Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 15

Sau khi Tưởng Vũ Hách nói xong câu đó, những người có mặt ở đây đều kinh ngạc nhìn nhau và ngẩn ra.

Tuy Trần Kim Vũ rất ngông cuồng, nhưng tình hình của bản thân như thế nào thì hắn rất rõ ràng. Có thể khiến cho Tưởng Vũ Hách gọi điện thoại nhúng tay vào chuyện này, chứng tỏ phải có người đứng sau Minh Dao.

Thân phận và địa vị tuyệt đối cao hơn mình nhiều.

Lửa giận của Trần Kim Vũ lập tức bị sự thật này dập tắt không ít, hắn thấp thỏm nhìn Tưởng Vũ Hách, gấp gáp muốn biết người đang trò chuyện cùng anh ta là ai.

Tưởng Vũ Hách cầm điện thoại nói vài câu, đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Trần Kim Vũ, cười như không cười.

“Nghe điện thoại đi”.

Trần Kim Vũ có chút bất an không giải thích được, cố gượng cười nói: “Anh Ba, là ai vậy?”

Tưởng Vũ Hách lại cố ý làm khó dễ, “Nghe rồi biết”.

Có nhiều người ở đây như vậy, Trần Kim Vũ không thể để mất thân phận được, đành phải căng da đầu cầm lấy điện thoại, “Alo”.

Không ai biết hắn đang nói chuyện với ai, nhưng mọi người đều nhìn ra được, ban đầu Trần Kim Vũ từ kiêu ngạo biến thành lo sợ bất an, bây giờ thì hoàn toàn ỉu xìu, sự lo âu và hối hận hiện rõ trên mặt.

Cuộc gọi kéo dài không được bao lâu, mới khoảng 3-4 câu nói thì Trần Kim Vũ đã run rẩy.

Hắn trả lại điện thoại cho Tưởng Vũ Hách, không nói gì, xoay người rót đầy ly rượu của mình, sau đó đối mặt với Minh Dao, thay đổi thái độ 180 độ:

“Chị Dao, vừa rồi là lỗi của em, chị người lớn không chấp tiểu nhân như em, em uống cạn ly rượu này, chị cứ coi em như súc sinh đánh rắm thôi”.

Minh Dao: “……”

Trần Dung vẫn đang lấy khăn giấy lau người, thấy kim chủ của mình quỳ nhanh như vậy, có chút khó tin, len lén giật giật tay áo của Trần Kim Vũ, nhỏ giọng hỏi, “Anh làm gì vậy hả?”

Không ngờ lại bị Trần Kim Vũ tát một bạt tay, “Mẹ kiếp cũng do cô bày trò nói bừa trước mặt ông đây, mau nhận lỗi với chị Dao đi!”

Trần Dung bị đánh tới ngu ngốc, lấy tay che mặt, tức giận không chịu cúi đầu, “Dựa vào cái gì chứ?”

“Các người muốn cãi nhau thì về nhà cãi đi”.

Tưởng Vũ Hách không vui, nâng tay lên, vài vệ sĩ đứng chỗ bóng tối trong phòng VIP đang chờ lệnh lập tức đi tới, cường ngạnh mang Trần Dung ra khỏi phòng VIP.

Trần Kim Vũ biết đêm nay mình đã đắc tội với ai, càng thêm xấu hổ, tự giác đứng dậy rời sân, “Em còn có việc đi trước, anh Ba, chầu này cứ tính cho em”.

Tưởng Vũ Hách hững hờ uống một ngụm rượu, “Vậy thì cảm ơn”.

Sau đó anh ta thản nhiên trở lại chỗ ngồi của mình, “Không có việc gì, mọi người tiếp tục chơi”.

Chưa đến hai phút, phòng VIP đã khôi phục lại không khí sôi động trước đó.

Tiếp tục lên nhạc, tiếp tục uống rượu, tiếp tục chơi oảnh tù tì nói chuyện phiếm.

Chỉ có Minh Dao, sau khi bình tĩnh lại tim vẫn đập rất nhanh.

Cô tự trách mình vừa rồi quá bốc đồng, lần đầu tiên ra xã giao, cũng nên vì mặt mũi Điền An Ni mà nhịn một chút.

