Thể Tôn

Chương 504

Ngày hôm sau

Sau khi đội quân của Phụng Thiên trở lại thành Phụng Thiên, trong khoảng một giờ đồng hồ, cả thành Phụng Thiên sôi sục.

Cương Ma đã trở về, thống lĩnh Cương Ma đã trở về, môn chủ phái Ma Cương đã trở về!! Chuyện này giống như một cơn gió mạnh đối với thành Phụng Thiên, lấy nó làm trung tâm, rồi lan ra toàn bộ Cửu U giới.

Lúc này ở trong thành Phụng Thiên, từ trên xuống dưới đều đang thảo luận sự trở về của Cương Ma. Ngày xưa, Lôi Cương lấy thân phận của Minh đế khiến cho Cửu U giới khiếp sợ, trong lòng dân thành Phụng Thiên đầu tiên là khiếp sợ, phấn khởi, rồi cuối cùng toàn bộ thành Phụng Thiên đều tràn ngập không khí hoang mang. Sau khi bọn họ biết sự tình, dân thành Phụng Thiên đều dọn dẹp rời đi.

Không nói đến thân phận của Minh đế xưa kia, mà chỉ có chuyện Hỏa Huyền tông bị hủy diệt cũng truyền ra khắp Ngũ Hành giới. Sau khi bọn họ biết Phụng Thiên cũng muốn diệt trừ phái Ma Cương, thì ngay lập tức phát hiện ra, sự tình cũng không phải đơn giản như vậy. Có lẽ, Cương Ma nhất định sẽ không bỏ qua điều đó. Có thể một mình tiêu diệt được Hỏa Huyền tông, môn phái cao nhất ở Dung Luyện giới, thì tu vi của Cương Ma đã đạt tới mức làm cho kẻ khác phải rùng mình rồi.

Một ngày thật ngắn ngủi, khiến cho trước đó muôn người còn đổ xô ra đường, trong nháy mắt thành Phụng Thiên đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, người ta bắt đầu đi lại trên đường lớn, nhưng chủ yếu là rời khỏi thành Phụng thiên.

Ngày thứ ba đại quân quay trở lại, đa số ở thành Phụng Thiên đều đóng cửa, trên đường lớn của thành Phụng Thiên chỉ có rất ít người.

Lúc này, bầu không khí nơi tổng bộ ở chỗ sâu trong thành Phụng Thiên có thể nói là nặng nề. Khi các đệ tử của thành Phụng Thiên biết được sự tình, càng có nhiều người hoảng sợ. Có không ít đệ tử nghĩ tới việc thoát khỏi thành Phụng Thiên, nhưng thành Phụng Thiên được bảo vệ rất nghiêm ngặt, khiến cho những đệ tử có ý muốn chạy trốn căn bản không có đường nào để đi.

Lúc này, trong đại điện nghị sự của Phụng Thiên, một bầu không khí nặng trĩu khiến cho mọi người trong đại điện chỉ nặng nề hít thở. Thiên Uy, vực chủ của Phụng Thiên âm u ngồi ở phía trên của đại điện, lúc này trên khuôn mặt y không có chút vui vẻ nào, chỉ có vẻ âm u và cứng đờ. Mặc dù y có nghĩ thế nào đi nữa, thì cũng không ngờ tới lúc này Lôi Cương lại trở về, y lại càng không nghĩ tới việc Lôi Cương vẫn còn sống.

Lúc này, khuôn mặt của chín vị trưởng lão, hai vị đại thống lĩnh, tám vị thống lĩnh đều nặng nề.

- Vực chủ, Kỳ Minh xin được đi giết Cương Ma.

Kỳ Minh âm u nhìn Thiên Uy, ánh mắt chợt lóe, cao giọng nói, âm thanh của gã đầy vẻ tự tin và cuồng ngạo. Tu vi của Kỳ Minh mới được nâng cấp trong mấy trăm năm nay từ cương đế thành đạo thánh hoàng giai. Điều này dần hình thành lên một Kỳ Minh kiêu ngạo, tâm tính không coi ai ra gì. Lúc này, nghe nói Lôi Cương đã trở về, gã nghĩ đến việc mình đã thua trong tay của Lôi Cương một trận, thì trong lòng liền có phần không phục. Lúc này, Lôi Cương đã quay lại, khiến cho Kỳ Minh muốn xem những năm gần đây, rốt cuộc thì ai mạnh hơn. Nói trắng ra, gã muốn gột rửa sỉ nhục thua cuộc năm xưa.

