Buổi tối, Kỳ Tự gọi điện thoại cho Minh Dao đến ba lần, nhìn là biết anh đã không thèm quan tâm lời đe doạ “Ai tìm em trước là đồ chó con” nữa rồi.
Có vẻ như cũng không có gì lạ khi Minh Dao gọi anh là đồ chó con như vậy.
Một cuộc gọi cũng không nhận.
Kỳ Tự không có cách nào, đành phải nhắn Wechat:
[không ngăn cản em]
Minh Dao vẫn không đáp lại.
Thế là nhắn thêm một tin từ ngữ rõ ràng:
— [anh đồng ý cho em quay quảng cáo kia]
Minh Dao nhìn 2 tin nhắn Wechat được gửi đến liên tiếp, hừ một tiếng.
Trễ rồi!
Điều cô để ý bây giờ không phải cô có được quay quảng cáo hay không, mà là Kỳ Tự lại thật sự đồng ý cho cô 3 ngày không để ý tới anh.
Đây là một manh mối đáng sợ đến cỡ nào chứ.
Lúc cô đưa ra sự lựa chọn này, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy thật tàn nhẫn. Bọn họ mới bước vào tình yêu cuồng nhiệt, mới vừa hoàn thành một sự kiện hài hoà nhất trong đời, theo lý nên ở trạng thái gắn bó keo sơn, khó xa khó lìa.
Vậy mà tên đàn ông khốn có thể đồng ý 3 ngày không gặp một cách hời hợt như vậy.
Cho nên, coi như bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi.
Nói 72 giờ thì chính là 72 giờ, sẽ không cho anh thấy em sớm hơn dù chỉ 1 giây đồng hồ.
Minh Dao không trả lời anh, nhưng lại bí mật đăng lên Moments.
Còn Kỳ Tự nãy giờ vẫn chưa chờ được lời đáp lại của Minh Dao, cũng thuận tay nhấp vào Moments của cô. Vốn định tuỳ tiện nhìn xem hôm nay cô đã đăng cái gì, kết quả lại nhìn thấy một động thái mới như vậy.
[còn 70 giờ 40 phút]
?
Kỳ Tự vừa nhìn đã hiểu ám chỉ của cô, bật cười ngay lập tức.
Sao lại có thể thích một cô bé thù dai như vậy.
Tay đặt trên màn hình ngừng lại một lúc, đang lo lắng phải làm gì tiếp theo với bài đăng này, bỗng nhiên nhìn thấy Minh Dao để lại một biểu cảm trong khu vực bình luận của cô.
[chửi mắng]
Nhìn ra được, là đang mắng anh trong không khí đây.
Kỳ Tự cũng click mở biểu cảm theo, chầm chậm lướt qua, tìm một biểu cảm thích hợp để trả lời cho Minh Dao vào lúc này.
Thật ra anh rất ít khi dùng Wechat, ý nghĩa tồn tại của Wechat đối với anh mà nói chính là công cụ liên lạc để hẹn mấy người bạn tụ họp hằng ngày, nói chuyện phiếm lại càng thêm ít, đối với ý nghĩa của mấy biểu cảm này lại càng lạ lẫm hơn.
Thử qua từng cái một, tự nhiên phát hiện có một biểu cảm gọi là nụ hôn.
Anh khẽ mím môi.
Vậy cái này đi.
Thế là, ngay sau lời mắng chửi của Minh Dao, bên dưới thình lình xuất hiện một nụ hôn.
Ba giây sau, dưới khu vực bình luận, Minh Dao tiếp tục đáp trả một icon kiêu ngạo.
Kỳ Tự đang ngồi trên ghế xoay một vòng, đưa lưng về phía bàn làm việc, bỗng nhiên nổi lên hứng thú cùng cô chơi trò chơi bí hiểm này.
Sau đó, khu vực bình luận trở thành như thế này.
Kỳ Tự: [ hôn hôn]
Minh Dao: [hừ hừ trái]
Kỳ Tự: [hôn hôn]
Minh Dao: [hừ hừ phải]
Kỳ Tự: [hôn hôn]
Minh Dao: []
Kỳ Tự dùng một biểu cảm kéo dài từ đầu đến cuối, Minh Dao thì đáp trả đủ kiểu, hai người đang hăng say anh tới em chơi, bỗng nhiên nhảy ra một bình luận mới làm rối loạn đội hình của bọn họ.
