Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 9

Xe chạy dọc lên theo đường núi, xa xa có thể nhìn thấy biệt thự lộng lẫy ánh đèn ở lưng chừng núi của nhà họ Thịnh. Xe đến cửa, ven đường như triển lãm siêu xe, nam nữ ăn mặc lễ phục lộng lẫy chậm rãi bước vào nơi có ánh đèn rực rỡ nhất.
 
Chu Noãn Noãn thấy nhiều rồi nên không thấy lạ, lại nhớ đến vì Khanh Hoan từ nhỏ đã đến đây, mỗi lần ra vào mấy nơi này đều không có cách nào che giấu vẻ mặt thèm nhỏ dãi trên bàn ăn được.
 
Rất nhiều lần bị các thiên kim, thiếu gia trong giới nhìn thấy, rồi chê cười cô rất dữ dội ở sau lưng.
 
Khanh Hoan là người duy nhất không mặc lễ phục ở đây, chỉ mặc một bộ đồ thể dục, vừa xuống xe đã khiến nhiều nhiều chú ý, còn có người chỉ trỏ cô.
 
Nếu là trước đây, Chu Noãn Noãn sẽ nhắc nhở Khanh Hoan phải chú ý đến dáng vẻ, nhưng hôm nay cô ta không làm vậy. Cô ta còn quay đầu, nhìn về phía Khanh Hoan với khát vọng kỳ quái, muốn nhìn thấy cô xấu mặt.
 
Song, vẻ mặt của Khanh Hoan lại vô cùng bình tĩnh.
 
Trên thực tế, Khanh Hoan hơi ghét bỏ căn nhà sáng long lanh này.
 
Quá xấu! Không đẹp bằng một phần mười nơi cô dùng tay đào đá ra nữa.
 
Nếu không phải ở đây có đồ ăn ngon thì Khanh Hoan tuyệt đối sẽ không tới.
 
“Noãn Noãn.” Một bóng dáng thon dài đi xuống bậc thang dài từ nhà họ Thịnh, thân hình nhẹ nhàng khiến rất nhiều thiên kim danh giá đều lén nhìn anh ta.
 
“Anh Minh Huyên.” Vẻ mặt Chu Noãn Noãn sáng ngời khi nhìn thấy Thịnh Minh Huyên, nhưng cô ta lập tức nhìn sang Khanh Hoan, làm như đang kiêng kỵ, che hết ánh sáng trong mắt lại rồi miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào: “Nhất định là anh Minh Huyên ra đón Khanh Hoan nhỉ?”
 
Thịnh Minh Huyên chau mày, tuy bây giờ anh ta biết nỗi khổ tâm của Chu Noãn Noãn khi vứt bỏ anh ta lúc trước, tuy nhiên anh ta vẫn không thích hành vi luôn tìm cách đẩy anh ta đến với Khanh Hoan của cô ta.
 
Vậy được, anh ta sẽ làm như cô ta mong muốn.
 
Thịnh Minh Huyên không nhìn Chu Noãn Noãn nữa, anh ta gật đầu với Khanh Hoan: “Đi với tôi.”
 
Chu Noãn Noãn nhìn Thịnh Minh Huyên chỉ nhìn Khanh Hoan.
 
Ngón tay siết chặt, anh Minh Huyên đối xử tốt với Khanh Hoan, đây chẳng phải là điều mình mong muốn hay sao?
 
Nhưng, sao tim mình lại đau như vậy?
 
Khanh Hoan không chú ý đến vở kịch nhỏ máu chó của Thịnh Minh Huyên và Chu Noãn Noãn, cô chỉ thử mở to một mắt, nhìn khuôn mặt cay mắt của Thịnh Minh Huyên.
 
Không được!
 
Khanh Hoan che đôi mắt đau đớn lại.
 
Cô không làm được!
 

Thịnh Minh Huyên nhìn Khanh Hoan làm ra vẻ khóc thương, ánh mắt lại dừng trên bộ đồ thể dục rẻ tiền, tồi tàn trên người cô, trong lòng khá chán ghét, nhưng để làm cho Chu Noãn Noãn xem.
 