- Cương Ma, để Kỳ Minh ta cho ngươi thấy, như thế nào là sức mạnh của khống thần thực sự. Đến lúc đó, tất nhiên sẽ khiến ngươi ngạc nhiên.

Kỳ Minh cười lạnh, nói.

Ánh mắt Thiên Uy nhìn Kỳ Minh, trong đó ẩn chứa một tia tán thưởng và vui mừng. Kỳ Minh có thể thăng cấp trong thời gian ngắn là mấy trăm năm, đó là kỳ công lớn nhất của Thiên Uy, như thể y cố tình muốn đào tạo Kỳ Minh vậy. Nếu không phải là Thiên Uy, có lẽ làm sao Kỳ Minh có thể đạt được Đạo thánh hoàng giai chỉ trong một thời gian ngắn. Phải biết rằng người khống thần tu luyện khó hơn gấp mấy chục lần so với người bình thường.

- Với lực của một mình Cương Ma có thể hủy diệt Hỏa Huyền tông, rồi chạy trốn khỏi sự truy sát của Hỏa Huyền và ba vị Thái thượng trưởng tới Cửu U giới. Lực thật sự của hắn chắc chắn sẽ đạt tới mức độ cao hơn. Mặc dù, cao thủ cương thánh địa giai cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng, Kỳ Minh, ngươi hãy ghi nhớ, ngươi là người khống thần, ngươi có một tương lai xán lạn, nên vào lúc này, không thể bị ngăn cản được. Còn về phần Cương Ma, thì cho dù chúng ta không đi tìm hắn thì hắn cũng sẽ tới. Chỉ cần hắn tới đây, chắc chắn ta sẽ xóa hắn hoàn toàn khỏi thế gian này.

Tia sáng trong mắt Thiên Uy bắn ra bốn phía, như thể đã hạ một quyết tâm nào đó, y âm trầm nói, nhưng trong giọng nói của y ẩn chứa sự tự tin ngút trời.

Đại trưởng lão nghe thấy thế, thì ánh mắt lộ ra vẻ giễu cợt, như thể cho rằng lần này Lôi Cương nhất định sẽ chết. Sinh Vân nhìn Thiên Uy, ánh mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, ánh mắt của Thiên Linh cũng hiện ra chút phức tạp. Nàng hiểu rõ, nếu không có gì xảy ra, sư phụ Cương Ma của Quân Thắng sẽ đúng như thiếu chủ Thiên Uy nói, hoàn toàn bị xóa khỏi thể gian. Thân phận thực sự của Thiên Linh chẳng quan chỉ là nữ phó của Thiên Uy, nàng còn hiểu Thiên Uy hơn chính bản thân mình. Với thân phận của Thiên Uy, Lôi Cương chẳng qua chỉ là con kiến hôi.

Đúng lúc này, đại trưởng lão chợt quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt đục ngầu hơi cau lại, để lộ ra vẻ suy tư. Sau đó, ba người Thiên Uy, Kỳ Minh, Đồng Sư cũng nhìn về phía cửa thành Phụng Thiên.

- Hắn tới!

Thiên Uy lạnh lùng nói, rồi biến mất. Toàn bộ người trong đại điện cũng biến mất theo. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Những người tu luyện vẫn còn ở lại thành Phụng Thiên, đột nhiên cảm thụ được một cổ khí tức vô cùng uy nghi đến từ phía Tây. Một vài người tu luyện có tu vi thấp kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, còn những vị không hôn mê thì sắc mặt đại biến, trong lòng họ lại càng khiếp sợ cổ khí tức khủng bố này.

- Chẳng nhẽ là… Cương Ma tới?

Trong lòng tất cả người tu luyện đều cười khổ, nói.

