*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương trình mùa này đều mời idol nên khách mời rất đông, trong đó có nhóm nhạc nữ bốn người đã ra mắt sáu năm trước, tên là Kẹo Ác Ma.
Nhóm Kẹo Ác Ma có thực lực rất mạnh, hơn nữa bọn họ còn đi theo phòng cách phản diện, là phong cách độc lạ nhất trong số các nhóm nhạc nữ, nên lúc ra mắt đã từng gây sốt diện rộng.
Nhưng giới giải trí quá khắc nghiệt, để nâng đỡ nhóm nhạc mới có bối cảnh mà công ty xem họ như hòn đá kê chân, dùng sự nổi tiếng của họ để bồi dưỡng nhóm người mới có phong cách giống họ.
Bọn họ như viên thiên thạch mất đi ánh sáng, bị lãng quên dưới sự tối tăm, mờ mịt.
Chương trình lần này là do người đại diện của họ vất vả lắm mới giành được một suất.
Nếu không phải vì lượng khách mời nhiều thì bọn họ cũng không có cơ hội.
Nhưng cũng vì số khách mời đông lên thời lượng lên sóng cũng giảm bớt, hơn nữa, nhiều fan xem chương trình này là vì MC cố định, mà thời lượng của khách mời cố định cũng đã chiếm một phần lớn rồi.
Không gian chừa cho khách mời rất nhỏ.
Vì thế họ cần phải dựa và bản lĩnh để tranh giành thời lượng lên sóng trong số đông khách mời.
Trước đó, người đại diện của họ đã nghĩ ra một cách, tuy nhóm Búp Bê SD của bọn Khanh Hoan là nhóm nhỏ mới thành lập, nhưng vẫn luôn nổi như cồn.
Nếu có thể “mượn” hào quang của nhóm Khanh Hoan thì thời lượng lên sóng sẽ nhiều hơn một chút.
Cần làm vậy không? Các thành viên nhóm Kẹo Ác Ma tự hỏi chính mình.
Nếu là lúc mới ra mắt thì nhất định họ sẽ khịt mũi xem thường rồi từ chối, thậm chí còn khinh bỉ người đại diện, cảm thấy chị ta tồi tệ.
Nhưng bị lãng quên trong góc khuất nhiều năm, bọn họ không cam tâm khi cứ thế bị ép giải nghệ.
Hơn thế, họ cũng có biết chút ít từ người đại diện rằng bốn thành viên trong nhóm Búp Bê SD, người sau có gia thế khủng hơn người trước, hoàn toàn giống nhóm người mới đã “hút máu” bọn họ.
Một nhóm toàn tài nguyên.
Bản chất thì âm u, làm sao mà nhóm Kẹo Ác Ma không biết nhóm Khanh Hoan không nhất thiết phải giẫm lên vai tiền bối để ra mắt như nhóm người mới kia.
Nhưng, bọn họ chỉ có thể tự đánh lừa bản thân rằng nhóm Búp Bê SD giống nhóm người mới năm đó, dường như nghĩ như thế, họ có thể thoải mái lợi dụng bọn họ theo lời của người đại diện.
Trần Thanh Tranh là nhóm trưởng nhóm Kẹo Ác Ma, cũng là người đưa ra quyết định cuối cùng, đồng ý sự sắp xếp của người đại diện, tạo ra một số xích mích với nhóm Khanh Hoan trong lúc ghi hình để tự tạo ra đề tài.
Kế hoạch ban đầu của người đại diện là để nhóm Trần Thanh Tranh tìm cách đấu khẩu với nhóm Khanh Hoan.
Trong nhiều chương trình giải trí hiện nay, người ta đều xem việc sao nữ đấu đá nhau là điểm thu hút, cho dù không có thì biên tập ác quỷ cũng cắt nối ra để hấp dẫn người xem.
Đấu đá càng sung càng tốt, nhân tiện tự tạo luôn hình tượng ngay thẳng để hút fan luôn cũng được.
Tuy trông nhóm Trần Thanh Tranh dữ dằn là vậy, nhưng thật ra họ chưa bao giờ nói xấu sau lưng ai, bây giờ đột nhiên phải công kích như vậy thì đều rất căng thẳng, vậy nên vòng chơi đầu tiên, họ hơi thất thần nên đã thua, bây giờ là lượt thứ hai.
