Thế Thân Hoàn Mỹ

Chương 27

Tô Lạc rút tay ra, Lăng Triết Vũ lập tức lúng túng lên tiếng xin lỗi.

Y không quan tâm thái độ của anh ra sao, chỉ nói: "Tôi sắp rời khỏi đây rồi, cũng chẳng có ý định trở về nữa." Nghĩa là cho dù anh rắp tâm gài bẫy gì tôi thì tôi vẫn nhất định không tạo bất kỳ mối quan hệ nào với Lăng thị đâu.

Lăng Triết Vũ không ngu, ngụ ý của Tô Lạc đương nhiên anh hiểu được. Anh sửng sốt thật lâu, sau đó mới đáp: "Tôi ủng hộ cậu."

Tô Lạc nhìn Lăng Triết Vũ, trông thấy biểu cảm vô cùng nghiêm túc của anh. Đáy lòng y chợt dâng lên cảm giác vô cùng thân thuộc. Rằng tựa như đã từng tồn tại một người, không cần biết bản thân y muốn làm gì cũng sẽ chỉ nói "Anh ủng hộ em". Mặc kệ thành công hay thất bại, mặc kệ cái giá phải trả cao hay thấp.

Điều đó có lẽ vốn là sự cưng chiều vô điều kiện. Nhưng không biết vì sao, khi nghĩ đến nó vào lúc này, nội tâm Tô Lạc lại chỉ tràn ngập nỗi bất an và niềm chua xót mãnh liệt.


"Cậu định bao giờ đi?"

"Sau show thời trang thì đi."

Lăng Triết Vũ không nói gì nữa, chỉ gật đầu.

Vào buổi đêm, Lăng Phàm phát hiện một chiết bình chứa vài sợi tóc trong phòng làm việc của Lăng Triết Vũ. Cậu không thấy lạ gì, bởi lúc đến Lăng gia, Lăng Triết Vũ cũng đã từng tự nhổ hai sợi tóc của cậu mang đi kiểm tra, còn lặp đi lặp lại mấy lần.

Lăng Phàm nhìn hồi lâu, cuối cùng quyết định tráo hai sợi tóc kia thành của mình. Cậu dám tin ngoại trừ mẫu DNA của người nọ ra, Lăng Triết Vũ hẳn không còn thêm của ai khác nữa. Nếu có đánh tráo anh cũng sẽ chẳng thể nào phát hiện được.

Từ chuyện ngày hôm đó trở đi, Lăng Triết Vũ không còn tìm Tô Lạc nữa. Y cho rằng lời mình nói chắc đã có tác dụng. Thế nhưng riêng Lăng Phàm phát hiện, bộ trang phục mà Tô Lạc sẽ trình diễn trong show thời trang tới đây là bộ mà Lăng Triết Vũ quý nhất, mong chờ nhất.


Buổi ra mắt bộ sưu tập của Lăng Phàm được tổ chức trước tuần lễ thời trang một ngày, hết thảy người mẫu đều đã thử xong quần áo cũng như kiểu tóc. Còn cậu là người duyệt sau cùng, Tề Hiên cũng đi theo sát để "tạm" làm người nhận xét.

Lúc chụp thử trang phục, Tô Lạc luôn cảm nhận được ánh mắt đăm chiêu của Tề Hiên. Một kiểu nhìn xa lạ mang theo sự soi mói khiến người ta phải rợn gai óc.

Mọi chuyện đã kết thúc, Tô Lạc cũng chẳng muốn đắn đo thêm bất kỳ điều gì.

Y đã diễn xong tất cả kịch bản rồi, chỉ cần hoàn thành nốt buổi biểu diễn này là có thể cầm tiền bắt đầu cuộc sống mới. Không có Tề Hiên, chỉ y và Quả tử cùng với đứa con chưa chào đời trong bụng mà thôi.

...

Buổi ra mắt bộ sưu tập mới của Lăng thị cuối cùng đã đến ngày cử hành.