Một cầu vồng vạch ngang phía chân trời, cắt ngang không gian, âm thanh như thể tiếng sấm nổ vang dội.

- Ầm ầm!!

Một âm thanh giống như tiếng trời đất nổi trận lôi đình vang lên, một bóng dáng màu trắng cao ngất nhanh chóng phóng tới từ phía Tây, rồi đáp xuống bầu trời thành Phụng Thiên. Khuôn mặt hắn giống như đao tước phủ, hai mắt như đuốc tỏa ra sát khí và sự lạnh lùng. Lôi Cương nhìn xuống phía dưới, có hai mươi tên cao thủ của Phụng Thiên bay ra từ chỗ bên trong thành Phụng Thiên. Sắc mặt Lôi Cương không hề biến đổi, như thể những người này căn bản không có sự đe dọa nào đối với hắn.

- Mấy trăm năm thật là ngắn ngủi, không nghĩ tới, thống lĩnh Cương Ma xưa kia nay đã nhảy lên đến mức này rồi!

Một tiếng nói xuyên thủng hư không của thành Phụng Thiên vang lên. Lôi Cương lạnh lùng nói:

- Thiên Uy, phái Ma Cương ta những năm gần đây có gì đắc tội Phụng Thiên?

Hình dáng của Thiên Uy hiện ra, cách chỗ Lôi Cương khoảng một ki-lô-mét, ánh mắt y cũng xem thường, trong lòng thầm nghĩ:

- Cương thánh địa giai, không gì hơn. Không đúng, chẳng nhẽ tin đồn là sai, với trình độ của một cương thánh địa giai làm sao có thể tiêu diệt được Hỏa Huyền tông? Nhưng làm sao mà hắn chạy thoát được khỏi tơ nhện của Hỏa Huyền và ba vị Thái thượng trưởng lão? Xem ra Cương Ma này có tiên khí để chạy thoát thân.

Một nụ cười thấp thoáng lại xuất hiện trên mặt Thiên Uy.

Lúc này, tu vi của Lôi Cương vẫn dừng ở mức cương thánh địa giai như trước, nhưng thực lực của hắn là ở cương thánh thiên giai. Nếu lúc này, Thiên Uy mà buông lơi, y sẽ lại nếm vị đắng, mà tên đại trưởng lão kia thì không được như Thiên uy, ánh mắt trở nên hết sức nghiêm túc.

- Cương Ma, lão phu và ngươi đánh một trận. Ta muốn xem trong mấy trăm năm nay, ngươi đã đạt đến mức độ nào rồi.

Cơ thể Đồng Sư kia đang còng xuống chợt đứng thắng lên, trong cơ thể phát ra những âm thanh rè rè, khí thế toàn thân từ lão giả lưng còng trong nhát mắt biến thành cường giả cao nhất thế gian. Hai mắt Đồng Sư nhìn Lôi Cương chằm chằm, lộ ra chiến ý. Đối với chuyện Lôi Cương tiêu diệt mất một Hỏa Huyền tông ở Dung Luyện giới, Đồng Sư vẫn chưa thể chấp nhận được, vẫn cho rằng chẳng qua điều đó là do người ra thêu dệt lên mà thôi.

Lôi Cương nhìn Đồng Sư, sau đó nói:

- Đại thống lĩnh Đồng Sư, ta không muốn làm ngươi bị thương, hôm nay, ta chỉ là vì phái Ma Cương mà đến đây yêu cầu thương thuyết. Việc này, ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn.

- Được! Được! Ngươi không muốn làm ta bị thương, lão phu muốn xem với sự huấn luyện của Minh đế, người sẽ làm ta bị thương như thế nào?

