Thể Tôn

Chương 239

"Dừng tay…" Một tiếng quát lớn từ trong Thành Vân Ngục vọng đến, vài thân ảnh hiện lên ở đại môn của Thành Vân Ngục, tất cả đều mang vẻ mặt giận dữ nhìn cuộc đại chiến ở đằng trước. Ở Thành Vân Ngục có rất nhiều tu luyện giả đang bế quan tu luyện cũng bị đánh thức bởi cuộc đại chiến này a. Bỗng một giọng nói già nua cản tất cả bọn họ lại.

"Cứ để cho bọn họ chiến đấu tiếp đi!" Mấy người đều cùng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía lão nhân áo xám, tất cả như bị sét đánh, thân thể chấn động, khuôn mặt biến đổi liên tục. Một lúc sau, cả đám đều dừng lại, đứng ở đằng sau lão nhân, cùng quan sát trận chiến.

Lôi Cương cùng với lão nhân áo nho đều không có nghe được tiếng dừng tay, nhưng những người trong kết giới đều nhất thanh nhị sở, quay lại nhìn những người đang đứng ở phía đại môn, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, trận đại chiến này xem ra phải kết thúc ở đây rồi. Thế nhưng khiến cho bọn họ thật sự kinh ngạc là những người này không hề tiếp tục ra tay ngăn cản, mà đều đồng loạt dừng lại quan đấu.

Càng ngày càng nhiều cường giả tu tập ở đại môn Thành Vân Ngục, có nhiều tu luyện giả vẫn còn kinh nghi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những tu luyện giả xuất hiện thuộc phe Thành Vân Ngục thì trừ tên vẫn đứng duy trì kết giới ra, tất cả đều đứng phía sau lão nhân áo xám. Không biết đó là cử chỉ vô ý hay còn nguyên nhân gì khác, nên không ít tu luyện giả đều âm thầm ghi nhớ dung mạo của lão nhân áo xám.

Thật ra, Lôi Cương lúc này cũng đang cười khổ hắn không hề triệu hoán ra cốt giáp, thế nhưng chính lúc sử dụng song quyền thì cốt giáp tự động đi ra, không hề có đau đớn gì, hoàn toàn khác lúc trước. Cốt giáp bao phủ toàn thân, trong cơ thể Lôi Cương tràn ngập lực lượng hơn cả trước kia, đây là lần đầu sau khi được sấm chớp hủy dietj luyện thể triệu hoán ra cốt giáp, nên lúc này khi mặc cốt giáp đã cường hóa, hắn cảm nhận được lực tấn công và lực phòng ngự tăng lên cả chục lần. Giờ đối mặt với lão nhân áo nho, hắn có năm thành nắm là có thể thắng, đó là một tỉ lệ mà nếu các tu luyện giả biết được thì sẽ cực kì khiếp sợ, nghe quá mức khiếp người a.

Trống ngực của lão nhân áo nho đập mạnh hơn vài phần, hai mắt ngưng trọng quan sát người thanh niên mà lúc này toàn thân đều được bao phủ trong sâm bạch cốt giáp, không hề có một khe hở nào. Nội tâm của lão nhân áo nho thật sự cảm thấy bị uy hiếp, đối với những chuyện xảy ra ở đại môn Thành Vân Ngục hắn không dám phân tâm quan sát chi tiết, thế nhưng đã qua một lúc lâu như thế mà vẫn không thấy có người ra ngăn cản thì lão nhân áo nho đã minh bạch, nếu hắn đánh thua trận này thì sẽ nhận cùng lúc hai hình phạt a. Lão nhân áo nho giờ đây đang thầm mắng thằng cháu Lý Đại Mãng lại đi trêu chọc một thanh niên thần bí như thế này a.

