Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 69

Lúc Khanh Hoan chạy ra sân, husky cũng nhảy từ trên cây xuống, ngậm dây xích chó, bốn chân tung tăng đuổi theo sau Khanh Hoan.
 
Anh quay phim khiêng máy quay, hồng hộc chạy theo sau husky, mệt đến nỗi tiếng thở hộc hộc truyền luôn vào phần phát sóng trực tiếp.
 
[Trời ơi, tiếng thở này chân thật quá, tự nhiên tui nhớ đến thời đi học khốn khổ phải chạy 800m.]
 
[Ha ha ha, mọi người nhìn xem Khanh Hoan có giống “gã đàn ông cặn bã” ngủ một giấc xong không chịu thừa nhận không? Sợ bị Nghiêm Quyết bắt chịu trách nhiệm nên chỉ có thể dìu già dắt trẻ chạy trốn.]
 
[+1 lầu trên, trừ khi tối qua Khanh Hoan đấm Nghiêm Quyết thôi, nếu không thì tại sao em ấy lại chột dạ như vậy, chắc chắn là tối qua làm chuyện gì đó ngượng ngùng với Nghiêm Quyết nên bây giờ mới chạy trối chết!]
 
[Động tác ngậm xích chó của husky thuần thục ghê, nếu không phải tui tận mắt thấy Khanh Hoan mới nhặt được nó thì tui còn nghĩ rằng Khanh Hoan dẫn husky chạy trốn không phải một hai lần, mà là vô số lần rồi đó!]
 
Đạo diễn nhìn Ipad, lần đầu tiên, phòng phát sóng trực tiếp bị khán giả spam bình luận sớm như vậy, sau đó ông lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
 
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Khanh Hoan vác máy quay trèo qua sườn núi.
 
Ông lén nhìn sang, Nghiêm Quyết không thể hiện giận dữ, vô cảm nhận mic từ nhân viên công tác.
 
Cũng không biết Nghiêm Quyết đã thoát khỏi vai diễn “bản tôn” hay chưa.
 
Đạo diễn thở dài.
 
Công việc hôm nay chắc chắn không dễ dàng.
 
Đúng như đạo diễn nghĩ, bữa sáng đã chuẩn bị xong mà Khanh Hoan vẫn đang chạy bộ bên ngoài.
 
Cô thấy thể lực của anh quay phim không bằng mình nên tốt bụng khiêng máy móc của anh quay phim đo luôn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Đạo diễn nhìn phòng livestream, cảnh vốn nên quay Khanh Hoan lại bị thay thế bằng con husky có khả năng cảm ống kính, ông đau khổ đến nỗi rơi lệ.
 
Ông quay chương trình giải trí về minh tinh, chứ không phải là về thú cưng.
 
Khán giả trong phòng phát sóng cười sốc hông.
 
Đạo diễn rưng rưng gọi video nói chuyện với Khanh Hoan ở đỉnh núi: “Hoan Hoan, cháu mau về đi, bữa sáng chuẩn bị xong hết rồi!”
 
“Đạo diễn à, cháu có thể không về không?” Khanh Hoan cầm camera, đứng trên đỉnh núi, gió thổi hiu hiu: “Tối hôm qua Nghiêm Quyết nói muốn tìm con tính sổ.”
 
Khanh Hoan còn tưởng rằng đạo diễn lén nói chuyện riêng với cô, người khác sẽ không nghe được.

 
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, đôi khi đạo diễn là một cái hố. Ví dụ như giờ phút này, Khanh Hoan cho rằng ông trốn trong nhà vệ sinh, gọi video riêng với mình, trên thực tế, ông chưa ngắt kết nối với kênh chính nên khán giả trong phòng livestream đều có thể nghe ông và Khanh Hoan thì thầm.
 
Một câu ngắn gọn của Khanh Hoan khiến khán giả kích động lý giải:
 
[Điểm chính nè chị em ơi, “tối hôm qua nói”! Quả nhiên tối qua họ ở bên nhau! CP Ảo Giác phất cờ lên!!]
 
[Kể đi! Kể đi! Mau kể tiếp đi! Kể trước mặt chúng tôi nè! Mau lên nào!!]
 
