Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

Chương 24

Sau khi đến phòng làm việc, cô Vương đưa tay đóng cửa lại, gọi Diệp Triều Nhiên ngồi xuống, rót cho cậu cốc nước.

Diệp Triều Nhiên nhận lấy, nói cảm ơn.

Cô Vương ngồi xuống đối diện Diệp Triều Nhiên, đánh giá sắc mặt Diệp Triều Nhiên, bắt đầu suy nghĩ nên nói thế nào.

Từ lúc biết Phương Yến muốn chuyển đến lớp cô xong, cô Vương mấy ngày nay không được ngủ ngon, vừa nghĩ đến chuyện này là đau đầu.

Diệp Triều Nhiên nhìn ra sự khó xử của cô Vương, chủ động mở miệng: "Cô Vương cô tìm em, là vì chuyện của Phương...Phương Yến sao?"

Cô Vương thở dài nặng nề, gật đầu.

"Phải, chuyện này nói ra thì dài," Cô Vương xoa xoa huyệt thái dương, "Biết được học sinh chuyển trường là Phương Yến xong, cô cũng không có đồng ý, nhưng lạnh đạo trường lại nói nhà họ Phương....xin lỗi, Triều Nhiên."

Có những chuyện suy có cùng cũng không thể nói rõ với Diệp Triều Nhiên.

Chỉ là nhà họ Phương tiêu chút tiền, lãnh đạo trường học gây áp lực cho cô Vương, cô chỉ có thể đồng ý.

Phương Yến vì để tiếp cận cậu, cho dù không cùng một lớp, cũng sẽ là ở lớp khác. Đây chính là chuyện sau khi Diệp Triều Nhiên trọng sinh dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.

Diệp Triều Nhiên trên đường đến đây đã suy nghĩ kĩ rồi, cậu sẽ không trách bất cứ ai.

"Em biết cô cũng là bất đắc dĩ," Diệp Triều Nhiên nói, "Chuyện này không liên quan đến cô, cô Vương cô không cần phải thấy có lỗi mà tự trách."

Cô Vương thấy Diệp Triều Nhiên còn an ủi lại cô, trong lòng càng khó chịu, cô lập tức nói: "Triều Nhiên, cô biết em không muốn có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Phương, em yên tâm, Phương Yến đến lớp chúng ta cũng không ở lại học quá lâu, nhiều nhất là một học kỳ, cậu ta sẽ rời đi, bởi vì sức khỏe cậu ta..."

"Khoảng thoài gian này, cô sẽ tận lực để cho hai em ít tiếp xúc với nhau, cho dù là chỗ ngồi hay là hoạt động tập thể. Em không cần lo lắng, cũng không cần nghĩ quá nhiều, yên tâm học tập là được rồi, nếu có gặp bất cứ vấn đề gì em cứ đến tìm cố, cô chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp em giải quyết."

Cô Vương nói lời này vô cùng thành khẩn, đâu cũng là điều duy nhất cô có thể giúp được cho Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên rất cảm động, trịnh trọng nói lời cảm ơn cô Vương.

"Cảm ơn cái gì?" trong mắt cô Vương đều là sự đau lòng, "Em không trách cô là được rồi."

"Em sao có thể trách cô được?" Diệp Triều Nhiên nghiêm túc nói, "Em thật sự rất cảm ơn cô."

Cô Vương lại thở dài hỏi: "Vậy hôm nay em có muốn xin nghỉ không? Cô phê duyệt cho em một ngày? Ra ngoài thả lỏng một chút?"

Diệp Triều Nhiên thật sự không nhịn được, khóe miệng cong lên: "Cô nghĩ em yếu ướt như vậy sao?"

Cô Vương thấy nụ cười của Diệp Triều Nhiên cũng hơi thở phào: "Cô chỉ sợ em nhất thời chưa tiếp nhận được."

"Không cần ạ," Diệp Triều Nhiên uống xong cốc nước, "Em về lớp học đây ạ, không thể vì một người không liên quan mà làm lỡ việc học của em được?"

"Em có thể nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi." Cô Vương nhìn Diệp Triều Nhiên, đứa nhỏ này thật sự hiểu chuyện làm người ta đau lòng.

"Vậy em về lớp học đây," Diệp Triều Nhiên đứng lên, "Cảm ơn cô Vương."

Sau khi nói chuyện với Diệp Triều Nhiên, cô Vương thật sự thả lỏng hơn nhiều, lông mày căng chặt của cô cũng được giãn ra, lộ ta nụ cười tán thưởng, gật gật đầu.