Nghĩ như vậy nên lão nhân áo nho bọc phát hết toàn bộ khí thế, không hề giữ lại. Khí thế cường đại như một ngọn núi lớn không ngừng đè ép Lôi Cương. Mà Lôi Cương lúc này lại đang mỉm cười, tuy nhiên do toàn thân được cốt giáp bao phủ nên chẳng ai thấy được (DG: trừ tác giả, dịch giả và bạn đọc). Thân thể của lão nhân áo nho vừa động thì thân ảnh của Lôi Cương đã biến mất. So ra hắn còn nhanh hơn lão nhân áo nho vài phần a. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Phanh!" Trên không trung vang lên những tiếng va chạm liên tiếp.

Những khán giả ở đây không có mấy người theo kịp diễn biến của trận đấu, thế nhưng trong mắt lão nhân áo xám đang đứng ở đại môn Thành Vân Ngục không ngừng xuất hiện sự kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang chút khiếp sợ.

"Chiến giáp thật đáng sợ, nhờ vào nó, hắn có thể vượt giai tiếp chiến được tu luyện giả cương hoàng thiên giai, thật khó có thể tin được!" Lão nhân áo xám lẩm bẩm, mà những cường giả phía sau nghe vậy đều chấn động, trong bọn họ cũng có không ít người theo không kịp diễn biến của trận chiến a.

"Bang bang…" Mỗi lần có một thanh âm va chạm vang lên thì trên kết giới lại xuất hiện những gợn sóng.

Hơn mười tiếng sau, hai đạo thân ảnh trên hư không mới tách nhau ra, hai người không ngừng giằng co, thế nhưng khóe miệng của lão nhân áo nho đã xuất hiện vết máu, mà hai tay thậm chí là toàn bộ thân thể lại đều hơi run run. Mà trên cốt giáp của Lôi Cương đã xuất hiện chút vết tích, nhưng nhìn chung là không đáng lo ngại.

Lúc này Lôi Cương tràn đầy tự tin, lần va chạm này đã khiến Lôi Cương càng cảm nhận hơn nữa sự cường đại của cốt giáp. Công kích cực kì sắc bén của lão nhân áo nho cũng không thể công phá được phòng ngự của cốt giáp a. Nhưng Lôi Cương cũng minh bạch, muốn thắng lão nhân áo nho trong thời gian ngắn là không thể, cương hoàng thiên giai không hề đơn giản như thế.

"Dừng tay đi!" Đang lúc Lôi Cương trầm ngâm suy tính thì kết giới ở dưới bỗng biến mất, lão nhân áo xám cũng chậm rãi đi về phía trước, bỗng biến mất, rồi xuất hiện một cách quỷ dị bên cạnh Lôi Cương, hai mắt sắc bén không ngừng đánh giá hắn.

Chứng kiến lão nhân áo xsmd xuất hiện, Lôi Cương cũng chậm rãi thu hồi cốt giáp vào trong cơ thể, khôi phục lại hình dạng bình thường. Hắn cũng chậm rãi đánh giá lão nhân áo xám, nội tâm âm thầm cảnh giác. Lão nhân này, hắn nhìn không thấu a.

"Không sai, cho dù không hề có chiến giáp kỳ dị kia, với tu vi cương quân địa giai thì sức chiến đấu của ngươi cũng là cực kì hiếm thấy, hơn nữa trong tương lai ngươi sẽ còn cường đại hơn nữa, có phải ngươi tu luyện Thể Tu bí quyết không?" Hai mắt lão nhân áo xám trông có vẻ mờ đục thế nhưng lại có thể như nhìn thấu được Lôi Cương, lời nói của lão nhân áo xam đã khiến Lôi Cương hết sức kinh ngạc.

Suy tư một chốc, Lôi Cương gật gật đầu nói: "Tiền bối, tiểu tử xác thực có tuy luyện một loại bí quyết Thể Tu."

