Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 41

Dường như Trần Lệ cũng nhớ đến Khanh Hoan, quét mắt tìm cô: “Mẹ nghe Noãn Noãn, không nói việc đó nữa. Hoan Hoan đâu rồi? Sao con bé không ở đây, sợ chúng ta trách con bé sao?” Bà ta khẽ cười: “Đứa bé ngốc này, mẹ là mẹ nuôi đã nuôi lớn con, vĩnh viễn sẽ là mẹ con, cho dù con có làm sai chuyện gì thì mẹ và Noãn Noãn đều sẽ tha thứ cho con!”
 
Chu Noãn Noãn tìm kiếm Khanh Hoan trong đám người nhưng không tìm được, trong lòng hơi thất vọng. Cô ta có lòng bảo Trần Lệ đợi một chút, đợi tìm được Khanh Hoan rồi nói tiếp nhưng Trần Lệ không chờ nổi, thời gian giao ước với hội đồng quản trị đến rồi.
 
Bà ta trấn an nhìn Chu Noãn Noãn, ý bảo cô ta lấy đại cục làm trọng, sau đó cho người mở màn hình, nở nụ cười đoan trang: “Nếu Khanh Hoan ngại xuất hiện thì chúng ta sẽ không ép con bé nữa. Các thành viên của hội đồng quản trị còn đang đợi đưa ủy nhiệm thư cho tôi, tôi vẫn không nên để họ đợi lâu.”
 
Nụ cười của bà ta tươi tắn hơn, giơ chén rượu trong tay lên: “Mời mọi người cùng nhau chứng kiến…”
 
Bà ta quay đầu, nghĩ rằng có thể nhìn thấy các thành viên hội đồng quản trị ngồi đầu bài nhưng màn hình là một màu đen nhánh. Bà ta quay đầu lại, đang định bảo nhiên viên công tác điều chỉnh thiết bị lần nữa thì thấy các khách mời tự đồng tách đôi ra, có một cô gái trẻ từ giữa bước tới.
 
Cô mặc bộ váy lụa màu sương mù, làn váy xếp ly xòe ra từ eo. Eo cô nhỏ như có thể nắm lấy bằng một tay, giữa làn váy là đôi chân dài thoắt ẩn thoắt hiện.
 
Vẻ đẹp của cô nhận được từng đợt cảm thán của khách khứa.
 
Chu Noãn Noãn lại càng giật mình hơn, móng tay thất thố quẹt qua mic, phát ra âm thanh chói tai nhưng không có ai rời mắt vì âm thanh này.
 
“Hoan Hoan?” Trần Lệ điềm tĩnh hơn Chu Noãn Noãn nhiều, tuy cũng ngạc nhiên nhưng bà ta vẫn phản ứng lại rất nhanh, cong khóe môi chào đón Khanh Hoan: “Như vậy là tốt rồi, mẹ và Noãn Noãn sẽ không trách con việc con bị người có tâm lợi dụng, nói chuyện gia đình ra ngoài.”
 
Đây là lời chứng minh chuyện thân phận thiên kim giả của Chu Noãn Noãn bị phơi bày là do Khanh Hoan làm ra.
 
Sóng bình luận lập tức công kích Khanh Hoan mãnh liệt hơn Chu Noãn Noãn gấp mấy lần.
 
Khanh Hoan bước lên bậc thang đá cẩm thạch giữa đại sảnh, giày cao gót tạo ra âm thanh vang dội.
 
Cô ngước cằm, nhìn Trần Lệ.
 
Một cái liếc mắt thôi đã khiến đáy lòng Trần Lệ toát ra hơi lạnh.
 
Chu Noãn Noãn rất muốn nói gì đó để thể hiện sự rộng lượng, lương thiện của cô ta nhưng lại bị khí thế “Tiện nhân nào làm ra vẻ nữa thì sẽ nhận nhất trượng hồng* của bổn cung” tỏa ra từ người Khanh Hoan ép đến không dám lên tiếng.
 
(*) Nhất trượng hồng là dùng ùng 2 gậy dài đánh từ phần bàn tọa trở xuống của cung nữ cho đến khi da thịt đẫm máu.
 
“Nói tôi tiết lộ tin tức Chu Noãn Noãn là thiên kim giả ra ngoài à?” Khanh Hoan giơ tay lên, quăng một xấp giấy ra ngoài, giấy bay đầy trời, trùng hợp có một tờ dính trên mặt Trần Lệ: “Người bà tìm và lịch sử liên hệ với paparazzi lại không phải như vậy.”
 
Lúc đó cô cảm thấy không đúng lắm nên đã nhờ bọn Quan Quán Quán tra một chút, quả nhiên tra được việc đám Trần Lệ cố tình phơi bày việc Chu Noãn Noãn là thiên kim giả.
 

Khách khứa lấy được giấy cũng tò mò nhìn thử, còn có cả phóng viên, bọn họ là tích cực nhất, sau khi bắt được giấy thì phải đặt trước ống kính đầu tiên.
 
Tất cả mọi người đều thấy được bản ghi chép cực kỳ tỉ mỉ, thậm chí cũng đủ để chứng minh rằng nơi đưa tin là đáng tin cậu.
 
Đã chứng minh một cách rõ ràng và rành mạc, đây là trò hay mà bọn Trần Lệ tự biên tự diễn.
 
Trần Lệ siết tờ giấy, vẫn muốn chống chế: “Hoan Hoan, con lấy mấy thứ này ở đâu ra vậy? Mấy chuyện này đều có thể làm giả đó, con đừng nên bị người ta lừa, hoặc là…” Bà ta hơi nheo mắt, lấy uy nghiêm của bậc trưởng bối để ép Khanh Hoan: “Hoan Hoan, con cũng đừng cho rằng mình có thể lừa gạt mọi người, để bọn họ tin chủ tịch tập đoàn Chu thị tương lai lại hãm hại con gái nuôi của mình bằng thứ giả dối này.”
 
“Chủ tịch tập đoàn Chu thị tương lai?” Khanh Hoan cười, đôi mắt sáng rỡ xinh đẹp, bắt mắt lại rực rỡ, vẫn luôn nhìn chằm chặp vào cái mũi đang nóng lên của Chu Noãn Noãn.
 
Không ai để ý đến sự chật vật của Chu Noãn Noãn bởi vì câu nói tiếp theo của Khanh Hoan là: “Bà lấy đâu ra tự tin để có thể làm chủ tịch Chu thị vậy?”
 
Trần Lệ bị chọc tức bởi sự khinh miệt như nhìn con kiến trong mắt Khanh Hoan, nhưng bà ta không bị thất thố mà còn cười tươi, ra hiệu cho nhân viên mở thiết bị lần nữa: “Hoan Hoan, mẹ biết con có nhiều bất mãn với Noãn Noãn, tuy nhiên chuyện này không thể thay đổi được, thành viên hội đồng quản trị tín nhiệm mẹ. Con đã đến rồi thì vừa hay, có thể để con tận mắt nhìn thấy họ giao Chu thị vào tay mẹ.”
 
Bà ta xoay người lần hai, tự tin nhìn lên màn hình.
 
Một bàn hội nghị ngồi đầy thành viên hội đồng quản trị mà Trần Lệ muốn nhất xuất hiện.
 
Song vị trí chủ chốt cuối bàn hội nghị lại có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang, lẳng lặng nhìn thẳng bà ta.
 
Chu Thừa!
 
“Không thể nào!” Lúc này Trần Lệ không kìm được nữa, lùi nửa bước. Rõ ràng là người của bà ta tra được lịch sử xuất ngoại của Chu Thừa, ngay cả ba mẹ còn đang hôn mê cũng được xuất ngoại.
 
Sao nó lại xuất hiện ở đây được!
 
Lại còn xuất hiện trong hội nghị hội đồng quản trị của Chu thị.
 
Trần Lệ còn chưa định thần lại mà nhìn sơ qua người trong bàn hội nghị, lòng bà ta lạnh xuống, những người bà ta dùng tiền mua chuộc, còn có nhóm người bà ta sắp xếp vào đều không thấy.
 
Chỉ còn toàn là những thành viên ban quản trị cũ rất tận tâm và trung thành với vợ chồng nhà họ Chu, đều đang nghiêm túc, ghét bỏ nhìn bà ta.
 
“Giấc mơ của bà vỡ nát rồi.” Khanh Hoan kề sát vào Trần Lệ đang trợn mắt, há mồm: “Muốn tôi đưa bà đi leo núi để tỉnh táo chút không?”
 
Trần Lệ bị Khanh Hoan làm cho hoảng sợ đến run rẩy, vừa quay đầu lại đã thấy Khanh Hoan nhìn bà ta với nụ cười hiền hậu của giáo viên dạy toán nào đó trong bộ phim nổi tiếng.
 

“Hát cho bà nghe bài “Chiếc thuyền nhỏ màu trắng” cũng được luôn.”
 
Tình thế bất ngờ đảo ngược, Chu Thừa là con cả của vợ chồng Chu thị, người có quyền quản lý tối cao với Chu thị ngoài chủ tịch Chu, cũng là người có quyền thừa kế tuyệt đối. Trần Lệ không chỉ tước đi tính mạng của nhà giàu có nhất, không chỉ uy hiếp bộ máy điều hành cũ mà còn khiến di chúc của họ mất tác dụng, tài sản không thể rớt vào tay Khanh Hoan mà bà ta lấy danh nghĩa là người giám hộ để thay Khanh Hoan quản lý.
 
Nhưng điều này cũng khiến Trần Lệ bị gậy ông đập lưng ông.
 
Loại người như Chu Thừa nhất định không thể cho anh ấy cơ hội, một khi đã cho rồi thì anh ấy sẽ dùng dáng vẻ ôn hòa, nhã nhặn để phản kích sắc bén nhất trong thời gian ngắn nhất.
 
Từ lúc Chu Thừa ra khỏi viện điều dưỡng đến hôm nay chỉ có vỏn vẹn mấy ngày, Chu Thừa liên hệ với ban điều hành cũ, dùng tài sản ủy thác ngầm, lặng lẽ nắm giữ nhược điểm của vây cánh của Trần Lệ, cũng khống chế hết bọn họ trước khi cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra.
 
Chu Thừa hoàn toàn trái ngược với Trần Lệ đang rối loạn, anh ấy nhẹ nhàng, trong ánh mắt ôn hòa như nước mùa xuân lại cất giấu lưỡi dao sắc bén: “Nếu bà thích dùng chiêu “chiếu cáo thiên hạ”, truyền đạt ý kiến của hội đồng quản trị, thế thì…”
 
Anh ấy cong môi: “Như bà mong muốn.”
 
Sóng bình luận đều ngu người, nói chính xác thì thủy quân và antifan được bố trí sẵn trong sóng bình luận ngớ người.
 
Kịch bản của họ không có đoạn này.
 
Bọn họ không biết phải tiếp tục thế nào.
 
Bọn họ còn lo người thuê họ sắp bị vả mặt có năng lực thanh toán khoản tiền còn lại cho họ không nữa nè.
 
Trần Lệ nói không nên lời, nước mắt Chu Noãn Noãn rơi lã chã, mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng Chu Thừa chưa từng nhìn sang cô ta, gật đầu ra hiệu cho hội đồng quản trị bắt đầu.
 
Cuộc họp hội đồng quản trị do Chu Thừa chủ trì không chỉ đơn giản là tuyên bố người được chọn làm chủ tịch.
 
Anh ấy phơi bày hết chứng cứ về việc Trần Lệ kết bè phái trong công ty, sợ lỡ như nhà giàu số một tỉnh lại thì sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng nên vừa khống chế Chu thị, vừa di dời một phần tài sản sang công ty ma ở nước ngoài, và cả chuyện bà ta liên thủ với công ty nào đó có quan hệ cạnh tranh với Chu thị, thông qua việc bán đứng lợi ích của Chu thị để mưu lợi cho bản thân, rồi làm những bằng chứng giả dối để thể hiện sự phồn vinh của Chu thị.
 
Trần Lệ cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu đốt, bà ta mới chính miệng nói là mình cứu vớt Chu thị mười phút trước.
 
Máu trong người bà ta đều đông cứng, bà ta cảm giác được lần này Chu Thừa tấn công ào ạt, rất có thể sẽ truy cứu đến cùng, khiến bà ta trắng tay, thậm chí còn có thể ăn cơm tù mấy năm.
 
Sóng bình luận thật sự bùng nổ, bùng nổ triệt để:
 

[Đù đù đù! Không ngờ lại có người không biết xấu hổ như vậy tồn tại trên thế giới này! Nói hay đến thế cơ, thay nhà giàu nhất quản lý Chu thị, lại muốn chiếm Chu thị thành của riêng!]
 
[Không được, cảm giác thay thế quá mạnh mẽ, tôi vừa nghe thấy Trần Lệ làm tổn thất một khoản tiền của Chu thị chỉ để công ty đối thủ giúp bà ta xây dựng biểu hiện giả dối là bà ta quản lý Chu thị rất tốt là tôi muốn bay sang đá cho bà ta một phát á!]
 
[Không phải chứ! Chu Noãn Noãn thì sao? Mẹ ruột cô ta làm nhiều chuyện ghê gớm như vậy mà cô ta không biết gì à? Trông cô ta ngạc nhiên nhìn Chu Thừa kìa, điều này chứng minh cô ta không biết Chu Thừa đã tỉnh, cũng chứng minh cô ta vốn chẳng để ý gì đến cả nhà giàu có nhất đang hôn mê! Đừng nói cô ta vô tội, ông đây đếch tin nhá!]
 
[Cẩn thận nghĩ lại lúc gia đình giàu nhất xảy ra chuyện cũng thần kỳ ghê, trước đó cả đống người nói Khanh Hoan đen đủi mới khiến nhà người ta gặp chuyện, nhưng nếu nghĩ ngược lại, có thể là nhà giàu số một muốn ổn định để nhận lại con gái ruột, vậy nên Trần Lệ và Chu Noãn Noãn nóng giận, sau đó...eo ôi, càng nghĩ càng ớn!]
 
Khách khứa trong đại sảnh cũng nhỏ giọng bàn luận, Chu Noãn Noãn đứng ngay tâm điểm sắp tủi thân bật khóc rồi. Cô ta thật sự không biết gì cả, cô ta không biết Trần Lệ làm ra nhiều chuyện xấu như vậy!
 
Bây giờ Trần Lệ đã bình tĩnh lại, bà ta biết tính cách của người chị kia và cả một nhà bọn họ, bọn họ lương thiện, hơn nữa cũng không phải là không có tình cảm với Chu Noãn Noãn, bà ta tin rằng chỉ cần Noãn Noãn cầu xin giúp bà ta thì Chu Thừa sẽ không bắt bà ta ngồi tù.
 
Bà ta chỉ cần tạm thời tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, đợi mọi chuyện qua đi sẽ lại bảo Noãn Noãn tìm cớ đón bà ta về.
 
Nhưng Trần Lệ không ngờ rằng sau khi hội đồng quản trị tuyên bố bà ta hoàn toàn bị khai trừ khỏi hội đồng quản trị và Chu thừa sẽ là chủ tịch tân nhiệm, Chu Thừa lại lấy ra một xấp giấy tờ khác, giọng nói lạnh nhạt: “Trước khi ba mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi có tra ra một số thứ.”
 
Tự nhiên Trần Lệ lại có một dự cảm không lành.
 
“Năm đó, Hoan Hoan bị bế sai không phải là chuyện ngoài ý muốn.” Hiếm khi Chu thừa hơi mất kiểm soát, giọng nói mang theo chút hận thù: “Có người đã cố ý làm vậy.”
 
Sự hoảng sợ trong mắt Trần Lệ không thể giấu được nữa.
 
“Đây là bằng chứng.” Chu Thừa nhìn chằm chằm vào mặt Trần Lệ trên màn hình. Chính bà ta là người khiến em gái anh ấy chịu khổ cực bên ngoài nhiều như vậy, từ nhỏ đã không cảm nhận được sự ấm áp của người nhà: “Tôi đã cung cấp cho cảnh sát một bản rồi, còn phần kế tiếp, tôi tin nhất định cảnh sát có thể cho nhà chúng tôi một kết quả công bằng.”
 
Giọng nói của anh ấy vừa ngắt, cửa đại sảnh mở ra, mấy người đàn ông mặc đồ cảnh sát oai hùng bước vào, gật đầu với Trần Lệ. Tai Trần Lệ vang lên tiếng ù rất lớn, nhìn miệng người đàn ông lúc đóng lúc mở mà nói về tội danh bị nghi ngờ của bà ta, sau đó mơ màng bị kéo đi. Bà ta chợt hoàn hồn, quay đầu nhìn Chu Noãn Noãn: “Noãn Noãn, cứu mẹ đi con!”
 
Chu Noãn Noãn muốn mở miệng nhưng cô ta nhìn màn hình, mặt Chu Thừa sa sầm, cô ta đành cắn môi, rưng rưng nước mắt nhìn Trần Lệ, lắc đầu: “Bà làm quá nhiều chuyện xấu, bà không phải mẹ của Noãn Noãn.”
 
Trần Lệ há hốc mồm, khó tin nhìn con gái tốt bụng của bà ta lại chối bỏ bà ta nhanh như vậy.
 
Trần Lệ bị đưa đi, khách khứa và phóng viên cũng được mời ra ngoài, Chu Noãn Noãn cảm giác như tối nay cô ta gặp quá nhiều chuyện, tủi thân khóc lóc muốn rời đi nhưng lại bị Khanh Hoan nắm cánh tay lại.
 
“Hoan Hoan, em nghe chị nói, là mẹ...là dì Trần Lệ nói với chị rằng em là người nói chị là thiên kim giả cho người khác, cố tình muốn hại chị, chị tin bà ấy trách lầm em, chị…”
 
Lời xin lỗi của Chu Noãn Noãn còn chưa kịp nói hết thì đã nghe một tiếng giòn giã, mặt cô ta bị đánh lệch sang một bên, mũi cô ta lại nóng lên nhưng lần này là vì bị tát.
 
“Có phải chị cho rằng, những chuyện chị làm ở chỗ huấn luyện cứ bỏ qua như vậy sao?” Khanh Hoan nghiêng đầu nhìn Chu Noãn Noãn.
 
“Noãn Noãn.” Khanh Hoan chỉnh mặt Chu Noãn Noãn thẳng lại, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng đến mức Chu Noãn Noãn cảm thấy quen thuộc: “Chị bỏ thủy tinh vào giày đồng đội em, hại khách mời trợ diễn của bọn em không thể biểu diễn...Những chuyện này sao chị có thể làm được chứ?”
 
Khanh Hoan đau lòng lắc đầu: “Chị không phải Noãn Noãn, chị không phải Noãn Noãn lương thiện trong lòng em.”
 

Cuối cùng Chu Noãn Noãn cũng nhớ giọng điệu của Khanh Hoan giống ai rồi.
 
Giống cô ta!
 
Theo sự tỉnh ngộ đấy, mặt Chu Noãn Noãn lại nhận một cái tát.
 
Chu Thừa vẫn đang online, Chu Noãn Noãn che gương mặt đau đớn muốn hét lên của cô ta, khóc lóc xin anh ấy giúp đỡ: “Anh ơi, anh thương Noãn Noãn nhất, anh bảo Hoan Hoan dừng tay đi, em ấy thật sự hiểu lầm Noãn Noãn rồi.”
 
“Hiểu lầm hả?” Giọng Chu Thừa càng trầm xuống: “Cô thật sự cho rằng tôi có thể tra ra được việc Trần Lệ làm lúc tôi hôn mê, mà lại không tra được khoảng thời gian này cô đã làm gì sao?”
 
Trước kia anh ấy cũng thương cô em gái này thật lòng.
 
Tuy bọn họ đã nhận Khanh Hoan, rất áy náy với Khanh Hoan và muốn bồi thường cho cô nhưng trước nay chưa từng nghĩ sẽ trở mặt không nhận Chu Noãn Noãn.
 
Sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt chứ.
 
Là Chu Noãn Noãn tự chặt đứt tình cảm giữa bọn họ, dùng tài sản và tài nguyên bọn họ để lại để đê tiện tính kế sau lưng Khanh Hoan hết lần này đến lần khác.
 
“Anh, anh không thể không nhận em vì hành động sai lầm trong một phút hồ đồ của em được, em sai rồi, em thật sự sai rồi.” Thái độ nhận sai của Chu Noãn Noãn rất thành tâm, còn liên tục xin lỗi Khanh Hoan: “Hoan Hoan, là chị không đúng, em đánh chị đi rồi tha thứ cho chị được không? Không phải là chị ham mê phú quý của nhà họ Chu đâu, chị chỉ luyến tiếc tình cảm của ba mẹ và anh trai thôi, vậy nên xin mọi người đừng đuổi chị đi.”
 
Chu Thừa nhìn Chu Noãn Noãn, Chu Noãn Noãn cảm giác được tia hy vọng từ sự im lặng của anh ấy.
 
Cô ta lại nói rất nhiều, nói về chuyện Chu Thừa cưng chiều cô ta lúc nhỏ. Trong khi đang nói, cô ta còn lén nhìn vẻ mặt của Khanh Hoan, cô ta cảm thấy Khanh Hoan nghe xong nhất định sẽ ghen tức.
 
Nhưng cũng không có cách nào khác, quan hệ của cô ta và Chu Thừa thân thiết vậy đấy!
 
Chu Noãn Noãn tự bổ não bằng hình ảnh Khanh Hoan lạnh mặt, ghen tị xanh mặt. Mà trong lòng Khanh Hoan đang nghĩ đến việc cô đã thay bọn Quan Quán Quán cho Chu Noãn Noãn hai cái tát vì chính nghĩa, khi nào cô mới có thể về xem “Cùng ngắm mưa sao băng” đây?
 
“Đừng nói nữa.” Chu Thừa gọi Chu Noãn Noãn, Chu Noãn Noãn mong chờ nhìn Chu Thừa: “Anh tha thứ cho em rồi sao? Thế...khi nào anh có thể về nhà ạ?” Cô ta sờ gương mặt đã sưng thành đầu heo của mình, nhỏ giọng đáng thương bảo: “Noãn Noãn đau lắm.”
 
Khanh Hoan nhìn đầu heo của Chu Noãn Noãn, lúc này mới bắt đầu ghen tị, đánh hai cái là có thể có được vẻ đẹp đỉnh cao thế này, nếu là cô thì cô cũng bằng lòng chịu đựng.
 
“Từ hôm nay trở đi, cô không phải người nhà họ Chu nữa, cũng không phải là em gái tôi. Cô đã trưởng thành rồi, nhà họ Chu cũng đã tận tình tận nghĩa với cô. Vậy nên, những gì thuộc về nhà họ Chu, cô đừng lấy bất cứ thứ nào. Tự mình rời đi đi. Tôi hy vọng lúc tôi trở về sẽ chỉ thấy em gái chân chính của tôi trong nhà.” Tuy thể lực của Chu Thừa đã cạn kiệt nhưng những lời này vẫn được nói rõ ràng từng chữ.
 
“Anh à!” Chu Noãn Noãn giật nảy mình, nước mắt lại tràn ra, che ngực bên trái lại: “Em gọi anh là anh trai nhiều năm như vậy, tình cảm sâu đậm đến thế, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được? Noãn Noãn đau lòng, Noãn Noãn không làm được!”
 
Chu Thừa mấp máy đôi môi tái nhợt: “Đúng vậy, tình cảm sâu sắc thế mà!”
 
Chu Noãn Noãn cho rằng mình có cơ hội lay chuyển, lại thấy Chu Thừa che ngực phải: “Thừa Thừa cũng đau lòng, vậy nên thà đau ngắn còn hơn đau dài.” Anh ấy buông tay, vô cảm nhìn cô ta: “Phiền cô lập tức rời đi, đừng để anh trai đã yêu thương cô nhiều năm như vậy đau lòng.”

 

Bình Luận (0)
Comment