Show diễn này rất được Lăng thị coi trọng, toàn bộ nhà đài nổi tiếng đều được mời đến góp vui, lấy Lăng nhị thiếu gia làm tâm điểm.

Tề thị thậm chí còn vung tiền dàn dựng một sân khấu thật hoành tráng, mời toàn ngôi sao nổi tiếng đến biểu diễn tiết mục mở màn.

Hết thảy người mẫu được Lăng thị mời đến đều nổi danh trong và ngoài nước, người mẫu chính là ảnh đế vừa được nhận cúp năm nay.

Mà Tô Lạc lại chỉ như một tia sáng nhỏ nhoi giữa bầu trời rực rỡ ánh hào quang này.

Lần đầu tiên y cảm thấy được khoảng cách của địa vị rộng đến thế nào. Buổi biểu diễn cứ như một lời tuyên cáo với y, rằng việc y có ý với Tề Hiên chẳng khác gì người trần muốn vớt trăng trong hồ vậy, chỉ có thể mơ mộng chứ không thể sánh đôi.

Quy mô của show thời trang đã vượt qua khỏi tầm hiểu biết của Tô Lạc, mà y đoán sau hôm nay cái tên Lăng Phàm chắc sẽ nổi danh khắp cả nước cũng nên. Thế nhưng điều kỳ lạ là, tại thời điểm Lăng Phàm nên xuất hiện trên sân khấu, mọi người lại không thấy cậu đâu.
Tề Hiên ngồi trong phòng an ninh nhìn chăm chú vào thân ảnh trên màn hình giám thị. Lực lượng bảo vệ đã được chuẩn bị rất kỹ càng, thậm chí đội cảnh vụ đặc nhiệm cũng cũng đã mai phục khắp nơi. Cho dù là thế, mọi người vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.

"Tề Hiên, chúng ta phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, tên đó không có khả năng trà trộn vào được đâu!" Lăng Phàm nhìn màn ảnh nói. Hôm nay chính là buổi ra mắt bộ sưu tập của mình, thế nhưng sao bản thân lại không được tham dự cơ chứ? Phải nói được quần chúng vây quanh ngưỡng mộ chính là niềm mơ ước bấy lâu nay của Lăng Phàm cậu.

Tề Hiên nhẹ nhàng vỗ lưng Lăng Phàm, "Nếu bắt được Tề Văn Tu thì có giúp em tổ chức thêm mười show diễn thế này anh cũng làm được."

Lăng Phàm buồn bực nhìn hắn, không lên tiếng.
Tề Mộc Dương ở bên cạnh cũng giúp Tề Hiên trấn an Lăng Phàm, sau đó nói: "Để cho cảnh sát xử lý đi." Bản thân Tề Hiên vốn muốn bắt được Tề Văn Tu thật sớm, trả thù cho phát súng bốn năm trước mà hắn đã từng bắn kia.

Nội dung bức thư đe dọa được gửi đến đã khiêu chiến cực hạn cuối cùng của Tề Hiên, rằng bằng mọi cách Tề Văn Tu sẽ khiến hắn phải nhượng lại toàn bộ cổ phần Tề thị, nếu không sẽ đổi lấy bằng mạng của Lăng Phàm. Điều này đã khiến Tề Hiên chẳng thể chợp mắt mấy đêm liền.

Lăng Phàm hậm hực nhìn buổi biểu diễn chuẩn bị kết thúc, "Nếu tên đó muốn bắt cóc em cũng đâu ngu đến độ làm trước mặt nhiều người chứ!"

Tề Hiên khẽ nhíu mày, "Bốn năm trước tên đó đã bắt cóc chúng ta trước mắt rất nhiều người."

Lăng Phàm đột nhiên cứng họng, không hé răng nữa.
"Tề Hiên, em biết anh vẫn canh cánh trong lòng phát súng đó, anh cũng muốn tự tay bắt được Tề Văn Tu phải không? Nhưng mà chúng ta ngoài sáng hắn trong tối, chúng ta bị động lắm!"