Song, bọn họ đã thương lượng xong xuôi.
Bọn họ nhất định sẽ không công kích lời nói, họ chỉ hèn hạ ké độ hot thôi, chứ không thể hèn đến mức kia được.
Trong quá trình chơi, họ định tìm cớ để PK năng lực với bọn Khanh Hoan.
Về phần hiệu quả ra sao, tổ chương trình có cảm thấy đây là phần phát sóng có giá trị hay không thì cứ mặc cho số phận thôi.
Nhóm Trần Thanh Tranh cố gắng xây dựng tâm lý, vừa đến sân đã bị một đám nhóc ngỗ nghịch đuổi theo, quần áo xộc xệch, mặt mũi cũng bị bắn đầy nước.
Bốn cô gái đi theo hình tượng cool girl lập tức trở thành cool dog.
Nghe đạo diễn nói, có lẽ chương trình mùa này sẽ không có địa điểm ghi hình, thương lượng không ổn thì còn có khả năng không thể quay được luôn.
Lúc ấy, bọn Trần Thanh Tranh như bị hóa đá.
“Chắc đây là sự trừng phạt vì chúng ta định làm chuyện xấu.” Trần Thanh Tranh thở dài, đưa khăn bông mà nhân viên công tác đưa cho ba người còn lại.
Có lẽ đây là cơ hội nổi tiếng duy nhất của nhóm họ.
Người lớn ở quê đã giục bọn cô về nhà xem mắt rồi.
Sáu năm trời, ngoại trừ năm đầu tiên có thù lao, họ còn phải chia 3:7 cho công ty, còn năm năm còn lại, bọn họ đều phải tự chi tiền cho các hoạt động nghệ thuật của mình.
Bọn họ… không thể kiên trì nổi nữa.
Khi nhóm Trần Thanh Tranh cảm thấy tuyệt vọng thì bọn Khanh Hoan đến, lại còn đi đến chỗ đám nhóc nghịch ngợm kia.
Bọn họ vẫn đang nghĩ, có nên cứu nhóm hậu bối chưa từng có kinh nghiệm khỏi đám nhỏ ngỗ nghịch không, kết quả, họ thấy đám nhóc kiêu căng như vua chạy trốn trối chết với khuôn mặt in đầy dấu son nồng nhiệt của nhóm Khanh Hoan.
Trần Thanh Tranh nhìn sang bọn Khanh Hoan, mái tóc vẫn thẳng thớm, xinh đẹp phát sáng dưới ánh mặt trời.
Thậm chí nhóm Khanh Hoan còn nhàn nhã thốt lên: “Mấy bé nhỏ đáng yêu này sao không ở lại chơi thêm chút nữa nhỉ? Tớ còn muốn thơm mấy bé/ Tớ còn muốn dạy thêm chút kiến thức cho bọn chúng/ Tớ còn muốn khóc với mấy bé thêm một chút nữa/ Tớ còn muốn ghẹo các bé ấy thêm mấy trò nữa.”
Bốn thành viên nhóm Kẹo Ác Ma nhìn bốn cô gái ma quỷ cười rạng rỡ.
Nỗi sợ vẫn quẩn quanh trong lòng khiến họ nuốt nước miếng cái ực.
May mà bọn họ chưa kịp ra tay.
Mấy đứa trẻ ngỗ nghịch đã thế này, nếu nhóm chiến đấu gà mờ như họ lên thớt thì không khéo lại bị đám hậu bối có gương mặt thiên sứ nhưng tâm hồn ác quỷ này nghiền nát luôn quá!
Ngoại trừ sợ hãi, bọn họ còn cảm thấy biết ơn nhóm Khanh Hoan.
Nếu bọn cô không đuổi đám nhóc nghịch ngợm kia đi.
Thì cho dù hôm nay có muốn ghi hình cũng phải đợi một hồi lâu nữa mới bắt đầu được, như thế thì sẽ không kịp thời lượng phát sóng trực tiếp, chắc chắn sẽ mất một khoản lưu lượng lớn.
Bốn thành viên nhóm Kẹo Ác Ma đồng loạt nhìn nhóm Khanh Hoan với ánh mắt cảm kích.