[Chỉ có mình tui muốn biết rốt cuộc tối hôm qua Khanh Hoan đã làm gì Nghiêm Quyết, để Nghiêm Quyết thốt ra lời đó sao?]
 
“Cháu và husky có thể thay nhau khiêng máy móc, cùng nhau làm nhiệm vụ!” Khanh Hoan nói xong thì đặt máy quay ở chỗ khác, xoay lại ôm mặt mình, nếu là người khác có làn da không đủ đẹp thì đã chết tiêu dưới góc chết này rồi.
 
Nhưng đây là Khanh Hoan, người thống nhất giới mỹ học, antifan không dám lấy diện mạo của cô ra để trêu chọc. Ở góc độ này, ngoài cảm thán vẻ đẹp trời phú của cô thì khán giả không còn lời nào để nói.
 
“Cháu có thể không quay về không?” Khanh Hoan chớp mắt với ống kính, lặng lẽ làm nũng với đạo diễn, bên cạnh còn có một cái đầu chó phấn khởi chen vào, cái mũi chiếm một phần tư khung hình. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Đương nhiên là không thể!
 
Khanh Hoan và Nghiêm Quyết thành công trong nhiệm vụ trước, giành được suất biểu diễn trong cuộc thi Văn nghệ đồng quê.
 
Hôm nay, hai người họ nên luyện tập cho tiết mục.
 
Cô cần phải trở về, cũng cần phải ở bên Nghiêm Quyết.
 
Đạo diễn nghĩ xong xuôi, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, có sức mạnh thuyết phục người khác của Khanh Hoan thì lời từ chối nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.
 
Ông lấy lùi làm tiến, nhẹ giọng bảo: “Hoan Hoan à, tối qua cháu không cố ý trói Nghiêm Quyết lại, đây không phải là chuyện gì to tát, để chú nói vào giúp cháu.”
 
Tối qua đạo diễn đến phòng Khanh Hoan, chỉ nhìn thấy Nghiêm Quyết bị Khanh Hoan trói lại.
 
Không thấy cảnh Khanh Hoan đấm anh.
 
Vậy nên ông chỉ nghĩ rằng Khanh Hoan vô tình xem Nghiêm Quyết thành người xấu mà trói lại, không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.
 
[Cái gì cơ? Khanh Hoan trói Nghiêm Quyết? Kích thích vậy à?]
 
Lần đầu tiên khán giả nghe thấy tin này thì rất phấn khích.
 

“Cháu, cháu còn đấm anh ấy một phát.” Khanh Hoan lí nhí thú nhận tội lỗi.
 
“Đánh cậu ấy một cái hả…” Đạo diễn im lặng, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã hãi hùng đến nỗi vò đầu thét chói tai.
 
Tuy Nghiêm Quyết chưa bao giờ thể hiện sự kiêu ngạo trước mặt nhân viên công tác, cũng không làm ông vua trong làng làm màu như phú nhị đại Thịnh Minh Huyên.
 
Nhưng! Tuyệt đối không có ai cho rằng Nghiêm Quyết là quả hồng mềm mặc người ta xoa tròn bóp dẹt.
 
Người từng trải sự hiểm ác của xã hội đều biết, nếu loại người trông hiền hòa, nhã nhặn như Nghiêm Quyết nổi giận thì sẽ còn nguy hiểm hơn cả loại người như Thịnh Minh Huyên.
 
Vậy mà Khanh Hoan còn đấm cậu ấy một cú, đạo diễn rướm mồ hôi.
 
Đạo diễn lại nhớ đến việc sáng nay Nghiêm Quyết tự xưng là bản tôn, trong lòng lại giật thót.
 
Úi trời, chẳng lẽ Khanh Hoan đấm Nghiêm Quyết hỏng đầu rồi hả?
 
