Thế Thân Kép - Cố Nghiên Nhất

Chương 2

Nguyễn Thục Vân cảm thấy giọng mình hơi cao, thoáng chút lúng túng rồi nói tiếp.  

 

“Nếu anh ấy đang ở tiệc, tại sao không chịu nghe điện thoại của tôi?”  

 

Dĩ nhiên là vì chị bắt gian nhầm chỗ rồi, đồ ngốc.  

 

Tôi không để ý đến chị ta, trước tiên tiễn cảnh sát đi.  

 

Đợi đến khi trong hành lang chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi mới giơ màn hình điện thoại lên trước mặt chị ta.  

 

Trong video, Dư Thiên Vũ đang uống rượu trò chuyện cùng vài cậu ấm gia đình danh giá.  

 

“Chị thấy rõ chưa?”  

 

“Nếu Dư Thiên Vũ thực sự ở trong kia, liệu anh ta có thể bình tĩnh để chị đứng ngoài làm loạn suốt như vậy không?”  

 

“Anh ta chẳng phải đã mở cửa ra từ sớm để dỗ dành chị rồi sao, cái bà hay ghen này.”  

 

Nguyễn Thục Vân bị lời nói của tôi làm sững người, nhưng rất nhanh chị ta lại đổi sắc mặt và nói với nụ cười.  

 

“Thiên Vũ cũng thật là, chơi thì chơi, sao lại không chịu nghe điện thoại, làm chị hiểu lầm vô ích.”  

 

Vừa nói, chị ta vừa ửng đỏ hai má.  

 

“Em cho chị địa chỉ đi, chị sẽ đến tìm anh ấy ngay.”  

 

Tôi cất điện thoại, bước vào thang máy trước.  

 

“Không cần, anh ấy đã ở dưới lầu rồi.”  

 

Nghe đến việc Dư Thiên Vũ đã ở dưới lầu, Nguyễn Thục Vân lập tức chạy theo tôi mấy bước.  

 

Khi vào thang máy, chị ta còn lấy son ra thoa lại.  

 



Tôi rất muốn nhắc chị ta rằng người đàn ông chị sắp lao vào ôm lấy là chồng tôi.  

 

Nhưng mà, nói ra cũng chẳng ích gì.  

 

Từ nhỏ đến lớn, thứ chị ta thích nhất là cướp đồ của tôi.  

 

Trong mắt chị ta, những gì của tôi đều là của chị ta.  

 

Nếu cướp được, chị ta sẽ khoe khoang trước mặt tôi, nếu không cướp được, chị ta sẽ nhờ ba mẹ giúp chị ta đòi lại công bằng.  

 

Trong suốt hơn hai mươi năm của cuộc đời tôi, chỉ có những năm chị ta ra nước ngoài là tôi sống thoải mái nhất.  

 

Cửa thang máy còn chưa mở, Nguyễn Thục Vân đã không kìm được mà muốn tuyên bố chủ quyền với tôi.  

 

“Thục Mộng, em nên biết tại sao Thiên Vũ lại cưới em khi đó, đúng không?”  

 

“Đừng tưởng rằng người ta gọi em một tiếng Dư phu nhân thì em thật sự có được anh ấy.”  

 

“Người anh ấy yêu nhất vẫn luôn là chị, giờ chị đã trở về rồi, em biết điều thì nhường vị trí này đi.”  

 

Tôi không nói gì.  

 

Chúng tôi đều biết, Dư Thiên Vũ chưa bao giờ yêu tôi, người anh ta yêu luôn là Nguyễn Thục Vân.  

 

Nhưng thì sao chứ.  

 

Tôi cũng chẳng yêu anh ta.  

 

Tôi cũng không bao giờ cho phép ai gọi tôi là Dư phu nhân.  

 

Ba năm trước, đáng lẽ người thực hiện hôn ước với Dư Thiên Vũ phải là Nguyễn Thục Vân, nhưng chị ta đột ngột hủy hôn và bỏ ra nước ngoài.  

 

Nhà Dư và nhà Nguyễn đã chuẩn bị cho đám cưới này rất lâu, thiệp cưới đã sớm được phát đi, xã hội cũng đang mong chờ một đám cưới lớn giữa hai gia tộc giàu có.  

 

Lúc này, ba mẹ tôi không có cách nào ăn nói với nhà Dư.  



 

Bất đắc dĩ, họ đẩy tôi ra làm thế thân, nhà Dư cũng không muốn mất mặt trước mọi người nên đành miễn cưỡng đồng ý.  

 

Từ nhỏ tôi đã không được ba mẹ yêu thương, căn bản không có quyền phản kháng.  

 

Nhưng Dư Thiên Vũ thì khác, anh là con trưởng cháu đích tôn của nhà Dư, cả nhà Dư đều cưng chiều anh ta.  

 

Chỉ cần anh ta nói không muốn, không ai có thể ép anh ta.  

 

Nhưng anh ta không hề từ chối quyết định vô lý này.  

 

Đêm trước đám cưới, anh ta say rượu đến mức lảo đảo xông vào nhà tôi, chỉ tay vào mũi tôi và nói.  

 

Chỉ cần nhà họ Nguyễn dám đưa tôi vào cửa, anh ta sẽ có cách khiến tôi vào bằng chân mà ra bằng cáng.  

 

Ai mà không sợ một người đàn ông say rượu mất kiểm soát chứ.  

 

Tôi van nài ba mẹ đừng bắt tôi lấy anh ta.  

 

Nhưng họ một mặt luôn miệng dạ vâng với Dư Thiên Vũ, sắc thuốc giải rượu, mặt khác lại cảnh cáo tôi:  

 

“Chúng ta nuôi con lớn đến từng này, giờ là lúc con thể hiện giá trị của mình cho gia tộc rồi.”  

 

“Trừ khi con chết, còn không thì phải lấy anh ta.”  

 

Thực ra lúc đó ba mẹ không nói, tôi cũng đã muốn chết, vì người tôi yêu đã không còn nữa.  

 

Nhưng tôi lại không nỡ chết.  

 

Tôi vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tô Phong.  

 

Nếu tôi chết, sẽ không còn ai đòi lại công bằng cho anh ấy nữa.  

 

Trong lòng dằn vặt, tôi không còn sức lực để tranh cãi với ba mẹ, đành để họ tùy ý trang điểm cho tôi.  
Bình Luận (0)
Comment