Anh ta vẫn vươn tay ra, chỉ dùng một ngón tay móc vào cổ áo phía sau của Khanh Hoan rồi đưa cô vào biệt thự.
 
Khi khách khứa đang cười nói tao nhã trong biệt thự nhìn thấy Thịnh Minh Huyên, Chu Noãn Noãn, còn có Khanh Hoan bước vào thì ăn ý, khéo léo ngừng lại.
 
Khanh Hoan vẫn không biết nhiều về mối quan hệ giữa các nhân vật trong thế giới này.
 
Nhưng mà Tống Hi đã viết lại tiểu thuyết mà cô ấy mơ thấy, cũng chính là cốt truyện về thế giới bắt nguồn từ cuốn sách này. Mỗi buổi tối đều nhân lúc bác sĩ kiểm tra tình trạng của cô mà đưa cho cô mấy chương.
 
Khanh Hoan cảm thấy nội dung của thế giới này khá hay.
 
Tuy cô chỉ nhìn cái mở đầu, còn cốt truyện thì hoàn toàn chưa mở ra.
 
Song, cô vẫn rất thích, không nhịn được mà càng thúc giục hơn.
 
Trong sách, nguyên chủ là thiên kim thật của gia đình giàu nhất bị ôm sai, Chu Noãn Noãn là thiên kim giả được cưng chiều từ nhỏ.
 
Nguyên chủ và Chu Noãn Noãn cũng có quan hệ huyết thống, mẹ nuôi của cô ta và phu nhân nhà giàu số một, cũng chính là mẹ đẻ của cô, có quan hệ chị em họ hàng xa. 
 
Nguyên chủ được mẹ nuôi đưa về nhà giàu số một hai năm trước, theo mẹ nuôi nói thì việc hai đứa nhỏ bị ôm sai là việc ngoài ý muốn, bà ấy vô tình phát hiện nguyên chủ không phải con ruột mình thì cũng rất bất ngờ.
 
Mẹ nuôi của nguyên chủ hy vọng gia đình giàu nhất kia đã nuôi dưỡng Chu Noãn Noãn nhiều năm như vậy sẽ giữ hai đứa nhỏ này ở chung với nhau luôn.
 
Gia đình giàu có nhất đồng ý, thậm chí còn để mẹ nuôi vốn làm ăn buôn bán nhỏ ở nông thôn ở lại nhà luôn.
 
Cả gia đình giàu có nhất kia cực kỳ áy náy với nguyên chủ vẫn luôn ở nông thôn, không có cuộc sống tốt đẹp, thậm chí cũng không nhận được chất lượng giáo dục tốt. Ngay khi nhà giàu nhất chuẩn bị mở một bữa tiệc chào mừng long trọng, công khai thân phận của nguyên chủ và Chu Noãn Noãn thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cả nhà gia đình giàu nhất bị trọng thương, rơi vào hôn mê vì bảo vệ nguyên chủ.
 
Bên cạnh đó, tài sản của nhà giàu số một không thể không có người quản lý, người nên tiếp quản hẳn là nguyên chủ nhưng nguyên chủ lại không có năng lực đó. Ngay lúc này, mẹ nuôi của nguyên chủ đứng dậy, lấy danh nghĩa trợ giúp nguyên chủ tiếp nhận tập đoàn thương nghiệp dưới danh của của nhà giàu nhất.
 
Chuyện nguyên chủ là thiên kim thật của gia đình giàu có số một cuối cùng cũng không được tiết lộ ra ngoài, như thế thì không giải quyết được gì.
 
Vốn dĩ nguyên chủ không tỏ ra bất mãn là bởi vì lúc ấy, mẹ nuôi của cô chủ động khuyên Chu Noãn Noãn nhường Thịnh Minh Huyên cho cô. Đối với nguyên chủ mà nói, Thịnh Minh Huyên có sức hấp dẫn lớn hơn quyền quản lý tập đoàn rất nhiều.
 
Hơn nữa, mẹ nuôi cũng không để cô thiếu thốn về mặt vật chất, cố muốn vào giới giải trí thì lập tức cho cô rất nhiều tài nguyên.
 
