The Love Of Stars

Chương 15

Diệp Tuyết rất vui vì Devil đã đưa cô đến nghĩa trang của Trang gia thăm chị gái.
Khi đứng trước mộ, cô không khóc mà nở một nụ cười mãn nguyện. Người chết thì cũng đã chết rồi, có khóc lóc thêm nữa cũng chẳng làm được gì. Cô muốn chị gái mình ở bên kia thế giới cảm thấy an tâm, không muốn chị mình phải đau buồn khi nhìn thấy người thân cứ mãi chìm trong nước mắt.
Cô cũng rất xúc động khi nhìn thấy dòng chữ trên bia mộ.
“Người vợ duy nhất của Trang Thiên Nam.”
Chắc chị cô phải hạnh phúc lắm khi được một người đàn ông yêu mình sâu nặng thế.
Cô nên mừng cho chị cô.
Sáng hôm sau, Diệp Tuyết ngủ dậy khá muộn, hơn 8h mới dậy. Tối qua cô ngồi ôm laptop chơi game rồi chat tơi bời nên gần 1 giờ sáng mới đi ngủ. Tâm trạng tốt hơn rất nhiều nên cô ngủ rất ngon.
Biết bọn người Super Boys sáng nay có việc bên công ty quản lý không có ở nhà, diệp tuyết chưa kịp chải đầu, thay quần áo đã đi xuống lầu. Vừa lúc đó ngoài cửa lại có chuông, người giúp việc thì đang bận rộn nên Diệp Tuyết quên mất bộ dạng của mình mà đi ra cửa mở.
Trước mặt cô là hai người, một người đàn ông và một người phụ nữ cỡ tuổi bố mẹ cô. Cả hai ăn mặc rất sang trọng, chắc chắn là người trong giới thượng lưu. Người phụ nữ thì trông khá hiền, còn người đàn ông thì hơi nghiêm, vẻ mặt lạnh tanh.
Người phụ nữ đó hình như rất ngạc nhiên trước sự có mặt của Diệp Tuyết, không giống người giúp việc cũng không giống tiểu thư khuê các. Bà lên tiếng hỏi:
- Cô là…
- Ơ….dạ…Hai bác là…- Diệp Tuyết bối rối không biết trả lời như thế nào bèn quay qua hỏi lại họ.
- Chúng tôi là bố mẹ của Thiên Hạo.
Bố mẹ…
Là bố mẹ của anh ta ư?
Diệp Tuyết bất động không nói nên lời. Nhìn lại bộ dạng cô lúc này…làm sao bây giờ.
Cô gãi gãi đầu bối rồi, cúi đầu chào:
- Dạ…cháu chào hai bác…
- Thế cháu là…

Từ lúc vào đến giờ chỉ có mình người phụ nữ nói chuyện. Người đàn ông vẫn im lặng, đôi khi có liếc nhìn Diệp Tuyết, có lẽ ông đang thầm đánh giá cô gái này.
- Cháu….cháu là…là…- Diệp Tuyết chẳng biết nên nói mình có quan hệ gì với devil nữa. – Là…bạn ạ.
- Bạn?
- Dạ, hai bác cứ vào nhà, cháu đi thay quần áo.
Diệp Tuyết luống cuống chạy lên lầu, vệ sinh cá nhân, chải đầu, thay quần áo rồi hít một hơi lấy tinh thần đi xuống.
Ông bà Trang đang ngồi trên ghế sa lông. Bà Trang nói chuyện gì đó với chị Lam (giúp việc). Thấy cô đi lại, bà ngừng nói chuyện với chị Lam.
- Cháu ngồi đi.
Diệp Tuyết lễ phép dạ một tiếng rồi ngồi đối diện với bà Trang mà không biết rằng có một màn tra hỏi sắp đến với cô.
- Cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi? – bà Trang bắt đầu hỏi.
- Cháu tên Diệp Tuyết, 21 tuổi ạ.
- Thế cháu đang học à? Trường gì vậy?
- Dạ, Học viện Báo chí ạ.
- Bố mẹ cháu làm gì? Cháu có mấy anh chị em? Họ đang làm gì?
Cái gì thế này? Đang điều tra ư?
Cô có phải là tội phạm đâu. Tại sao mẹ của anh ta lại không giống anh ta chứ? Anh ta thì ít nói còn mẹ thì nói không ngừng nghỉ. Haizzz…Sao lại có sự khác biệt thế chứ?
Diệp Tuyết gượng cười trả lời:
- Dạ bố mẹ cháu đang làm cho công ty chứng khoán, cháu có 1 chị…nhưng…chị ấy mất rồi ạ.
Bà Trang có vẻ bất ngờ trước câu trả lời của Diệp Tuyết. Bà nhẹ nhàng nói:
- Vậy à? Xin lỗi cháu.
- Dạ, không có gì ạ.
- Cháu ở đây lâu chưa?
- Dạ, được hơn hai tuần rồi ạ.
- Tại sao cháu lại ở đây?
- Dạ…
Diệp Tuyết ấp úng.
Chẳng lẽ nói là do con trai bác ép ư?
- Sao bố mẹ lại về đây?
Diệp Tuyết mừng rỡ, devil đã về kịp lúc.
- Bố mẹ về không được à?
Đây là câu nói duy nhất từ lúc tới đây của ông Trang nhưng với vẻ khó chịu.
Diệp Tuyết biết chắc anh giống bố hơn là giống mẹ.
- Sao không báo trước với con?