Nhưng không biết tại sao, ngay lúc đó cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

May mắn là Kỳ Tự đã giúp mình ôm lấy.

Ôi, lại thiếu anh ấy một lần, phải nhanh trả cho hết.

Điền An Ni đã gặp qua nhiều chuyện trong cái vòng này, trường hợp này của Minh Dao chỉ là chuyện nhỏ. Nhìn thấy trạng thái thất thần của Minh Dao, liền vực cô dậy: “Vẫn chưa kính rượu xong đâu, mau giữ vững tinh thần đi”.

Minh Dao: “……..”

Sóng gió qua đi, Điền An Ni không kiêu ngạo, không nịnh hót, tiếp tục dẫn Minh Dao đi kính rượu.

Điều kì diệu chính là, qua một cuộc điện thoại, những người có mặt ở đây cũng bắt đầu giao lưu với Minh Dao, thái độ cũng lịch sự hơn rất nhiều.

Họ đều là những người khôn khéo trong giới giải trí, chuyện vừa rồi có mù cũng nhìn ra được, lai lịch Minh Dao không phải tầm thường.

Sau khi mời xong một vòng rượu, cô trở lại chỗ ngồi của mình, còn Điền An Ni vẫn luôn điềm nhiên như không có việc gì, cuối cùng cũng kéo Minh Dao vào một căn phòng nghỉ ngơi nhỏ.

Đóng cửa lại, chị ấy trực tiếp hỏi:

“Là ai?”

Minh Dao nhấp nhấp môi, không biết phải nói như thế nào với Điền An Ni.

Làm sao nói cho chị ấy biết mình không phải là người phụ nữ của Kỳ Tự, chỉ là một đối tượng an ủi trong thế giới tinh thần của anh ấy thôi.

Mà mình cũng chỉ dự định tìm một chút cảm giác của nhân vật thông qua anh ấy thôi?

Thật là vớ vẩn.

Minh Dao nhỏ giọng thì thào, “Không phải như Tưởng tổng nói đâu, em và…..em và người kia chỉ là bạn bè thôi”.

“Người nào, người đó là ai?”

“…….”

Điền An Ni có chút sốt ruột khi thấy Minh Dao cứ muốn nói lại thôi.

“Dao Dao, chị là người đại diện của em, cũng là một nửa chị gái của em. Mẹ em giao em cho chị, chị nhất định phải có trách nhiệm với em. Em chỉ mới vừa tốt nghiệp, vòng tròn này nước sâu như vậy, từ khi nào mà em ở cùng một chỗ với người bên cạnh Tưởng Vũ Hách? Lần trước chị nói vậy mà em tưởng thật sao? Em cho rằng mấy người này dễ chọc đến lắm à? So sánh đơn giản, lần trước mang em đi làm quen với Kỳ tổng, là bạn tốt của Tưởng Vũ Hách đấy, em cho rằng anh ta còn trẻ như vậy mà đã ngồi vào ghế chủ tịch của Châu Dật là do đầu thai tốt sao? Không phải, họ hoàn toàn khác với chiếc túi rơm (1) Trần Kim Vũ vừa rồi. Lòng dạ và thủ đoạn của những người này không phải một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp như em có thể đụng đến, em cũng không nên cảm thấy có thể tìm được tình yêu chân chính gì đó từ phía bọn họ”.

**(1): người không có tài năng, đạo đức giả, ngu ngốc

Điền An Ni nói xong một hơi, thấy Minh Dao cúi đầu không nói gì, hình như chị ấy đã đoán ra điều gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi,

“Em đừng nói với chị, người đó chính là Kỳ Tự nha”.

Minh Dao: “……..”

Minh Dao không phủ nhận, Điền An Ni lập tức hiểu ngay.

Người luôn luôn thành thạo điêu luyện như chị ấy vậy mà ngay lúc này cũng bế tắc không biết phải nói gì. Sau một lúc im lặng, Điền An Ni lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và châm lửa, hít một hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo lại –

“Bắt đầu từ khi nào, thành thật nói cho chị biết”.

Minh Dao biết không lừa được Điền An Ni chuyện này, liền bắt đầu kể lại sự cố đi nhầm phòng gọi nhầm người, một năm một mười (1) nói ra hết, ngoại trừ việc che giấu chuyện tìm Kỳ Tự để thể nghiệm kịch bản.

