Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh

Chương 32

Tết năm đó anh ở nhà trong không khí rộn ràng, giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt ai nấy cũng đều rạng rỡ.

Nhưng giữa sự nhộn nhịp ấy, anh lại cảm thấy có chút cô đơn đến kỳ lạ, càng thêm nhớ cô.

Anh nghĩ chắc cô đang ở nhà, không biết giờ này đang bày đủ trò gì mà lấy lòng ba mẹ để tranh giành vị trí thừa kế.

Nhưng lại nghĩ có lẽ cô đang đọc một quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo nào đó, rồi lén lút học thuộc lời thoại, chờ cơ hội áp dụng lên anh.

Trong lúc ngắm pháo hoa, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ ánh sáng.

Trong đầu nghĩ: Giá mà cô ở đây thì tốt biết mấy.

Chắc cô lại mặt dày nói một câu: Mấy chùm pháo hoa này đều bao cho anh hết.

Cái ao cá cô từng nói muốn bao thầu, thực ra anh chính là cổ đông lớn nhất của khu nghỉ dưỡng ấy.



Khi cô bảo sẽ đến tìm anh, anh nghe rõ trong lòng mình là tiếng sóng biển cuộn trào.

Tình yêu như muốn nhấn chìm cô, và cũng muốn nhấn chìm cả chính anh.

Anh vội vàng lao ra cửa, đợi cô đến.

Chưa bao giờ anh cảm nhận được từng phút từng giây một cách rõ ràng như thế.

Nhưng hôm ấy, trong không gian tĩnh lặng, anh nghe từng nhịp kim đồng hồ trôi qua, nghe rõ tiếng tim mình đập mãnh liệt chỉ vì cô.

Khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh của cô, anh chỉ muốn lao đến mà hôn cô thật sâu.

Anh muốn nuốt chửng cô vào bụng mình.

Đôi khi là thế.
Bình Luận (0)
Comment