Thế Thân Hoàn Mỹ

Chương 30

Tô Lạc nằm trên mặt đất lạnh băng. Y không biết bản thân hiện đang ở đâu, chỉ có thể dựa theo suy đoán mơ hồ cho rằng nơi đây là một khoang thuyền nào đó.

Lúc này trời đã sáng, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào rọi lên toàn thân Tô Lạc. Nhưng y vẫn không cảm nhận được sự ấm áp nào.

Mãi cho đến khi nắng bắt đầu gắt hơn, Tô Lạc mới thấy Tề Văn Tu bước vào trong khoang. Hắn mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây, tóc chải gọn gàng cẩn thận. Thậm chí đôi giày da dưới chân hắn cũng sạch sẽ, không nhiễm chút bụi bẩn.

Nhờ ánh sáng chói chang mà lần đầu tiên Tô Lạc có thể quan sát kỹ người đàn ông này. Dung mạo của Tề Văn Tu rất anh tuấn, toàn thân vẫn còn vương khí chất cao ngạo của người nhà họ Tề. Thậm chí lúc hắn dùng khuôn mặt lạnh lùng dò xét Tô Lạc cũng có nét hao hao giống Tề Hiên.


Khó trách người ta lại nói đứa con nuôi của Tề lão gia này có khả năng chính là con riêng của lão. Tuy nhiên Tề Văn Tu vẫn bị xem như thành viên danh bất chính ngôn bất thuận trong nhà họ Tề, sống đến tuổi ba mươi còn bị Tề Hiên đuổi ra khỏi Tề thị.

"Tao cho mày ba ngày. Nếu tới giờ chót Tề Hiên vẫn thờ ơ như cũ, e rằng tao phải gϊếŧ mày đi thôi." Tề Văn Tu ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt be bét máu của Tô Lạc.

Vào mùa này mà bị thương sâu như thế, nếu không được xử lý đàng hoàng thì vết thương sẽ rất dễ nhiễm trùng. Mặt của Tô Lạc lúc này đã sưng vù, trông rất kinh khủng. Con mắt bị đau của y cũng sưng húp thành một đường chỉ.

Tô Lạc đã không còn cười được nữa. Y cũng chẳng thể biểu lộ bất cứ biểu cảm gì với Tề Văn Tu, chỉ có thể mở mắt nhìn hắn một cách lạnh nhạt.


Tề Văn Tu nhấc mạnh Tô Lạc lên ném đến cái ghế bên cạnh.

Đàn em đi tới đưa điện thoại cho hắn, trên màn hình di động đang chiếu một đoạn tin chủ tịch Tề thị đang cùng Lăng nhị thiếu gia Lăng Phàm cử hành nghi thức khai mạc Tuần lễ thời trang trên sân khấu.

Hằng năm, tuần lễ thời trang không chỉ thu hút riêng nghệ sĩ, mà ngay cả nhiều doanh nhân giàu có cũng rất hứng thú tham gia. Họ ngồi trên những chiếc siêu xe sang trọng, mặc quần áo, điểm trang sức cao cấp, ôm mỹ nữ trang phục đẹp đẽ đến dự nhằm phô trương thân thế xã hội thượng lưu của bản thân, khiến người người trọng vọng.

Hôm nay, Lăng Phàm đã thay hết ba bộ quần áo. Một là sản phẩm thủ công của nhà tạo mẫu đình đám Ba Đế Tư, hai bộ còn lại thì do cậu tự mình thiết kế. Kiểu dáng của cả ba đều đơn giản nhưng không kém phần nền nã, khiến cho truyền thông hết lời khen ngợi, nói trình độ của cậu đã có thể sánh ngang với các nhà thiết kế chuyên nghiệp khác.