Bọn Khanh Hoan nghe lời người đại diện, luôn theo phương châm làm phông nền, chỉ đi vòng vòng như dạo phố, ngay cả cơ hội mà tổ chương trình tặng cho cũng không thèm nhận.
Đột nhiên có một khách mời nam đến gần, giọng điệu như quan tâm bọn cô lắm: “Mấy em nên cẩn thận một chút nha.”
Khanh Hoan ngước đầu nhìn anh ta, hình như nam khách mời này là thành viên của một nhóm nào đó, nhưng mà nhóm này khá đông, các thành lại na ná nhau nên Khanh Hoan không phân biệt được anh ta là ai.
“Hình như các tiền bối nhóm Kẹo Ác Ma đang theo dõi các em đó.” Ánh nhìn của nam khách mời vẫn luôn dán trên mặt Khanh Hoan, anh ta nhỏ giọng, thần bí nói: “Vừa nãy bọn họ nhìn các em với vẻ mặt kinh khủng lắm, hình như họ cảm thấy các em ép mấy đứa nhỏ rời đi là đang chiếm mất khung hình của bọn họ vậy!”
Nói rồi nam khách mời cười cười gãi đầu, tiếp tục cất lời với giọng điệu chân thành, vô tội: “Anh cũng không chắc lắm, có thể là anh nghĩ nhiều, nhưng các em cẩn cẩn thận một chút vẫn hơn. Các em đều là con gái, chắc là cũng hiểu rõ ý anh nhỉ. Các em mới ra mắt, vừa trẻ vừa đẹp lại còn đang ngày càng nổi…”
Nam khách mời cho rằng lời nhắc nhở này của mình rất ấm áp, với cả ai mà không thích được khen ngợi chứ? Chắc chắn nhóm Khanh Hoan sẽ thích chàng trai giống như anh ta.
Nam khách mời càng nghĩ càng nở nụ cười to hơn.
Thật ra nhóm của anh ta cũng khá nổi, nhưng có quá nhiều thành viên, mà chắc chắn anh ta không thể nổi bật được, bởi vậy nếu muốn có cảnh quay thì vẫn phải nên đi theo người mới có nhiều chủ đề như Khanh Hoan.
Nếu có thể xào CP luôn thì càng tốt. Ánh mắt của nam khách mời vẫn dán trên mặt Khanh Hoan, Khanh Hoan là đối tượng mà đến cả Nghiêm Quyết cũng ngầm đồng ý cho xào CP, nếu cô có thể có gì đó mờ ám với anh ta, thì anh ta…
“Bọn em là con gái, nhưng vẫn không hiểu ý của anh là gì hết.” Quan Quán Quán khẽ khàng ngắt màn ngợi ca của nam khách mời.
“Hơn nữa…” Nghê Thải đanh mặt nhìn anh ta, cho anh ta thấy vẻ mặt đáng sợ thật sự: “Bọn tôi cũng không cảm thấy biểu cảm của các tiền bối có gì kinh hãi cả.”
“Tôi cảm thấy anh vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Lâm Thu Thu hếch cằm, liếc nhìn nam khách mời đang mông lung, cười khinh, sau đó không thèm che mic như anh ta mà lớn giọng nói luôn: “Chạy đến chỗ con gái nói xàm, nếu không có máy quay ở đây thì chúng ta đã tẩn anh một trận rồi, biết không hả?”
“Các em…” Anh ta châm ngòi thất bại, cảm thấy hơi hoảng loạn, rồi lại nhìn Khanh Hoan nãy giờ chưa lên tiếng.
Khanh Hoan lắc đầu, bày tỏ vẻ đồng tình.
Nam khách mời cho rằng Khanh Hoan Hoan không giống ba người mới vạch trần bộ mặt của anh ta, nghĩ rằng cô vẫn tiếp tục giả bộ, sau đó anh ta nghe Khanh Hoan bảo: “Anh ngốc thế này, một mình đi đến đây chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ?”
Anh ta há hốc mồm, ngơ ngác trừng to mắt.
Bởi vì địa vị của các khách mời khác nhau nên phòng phát sóng trực tiếp được chia thành nhiều góc quay.
Nam khách mời thấy anh quay phim đang quay thẳng bọn Khanh Hoan nên mới lân la đến đây ké tý nhiệt độ, vậy nên đa số khán giả đều thấy được cảnh này.