Diệp Triều Nhiên vừa đi đến cửa lớp, tầm mắt cả lớp nhất tề tập trung nhìn cậu, thầy giáo vật lý cũng không hỏi nhiều, để cho Diệp Triều Nhiên về chỗ.

Phương Yến ngồi hàng đầu tiên, nhìn thấy Diệp Triều Nhiên hai mắt cậu ta hơi sáng lên, trên mặt lại treo lên nụ cười, nhưng Diệp Triều Nhiên nhìn thẳng, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn cậu ta một cái.

Nụ cười của Phương Yến cũng nhạt đi vài phần.

Diệp Triều Nhiên trở về chỗ ngồi, phát hiện Khương Tầm Mặc thế mà hiếm khi mà lại không ngủ.

Diệp Triều Nhiên nhìn hắn, Khương Tầm Mặc cũng lấy điện thoại ra.

Sau đó, điện thoại Diệp Triều Nhiên rung lên.

Khương Tầm Mặc: [Vẫn ổn chứ?]


Phương Yến đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, trong lồ ng ngực Diệp Triều Nhiên tràn đầy phẫn nộ, trong lúc nhất thời thậm chí còn quên quản lý biểu tình của cậu.

Cảm xúc vừa rồi của cậu quá kích động, nếu như thật sự nổi lên tranh chấp với Phương Yến, dựa vào bản lĩnh đổi trắng thay đen của Phương Yến, cuối cùng người chịu thiệt cũng là bản thân cậu.

May có Khương Tầm Mặc vừa nãy thay cậu mở miệng, vài ba câu đã chỉ ra mục đích không đơn thuần của Phương Yến, để những bạn học xung quang không nhìn rõ chân tướng mà lập tức phản ứng lại, giải vây thay cho Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiêu rất cảm động, gõ chữ trả lời: [Đã không sao rồi, vừa nãy thật sự cảm ơn cậu!]

Khương Tầm Mặc liếc mắt nhìn tin nhắn, rồi liếc nhìn Diệp Triều Nhiên, không phòng bị mà đối diện với ánh mắt thăm dò của Diệp Triều Nhiên.

Ánh mặt trời khúc xạ qua cửa sổ, vừa vặn rơi vào mắt Diệp Triều Nhiên, đôi mắt thiếu niên càng trong suốt hơn, đôi mắt trong veo, bóng mờ dưới hàng mi càng làm cho lông mi cậu ấy dài và dày hơn.

Theo động tác chơp mắt, giống như bàn chải nhỏ quét lên quét xuống vậy, cũng vừa vặn quét qua đầu quả tim của Khương Tầm Mặc.

[Không có gì.]

Khương Tầm Mặc cất điện thoại đi.

Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không còn cách nào khác, ai bảo Diệp Triều Nhiên thích hắn cơ chứ?

Diệp Triều Nhiên nhìn thấy tin nhắn cười cười.

Những lời vừa nãy của Khương Tầm Mặc nhắc tỉnh Diệp Triều Nhiên, mục đích của Phương Yến đến đây vốn dĩ không đơn thuần, bây giờ cả lớp cũng biết cậu ta có dụng tâm khác, vây cậu vừa hay có thể mượn cơ hội này, phủi sạch quan hệ với Phương Yến trước mặt mọi người.

Nếu như vậy, ngày sau Phương Yến nếu có mượn cơ hội để gây rắc rối, bạn học trong lớp cũng không dễ dàng tin tưởng.

Diệp Triều Nhiên đã quyết định xong, chuẩn bị tan học sẽ tỏ rõ thái độ của cậu.

Không hề nằm ngoài dự liệu của cậu, vừa tan học Phương Yến lại đi đến chỗ cậu.

Khương Tầm Mặc nhìn cái gương mặt cực kỳ giống với Diệp Triều Nhiên của Phương Yến, giữa lông mày đều là sự hung ác, hắn đang muốn mở miệng, đã thấy Diệp Triều Nhiên đột nhiên đứng lên.

"Phương Yến." Diệp Triều Nhiên nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên.

Trên mặt Phương Yến vui vẻ, cậu ta cho rằng cuối cùng Diệp Triều Nhiên cũng đồng ý nhận cậu ta, hốc mắt lập tức đỏ lên, hạ giọng nói: "Anh..."