**(1): thành ngữ Tq, ẩn dụ là từ đầu đến cuối, nguyên bản và không thiếu sót.

“Thật sự em với anh ấy chưa có phát triển, có lẽ vừa rồi Tưởng tổng chỉ muốn giúp em giải vây nên mới nói như vậy”.

Điền An Ni đã ở trong giới nhiều năm, làm sao có thể không nhìn ra mục đích đằng sau chuyện giải vây này.

“Nam nữ trưởng thành, em nghĩ người ta chỉ muốn đi theo em kết bạn à?”

Minh Dao ngậm miệng, thầm trả lời trong lòng: [Vậy là chị đoán sai rồi. Người ta không có muốn kết bạn với em, người ta là tìm thế thân đó]

Nhưng cô không dám nói ra, cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn.

Điền An Ni lại hút thêm vài điếu rồi thở dài: “Quên đi, chị cũng không muốn nói nhiều nữa. Nếu Kỳ Tự thật sự thích em, chị sẽ không phản đối, nhưng mà.”

Điền An Ni nói một nửa ngừng một nửa, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói,

“Chị biết những người ở tầng lớp của bọn họ, có thể có rất nhiều bạn gái, nhưng sẽ chỉ có một người vợ thôi. Họ có thể không yêu vợ, thậm chí ai chơi theo ý người nấy. Nhưng người phụ nữ này nhất định phải môn đăng hộ đối, phải có khả năng liên thủ và trợ giúp sự nghiệp gia tộc của bọn họ. Minh Dao, em hiểu ý của chị không?”

Đương nhiên Minh Dao hiểu Điền An Ni muốn nói gì.

Chỉ là tất cả những gì cô muốn ngay từ lúc bắt đầu là trải nghiệm vai diễn, còn những thứ khác, cô cũng không nghĩ tới.

“Em hiểu”. Minh Dao nắm lấy tay Điền An Ni, trấn an chị ấy, “Chờ em vào tổ của đạo diễn Tống, em sẽ không liên lạc với anh ấy nữa. Nhiều nhất……cũng chỉ còn một tháng rưỡi nữa thôi”.

Điền An Ni thuận tay sờ lên đầu cô, “Không phải chị không cho phép em yêu đương, nhưng bây giờ em chỉ mới tốt nghiệp, sự nghiệp còn chưa bắt đầu, vạn nhất, chị nói là vạn nhất, bị mang danh hiệu bao dưỡng tình nhân linh tinh gì đó, vết đen sẽ đi theo em cả đời”.

Minh Dao gật đầu, nhưng trong lòng lại nảy sinh sự so sánh.

Haiz, thế thân còn không bằng tình nhân đâu, ít ra tình nhân cũng là một thân độc lập, không phải sống dưới cái bóng thay thế của người khác.

Thế thân thật sự là loại hèn mọn nhất.

Hai người nói xong thì trở lại phòng VIP, Điền An Ni ra hiệu cho Minh Dao, “Mặc kệ thế nào, lúc nãy Tưởng tổng đã giúp em truyền lời, đi kính ly rượu đi, chị không đi theo đâu”.

Cho dù Điền An Ni không nói thì Minh Dao cũng tính làm vậy.

Tưởng Vũ Hách ngồi ở đối diện, đang cúi đầu trao đổi gì đó với đại lão (1) bên cạnh.

**(1): anh trai, anh trai lớn, hoặc là cha trong một số ngữ cảnh, kính ngữ, hoặc một người có thâm niên cao, đứng đầu trong xã hội đen, hoặc ông chủ, người có quyền.

Minh Dao bình tĩnh lại, cầm đồ uống đi qua, lễ phép đứng trước mặt anh ta: “Tưởng tổng, chuyện vừa rồi cảm ơn anh”.

Tưởng Vũ Hách quay đầu lại nhìn thấy cô, cười cười: “Cảm ơn tôi làm gì, cũng không phải tôi giúp cô, muốn cảm ơn thì đi cảm ơn cậu ta đi”.

Minh Dao rất khiêm tốn: “Cũng cần cảm ơn anh”.

Nói xong thì chủ động uống hết ly rượu của mình, đang muốn xoay người rời đi, Tưởng Vũ Hách gọi cô lại.