Tề Hiên đi bên cạnh Lăng Phàm cũng mặc ba bộ quần áo như vậy. Bộ tây trang màu đen hắn đang vận Tô Lạc chưa nhìn thấy bao giờ. Người ta nói đấy là do chính tay Lăng Phàm làm ra. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tề Hiên nở nụ cười rất khó bắt gặp ở hắn. Truyền thông còn khẳng định, từ khi Lăng Phàm trở lại thì nụ cười của Tề thiếu gia rốt cuộc đã ấm áp hơn lúc xưa rất nhiều.

Ha ha... Hôm qua còn nói Lăng nhị thiếu bệnh nặng nhập viện, vậy mà hôm nay đã xuất hiện ngời ngời trước mặt người khác. Bản thân Tô Lạc thì phải thay cậu ta bị giam lỏng trong khoang thuyền này, chịu đủ mọi sự hành hạ.

Trên màn ảnh là hai người đàn ông. Một người mang khí chất lạnh lùng cao ngạo, một người thanh tao nhã nhặn. Cộng thêm vẻ ngoài cả hai đều tuấn mỹ phong độ, khiến cho người xem khao khát, thậm chí tuôn trào máu nóng.
Tô Lạc còn nghe được âm thanh của người hâm mộ la to: "Together! Together!"

"Ha hả..." Chỉ một tiếng cười ngắn ngủi thôi mà cổ họng đã Tô Lạc đau thắt lại. Y lặng thinh nhắm chặt hai mắt.

Tề Văn Tu ngồi sát bên quan sát Tô Lạc. Nếu như trước đó hắn vẫn chưa dám tin Tô Lạc có phải là Lăng Phàm hay không, thì hiện tại hắn chẳng còn gì để hoài nghi nữa.

"Tình cảm mặn nồng vậy cơ đấy! Bọn nó coi mày chết rồi sao?"

Một lần nữa Tô Lạc nhìn về phía Tề Văn Tu, cái nhìn này kéo dài rất lâu, "Chẳng lẽ ngay cả một mình đối chọi với anh ta mày cũng không dám sao?" Còn cần phải kéo tao làm đồng minh à?

Tiếng nói của Tô Lạc rất nhỏ lại ngắt quãng. Tề Văn Tu phải kề lỗ tai đến gần mới có thể nghe được.

Hắn bị lời Tô Lạc nói làm cho giận run người, giơ tay định tát. Thế nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của y, tay hắn đột nhiên dừng lại.
Tề Văn Tu nghĩ nếu mình vung cái tát này lên mặt Tô Lạc thì máu chắc chắn sẽ văng tung tóe, làm bẩn bàn tay vốn sạch của hắn.

"Vậy mày cam tâm để nó coi mày là con cờ à? Mày cam tâm ở đây chờ chết, còn nó thì ôm ôm ấp ấp với người khác? Mày cam tâm để nó đạp lên hài cốt mày mà ngẩng mặt với đời sao? Mà e rằng ngay cả xương của mày còn không được đầy đủ nữa ấy chứ..."

Tề Văn Tu dùng lời lẽ chua xót đến thấu xương thấu thịt để uy hiếp, dụ dỗ Tô Lạc. Từ khi hắn biết mình bắt lầm người thì cục diện thất bại đã định, sau này muốn trả thủ hẳn cũng không còn cơ hội nữa. Mà Tô Lạc bây giờ chính là cơ hội vùng dậy của hắn, một tia hy vọng cuối cùng.

Tề Văn Tu biết nếu đã trải qua cuộc đấu tranh này, thì mai sau dựa vào lực lượng của mỗi một mình hắn chắc chắn không thể làm gì được nữa.
Ánh mắt Tô Lạc lạnh lùng. Tề Văn Tu nói gì y cũng đều không nghe lọt tai.

Một người khi lâm vào bế tắc, tinh thần yếu đuối sẽ rất dễ bị người ta xúi giục, thậm chí bị hận thù biến thành ác ma không từ thủ đoạn.

Tuy Tô Lạc ghê tởm Tề Hiên, nhưng y biết Tề Văn Tu cũng không phải loại tốt lành gì.