Đoạn bọn Khanh Hoan cưỡng chế đám nhóc loi nhoi kia rời đi bằng tình yêu thương, bởi vì để bảo vệ đám trẻ nên chỉ có thể quay từ xa, song điều này cũng không ảnh hưởng đến việc khán giả chiêm ngưỡng uy lực của nhóm Khanh Hoan và cười ha ha vì đám nhóc quả thảm.
Sau đó họ thấy một nam khách mời ló đầu sang, tuy giọng của anh ta rất nhỏ, lại còn che mic nhưng anh ta vốn muốn thể hiện sự quan tâm, săn sóc nên không thật lòng muốn che mic, bởi vậy khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn nghe được anh ta nói gì.
Khi nghe nam khách mời nhắc đến nhóm Kẹo Ác Ma, có người lập tức cảm thấy có gì sai sai.
Nhưng khi ống kính quay nhóm Kẹo Ác Ma thì đúng là có quay được bốn người họ nhìn nhóm Khanh Hoan bằng “ánh mắt hung ác”.
Thế nên khán giả cũng bắt đầu suy nghĩ phức tạp theo lời nam khách mời.
Nhưng bọn Quan Quán Quán không hề mắc mưu, mỗi người nói một câu làm khách mời kia kinh hồn bạt vía, dáng vẻ chột dạ kia đã phơi bày ý định thật sự của anh ta.
[Đã cái nư ghê! Lúc tên này nói cái gì mà “Các em đều là con gái, chắc là cũng hiểu rõ ý anh nhỉ” là tui muốn đấm cho một phát rồi! Thế chẳng phải ẩn ý của anh ta là con gái hay suy tư trù tính sao? Mắc ói hà!]
[Sau này đừng có bảo là đũy thảo mai nữa nhá! Rõ ràng đàn ông cũng có bụng dạ giở trò đó! Tại sao cứ rập khuôn mẫu này lên người con gái chúng ta thế hả?!]
[Ha ha ha, vẻ mặt thật lòng lo lắng cho IQ của nam khách mời của Khanh Hoan trông buồn cười ghê. Cách màn hình mà tui cũng có thể cảm nhận được cô ấy không cười nhạo anh ta, mà đang thật lòng cảm thấy anh ta đáng thương.]
[Tui không thích xem con gái đấu đá nhau, tui chỉ thích xem bọn Đại Bàng Nhỏ như thế này thôi nè, là kiểu dám nói xấu chị em chúng tôi thì chúng tôi sẽ cùng nhau tẩn bạn, con gái bọn tui cũng có mặt đáng yêu thế này đấy! Mong các show giải trí sau này có nhiều cảnh này hơn!]
[Thôi nào, fan đừng thổi phồng lên nữa. Nhóm Khanh Hoan cũng không nhất thiết phải nói đỡ cho nhóm Kẹo Ác Ma đâu, chuyện các nữ nghệ sĩ trong giới giải trí đấm đá nhau còn thiếu à? Tôi cảm thấy lời nói của nam khách mời không có vấn đề gì cả, suy nghĩ cho bọn họ mà còn bị bọn họ giận ngược, trở thành người công cụ để bọn họ xây dựng hình tượng, đúng là đáng thương.]
Trên sóng bình luận có đủ loại suy nghĩ, nhưng bọn Khanh Hoan không đọc được, còn nam khách mời “có ý tốt” vốn đang định nổi giận, sau khi liếc nhìn ống kính thì anh ta cố nén lại, để lại câu “Do anh nghĩ nhiều thôi” kỳ quặc rồi rời đi.
Khi nhóm Khanh Hoan đi xa, nam khách mời này lại đến bên nhóm Kẹo Ác Ma, dõi theo bóng lưng của bọn Khanh Hoan, “dạt dào tình cảm” nói với nhóm Kẹo Ác Ma điều gì đó.
Song, bởi vì ống kính không quay đến nhóm Kẹo Ác Ma nên khán giả không thấy được màn này.
Nhóm Khanh Hoan đi dạo phố giết thời gian nên không tìm được thứ gì, đội bọn họ có số điểm thấp nhất và có khả năng bị loại trước khi đến được địa điểm PK cuối cùng.