Tưởng Vũ Hách: [Hai người có thể đổi sang chỗ khác ** không?]
Vốn dĩ Minh Dao đang chờ biểu cảm của Kỳ Tự, không ngờ lại chờ được đại ca Tưởng.
Cô dám đăng này đăng kia với Kỳ Tự mà không kiêng kỵ gì, chính là ỷ vào moments của 2 người không có bạn chung, lại quên rằng trước đó đã ngẫu nhiên kết bạn với Tưởng Vũ Hách vì chuyện liên quan đến bộ phim.
Từ lúc thêm bạn vẫn luôn nằm yên ở đó, thế cho nên ngay cả bản thân cô cũng quên mình đã từng kết bạn với người này.
Minh Dao cảm thấy có chút xấu hổ, im lặng rời khỏi cuộc đối thoại.
Nhưng mà Kỳ Tự lại phản hồi Tưởng Vũ Hách —
[Ai mượn cậu đọc? Cút]
Vốn dĩ Minh Dao còn đang hờn giận, nhưng không hiểu sao lại bị những lời này chọc cười thành tiếng.
Cái quỷ gì vậy, mình cũng dễ dụ ngọt quá, chỉ có mấy cái icon đã dỗ được mình rồi.
Không được không được, phải lạnh lùng một lúc nữa.
Vì thế Minh Dao đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài rót 1 ly sữa, lúc quay lại thì phát hiện moments có nhiều thêm mười mấy cái bình luận.
Ông nội ơi, hai người đàn ông giá trị hàng tỷ vậy mà lại đang bắn đại bác.
Bất giác Minh Dao buồn cười, vừa uống sữa vừa xem cuộc đối thoại của bọn họ, cơn tức giận trong lòng cũng dần dần tan biến.
Thật ra vấn đề ban đầu cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần Kỳ Tự lui một bước giống như bây giờ, đồng ý cho cô quay quảng cáo là được. Thật ra trước đó, Minh Dao cũng nghĩ qua, nếu Kỳ Tự thật sự kiên trì không đồng ý, cô cũng sẽ vì anh mà thoả hiệp.
Nhưng bây giờ cô vẫn không muốn để ý đến anh, bằng không anh sẽ phát hiện mình dễ dỗ như vậy.
Bên phía Minh Dao không có động tĩnh, Tưởng Vũ Hách nhắn tin riêng cho Kỳ Tự:
[đủ rồi phải không, phụ cậu diễn lâu như vậy]
Phản đối Tưởng Vũ Hách có hành vi xâm nhập vào vườn hoa tình yêu bí mật của người khác, Kỳ Tự đã bày tỏ tình yêu của mình với Minh Dao bằng một khía cạnh khác.
Chẳng hạn như [tôi nói chuyện với bạn gái mình thì liên quan gì đến cậu]
[hâm mộ tôi có bạn gái?]
[ghen tị với tôi?]
Vân vân và vân vân, những lời cợt nhả như vậy, là để đạt được mục đích nịnh nọt Minh Dao vui vẻ.
Tưởng Vũ Hách bị xịt đến đen cả mặt, [con mẹ nó cậu nịnh vợ mình không được thì quay sang sỉ nhục tôi, cậu cho tôi được bao nhiêu tiền hả]
Lúc này Kỳ Tự đã đứng ở ban công, nghiêng đầu châm điếu thuốc, thản nhiên gửi lời thăm hỏi bạn thân.
[một từ một tệ, cậu đếm thử tổng cộng mấy từ, bây giờ chuyển khoản]
Tưởng Vũ Hách: “…….”
Có phụ nữ xong thật là ghê gớm, kiêu ngạo như vậy.
……….
Kỳ Tự rít một hơi thuốc, khoé miệng còn sót lại một chút ý cười.
Thật ra trước giờ anh rất ít khi có những cuộc đối thoại châm chọc thế này, nếu không muốn nói là hầu như chưa từng có.
