Thế Thân Hoàn Mỹ

Chương 37

Tác giả: Ca Sơ.

Đã nhiều năm Trương Tiến chưa về lại Ba Mạnh. Sau khi xuống máy bay, hắn liền trông thấy người bạn cũ đã xa cách lâu ngày của mình.

Từ Khiếu Văn giới thiệu Tô Lạc và Trương Tiến, để họ làm quen lẫn nhau. Vợ sắp cưới của Trương Tiến là Triệu Nhụy lớn lên ở Anh. Do được giáo dục bởi nền văn hóa Anh quốc từ nhỏ nên trông cô lúc nào cũng toát lên vẻ thanh tao nhã nhặn của một người thục nữ quý tộc. Triệu Nhụy vô cùng hòa ái dễ gần, thậm chí còn chủ động xin được bế Đâu Đâu một lát. Mà Đâu Đâu cũng rất thích người dì xinh đẹp thơm mềm này. Bé chẳng hề ngại ngùng, thậm chí còn khen: "Dì ơi, dì đẹp quá!"

Triệu Nhụy nghe xong liền cảm thấy vui cực kỳ. Cô nhẹ nhàng thơm má Đâu Đâu rồi mới thả bé xuống, "Con trai của La tiên sinh thật đáng yêu làm sao." Dứt lời, Triệu Nhụy nhanh chóng lấy một món quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn trong túi ra tặng cho cậu nhóc.


Trương Tiến luôn ở bên cạnh quan sát hai người, rất hài lòng với những cử chỉ và lời nói đến từ vợ tương lai mình.

Đi cùng Trương Tiến và Triệu Ngụy còn có một người con gái khác tên Đường Tuyên. Đường Tuyên năm nay hai mươi sáu tuổi. Vì tuổi còn trẻ nên phong cách trang điểm và ăn mặc của cô ta đều mang nét gợi cảm. Lúc bấy giờ, cô ta thờ ở đảo mắt qua Tô Lạc và Đâu Đâu rồi dừng lại ở chỗ Từ Khiếu Văn chốc lát, sau mấy giây sau mới nhàn nhạt cất giọng, "Anh Từ."

"Còn cái người tên La Khải kia, anh ta theo tới đây để làm gì?" Cả ba vừa đáp máy bay không lâu đã vội vàng chạy tới nịnh nọt rồi, muốn bắt quàng làm họ sao? Đường Tuyên cực kỳ ghét người kiểu như vậy.

"Tiểu Tuyên, La Khải là bạn của Khiếu Văn. Cậu ấy đến đây đón tiếp với tư cách bạn bè, hãy lễ phép một chút!" Trương Tiến và Đường Bằng vốn là anh em nối khố, cộng thêm mối quan hệ với Triệu Nhụy nên hắn luôn xem Đường Tuyên như em gái mình. Hắn nghĩ bản thân nên có trách nhiệm uốn nắn những hành động và cử chỉ của Đường Tuyên.


Sau khi Trương Tiến vừa nói xong, Đường Tuyên liền tự giác im lặng.

Trương Tiến vốn không thích nghe những lời chua ngoa của con gái, vì thế nhanh chóng đưa áo khoác cho Triệu Nhụy rồi nói: "Anh đi lấy hành lý đã."

Tô Lạc dẫn Đâu Đâu về thẳng tiệm bánh. Lúc này Quả Tử và Đỗ Kỳ đang ăn cơm trưa, Tiểu Đâu Đâu vừa nhìn thấy cậu liền bắt đầu than đói bụng. Quả Tử nhanh chóng rửa tay rồi đi làm cơm cho cả hai. Lúc loay hoay nấu ăn trong căn phòng bếp nhỏ hẹp, cậu lơ đãng hỏi: "Gặp Trương Tiến chưa?"

Tô Lạc đang đứng cạnh uống trà sữa, ăn bánh ngọt để lót dạ. Còn Đâu Đâu thì giao cho Đỗ Kỳ trông.

"Rồi. Thoạt nhìn anh ta cũng không tệ lắm." Hiện giờ bản thân hắn đang cắm rễ trên đất người ta, dù là hổ xuống núi đi nữa cũng phải cúi đầu đôi ba phần.

"Dáng vẻ ra sao nhỉ?"


Tô Lạc lập tức cười trêu ghẹo, hỏi: "Tò mò sao cậu em? Đến đây, để anh cho cậu xem ảnh nè."