"Cậu đừng gọi tôi là anh," Diệp Triều Nhiên lạnh lùng ngắt lời cậu ta, đáy mắt lướt qua một tia chán ghét, "Mặc dù chúng ta quả thật là anh em sinh đôi, nhưng ngay từ khi ba mẹ cậu bỏ rơi tôi, tôi với cậu và cả người nhà cậu đã không còn bất cứ quan hệ gì. Tôi họ Diệp, cậu họ Phương, cậu không cần gọi tôi là anh, tôi cũng không có người em trai như cậu."

Nụ cười trên mặt Phương Yến ứng đờ, mắt cậu ta càng đỏ hơn: "Cho nên anh bây giờ vẫn còn đang tức giận với mọi người sao?"

"Đây không phải là nguyên nhân tức giận hay không tức giận, là các người hết lần này đến lần khác làm phiền đến cuộc sống của tôi, đã gây rắc rối cho tôi." Diệp Triều Nhiên nhàn nhạt nhìn cậu ta.

Vẻ ngoài của Phương Yến và cậu rất giống nhau, nhưng cũng không giống.

"Nhưng mọi người cũng chỉ là muốn..." Phương Yến ngụy biện.

"Các người nghĩ là các người nghĩ, nói đi nói lại đều là đang nói suy nghĩ của các người, căn bản không suy nghĩ cho Diệp Triều Nhiên người ta." Phó Tân ngồi một bên thât sự không nhịn được, nói chen vào ngắt lời Phương Yến.

Mệt cho cậu ta trước đó còn chờ đợi học sinh chuyển trường lâu như vậy, kết quả không ngờ được chuyển đến lại là một đóa thịnh thế bạch liên.

Nói hàm ý đều là cậu ta biết là lỗi của bọn họ, nhưng cậu ta vẫn muốn làm như vậy.

Có biết xấu hổ không.

Phó Tân vừa mở lời, bạn học khác cũng phụ họa theo.

"Đúng vậy, cậu và người nhà cậu căn bản không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Diệp Triều Nhiên. Diệp Triều Nhiên đã nói rất nhiều lần rồi, không muốn bị làm phiền, cậu lại nhất định phải chuyển đến lớp chúng tôi.

"Quá ích kỷ."

"Đã bỏ rơi người ta một lần rồi, Diệp Triều Nhiên không truy cứu tội bỏ rơi của ba mẹ cậu đã là rất tốt rồi, người nhà các cậu còn muốn làm cái gì nữa?"


"Không phải chứ tôi nói này, Phương Yến, cách làm của nhà các cậu quả thật là không ổn thỏa."

"Cậu nếu thật sự coi Diệp Triều Nhiên là anh trai, cậu không nên chuyển đến lớp chúng tôi, càng không nên hết lần này đến lần khác chạy đến trước mặt Diệp Triều Nhiên."

"Đúng vậy, tôi nhìn thấy đều cảm thấy chán ghét, ghê tởm.

Rất nhiều bạn học không còn trầm mặc nữa, ồn ào đứng lên nói thay cho Diệp Triều Nhiên.

Phương Yến cũng là lần đầu gặp phải tình huống như vậy, cậu ta cắn căn môi, trên mặt trừ lúng túng còn có không biết là thế nào.

Có chuyện gì vậy, cậu ta nói sai rồi sao?

Tại sao những người này lại dùng vẻ mặt này nhìn cậu ta?

Phương Yến cảm thấy vô cùng khó xử, ánh mắt mọi người như đâm chích sau lưng, như kim đâm vậy.

Cậu ta trước đây ở trường học hay ở nhà, lần nào cũng có người bên cạnh dỗ cậu ta bảo vệ cậu ta, cậu ta đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy?

Cố tình lúc này vẫn còn có người nói: "Cậu ta không phải là khóc thật chứ?"

Phương Yến vừa nãy đỏ mắt là giả vờ, bây giờ là thật sự cảm thấy ấm ức, nước mắt lập tức chảy ra.

Nhìn thấy Phương Yến khóc, một nữ sinh lập tức trừng to mắt: "Này, mọi người đều nhìn thấy, bọn tôi cũng không có bắt nạt cậu!"

"Đúng vậy đúng vậy, không phải chỉ nói vài câu thôi sao? Diệp Triều Nhiên người ta còn chưa ấm ức, cậu sao lại còn khóc rồi?"

Cô không nói câu này còn được, câu này vừa nói ra, nước mắt Phương Yến càng rơi dữ dội hơn.