"Tao không cam lòng, vậy thì sao?" Tao cũng sẽ chẳng phát rồ lên như mày, lại càng không nghe những thứ ngu xuẩn mà mày sắp xếp.

"Không cam lòng thì phải trả thù, không đúng sao?"

"Ha hả..." Vẫn là tiếng cười ngắn ngủi ấy, "Nếu tao đồng ý làm đồng minh của mày, vậy mày sẽ thả tao ra liền sao?" Tô Lạc biết chắc chưa tới phút cuối Tề Văn Tu sẽ không từ bỏ quyết tâm của mình. Tề Hiên đã dùng y nhử Tề Văn Tu, thì hắn cũng sẽ lấy y ra để chọc đến giới hạn cuối của Tề Hiên. Cho thấy, chẳng có tên nào tốt lành hơn tên nào cả.
Tề Văn Tu thầm thừa nhận mình đã đụng phải cục xương cứng rồi. Thế nhưng hắn vẫn có thể kiên nhẫn mà gặm. Bởi hắn biết cách để khiến ý chí của một người mai một dần dần, thậm chí không cần dùng đến bạo lực.

Tuần lễ thời trang được tổ chức cả một tuần. Tề Văn Tu liền tìm đủ mọi tin tức sống động đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh Tô Lạc, muốn khiến sự kiên cường của y từ từ vỡ vụn.

Mà từ lúc tuần lễ thời trang bắt đầu, Tô Lạc chưa hề được ăn gì, thậm chí nước cũng không có mà uống. Mấy vết thương nhiễm trùng trên mặt dù không bị chảy máu nhưng lại ứa ra mủ vàng, khiến dạ dày trống rỗng của y cảm thấy buồn nôn.

Y nghĩ rằng có lẽ bản thân thực sự sẽ chết.

Cơn sốt cao đã đốt rụi hết khí lực của Tô Lạc, bụng y trở nên đau dai dẳng. Theo bản năng y muốn đưa tay sờ lên đó, lúc này mới nhận ra trong bụng bản thân còn tồn tại một sinh mệnh nhỏ bé khác.
Vừa nghĩ đến đứa bé này có thể sẽ chết cùng mình, Tô Lạc chẳng còn bình tĩnh nổi nữa. Bởi đây chính là hy vọng sống duy nhất của y trong mấy ngày nay.

"Cho tao nước." Rốt cuộc Tô Lạc cũng dùng giọng nói yếu ớt của mình cầu xin sự giúp đỡ.

Tề Văn Tu hiếm khi được bàn điều kiện với Tô Lạc. Hắn lấy một chai nước mở nắp ra, để cách mặt y tầm một mét rồi bắt đầu đổ xuống.

Dòng nước lạnh băng chảy lan tràn trên vết thương của Tô Lạc, khiến y đau đến không thể thở nổi.

Tề Văn Tu vui vẻ nhìn Tô Lạc, "Nhớ cho kỹ, mọi thứ ngày hôm nay mày phải chịu đều do Tề Hiên ban tặng."

Đã qua ba ngày, hôm nay là lần đầu tiên Tề Văn Tu thấy khuôn mặt của Tô Lạc biểu lộ cảm xúc.

"Hôm nay đã là thời hạn cuối rồi mà điện thoại của nó vẫn chưa mở. Ngay cả bưu kiện tao gửi nó cũng không thèm xem. Vậy mà còn chưa đủ để mày hận nó hay sao?"
"Hận!!!" Tô Lạc dùng âm thanh rách nát của mình nói ra lời thừa nhận. Một thoáng nọ, y thực sự muốn kéo Tề Hiên chôn chung!

Cuối cùng Tề Văn Tu cũng cảm thấy hài lòng.

...

Lúc bấy giờ, Tề Hiên vừa xem đống ảnh mới được gửi đến hôm qua vừa tái xanh mặt mày.