Trong mắt người khác, Kỳ Tự chính là một cỗ máy làm việc vô tình, tình cảm mờ nhạt, cho dù đối với người nhà cũng như thế, giống như căn bản không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh.
Nhưng từ khi biết Minh Dao, thường xuyên bị những chuyện tinh quái của cô làm cho mưa dầm thấm đất, Kỳ Tự phát hiện, vậy mà bản thân mình cũng sẽ bắt đầu khám phá những thú vui trong cuộc sống mà mình đã từng khinh thường trong quá khứ.
Chẳng hạn như những icon kia vậy.
Lại chẳng hạn như, từ trước đến giờ nhìn cảnh đêm náo thiệt đẹp mắt trên ban công này, trong lòng chỉ cảm thấy sự hoang vu vô tận.
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, nếu có Minh Dao ở bên cạnh thưởng thức phong cảnh xinh đẹp nhân gian này, thì tâm trí sẽ hoàn toàn ở trong một trạng thái khác.
Nhàn nhạt nhả ra hai làn khói, Kỳ Tự nhìn điện thoại.
Minh Dao vẫn chưa trả lời mình.
Nhưng anh biết nhất định vừa rồi ở bên kia điện thoại cô cũng đã nở nụ cười.
Không chừng bây giờ tiểu tiên nữ cao quý Dao Trì cô vẫn còn đang kiêu ngạo, không chịu thấp hèn cúi đầu thôi.
Vậy để cô ấy kiêu ngạo cả đêm cũng tốt.
Kỳ Tự: [ngày mai lại tìm em, ngủ ngon tiên nữa Dao Trì].
Thời điểm nhìn thấy những lời này, hai vai của Minh Dao run lên, không nhịn được mà nổi da gà.
Người đàn ông đáng ghét này cũng rất hao tổn tâm trí để dỗ dành mình, da mặt dày không từ thủ đoạn lôi kéo bạn bè tham gia thì không nói đi, bây giờ còn gọi mình là tiên nữ một cách bình dân như vậy.
Minh Dao vụng trộm nhếch môi.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cô thậy sự rất thích Kỳ Tự buông bỏ tư thái cao cao tại thượng mà dỗ dành mình thế này.
Anh như vậy khiến Minh Dao cảm thấy chân thật, chân thật có được anh, thích anh.
__
Vì phải đi thắp hương cho mẹ của Kỳ Tự, nhưng Giang Mẫn Nguyệt lại không có quần áo trang nhã như vậy, vừa lúc ngày hôm sau không có việc gì làm, nên lấy lý do mua quần áo cho Minh Dao để lôi kéo cô đi trung tâm thương mại.
Hai người đều là minh tinh, một người đã từng đỏ đến phát tím (1), một người thì mức độ nổi tiếng ngày càng tăng cao, nên đi ra ngoài cũng không được tiện lắm.
**(1): chỉ những người có công danh vượng phát, sự nghiệp suôn sẻ, được coi trọng. Thời cổ đại là người được hoàng đế cực kì sủng ái. Và dựa theo hệ thống quan chức ở cổ đại, họ được phân biệt từ cao xuống theo: áo choàng tím, áo choàng đỏ, áo choàng xanh lá cây, cuối cùng là xanh lục.
Cũng may trung tâm thương mại mà Giang Mẫn Nguyệt đến là nơi cao cấp sang trọng nhất ở Bắc Kinh xa xỉ này, phần lớn bên trong là các thương hiệu nổi tiếng thế giới, nhãn hiệu đắt tiền càng nhiều đến không thể đếm xuể.
Đương nhiên, người qua lại cũng không phức tạp và không nhiều lắm.
Minh Dao đeo khẩu trang, cẩn thận đi theo phía sau Giang Mẫn Nguyệt: “Mẹ, chúng ta không cần đi chỗ xa xỉ như vậy, quần áo ở đây tuỳ tiện cũng toàn mấy vạn mười mấy vạn”.
Giang Mẫn Nguyệt lại thản nhiên trả lời cô: “Coi thôi không được sao, đâu nói nhất định phải mua”.
Minh Dao: “………”
Đúng là không coi được.
