Thế Thân Hoàn Mỹ

Chương 39

Tác giả: Ca Sơ.

Lưu Phi vừa bước ra khỏi quán ăn liền bắt gặp Tề Hiên đang tiến đến từ quán cà phê đối diện. Lúc này hắn đang mặc một bộ quần tây áo ghi lê được may cắt cực kỳ tinh tế. Phong cách nhàn nhã tôn lên vẻ đẹp ngọc thụ lâm phong của Tề Hiên. Mỗi nơi hắn đi ngang đều có người bị hấp dẫn ánh nhìn.

Mà lúc bấy giờ, người đàn ông này lại đi về phía Lưu Phi.

Trong thoáng chốc, trái tim cậu đập thình thịch như trống gõ. Cậu xoay sang bảo cha mẹ mình, "Hai người về trước đi, con muốn nói vài câu với Tề tổng."

Tôn Yên biết con trai có thể tự lo liệu nên không thấy bận tâm lắm. Tuy nhiên Lưu Thanh Sơn ở bên cạnh lại khẽ nhíu mày quan sát Lưu Phi, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Sau khi Lưu Phi đuổi hai người về liền lập tức quay lưng chờ Tề Hiên. Thế nhưng lúc còn cách nhau hai chừng hai mét, Tề Hiên đột nhiên bước dịch sang bên, chứng minh hắn không hề trông thấy cậu.


Trong lòng Lưu Phi vang lên hai tiếng "lộp bộp'. Cậu vội vàng đi đến trước mặt Tề Hiên, gọi lớn: "Tề tổng, ngài định đi đâu thế?"

Bước chân Tề Hiên rất gấp gáp, chưa từng dừng lấy một lần, vì thế lập tức va thật mạnh vào người Lưu Phi. Lưu Phi bị mất thăng bằng, suýt ngã ngửa ra đất.

Tề Hiên theo phản xạ đỡ lấy vai Lưu Phi, lúc này mới thấy rõ ai đã cản đường mình.

"Lưu tổng, trùng hợp vậy?" Nhịp tim của Lưu Phi vẫn chưa lần nào ngưng. Tề Hiên cao hơn cậu rất nhiều, lúc này lại khoác tay lên vai cậu, khiến cậu có ảo giác như mình đang được bao bọc.

Vào thời khắc này, biểu tình trên mặt Lưu Phi tràn ngập sự ngọt ngào, mộng tưởng.

Tề Hiên đã từng tiếp xúc với vô số người, làm sao không phát hiện ra ý tứ của Lưu Phi. Tuy nhiên khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng,"Cậu chẳng phải người tôi cần."


Một câu nói đơn giản nhưng lại có thể mạnh mẽ lôi Lưu Phi đang chìm trong tình cảm nồng nhiệt rơi vào hầm băng buốt giá. Một giây trước đó trên mặt cậu vẫn chứa chan niềm hạnh phúc dạt dào và sự trông mong chờ đợi. Một giây sau chúng lập tức biến thành sự xấu hổ lúng túng không biết giấu vào đâu cho phải.

Tề Hiên vô tâm không để ý đến Lưu Phi nữa, chỉ mãi lo ngóng theo hướng Tô Lạc vừa khuất bóng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà y đã nhanh chóng tan biến khỏi tầm mắt của hắn rồi.

Hiện Tề Hiên đang khá bực bội, hơi thở trở nên nặng nề hơn hẳn. Hắn ngẩng mặt nhìn người vừa mới cản trở mình một cách lạnh lẽo. May sao Tề Hiên còn có vệ sĩ đi theo truy tìm, bằng không có lẽ chuyện của hắn đã bị tên này phá hỏng.

Tuy nhiên chưa đầy mấy giây, Tề Hiên lại nhận được điện thoại của vệ sĩ, báo cáo rằng họ đã bị mất dấu Tô Lạc. Bởi kế đó y bất ngờ quẹo vào một con hẻm nhỏ, cả đám đang đuổi theo thì bỗng nhiên bị một người đàn ông ngăn lại đánh nhừ tử.