Lớp trưởng không nhìn được nữa, thở dài, bước lên ý bảo mọi người đừng nói nữa, cậu ta đẩy Phương Yến về chỗ ngồi.

Trước đó cô Vương đã cố ý dặn dò lớp trưởng, sức khỏe bạn học mới không tốt, nói cậu ta chăm sóc một chút.

Bây giờ nhìn thấy Phương Yến khóc, lớp trưởng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Được rồi, được rồi, mọi người cũng bớt nói vài câu đi, giải tán đi, giải tán, bên ngoài có người đang nhìn đó!"

Chuyện Phương Yến chuyển trường đến đã truyền khắp tầng lầu, lúc này có không ít học sinh lớp khác chạy đến lớp 1 hành lang nhìn ngó.

Phương Yến đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được một người nguyện ý nói giúp cậu ta, cậu ta lập tức có hơi kích động nắm lấy cánh tay lớp trưởng, ấm ức ngụy biện: "Lớp trưởng, tớ thật sự không có..."

Lớp trưởng mặt dù là nói giúp Phương Yến, nhưng cậu ta tuyệt đối không có ý đứng về phía Phương Yến.

Cậu ta rút tay ra, không nghe Phương Yến giải thích, chỉ nói: "Được rồi, cậu cũng đừng khóc nữa, vừa nãy mọi người quả thật nói chuyện hơi thẳng, nhưng nói cũng có đạo lý, nếu như người nhà cậu lúc Diệp Triều Nhiên còn nhỏ đã bỏ rơi cậu ấy, Diệp Triều Nhiên không đồng ý về nhà với mấy người, cậu cũng đừng đi làm phiền cậu ấy."

Dừng lại một chút, lớp trưởng còn không quên nói một câu: "Cậu đến lớp bọn tôi lớp bọn tôi vẫn rất hoan nghênh cậu, sau này cùng nhau học tập thật tốt đi, có vấn đề gì cậu có thể đến hỏi cô Vương bất cứ lúc nào."

Ý là, đừng đến tìm tôi.

Sắc mặt Phương Yến lập tức trắng bệch, thân hình càng lảo đảo.

Cậu ta hiểu rồi, trong lớp này, căn bản không có đứng về phía cậu ta.

Tất cả mọi người đều đứng về phía Diệp Triều Nhiên, cậu ta bị bài xích ở bên ngoài.

Phương Yến chưa từng chịu ấm ức như vậy, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.

Trong nước mắt mông lung, cậu ta nhìn về phía chỗ ngồi của Diệp Triều Nhiên, chỉ nhìn thấy những người vừa nãy nói thay cho Diệp Triều Nhiên đều vây quanh Diệp Triều Nhiên đang đứng.


Giọng nói của bọn họ rất nhỏ, nhưng ở trong phòng học này Phương Yến có thể nghe thấy rất rõ ràng.

"Diệp Triều Nhiên bọn tớ đều ủng hộ cậu."

"Sau này đừng để ý đến Phương Yến là được."

"Thật sự không hiểu cậu ta ấm ức cái gì? Còn thật sự cho rằng chúng ta không biết dáng vẻ bạch liên hoa là gì vậy?"

Sự tương phản mạnh mẽ như vậy, trên mặt Phương Yến lập tức nóng bừng đau rát, cậu ta không nghe được nữa, lảo đảo đứng lên, trực tiếp chạy ra khỏi lớp học.

Một khắc cậu ta cũng không muốn ở lại!

Diệp Triều Nhiên chú ý thấy Phương Yến đứng dậy rời đi, cậu chỉ nhìn một cái, rồi thu hồi tầm mắt.

"Cảm ơn mọi người quan tâm," Diệp Triều Nhiên cảm kích nhìn mọi người, "Mọi người yên tâm đi, tớ không sao."

Chuông vào học vang lên, bạn học vây quanh tản đi, nhưng Phương Yến lại chậm chạp không quay về lớp học.

Thầy giáo đứng lớp cũng hỏi lớp trưởng một câu, lớp trưởng lúng túng nói một câu cậu ta cũng không biết.

Thầy giáo chỉ có thể tự mình gọi điện hỏi tình huống một chút.

Không bao lâu, thầy giáo về đến lớp nói cho lớp trưởng, Phương Yến cơ thể không thoải mái xin nghỉ về nhà rồi.

Lời này vừa nói ra, những bạn học đứng ra nói chuyện vừa nãy hai mặt nhìn nhau.

Không phải chứ, một tên nam sinh bị nói vài câu cơ thể đã không thoải mái rồi?