Minh Dao quá hiểu rõ trung tâm thương mại này. Cô đã từng cùng Giản Ninh đến đây một lần khi còn học đại học. Lúc ấy Giản Ninh không biết thẻ của mình bị đóng băng nên chọn 2 bộ quần áo để thử, lúc thanh toán hoá đơn thì được thông báo thẻ không cà được.
Đến bây giờ Minh Dao vẫn nhớ rõ ánh mắt của 2 chị gái ở quầy tính tiền.
Nhưng cô lại không muốn đả kích sự nhiệt tình dạo phố của Giang Mẫn Nguyệt, đành phải tháp tùng theo.
Trên đường đi ngang qua một cửa hàng thời trang cao cấp rất nổi tiếng, Giang Mẫn Nguyệt cảm thấy rất hứng thú: “Dao Dao, vào xem”.
Minh Dao nhìn lên thương hiệu kia: “Thôi bỏ đi mẹ, món rẻ nhất của thương hiệu này hình như cũng phải mười mấy vạn, mẹ mua quần áo cho con cũng không cần phải như vậy”.
Giang Mẫn Nguyệt lại làm lơ lời nói của con gái, đi thẳng vào trong.
Bà đeo kính râm, mặc dù trang phục trên người không đắt tiền, nhưng nhìn dáng người kia, chị gái đứng quầy cũng cảm nhận được một loại khí chất “Tôi mua nổi” trên người bà.
Thế là chào đón Giang Mẫn Nguyệt và Minh Dao cực kì vui vẻ.
Minh Dao không có cách nào, kéo cao khẩu trang đi vào.
Vai diễn Lâm Vân Vân trong bộ phim đầu tay kia của cô, một tập chỉ có 5 vạn, thù lao đóng phim cho toàn bộ các tập phim cũng chỉ hơn 100 vạn, còn phải nộp thuế.
Trừ tới trừ lui còn chưa đủ cho cô mua 3-4 bộ quần áo ở đây.
Minh Dao cũng không phải dạng người chạy theo thương hiệu, cô tương đối dễ tính, chỉ cần đẹp, thích, quần áo có thương hiệu hay nhãn hiệu linh tinh, hàng hiệu hay không, cô cũng không coi trọng.
Cho nên cô cảm thấy thật sự không cần phải mua loại quá mức xa xỉ ở trước mắt này.
Vốn tưởng rằng Giang Mẫn Nguyệt cũng sẽ chậc lưỡi khi nhìn thấy nhãn giá, ai ngờ đi dạo một vòng, Giang Mẫn Nguyệt không những không đi, còn cầm 2 bộ quần áo đưa Minh Dao: “Đi thử xem”.
Minh Dao: “???”
Trong tay là một chiếc váy 12 vạn, một áo khoác 19 vạn hơn.
Minh Dao giật mình, hạ giọng: “Không cần thử đâu, con không thích”.
Giang Mẫn Nguyệt quá hiểu biết con gái mình thích cái gì, hai mẫu này hoàn toàn dựa vào sở thích của cô mà lấy.
Bà đẩy Minh Dao vào phòng thử đồ, “Thử rồi mới biết có thích hay không, mau đi”.
Minh Dao: “…….”
Sau khi Minh Dao đi vào, Giang Mẫn Nguyệt thuận tay cầm một quyển tạp chí và ngồi chờ trên sofa gần đó.
Mới vừa ngồi xuống, có hai vị khách từ bên ngoài bước vào, cũng là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vừa nhìn là biết thiên kim tiểu thư.
Họ cũng chọn những bộ quần áo mà mình yêu thích, đang muốn tiến vào phòng thử đồ, vừa vặn đụng phải Minh Dao đang bước ra.
Vì phải thay quần áo, Minh Dao tạm thời gỡ khẩu trang xuống, lúc đi ra lại quên không kịp thời mang lên, nên đối phương nhanh chóng nhận ra cô.
“Minh Dao?”
Minh Dao cũng sửng sốt một chút.
Vậy mà lại gặp được Kim Đường ở đây.
Bên cạnh cô ta còn có 1 người bạn, dường như người này cũng đang chuẩn bị thử quần áo.
