Thể Tôn

Chương 603

Sau khi Lôi Cương đánh chết gã trung niên, thì những người tu luyện xung quanh đều khiếp sợ nhìn hắn, không ít người tu luyện nhìn Lôi Cương cười khẩy và giễu cợt. Thành Thần Vân thuộc về Thần Tông, cũng tương đương với thành lớn của Đan tông ở Thần giới. Thành ở đây có sự bảo hộ của Thần Tông. Bình thường, người tu luyện không dám gây rối ở thành Thân Vân, vậy mà lúc này, lại có người to gan dám giết người ở cổng của Vạn Tượng các. Điều này chắc chắn là tìm đến cái chết.

Lôi Cương từ từ ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, ánh mắt hắn lãnh đạm, rồi đi ra ngoài thành. Lúc này, khuôn mặt Lôi Cương cực kỳ kinh khủng, âm trầm đáng sợ lại còn gần như méo mó. Mà một cước đánh gục gã trung niên, khiến cho máu thịt văng khắp nơi, không ít máu thịt còn bắn cả lên mặt hắn, càng làm tăng phần khát máu. Khi Lôi Cương đi qua, những người tu luyện đều lùi lại. Lúc này hắn tỏa ra khí tức cực kỳ âm u, trong đó ẩn chứa sát khí tích lũy trong cơ thể, mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh tỏa ra vù vù còn không ai dám ngăn cản bước đi của hắn.

- Đứng lại, dám ngông cuồng, giết người ở thành Thần Vân của ta mà còn muốn bỏ đi sao?

Vài đạo cầu vồng trên không trung xuất hiện, rơi xuống bên cạnh gã trung niên chết thảm. Nhìn máu thịt lờ mờ dưới mặt đất, ba người bay tới rất phẫn nộ. Bọn chúng đều là đệ tử Thần Tông, đóng giữ ở thành Thần Vân, là những đệ tử Thần Tông có kinh nghiệm. Những năm gần đây, có rất ít người dám giết người ở thành Thần Vân. Lúc này, Lôi Cương giết chết gã trung niên thì trong mắt bọn chúng không khác gì hành động khiêu khích phái Thần Tông.

Người vừa quát là một người thanh niên trong ba gã. Hai gã còn lại đi tới chỗ gã trung niên, khí tức toàn thân cũng tỏa ra vô cùng mạnh mẽ. Người thanh niên có tu vi Cương Tiên hoàng giai còn gã trung niên là Cương Tiên huyền giai. Hèn gì mà người tu luyện không dám gây sự, làm sao mà một người tu luyện bình thường có thể là địch thủ của cường giả Cương Tiên?

Lúc này, trong lòng Lôi Cương vừa có sát khí lẫn sự hối hận, làm sao nghe thấy tiếng quát phía sau? Hắn cứ thế hướng về phía ngoài thành mà đi.

Người thanh niên trong ba người kia thấy thế, thì hai hàng lông mày nhướn lên, khẽ quát:

- Hai vị sư huynh, bắt hắn.

Ngay lập tức, ba người cùng lao về phía Lôi Cương đang chạy đi.

Cảm thụ được khí tức ở phía sau lưng, Lôi Cương dừng lại, hắn hung ác nhìn ba người kéo tới, gầm nhẹ, nói:

- Cút!!

Âm thanh đinh tai nhức óc, ẩn chứa nội kình trong cơ thể Lôi Cương. Một tiếng rống khiến ba tên đệ tử Cương Tiên bị lùi lại, còn những người tu luyện xung quanh cũng gần như phun ra máu. Khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể Lôi Cương tỏa ra, một làn sát khí nồng đậm từ trong cơ thể hắn tiết ra, quấn quanh toàn thân hắn. Lúc này, diện mạo của hắn giống như Ma thần, khiến cho ba gã đệ tử Cương Tiên cũng cực kỳ hoảng sợ. Nhìn Lôi Cương, ba người cũng không dám nhiều lời. Ánh mắt Lôi Cương như thể chấn nhiếp linh hồn người khác, khiến cho ba đệ tử Cương Tiên không dám đối mặt.

Lôi Cương lạnh lùng liếc mắt qua ba gã, xoay người rời đi, mặt ba gã đều biến sắc. Bọn chúng là đệ tử Thần Tông, tâm cao khí ngạo, hơn nữa lại có vị trí cao ở thành Thần Vân, bình thương người ta bợ đỡ, giờ lại bị người khác gào vào mặt? Mặc dù căm phẫn, nhưng Lôi Cương lại tỏa ra khí tức khiến bọn chúng không dám đối mặt.