Đây là ảnh Tô Lạc chụp cho Đâu Đâu và Triệu Nhụy, trùng hợp đưa Trương Tiến vào khung hình. Quả Tử nhìn sang nhưng không có biểu cảm gì đặc biệt, tay tiếp tục thái thức ăn, "Hai người đó xứng đôi lắm."

Tô Lạc nghe vậy thì bỗng im lặng chốc lát, thấy cả hai quả thực rất xứng.

"Nhà bếp nhỏ quá, cậu đừng có đảo qua đảo lại quanh chỗ này hoài. Còn nữa, gần đây có vài người khách quen đặt bánh, toàn đơn phải giao vào lúc sáng sớm nên tôi muốn ở lại tiệm hai ngày."

Chuyện nhiều đơn hàng khiến Quả Tử phải qua đêm ở cửa hàng rất thường gặp nên Tô Lạc cũng không suy nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, chẳng hiểu tại sao sau khi Tô Lạc vừa bước ra khỏi nhà bếp, sắc mặt Quả Tử lại trở nên trắng bệch ngay tức thì.
Vận mệnh vẫn luôn trớ trêu như vậy. Lúc cậu đang dốc lòng tìm kiếm một ai đó, thì sẽ có lúc ma quỷ khiến cậu thoáng bắt gặp hình bóng người ta nhưng không kịp níu giữ. Còn khi cậu đang nỗ lực tránh né một người thì người đó lại cố chấp xuất hiện rành rành trước mặt cậu.

Lúc xế chiều Tô Lạc phải đến xưởng quần áo. Bởi trước đó Lưu Thanh Sơn có nói với y hắn dự định tổ chức một show thời trang vào thời gian sắp tới, dặn y đến để cho lời cố vấn.

Lúc bấy giờ trong tiệm bánh chỉ còn lại Quả Tử và Đâu Đâu.

Đâu Đâu đang ngồi trong nhà vẽ tranh, Quả Tử thì ở bên ngoài tỉ mỉ tỉa trái cây thành hoa hồng. Đột nhiên âm thanh trong trẻo từ chiếc phong linh treo ở cửa vang lên, Qua Tử vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một người đàn ông xuất hiện dưới ánh chiều tà. Vầng sáng rọi ngược từ sau lưng khiến hắn tựa như người vừa bước ra từ cơn mộng mị kéo dài nào đó.
Trương Tiến trông thấy gương mặt của thanh niên ngồi sau quầy hàng liền cực kỳ sửng sốt. Đã bảy năm trôi qua, hắn cứ ngỡ mình đã quên rồi. Thế nhưng vào khoảnh khắc Quả Tử xuất hiện trong tầm mắt, toàn bộ ký ức lại bắt đầu ùa về trong tâm trí hắn.

Trương Tiến còn nhớ cậu nhóc ngày đó thường xuyên phải đi làm thêm ngoài trường, mỗi tối đều mang bánh ngọt còn dư về cho hắn ăn khuya. Hắn cũng nhớ rõ khuôn mặt tươi cười ấy luôn lặng thầm dõi theo mình phía trước được vô vàn lời ca ngợi và sự tung hô vây quanh. Hắn lại nhớ đến trong những giây phút xúc động, hắn đã bắt lấy cằm người thiếu niên nọ, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của cậu.

Trong thoáng chốc, yết hầu Trương Tiến bỗng căng chặt.

Chiếc phong linh lại tiếp tục vang lên, hai cô gái xinh đẹp theo đó bước vào. Một trong hai chính là người mà Tô Lạc đã cho Quả Tử xem hình chụp.
Điều này gần như kéo toàn bộ tinh thần cậu trở về với thực tại.

"Tôi có thể giúp gì cho các vị?" Quả Tử dùng giọng điệu chào hỏi khách để lên tiếng.

Lúc này Trương Tiến cũng đã tỉnh táo, quay sang hỏi hai cô gái bên cạnh: "Các em muốn ăn gì?"

Đường Tuyên nhìn một loạt bánh ngọt trưng trong tủ rồi trề môi, "Ai nấy đều giới thiệu bánh ở đây ngon lắm, thế nhưng thoạt trông cũng chẳng có gì đặc biệt." Cô ta thầm nghĩ đây quả nhiên là chốn tỉnh lẻ, một tiệm bánh ngọt tầm thường thế này mà cũng được người dân truyền miệng giới thiệu nữa.