Vốn dĩ ban đầu Minh Dao cũng lịch sự nhẹ gật đầu bước ra, ai ngờ không biết có phải người bạn bên cạnh Kim Đường bất bình cho bạn của mình hay không, bỗng nhiên châm chọc mỉa mai nói:
“Có phải Kỳ Tự bị người ta bỏ thuốc đầu óc không tỉnh táo không, thiên kim tiểu thư như cậu thì không cần, lại chạy tới phí thời gian với loại minh tinh nhỏ bé so cheap này?”
Ánh mắt Kim Đường ra hiệu với bạn mình: “Đừng nói bậy”.
Sau đó lại xin lỗi Minh Dao: “Ngại quá, bạn của tôi không phải đang nói cô đâu”.
Cũng khá buồn cười.
Ở đây còn có minh tinh nhỏ nào khác sao?
Lời xin lỗi tràn đầy vị trà xanh của Kim Đường khiến cho Minh Dao vốn không để ý đến cũng có chút khó chịu.
Giọng điệu đáp lễ giống y như vậy: “Là bạn của cô sao? Ngại quá, tôi còn tưởng ở đây có con chó nào đang sủa gâu gâu loạn xạ”.
“Cô—“, nhất thời người bạn của Kim Đường cảm thấy thật khó thở, hình như cô ta đang muốn nói lời khó nghe, nhưng lời nói đã vọt tới bên miệng lại phải dừng lại vì ngại một vài nguyên nhân.
Cô ta thay đổi cách thức, dùng một loại ánh mắt dửng dưng từ trên cao nhìn xuống Minh Dao đang cầm quần áo trên tay, mỉa mai nói:
“Quẹt thẻ của đàn ông cũng thật sự thuần thục đấy”.
Minh Dao biết cô ta đang châm chọc mình tiêu tiền của Kỳ Tự.
Nhưng trời đất chứng giám, Minh Dao và Kỳ Tự ở bên nhau, ngoại trừ anh chủ động tặng quà, cô không tiêu một phân tiền nào của anh, càng không cần thẻ của anh.
Cái danh này khiến Minh Dao không phục, đang muốn cãi cọ mấy câu, bỗng nhiên chị gái ở quầy tính tiền đi tới, nói xin lỗi với Kim Đường và bạn của cô ta: “Xin lỗi quý cô, 2 mẫu trang phục này đã được mẹ của quý cô đây mua rồi ạ, hay là mọi người có thể xem mẫu mới ở phía bên kia nhé”.
Chị gái thu ngân rất lịch sự lấy đi 2 mẫu trang phục vẫn còn trên tay mà họ chưa kịp thử.
Sau đó lấy đi quần áo mà Minh Dao đang cầm trong tay rồi đặt chung một chỗ, khách sáo nói: “Mời quý cô đi hướng này, tôi sẽ gói lại ạ”.
Kim Đường và cô bạn: “……..”
Minh Dao cũng bị sốc đến mức không thể nói nên lời.
Minh Dao nhìn theo, phát hiện đúng là Giang Mẫn Nguyệt đang đứng ở quầy tính tiền, dáng người bà uyển chuyển, khí chất lỗi lạc bất phàm, giống một phu nhân nhà giàu không thể chạm tới.
Người bạn ở bên cạnh Kim Đường tức giận dậm chân, “Thái độ gì đây, tôi còn chưa thử”.
Kim Đường không kiên nhẫn mà la cô ả một tiếng, ánh mắt thì dán chặt vào bóng lưng của Giang Mẫn Nguyệt.
Kỳ lạ, người phụ nữ này là mẹ của Minh Dao?
Cô ta mà lại có một người mẹ trình độ tiêu thụ cao như vậy?
Chẳng lẽ là Kỳ Tự cho tiền?
Nhưng chỉ nhìn bóng lưng của người phụ nữ này, thì không hề giống loại nhà nghèo chợ búa kia.
Bà ta rất có khí chất, dù chỉ là một bóng lưng, cũng lộ ra một loại lạnh lùng và nội hàm đã lắng đọng theo năm tháng.
Kim Đường muốn đợi để được giáp mặt chính diện bà, nhưng lại không được như ý nguyện.
Hai mẹ con thanh toán hoá đơn xong đã được chị thu ngân cung kính tiễn đi, hơn nữa còn đeo kính râm bản to, không nhìn thấy được gì.