Cường giả!! Trong đầu ba người cùng hiện lên chữ này. Nhìn Lôi Cương rời đi, ba người lại không cam lòng. Xung quanh có nhiều người tu luyện chứng kiến như vậy, nếu như việc này mà truyền ra ngoài, bọn chúng còn mặt mũi nào nữa? Thần Tông cũng còn mặt mũi nào nữa? Nhưng cho bọn chúng tấn công lúc này, thì bọn chúng cũng không dám. Ngay lập tức, người thanh niên kia lấy từ trong giới chỉ ra một quả tinh thạch, khẽ bóp nát, nhìn hình bóng Lôi Cương rời đi, rồi nhe răng cười.

Lúc này, trong lòng Lôi Cương đang tự trách mình vô cùng. Những năm gần đây, hắn chỉ muốn tu luyện, nên đã rất im lặng với những người xung quanh. Lúc trước khi Trận U Tuyết rời đi, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hiểu được tâm trí của nàng quá thuần khiết nên để cho nàng đi rèn luyện cũng là một chuyện tốt. Nhưng sau đó Lôi Cương chìm sâu vào trong tu luyện, quên mất chuyện của Trận U Tuyết, lại càng không nghĩ là sẽ đi tìm nàng. Lúc này, nhận được thư để lại của nàng, khiến cho Lôi Cương gần như tan nát cõi lòng. Mỗi một lời nói của Trận U Tuyết tựa như từng lưỡi dao đâm vào ngực hắn.

Lôi Cương là người trọng tình, người ta nói rằng người tu luyện phải vô tình vô nghĩa, nhưng hắn không ủng hộ. Nếu một người mà ngay cả một cảm xúc tối thiểu còn không có, thì người đó không phải là người, mà chỉ là một kẻ sát nhân, chỉ biết bước qua các thi thể mà đi, chẳng phải người tu luyện đều tính toán làm thế nào để đạt tới đỉnh đó sao? Mặc dù, trong giới tu luyện, cá lớn nuốt cá bé, bụng dạ nham hiểm, nhưng Lôi Cương biết, điều đó chỉ là đối với kẻ thù. Còn ngược lại, chỉ cần đối tốt với Lôi Cương, hắn sẽ trả lại gấp trăm lần, từ Luyện Hư, Thần Vân thì có thể thấy được.

Lúc này, Trận U Tuyết vì giúp Lôi Cương báo thù mà đi theo kẻ khác, điều này làm sao có thể khiến hắn an tâm được? Trận U Tuyết với Lôi Cương không muốn xa rời, hắn cũng biết. Nói thật ra, trong lòng hắn cũng rất lưu tâm đến nàng bất chấp là từ quan điểm của Trận Tông hay từ trong lòng Lôi Cương, đều cũng như vậy. Lúc trước bị thương nặng ở Trận Tông, chính tay Trận U Tuyết đã chăm sóc Lôi Cương. Điều này khiến hắn rất cảm kích nàng, mà ở chung với nàng một thời gian, sự thuần khiết của nàng đã làm cảm động tâm tư của hắn. Mấy năm nay không nhớ đến nàng, điều này cũng là do bất đắc dĩ. Kẻ thù của Lôi Cương nhiều lắm, hơn nữa lại quá mạnh mẽ. Những kẻ này đã hai lần tới tìm hắn, hắn biết đó có lẽ chỉ là khởi đầu. Hắn là truyền thừa duy nhất của thể tu, nhất định phải vì thể tu nhất mạch mà phục hận. Kẻ thù ở Vô Thượng giới, cùng với kẻ thù của sư tôn Hạo Huyền, áp lực đè nặng lên Lôi Cương.

Tuy rằng cảm xúc của Lôi Cương đối với Trận U Tuyết chỉ có thể nói là thích, chứ vẫn chưa phải là yêu. Nhưng khi nghe thấy nỗi thống khổ, âm thanh tan nát cõi lòng của nàng, thì trong lòng hắn chợt thấy mình cũng quan tâm đến nàng nhiều đến thế nào. Nhưng tất cả mọi thứ đã muộn mất rồi. Không!! Không muộn! Trong lòng Lôi Cương khẽ gầm lên. "Phải tìm Trận U Tuyết! " Hai mắt hắn ứ máu. Hắn là người có tình có nghĩa, để cho một người yêu mình vì mình mà hi sinh nhiều như vậy, hắn thật không thể chịu đựng được.

- Đạo hữu, giết người trong thành Thần Vân của ta, mà lại muốn rời đi sao? Thể diện của Thần Tông ta còn đâu nữa?

Một giọng nói già nua vang lên, không ít người tu luyện cũng bám theo Lôi Cương. Bọn chúng biết, từ đây Thần Tông không thể buông tha cho hắn, cho nên bọn chúng náo nhiệt tới xem số phận của người có lá gan lớn này rốt cuộc sẽ kết thúc thế nào. Lúc này, chỉ cần nghe thấy giọng nói già nua kia, thì những người tu luyện này đều kích động.