Cả ngày trước đó, hắn không cùng Lăng Phàm ra ngoài chụp hình mà bí mật đi truy tìm tung tích của Tề Văn Tu, cũng chẳng quay về công ty lần nào. Cho đến hôm nay hắn mới nhận được những tấm ảnh này.

Trong ảnh là Tô Lạc hầu như đã không còn nhìn rõ được ngũ quan. Trên khuôn mặt nghiêng của y là những vết rách tạo thành lỗ thủng đen ngòm, mắt thì sưng to, híp lại thành khe hẹp.

Mặc dù không có gì chứng thực, nhưng Tề Hiên biết đó chính là Tô Lạc.

Tô Lạc sống chung với Tề Hiên ba năm. Trước mặt mọi người, y luôn là một quý công tử tuấn dật tao nhã, giờ lại nằm ngổn ngang trên nền đất dơ bẩn, tay bị trói chặt sau lưng, cả người cuộn tròn chẳng khác gì tôm tép. Mà y tựa như... không còn hơi thở nữa...
Trái tim Tề Hiên đột ngột nhói lên, nỗi đau khiến hắn đang ngồi trên ghế phải giật bắn dậy. Hắn nhìn chằm chằm tấm hình mãi mà vẫn chưa thể tỉnh hồn lại. Toàn thân hắn lạnh lẽo, mồ hôi ướt sũng khắp người.

Tề Mộc Dương bên cạnh cũng hoảng sợ không kém. Hắn nhìn thật kỹ tấm ảnh nọ, trông thế nào cũng không thấy được một Tô Lạc như trong ấn tượng của bản thân.

Nếu Tô Lạc thực sự là Ngô Kỳ thì tấm ảnh chắc chắn là giả. Cho dù Tề Văn Tu có tàn nhẫn cách mấy cũng tuyệt không đối xử với Ngô Kỳ như thế.

"Chắc là... một người nào đó giống cậu ấy mà thôi..."

Tề Mộc Dương không biết đang trấn an Tề Hiên hay là trấn an mình.

Tô Lạc ở Thiên Ngu ba năm. Tề Mộc Dương đã từng bị vẻ ngoài của y làm cho mê mẩn. Làm sao hắn cũng chẳng thể ngờ có ngày khuôn mặt đó sẽ bị biến dạng như thế này. Ngay cả hắn cũng không muốn chấp nhận, huống chi là Tề Hiên...
Tề Hiên đảo mắt qua hai người trước mặt mình, giọng nói vô cùng băng lãnh, "Là cậu ta."

Mặc cho Tô Lạc có biến thành bộ dạng gì chăng nữa, Tề Hiên đều sẽ nhận ra đó là y. Một giây kia, hắn thấy tim mình dường như đã bị moi sống, đang nằm co quắp đau đớn ở một bên, khiến hắn bị giày xéo đến không thể thở nổi.

"Coi như đó là Tô Lạc, thì ai dám chắc đây không phải khổ nhục kế gì đó chứ? Bọn chúng cũng có biết chúng ta đã biết thận phận của Tô Lạc đâu?" Lời Lăng Phàm chắc như đinh đóng cột. Chỉ dùng một vài nhát dao, chẳng cần chết đã có thể đổi lấy cổ phần trăm tỷ của Tề thị, không phải quá đáng giá rồi sao?

Tề Hiên hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lăng Phàm, chỉ một mực run rẩy cầm tấm ảnh chụp trên tay.

Lăng Phàm đương nhiên biết mình bị phớt lờ. Cậu mím môi cố ngăn lửa giận trong lòng, cũng không nhắc lại lời mình đã nói, chỉ im lặng quan sát Tề Hiên. Quả nhiên đối với Tề Hiên, trọng lượng của tên đó không nhỏ. Nếu như đổi thành người khác thì dù có chết trước mặt hắn đi nữa, hẳn ngay cả cái nhíu mày hắn cũng chẳng thèm cho.
Tề Hiên vội vã mở chiếc điện thoại đã tắt suốt ba ngày của mình ra, thấy được đoạn video mà Tề Văn Tu quay lại gửi đến. Một khuôn mặt phủ đầy máu tươi lập tức đập vào mắt hắn, dù một phút trước khi thấy được hình chụp Tề Hiên đã đoán được trong video có gì. Thế nhưng một phút sau đó, khi được chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn vẫn bị chấn động đến nỗi đầu óc muốn nổ tung ra.