Triệu Nhụy thì tế nhị hơn rất nhiều. Cô bước đến trước quầy hỏi Quả Tử: "Ông chủ, cho tôi một phần bánh này và cái đó nữa. Không biết ở đây có cà phê không?"

Quả Tử đưa cho Triệu Nhụy một tờ menu. Cô lập tức nở nụ cười, tỏ ý tán thưởng, "Không ngờ tiệm của ông chủ tuy nhỏ nhưng lại có đầy đủ mọi thứ như vậy. Ông chủ cho tôi một ly cappuccino nhé, cám ơn."
Người phụ nữ này vừa xinh đẹp lại vừa phóng khoáng, rất biết đạo lý, thái độ nhã nhặn, vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của Trương Tiến.

Triệu Nhụy quay đầu nói với Đường Tuyên: "Em muốn ăn gì thì tự chọn đi, chị không chọn giúp đâu."

Đường Tuyên liếc mắt, đáp: "Giống chị là được rồi."

Quả Tử cũng không nhiều lời. Cậu bình tĩnh xoay người chuẩn bị lấy bánh ngọt và pha cà phê, chẳng hiểu sao bước chân có phần loạng choạng. Lúc này Trương Tiến vẫn đứng ở một bên quan sát cậu. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy Quả Tử đang đứng trước mắt thật xa lạ biết bao. Thế nhưng một phần trong hắn lại đinh ninh rằng Quả Tử bây giờ vẫn là Quả Tử của bảy năm trước kia.

"Sao anh cứ đứng đó mãi thế? Đến đây ngồi đi."

Trương Tiến lập tức tiến đến ngồi vào chỗ bên cạnh Triệu Nhụy.
Có lẽ do nghe được giọng nói của người quen nên Tiểu Đâu Đâu liền nhanh chóng chạy ra xem thử. Bé lập tức trông thấy Trương Tiến và Triệu Nhụy, ngọt ngào gọi một tiếng.

Những người còn lại lập tức sửng sốt.

Trương Tiến ngạc nhiên hỏi: "Đâu Đâu, sao cháu lại ở đây?"

Đâu Đâu chớp mắt thật nhanh, "Đây là nhà cháu mà." Dứt lời, bé liền đưa tay chỉ vào Quả Tử, "Đây là ba Quả Tử của cháu."

Nếu Trương Tiến và Triệu Nhụy nhớ không nhầm thì lúc ở sân bay, Đâu Đâu cũng gọi Tô Lạc là ba.

Lúc bấy giờ người nghe đã hiểu ra phần nào.

Sắc mặt của Trương Tiến vô thức lạnh dần đi.

Quả Tư cẩn thận bưng bánh ngọt và cà phê đến, nói: "Nếu mọi người là bạn của La Khải, vậy thì chỗ bánh này tôi mời."

Tuy nhiên Trương Tiến lại tỏ ý từ chối, "Buôn bán nhỏ cũng vất vả lắm, bao nhiêu tiền thế?"
Quả Tử như vừa bị người ta tát cho một bạt tai vậy, thế nhưng cậu vẫn lạnh nhạt đáp: "Bốn mươi tám đồng."

Trương Tiến đưa cậu năm mươi. Cậu lập tức thối lại hắn hai đồng, sau đó quay về với bàn khắc hoa của mình.

Triệu Nhụy nhìn thoáng qua Trương Tiến rồi không nói gì thêm nữa, chỉ lo chơi đùa với Đâu Đâu.

Cả ba người ngồi tầm một tiếng đồng hồ mới đi khỏi.

Sau khi Tô Lạc quay về liền nhận thấy sắc mặt Quả Tử có vẻ không tốt lắm.

Mà ở một nơi khác, Từ Khiếu Văn cũng nhìn ra Trương Tiến đang có tâm sự. Cả hai đã không gặp nhiều năm nên hiếm có cơ hội uống rượu tán dóc cùng nhau. Vì thế Trương Tiến quyết định qua thẳng nhà Từ Khiếu Văn. Nơi đây gồm một phòng ngủ và một phòng khách, tuy đơn giản nhưng lại rất thư thái, dễ chịu.