Như vậy sau này ai còn dám nói chuyện với Phương Yến nữa?

Có bạn học không hiểu, tan học đã hỏi Diệp Triều Nhiên có biết là như thế nào không.

Diệp Triều Nhiên nghĩ nghĩ, nói toạc ra: "Cậu ta có bệnh tim bẩm sinh, cảm xúc dao động quá lớn trái tim sẽ có chút khó chịu."

Chỉ là lần này hẳn là là giả vờ thôi, Diệp Triều Nhiên nhớ rất rõ ràng, trước mắt tình hình sức khỏe của Phương Yến rất tốt, còn một năm nữa mới phát bệnh tiếp.

Phương Yến mượn cái cơ như vậy để xin nghỉ, đại khái là vì không chịu nổi ánh mắt trách cứ của mọi người, dù sao trước đây ở nhà được mọi người vây xung quang, có khi nào mà chịu qua những lời nói châm chọc như vậy.

Kiếp trước Diệp Triều Nhiên còn ở nhà họ Phương, Phương Yến cũng thường lấy cái cớ trái tim không thoải mái. Diệp Triều Nhiên thậm chí còn nhớ rõ, một lần Phương Yến nói ra ngoài chơi, Diệp Triều Nhiên nói cơ thể cậu ta mới hồi phục không thể ra ngoài.

Phương Yến kéo lấy cánh tay cậu làm nũng, Diệp Triều Nhiên không lay chuyển được Phương Yến, dẫn Phương Yến lén lút ra ngoài.

Sau khi về nhà, chuyện bại lộ, Phương Yến lập tức ôm ngực nói tim cậu ta khó chịu.

Diệp Triều Nhiên lúc đó trợn tròn mắt, cậu không hiểu tại sao giây trước Phương Yến đang còn có sức sống như vậy, giây sau đã đau không chịu được.

Lúc đó cả nhà loạn hết cả lên, tất cả mọi người vây quanh quan tâm Phương Yến, không có ai nghe Diệp Triều Nhiên giải thích.

Đợi bác sĩ gia đình đến xác nhận cơ thể Phương Yến không có gì đáng ngại xong, chờ đợi Diệp Triều Nhiên là sự chỉ trách và oán giận của cả nhà.

"Đã nói rồi Yến Yến không thể ra ngoài, mày rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Sức khỏe thằng bé không tốt, mày con đưa thằng bé ra ngoài, mày có ý gì hả?"

"Tao thấy trong lòng mày không có đứa em trai là Yến Yến, căn bản không coi trọng sức khỏe của thằng bé!"

Diệp Triều Nhiên không biện bạch được.

Mỗi lần đến lúc này, Phương Yến lại miễn cưỡng nhận nhịn sự khó chịu, đáng thương nhìn người nhà họ Phương, giải thích thay cho Diệp Triều Nhiên: "Không phải là lỗi của anh hai, đều trách con, là chủ ý của con. Mặc dù đi ra ngoài hít không ít gió, nhưng bọn con chơi rất vui..."

"Có liên quan gì đến con?" Phương Kỳ Sơn nghe đến đây càng tức giận, "Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng có lo lắng nữa."

Diệp Triều Nhiên lúc đó không nghe ra được, sau đó cậu mới hiểu, Phương Yến căn bản không phải là nói giúp cậu, đó là đổ dầu vào lửa, thuận tiện bày ra tội trạng của Diệp Triều Nhiên.

Bị Phương lão gia tử nhốt vào phòng kiểm điểm, Diệp Triều Nhiên nghe thấy Thái Liên Hoa nói bên ngoài.

"Nếu không phải nó lúc còn ở trong bụng cướp hết dinh dưỡng của Yến Yến, Yến Yến sao có thể mắc bệnh tim?"

Diệp Triều Nhiên từ hồi ức thoát ra, rất nhanh rũ mắt xuống, không nhiều lời.

Bạn học nghe thấy tin này đều rất kinh ngạc.


"Đm, thật hay giả vậy?"

"Vậy chúng ta sau này vẫn nên tận lực ít nói chuyện với Phương Yến đi, miễn cho sau đó tim cậu ta lại không thoải mái, lại đẩy vấn đề lên người chúng ta, tớ không có gánh nổi cái trách nhiệm này."

Không ít bạn học nghe thấy câu này đều rất tán đồng gật gật đầu.

Phương Yến sau này thích khóc thì khóc, dù sao bọn họ cũng sẽ không xen vào.