Kim Đường cũng chẳng phải kẻ ngốc (1), lập tức cảm thấy có khả năng thân phận của Minh Dao cũng không hẳn chỉ là một diễn viên bừa bãi vô danh mới vào nghề như những gì mình hiểu biết.
**(1): từ gốc túi rơm, chỉ những kẻ ngu ngốc, bù nhìn.
Bộ trang phục mà mình tiện tay lấy vừa rồi, ở Bắc Kinh này, có thể tuỳ tiện nhẹ nhàng mua như vậy cũng không được mấy người.
Vậy nên,
Bà ta là ai?
Từ trong cửa hàng bước ra, Minh Dao giống như đang xách 1 chiếc siêu xe ở trong tay, nặng trĩu.
Cô ngập ngừng nói, “Mẹ, mẹ sẽ không dùng hết toàn bộ gia tài của mẹ để giúp con xả giận đúng không?”
Năm cái túi trong tay này, ít nhiều cũng phải bảy tám chục vạn.
Giang Mẫn Nguyệt nhẹ liếc nhìn cô: “Gia tài của mẹ con chỉ có ngần này?”
Minh Dao: “………”
Dù sao từ khi ba qua đời, cuộc sống của Minh Dao vẫn luôn rất giản dị, mẹ không còn đóng phim, cuộc sống hoàn toàn dựa vào thù lao đóng phim ngày xưa chống đỡ.
Cho nên Minh Dao rất hiểu chuyện, cũng không bao giờ đòi hỏi Giang Mẫn Nguyệt những chuyện quá khả năng.
Cho tới bây giờ, đột nhiên bà mua cho mình quần áo bảy tám chục vạn.
Trí tưởng tượng của Minh Dao mở rộng ra: “Không phải là nhà chúng ta sẽ bị giải toả chứ?”
Giang Mẫn Nguyệt cười, trả lời cho có lệ với cô: “Ừ, phải”.
Oh shit.
Minh Dao chỉ buồn được vài giây liền quan tâm đến vấn đề chi phí bồi thường.
Nhà cô ở khu phố cổ, theo giá thị trường thì làm gì không được mấy ngàn vạn.
Vậy là đột nhiên cô trở thành nhà giàu mới nổi (1) trong truyền thuyết?
**(1): từ gốc “Sách nhị đại”: những người sinh ra ở ngoại ô sau 1980. Họ được thừa kế bất động sản của cha mẹ, khi mở rộng đường phố, do đền bù phá dỡ, họ bỗng trở nên giàu có sau 1 sớm 1 chiều.
Sướng quá rồi.
Còn quay cái gì diễn cái gì nữa, ngày mai quay về nhà làm bà chủ cho thuê nhà là được rồi.
Minh Dao tưởng thật, lập tức sắp xếp cho bản thân 100 loại hình nhân vật mới xuất sắc trong cuộc sống này, nắm lấy tay áo Giang Mẫn Nguyệt hỏi đông hỏi tây.
Nhưng Giang Mẫn Nguyễn vẫn chưa quên những lời nghe được vừa rồi.
Bất thình lình hỏi Minh Dao: “Nữ chính vừa rồi là ai?”
Minh Dao sửng sốt: “Nữ nào ạ?”
“Phòng thử đồ, người mặc váy trắng”.
Minh Dao kinh ngạc trong lòng.
Không thể không nói, ánh mắt của Giang Mẫn Nguyệt đúng thật là lão luyện, rõ ràng là 2 người phụ nữ, bà chỉ liếc nhìn một cái cũng nhìn ra được Kim Đường có liên quan đến mình.
Minh Dao cúi đầu đi được vài bước, hiển nhiên Giang Mẫn Nguyệt đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi, cho nên hiện tại cũng không cần phải giấu giếm.
“Là, vợ sắp cưới, trước kia của bạn trai con”.
Giang Mẫn Nguyệt dừng chân tại chỗ, cau chặt mày: “Vợ sắp cưới?”
Minh Dao vội giải thích: “Không phải anh ấy thích, mà do nhà anh ấy sắp xếp, sau đó đã từ hôn, không còn quan hệ gì nữa”.