Tề Hiên chợt sửng sốt. Các vệ sĩ của hắn vốn luôn được tuyển chọn cẩn thận, sở hữu võ thuật cao siêu. Người có thể lấy một chọi hai với họ hẳn thân phận chẳng hề đơn giản.

Cúp điện thoại xong, Tề Hiên liền xoay lưng nhìn Lưu phi. Lúc này cậu còn đang tự giam mình trong sự lúng túng và nỗi xấu hổ. Mặt mày hết xanh lại trắng, tay chân luống cuống.

"Uống trà không?" Tề Hiên đột ngột lên tiếng.

Lưu Phi ngẩng phắt đầu, trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tề Hiên. Tuy nhiên giọng nói của hắn đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Lưu Phi thầm nghĩ mình đã quá vội vàng. Một người thành công như Tề Hiên sao có thể dễ dàng coi trọng người khác. Lúc này Tề Hiên đã mở lời mời cậu uống trà, cậu lập tức cho rằng có lẽ bản thân vẫn còn cơ hội. Bởi đây chính là dịp để Lưu Phi được trò chuyện riêng cùng hắn.
Lúc bấy giờ Tề Hiên chỉ đang một mực tin tưởng mình chắc chắn sẽ đào được địa chỉ của Tô Lạc từ miệng Lưu Phi. Thế nhưng sự thật cho thấy, không phải hắn không đào được, mà do ngay cả Lưu Phi cũng chẳng rõ Tô Lạc đang ở đâu, chỉ từng nghe nói y sống ở nông thôn.

Lưu gia là người thành thị nên chưa từng xuống nông thôn lần nào, huống hồ là nhà của Tô Lạc.

Cùng lúc đó, Từ Khiếu Văn đang bận phủi nếp nhăn trên quần áo mình, miệng hỏi: "Cậu không biết mình bị theo dõi à?"

Tô Lạc nhún vai, "Tôi cứ nghĩ Ba Mạnh là một thành phố yên bình."

Từ Khiếu Văn không lên tiếng. Tối qua nghe Tô Lạc hỏi về Hà Đại Dũng thì anh liền đoán có lẽ y đã xích mích gì đó với Lưu gia rồi. Vật nên anh tiện đường đi theo xem thử, phòng ngừa chuyện không hay xảy ra. Nào ngờ kết quả đã chứng minh sự lo lắng của anh là đúng.
"Bây giờ cậu định đi đâu, để tôi đưa cậu đi?"

"Tôi định đến chỗ Hà tổng để bàn ít chuyện, anh ấy đang ở bệnh viện với vợ."

Hà Đại Dũng thành lập xưởng may mặc của riêng mình vào sáu năm trước. Tính cách người đàn ông này không tệ, đầu óc kinh doanh cũng khá, vì thế hắn và vợ là Ngô Nguyệt mới có thể cùng nhau gầy dựng tiếng tăm ngày càng vang xa như hiện tại. Đáng tiếc thay tiệc vui chóng tàn. Vào năm ngoái, Vì sinh khó nên cơ thể Ngô Nguyệt suy yếu trầm trọng, lại không có điều kiện dưỡng bệnh tốt, thể trạng mỗi lúc một xuống dốc. Vậy nên Hà Đại Dũng đành phải để em vợ mình là Ngô Lỗi đến quản lý sự vụ trong xưởng may, mà người này cũng đã giúp đỡ hắn rất nhiều.

Tính tình Ngô Lỗi vốn đàng hoàng, lại được học nghề từ nhỏ nên Hà Đại Dũng mới quyết định cho gã vào xưởng làm việc, tạo thêm cơ hội phát triển.
Lúc mới đầu Ngô Lỗi cũng rất cố gắng. Chẳng bao lâu sau, bạn gái cũ của gã đề nghị tái hợp. Gã vui mừng không thôi, thậm chí còn mời Hà Đại Dũng một chầu ra trò.