“Tôi bên này chỉ cần một ly rượu là xong việc, còn cậu ta ở bên kia thì cô định cảm ơn thế nào?”

Minh Dao ngẩn người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, “Sao ạ?”

Trong lòng Minh Dao nghĩ, thì gọi điện thoại thôi. Nếu không thì cám ơn thế nào bây giờ, người ta cũng đâu có ở đây.

Tưởng Vũ Hách vẫy tay, gọi Minh Dao đến trước mặt, nghiêm túc nói: “Tôi tính không nói, nhưng mà hôm nay tâm trạng của cậu ta thật sự không tốt, công việc xảy ra vấn đề, có một đống chuyện phiền lòng, cô xem lúc nãy cậu ta giải vây cho cô như vậy, có phải cũng nên an ủi cậu ta một chút không?”

Minh Dao cau mày.

…….Tâm trạng anh ấy không tốt sao?

Buổi tiệc càng về đêm càng náo nhiệt, đã 11h mà mọi người vẫn còn nhiệt tình lắm, Minh Dao chịu không nổi nên chạy trước một bước.

Nhưng sự thật là, sau khi nghe Tưởng Vũ Hách nói những lời kia, cô cũng không có tâm trạng để vui chơi nữa.

Lần trước bị phóng viên bao vây WC, sau đó không có chỗ để đi nên phải đến khách sạn, hôm nay bị Trần Kim Vũ làm khó dễ lại ra tay hỗ trợ.

Nghiêm túc ngẫm lại, Kỳ Tự thật sự giúp mình không ít.

Là một công cụ người, ngoại trừ việc lợi dụng tình cảm của chính mình, anh ấy thật sự đã làm hết phận sự đối với những chuyện khác.

Vậy nên, hiện tại anh ấy chỉ có một mình ở nơi xa, tâm trạng không tốt, không có cách nào giải quyết, Minh Dao cảm thấy mình thật sự nên làm gì đó.

Nếu không những món nợ ân tình đó sẽ chồng chất lên nhau và đến cuối cùng cũng không trả được.

Nhưng mà phải làm thế nào để khiến anh ấy vui lên một chút……

Minh Dao chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không có kinh nghiệm về mặt này, cân nhắc hồi lâu cũng không có kết quả, dứt khoát làm một cuộc tìm kiếm —

[làm cách nào để bạn là con trai vui vẻ?]

Đáp án tìm kiếm là — kể chuyện cười cho anh ấy nghe, xem phim, mời ăn tối và các hoạt động thường ngày khác

Hiện tại Minh Dao và Kỳ Tự không ở cùng một chỗ, cho nên những gợi ý phía sau là không thực tế.

Minh Dao đang định tìm kiếm một câu chuyện hài hước nào đó, chợt phát hiện bài viết bên dưới có nội dung tìm kiếm liên quan —

[làm cách nào để bạn trai vui vẻ?]

Không giống với đáp án ít ỏi “bạn là con trai”, có hàng trăm câu trả lời dành cho hai chữ “bạn trai” ngắn gọn.

Minh Dao chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến thế nào liền nhấp vào, sau đó nhìn thấy một gợi ý được khen nhiều nhất.

[mặc áo ngủ tình thú nhảy cho anh ấy xem, đảm bảo anh ấy sẽ cao hứng đến phát điên]

………kích thích đến vậy?

Nhưng kiểu người lạnh lùng nhạt nhẽo như Kỳ Tự thì có dính chiêu này không?

Minh Dao tưởng tượng cảnh mình mặc đồ ngủ tình thú và nhảy cho anh xem, cảm giác có chút không khoẻ.

Vẫn là pass đi. Chỉ có bạn trai mới có đãi ngộ áo ngủ tình thú. Công cụ người như anh ấy tạm thời còn chưa xứng.

Nhưng những bình luận phản hồi bên dưới gợi ý này đã khiến Minh Dao ngo ngoe rục rịch.

Ngẫm lại cũng đúng, đàn ông mà, đều là động vật thị giác. Thời điểm tâm trạng không tốt, chỉ cần kích thích thị giác sẽ sinh ra Dopamine khiến người sung sướng, không cao hứng cũng sẽ cao hứng.

Minh Dao cảm thấy nếu cải tiến phương án này một chút, cũng chưa hẳn không thể là một sợ lựa chọn. Lỡ như kể chuyện cười thất bại, thì lại thử qua nhảy sa điêu (1).