Nếu bị loại trước trận đấu cuối thì họ chỉ có thể mặc trang phục mà tổ chương trình chuẩn bị cho người công cụ, và làm một NPC* buồn thảm khi những người khác đang tham dự trò chơi.
(*) NPC (Non-player character): Nhân vật không phải người chơi.
Nói không chừng còn phải trang điểm đậm để che hết mặt, khiến khán giả xem đến cuối cũng không thể phân biệt NPC đó là ai.
Khách mời của mùa này vốn đã nhiều, thời lượng lên sóng không đủ để chia, ai cũng không muốn làm NPC làm nền cho người khác.
Đương nhiên, ngoại trừ nhóm Khanh Hoan đến với nhiệm vụ làm nền.
Vòng thứ ba, các khách mời được đưa đến giữa công viên giải trí, ở đây có hai sân khấu dùng để biểu diễn ca kịch cổ tích cho trẻ em.
Trước đó, ê-kíp chương trình đã kết nối với sàn nhảy* và máy karaoke, mỗi vòng sẽ được phát một bài hát ngẫu nhiên, đội nào giành được sân khấu khi ca khúc vừa vang lên và đạt điểm cao từ sàn nhảy và máy karaoke thì xếp hạng sẽ càng cao.
(*) Sàn nhảy
Đây là trò chơi được thiết kế riêng cho một mùa toàn là idols.
MC cố định cũng có cơ hội thể hiện sự hài hước của mình, Ngô Ân đã sẵn sàng nhảy vũ đạo của nhóm nhạc nữ, anh ấy đang cố gắng vặn hông để khởi động, khi nghiêng đầu sang thì thấy bọn Khanh Hoan nhàn nhã như nhóm du lịch, chỉ lo bàn tán xem sân khấu của công viên giải trí được trang trí đẹp thế nào, và không biết làm nóng cơ thể. Anh ấy hơi sốt ruột cho họ bèn nhắc nhở nhẹ nhàng.
Khởi động đi!
Tuy nhóm Khanh Hoan không định giành sân khấu, nhưng tiền bối đã nói như vậy, bọn cô không khởi động thì cũng không ổn.
Vì vậy, họ bắt đầu nhảy tại chỗ.
Khi ống kính lia qua chỗ bọn họ, khán giả suýt nữa cười bể bụng…
Bọn Quan Quán Quán vẫn nhảy bình thường, chỉ có Khanh Hoan là như có lò xo dưới chân, mỗi lần bật nhảy đầu cao hơn người khác cả khúc, lại còn mang theo vẻ mặt bình thản, tự nhiên, có vẻ như không hề dùng nhiều sức, lại còn cười cười nói nói với người khác.
[Đã chụp màn hình, Đại Bàng Nhỏ nhảy cao.jpg]
[Ha ha ha, để mọi người chê cười rồi, tế bào thể thao của bé Đại Bàng nhà bọn em hơi bị tốt, nếu mọi người hứng thú thì mời xem cô ấy khởi động theo cách Lỗ Ban No.7 trong Thiếu Nữ Vinh Diệu nhé, không cười không phải là người!]
Nhưng rất nhanh sau đó, khán giả không cười nổi nữa, bởi vì bọn họ thấy được một cảnh rất khủng khiếp.
Bọn Quan Quán Quán bắt đầu giãn cơ tay, chân, nhưng Khanh Hoan lại như người không xương, bẻ tay tới lui một cách dễ dàng, khiến Ngô Ân sợ muốn rớt cằm.
Khanh Hoan nghĩ rằng vẻ mặt này của Ngô Ân là đang xem mê mẩn, vậy nên cô vui vẻ thể hiện cho Ngô Ân thấy sự dẻo dai của eo và chân của mình.
Khán giả dần dần biến sắc từ trạng thái kinh hoảng:
[Khụ khụ, tui là con gái, nhưng mà tui bắt đầu hâm mộ bạn trai tương lai của Đại Bàng Nhỏ rồi.]
[Ai nhìn mà không hâm mộ chứ?! Eo vừa thon vừa mềm, chân vừa dài vừa thẳng, má ôi, nghĩ đến sau này sẽ có tên khốn bắt cóc Đại Bàng Nhỏ của chúng ta đi là tui lập tức thấy tức giận, đúng là quá hời cho nó mà!]