Tuy chuyện nguyên chủ là thiên kim thật không công khai với mọi người, nhưng cả nhà gia đình giàu có số một luôn vui vẻ, phấn khởi, không hề giấu giếm khi con gái ruột trở về, cho nên các nhà giàu khác trong giới đều nghe nói đến chuyện này.
 
Bọn họ còn biết một chuyện, đó là nhà họ Chu giàu có nhất và nhà họ Thịnh đã đính hôn từ bé cho thiên kim yêu nhất và thiếu gia của họ. Thịnh Minh Huyên và Chu Noãn Noãn vốn là một đôi kim đồng ngọc nữ, dù không công khai chuyện hẹn hò nhưng mọi người đều biết trong tương lại họ sẽ là một đôi.
 
Bây giờ thêm một Khanh Hoan thì trở nên rất ngượng ngùng, chứ đừng nói đến việc Khanh Hoan không có ý rời khỏi, ngay lần đầu tiên gặp Thịnh Minh Huyên đã lì lợm la liếm anh ta.
 

Tuy Khanh Hoan là thiên kim thật, nhưng những người có thể nắm quyền trong gia đình giàu có nhất đã hôn mê, không biết có tỉnh lại hay không. Sản nghiệp của nhà giàu có số một cũng đang bị mẹ đẻ của Chu Noãn Noãn nắm chặt trong tay, cho nên nhóm nhà giàu chẳng mấy để mắt đến nguyên chủ.
 
Cưới Khanh Hoan thì có thể một nửa lợi ích cũng chẳng có.
 
Càng không cần nói đến việc Khanh Hoan có nhiều vết nhơ.
 
Vốn dĩ phu nhân Thịnh đã chướng mắt Khanh Hoan quay về từ nông thôn.
 
Từ sau khi nhà giàu nhất xảy ra chuyện, phu nhân Thịnh tỏ ra khinh bỉ Khanh Hoan một cách không hề che giấu.
 
Tìm mọi cách làm cô nhục nhã, khiến cô chủ động đưa ra lời từ hôn.
 
Nhưng mà nguyên chủ vô cùng cố chấp với những chuyện liên quan đến Thịnh Minh Huyên. Cô kiềm chế tính khí của mình, thận trọng lấy lòng phu nhân Thịnh, vâng lời răm rắp.
 
Khách khứa vừa nhìn thấy Khanh Hoan là biết lại có trò hay để xem, vậy nên mới đồng thời khép miệng, lộ ra vẻ mặt trào phúc hoặc vui sướng khi người khác gặp họa.
 
Quả nhiên, phu nhân Thịnh vừa thấy Khanh Hoan bước vào thì lập tức sa sầm mặt.
 
Bà liếc nhìn bộ đồ thể dục trên người Khanh Hoan, hừ lạnh: “Mất hết thể diện!”
 
Khanh Hoan nhìn phu nhân Thịnh.
 
Màn này quá quen thuộc, vậy nên khách khứa đều đoán được diễn biến phía sau, chắc chắn Khanh Hoan sẽ oan ức cúi đầu, không dám phản bác.
 
Nhưng không hề.
 
Khanh Hoan không cúi đầu, ngược lại nhìn chằm chằm phu nhân Thịnh một cách nghiêm túc.
 
Cái nhìn chăm chú khiến Chu Noãn Noãn ở bên cạnh thấy quen thuộc.
 
“Nhìn cái gì?” Phu nhân Thịnh cau mày.
 
“Nhìn người đẹp.” Trong mắt Khanh Hoan lóe lên vẻ chân thành, ngạc nhiên trước vẻ đẹp.
 
Dù phu nhân Thịnh không thích Khanh Hoan, song, ai lại không thích được khen là xinh đẹp? Phu nhân Thịnh làm bộ như không để ý: “Không cần lấy lòng tôi, vô dụng thôi.”
 
Lời nói thì như vậy nhưng bà lại nâng gương mặt vừa mới tiêm xong lên cho Khanh Hoan và mọi người nhìn rõ, đặt ngón tay hoa lan (*) của mình lên mặt, luôn luôn điều chỉnh góc độ của sườn mặt.
 