Lời Lăng Phàm nói dường như mang theo ẩn ý sâu xa nào đó.

"Chi bằng chúng ta dẫn xà xuất động đi."

Lăng Phàm nhìn Tô Lạc đang lướt qua trong màn ảnh, xảo huyệt nói: "Cậu ta giống em như thế, nếu đóng giả thành em chắc không ai hoài nghi đâu."

"Lăng Phàm!" Tề Hiên không dám tin vào tai mình, không ngờ Lăng Phàm của hắn lại có suy nghĩ dơ bẩn như vậy.

Lăng Phàm nở nụ cười châm chọc, "Sao? Anh luyến tiếc tình nhân cũ à?"

Hơi thở Tề Hiên lập tức tắt nghẽn, lửa giận chực trào trong lòng cũng bị chặn xuống, "Lăng Phàm! Tô Lạc vô tội! Cậu ta không thể bị cuốn vào việc này!"

Lăng Phàm nực cười, "Tề Hiên, chẳng phải tôi cũng vô tội sao?" Bốn năm trước tôi chẳng những bị cuốn vào, còn thay anh cản một viên đạn, vậy thì tính sao đây?
Tề Hiên chợt cảm thấy lồng ngực đau nhói.

"Cậu ta chỉ ngủ với anh ba năm mà thôi, vậy mà anh lại sẵn sàng từ bỏ một phần trăm cổ phần Tề thị. Tề Văn Tu cũng muốn cổ phần Tề thị, đổi lấy một mạng của tôi đấy..." Giọng nói của Lăng Phàm vô cùng lạnh lẽo, "Tề Hiên, chuyện này là chuyện của Tề thị, tôi vốn không nên can dự vào, tôi chỉ muốn biết chẳng lẽ tôi còn thua kém cả một Tô Lạc không rõ lai lịch hay sao?"

Lòng Tề Hiên lập tức chấn động, hắn quay đầu nhìn Tề Mộc Dương.

Tề Mộc Dương đành mở miệng giải thích, "Là anh nói với Lăng Phàm. Một phần trăm cổ phần quá lớn, lai lịch của Tô Lạc lại chưa được tra rõ, em không thể tự ý quyết định được. Anh hy vọng Lăng Phàm có thể can ngăn em. Nếu như em cứ khư khư cố chấp như thế, anh nghĩ mình sẽ phải thông qua hội đồng quản trị để quyết định vậy."
Trong công việc, Tề Một Dương chắc chắn sẽ không nhún nhường. Cơ nghiệp trăm năm của Tề thị không thể xuất hiện lỗ hỏng lớn như thế.

Ngay lúc này, Hà Thần đang đi tra xét trong thành phố đột nhiên gửi đến điện thoại Tề Hiên một vài tư liệu. Sau khi hắn nhìn thoáng qua liền bị chấn động.

Tề Mộc Dương và Lăng Phàm cũng đi đến xem, khiếp sợ nói: "Không ngờ Tô Lạc đã từng phẩu thuật thẩm mỹ!"

"Bệnh viện này sao quen vậy? Đúng rồi! Đây là bệnh viện do gia đình người yêu của tên Tề Văn Tu kia mở mà?!"

"Người ở cùng Tô Lạc là Ngô Hạo đó?! Chẳng phải là viện trưởng, anh của Ngô Kỳ sao?"

"..."

Tề Hiên nhanh chóng kéo đến thời gian phẩu thuật: Bốn năm trước.

Chuyện kỳ lạ nhất là, không thể tra được khuôn mặt của Tô Lạc trước khi chỉnh hình.