[Nếu không phải là người đàn ông cực kỳ ưu tú thì tui không đồng ý cho Đại Bàng Nhỏ ở bên anh ta! Bé Đại Bàng nhà chúng ta là đỉnh của chóp!]
[Chẳng phải gần đây Khanh Hoan đang có cp với Nghiêm Quyết sao? Mấy thím thấy Nghiêm Quyết thế nào?]
[Thím đang nói đến gã đàn ông đáng chết đã đối xử không nóng không lạnh với bé Đại Bàng từ đầu chương trình “Đào Hoa Nguyên”, sau đó để quản lý vóc dáng, anh ta bắt cô ấy ăn cho anh ta xem, sai bé Đại Bàng làm này làm kia hả? Là fan của Nghiêm Quyết, tui cảm thấy anh ta theo đuổi bé Đại Bàng cũng đúng, nhưng anh ta phải gặp quả báo vài lần mới được! Nếu không tui thấy chưa hả giận!]
[Tui cũng là fan của Nghiêm Quyết nè, nhưng tui vẫn ủng hộ người chị em lầu trên!]
[+10068]
[+ số CMND]
Nghiêm Quyết đang xem phát sóng trực tiếp trong xe: …
Trong lúc vô tình nghiêng đầu, anh thấy người trợ lý ngồi bên cạnh cũng đang xem chương trình giống mình.
Các bình luận vẫn đang liên tục chạy ngang:
[+1 +1, các chị em nói đúng lắm! Phải là quả báo thật to, thật bự…]
Nghiêm Quyết ngước mắt, nhìn trợ lý bằng ánh mắt chết chóc.
Thời gian khởi động kết thúc, vòng thứ ba chính thức bắt đầu.
Tiếng còi của đạo diễn vừa vang lên, các khách mời đã ùa ra ngoài.
Chỉ có hai sân khấu, hơn nữa không gian trên sân khấu có hạn nên sự cạnh tranh khá khốc liệt.
Trong show giải trí, không có nam nữ, cũng không có già trẻ.
Các khách mời là thần tượng thì vẫn còn giữ kẽ một chút, con gái không kéo đẩy con gái, nhưng MC cố định thì không, đặc biệt là Ngô Ân “tiểu nhân” nhất.
Trong mắt anh ấy không có khái niệm “thần thái quý ông”, “ưu tiên cho phụ nữ”, anh ấy nhấc bổng cô idol chắn trước mặt rồi ném sang tấm đệm xốp.
Thật sự là ném.
Là loại cực kỳ cặn bã.
Nhưng ít nhiều cũng vì “tấm gương tốt” của anh ấy mà các nữ khách mời cũng dần thả lỏng, bắt đầu ôm lấy Ngô Ân, nắm tóc của anh ấy, và cả những MC cố định từng bị Ngô Ân “phản bội” cũng nhân cơ hội túm quần anh ấy.
Các nam khách mời cũng vậy, tuy trên mặt vẫn nở nụ cười khách sáo nhưng không hề nương tay, lần lượt đẩy từng khách mời nữ xuống khỏi sân khấu.
Lâm Thu Thu phát huy ưu thế về giọng nói của mình, núp phía sau hò hét, tạo ra không khí nhiệt liệt cho một trăm người đang tranh giành vị trí.
Quan Quán Quán tủm tỉm mỉm cười, cực kỳ nhàn nhã giữa đám người đang chạy tới chạy lui như viên đạn, còn thảo luận với Khanh Hoan xem vớ của khách mời nào đẹp.
Tiếng còi lại vang lên, khách mời không chiếm được chỗ ngậm ngùi bị nhân viên công tác kéo xuống, vừa mệt đến nỗi thở hổn hển, vừa xoa tay hầm hừ chuẩn bị cho vòng tiếp theo.
Nhóm Kẹo Ác Ma liều mạng giành sân khấu nhưng khi nhìn sang sân khấu kế bên, trái tim họ chùng xuống, bên sân khấu đó là những nhóm nhạc nam đông người đang nổi gần đây.
Fan nhiều gấp mười lần họ.
Tổ chương trình cũng có suy tính riêng, trước khi bài hát bắt đầu đã phân bổ máy quay, máy quay bên sân khấu của nhóm nhạc nam có nhiều hơn bên nhóm Kẹo Ác Ma mấy cái.