**(1): mấy điệu nhảy buồn cười ngốc ngốc ấy.

Thế là cuối cùng Minh Dao quyết định chuẩn bị 2 phương án, A là kể chuyện cười, B là tuỳ tiện nhảy một đoạn.

Mặt khác, Kỳ Tự ở bên kia.

Sau khi Kỳ Tự xong tiệc xã giao với khách hàng thì quay về khách sạn, ban đầu định giải quyết một số email, mới vừa ngồi xuống trước bàn làm việc, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi video từ Minh Dao.

Anh nhíu nhíu mày, theo bản năng nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính.

Đã 11h30 tối, sao muộn vậy rồi còn tìm mình?

Không chút do dự, Kỳ Tự ấn phím trả lời.

Đây là lần đầu tiên hai người gọi video call cho nhau.

Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện khuôn mặt của Minh Dao, lúc cuộc gọi được kết nối, cô có chút không tự nhiên, nhanh chóng cười vẫy tay, “Có thấy em không?”

Khoé môi Kỳ Tự hơi cong lên, “Về rồi à?”

“Vâng, vừa mới về tới khách sạn, còn anh, đang làm gì?”

“Không làm gì”.

Vốn dĩ là một câu rất bình thường, nhưng khi Minh Dao nghe được liền tưởng tượng ra hình ảnh bi thương của Kỳ Tự ngồi một mình khổ sở trong phòng mượn rượu giải sầu.

Cô ho một tiếng rồi ngồi thẳng lưng, giả vờ thư thái: “À, bữa tiệc hôm nay em nghe được một câu chuyện cười, có muốn em kể cho anh nghe không?”

Kỳ Tự: “……..”

Gần nửa đêm gọi video tới để kể chuyện cười cho mình?

Tuy rằng Kỳ Tự không biết Minh Dao muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được”

Minh Dao cẩn thận từng li từng tí lấy tờ giấy nhắc bài đã chuẩn bị sẵn ra, tránh tầm nhìn của màn hình, trộm ngó qua và đọc nó —

“Một ngày nọ, Coca và Cà Phê đang tán gẫu, Coca hỏi Cà Phê cảm thấy giữa bọn họ ai sẽ sống lâu hơn, Cà Phê nói không biết đâu, phải xem bạn làm việc và nghỉ ngơi có bình thường hay không. Trò chuyện được một lúc, Coca tắt thở”.

“Lúc nói đến 2 chữ ‘tắt thở’, Minh Dao không nhịn được đập bàn cười ha hả, vừa cười vừa nhìn Kỳ Tự đầy mong đợi.

Nhưng mà, người đàn ông trông rất bình tĩnh, không hề mỉm cười, thậm chí còn có chút bối rối.

Minh Dao: “……”

Được rồi, có thể là điểm gây cười của mình quá thấp.

Lại lặng lẽ meo meo đổi tờ giấy thứ hai.

“Một con lợn đi rồi lại đi, đi đến nước Anh biến thành cái gì?”

Kỳ Tự: “Anh không biết”.

“Biến thành Bội Kỳ (1) đó ha ha ha ha ha ha ha”

**(1): là heo Peppa Pig, tiếng Trung là Tiểu trư Bội Kỳ.

Kỳ Tự: “………?”

Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, “Minh Dao, em không sao chứ?”

Minh Dao lập tức ngậm miệng.

Được rồi, cô đã hiểu rồi, kể chuyện cười với người đàn ông này là vô dụng, từ nãy đến giờ biểu hiện cũng không thay đổi chút nào.

Phải nhảy qua kế hoạch B.

Minh Dao cất tờ giấy nhắc bài đi, đeo lên một cái băng đô tai thỏ, sau đó đặt điện thoại lên bàn, và từ từ lùi lại trước ghế sofa.

Tiếng nhạc đáng yêu vang lên trong điện thoại.

“Này, mấy ngày nay em học được một điệu nhảy rất phổ biến trên mạng, anh nhìn xem có đẹp hay không?”

Minh Dao đeo lên thêm một chiếc kẹp cà rốt, chưa kịp chuẩn bị xong đã vội vàng nhảy lên trước ống kính.