"Tề tổng, còn một việc tôi muốn báo. Tô Lạc thật đã chết từ bốn năm trước rồi, thân phận bây giờ hoàn toàn giả mạo. Mà tôi cũng đã hỏi vài người biết chuyện, họ đều nói Tô Lạc luôn gọi Ngô Hạo là anh trai."
Hà Thần vô thức lau mồ hôi trên trán. Câu kết này chắc chắn sẽ mang tới vô vàn đại họa mất.

Ai có thể ngờ rằng người theo Tề Hiên ba năm qua lại là tình nhân của Tề Văn Tu, một tên suýt chút đã gϊếŧ chết Tề Hiên, còn làm Lăng Phàm chịu một viên đạn xuyên đầu nữa chứ.

"Hà Thần, tôi cần chứng cứ, không phải suy đoán!" Khí tức của Tề Hiên lúc này đã lạnh lẽo tựa băng hàn.

"Tề Hiên, anh hà tất phải lừa mình dối người nữa!" Lăng Phàm sốt ruột, "Thân phận của Tô Lạc là giả, việc điều tra đã làm rõ. Cậu ta từng phẫu thuật thẩm mỹ, còn cố tình chỉnh hình giống em, nhất định đang có âm mưu! Huống chi tất cả tài liệu về cậu ta lúc ở bệnh viện đều bị tiêu hủy hết. Nếu Ngô Hạo không có quan hệ thân thiết gì với cậu ta sao có thể giúp cậu ta đến mức ấy?"
Hiện Tề Hiên tựa như bị ngâm trong đá lạnh, toàn thân buốt giá. Hắn vốn đã suy đoán đến rất nhiều khả năng khác nhau, không ngờ kết quả lại là thứ hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Cũng có thể là... hắn không dám tiếp nhận.

Tề Mộc Dương nói thêm: "Cổ phần của Tề Văn Tu ở Tề thị trước đây là một phần trăm, mà Tô Lạc cũng muốn con số như vậy, em không nghĩ quá trùng hợp hay sao?" Đây là điều Tề Mộc Dương luôn thắc mắc nhất, hắn hầu như đã chắc chắn ý đồ của Tô Lạc.

Mà Tề Hiên cũng có vẻ hoàn toàn chấp nhận suy đoán của hắn.

Đương nhiên Hà Thần cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của mọi người bên này, "Tề tổng, tạm thời tôi vẫn chưa lấy được mẫu DNA của Ngô Hạo, không thể kiểm tra huyết thống của hai người họ. Xin hãy cho tôi chút thời gian."

Cậu muốn thời gian, nhưng chúng ta không còn nữa rồi!
Lăng Phàm nói: "Tề Hiên, rốt cuộc có muốn lợi dụng con cờ này hay không anh tự quyết định đi, em sẽ không miễn cưỡng anh. Cùng lắm sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện ở chỗ công cộng nữa. Nếu như còn bị người ta hãm hại, em chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi."

Tề Hiên liếc mắt nhìn Lăng Phàm, khuôn mặt lại không chút biểu cảm nào. Thế nhưng trong thoáng chốc, cậu vẫn có thể cảm nhận được sát khí thấu xương đến từ hắn.

"Nếu Lăng Phàm bị bắt, với tính tàn nhẫn của Tề Văn Tu thì không biết cậu ấy sẽ còn mạng trở về hay không. Tề Văn Tu có thể để Ngô Kỳ dùng cách này tiếp cận em, không bằng chúng ta tương kế tựu kế ngược lại với hắn!" Tề Mộc Dương đã hoàn toàn tin tưởng Tô Lạc chính là Ngô Kỳ đã biến mất từ bốn năm trước kia.

Đứng ở lập trường là thành viên của Tề thị, vì chuyện Tề thị mà để Lăng Phàm nhiều lần chịu sự uy hiếp tính mạng thật không phải là lựa chọn sáng suốt. Cho dù muốn tìm cũng nên tìm một người thế thân cho Lăng Phàm thì hơn, huống chi trước mắt đã có một người mang lai lịch khiến người ta phải hoài nghi như vậy.
Bình Luận (0)
Comment