Trần Thanh Tranh cảm nhận được tinh thần của đồng đội của mình đang suy giảm, bèn nhỏ giọng cổ vũ: “Không sao hết, chỉ cần chúng ta làm tốt, nhất định sẽ có người nhìn thấy chúng ta!”
Lúc Trần Thanh Tranh nói lời này, ngữ điệu dâng trào nhưng trong lòng lại thấy chua xót.
Khi người đại diện của họ tranh được một suất vào chương trình này, họ còn lạc quan cho rằng mình có thể trở mình trong chương trình, nhưng khi bọn họ tham gia chương trình thì phát hiện, hiện thực không hề giản đơn như vậy.
Càng đến gần ước mơ thì lại càng tuyệt vọng.
Bởi vì càng đến gần, thì càng nhìn rõ kết quả.
Nhưng mà cũng không sao cả. Trần Thanh Tranh nở nụ cười tươi.
Bọn họ đã cố gắng hết sức.
Họ không thẹn với lương tâm.
Dường như đồng đội của Trần Thanh Tranh cũng nghĩ như vậy, họ nhìn nhau rồi nở nụ cười xán lạn như nụ cười của sáu năm trước, khi họ đứng dưới ánh hào quang rực rỡ, đối diện với những ánh đèn tiếp ứng.
Bài hát vang lên, nhằm tận lực tuyên truyền cho các khách mời, các bài là tổ chương trình lựa cũng là bài hát chủ đề hoặc đơn khúc mới của các nhóm.
Bài đầu tiên là ca khúc mới của nhóm Búp Bê SD.
Không thể không nói, nhóm nhạc nam nhảy vũ điệu của nữ thì càng hài hước, hơn nữa họ đều là những gương mặt mới đầy sức hút, lại còn nổi tiếng, ngay cả khách mời tại hiện trường cũng chú ý đến màn biểu diễn này.
Khi phần lớn mọi người đều dựa vào lan can dưới sân khấu của nhóm nhạc nam, không ngừng hò hét lại nghe thấy bên cạnh có tiếng hét chói tai: “A! Chị gái đẹp quá! Chị có thể sinh khỉ con cho em không?!”
“Chân của chị không phải là chân, mà là nước sông Seine*! Eo của chị không phải là eo, là thành trường kiếm của Tam Lang**!]
(*), (**): Đây là một câu khen ngợi của netizen, ý muốn nói chân dài và đẹp, eo thon nhỏ.
“Chị ơi nhìn em nè! Nhóm bọn em có nhiều tiền lắm! Các chị còn muốn cố gắng sao? Sao không cố gắng tìm bọn em nè?!”
Các khách mời thấy bọn Khanh Hoan đang nhìn nhóm Kẹo Ác Ma với cặp mắt sáng rỡ, vừa nãy người ta tranh sân khấu cũng không thấy bọn họ kích động như vậy…
Trên sân khấu, nhóm Trần Thanh Tranh cũng ù ù cạc cạc.
Lúc đầu bọn họ tưởng nhóm Khanh Hoan tự mở đường, đi ngược với đám đông… Người khác cổ vũ cho nhóm nhạc nam kia, còn nhóm Khanh Hoan cổ vũ cho bọn họ để tranh ống kính.
Bọn họ không tin là bọn Khanh Hoan cảm thấy họ đẹp thật sự, dù sao, nếu bàn về giá trị nhan sắc thì nhóm Khanh Hoan đã là “trần nhà” rồi. Hơn nữa bọn họ cũng tự biết, lúc nãy bị đám nhóc ngỗ nghịch bắn nước vào người nên lớp trang điểm cũng bị trôi đi kha khá, sao có thể đẹp được?
Tuy nhiên…
Bọn họ phát hiện trạng thái của nhóm Khanh Hoan không đúng lắm.
Bọn Khanh Hoan nhìn họ với đôi mắt phóng ra tia laser xanh*.
(*) Kiểu thế này:
Khanh Hoan còn bắn tim, nháy mắt và nhao nhao bảo: “Quầng thâm của các chị tuyệt vời quá! Em rất thích!!”
Quầng thâm… đẹp hả?
Bọn Trần Thanh Tranh suýt nữa quên mất động tác, thẹn thùng che mặt.
Cái đám nhỏ háo sắc này!
Sao lại như thế chứ?!