Đạo diễn cũng hơi sợ: “Thế, cháu vẫn nên tránh bên ngoài trước đi!” Đạo diễn hơi xót Khanh Hoan, linh hồn cha già trong người ông bắt đầu lải nhải: “Ở bên ngoài, cháu nhất định phải chăm sóc bản thân, ăn cơm đúng giờ, thấy lạnh thì lấy lá khoác lên người…”
 
[Tui không nghe nhầm chứ? Khanh Hoan đánh Nghiêm Quyết? Tui đưa cả Cục Dân Chính đến, mà lại cho tui xem cái này sao?]
 
[Ha ha ha, sao em thấy mắc cười quá vậy nè, Khanh Hoan nhảy dựng lên đấm Nghiêm Quyết sao? Cô ấy lấy can đảm ở đâu ra vậy? Đi vay mượn hả?]
 
[Vừa nghe Khanh Hoan đụng phải rắc rối lớn như vậy, đạo diễn cũng bó tay. Ha ha ha, hôm nay Khanh Hoan không vào được cửa nhà, Nghiêm Quyết sẽ không bỏ qua cho cô ấy đâu. *đầu chó*]
 
[Thím lầu trên đừng thêm icon đầu chó, Nghiêm Quyết thật sự không dễ chọc đâu, chưa nói đến bối cảnh của Nghiêm Quyết, chỉ nói đến việc một idol nhỏ như Khanh Hoan mà dám đánh tiền bối lớn như vậy, cô ấy sắp không xong rồi!]
 
Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên trở nên nghiêm túc.
 
Ngay lúc mọi người lo lắng, bất an cho Khanh Hoan, đạo diễn lén lút nói nhỏ với Khanh Hoan đột nhiên nghe thấy tiếng động, ông sợ run người, không đợi ông quay đầu lại nhìn thì giọng nói êm tai của Nghiêm Quyết vang lên: “Hoan Hoan, về ăn cơm.”
 
Hoan, Hoan Hoan?
 
Khán giả đang theo dõi chương trình cho rằng mình bị ảo giác thính giác.
 
Tuy hôm qua Khanh Hoan và Nghiêm Quyết có những biểu hiện thân mật bất thường, nhưng Nghiêm Quyết chưa từng gọi Khanh Hoan như vậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Hơn nữa…

 
Sự cưng chiều trong giọng nói suýt xông ra khỏi màn hình, bọn họ không muốn thừa nhận cũng không được.
 
Tuy nhiên, Khanh Hoan không cảm thấy tiếng Hoan Hoan có gì đặc biệt, trước kia ở thế giới tu tiên, lúc đại ma vương bị động kinh cũng thường gọi cô như vậy.
 
Cái cô để ý là anh gọi cô về.
 
“Không về đâu.” Khanh Hoan ỷ mình đang ở trên đỉnh núi nên to gan từ chối.
 
Cô đâu phải là đứa ngốc.
 
Anh ta nói muốn tính sổ với cô, nếu trở về thì chẳng khác nào dâng đầu lên cho người à.
 
Nghiêm Quyết im lặng một lát, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Không so đo với em nữa.” 
 
Sáu con chữ, cùng với giọng điệu đầy ma lực mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được, những lại khiến người ta choáng váng.
 
Khanh Hoan nghe Nghiêm Quyết nói thế thì ngạc nhiên chớp mắt.
 
Tuy đại ma vương xấu xí nhưng cũng có vài điểm tốt.
 
Đó chính là biết giữ lời.
 
“Không được lừa gạt!” Khanh Hoan giơ tay lên với ống kính: “Nếu lừa gạt…”
 
“Thì anh sẽ ngày càng xấu.” Nghiêm Quyết tiếp lời cô, giọng nói trước sau đều lạnh nhạt, nhưng lại có sự bất đắc dĩ mơ hồ trong đó.
 
Lời thề độc như thế này, Khanh Hoan không thể không tin, vì vậy cô vui vẻ khiêng máy quay lên, xuống núi với husky.
 
Sóng bình luận sục sôi:
 
[Đù! Lần đầu tiên em thấy Nghiêm Quyết nói chuyện với người khác bằng giọng điệu này đấy! Cho dù là trong phim cũng chưa từng luôn, vừa dịu dàng vừa cưng chiều, a a a, em muốn chết quá đi!]
 