"Uống rượu đi, đừng hút thuốc." Từ Khiến Văn thấy Trương Tiến định lấy điếu thuốc ra liền mở miệng nhắc nhở.
Trương Tiến thoáng liếc anh, "Hay thật, cậu đã cai thuốc rồi sao?"

Từ Khiếu Văn nhún vai đáp: "Đâu Đâu không thích ngửi mùi khói thuốc." Phải công nhận mũi của Tiểu Đâu Đâu thực sự rất nhạy. Nếu đêm trước Từ Khiếu Văn có hút thuốc lá, mùi nhiễm vào đầu ngón tay thì đến tận ngày hôm sau cậu nhóc vẫn có thể ngửi ra được. Thậm chí bé còn nghiêm khắc nói với anh hút thuốc có hại cho sức khỏe nữa. Nói chung miễn là người hút thuốc, Đâu Đâu đều sẽ không cho trò chuyện với ba mình quá lâu, sợ y học hư.

Trương Tiến cười, "Cậu có vẻ rất quan tâm đến nhóc ấy nhỉ."

"Tôi muốn theo đuổi La Khải, cậu thấy sao?" Từ trước đến nay cách nói chuyện của Từ Khiếu Văn vẫn luôn thẳng thắn, không hề quanh co lòng vòng.

Trương Tiến chợt sửng sốt, "Chẳng phải cậu ấy đã có bạn đời rồi sao?" Trương Tiến nói thêm: "Hôm nay tôi đã đến tiệm bánh ngọt nhà họ rồi."
"Cậu đang nói Quả Tử ấy à? Quan hệ của cả hai không phải vậy."

Nghe được đến đây, đuôi lông mày Trương Tiến khẽ cong lên, toàn bộ cơ mặt bắt đầu thả lỏng.

Từ Khiếu Văn không hề bỏ sót sự thay đổi này, "Sao vậy? Cậu có ý với Quả Tử à?"

Trương Tiến nở nụ cười, ngẩng đầu hớp một ngụm rượu rồi nhìn Từ Khiếu Văn, "Cậu còn nhớ cái người mà tôi thường hay nhắc đến không?"

Từ Khiếu Văn giật mình.

"Bây giờ em ấy tên Quả Tử sao? Ngày xưa bọn tôi cũng hay gọi em ấy là Tranh Tử, hay Cao Trình."

"Cậu ấy chính là đàn em dưới khóa đã khiến cậu nhớ mãi không quên đó sao?" Từ Khiếu Vân thực không thể tin nổi vào sự trùng hợp ngẫu nhiên này.

"Đúng vậy. Trước đây khi nhìn thấy cái tên quen thuộc ấy, tôi mới đặc chuẩn cho hai người họ vào Khôn Viên ở. Nào ngờ người đó thực sự là Cao Trình." Trên đời này có rất nhiều người trùng tên trùng họ với nhau. Trương Tiến và Quả Tử đã quan hệ nửa năm nhưng hắn lại chẳng hề biết gì về cậu. Khi đó tuổi hắn còn quá nhỏ, tiếp xúc với chuyện tình cảm cũng không có bao phần thật lòng. Thậm chí lúc đó hắn cho rằng đối với mình, Quả Tử chẳng hề quan trọng bao nhiêu. Trái lại, Trương Tiến biết trọng lượng của bản thân trong lòng cậu nặng đến cỡ nào.
"Ngày trước khi xuất ngoại, em ấy vừa ôm tôi vừa khóc, bảo tôi đừng đi. Thế nhưng sau đó, em ấy lại không đến sân bay tiễn tôi. Đôi lúc tôi đã nghĩ chẳng biết có nên dẫn Quả Tử cùng ra nước ngoài hay không..."

Số phận là vậy. Có lúc thuận hòa, cũng có khi ngang trái. Thỉnh thoảng chúng ta cho rằng mình thực sự muốn níu giữ thứ mà bản thân hằng mong nhớ. Thế nhưng từ tận đáy lòng, đó chỉ là sự tiếc nuối nặng nề không tài nào diễn tả được mà thôi.

Sau ngày hôm đó, Trương Tiến chẳng còn nhận được bất kỳ cuộc gọi nào từ Quả Tử nữa. Mặc dù hắn đã vì cậu mà dùng số điện thoại cũ bao nhiêu năm. Thậm chí cả thư từ hay bưu kiện, Quả Tử cũng chưa từng gửi cho hắn lấy một lần. Ngày xưa vì công việc trong hội học sinh nên các thành viên phải thường xuyên gửi email cho nhau. Trước đó do sắp xuất ngoại nên đã có rất nhiều bạn học, thậm chí người yêu cũ gửi thư tạm biệt cho Trương Tiến, duy chỉ của Quả Tử là không thấy đâu.
"Cho nên cậu đã mãi nhớ thương cậu ấy suốt hai năm trời sao?"

Trương Tiến lắc đầu đáp: "Chuyện giữa tôi và em ấy vốn sẽ không có kết quả tốt, chia tay sớm có lẽ còn hay hơn."

Từ lâu Trương Tiến đã có kế hoạch lấy vợ sinh con. Với bản tính ương ngạnh của Quả Tử, cậu chắc chắn không chấp nhận quan hệ lén lút. Thế thì sao phải đợi cho đến đi mối tình này trở nên không thể buông bỏ mới thay lòng đổi dạ, mới nói lời chia tay kia chứ?

...

Hà Thần liếc thoáng qua xấp mẫu thiết kế mà Lưu Phi mang đến cho mình ngày hôm nay. Lưu Phi nói đây là sản phẩm do cậu tự phác họa. Tuy nhiên dù có nhìn thế nào, Hà Thần cũng cho rằng để nghĩ ra những ý tưởng này, tác giả phải là người có tay nghề chất Pháp chuyên nghiệp. Sao chúng có thể xuất phải từ một sinh viên kinh nghiệm non trẻ như Lưu Phi được? Nếu nói chúng do một vị chuyên gia có trên mười năm kinh nghiệm vẽ hẳn người ta sẽ tin hơn. Thế nhưng phải thừa nhận rằng phong cách của tất cả mẫu thiết kế Lưu Phi gửi cho Hà Thần đều mang xu hướng tối giản rất riêng, lại không kém phần phóng khoáng, hiện đại.
Nếu Lưu Phi thực sự có thiên phú trong lĩnh vực này, Hà Thần nghĩ có lẽ công ty nên đầu tư chi phí để phát triển cho xưởng may nhà cậu.

Hà Thần nhanh chóng trình bày kết luận của bản thân cho Tề Hiên.

Lúc này Tề Hiên đang tập trung theo dõi tin tức về Lăng Thị. Hắn thấy hành động của Lăng Triết Vũ thực sự khiến người khác khó hiểu. Bản thân anh ta là nhân vật đang được quần chúng quan tâm, nếu thực sự có bệnh thì cứ mua chuộc cánh nhà báo giam tin. Với thủ đoạn của Lăng thị, có vấn đề gì mà họ không lo xong đâu.

Vậy nên việc tin tức không hay về Lăng thị cứ liên tục bị lan truyền chỉ có hai nguyên nhân. Một, do nội bộ Lăng thị có người tuồng tin ra. Hai, chính Lăng Triết Vũ cố ý làm như thế.

Bất kể vì lý do nào thì đối với Lăng thị mà nói đều không có lợi, bản thân Lăng Triết Vũ lại càng không gặt hái được điều tốt lành gì từ việc này. Lúc bấy giờ, trên internet thậm chí còn có vài trang báo mạng mạnh miệng phán Lăng gia đang chuẩn bị đổi chủ.
Người có khả năng được kế vị cao nhất là con trai của chú hai Lăng Triết Vũ. Kẻ đó chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, vẫn có tư cách thay anh tiếp quản tập đoàn.

"Nếu ngài đồng ý, ngày mai tôi sẽ tới xưởng may của họ để khảo sát xem sao." Xưa nay Tề thị không kinh doanh thời trang. Tuy toàn bộ các lĩnh vực đời sống liên quan đến ăn ở đi lại, tập đoàn này đều đầu tư hết, nhưng duy chỉ có mảng thời trang là không. Hiện nếu công ty muốn phát triển ngành công nghiệp này thì chỉ cần bắt đầu từ một xưởng may có tương lai và uy tín là ổn. Cái gọi là sản nghiệp không phải chỉ dừng lại ở một khía cạnh duy nhất.

Sau khi xem báo mạng xong, Tề Hiên liền đứng dậy ôm lấy "người ấy". Lúc quay đầu lại, hắn mới nhận ra Hà Thần vẫn còn đứng ở đó.

"Chuyện này cậu hãy liệu mà làm. Nếu thấy có thể nắm chắc trong tay, đầu tư được lời thì cứ lên kế hoạch triển khai. Chuyện cổ phần Tề thị quan trọng hơn xưởng may của họ."
Đối với một hãng thời trang nhỏ nhoi thì chỉ cần bơm tầm mười triệu tiền vốn là đã có thể chiếm một lượng cổ phần lớn, tương đương với việc thu lợi nhuận cao (*). Đợi đến khi nhãn hàng ngày càng mở rộng phát triển thì tầm ba năm sau công ty đã có thể thu hồi lại vốn.

(*) Nghĩ là phần trăm vốn góp càng lớn thì phần trăm lợi nhuận nhận được càng cao.

Hà Thần dõi theo Tề Hiên đang ôm "người" vào nhà tắm, đặt bản thiết kế lên bàn làm việc của hắn. Kế đó anh bước đến cửa nhắc nhở, "Tề tổng, lát nữa ngài hãy xem qua bản phác thảo, bản thân tôi thấy rất ổn."

Tề Hiên ở trong phòng tắm "ừ" một tiếng, "Ngày mai tôi đến thăm ông ngoại, có gì thì cứ gọi cho tôi."

Ông ngoại Tề Hiên luôn thích mai mối cháu mình cho người khác. Nhưng nếu Tề Hiên mà không nghe lời, từ chối xem mắt thì e rằng ông lão sẽ giận lẫy rồi lại giở chiêu trò làm phiền hắn cho xem. Đừng nghĩ tuổi ông ngoại Tề Hiên đã cao mà lầm, so với người trẻ chỉ mới ba mươi tuổi đầu như hắn, ông còn lợi hại hơn gấp mấy lần chứ chẳng chơi.
Cùng lúc ấy, Tô Lạc đang ở nhà mình nhìn vào đống đồ đạc trong phòng trữ quần áo hồi lâu. Sau đó y quay đầu hỏi cậu nhóc đứng sau lưng mình. Cậu nhóc kia mặc đồ ngủ đáng yêu, tay ôm chú cá sấu to tròn, tội nghiệp chớp mắt với Tô Lạc.

"Đâu Đâu, con góp ý cho ba ba xem, ngày mai ba ba mặc gì thì được?"

Đâu Đâu đảo con ngươi đen láy vài vòng rồi cất lời nịnh nọt, "Ba ba mặc gì cũng đẹp hết."

Tô Lạc nhíu mày, thầm nghĩ bé con này lại có yêu cầu chi nữa rồi.

Quả nhiên tiếp đến Đâu Đâu liền tỏ vẻ ngây thơ nhìn ba mình, nũng nịu nói: "Ba ba, con là con trai ruột của người mà phải không?!"

Tô Lạc: "Đúng thế!"

Đâu Đâu: "Vậy người có lo cho tính mạng của con không?"

Khóe miệng Tô Lạc khẽ giật, "Đương nhiên lo!"

Đâu Đâu lập tức quăng em cá sấu trên tay sang một bên, chạy đến ôm đùi Tô Lạc, "Ba ba, đêm nay con muốn ngủ với người! Ba không thể ném con trai yêu quí vào trong bóng tối ác ma được!"
Tô Lạc ngồi xổm xuống, dùng tay vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ bé của Đâu Đâu đang ra vẻ sợ sệt. Sau đó y đi đến nhặt cá sấu nhồi bông còn to hơn cả bé lên nhét vào ngực, "Con biết ác ma rất sợ những động vật dũng mãnh, oai vệ thế này mà. Ngày mai ba ba sẽ mua cho con thêm một chú khủng long và một bạn dơi hút máu nữa để bảo hộ con, thế nào?"

Khuôn mặt tròn trĩnh của Đâu Đâu lập tức xụ xuống. Bé lại vứt cá sấu đi, ôm lấy cổ Tô Lạc, "Nhưng ba ba lợi hại nhất, con chỉ muốn ba ba thôi à!"

Tô Lạc lập tức nâng mông Đâu Đâu lên bế vào phòng của bé. Thấy Đâu Đâu giả vờ muốn khóc, y liền bắt bé nín.

"Đâu Đâu, thân là đàn ông, con nhất định phải chiến thắng ác ma mới được. Cùng lắm ba ba cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngủ với con đêm nay, có chịu không?"

Vừa nghe Tô Lạc nhắc đến Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, Đâu Đâu lập tức bĩu môi giận dỗi. Người cha này của bé chưa bao giờ chiều bé như ba Quả Tử, thật sự nhẫn tâm quá à. Bé nhất định phải chống đỡ cho đến khi ba Quả Tử về mới được.
Tô Lạc mang cả ổ của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc vào phòng Đâu Đâu. Con chó đen nhỏ xíu giống Phần Lan và chú mèo trắng kia đương nhiên không hiểu thấu nỗi khổ làm cha mẹ của Tô Lạc, chỉ biết nhảy cẫng lên giường Đâu Đâu, cuộn tròn người nằm cạnh bé.

Cũng may hai nhóc con này thường xuyên được tắm và khử trùng nên Tô Lạc mới yên tâm để chúng ngủ cùng Đâu Đâu.

Ngày hôm sau, Tô Lạc dẫn theo con trai mình đi xem mắt.

Tám giờ sáng, Tề Hiên đã bắt đầu thức dậy chuẩn bị. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, lúc đang sửa sang quần áo, hắn vô tình làm rơi tập bản thảo đang nằm trên bàn xuống đất. Xấp giấy theo đó bung ra, Tề Hiên bèn nhíu mày nhìn một chút. Nét vẽ làm nên mẫu thiết kế này khiến hắn cảm thấy rất thân thuộc.

Tề Hiên nhặt đống tài liệu lên xem sơ. Phong cách thiết kế này càng nhìn càng thấy quen mắt làm sao. Chúng khiến hắn nhớ đến ngày xưa bản thân đã từng tìm được rất nhiều bản phác thảo trong phòng của Tô Lạc.
Tề Hiên nhanh chóng lật từng trang để coi kỹ hơn, khẳng định chúng thật sự có cùng nét vẽ với y.

Đầu óc Tề Hiên lúc này gần như bùng nổ. Hắn lập tức gọi cho Hà Thần, "Xấp mẫu thiết kế trên bàn từ đâu mà có?"

Hà Thần dùng tay đỡ trán. Vì sao từ khi đến Ba Mạnh boss của anh lại cứ như người từ trên trời rơi xuống vậy nhỉ?

"Lưu Phi gửi chúng đến hôm qua, nói đó là ý tưởng do bản thân vẽ ra."

Lòng Tề Hiên lập tức trầm xuống, "Không phải! Đó không phải bản thiết kế của Lưu Phi! Là của Tô Lạc!"

Hà Thần ở đầu dây bên kia khẽ nhíu mày. Ngay từ ban đầu cả hai người họ đã cảm thấy phong cách thiết kế này rất giống với Tô Lạc. Tuy nhiên chính miệng Lưu Phi đã nói tất cả đều là tác phẩm của cậu.

"Hôm nay tôi sẽ đi cùng anh."

Hà Thần: "..." Đỗ lão gia sẽ không đánh tôi đấy chứ?
Địa điểm và thời gian gặp mặt hôm nay là biệt thự của Đỗ Trạch vào lúc mười giờ sáng. Thế nhưng đợi mãi đến mười một giờ, Tô Lạc và Đâu Đâu vẫn chưa thấy người xuất hiện.

Đỗ Trạch càng chờ càng thấy ngại ngùng. Lúc đầu ông lão gọi điện thoại cho Tề Hiên thì không ai bắt máy, phải mất một khoảng thời gian sau đó mới có người nhận. Tuy nhiên thằng cháu khốn khiếp kia lại bảo mình không đến được.

Chuyện quá xấu hổ khiến Đỗ Trạch thực sự chẳng biết phải nói sao với Tô Lạc, đối mặt thế nào với Đâu Đâu đang mở to đôi mắt hồn nhiên ở đối diện nữa.

Lúc này Tô Lạc cũng đã hiểu ra vấn đề, y nói: "Đỗ lão này, nếu như cháu ông có việc gấp thì chúng ta đổi thời gian khác cũng được. Chẳng phải hai ngày nữa sẽ đến sinh nhật của người sao?" Thực ra thì cả hai có nhất thiết phải gặp nhau không nhỉ?
Đỗ Trạch biết Tô Lạc bị leo cây cũng chẳng vui gì, vì thế ông lão không dám giữ y lại, chỉ nói: "Hôm nào ta sẽ bắt nó phải tạ lỗi với cháu."