Động tác không có kết cấu gì, thoạt nhìn như là ngẫu hứng làm loạn. Chống nạnh, vòng eo tinh tế xoay trái một cái xoay phải một cái, xoay tròn hai vòng……

Kỳ Tự: “……???”

Anh nhìn xem, lặng lẽ gửi tin nhắn Wechat cho Tưởng Vũ Hách trên máy tính.

[Sau khi Trần Kim Vũ rời đi Minh Dao có xảy ra chuyện gì không?]

Tưởng Vũ Hách trả lời rất nhanh: [không có, cô ấy về sớm, có chuyện gì?]

Kỳ Tự nhìn Minh Dao vẫn đang ra sức múa may trong màn hình, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Dáng vẻ bình thường một cách bất thường.

[cô ấy mới kể cho tôi mấy câu chuyện cười không hiểu được, còn làm một chút chuyện rất kì lạ]

Tưởng Vũ Hách gửi một meme với dấu chấm hỏi: [không phải chứ, cô ấy thật sự tin lời tôi nói?]

Kỳ Tự lập tức hỏi: [cậu nói cái gì?]

[tôi đùa với cô ấy, nói tối nay tâm trạng của cậu không tốt, đàm phán chuyện làm ăn không thuận lợi, đang phiền lòng. Ám chỉ cô ấy đi an ủi cậu một chút, vậy mà đi thật? Này, xem ra Minh tiểu thư người ta khá quan tâm cậu đấy.]

Kỳ Tự: “…….”

Thì ra là thế.

Tầm mắt quay trở lại điện thoại, nhìn bóng dáng nhỏ bé trên màn hình, khoé môi Kỳ Tự từ từ nổi lên một nụ cười.

Minh Dao vẫn còn đang nhảy, biểu cảm và động tác tự nhiên hơn rất nhiều so với lúc đầu, cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, mái tóc dài buông xoã sau lưng nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của cô.

Hai lỗ tai thỏ hất lên hất xuống, rất đáng yêu.

Nhìn Minh Dao nhảy tới nhảy lui, Kỳ Tự âm thầm ấn ghi hình lại, nhưng một lúc sau, đột nhiên ánh mắt của anh hơi thay đổi.

Có lẽ bởi vì mấy động tác hơi quá trớn, cổ áo Minh Dao tụt xuống, dây bra bên trong và nửa bờ vai trắng nõn toàn bộ lộ ra hết.

Nhưng cô không phát hiện, còn nhảy rất nghiêm túc.

Hầu kết của Kỳ Tự lên lên xuống xuống, anh dời tầm mắt đi.

Đèn neon bên ngoài cửa sổ kính sát sàn của khách sạn đan xen vào nhau, thỉnh thoảng ánh sáng hắt vào phòng, đôi mắt càng thêm nặng nề.

Ly nước vừa mới lấy còn đặt ở trên bàn, anh cầm lên uống 2 hớp, sau đó lơ đãng nhìn trở lại, phát hiện Minh Dao vẫn còn đang nghiêm túc nhảy.

Sự mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện vừa đáng yêu vừa làm tăng thêm hương vị gợi tình, ngay lập tức khơi dậy dục vọng nguyên thuỷ của người đàn ông.

Kỳ Tự hít sâu một hơi, lại lần nữa dời tầm mắt đi, tận đến khi tiếng nhạc đã ngừng cũng không nhìn trở lại.

Mệt mỏi quá, thật vất vả mới nhảy xong, động tác cuối cùng là hành động làm biểu tượng trái tim. Minh Dao chạy tới cầm lấy điện thoại:

“Sao rồi, bây giờ anh có thấy vui hơn một chút chưa?”

Cô thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, đôi môi cũng nổi lên sắc đỏ kiều diễm.

Kỳ Tự: “……”

Không có.

Em làm anh càng khó chịu.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ cẩu: nhìn là X đấy

Tiểu Minh (lạnh nhạt): tỉnh lại đi, công cụ người không có tư cách X với em.

Ps: 2 câu chuyện cười trong bài là từ Internet, không phải bản gốc ~

Chương này tiếp tục hồng bao, lúc mọi người bình luận cho số lượng từ nhiều một chút nha, Tiền Tiền cần điểm tích luỹ để bò bảng.
Bình Luận (0)
Comment