Trên khuôn mặt của lão nhân áo xám xuất hiện chút tiếu ý, gật đầu nói: "Trước đây lão phu có một lão bằng hữu, tại phương diện thể tu đạt tới mức đăng phong tạo cực, nếu như hắn gặp được ngươi, sợ rằng bằng mọi giá sẽ thu ngươi làm đồ đệ a. Đáng tiếc, hắn đã mất tích vô số năm rồi. Tiểu tử, ngươi có bằng theo lão phu tu luyện hay không?"

Lôi Cương sửng sốt "Theo lão nhân này tu luyện? Ý là bái ông ta làm thầy sao?" Hắn tới đây chủ yếu là tìm tiểu Giác a, hơn nữa, hắn đã có sư tôn rồi, không hề có ý bái sư nữa. Lôi Cương có chút do dự nhìn lão nhân áo xám, mà lão nhân cũng thấy được sự do dự của hắn nên chậm rãi nói: "Lão phu cũng không có ý thu ngươi làm đồ đệ, chỉ là thấy ngươi làm lão phu có chút tưởng niệm lão bằng hữu khi xưa a. Cũng như lão phu thấy được tư chất bất phàm của tiểu hữu, có chút ý muốn hướng dẫn, nếu như tiểu hữu đã không muốn, lão phu cũng không miễn cưỡng!"

Nghe được lời này của lão nhân, sự đề phòng của Lôi Cương cũng giảm đi không ít, ý nghĩ liền vận chuyển, ở đây là một không gian hoàn toàn xa lạ với hắn, mà bản thân lại kết thù với lão nhân áo nho, nếu như lúc này có được một chỗ dựa vững chắc thì cũng tốt a. Vừa nghĩ đến đó, hắn lập tức gật đầu nói: "Tiền bối, nếu như có thể nhận được sự hướng dẫn của người, đó là phúc của tiểu tử a!"

"Tốt, tốt!" Lão nhân áo xám nhìn Lôi Cương đầy tán thưởng, lập tức vươn bàn tay phải như bộ xương khô ra, nắm lấy vai Lôi Cương nói: "Lão phu mang ngươi đến chỗ trước đây của lão bằng hữu, hẳn là hắn lưu lại không ít những thứ hữu ích với ngươi!"

Lão nhân áo xám mang Lôi Cương rời đi khiến cho những tu luyện giả vây xem đều há hốc, ngây đơ cả người. Mà lão nhân áo nho chịu không ít thương tích, cực kì tức giận, có ý muốn lên tiếng ngăn cản, thế nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của lão nhân áo xám, hắn liền có chút do dự. Cả đám cường giả đứng ở đại môn Thành Vân Ngục đều nhìn theo hướng lão nhân áo xám rời đi.

Động tác này càng khiến cho những tu luyện giả ở phía dưới cảm thấy hoảng hốt, tò mò. Không biết lão nhân áo xám này tại Thành Vân Ngục có địa vị gì?

Cảm nhận được tiếng gió thổi mạnh bên tai, Lôi Cương kinh hãi trong lòng, tốc độ của lão nhân này thật đáng sợ, nhanh như thiểm điện. Dường như chỉ trong cái nháy mắt, hắn đã xuất hiện sâu bên trong Thành Vân Ngục rồi a.

Từ trên trời hạ xuống, Lôi Cương liền triển khai thần thức dò tìm vị trí của Huyền Mộc lão ma. Hắn có ý muốn nhanh chóng tìm được Huyền Mộc lão ma, nhưng lúc này có lẽ nên xem thử lão nhân áo xám này có phân phó gì không.

"Tiểu hữu, ngươi đang triển khai thần thức sao?" Lúc Lôi Cương đang tập trung thì bên tai truyền đến câu hỏi của lão nhân áo xám.

Lôi Cương quay đầu nhìn lại, nhưng trên khuôn mặt của lão nhân áo xám không hề có biểu tình gì đặc biệt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn đành bất đắc dĩ gật đầu.

Mà lão nhân áo xám bỗng nhanh như chớt nắm lấy hai tay của Lôi Cương, khiến cho hắn giật mình lùi lại.

Bình Luận (0)
Comment