Trên đường về, tâm trạng của Hạ Yến Nghiêu rất tốt. Anh hỏi tôi: "Em yêu ai rồi?"
"Dù tôi yêu ai thì bây giờ tôi cũng đã khóa chặt trái tim mình rồi."
Khóe miệng anh giật giật: "Đã bảo em đừng đọc nhiều tiểu thuyết như thế mà."
Tôi chợt nhận ra đường này không phải đường về nhà, hỏi ngay: "Đi đâu thế?"
"Hôm nay là sinh nhật em, quên rồi à?"
Tôi thật sự quên mất.
Hóa ra, món quà sinh nhật anh tặng tôi lại là... lời cầu hôn.
Tôi hơi ngại ngùng, vội hỏi: "Anh còn chuẩn bị cả cái này, không sợ tôi nói không đồng ý à?"
Anh cười lạnh: "Tôi chẳng quan tâm em có đồng ý hay không, đây chỉ là hình thức thôi."
Đột nhiên, tôi cảm thấy ngưỡng mộ anh.
Quả nhiên, tổng tài bá đạo phải như thế này.