.

KABOOM!!!!

Và sáng sớm ngày hôm đó, trên thị trấn thuộc vùng ven biển tuyệt đẹp, toàn bộ người dân đều bị một phen hú hồn khi bỗng dưng ngôi trường phát nổ một cách kỳ lạ. Phạm vi ảnh hưởng vụ nổ là trên tầng ba góc phải cuối hành lang của trường nên cũng không gây tổn hại là bao cho trường. Không biết bằng cách nào nhưng nhờ vào vụ nổ đó, nghe nói một cuộc chiến đồ ăn đã chấm dứt… và kết quả là, không một bên nào thắng cuộc hết… Kết thúc một ngày học nữa tại đây vậy.

[/ SPOILER]
Bình Luận (0)
Comment