Sau khi trở về từ bữa tối ngày hôm qua, thông qua danh thiếp mà Kỳ Tự đưa cho Giang Mẫn Nguyệt, bà đã biết bối cảnh gia tộc sau lưng anh to lớn thế nào, trước mắt lại nghe Minh Dao nói như vậy, trong lòng không khỏi lặng đi vài phần.
Nhưng bà không biểu hiện gì ra mặt, chỉ “ừ” một tiếng, rồi cho qua đề tài này.
Hai mẹ con đi dạo đến trưa, Giang Mẫn Nguyệt cũng tự mua cho mình một bộ quần áo trang nhã, thuận tiện cho ngày mai đi cúng lễ.
Về đến nhà, vừa lúc Nhuế Nhuế cũng tìm tới cửa.
Cô nàng xách theo túi lớn túi nhỏ trong tay, Minh Dao tự hỏi: “Mấy cái này là gì?”
Giang Mẫn Nguyệt đang ở đó, Nhuế Nhuế đành phải kín đáo trả lời Minh Dao: “Người đó đó, đền quần áo cho chị”.
“Đền cho chị? Ai vậy?”, mới đầu Minh Dao nghe không hiểu, khi mở một chiếc túi ra, sau khi nhìn thấy chiếc váy quen thuộc bên trong, lập tức hiểu ra.
Là quần áo Kỳ Tự bồi thường.
Không tệ, vẫn còn nhớ.
Nhưng chỉ kêu anh đền có một bộ mà thôi, anh lại đưa túi lớn túi nhỏ đến cửa như vậy sao.
Minh Dao mím môi, tuy rằng thì thầm trong miệng, nhưng trong lòng không khỏi tràn đầy vui mừng.
Nhuế Nhuế đi rồi, cô lấy từng bộ quần áo mà Kỳ Tự đem đến từ trong túi ra, đặt lên trên giường.
Ngoại trừ chiếc váy bị xé hư cùng kiểu, Kỳ Tự còn mua một vài bộ trang phục hằng ngày với giá cả xa xỉ. Gu thẩm mỹ của anh rất tốt, kiểu dáng anh chọn rất phù hợp với sở thích của Minh Dao.
Thật là trùng hợp, cùng một ngày, hai người Minh Dao yêu nhất đều mua quần áo cho cô.
Minh Dao nằm lỳ ở trên giường nghĩ ngợi, có phải là trời cao đang ám chỉ gì đó không?
Giang Mẫn Nguyệt tựa vào cạnh cửa nhìn dáng vẻ vụng trộm cười ngây ngô của con gái, thở dài.
Cô bé, chỉ vài bộ quần áo mà đã vui mừng đến vậy.
__
Đến 7h tối, hai mẹ con đang ở nhà ăn cơm thì Kỳ Tự gọi điện thoại đến cho Minh Dao.
Vốn Minh Dao không muốn bắt máy, nhưng tiếng chuông cứ vang lên liên tiếp 4-5 lần, rốt cuộc vẫn là không nhịn được.
“Anh thừa nhận mình là chó con sao?”
Giọng nói của cô gái truyền đến, mang theo một chút kiêu ngạo đáng yêu.
Kỳ Tự đang ở dưới nhà cô.
Anh ngồi ở trong xe, đang chơi một cái hộp nhỏ ở trong tay: “Thừa nhận, xuống dưới đi, anh muốn gặp em”.
Ngay cả cơm Minh Dao cũng không ăn nữa, tìm lý do nhảy nhót chạy như bay xuống lầu.
Cô cũng muốn gặp anh.
Cái gì mà 72 giờ, đã mất hiệu lực từ lâu rồi.
Lúc Minh Dao lên xe còn mang theo một luồng khí lạnh lùng.
Nhưng cô đang cười, như thể có những vì sao trong mắt, ánh lên thứ ánh đang có thể làm tan biến mọi sự lạnh nhạt.
“Kêu em xuống làm gì, tự mình học cách kêu giống chó con cho em nghe sao?”
Kỳ Tự nhìn cô.
Không biết vì sao, ngay cả khi bây giờ người đã ở trước mặt, anh vẫn nhớ cô rất nhiều.
Giống như một loại ý niệm cố chấp đã khắc sâu vào tim, chỉ muốn ở bên cô mọi lúc.
