Ánh mắt lạnh lùng của anh lập tức dập tắt ý định ‘nằm vạ ăn tiền’ của tôi.
Đám người phía sau mang cái vẻ cà lơ phất phơ, bật cười hỏi: "Hạ thiếu, thế nào, đầu mọc cỏ chưa? Haha!"
Cái tên Trịnh thiếu hôm trước cũng có mặt.
Anh ta quay sang nói với người khác: "Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh giờ cũng chơi cosplay, đi làm thế thân cho ánh trăng sáng của người ta cơ đấy! Haha!"
Có người nhìn tôi, hỏi: "Này, cô bé, cô không biết nhà họ Hạ ở Bắc Kinh à? Haha, chơi kiểu này cũng hay ho phết đấy chứ!"
Tôi cắn chặt môi, dù có ngốc cũng hiểu họ đang ám chỉ gì.
Tôi tức tối trừng mắt nhìn Hạ Yến Nghiêu, quyết định ra tay trước để chiếm lợi thế.
Tôi bước tới, đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh một cái: "Giỏi lắm! Anh lừa tôi! Đùa giỡn tôi vui lắm à?"
Anh dập tắt điếu thuốc, ném vào cống thoát nước, bình thản hỏi: "Em định đi đâu?"
Tôi quay mặt đi, không thèm trả lời.
Anh không nói gì thêm, kéo tôi nhét vào xe rồi lái đi luôn.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy một người đã ngồi vào xe của tôi rồi đánh lái bám theo.
Giỏi lắm, Hạ Yến Nghiêu! Thì ra anh không phải chỉ là một kẻ ăn bám!
Còn dám lừa tôi một đống tiền thế này!
Nghĩ lại những lời mình thường nói trước mặt anh, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Anh nhìn tôi, chắc hẳn giống như đang nhìn một con khỉ thích làm trò.
Anh kéo tôi xuống xe, trước mặt là một căn biệt thự đang tổ chức tiệc tùng.
Anh dẫn tôi lên tầng hai, lấy ra một bộ váy dạ hội cho tôi thay.
Tôi không phục, giận dỗi nói: "Bây giờ anh định làm gì? Anh lừa tôi, nghĩ rằng chỉ vậy là xong à?"
"Đúng là tôi không nên lừa em. Nhưng em thì sao? Không chỉ trong lòng nhớ nhung người đàn ông khác, mà còn định ngoại tình. Tội này mới đáng c.h.ế.t ngàn lần."
Tôi chẳng thèm sợ anh, thách thức: "Được thôi, anh giỏi thì g.i.ế.c tôi đi!"
Anh ôm chặt tôi, cười khẽ: "Trên giường sẽ g.i.ế.c em. Ngoan ngoãn xuống dưới đi. Vốn dĩ hôm nay tôi định cho em một bất ngờ mà."