[Khanh Hoan từng đánh Nghiêm Quyết một cái, vậy mà Nghiêm Quyết lại tha thứ cho Khanh Hoan? Trời má, giữa hai người họ không có gì cả thì tui không tin!]
 
[Mọi người đừng kích động! Trước hết hãy nghĩ lại xem, hôm nay Nghiêm Quyết như vậy, có lẽ nào bị Khanh Hoan đánh hỏng đầu rồi không?]
 
[Lúc trước Khanh Hoan hỏng đầu, bây giờ đến lượt Nghiêm Quyết. Các chị em, giơ cao cờ của CP Hỏng Đầu lên nào!]
 
Sau khi Khanh Hoan trở về, đầu tiên là cô ló đầu vào nhà quan sát tình hình, phát hiện Nghiêm Quyết yên tĩnh ngồi bên bàn ăn, không có dấu hiệu muốn cho cô một đấm, sau đó cô mới rảo bước vào cửa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
“Chị Hoan Hoan…” Việt Thụ vừa mới mở miệng gọi Khanh Hoan thì cảm thấy có dòng khí lạnh nặng nề từ đối diện, cậu ấy nhìn sang, thấy Nghiêm Quyết đang nhìn mình.
 
Không biết tại sao, trông Nghiêm Quyết không khác trước đây, nhưng Việt Thụ lại cảm thấy anh không giống trước lắm.
 

Trước kia khí chất của Nghiêm Quyết cũng rất mạnh mẽ, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ khiến cậu ấy giật thót tim.
 
Việt Thụ đè trái tim đang đập bình bịch lại, vậy mà lại quên mất lời định nói.
 
Khanh Hoan không phát hiện ra sự khác thường của Việt Thụ, cô ngửi thấy mùi thơm từ bàn ăn bèn ung dung ngồi vào bàn.
 
Bữa ăn đã chuẩn bị xong, chỉ cần bưng lên là ăn được ngay.
 
Khanh Hoan nhìn kỹ bàn ăn, đôi mắt cong cong, đều là món cô thích.
 
Đại ma vương không dùng Yến Hoài để uy hiếp cô hầu hạ bên người anh ta, lại còn chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn thế này.
 
Quá tuyệt vời!
 
Khanh Hoan lập tức cầm đũa lên.
 
Nhưng có một vấn đề là, món ăn được sắp xếp từ trái sang phải theo độ yêu thích của cô.
 
Cô ngồi đầu bên trái, món ngon nhất lại ở bên phải, cũng chính là bên phía Nghiêm Quyết mà cô muốn rời xa nhất.
 
Cô vốn muốn giữ an toàn, không đến bên Nghiêm Quyết gắp đồ ăn, nhưng hương thơm của đồ ăn cứ xông thẳng vào mũi cô.
 
Mùi hương này vừa quen thuộc vừa xa lạ, dường như rất lâu rồi chưa ngửi thấy, nó không ngừng kích thích vị giác của Khanh Hoan.
 
Thôi kệ!
 
Người ta nói nhát gan thì chết đói, to gan thì chết no!
 
Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
 
Khanh Hoan lẩm bẩm vài câu tục ngữ thông thường rồi lén lút duỗi tay, định nhân lúc Nghiêm Quyết đang cúi đầu ăn cơm, gắp một miếng bên chỗ anh cho đỡ thèm.
 
Lúc sắp gắp được thì Nghiêm Quyết đột nhiên ngẩng đầu, Khanh Hoan sợ run tay, nhanh chóng rút tay về.
 
Không ăn, không ăn. An toàn vẫn quan trọng hơn.
 
Khanh Hoan nghĩ vậy thì cúi đầu, hoàn toàn từ bỏ ước muốn ăn đồ ngon, đúng lúc này, Nghiêm Quyết lại vươn tay về phía cô: “Đưa cho anh.”
 
Khanh Hoan từ từ ngẩng đầu, nhìn tay Nghiêm Quyết.
 
Cho anh ta cái gì?
 
Sinh mệnh hả?
 
“Đưa chén cho anh, anh gắp cho em ít thịt.” Nghiêm Quyết dừng lại một chút, nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu không thì là gì hả, heo con ham ăn?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

Bình Luận (0)
Comment