Lăng Phàm thấy cặp mắt Tề Hiên đỏ ngầu, sát khí lạnh lẽo vây quanh mà lòng vô cùng khó chịu.

"Tô Lạc làm diễn viễn đã ba năm đương nhiên là giỏi đóng kịch rồi. Bằng không sao bọn chúng không phát trực tiếp đi, cần gì phải giả bộ này nọ rồi quay lại gửi cho anh cơ chứ?! Hơn nữa mặt tên Tô Lạc kia đã nát như thế rồi còn có thể mở miệng ra nói chuyện được nữa sao? Các anh đừng để bọn chúng lừa!"
Phát trực tiếp? Từ khi nào mà chỉ số thông minh của Lăng Phàm lại thấp như vậy?

Tề Hiên nhìn sang Lăng Phàm, đôi mắt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc lại khiến cho cậu lập tức câm miệng.

Tề Hiên vội vã đi ra khỏi phòng làm việc. Lúc mở cửa hắn còn cảm nhận rõ ràng cơn run rẩy đến từ đôi tay của mình.

Mà khi gọi điện cho thuộc hạ đang đi tìm kiếm tung tích của Tô Lạc, giọng nói của hắn còn run dữ dội hơn bội phần. Tề Hiên đã gần như không khống chế được cơ thể mình, làm gì cũng vụng về không thể trôi chảy.

Tề Hiên đi cầu thang xuống đại sảnh. Tất cả mọi người lập tức cúc cung cúi chào, cùng lúc Hà Thần cũng gọi điện tới.

"Tề tổng, đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi."

Tề Hiên cầm điện thoại trong tay, cảm giác như toàn bộ sức lực của bản thân đã bị cạn kiệt, "..."
Hà Thần cẩn thận lên tiếng, "Tô Lạc không phải là Tô Lạc thật sự, nhưng anh ta và Ngô Hạo, thậm chí Ngô Kỳ cũng không có bất cứ quan hệ máu mủ nào cả."

Hà Thần dừng lại một chút để Tề Hiên cố gắng tiếp thu được lời của mình nói, sau đó lại tiếp tục: "Bốn năm trước Ngô Kỳ đã chết rồi. Cậu ta đã hiến mắt cho Tô Lạc, sau đó Ngô Hạo mới nhận anh ta làm em nuôi..."

Điện thoại của Tề Hiên rơi "bộp" trên mặt đất. Lúc này toàn thân hắn đã không còn trụ vững được nữa. Mọi người xung quanh vốn đang xếp hàng ngay ngắn, cung kính cúi đầu chào thấy thế liền vội vàng chạy đến đỡ lấy.

Tô Lạc không phải Ngô Kỳ!

Tô Lạc yêu hắn!

Tô Lạc yêu hắn!

Nhưng mà Tô Lạc, người yêu hắn suốt ba năm qua lại bị đích thân hắn dâng vào tay của kẻ thù...

Bên tai Tề Hiên không ngừng vang những tiếng "ong ong" ầm ĩ. Từng khuôn mặt khác nhau, từng giọng nói khác nhau đang liên tục xoay quanh hắn. Thế nhưng bên tai hắn lúc này chỉ có thể nghe được một âm thanh duy nhất, xuất phát từ Tô Lạc với khuôn mặt đầy máu nhìn về phía màn ảnh: "Tề Hiên, nhớ cho kỹ, mạng của tôi là do chính tay anh hủy hoại."
Bình Luận (0)
Comment