(*) Ngón tay xếp hình hoa lan:


 
Khanh Hoan cũng phối hợp với phu nhân Thịnh, sau đó cảm thán: “Dì ơi, mặt cô sưng lên đẹp mắt quá! Sáng sủa, óng ánh, đầy đặn to bự!”
 
“Cô nói cái gì?” Phu nhân Trịnh trừng mắt nhìn Khanh Hoan, quay đầu lại như vậy khiến Khanh Hoan thấy được nốt ruồi đen bên kia cằm của bà, cô hít một hơi lạnh, che miệng lại.
 
“Đẹp quá!” Khanh Hoan chậm rãi lắc đầu, không thể tin vào hai mắt mình: “Đây chắc chắn là nốt ruồi tròn nhất, lớn nhất, đen nhất! Đẹp quá!”
 
Phu nhân Thịnh tức giận đến mức run rẩy, nốt ruồi là nỗi đau không thể nhắc đến của bà, bởi vì lớn quá nên bà đập tiền vào cũng không ai xóa giúp bà.
 
Bình thường mọi người không dám nhắc tới vì sợ bà mất vui, mà Khanh Hoan lại chế giễu, lại còn tròn nhất? Lớn nhất? Đen nhất?
 
“Minh Huyên!” Phu nhân Thịnh tức giận thở hổn hển, bảo Thịnh Minh Huyên mau chóng đưa Khanh Hoan đi.
 
Nhưng lúc này, Khanh Hoan lại phát hiện ra một điểm khác: “Nốt ruồi này đã hoàn mỹ như vậy rồi, vậy mà bên trên…” Khanh Hoan mím môi, hâm mộ phát khóc: “Vậy mà còn có cọng lông cứng cáp, thẳng tắp, đen bóng!”
 
Các khách mời trong sảnh đều kiềm chế căng mặt.
 
Khi phu nhân Thịnh tức giận thở hổn hển thì cọng lông trên cằm bà cũng lung lay theo.
 
“Thướt tha yêu kiều chắc là đang nói về cọng lông đẹp đẽ này nhỉ?” Khanh Hoan luôn luôn không tiếc lời khen những đồ đẹp.
 
Khen ngợi đến mức khiến phu nhân Thịnh suýt nữa là thật sự bỏ qua. 
 
Khách khứa đang cố gắng nhịn cười thật sự không chịu nổi nữa, xị mặt, môi bị luồng khí thổi ra, lễ độ: “Phì.”
 
“Khanh Hoan!” Thịnh Minh Huyên trầm giọng cảnh cáo Khanh Hoan: “Xin lỗi mẹ tôi vì sự vô lễ của cô đi, nếu không hôn sự của chúng ta sẽ hoàn toàn mất hiệu lực!”
 
Thịnh Minh Huyên nói lời này vô cùng thuận miệng bởi vì anh ta thường xuyên dọa Khanh Hoan như vậy!
 
Trước đây, Khanh Hoan luôn cực kỳ sợ hãi, vừa nghe thấy lời này sẽ lập tức hèn mọn cầu xin anh ta tha thứ.
 
Cho dù anh ta đưa ra yêu cầu hà khắc thế nào thì cô đều sẽ đồng ý không hề do dự.
 
Cho dù là khom lưng uốn gối xin lỗi mẹ anh ta trước mặt mọi người thì chắc chắn Khanh Hoan cũng sẽ làm.
 
Không chỉ Thịnh Minh Huyên nghĩ như vậy, mà tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy. Chu Noãn Noãn cắn môi, do dự không biết có nên cầu xin tha thứ cho Khanh Hoan không. Nhưng ma xui quỷ khiến cô ta nhớ đến vừa nãy Thịnh Minh Huyên dẫn Khanh Hoan vào, cũng chẳng thèm nhìn cô ta thêm một cái, ngón tay lại siết chặt lần nữa, nuốt hết lời nói đến bên miệng trở lại.
 
“Anh thật sự muốn từ hôn với tôi?” Giọng nói của Khanh Hoan run rẩy nhè nhẹ.
 
“Nhà họ Thịnh sẽ không để một cô gái không có văn hóa, đạo đức vào cửa.” Thịnh Minh Huyên biết Khanh Hoan sắp cầu xin anh ta tha thứ, nên anh ta không hề mềm lòng.
 