Nhìn không đủ, dính không đủ.
Minh Dao quơ quơ tay, “Nói chuyện đi, ngẩn người làm gì vậy”.
Kỳ Tự hoàn hồn, dừng một chút: “Nhưng anh muốn nghe em kêu”.
Minh Dao hoàn toàn không nghe ra hàm ý thứ 2 của anh: “Dựa vào cái gì mà em kêu chứ, em cũng đâu có chủ động tìm anh, em lại không phải cún”.
Sau khi nói một tràng, dường như bây giờ Minh Dao mới hiểu rõ ý ở ngoài lời của người đàn ông này, hai má ửng hồng, duỗi tay đánh anh: “Kêu cái đầu anh”.
Kỳ Tự nhẹ nhàng cười, đè tay cô lại: “Cho em cái này”.
“Cái gì?”
Kỳ Tự lấy ra một sợi dây chuyền từ trong chiếc hộp nhỏ mà anh vừa đùa nghịch kia.
Một màu vàng tinh tế, phía dưới đính một viên đá quý ngọc lục bảo nạm vàng.
Đặc biệt sang trọng.
“Anh đeo giúp em”.
Minh Dao lại tránh về sau: “Của ai?”
Cô nhìn ra được đây không phải là một sợi dây chuyền mới mua, tuổi đời rất lâu.
Một lát, Kỳ Tự bình tĩnh nói: “Là của mẹ anh”.
Minh Dao: “……..Sao ạ?”
“Lúc còn rất nhỏ mẹ anh đã nói, sau này anh lớn lên, nếu có thích ai, thì để cô ấy đeo sợi dây chuyền này và về gặp bà”.
Dường như Minh Dao đã hiểu được ý của Kỳ Tự, lại không hiểu rõ lắm: “……Gặp bà?”
Im lặng một lát, Kỳ Tự nói: “Mai là ngày giỗ của mẹ anh”.
Anh mở khoá sợi dây chuyền, tay nắm lấy 2 đầu dây, nhưng động tác lại ngừng ở không trung.
Món quà này, anh nguyện ý tặng, nhưng không có nghĩa là Minh Dao nguyện ý mang.
Anh chờ một đáp án từ cô.
Bỗng nhiên một lát, cơ thể đang dựa vào cửa xe của Minh Dao chậm rãi hướng về phía trước.
Cô nghiêng đầu, vén mái tóc dài của mình qua một bên, lộ ra chiếc cổ trắng mịn.
Sau đó nhẹ nhàng nâng mắt, đón lấy ánh mắt của Kỳ Tự.
Ánh đèn vàng nhạt phản chiếu vào đôi mắt của Minh Dao, ánh mắt của cô vừa trong suốt vừa cương nghị.
Giống như đang nói, em sẵn lòng.
Xem như Kỳ Tự đã hiểu.
Anh nghiêng người về phía trước, hơi thở ngừng ở bên tai cô, tay luồn qua chiếc cổ thon dài của cô, nghiêm túc đeo lên sợi dây chuyền đầy ý nghĩa này.
Sau khi đeo xong, đôi tay tự nhiên rơi xuống bờ vai cô.
Hơi thở đan xen, bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ trong ánh mắt của người đàn ông từ từ tăng cao.
Minh Dao nhẹ hỏi: “Có phải anh muốn hôn em hay không?”
Kỳ Tự “ừ” một tiếng.
Giọng nói thật trầm.
“Thật trùng hợp”, Minh Dao vòng tay qua cổ anh, áp tới chóp mũi của anh, “Em cũng vậy”.
Có tiếng cười rất nhỏ nhẹ lướt qua hơi thở.
Kỳ Tự hơi cụp mắt, hôn lên môi cô, cắn cắn hôn hôn vài cái giống như trêu đùa, một lát mới hạ giọng hỏi: “Ngày mai cùng anh đi gặp bà được không?”
Sau một lúc lâu, Minh Dao ôm anh càng chặt: “Được”.
Tác giả có lời muốn nói: khúc nhạc dạo của Phim Kinh Dị đã hoàn tất thêm nhiệt, mời các bạn đón xem chương Phim Kinh Dị tiếp theo chua cỡ nào.