Hà Đại Dũng cũng chân thành chúc phúc cho cả hai nhưng nào ngờ cô gái này vốn không hề có ý tốt. Cô ta từng quen một người bạn trai ham mê cờ bạc, nợ nần chồng chất nên mới toan tính đến Ngô Lỗi lúc này đang là quản lý tài chính của một công ty làm ăn khấm khá.

Trong nhà có người già bệnh tật đã lâu, vì thế Hà Đại Dũng rất ít khi có thời gian giám sát tiền bạc kỹ lưỡng. Lúc bấy giờ, Ngô Lỗi bắt đầu bị kẻ xấu rù quến tham ô công quỹ, số tiền ngày một lớn. Mãi đến khi Hà Đại Dũng phát hiện ra thì tiền nong đã bị thất thoát cả vài triệu. Điều đáng giận nhất là, Ngô Lỗi lại còn dám ôm số tiền thừa, dẫn theo con đàn bà kia bỏ trốn mất.
Sự nghiệp vất vả gầy dựng sáu năm ròng của Hà Đại Dũng đã bị móc sạch trong thoáng chốc như vậy. Lúc bấy giờ cha vợ hắn tức đến nỗi đột quỵ, Ngô Nguyệt thì phát hiện mình mắc bệnh ung thư.

Một gia đình đang yên đang lành nhanh chóng bị sụp đổ hoàn toàn. Đừng nói tới phẫu thuật, ngay cả tiền hóa trị cho Ngô Nguyệt, Hà Đại Dũng cũng chẳng lo nổi.

Thế nên hắn chỉ đành bán nhà máy để có tiền chữa bệnh cho vợ.

Hà Đại Dũng vốn muốn bán xưởng may rồi đưa vợ đến thành phố S điều trị, đã có xin lịch hẹn trước với bác sĩ chuyên khoa phổi. Nào ngờ vị bác sĩ kia lại bảo phải một tháng nữa ông ta mới có thể xem đến bệnh án của Ngô Nguyệt. Hà Đại Dũng lo nếu kéo dài, bệnh tình đột nhiên chuyển nặng, tế bào ung thư khuếch tán nhanh hơn thì biết phải làm sao? Vậy nên trong khoảng thời gian này, Hà Đại Dũng cứ như kiến bị rang trên chảo nóng. Đã rất lâu hắn chưa được ăn ngon ngủ sâu lấy một lần.
Lúc Tô Lạc đến phòng bệnh thì thấy Hà Đại Dũng đang nhíu chặt chân mày. Hà gia và Ngô gia hiện đều phải trông cậy vào hắn. Bốn vị lão nhân và một người vợ mắc bệnh ung thư. Bị tảng đá nặng như vậy đè trên vai, cho dù bất cứ ai cũng đều phải khụy gối.

Từ Khiếu Văn gọt vỏ trái cây xong liền đưa đến cho hai vợ chồng Hà Đại Dũng. Hà Đại Dũng nói tiếng cám ơn, còn Ngô Nguyệt thì sắc mặt vàng như nến. Khi nghe chồng mình nói muốn bán xưởng may, dù đã cố kiềm nén nhưng chị vẫn thấy lòng thương tiếc khôn cùng. Bởi đó chính là kết quả mà vợ chồng chị đã cùng nhau liều mạng xây đắp ngần ấy năm. Nếu chẳng phải do thằng em ngu dốt khốn khiếp kia phá hoại thì sao có thể thành ra nông nỗi như này kia chứ.

Nghĩ đến đây, Ngô Nguyệt lại bắt đầu ho khan. Hà Đại Dũng vội vàng ngồi dậy vỗ lưng cho vợ. Kỳ thực hợp đồng không có gì quá quan trọng để bàn bạc. Thứ Hà Đại Dũng cần là tiền, mà Tô Lạc cũng chẳng có dị nghị gì với mức giá mà hắn đưa ra.
Sau khi thương lượng chuyện chính xong xuôi, Tô Lạc nói: "Anh Hà, có thể cho em mượn bệnh án của chị dâu một chút được không?"

Hà Đại Dũng nhìn y đầy thắc mắc.