-

Đồng Sư giận dữ cười, cao giọng nói. Lão đi lên phía trước một bước, xuất ra một tiên đao màu vàng vĩ đại, lớp cương khí ngưng kết toàn thân. Lớp cương khí này tỏa ra ánh sáng màu vàng khắp mình thành những vân nứt. Hiển nhiên đối với Đồng Sư, việc lĩnh ngộ hệ thổ chắc chắn ở mức độ cao. Mặc dù lão không tin Lôi Cương đã hủy diệt Hỏa Huyền tông, nhưng lão cực kỳ kiêng nể hắn. Dù sao, tu vi của Lôi Cương so với lão vẫn cao hơn một bậc. Nhưng điều này khiến cho lão cực kỳ xem thường Lôi Cương, tu vi của Lôi Cương đột phá nhanh như vậy, hẳn là có công lao của Minh đế. Đồng Sư thậm chí cho rằng Lôi Cương có thể trốn thoát được đám người Hỏa Huyền truy sát đều là do Minh đế âm thầm tương trợ.

Đối với việc nhờ cậy vào sức mạnh bên ngoài để nâng cao tu vi của Lôi Cương, Đồng Sư không xem ra gì.

Đồng Sư trưởng thành trong chiến đấu, trải qua rất nhiều trận chiến nhưng vẫn không thể tả hết được kinh nghiệm chiến đấu của lão. Lúc này, Đồng Sư chém một đạo về phía Lôi Cương ẩn chứa việc lĩnh ngộ của Đồng Sư đối với hệ thổ, ẩn chứa cả lực của hệ Thổ. Từ trong tiên đao nổ bung ra một lưỡi dao cỡ trăm trượng màu vàng đất bổ tới chỗ Lôi Cương.

Nhìn một đao bổ tới, từ đầu đến cuối Lôi Cương vẫn chưa di chuyển. Thấy Lôi Cương không phản ứng với đòn công kích của mình, điều này khiến cho Đồng Sư cho rằng mình bị giễu cợt nên càng nổi giận. Nhưng rồi đồng tử của lão chợt co rụt lại, lão phát hiện ra, cơ thể kỳ dị của Lôi Cương ở phía trước đã biến mất, mà lưỡi dao của lão cũng bỗng nhiên bị xé rách ra thành một lỗ hổng. Có tiếng nổ vang lên bên tai, một lực đánh mạnh mẽ nhào tới chỗ Đồng Sư. Nhưng Đồng Sư là hạng người thân kinh bách chiến, lão chỉ kinh hãi trong nháy mắt, rồi cơ thể nhảy vọt lên, bay lên không trung và thoát được một kích kỳ dị.

Nếu đối mặt với kẻ khác, có lẽ Đồng Sư đã thoát được, nhưng đối mắt với Lôi Cương, đã đạt đến tầng thứ tư của ngũ hành thể tu, thì sự nhanh nhẹn và tốc độ cực nhanh của lão làm sao có thể sánh được? Đồng Sư nhanh chóng nhảy lên không trung, còn chưa ổn định, thì đột nhiên chân lão bị kìm hãm, một lực lớn bỗng nhiên kéo lão xuống, như thể ở phía dưới có một lực rất lớn.

Đám người Thiên Uy chỉ thấy hoa mắt, thì Đồng Sư đột nhiên rơi xuống như một viên đạn pháo bắn xuống dưới đất.

- Ầm!

Mặt đất chấn động dữ dội, đất đai, đá vụn văng khắp nơi. Một cái hố to hiện ra trên mặt đất, ở giữa cái hố to là một lão giả, đó là Đồng Sư.

- Khụ khụ!

Đồng Sư ho khan vài tiếng, bò lên mặt đất, rồi phun ra một ngụm máu đen. Đồng Sư vừa kinh hãi, vừa căm phẫn nhìn lên bầu trời, Lôi Cương đang từ từ hiện ra.

- Hi vọng ngươi tự biết mình, nếu có lần sau, thì ngươi không bị thương đơn giản như vậy đâu.

Lôi Cương thản nhiên nhìn ánh mắt căm phẫn của Đồng Sư, âm thanh vô cùng lãnh đạm, khiến cho cơ thể Đồng Sư chợt run lên.

Không chỉ có Đồng Sư, mấy người Thiên Uy cũng hoảng hốt. Trên khuôn mặt Thiên Uy vẫn không có biến chuyển nào khi thấy Đồng Sự bị rơi xuống đất, trong chốc lát gương mặt lại trở nên cừng ngắc.

Bình Luận (0)
Comment