Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 35

Tiết Thường Khiết đang gục vào lòng Cao Thành nức nở. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch yếu ớt như hoa linh lan trong mưa càng thêm thê lương đáng thương. Ta không quan tâm đến vẻ mặt đau lòng khó nhịn của Cao Thành: "Hoàng thượng, nếu Tiết Thục Phi đã không có chuyện gì, có thể để Thái y chính mau đến xem cho Đàn Mỹ nhân được không? Chậm trễ e rằng Hoàng thượng sẽ không kịp gặp mặt nàng ta lần cuối."

Vừa thấy ta đến, Cao Thành lập tức nhíu mày, vừa vẫy tay ra hiệu cho Thái y chính đi trước, vừa tức giận nói: "Ai cho phép nàng đi lại như vậy? Nếu làm tổn thương Thái tử của trẫm thì phải làm sao?"

Ánh mắt Tiết Thường Khiết chớp mắt trở nên lạnh lẽo, những mũi kim băng giá b.ắ.n về phía ta. Ta nhìn Cao Thành với vẻ đau thương: "Hoàng thượng, sau này Tiết Thục Phi thật sự không thể có thai nữa sao?"

Sắc mặt Tiết Thường Khiết thoáng chốc trở nên xanh xám, nàng ta lập tức nhìn Cao Thành. Cao Thành liếc nhìn ta một cái có chút tức giận, cái nhìn này đã lộ rõ tất cả. Ánh mắt Tiết Thường Khiết từ kinh ngạc không tin chuyển sang đau thương tuyệt vọng, khóc lóc thảm thiết.

Cao Thành chỉ lo an ủi nàng ta, không rảnh để ý đến ta. Ta nhanh chóng thu lại vẻ đau thương, lạnh nhạt nhìn Tiết Thường Khiết. Đây mới là nỗi đau thực sự. Cuộc sống của nữ nhi Tả Tướng trong lồng son quá đỗi nhàm chán, nên cảm ơn ta đã cho nàng ta cơ hội nếm trải đầy đủ mùi vị của thế gian.

Ta lặng lẽ nhìn, cũng lặng lẽ chờ đợi. Tiết Thường Khiết quả thực không phải là một người biết hợp tác Trong tình huống như thế này, trong số những người từ Xuân Hoa cung đến để mang vật dụng cần thiết cho nàng ta lại có tên tiểu thái giám đó. Có thể thấy trong kế hoạch ban đầu của Hoàng hậu, là định vạch trần chuyện nàng ta dâm loạn ở cung đình vào lúc này.

Tiết Thường Khiết đủ độc ác, nhưng lại không có đầu óc lắm.

Hoàng hậu cũng xuất thân từ gia đình tướng phủ giàu có vô cùng như Tiết Thường Khiết, hợp tác với bà ta đỡ phải lo nghĩ hơn Tiết Thường Khiết nhiều. Chỉ tiếc là Tiết Thường Khiết là lựa chọn duy nhất của ta, không thể thay đổi, đành phải chịu đựng vậy.

Tiết Thường Khiết gần như khóc đến ngất đi mới dừng lại. Lúc này mới nhớ ra mình phải trả giá lớn như vậy là vì cái gì, nhớ ra ai đã hại mình thảm thương như thế. Ta đã bắt đầu nhìn sắc mặt nàng ta từ khi 6 tuổi, qua 10 năm, chỉ cần Tiết Thường Khiết hơi nhướng lông mi, ánh mắt đẫm lệ vừa lóe lên, ta đã biết cái đầu không lớn lắm của nàng ta đã nghĩ ra điều gì rồi.

Tiết Thường Khiết đau khổ nức nở nghẹn ngào: "Hoàng thượng, sau khi có thai, thần thiếp ngày ngày lo lắng, chỉ sợ Hoàng hậu hạ thủ với thần thiếp. Thần thiếp luôn cố gắng chuyện gì cũng làm vừa lòng nàng ta, nhún nhường, nhưng Hoàng hậu vẫn..."

Nàng ta vừa cởi dây áo vừa khóc: "Hoàng thượng xem này, xem này, một vết bầm tím to như vậy, gần như dùng góc bàn đ.â.m thủng bụng thần thiếp. Có thể thấy Hoàng hậu đã dùng bao nhiêu sức lực. Hoàng thượng, nàng ta..."

Ta cũng như không nhịn được, nức nở một tiếng. Ta để bản thân run rẩy nhẹ giống Tiết Thường Khiết chỉ để bù đắp cho lỗi lầm không sẩy thai của mình. Không ngờ lại khiến Cao Thành có ý định đứng dậy đi qua.

Ta sợ rằng với chút đầu óc của Tiết Thường Khiết, trong cơn đau đớn tức giận lại bỏ đi lần nữa. Ta vội thu lại vẻ đau thương, Cao Thành nhận ra sự hiểu chuyện của ta, nên ngồi lại xuống nhuyễn tháp, còn giả vờ chỉ là cử động thân thể. Nhưng dù đang ôm Tiết Thường Khiết, trong ánh mắt của hắn ta chỉ toàn là ta.

Ta hơi cúi đuôi mắt, để hốc mắt ửng đỏ, nhưng không có nước mắt: "Hoàng thượng, vừa rồi Hoàng hậu..."

Cao Thành giận dữ: "Trẫm đã thấy! Trẫm tuy không thấy nàng ta đẩy Thường Khiết, nhưng đã thấy nàng ta đẩy nàng!" Ánh mắt hắn ta u ám: "Nhưng trẫm không hiểu, sao nàng ta lại ra tay ở Phật đường của Thái hậu? Lại còn ngu ngốc đến mức tự tay đẩy các nàng thế sao?"

Ta khóc: "Nàng ta muốn hành thích Hoàng thượng từ sau lưng, làm sao Hoàng thượng có thể thấy được?"
Bình Luận (0)
Comment