Tô Lạc giải thích: "Em có một người bạn làm bác sĩ. Có lẽ anh ấy sẽ có cách." Đặt lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa giỏi không phải chuyện dễ dàng, có tiền cũng chưa chắc được. Tô Lạc đoán hiện có lẽ Hà Đại Dũng vẫn chưa tìm được biện pháp nào khác, nếu không hắn sẽ chẳng gấp gáp như vậy.

Hà Đại Dũng đưa tất cả tư liệu cho Tô Lạc. Thế nhưng hắn cũng không ôm hy vọng gì quá lớn. Trong mắt hắn, Tô Lạc là người trọng tình trọng nghĩa. Cho nên dù biết sẽ uổng công vô ích nhưng hắn vẫn thật lòng cảm tạ y.

Tô Lạc chụp toàn bộ bệnh án của Ngô Nguyệt rồi bước ra hành lang gọi điện thoại. Từ Khiếu Văn vẫn ngồi trong phòng bệnh, Hà Đại Dũng thì rót trà cho anh. Hai người vừa trò chuyện với nhau được đôi ba câu, Tô Lạc đã quay lại.
"Bạn của em nói tỷ lệ phẫu thuật thành công của chị dâu vào lúc này rất cao, anh chị hãy đi mổ sớm nhất có thể, mọi thứ không thành vấn đề."

Ngô Nguyệt nghe vậy liền nhìn thoáng qua Hà Đại Dũng, "Mổ càng sớm thì tế bào ung thư càng được tiêu diệt triệt để hơn, không lo khuếch tán về sau."

"Nếu chị dâu đã tin tưởng em, vậy chị có đồng ý đến bệnh viện Thịnh Đức chữa trị không?"

"Thịnh Đức?" Hà Đại Dũng vốn đang mệt mỏi lập tức mở to mắt, "Cậu đang nói đến bệnh viện Thịnh Đức thuộc Khôn Viên đó sao?"

Tô Lạc gật đầu, "Em quen với bác sĩ ở đây."

Lúc này Hà Đại Dũng đã mừng đến tay chân luống cuống. Hắn vội vã nắm lấy tay Ngô Nguyệt, "Thế nhưng tôi nghe nói Thịnh Đức chưa bao giờ nhận chữa cho bệnh nhân bên ngoài, họ chỉ chuyên phục vụ các hộ gia đình trong Khôn Viên mà thôi."
Hà Đại Dũng là dân Ba Mạnh bản địa. Lúc còn nhỏ hắn từng nghe nói nơi đây có một xã khu tên Khôn Viên, là nơi của rất nhiều người quyền thế sinh sống. Lần đầu tiên Hà Đại Dũng được nhìn thấy máy bay, cũng là máy bay tư nhân thuộc sở hữu của một trong những cư dân ở Khôn Viên kia. Mà chuyện này đã xảy ra cách đây mười mấy năm về trước.

Khôn Viên Ba Mạnh có thể nói là nơi mà rất nhiều kẻ có tiền muốn được vào ở. Đáng tiếc, chẳng phải ai cũng đủ điều kiện để được phê duyệt.

Nơi đây mới đáng được gọi là xã hội thượng lưu chân chính. Mà điều này cũng có nghĩa rằng bệnh viện tư nhân chuyên chữa trị cho người sống trong Khôn Viên hoàn toàn thuộc vào cấp thượng đẳng.

Tuy nhiên cho là Tô Lạc có quen với bác sĩ của Thịnh Đức chăng nữa. Nhưng nếu người ấy không phải nhân vật có chức vị cao thì cũng chưa chắc đủ quyền hạn xét cho Ngô Nguyệt được ưu tiên trị liệu.
"Thế có gây phiền phức cho cậu không?" Ngô Nguyệt lo lắng hỏi. Nếu có thể chữa ở Thịnh Đức, bệnh tình của chị chắc chắn sẽ có hy vọng chữa khỏi rất cao. Nhưng mà giấc mộng này quá hoàn hảo, chị không dám mơ nhiều, sợ đến lúc đó trèo càng cao ngã càng đau, lại càng thêm tuyệt vọng.

Tô Lạc cũng không nói gì thêm, "Ngày mai em có việc nên ngày mốt mới đến đón anh chị qua đó được. Lúc này chưa giải phẫu ngay đâu, bên họ sẽ kiểm tra kỹ lại cho chị dâu một lần nữa rồi mới quyết định. Quá trình cũng nhanh thôi, anh chị đừng lo lắng."

Tô Lạc bình thản quăng lên đầu vợ chồng Hà Đại Dũng một quả bom nặng ký như vậy khiến họ nhất thời không kịp phản ứng. Lúc này Hà Đại Dũng chỉ biết to mồm, quên luôn cả việc chớp mắt.

"Anh chị không cần cảm ơn em. Nếu em đã mua lại xưởng của hai người thì nhất định sẽ tiếp tục điều hành nó thật tốt. Hiện giờ trong xưởng có nhiều việc em chưa nắm rõ, còn phải cần nhờ anh Hà hỗ trợ mới ổn."
Những lời sau đó Tô Lạc chưa định nói hết. Do vừa bị Lưu gia chơi một vố nên y rất mong hai vợ chồng này không như đám người đó, diễn trò qua cầu rút ván với y.

Tô Lạc dám chắc nếu hôm nay Lưu Thanh Sơn quyết định hủy hợp đồng thì có lẽ hắn đã tự dàn xếp kế hoạch khác từ lâu. Ấy vậy mà hắn lại không hề báo cho y lấy một tiếng.

Hà Đại Dũng đứng lên cầm tay Tô Lạc, "La Khải, cậu yên tâm. Hà Đại Dũng tôi tự nhận mình là người chính trực, tuyệt đối không thấy lợi quên nghĩa!"

Tô Lạc đáp lại hắn, "Em tin!" Nếu không tin vào nhân phẩm của Hà Đại Dũng thì sao y có thể nhanh chóng đồng ý tiếp quản xưởng may này.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, cơ mặt Tô Lạc liền thoải mái thả lỏng. Động thái này khiến y trông rất bình đạm, lười biếng.

Từ khiếu Văn nhìn Tô Lạc trong chốc lát rồi cong môi muốn nở nụ cười tươi. Thế nhưng dây thần kinh của anh lại không thể giúp anh làm điều đó.
"Chúng ta về tiệm bánh đi. Mai là sinh nhật Đỗ lão, tôi phải thiết kế cho ông một chiếc bánh đẳng cấp nhất mới được!" Tô Lạc cực kỳ phấn khởi nói.

Từ Khiếu Văn lập tức gật đầu.

Cùng lúc này, ở tiệm bánh đã có một người đi vào từ trước, nói với cậu thanh niên đang ngồi phía sau quầy, "Tôi muốn đặt làm một chiếc bánh sinh nhật, ngày mai lấy."

Quả Tử ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình. Nhãn thần cậu chợt ngưng lại giây lát rồi dần trở nên lãnh đạm. Cậu lấy một quyển album từ dưới bàn lên, lạnh nhạt hỏi: "Ngài có thể lựa chọn các mẫu bánh ở đây, không biết tiên sinh muốn đặt bánh kiểu nào?"

Trương Tiến nhận lấy quyển album kia nhưng không mở ra, chỉ một mực nhìn Quả Tử, "Tôi muốn kiểu độc nhất vô nhị."

"Vậy ngài hãy để lại email cho tôi, sau khi tôi thiết kế xong sẽ gửi cho ngài. Nếu ngài đồng ý tôi mới làm tiếp."
"Em không có địa chỉ email của tôi sao?"

Quả Tử rốt cuộc ngẩng đầu lên đối mắt với Trương Tiến.

Trương Tiến cũng nhìn Quả Tử, "Tranh Tử, chúng ta lại gặp nhau." Vì sao cứ muốn giả vờ như người xa lạ? Chẳng phải làm thế chỉ càng khiến đôi bên ngượng ngùng hơn thôi sao? Cho dù đã chia tay, cho dù không còn cơ hội hàn gắn, nhưng những tháng ngày xưa kia đều hoàn toàn là thật.

Quả Tử quan sát Trương Tiến một lát. Chẳng hiểu sao cậu cảm thấy giọng nói của hắn chói tai vô cùng, vậy nên ánh mắt cậu càng lúc càng lạnh lẽo thêm.

"Trương tiên sinh, Tranh Tử đã chết rồi. Xin ngài hãy gọi tôi là Cao tiên sinh."

"Tranh Tử!" Trương Tiến không ngờ Quả Tử lại cố chấp như thế. Sao cậu có thể gọi hắn là "Trương tiên sinh" kia chứ?

"Nếu ngài không muốn bị tôi đuổi ngài ra ngoài thì đừng nên nói những lời quái đản như thế nữa. Giữa chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì." Bộ anh nghĩ mặc cho hai ta đã chia tay, qua nhiều năm vẫn có thể làm bạn bè, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hay sao?
"Với ngài, tôi không dám trèo cao."

Đã qua bảy năm nhưng cơn giận của Quả Tử vẫn hừng hực không nguôi. Điều này có thể chứng minh trong khoảng thời gian dài qua, cậu vẫn chưa từng quên Trương Tiến hắn hay chăng?

Vừa nghĩ đến điều này, Trương Tiến liền dịu giọng đi Dù sao trước đây cũng do hắn đã vứt bỏ Quả Tử.

"Được, Quả Tử, bây giờ em có thể giúp tôi thiết kế một chiếc bánh sinh nhật không? Tôi muốn xem ngay."

"Vậy mời Trương tiên sinh sang kia ngồi." Quả Tử cố kiềm nén tâm trạng cáu kỉnh, xoay người rót một ly nước rồi mang đến chiếc bàn phía xa xa cho Trương Tiến.

Trương Tiến quan sát hồi lâu. Hắn thấy vị trí này quá xa, tuy nhiên bản thân vẫn nên ngoan ngoãn chấp nhận thì hơn.

Lúc bấy giờ Quả Tử đang ngồi sau quầy, nghiêm túc suy nghĩ kiểu bánh sinh nhật cho Trương Tiến. Vốn cậu chẳng biết thiết kế, nhưng vì muốn mở tiệm bánh nên đã bảo Tô Lạc dạy mình. Đôi lúc Tô Lạc cũng sẽ giúp cậu sáng tạo ra vài mẫu bánh mới.
Quả Tử nghiêm túc phát họa ý tưởng. Cách quầy bánh, Trương Tiến chỉ có thể trông thấy cậu đang cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ trước trán. Vùng trán kia vẫn trơn bóng như cũ, khiến hắn đột nhiên nhớ đến cảm giác êm đềm khi được hôn lên đó, tim chợt đập liên hồi.

Trương Tiến vội uống một hớp nước, cố trấn an thần kinh đang xao động của bản thân, thuận tay bắt lấy một quyển báo lên xem.

Toàn bộ tạp chí để ở đây đều đề cập đến thời trang. Trương Tiến có nghe Từ Khiếu Văn nói Tô Lạc rất am hiểu về lĩnh vực này. Mà đồng phục luyện Thái cực của mấy vị lão gia tử trong Khôn Viên là do y làm ra. Chính anh cũng được Tô Lạc tặng cho vài bộ quần áo nhưng vẫn tiếc không dám mặc. Từ Khiếu Văn bảo y đã thiết kế chúng dựa trên phong cách thường ngày của bản thân anh.
Quả Tử lên ba ý tưởng rồi đưa đến cho Trương Tiến xem thử.

Trương Tiến lập tức nhìn thoáng qua. Cả ba kiểu bánh mà Quả Tử thiết kế đều rất đẹp đẽ, lại có phần sang trọng. Phải sau một hồi suy nghĩ, hắn mới quyết định chọn ra mẫu mình ưng ý nhất.

"Có gì cần chỉnh sửa không?" Quả Tử khách sáo hỏi.

Trương Tiến lắc đầu, "Vì sao hai ngày nay em không về nhà?"