Đỗ Trạch và Tô Lạc nói lời ong tiếng ve hồi lâu. Ông lão nằng nặc gói cho Đâu Đâu ít trái cây bé thích ăn mang về rồi mới tiễn cả hai ra cửa.

Khi cánh cổng vừa đóng, Từ Khiếu Văn trùng hợp xuất hiện.

"Chúng ta đi ăn cơm nhé? Trương Tiến cũng đang chờ."

Tô Lạc nhìn bộ quần áo trên người mình một lát rồi trả lời: "Để tôi về thay đồ tý đã, anh dẫn Đâu Đâu đến đó trước đi."

Dứt lời, y lập tức ôm bộ mặt xám xịt về nhà.

Phòng bảo vệ cách chỗ Từ Khiếu Văn và Quả Tử khá xa, thế nên anh cứ nắm tay bé đi chầm chậm về phía trước.

Từ Khiếu Văn vốn là một quân nhân, từ lâu đã được huấn luyện kỹ càng về mặt tốc độ và thể lực. Vậy nên mặc dù anh có cố gắng bước đi thật chậm nhưng Tiểu Đâu Đâu chân ngắn vẫn chẳng thể theo kịp.
Đâu Đâu mở to đôi mắt trong veo, ấm ức đề nghị: "Chú Từ, sao chú không bế cháu?" Hai chân cháu sắp gãy đến nơi rồi.

Từ Khiếu Văn lập tức sửng sốt. Sao hôm nay thằng bé này lại chủ động bảo anh bế nó vậy kìa?

Niềm vui sướng thoáng chốc hiện lên từ đáy mắt Từ Khiếu Văn. Anh bế Đâu Đâu trên tay, chân bước nhanh về phía trước, đôi môi khẽ nhếch. Mặc dù cơ mặt Từ Khiếu Văn bị liệt nhưng sự mừng rỡ vẫn lấn át toàn bộ cảm xúc hiện giờ của anh. Bảo vệ cấp dưới của Từ Khiếu Văn thấy bộ dạng đội trưởng như vậy cũng không kiềm được lời trêu chọc, "Đại ca, anh nhặt được vàng hả?"

"Gác nghiêm vào! Đừng có nói nhảm!"

Người cấp dưới đó bị quát tới sợ run người.

Thế nhưng Từ Khiếu Văn vui không có nghĩa là Đâu Đâu sẽ vui. Được bế chưa được mấy phút, bé liền phát giác so với tự đi thì bị chú Từ ôm còn khó chịu hơn nhiều.
Cánh tay của Từ Khiếu Văn quá cứng, anh lại sợ Đâu Đâu ngã nên gần như giam cả người bé vào lồng ngực. Đâu Đâu rất muốn mở miệng nói với anh giờ đang là mùa hè, bé không thích ngửi mùi mồ hôi trên cơ thể người khác đâu. Tuy nhiên may thay bé lại nhanh trí nghĩ ra một cách lưỡng toàn kỳ mỹ để thoát khỏi cái ôm này, "Chú Từ, cháu muốn đi tiểu một lát." Đâu Đâu chỉ nhà vệ sinh công cộng ở đằng xa. Chờ đến khi bé tiểu xong đi ra, Từ Khiếu Văn đứng trước cửa lại hỏi: "Có muốn chú bế nữa không?"

Đâu Đâu sờ chiếc mông nhỏ của mình. Nơi đó đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp hết rồi, nhìn chẳng khác gì bé đang bị són nướƈ ŧıểυ cả.

Thế nhưng khi trông thấy ánh mắt tràn ngập sự chờ mong của Từ Khiếu Văn, Đâu Đâu lại gật đầu.

Từ Khiếu Văn tiếp tục bế Đâu Đâu, khẽ ngâm nga vài câu hát trong miệng. Đâu Đâu thì đang cố gắng bò lên vai anh, lúc này bé cảm thấy mình như bị lọt vào lò luyện đơn vậy đó. Có khi nào bé sẽ biến thành Tôn Ngộ Không, bị chú Từ dùng lửa luyện hỏa nhãn kim tinh không nhỉ? Tuy nhiên chẳng lâu sau đó, Đâu Đâu lại bận hăng hái nhìn những khuôn mặt nhiệt tình của các gia gia trong xã khu, tay nhận lấy kẹo mút, dùng âm thanh ngọt ngào mềm mại nói lời cảm tạ.
Bình Luận (0)
Comment