Khanh Hoan thở dài, vươn đôi tay trắng nõn ra.
 
Thịnh Minh Huyên nhíu mày: “Cô lại muốn làm gì?”
 
Khanh Hoan thấy Thịnh Minh Huyên không đưa tay ra thì dứt khoát kéo tay của Thịnh Minh Huyên đang đặt bên hông lên, nắm lấy rồi lắc mạnh: “Cảm ơn nha!”
 
Phép xã giao cơ bản kết thúc, Khanh Hoan ném tay Thịnh Minh Huyên ra không chút lưu luyến.
 

Thịnh Minh Huyên cảm thấy một lực mạnh mẽ, suýt nữa khiến anh ta ngã nhào, phải dựa vào năng lực cân bằng hơn người mới miễn cưỡng ổn định thân thể sau khi quay nửa vòng.
 
Phu nhân Thịnh đang ngẩng cao đầu chờ Khanh Hoan xin lỗi, rồi lại nhìn thấy con trai mình xoay nửa vòng như con quay: ?
 
Khách khứa và Chu Noãn Noãn đang chờ xem Khanh Hoan mất mặt: ?
 
Thịnh Minh Huyên nói từ hôn với Khanh Hoan mà Khanh Hoan còn nói cảm ơn à?
 
Có ý gì đây?
 
Chẳng lẽ Khanh Hoan chướng mắt Thịnh Minh Huyên à?
 
Thịnh Minh Huyên cảm thấy ánh mắt của mọi người đều dồn lên người mình, gương mặt nóng bừng vì xấu hổ và giận dữ, cắn rằng xoay người: “Khanh Hoan! Đây là cô nói đó!”
 
Cái gầm nhẹ đầy khí thế của anh ta bay vào không trung, Khanh Hoan vốn đứng phía sau anh ta không thấy nữa, vị trí cô đứng trống không. Thịnh Minh Huyên nhìn một đường dài với ánh mắt hung ác, Khanh Hoan đang đứng xa xa bên rìa bàn tiệc trong phòng tiệc, vui vẻ cần cù bày thức ăn lên đĩa như một bé ong mật.
 
Không có chút lưu luyến nào với anh ta.
 
Không đợi Thịnh Minh Huyên tức giận, đám người đột nhiên xôn xao, Thịnh Minh Huyên nhíu mày nhìn con đường nhỏ mà đám người tự động dạt ra.
 
Một người đàn ông mái tóc trắng, mặc áo đuôi tôm đẩy xe lăn tiến vào.
 
Trên xe lăn là một chàng trai trẻ tuổi, dù ngồi nhưng khí chất kiêu ngạo, hờ hững của anh vẫn rất thu hút người khác. Bất cứ nơi nào anh đi qua, khách khứa đều hít thở thận trọng ba phần.
 
Trên mặt anh đeo một chiếc mặt nạ bạc.
 
Môi mỏng lộ ra ngoài hơi tái nhợt, xương quai hàm mịn màng mê người, yết hầu gợi cảm. Trên tay vịn xe lăn là một đôi tay đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
 
Làn da trắng lạnh cộng với khí chất ưu việt giống như quý tộc ma cà rồng trong phim điện ảnh.
 
Thần bí, tao nhã.
 
Thịnh Minh Huyên nhìn xe lăn ngày càng đến gần, sự kinh ngạc trong mắt anh ta biến thành châm biếm.
 
Cứ tưởng là ai!
 
Hóa ra là cậu hai vừa tàn tật còn bị hủy dung của nhà họ Yến.
 
***
Lời tác giả:
 
Lậu Lậu run bần bật dưới ánh mắt sâu xa của chàng trai họ Yến nào đó: Tôi, tôi nói là định để, để anh lên sân khấu.
 
Chàng trai họ Yến nào đó không nói gì, lạnh lùng kéo kéo cái thắt lưng trong tay.
 
Lậu Lậu bật khóc: Chương sau, chương sau sẽ để cho anh cảm nhận sự nhiệt tình của Hoan Hoan một chút!

 

Bình Luận (0)
Comment