Trong vòng hai ngày trước, hắn thường xuyên mời Tô Lạc ăn cơm uống rượu, biết được Quả Tử không đang ở nhà. "Em đang tránh mặt tôi sao?" Lẽ nào Quả Tử thực sự chưa dứt tình với hắn?

Ánh mắt Trương Tiến để lộ ra đôi chút niềm vui mừng, thậm chí sự chờ mong.

Nghe vậy, sắc mặt Quả Tử liền chuyển lạnh ngay lập tức, "Trương tiên sinh, nếu ngài còn muốn hai ta gặp nhau trong hòa bình thì tốt hơn hết ngài nên xem tôi là người dưng đi."
"Quả Tử..."

"Quả Tử, tôi về rồi đây!" Tô Lạc vừa bước vào liền trông thấy Trương Tiến. Hai mắt y khẽ híp lại.

Từ Khiếu Văn cũng thấy hắn. Việc Trương Tiến đến đây tìm Quả Tử hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, "Đâu Đâu đang làm gì thế?"

Quả Tử khôi phục thái độ bình tĩnh, đáp: "Đỗ Kỳ đưa nó về nhà rồi."

Trương Tiến thấy Quả Tử xem mình như người vô hình mà lòng khó chịu, vội tìm cớ ra về trước. Từ Khiếu Văn liền bảo sẽ đi cùng hắn.

Sau khi thấy xe của họ xa dần, Tô Lạc mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Quả Tử cầm dao đâm liên hồi vào trái dâu đang được khắc hoa trên tay. Được một lúc lâu, cậu mới ngẩng đầu nhìn Tô Lạc, "Trương Tiến chính là người đó."

Sắc mặt Tô Lạc lập tức tối sầm.

Lúc bấy giờ, trên chiếc xe vừa đi khỏi, Từ Khiếu Văn cũng hỏi Trương Tiến: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy? Chính cậu cũng thấy mình và Quả Tử không còn hy vọng gì nữa, sao còn muốn đi làm phiền người ta chứ?"
Trương Tiến lãnh đạm nhìn ra cửa sổ, "Tối qua tôi nằm mơ. Tôi mơ thấy chuyện bảy năm về trước. Tranh Tử đã hỏi tôi, nếu bọn tôi có kiếp sau, thì quan hệ của cả hai có thể vững bền đi đến cuối cùng hay không."

"Có đôi khi tôi đã nghĩ, nếu Quả Tử là phụ nữ, có lẽ tôi sẽ cưới em ấy." Bảy năm rồi, Trương Tiến đã chẳng còn vì ai mà động tâm nữa. Dù có cảm xúc có thực sự trào dâng thì cũng chỉ do nhu cầu sinh lý của đàn ông mà thôi, không hề liên quan đến tình yêu thuần túy.

Từ Khiếu Văn quan sát Trương Tiến, ánh mắt trầm xuống, "Trương Tiến, cậu đã tròn ba mươi, đừng nên đùa giỡn với tình cảm nữa. Quả Tử không hợp với cậu đâu."

Thời còn trẻ Trương Tiến đào hoa thế nào sao Từ Khiếu Văn lại không biết? Chẳng qua hắn thấy hứng thú nên mới qua lại với Quả Tử mà thôi. Dù trong lòng hắn cậu có nặng hơn người khác bao nhiêu cân chăng nữa, thì kết quả vẫn không khác là bao.
Từ Khiếu Văn không muốn có bất kỳ kẻ nào phá hoại cuộc sống bình yên hiện giờ của Tô Lạc và Quả Tử, mặc cho đó là Trương Tiến đi chăng nữa.

Huống hồ từ nhỏ Đường Bằng đã muốn kết thông gia với nhà Trương Tiến, còn từng mong em gái Đường Tuyên của mình được gả cho hắn. Thế nhưng Đường Tuyên hoàn toàn không phù hợp với khẩu vị Trương Tiến, thế nên bây giờ mới đến lượt Triệu Nhụy. Với sự tình đang diễn ra phức tạp thế này, Từ Khiếu Văn đoán nếu Đường Bằng biết chuyện, nhất định sẽ quậy một phen long trời lở đất cho xem.

Bình Luận (0)
Comment