Lôi Cương vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, đi lên phía trước.

- Hô…

Một âm thanh sắc bén vang lên, một đạo kiếm khí sắc bén từ phía sau chân trời phóng tới, bắn nhanh về phía lưng của Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương đang chìm trong việc tự trách mình, trong hối lỗi, không hề cảm thụ được mối đe dọa phía sau. Mặc dù chưa cảm thụ được, nhưng cốt giáp của Lôi Cương cũng tự động xuất hiện, rồi nhanh chóng bao bọc toàn thân hắn. Đạo kiếm khí này bắn phá trên cốt giáp của hắn, rồi nhanh chóng biến mất.

Mọi người thấy Lôi Cương tự động gọi cốt giáp ra thì đều cực kỳ hoảng sợ, rất nhiều người tu luyện phản ứng bằng cách rời khỏi thành Thần Vân.

Cốt giáp, ở Ngũ Hành giới là đại diện cho một người, là lục tổ Cương Ma!!

- Hả!! Người này là lục tổ Cương Ma.

Vô số những âm thanh vang lên, những người tu luyện vốn náo nhiệt đến để xem đều sợ hãi chạy thục mạng khỏi thành Thần Vân. Người có tên cây có bóng, lục tổ Cương Ma là cái tên đã giẫm lên xác gần mười vạn tên đệ tử của Hỏa Huyền tông.

Bốn người bay trên không trung nghe thấy vậy, đều kinh hãi. Ba gã đệ tử lúc trước càng kinh hồn bạt phía, còn sắc mặt của lão giả dẫn đầu lại càng cứng đơ. Mình mà lại tấn công lục tổ Cương Ma sao?

Lôi Cương từ từ quay đầu lại, cốt giáp nhanh chóng nhập vào trong cơ thể, hai mắt hắn ẩn chứa sát khí ngập trời, nhìn chằm chằm bốn người đang ngớ ra phía sau. Tay phải hắn ngưng lại thành quyền nhanh như chớp xuất ra, bốn quyền liên tiếp gần như cùng đánh ra trong nháy mắt. Bốn đạo quyền kình hợp thành một đạo, xé toạc không gian, tiếng vù vù trong không khí vang lên, có cả tiếng nghiền nát cũng vang lên.

- Ầm!!

Quyền kình bắn vào bốn người trên không trung, khiến cho trong nháy mắt bọn họ bị nổ tung, máu thịt văng khắp nơi.

Lôi Cương từ từ xoay người đi ra khỏi thành Thần Vân. Cũng may hôm nay là bốn gã đệ tử Thần Tông. Chỉ sợ là Thần Tông có huy động toàn bộ lực lượng để kéo tới, thì Lôi Cương sẽ không để cho một ai còn sống sót mà rời đi. Lúc này, hắn đang ở giáp ranh của sự bùng nổ.

Đi ra khỏi thành Thần Vân, Lôi Cương chậm rãi đi bộ, trong đầu hắn đầy suy nghĩ làm sao để tìm được Trận U Tuyết.

- Không thể vội vã được, không thể vội vã được. Phải tĩnh tâm.

Lôi Cương liên tục nói với chính mình, mạnh mẽ ngăn chặn những hối tiếc trong lòng. Sau khi hít sâu mấy hơi, ánh mắt hắn có vẻ lo lắng nhìn về phía trước, thầm nghĩ trong lòng:

- Vốn định luyện chế ra phân thân của Ngũ Hành để tới Vô Thượng giới, nhưng xem ra, lúc này phải làm sớm hơn, thực lực của Quân Lâm chắc chắn là cao nhất ở Vô Thượng giới. Nhưng lúc này, cũng chưa luyện chế phân thân hành Thủy, hành Kim, hơn nữa lại còn chưa lĩnh ngộ được hành Thủy, thì càng không thể vội vã được. Tới Vô Thượng giới có thể quay trở lại được không vẫn còn là một câu hỏi, việc này không thể vội vã được.

Việc của Trận U Tuyết chắc chắn sẽ khiến Lôi Cương sớm tới Vô Thượng giới, hắn vốn dự định luyện chế phân thân ngũ hành tốt, mà lúc này…. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Lập tức, chỉ có thể tới Thủy Linh giới để lĩnh ngộ hành Thủy. Sau khi tìm được Trận U Tuyết, thì sẽ thử luyện chế phân thân hành Thủy.

Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng. Nếu hắn tới Vô Thượng giới thì sẽ không có cách nào quay lại Ngũ Hành giới, như vậy sẽ rất khó lĩnh ngộ hành Thủy. Vì vậy mà hắn phải tiếp tục lĩnh ngộ được hành Thủy.

Hơn nữa, làm thế nào để tới Vô Thượng giới? Điều này cũng là vấn đề nan giải với Lôi Cương lúc này.

Bình Luận (0)
Comment