Devil vẫn lạnh lùng. Lẽ ra khi được gặp bố mẹ mình thì phải vui lắm chứ. Nếu mà Diệp Tuyết ở trong trường hợp này cô sẽ rất vui.
Anh đúng là máu lạnh mà.
- Thì bố mẹ muốn tạo bất ngờ cho con thôi. Mẹ đang nói chuyện với cô bé này, rất đáng yêu – bà Trang quay sang Diệp Tuyết, cô chỉ biết cười đáp lại.
- Bố mẹ lên phòng làm việc của con, con muốn nói chuyện.
Devil lạnh lùng phun ra một câu, cho tay vào túi quần, lãnh đạm đi lên.
Bà Trang chỉ lắc đầu rồi cùng chồng đi lên. Trước khi đi còn nói với Diệp Tuyết:
- Lát nữa bác sẽ nói chuyện tiếp với cháu nhé.
Hơ hơ…Diệp Tuyết mỉm cười, gật đầu đồng ý.
- Phen này Diệp Tuyết lọt vào “mắt xanh” của bác Trang rồi. – Thái Tiến Long châm chọc.
Trần Lâm cũng nói thêm:
- Cô chuẩn bị làm dâu Trang gia đi.
Sau đó là mấy tiếng thở dài của Hoàng Tuấn và Trần Quân.
Họ đang nói gì thế?
Sao cô không hiểu gì vậy? Làm dâu ư? Xin tha đi.
…..
Trong phòng làm việc…
Ông Trang chỉ đứng xem mấy cuốn sách, bà Trang nhâm nhi ly nước.
- Anh con đâu?
- Vẫn ở bên đó thôi. À, cô bé đó được đấy Hạo. – bà Trang hài lòng nói.
Devil châm hai điếu thuốc, đưa cho ông Trang một điếu, anh một điếu. Rít một hơi, anh hỏi:
- Mẹ đã nói gì với cô ấy?
Bà Trang ra bộ “ngây thơ”:

- Thì mẹ chỉ hỏi về mấy thông tin của Tiểu Tuyết thôi.
Còn gọi là Tiểu Tuyết nữa chứ. Mới gặp mà đã thân thiết thế rồi sao?
- Cụ thể.
Bà Trang thở dài vì đứa con trai của mình, làm gì mà gắt thế chứ.
- Mẹ hỏi tên, tuổi, trường học, bố mẹ, anh chị em. Vậy thôi.
Suy nghĩ một lúc rồi Devil mới nói:
- Cô ấy là em gái của chị dâu.
- Hả? Con nói gì? – bà Trang đặt ly nước xuống, đứng bật dậy – Ý con là em gái của Hân Hân à?
Cả nhà họ Trang ai cũng biết đến sự tồn tại của Tử Hân và cũng đã gặp qua Tử Hân mấy lần lúc ở bên Mĩ, chỉ có Devil là chưa gặp. Ông bà Trang đều rất quý Tử Hân và chấp nhận cô là dâu cả Trang gia dù cô đã chết.
Devil chỉ gật đầu.
- Chả trách Tiểu Tuyết nói chị đã mất. Không ngờ lại trùng hợp thế. Con trai, có khi nào con và Tiểu Tuyết lại xuất hiện “thiên tình sử” giống như anh trai con không? – bà Trang bắt đầu tưởng tượng.
- Mẹ đừng nói nhảm nữa.
- Bố thấy con bé cũng được.
Ngay cả ông Trang ít nói mà cũng nói vậy thì Diệp Tuyết quả thật rất có sức thu hút người khác.
Mẹ anh có khi nào lại nói đúng không? Anh và diệp tuyết không chỉ quen nhau ngày một ngày hai. Cả hai như đã được số phận định sẵn. Gặp nhau rồi xa nhau và cuối cùng lại gặp nhau.
- Hạo à, mẹ rất muốn bù đắp cho Tiểu Tuyết. Hân Hân mất là một nỗi đau rất lớn đối với nó. Con nên đối xử tốt với con bé. Nếu anh con mà biết chuyện này chắc rất mừng.
Devil vẫn im lặng. Thật sự trong lòng anh đã tự hứa sẽ luôn chăm sóc, bảo vệ cô, không để cô chịu bất cứ đau khổ nào nữa mặc dù hiện giờ cô không nhận ra anh, nghĩ anh là một người tồi tệ, xấu xa. Anh mặc kệ tất cả, chỉ cần cô ở bên anh, chỉ cần cô được hạnh phúc là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment