Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 49

Khanh Hoan có được số điện thoại của Yến Hoài thì kiêu ngạo bước về trường quay, chưa kịp thử gọi dãy số này thì đã bị đạo diễn gọi đi thay quần áo.
 
Trước khi nam chính ra nước ngoài thì nhân cách thứ hai xuất hiện, muốn lừa nữ số 4 đến một nơi vắng vẻ để giết chết, song hôm đó, trời xui đất khiến thế nào mà nữ số 4 có chút chuyện nên không đến nơi đã giao hẹn với nhân cách thứ hai, may mắn tránh được một kiếp nạn.
 
Cảnh hôm nay Khanh Hoan quay với Nghiêm Quyết là lúc Nghiêm Quyết đang điều tra manh mối thì bị kẻ thù vây lại tấn công, Khanh Hoan đột nhiên xuất hiện, đánh đám đàn em vai ác tấn công nam chính tơi bời.
 
Sau màn múa ống thép của Khanh Hoan, đoàn phim phải thay đổi nhóm diễn viên quần chúng, nhóm diễn viên quần chúng này đều biết võ, ỷ vào chuyện này mà xem thường tiểu thịt tươi, tiểu hoa tươi ngoài bộ mặt ra thì chẳng làm được gì.
 
Thật ra phó đạo diễn cũng rất do dự, lần trước Khanh Hoan kéo được ống thép là chuyện ngẫu nhiên, bản chất vẫn là cô gái nhỏ yếu đuối, diễn chung với đám mãnh nam biết võ công như vậy có phải hơi khó khăn không, nhưng vì nhóm diễn viên quần chúng lần trước nhìn thấy Khanh Hoan múa ống thép nên loan truyền Khanh Hoan có sức mạnh ghê gớm, đây là nhóm diễn viên quần chúng duy nhất trong phim trường chịu nhận đơn diễn này của họ.
 
Vậy nên anh ta cố tình dặn dò đám diễn viên quần chúng này nhất định phải kiềm chế một chút, đừng có đánh hết lực với Khanh Hoan.
 
Người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng này là người to khỏe và cơ bắp hình tam giác ngược*, gương mặt cũng là vai ác điển hình, cũng xem như là diễn viên phản diện quen mặt của khán giả, anh ta vừa xuất hiện thì sóng bình luận toàn là:
 
[Vừa nhìn thấy anh ta đã thấy sợ.]
 
[Ánh mắt anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống người ta ấy!]
 
[Bình thường anh trai này ra ngoài mua đồ ăn kiểu gì nhỉ? Mấy bé nhỏ trên đường không bị anh ta dọa cho bật khóc sao?]
 
(*) Là cơ bắp cuồn cuộn, nối lại có thể thành hình tam giác như này:

 
Vị đại ca này chẳng những không ngại người khác nói anh ta đáng sợ mà còn rất vui vẻ với những đánh giá như vậy, anh ta tập cho cơ bắp ngày càng đô hơn, còn xăm lông mày thành hình số tám ngược*, vẻ mặt nhìn kiểu gì cũng thấy như đang phẫn nộ.
 
(*) Số tám trong tiếng trung là 八, khi lật ngược lại thì lông mày nó sẽ kiểu xếch lên, nhìn hung dữ.
 
Lúc trước nam phản diện số 3 từng có cảnh diễn với vị đại ca này, trong phim là ông chủ của đại ca này, kết quả vẫn bị ánh mắt cực kỳ hung ác của anh ta dọa sợ hết hồn.
 
Phó đạo diễn sợ anh ta sẽ dọa Khanh Hoan y như vậy.
 
Người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng khá phản nghịch, phó đạo diễn càng quý Khanh Hoan thì anh ta càng muốn dọa cô sợ.
 
Vậy nên lúc Khanh Hoan bước ra, anh ta cố tình nở nụ cười âm trầm được ca ngợi là [ác mộng của khán giả cả nước] với cô.
 

Khanh Hoan thay quần áo xong xuôi, chân vừa bước ra thì đã bị nụ cười tuyệt đẹp của vị đại ca cách đó không xa làm cho kinh ngạc.
 
Nghiêm Quyết cũng thay trang phục xong và đi đằng sau, trên mặt anh vẽ vết thương giả, đôi mày sắc bén bị cắt qua một cái, khóe miệng vương vết máu. Lớp makeup này đối với người khác là chật vật, nhưng với anh thì là một kiểu xuống sắc nhẹ nên đã khiến tim của nhân viên công tác đập loạn.
 
Anh thấy Khanh Hoan sững sờ đằng kia, lúc đầu cho rằng cô đang nhìn anh, nhưng khi đến gần anh mới nhận ra là không đúng, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy cuối tầm mắt của Khanh Hoan là một diễn viên quần có diện mạo hung ác đang trợn trừng mắt.
 
Người đứng đầu diễn viên quần chúng cũng để ý thấy Khanh Hoan dán mắt vào mình, trong lòng mừng thầm và nghĩ rằng Khanh Hoan bị anh ta dọa sợ rồi, vậy nên Khanh Hoan càng nhìn thì anh ta càng ra vẻ dữ tợn hơn.
 
Mà anh ta càng dữ tợn thì Khanh Hoan càng phấn khích.
 
Nghiêm Quyết xác nhận lại một chút, đối tượng Khanh Hoan si mê đúng là người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng, anh im lặng dời mắt nhưng trong lòng khó chịu, bèn lạnh nhạt cất lời: “Bắt đầu được chưa?”
 
Bình thường tính tình của Nghiêm Quyết lạnh lùng nhưng rất phối hợp với những sắp xếp của đoàn phim, đây là lần đầu tiên anh hơi mất kiên nhẫn thúc giục đạo diễn.
 
Đạo diễn chỉ cho rằng anh đã nhập vai rồi nên bảo các tổ chuẩn bị sẵn sàng.
 
Khanh Hoan nhìn người đứng đầu nhóm quần chúng đang khoe cơ bắp không chớp mắt, lúc đầu diễn viên quần chúng này còn thấy Khanh Hoan đang sợ anh ta, nhưng Khanh Hoan cứ nhìn anh ta chằm chặp như thế khiến anh ta cảm thấy sai sai, lớn tiếng hỏi: “Cô nhìn gì đấy?”
 
Từ sau khi Khanh Hoan học được cách dùng điện thoại thì cô biến thành một đứa trẻ hiếu học. Lúc rảnh rỗi thì đắm chìm trên mạng, học rất nhiều câu nịnh nọt, cô nói: “Em đang nhìn vẻ đẹp khiến cả thế giới rung động của anh trai đó.”
 
Người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng: ?
 
Còn có cả phiên bản thơ nữa: “Đột nhiên hiểu ra mọi đất rung núi chuyển, sấm sét ầm ầm trên thế gian này đều là làm nền cho vẻ đẹp tuyệt trần của anh trai.”
 
Đất rung núi chuyển? Sấm sét ầm ầm?
 
Người đứng đầu nhóm quần chúng sờ mặt mình, anh ta đẹp tuyệt vời thế sao?
 
Còn có phiên bản thuận mồm thuận miệng: “Chân của anh không phải là chân, là nước mắt cóc ghẻ chảy xuống. Eo của anh trai không phải là eo, mà là dao bầu của Diêm Vương mặt đen!”
 
Tốc độ nói của Khanh Hoan rất nhanh, anh ta vốn chẳng nghe rõ là gì, nhưng từ ánh mắt lấp lánh của cô, người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng đoán là cô đang khen anh ta, anh ta đỏ mặt, giọng càng lớn hơn: “Cô đừng tưởng như vậy là lát nữa tôi nương tay nhá!” Còn hừ một tiếng: “Nên đánh thế nào thì tôi vẫn đánh thế ấy thôi!”
 
Nghiêm Quyết không cảm xúc nhìn Khanh Hoan khen diễn viên quần chúng lên trời, hơi mất kiên nhẫn nhìn Khanh Hoan định tiếp tục khen thêm: “Đừng lãng phí thời gian nữa.”
 
Dù sao cũng là người từng sớm chiều ở bên cạnh đại ma vương, Khanh Hoan vừa nghe tiếng Nghiêm Quyết là biết anh không vui vẻ gì.

 
Đại ma vương mà không vui thì hậu quả rất nghiêm trọng, Khanh Hoan chỉ có thể chớp mắt chưa đã thèm mà nhìn vị đại ca tuyệt sắc kia. Lúc cô vào vị trí đợi lên sàn còn nhân lúc Nghiêm Quyết xoay lưng về phía mình, trộm trợn trừng mắt liếc anh một cái.
s
Dường như đằng sau lưng Nghiêm Quyết có mắt, vừa quay đầu đã dùng ánh mắt rét căm nhìn cô khiến Khanh Hoan sợ đến mức nhanh chóng quay đầu.
 
Đạo diễn hô bắt đầu, lần diễn này không có cảnh của Khanh Hoan, chỉ là người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng dẫn người đánh nam chính bị thương, đến khi nam chính không thể chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống thì nữ số 4 mới từ trên trời rơi xuống.
 
Người cầm đầu nhóm diễn viên quần chúng cầm cây sắt nện vào chân Nghiêm Quyết, muốn ép anh quỳ xuống.
 
Người Nghiêm Quyết nghiêng ngả nhưng không quỳ xuống, ngược lại cong môi lên nhìn diễn viên quần chúng, vết máu nhuốm trên đôi môi mất huyết sắc của anh. Sự khinh thường và khiêu khích của anh chọc giận tên cầm đầu, anh ta vẫy tay, ra hiệu cho đàn em xông lên, vây quanh đánh đám Nghiêm Quyết.
 
Khanh Hoan xem rất vui vẻ, suýt nữa quên mất thời gian lên sàn, lúc một tên đàn em giơ côn lên định đập vào đầu Nghiêm Quyết thì cô sực nhớ, đến lượt cô rồi.
 
Với sự sốt ruột như vậy nên lúc cô lao ra đã dồn hết sức lực vào, may là cô không đá phải tên đàn em kia mà đá vào ống sắt trong tay cậu ta.
 
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang vọng, cây côn trong tay đàn em biến thành hình chữ V, xoay tròn bay ra ngoài.
 
Tất cả mọi người, bao gồm của người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng đều quay đầu dõi theo cây côn, sau đó mắt chữ A mồm chữ O nhìn Khanh Hoan.
 
Đạo diễn cũng bị dọa sợ nhưng ông không hô dừng, vai của Khanh Hoan là cô gái có sức mạnh ghê gớm, đá cây côn sắt thành hình chữ V và khiến cả đám côn đồ trừng mắt chó ngốc còn tuyệt vời hơn kế hoạch của ông, vậy nên ông quyết định giữ lại cảnh này.
 
Khanh HOan thấy đại ca tuyệt đẹp và đám đàn em thanh tú đầu ngẩn người thì hơi lo lắng, cảnh diễn kế tiếp phải là kẻ đứng đầu đám diễn viên quần chúng cười lạnh với cô, nói cô một mình đến cứu người đúng là không biết lượng sức, phất tay để đám đàn em xông vào đánh đập cô. Trong quá trình này, Khanh Hoan bị đánh ngã rồi lại đứng lên, dựa vào sức lực siêu phàm mà một địch lại mấy chục người, cứu được nam chính.
 
Nói lời thoại đi. Khanh Hoan bước về phía trước một bước, dùng ánh mắt để ra hiệu cho tên cầm đầu.
 
Người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng và đám đàn em cùng lùi về sau một bước.
 
Khanh Hoan đánh một dấu chấm hỏi trên đầu, đạo diễn không hô cắt nên cô cũng không dám hỏi chuyện này là sao, chỉ có thể tiến về trước một bước, thuận tiện nhắc lời thoại cho đại ca tuyệt đẹp: “Một mình tôi đi cứu người, các anh thấy thế nào?”
 
Người đứng đầu nhìn cây côn hình chữ V bị đá bay ra, sau đó dính chặt lên tường bố trí quay chụp, anh ta quyết đoán kéo đám đàn quay lùi về sau một bước nữa.
 
Khanh Hoan gấp gáp bước về trước hai bước, người cầm đầu muốn đẩy đám đàn em lùi tiếp nhưng đằng sau không còn đường đi nữa, bọn họ chỉ có thể căng da đầu đứng lại.

 
Một đám đàn ông đô con hung tợn lại nhỏ bé, bất lựa tựa sát vào tường, điên cuồng hóp bụng, chỉ sợ đụng phải cô gái trông mỏng manh, yếu đuối đối diện.
 
Một nhóm người mang theo đủ phong cách, tràn trề nhiệt huyết lập tức trở nên rất buồn cười.
 
Đạo diễn chỉ do dự trong giây lát rồi từ bỏ kịch bản rập khuôn ban đầu.
 
Thêm một chút sự xàm xàm vào trong kịch bản cũng không tồi.
 
Vậy nên đạo diễn vẫn không hô cắt.
 
Khanh Hoan sốt ruột thay cho vị đại ca kia, chủ động cúi người: “Các người không đánh tôi sao?”
 
Người cầm đầu nhìn Khanh Hoan, trong đầu nhớ đến cảnh cô đá bay ống sắt bằng một chân, anh ta còn suy một ra ba mà liên tưởng đến hình ảnh mình cũng bị Khanh Hoan đá bay thành hình chữ V bằng một chân.
 
Khanh Hoan thấy đại ca đẹp tuyệt trần không những không động thủ mà còn run lẩy bẩy, cô sốt ruột hơn nữa, lại bước về trước một bước, dường như muốn đứng chung một của với vị đại ca ấy, giọng nói cũng đè thấp xuống: “Mấy người thật sự không đánh tôi sao?”
 
Mau đánh đi chứ, nếu không đạo diễn sẽ không phát cơm hộp cho chúng ta đâu.
 
Khanh Hoan liên tục nháy mắt với người cầm đầu.
 
Người đứng đầu nhóm diễn viên quần cắn môi, bị Khanh Hoan ép cho khóc ròng, run rẩy vươn tay ra, đánh một đám lên vai Khanh Hoan, sau khi đánh xong còn tủi thân, khịt mũi hỏi: “Được, được chưa?”
 
Phó đạo diễn không kìm được mà phì cười, không chịu nổi rồi, cảnh này buồn cười quá, cho dù một người chuyên nghiệp như anh ta cũng không nhịn nổi.
 
Đạo diễn hài lòng hô cắt.
 
Khanh Hoan ù ù cạc cạc, đã bảo là phải đánh rồi mà?
 
Sao lại kết thúc ở đây?
 
Đạo diễn khen ngợi Khanh Hoan phát huy rất tốt, đặc biệt là cảnh đá cây côn sắt ra xa, cực kỳ đẹp, vậy nên ông sửa phần kịch bản phía sau lại, đổi cảnh Khanh Hoan dùng hết toàn lực đánh thắng thành cô đè bẹp đám côn đồ, khiến bọn chúng nằm la liệt quanh Nghiêm Quyết.
 
Bởi vì có sự phối hợp của nhóm diễn viên quần chúng nên Khanh Hoan hoàn thành cảnh này một cách dễ dàng, kẻ cầm đầu là người cuối cùng ngã xuống, lúc anh ta nằm gục trên đất dưới cú đấm của Khanh Hoan còn nở một nụ cười nhẹ nhõm.
 
Quá tốt rồi, anh ta không cần biến thành hình chữ V nữa.
 
Khanh Hoan đi đến chỗ Nghiêm Quyết bị thương nặng đến mức hôn mê từ chỗ đám lưu manh nằm la liệt.
 
Dựa theo yêu cầu của kịch bản, cô phải ngồi quỳ bên người anh, kêu khóc tên anh, nhớ đến những điều tốt đẹp của anh rồi cầu mong anh đừng xảy ra chuyện, đừng chết.

 
Cảnh khóc thì không thành vấn đề với Khanh Hoan, chỉ cần nghĩ đến việc đồ ăn ngon bay đi thì nước mắt sẽ rơi xuống ngay.
 
Nghiêm Quyết nằm trên mặt đất, hàng mi đen, dày và dài trên mí mắt, sắc mặt tái nhợt không có chút sức sống nào.
 
Khanh Hoan nhìn anh, lời thoại khó thốt ra khỏi miệng, trong lòng lại suy nghĩ một chút, thời gian nói này nói nọ thì cô có thể gọi mấy chiếc xe cứu thương rồi.
 
Nhưng đạo diễn không cho cô gọi.
 
Vậy nên cô chỉ có thể “tiếc nuối” nhìn đại ma vương nằm trên nền đất lạnh lẽo.
 
Anh ta thảm thật đấy!
 
Khanh Hoan vừa nghĩ như vậy, khóe môi từ từ nhếch lên.
 
Đạo diễn đang theo dõi màn hình nhìn thoáng qua đã phát hiện Khanh Hoan không đúng lắm, lần đầu tiên ông kêu Khanh Hoan NG, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Khanh Hoan, ân nhân của cô, mối tình đầu của cô sắp chết, một cảnh đau thương như vậy, sao cô lại cười vậy?”
 
Nghiêm Quyết cũng mở mắt ra, đôi mắt sâu xa như vùng nước lạnh nhìn Khanh Hoan.
 
Anh chết mà cô còn cười?
 
Khanh Hoan cảm nhận được đại ma vương muốn nổi cơn thịnh nộ, cô rụt cổ, nhỏ giọng giải thích: “Đạo diễn à, cháu chỉ cảm thấy chỗ này hơi kỳ. Cháu diễn một nhân vật có sức mạnh lớn như vậy, cho dù không có điện thoại, không thể gọi 120 nhưng cháu cũng có thể đưa anh ta đến bệnh viện.”
 
Nghiêm Quyết nghe thấy Khanh Hoan muốn đưa mình đến bệnh viện thì nhớ đến hình ảnh Khanh Hoan bế trợ lý kiểu công chúa theo bản năng.
 
Lúc trước đạo diễn không ý thức được lỗ hổng này của kịch bản, vừa nghe Khanh Hoan nói vậy thì ông cũng chợt nhận ra cái bug này, song ông cũng nghĩ Khanh Hoan muốn ôm Nghiêm Quyết đến bệnh viện nên từ chối hộ Nghiêm Quyết: “Không được, thầy Nghiêm Quyết không thích thân mật với người khác, chuyện cô ôm cậu ấy đến bệnh viện là không thể nào quay được.”
 
Nghiêm Quyết nhíu mày nhìn đạo diễn, chẳng biết vì sao anh lại không thích đạo diễn thay anh từ chối.
 
“Không, đạo diễn à, chú hiểu lầm ý cháu rồi.” Khanh Hoan lắc đầu: “Ý của cháu không phải là ôm anh ta đến bệnh viện.” Cô làm động tác xách con thỏ, sau đó đá một chân: “Ý cháu là dùng một chân, đá anh ta đến bệnh viện.”
 
Chuyện này không tính là thân mật chứ nhỉ?
 
Khanh Hoan nhướng mày, mỉm cười vô tội với đạo diễn đang ngớ người.
 
***
 
Lời tác giả: Nếu vậy thì dùng vợt bóng đi, Khanh Hoan vợt anh đến bệnh viện.

 

Bình Luận (0)
Comment