.....

Phương Yến từ lớp chạy ra, một đường khổ sở đi đến cổng trường.

Nhưng cậu ta còn chưa xin giấy nghỉ phép của chủ nhiệm, không ra khỏi trường học được.

Phương Yến lúc này thật sự ấm ức, cảm thấy lồ ng ngực bực bội, cậu ta lấy điện thoại gọi cho Phương Thịnh.

Phương Thịnh không lâu sau đã đến trường học, nhìn thấy Phương Yến mặt đầy nước mắt, sắc mặt anh ta lập tức khẽ biến: "Yến Yến, sao lại khóc? Là ai bắt nạt em sao?"

Phương Yến cắn môi, cậu ta rất muốn nói chuyện hôm nay cậu ta gặp phải cho Phương Thịnh nghe, nhưng lại nhịn xuống.

Nếu như nói chuyện này cho Phương Thịnh, thì hôm nay cậu ta sẽ phải về với Phương Thịnh, không thể đến trường nữa.

Không được, mục đích của cậu ta còn chưa đặt được, bây giờ cậu ta chưa thể rời đi.

Phương Yến lập tức lắc đầu, nhỏ giọng giải thích: "Em chỉ là tim đột nhiên có chút không thoải mái, cộng thêm lần đầu tiên rời xa mọi người, nhớ mọi người..."

Phương Thịnh lập tức thở phào, nhanh chóng nói: "Không sao, không sao, anh đưa em đi bệnh viện khám trước đã."

Phụ huynh đến đón người, bảo vệ đương nhiên là cho đi.

Phương Thịnh một đường phi nhanh đưa Phương Yến đến bệnh viện, kết quả bác sĩ kiểm tra rất nhanh đã có, nói cảm xúc Phương Yến dao động quá lớn, trước mắt không có gì đáng ngại.

"Sao lại đột nhiên cảm xúc dao động quá lớn?" Phương Thịnh nhíu mày hỏi.

Bác sĩ nhìn Phương Yến.

Phương Yến cúi đầu, bịa ra một lý do: "Chính là...vừa nghĩ đến ba mẹ còn có ông nội bà nội hôm nay sẽ về, em có hơi buồn."

Phương Thịnh nghe thấy có hơi bất đắc dĩ: "Thì ra là như vậy à," Anh ta đưa tay xoa xoa tóc Phương Yến, "Bọn họ bây giờ còn chưa đi, anh đưa Yến Yến qua đó, chúng ta ngày mai rồi lại đi học."

Phương Yến lập tức cười đáp: "Được!"

Phương Thịnh dẫn Phương Yến ra khỏi bệnh viện, trên đường hỏi Phương Thịnh: "Hôm nay ba mẹ muốn mời cả nhà chú Diệp ăn cơm sao?"

Phương Thịnh gật đầu: "Phải."

"Vậy em đi có phải là không ổn không?" Phương Yến hỏi

"Sao lại không ổn?" Phươn thịnh hỏi lại, "Tiệc nhà chúng ta, em lo lắng cái gì?"

Nói đến đây, Phương Thịnh mới phản ứng lại hình như chưa hỏi Phương Yến tình huống hôm nay ở trường học.

"Yến Yến em hôm nay ở trường học thế nào? Có gặp Diệp...Diệp Triều Nhiên không?" Phương Thịnh hỏi.

Sắc mặt Phương Yến khẽ biến, cậu ta mím môi, không nói gì.

Phương Thịnh nhíu mày: "Sao vậy?"

Phương Yến nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy...anh hai hình như không thích em..."

Nói xong còn cẩn thận nhìn Phương Thịnh.

Phương Thịnh nghe xong nhíu mày càng sâu, anh ta sớm đã đoán được kết quả như vậy.

Người nhà họ Diệp quả thật là không rộng lượng, đến cả một đứa nhỏ như Yến Yến mà cũng không chấp nhận được.

"Không sao," Phương Thịnh an ủi nói, "Lần này cả nhà chúng ta đều đến thành phố Nam, đã là có thành ý rất lớn rồi, nếu bọn họ còn không chấp nhận lời xin lỗi, vậy chúng ta cũng không cần phải tiếp xúc với nhà bọn họ nữa."

Sắc mặt Phương Yến khẽ biến, mím môi, không nói gì.

Phương Thịnh chỉ chú tâm lái xe, không chú ý đến vẻ mặt khác thường trong thoáng chốc của Phương Yến.

Bình Luận (0)
Comment